Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 56:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc mà nhìn cái đuôi kia, ánh mắt không khống chế được mà nhìn theo động tác nghịch ngợm của nó, khó hiểu là tay lại có chút ngưa ngứa. Đuôi đen không có một chút tạp sắc, nhìn qua mềm mại như tơ lụa, vuốt chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Đôi tai mèo của Miêu Lịch cử động, anh ta lắc lư cái đuôi lúc ẩn lúc hiện một cách linh hoạt, hỏi: “Muốn sờ thử không?”
Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng: “Việc này không tốt lắm đâu.”
“Không liên quan, thật ra so với bản thể thì cũng không khác gì.”
Lời này quả thực chính là dụ người ta phạm tội, chỉ muốn vuốt mèo vô số lần.
Sở Trĩ Thủy nhìn cái đuôi mèo đang vẫy với mình, cô ngập ngừng vươn tay, đang định vuốt ve nó một chút, nhưng lại có một bàn tay khác giành trước một bước. Khớp xương rõ ràng ngón tay không chút tì vết nào trực tiếp túm cái đuôi đen sang một bên, làm tay cô dừng ở giữa không trung sờ một khoảng không.
Tân Vân Mậu đột nhiên xuất hiện, anh lạnh nhạt nắm lấy đuôi mèo, tầm mắt sắc bén đảo qua đảo lại, nghiêm túc xem xét một người một yêu, giống như bọn họ có mối quan hệ không thể cho ai biết, hận không thể nhìn chằm chằm sơ hở ở trên mặt bọn họ .
Sở Trĩ Thủy đều có thể nhìn ra ẩn ý nơi đáy mắt của anh, thình lình viết “Thói đời ngày nay, một mèo một người, ở chung một phòng, hẳn là có điều xấu gì”, hơi thở lạnh buốt nghênh diện đánh tới.
Miêu Lịch bị nhéo cái đuôi, nháy mắt sắc mặt khó coi: “Thật đen đủi.”
Giây tiếp theo, tai mèo cùng đuôi mèo đột nhiên biến mất.
“Đây là lời của tôi.” Tân Vân Mậu tùy tay lấy từ trên bàn khăn giấy lau tay, chán ghét nói: “Tôi không nghĩ tới nhiều năm như vậy, anh Hóa nhân còn không thuần thục, vậy mà lại có thể để lộ ra dấu vết.”
Yêu quái một khi Hóa nhân sẽ không cần bản thể, lộ ra nguyên hình đại biểu cho thực lực không đủ, ai ngờ Miêu Lịch còn có thể chơi trò này.
Sở Trĩ Thủy thấy hai yêu quái nói chuyện cảm thấy ngoài ý muốn, Tân Vân Mậu luôn không đem yêu quái khác đặt trong mắt, cư nhiên sẽ cùng Miêu Lịch tiếp xúc trực tiếp, xem ra cảnh sát trưởng Mèo Đen cấp bậc rất cao, phải biết rằng lần trước anh ta đụng tới Hồng Hi Minh nhưng không há mồm. Hồng lão và Miêu Xử đều là trưởng phòng, nhưng chỗ quan sát không thể nghi ngờ là lợi hại hơn.
Miêu Lịch: “Tôi đang cùng cô ấy nói chuyện, anh ở chỗ này thật vướng víu.”
“Buồn cười.” Tân Vân Mậu ngạo mạn mà chế nhạo nói: “Không cần quay lại, anh nghĩ rằng cô ấy đã nhìn thấy tôi trước, cô ấy liệu có cảm thấy hứng thú với anh sao?”
Miêu Lịch nhướng mày: “Tôi thấy cô ấy cảm thấy hứng thú.”
Tân Vân Mậu quyết đoán nói: “Anh cảm giác sai rồi.”
“Tôi cảm giác sai rồi?” Miêu Lịch nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, thảm thương nói: “Cái đuôi bị anh ta siết đau quá.”
Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “À, đuôi mèo có phải sẽ gãy xương hay không…”
Tân Vân Mậu không thể nhìn dáng vẻ kệch cỡm của anh ta, vô tình mà châm chọc: “Quả nhiên không sửa được tật xấu của mèo, bình thường giả bộ lạnh nhạt, tìm cơ hội liền bán thảm, khéo đưa đẩy sắc mặt thật xảo trá.”
“Anh mới là mèo ngại chó ghét.” Miêu Lịch kỳ quái nói: “Trước kia một chữ cũng không nhảy ra bên ngoài, hôm nay như thế nào nói nhiều như vậy, còn đối xử với tôi như thể đại địch như vậy nữa.”
Trong nội tâm Sở Trĩ Thủy trộm trả lời, bởi vì như thế sẽ làm gián đoạn hình thức cao lãnh của anh ấy, không dễ dàng há mồm, há mồm sẽ không hay, đặc biệt là lúc tranh cãi.
“Quên đi, tôi là tới truyền lời.” Miêu Lịch vô tâm tiếp tục dây dưa, lại nhìn về phía Sở Trĩ Thủy: “Ngày đó yêu quái nhân sâm bị bắt kêu muốn gặp cô, cô muốn đi chỗ quan sát nói chuyện với anh ta không?”
“Gặp tôi sao?”
“Đúng vậy, không muốn đi cũng được, thật ra không sao hết.”
Tân Vân Mậu chậc một tiếng, thầm nghĩ cũng không sao cả, Miêu Lịch còn chạy tới làm cái gì.
Sở Trĩ Thủy thăm dò: “Có quấy rầy công việc của các anh không?”
“Sẽ không, cô có thể đến lúc ba giờ.” Miêu Lịch chủ động đề nghị: “Nếu cô cảm thấy hứng thú, tôi sẽ đưa cô đi dạo xung quanh, diện tích bộ phận quan sát rất lớn, vẫn còn một bộ phận ở dưới lòng đất.”
“Một bộ phận ở dưới lòng đất?”
“Đúng vậy, mặc dù nơi này được gọi là cục quan sát Hòe Giang, nhưng yêu quái bị bắt không chỉ riêng Hòe Giang, một số tỉnh lân cận nằm trong phạm vi nội thành.”
Hóa ra là vì như thế, bộ phận quan sát thường xuyên đi công tác, lượng công việc hàng ngày rất lớn.
Sở Trĩ Thủy không nghĩ tới còn có khu vực che giấu có thể mở khóa, cô đưa Miêu Lịch ra khỏi khoa phát triển kinh tế, quay đầu lại liền thấy bộ mặt căng thẳng của Tân Vân Mậu. Toàn thân anh mỗi một lỗ chân lông đều phát ra không thoải mái, rõ ràng đối với cảnh sát trưởng Mèo Đen tràn ngập bài xích và phản cảm.
Sở Trĩ Thủy thở dài: “Đừng đối xử không thân thiện với đồng nghiệp.”
Tân Vân Mậu nhíu mày: “Không được đi.”
“Vì sao?”
“Nơi đó giam giữ yêu quái vô cùng xấu xa, đến lúc đó cô lại bị sợ tới mức phát run.”
“Đừng nói như thể lá gan tôi nhỏ vậy.” Sở Trĩ Thủy nói thầm: “Tôi đã dần thích ứng với mọi chuyện trong Cục rồi.”
Tân Vân Mậu khẩn trương nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, khoanh tay trước ngực nói: “Không cần đi, tôi có thể đoán được yêu quái kia nói gì với cô rồi, cô có đi cũng không có ý nghĩa gò.”
“Anh ta sẽ nói cái gì?”
“Yêu quái không phải thứ gì tốt, đơn giản xem cô là con người, so với yêu quái khác dễ mềm lòng cầu tình hơn, lại làm cho cô rước lấy một thân phiền toái.” Tân Vân Mậu cười lạnh: “Mặc kệ là yêu quái bị bắt, hay là yêu quái bắt người, đều giống nhau, bao gồm cả con mèo kia.”
“Anh đây là đang công kích đó.”
“Tôi không có ý tứ châm ngòi, cô một hai phải đi đương nhiên cũng đuợc.” Ngực anh khó chịu, ngữ khí rất là khó chịu: “Nhưng trước đó nhắc nhở cô, không được thân cận quá mức với con mèo kia.”
“Lý do gì?”
“Anh ta không thể cho cô một tương lai, hai người không thể ở bên nhau.”
“???”
Khóe miệng Sở Trĩ Thủy khẽ giật khi nghe thấy câu này, kinh ngạc cảm thán với mạch não của anh: “Tất cả chuyện này là sao vậy? Anh là chủ nhiệm giáo dục giới yêu quái sao?”
Nếu không vì sao anh nghiêm túc bắt không được yêu sớm, hận không thể bày ra sắc mặt Diệt Tuyệt sư công?
“Loài người và yêu quái có liên lụy quá sâu dễ dàng trở nên bất hạnh, nếu không cẩn thận vi phạm quy tắc, ngày lành của cô liền hỏng bét.” Tân Vân Mậu xụ mặt, muốn cho cô đề cao cảnh giác, bực tức nói: “Anh ta không có phẩm hạnh cao khiết như tôi, lại không thể phục lễ mình, không thể giữ mình, đến lúc đó xui xẻo chính là cô!”
Yêu quái tồn tại sẽ đánh vỡ nhân quả đã định, nói không chừng làm người mất đi hạnh phúc hiện có, quy tắc ước thúc nhân yêu, có nhận liền có tổn thất.
Tuy rằng Miêu Lịch hẳn là sẽ không làm chuyện xấu, nhưng về sau cô còn sẽ phải gặp mặt yêu quái khác, anh đem trọng điểm của hậu quả nói nghiêm trọng lên chút cũng không có vấn đề gì.
“Ai lại đi khoe khoang phẩm hạnh cao khiết chứ?” Sở Trĩ Thủy mắng chửi xong, cô lại nghĩ tới cái gì đó, chần chờ nói: “Cho nên anh mới nói không có cách nào để đáp lại tình cảm của loài người?”
Lúc ban đầu Tân Vân Mậu canh phòng nghiêm ngặt, cả ngày là tư thế phòng vệ, nói không chừng cũng có liên quan với chuyện này.
Tân Vân Mậu gật đầu: “Đây là nguyên nhân đầu tiên.”
“Thiếu tri thức, loài người là có thể không cần yêu đương kết hôn, không được mới chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ đã tưởng tượng ra mức đó.” Cô tức giận nói: “Hơn nữa anh nói không chính xác, chắc là cùng nam yêu quái liên lụy quá sâu dễ dàng trở nên bất hạnh.”
“Có ý gì?”
Sở Trĩ Thủy thần sắc bình tĩnh: “Tôi ở chung với Kim Du và các cô gái kia rất vui vẻ.”
“Cô cảm thấy gặp được tôi là không hạnh phúc?” Tân Vân Mậu sửng sốt một chút, sau đó anh phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Thậm chí không bằng gặp những tôm tép đó sao?”
“Nói đạo lý một chút, không phải vừa rồi anh nói người nói chuyện với yêu quái sẽ trở nên bất hạnh.”
Tân Vân Mậu nghẹn ngào, lập tức sửa lời nói: “Vậy thì tôi sẽ rút lại câu này ngay bây giờ, cô nói lại những lời kia lần nữa đi.”
Sở Trĩ Thủy nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, lại yên lặng chuyển hướng nhìn máy tính, dáng vẻ là lười phản ứng lại với dáng vẻ của anh.
Tân Vân Mậu luôn tranh giành háo thắng, anh vừa nghe bản thân còn không bằng con cá, không thể nhịn khẩu khí này được, không thuận theo không buông tha nói: “Tôi không phải đã thu hồi lời nói à, vì sao không nói lại lần nữa?”
“Tôi nên nói lại điều gì?”
“Chính là cái câu hạnh phúc kia.”
“Không nói.” Sở Trĩ Thủy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Yêu quái không phải là phải có chí hướng, chính trực tuần hoàn, tôi rõ ràng là tuân theo quy tắc, nhập gia tùy tục, anh gặp tôi sẽ trở nên bất hạnh, tôi gặp anh đương nhiên cũng bất hạnh.”
“Chuyện này không đơn giản?” Tân Vân Mậu mày nhíu lại, không hài lòng với việc cô đẩy tới đẩy lui, đúng lý hợp tình nói: “Tôi gặp được cô thật hạnh phúc, bây giờ cô nói lại một lần, gặp được tôi cũng rất hạnh phúc!”
“…”
Sở Trĩ Thủy nghe thấy lời nói kiểu lời thề như kết hôn của anh như bị lửa nóng đến nỗi đầu quay vòng vòng, hoảng đến cả người như gặp động đất, giống như gặp quỷ nhìn về phía anh, không nói nên lời.
Tân Vân Mậu giật mình nhận ra mình vừa nói gì, cơ thể anh trở nên cứng đờ, biểu tình khá xuất sắc: “…”
Một lúc sau, cổ anh bất tri bất giác đỏ lên, anh lấy bàn tay lạnh lẽo che hơn một nửa khuôn mặt, nhưng đôi tai như ngọc vẫn còn đỏ như máu. Đường nét trên khuôn mặt anh căng thẳng, động tác cả người cứng đờ, ngoại trừ đáy mắt như được sóng biển dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, anh không khác gì tượng đá trên vách núi, vẫn không nhúc nhích.
Hội họa chú trọng đến việc vẽ thân trước rồi mới vẽ hai mắt, một tác phẩm dù có tốt đến đâu cũng sẽ thất bại nếu vẽ thân trước rồi mới vẽ hai mắt không thành công, lăng người đá minh châu một chút liền sống. Anh không nói lời nào cũng không nhúc nhích, lại giống như một pho tượng vẽ thân trước rồi vẽ hai mắt thành công mỹ mãn, ánh mắt nhuốm đầy sự xấu hổ và tức giận, thậm chí còn có thể xuyên thấu lòng người.
Gió mùa hè còn chưa có thổi đến Hòe Giang, trong văn phòng nóng và nhớp nháp cả lên.
Sở Trĩ Thủy đối mặt với dáng vẻ thất thố của anh, chỉ cảm thấy không khí nóng nảy, mặt đồng dạng nóng đến muốn mệnh, rõ ràng là lời nói của anh sai, lại làm cho hai bên đều trở nên kỳ quái.
Cô hít sâu một hơi, thu hồi lại ánh mắt, nhẹ giọng giải vây nói: “Anh nói chuyện như ngày thường thật tốt …”
Bây giờ rốt cuộc miệng thiếu nữa lật xe đi?
Làm cho bọn họ đều rất xấu hổ.
Trên hành lang, bóng một người một yêu nghiêng ở trên tường, cảnh này cùng lần đầu gặp khi phá lệ giống nhau, lại là từ tầng ba đi đến tầng hai. Khác nhau chính là, Sở Trĩ Thủy đi phía trước, Tân Vân Mậu đi phía sau, vị trí đảo ngược.
Tân Vân Mậu lỡ lời làm cho hai bên đều ngượng ngùng, khi xuống lầu đều yên tĩnh không thôi, khó có được việc gà tiểu học không đấu võ mồm.
Sở Trĩ Thủy thật ra cảm xúc bình phục rất nhanh, cô không phải luôn tự mình đa tình hay giàu trí tưởng tượng, bây giờ cô vốn đã thành thạo nắm giữ các bí quyết nói chuyện với anh. Anh rất coi trọng quy tắc của yêu quái, yêu quái được chiếu cố ngay lập tức sẽ hồi báo, giống Kim Du đưa phao nước giống nhau, cho nên anh vẫn luôn biểu hiện rất phối hợp, đây là có tới có lui, tuần hoàn chính trực.
Anh nói rằng không có cách nào để đáp lại tình cảm của con người, con người và yêu quái dây dưa quá sâu là điều không tốt, chắc là trình độ cũng thật sự rất lớn. Đến nỗi không thể hiểu được từ ngữ táo bạo của anh, chắc là đầu não anh phát ngôn lỡ lời, đại yêu quái kiêu ngạo không cho phép bản thân bị lộ mặt, giống tiểu hài tử la hét ầm ĩ phải được đứng vị trí đầu tiên trong danh sách bạn bè, ấu trĩ còn cố chấp.
Nếu dùng logic đơn thuần phân tích anh, thật ra suy nghĩ của anh rất thuần túy, không có gì đáng phải nghĩ nhiều.
Nhưng mà, khi Sở Trĩ Thủy đang yên lặng tự hỏi, Tân Vân Mậu không thể chịu đựng thêm được nữa, đại khái là cảm thấy đoạn đường này thật sự quá dài, thậm chí yên tĩnh đến có chút kỳ cục.
Cô vẫn luôn không nói chuyện, cùng ngày thường không giống nhau.
Trong im lặnganh bí mật quan sát thần sắc của cô, thấy rằng cô không có biểu hiện gì, nên bắt đầu băn khoăn về tình trạng khó khăn, không biết có phải chọc cô bực mình hay không. Nếu cô không giận anh, cơ bản sẽ không dao động cảm xúc, người ngoài đều không thể nhìn thấu cái gì.
“Vì sao không nói lời nào?” Nhiệt độ bên tai Tân Vân Mậu giảm xuống, anh ra vẻ tự phụ, hừ nhẹ một tiếng nói: “Nghe xong chuyện này, cô không nên lén lút vui vẻ, rõ ràng là cô có ý đồ xấu với tôi.”
“Thật là không biết xấu hổ.” Sở Trĩ Thủy nghe anh nói lại đây, iếc mắt nhìn đối phương không nói nên lời, bĩu môi nói: “Nếu anh lại tiếp tục nói chuyện như thế này, tôi sẽ cho anh hai quyền.”
Tân Vân Mậu ánh mắt lóe lên, anh suy tư một lát, ngay sau đó duỗi cánh tay: “Được thôi.”
Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Anh lại có cái tật xấu gì?”
“Đúng là tôi đã nói sai rồi, cho cô đánh hai quyền cũng đúng.” Cánh tay anh còn đang ở giữa không trung, lại quét nhìn cô từ trên xuống dưới một phen, dường như đang cân nhắc sức mạnh: “Bất quá về điểm này cô thiếu sức lực, tôi sợ cô đánh xong thì tay của bản thân lại đau.”
Sở Trĩ Thủy thấy anh thiếu đòn, tức giận đến đánh một quyền, đấm vào cánh tay của đối phương.
Tân Vân Mậu bỗng nhiên bị đánh, rốt cuộc yên tâm xuống dưới, trong lòng biết sự tình đi qua. Hắn cả người lơi lỏng, thậm chí thảnh thơi nói: “Cố gắng lên một chút.”
Sở Trĩ Thủy bị kích thích đến mức nắm chặt tay, lúc này trước lay động làm mạnh hơn, đấm vào phần lưng của anh một chút, bất đắc dĩ như cũ không tạo thành tổn thương. Cô dùng hết toàn lực xuất kích, lại bị đau đến tê dại, pha chút ghét bỏ mà phủi tay, quai hàm đều nghiến chặt, giống như căm thù đến tận xương tuỷ vì xương cốt như sắt của anh, bộ dạng hầm hừ làm cho lòng người nhũn ra.
“Không đau không ngứa.” Anh nhìn chằm chằm vào khung cảnh này, đáy mắt như sóng nước mùa xuân lóng lánh, không giấu được ý cười.
Sở Trĩ Thủy thầm nghĩ, gia hỏa này thật là thiếu sự hài hước lại cứ tấu hài, trách không được hoành hành lâu như vậy, còn không bị người khác trực tiếp đánh chết.
Bất quá, lăn lộn như vậy, không khí cô cùng anh ở chung nhưng thật ra lại trở về bình thường.
Sở Trĩ Thủy lắc cổ tay, lại nghe thấy giọng điệu tự mãn của anh, bắt đầu đánh giá qua lại, bất mãn nói: “Cơ thể và da mặt của anh đều dày giống nhau.”
Tân Vân Mậu nghe vậy hô hấp cứng lại, đột nhiên nhớ tới đêm đó cô nói, còn có ánh mắt nhìn trộm không kiêng nể gì.
Anh theo bản kéo cổ áo lên, cẩn thận nói: “Không cần nhớ thương những bộ phận không nhìn thấy.”
Sở Trĩ Thủy: “?”
Đôi tai mèo của Miêu Lịch cử động, anh ta lắc lư cái đuôi lúc ẩn lúc hiện một cách linh hoạt, hỏi: “Muốn sờ thử không?”
Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng: “Việc này không tốt lắm đâu.”
“Không liên quan, thật ra so với bản thể thì cũng không khác gì.”
Lời này quả thực chính là dụ người ta phạm tội, chỉ muốn vuốt mèo vô số lần.
Sở Trĩ Thủy nhìn cái đuôi mèo đang vẫy với mình, cô ngập ngừng vươn tay, đang định vuốt ve nó một chút, nhưng lại có một bàn tay khác giành trước một bước. Khớp xương rõ ràng ngón tay không chút tì vết nào trực tiếp túm cái đuôi đen sang một bên, làm tay cô dừng ở giữa không trung sờ một khoảng không.
Tân Vân Mậu đột nhiên xuất hiện, anh lạnh nhạt nắm lấy đuôi mèo, tầm mắt sắc bén đảo qua đảo lại, nghiêm túc xem xét một người một yêu, giống như bọn họ có mối quan hệ không thể cho ai biết, hận không thể nhìn chằm chằm sơ hở ở trên mặt bọn họ .
Sở Trĩ Thủy đều có thể nhìn ra ẩn ý nơi đáy mắt của anh, thình lình viết “Thói đời ngày nay, một mèo một người, ở chung một phòng, hẳn là có điều xấu gì”, hơi thở lạnh buốt nghênh diện đánh tới.
Miêu Lịch bị nhéo cái đuôi, nháy mắt sắc mặt khó coi: “Thật đen đủi.”
Giây tiếp theo, tai mèo cùng đuôi mèo đột nhiên biến mất.
“Đây là lời của tôi.” Tân Vân Mậu tùy tay lấy từ trên bàn khăn giấy lau tay, chán ghét nói: “Tôi không nghĩ tới nhiều năm như vậy, anh Hóa nhân còn không thuần thục, vậy mà lại có thể để lộ ra dấu vết.”
Yêu quái một khi Hóa nhân sẽ không cần bản thể, lộ ra nguyên hình đại biểu cho thực lực không đủ, ai ngờ Miêu Lịch còn có thể chơi trò này.
Sở Trĩ Thủy thấy hai yêu quái nói chuyện cảm thấy ngoài ý muốn, Tân Vân Mậu luôn không đem yêu quái khác đặt trong mắt, cư nhiên sẽ cùng Miêu Lịch tiếp xúc trực tiếp, xem ra cảnh sát trưởng Mèo Đen cấp bậc rất cao, phải biết rằng lần trước anh ta đụng tới Hồng Hi Minh nhưng không há mồm. Hồng lão và Miêu Xử đều là trưởng phòng, nhưng chỗ quan sát không thể nghi ngờ là lợi hại hơn.
Miêu Lịch: “Tôi đang cùng cô ấy nói chuyện, anh ở chỗ này thật vướng víu.”
“Buồn cười.” Tân Vân Mậu ngạo mạn mà chế nhạo nói: “Không cần quay lại, anh nghĩ rằng cô ấy đã nhìn thấy tôi trước, cô ấy liệu có cảm thấy hứng thú với anh sao?”
Miêu Lịch nhướng mày: “Tôi thấy cô ấy cảm thấy hứng thú.”
Tân Vân Mậu quyết đoán nói: “Anh cảm giác sai rồi.”
“Tôi cảm giác sai rồi?” Miêu Lịch nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, thảm thương nói: “Cái đuôi bị anh ta siết đau quá.”
Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “À, đuôi mèo có phải sẽ gãy xương hay không…”
Tân Vân Mậu không thể nhìn dáng vẻ kệch cỡm của anh ta, vô tình mà châm chọc: “Quả nhiên không sửa được tật xấu của mèo, bình thường giả bộ lạnh nhạt, tìm cơ hội liền bán thảm, khéo đưa đẩy sắc mặt thật xảo trá.”
“Anh mới là mèo ngại chó ghét.” Miêu Lịch kỳ quái nói: “Trước kia một chữ cũng không nhảy ra bên ngoài, hôm nay như thế nào nói nhiều như vậy, còn đối xử với tôi như thể đại địch như vậy nữa.”
Trong nội tâm Sở Trĩ Thủy trộm trả lời, bởi vì như thế sẽ làm gián đoạn hình thức cao lãnh của anh ấy, không dễ dàng há mồm, há mồm sẽ không hay, đặc biệt là lúc tranh cãi.
“Quên đi, tôi là tới truyền lời.” Miêu Lịch vô tâm tiếp tục dây dưa, lại nhìn về phía Sở Trĩ Thủy: “Ngày đó yêu quái nhân sâm bị bắt kêu muốn gặp cô, cô muốn đi chỗ quan sát nói chuyện với anh ta không?”
“Gặp tôi sao?”
“Đúng vậy, không muốn đi cũng được, thật ra không sao hết.”
Tân Vân Mậu chậc một tiếng, thầm nghĩ cũng không sao cả, Miêu Lịch còn chạy tới làm cái gì.
Sở Trĩ Thủy thăm dò: “Có quấy rầy công việc của các anh không?”
“Sẽ không, cô có thể đến lúc ba giờ.” Miêu Lịch chủ động đề nghị: “Nếu cô cảm thấy hứng thú, tôi sẽ đưa cô đi dạo xung quanh, diện tích bộ phận quan sát rất lớn, vẫn còn một bộ phận ở dưới lòng đất.”
“Một bộ phận ở dưới lòng đất?”
“Đúng vậy, mặc dù nơi này được gọi là cục quan sát Hòe Giang, nhưng yêu quái bị bắt không chỉ riêng Hòe Giang, một số tỉnh lân cận nằm trong phạm vi nội thành.”
Hóa ra là vì như thế, bộ phận quan sát thường xuyên đi công tác, lượng công việc hàng ngày rất lớn.
Sở Trĩ Thủy không nghĩ tới còn có khu vực che giấu có thể mở khóa, cô đưa Miêu Lịch ra khỏi khoa phát triển kinh tế, quay đầu lại liền thấy bộ mặt căng thẳng của Tân Vân Mậu. Toàn thân anh mỗi một lỗ chân lông đều phát ra không thoải mái, rõ ràng đối với cảnh sát trưởng Mèo Đen tràn ngập bài xích và phản cảm.
Sở Trĩ Thủy thở dài: “Đừng đối xử không thân thiện với đồng nghiệp.”
Tân Vân Mậu nhíu mày: “Không được đi.”
“Vì sao?”
“Nơi đó giam giữ yêu quái vô cùng xấu xa, đến lúc đó cô lại bị sợ tới mức phát run.”
“Đừng nói như thể lá gan tôi nhỏ vậy.” Sở Trĩ Thủy nói thầm: “Tôi đã dần thích ứng với mọi chuyện trong Cục rồi.”
Tân Vân Mậu khẩn trương nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, khoanh tay trước ngực nói: “Không cần đi, tôi có thể đoán được yêu quái kia nói gì với cô rồi, cô có đi cũng không có ý nghĩa gò.”
“Anh ta sẽ nói cái gì?”
“Yêu quái không phải thứ gì tốt, đơn giản xem cô là con người, so với yêu quái khác dễ mềm lòng cầu tình hơn, lại làm cho cô rước lấy một thân phiền toái.” Tân Vân Mậu cười lạnh: “Mặc kệ là yêu quái bị bắt, hay là yêu quái bắt người, đều giống nhau, bao gồm cả con mèo kia.”
“Anh đây là đang công kích đó.”
“Tôi không có ý tứ châm ngòi, cô một hai phải đi đương nhiên cũng đuợc.” Ngực anh khó chịu, ngữ khí rất là khó chịu: “Nhưng trước đó nhắc nhở cô, không được thân cận quá mức với con mèo kia.”
“Lý do gì?”
“Anh ta không thể cho cô một tương lai, hai người không thể ở bên nhau.”
“???”
Khóe miệng Sở Trĩ Thủy khẽ giật khi nghe thấy câu này, kinh ngạc cảm thán với mạch não của anh: “Tất cả chuyện này là sao vậy? Anh là chủ nhiệm giáo dục giới yêu quái sao?”
Nếu không vì sao anh nghiêm túc bắt không được yêu sớm, hận không thể bày ra sắc mặt Diệt Tuyệt sư công?
“Loài người và yêu quái có liên lụy quá sâu dễ dàng trở nên bất hạnh, nếu không cẩn thận vi phạm quy tắc, ngày lành của cô liền hỏng bét.” Tân Vân Mậu xụ mặt, muốn cho cô đề cao cảnh giác, bực tức nói: “Anh ta không có phẩm hạnh cao khiết như tôi, lại không thể phục lễ mình, không thể giữ mình, đến lúc đó xui xẻo chính là cô!”
Yêu quái tồn tại sẽ đánh vỡ nhân quả đã định, nói không chừng làm người mất đi hạnh phúc hiện có, quy tắc ước thúc nhân yêu, có nhận liền có tổn thất.
Tuy rằng Miêu Lịch hẳn là sẽ không làm chuyện xấu, nhưng về sau cô còn sẽ phải gặp mặt yêu quái khác, anh đem trọng điểm của hậu quả nói nghiêm trọng lên chút cũng không có vấn đề gì.
“Ai lại đi khoe khoang phẩm hạnh cao khiết chứ?” Sở Trĩ Thủy mắng chửi xong, cô lại nghĩ tới cái gì đó, chần chờ nói: “Cho nên anh mới nói không có cách nào để đáp lại tình cảm của loài người?”
Lúc ban đầu Tân Vân Mậu canh phòng nghiêm ngặt, cả ngày là tư thế phòng vệ, nói không chừng cũng có liên quan với chuyện này.
Tân Vân Mậu gật đầu: “Đây là nguyên nhân đầu tiên.”
“Thiếu tri thức, loài người là có thể không cần yêu đương kết hôn, không được mới chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ đã tưởng tượng ra mức đó.” Cô tức giận nói: “Hơn nữa anh nói không chính xác, chắc là cùng nam yêu quái liên lụy quá sâu dễ dàng trở nên bất hạnh.”
“Có ý gì?”
Sở Trĩ Thủy thần sắc bình tĩnh: “Tôi ở chung với Kim Du và các cô gái kia rất vui vẻ.”
“Cô cảm thấy gặp được tôi là không hạnh phúc?” Tân Vân Mậu sửng sốt một chút, sau đó anh phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Thậm chí không bằng gặp những tôm tép đó sao?”
“Nói đạo lý một chút, không phải vừa rồi anh nói người nói chuyện với yêu quái sẽ trở nên bất hạnh.”
Tân Vân Mậu nghẹn ngào, lập tức sửa lời nói: “Vậy thì tôi sẽ rút lại câu này ngay bây giờ, cô nói lại những lời kia lần nữa đi.”
Sở Trĩ Thủy nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, lại yên lặng chuyển hướng nhìn máy tính, dáng vẻ là lười phản ứng lại với dáng vẻ của anh.
Tân Vân Mậu luôn tranh giành háo thắng, anh vừa nghe bản thân còn không bằng con cá, không thể nhịn khẩu khí này được, không thuận theo không buông tha nói: “Tôi không phải đã thu hồi lời nói à, vì sao không nói lại lần nữa?”
“Tôi nên nói lại điều gì?”
“Chính là cái câu hạnh phúc kia.”
“Không nói.” Sở Trĩ Thủy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Yêu quái không phải là phải có chí hướng, chính trực tuần hoàn, tôi rõ ràng là tuân theo quy tắc, nhập gia tùy tục, anh gặp tôi sẽ trở nên bất hạnh, tôi gặp anh đương nhiên cũng bất hạnh.”
“Chuyện này không đơn giản?” Tân Vân Mậu mày nhíu lại, không hài lòng với việc cô đẩy tới đẩy lui, đúng lý hợp tình nói: “Tôi gặp được cô thật hạnh phúc, bây giờ cô nói lại một lần, gặp được tôi cũng rất hạnh phúc!”
“…”
Sở Trĩ Thủy nghe thấy lời nói kiểu lời thề như kết hôn của anh như bị lửa nóng đến nỗi đầu quay vòng vòng, hoảng đến cả người như gặp động đất, giống như gặp quỷ nhìn về phía anh, không nói nên lời.
Tân Vân Mậu giật mình nhận ra mình vừa nói gì, cơ thể anh trở nên cứng đờ, biểu tình khá xuất sắc: “…”
Một lúc sau, cổ anh bất tri bất giác đỏ lên, anh lấy bàn tay lạnh lẽo che hơn một nửa khuôn mặt, nhưng đôi tai như ngọc vẫn còn đỏ như máu. Đường nét trên khuôn mặt anh căng thẳng, động tác cả người cứng đờ, ngoại trừ đáy mắt như được sóng biển dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, anh không khác gì tượng đá trên vách núi, vẫn không nhúc nhích.
Hội họa chú trọng đến việc vẽ thân trước rồi mới vẽ hai mắt, một tác phẩm dù có tốt đến đâu cũng sẽ thất bại nếu vẽ thân trước rồi mới vẽ hai mắt không thành công, lăng người đá minh châu một chút liền sống. Anh không nói lời nào cũng không nhúc nhích, lại giống như một pho tượng vẽ thân trước rồi vẽ hai mắt thành công mỹ mãn, ánh mắt nhuốm đầy sự xấu hổ và tức giận, thậm chí còn có thể xuyên thấu lòng người.
Gió mùa hè còn chưa có thổi đến Hòe Giang, trong văn phòng nóng và nhớp nháp cả lên.
Sở Trĩ Thủy đối mặt với dáng vẻ thất thố của anh, chỉ cảm thấy không khí nóng nảy, mặt đồng dạng nóng đến muốn mệnh, rõ ràng là lời nói của anh sai, lại làm cho hai bên đều trở nên kỳ quái.
Cô hít sâu một hơi, thu hồi lại ánh mắt, nhẹ giọng giải vây nói: “Anh nói chuyện như ngày thường thật tốt …”
Bây giờ rốt cuộc miệng thiếu nữa lật xe đi?
Làm cho bọn họ đều rất xấu hổ.
Trên hành lang, bóng một người một yêu nghiêng ở trên tường, cảnh này cùng lần đầu gặp khi phá lệ giống nhau, lại là từ tầng ba đi đến tầng hai. Khác nhau chính là, Sở Trĩ Thủy đi phía trước, Tân Vân Mậu đi phía sau, vị trí đảo ngược.
Tân Vân Mậu lỡ lời làm cho hai bên đều ngượng ngùng, khi xuống lầu đều yên tĩnh không thôi, khó có được việc gà tiểu học không đấu võ mồm.
Sở Trĩ Thủy thật ra cảm xúc bình phục rất nhanh, cô không phải luôn tự mình đa tình hay giàu trí tưởng tượng, bây giờ cô vốn đã thành thạo nắm giữ các bí quyết nói chuyện với anh. Anh rất coi trọng quy tắc của yêu quái, yêu quái được chiếu cố ngay lập tức sẽ hồi báo, giống Kim Du đưa phao nước giống nhau, cho nên anh vẫn luôn biểu hiện rất phối hợp, đây là có tới có lui, tuần hoàn chính trực.
Anh nói rằng không có cách nào để đáp lại tình cảm của con người, con người và yêu quái dây dưa quá sâu là điều không tốt, chắc là trình độ cũng thật sự rất lớn. Đến nỗi không thể hiểu được từ ngữ táo bạo của anh, chắc là đầu não anh phát ngôn lỡ lời, đại yêu quái kiêu ngạo không cho phép bản thân bị lộ mặt, giống tiểu hài tử la hét ầm ĩ phải được đứng vị trí đầu tiên trong danh sách bạn bè, ấu trĩ còn cố chấp.
Nếu dùng logic đơn thuần phân tích anh, thật ra suy nghĩ của anh rất thuần túy, không có gì đáng phải nghĩ nhiều.
Nhưng mà, khi Sở Trĩ Thủy đang yên lặng tự hỏi, Tân Vân Mậu không thể chịu đựng thêm được nữa, đại khái là cảm thấy đoạn đường này thật sự quá dài, thậm chí yên tĩnh đến có chút kỳ cục.
Cô vẫn luôn không nói chuyện, cùng ngày thường không giống nhau.
Trong im lặnganh bí mật quan sát thần sắc của cô, thấy rằng cô không có biểu hiện gì, nên bắt đầu băn khoăn về tình trạng khó khăn, không biết có phải chọc cô bực mình hay không. Nếu cô không giận anh, cơ bản sẽ không dao động cảm xúc, người ngoài đều không thể nhìn thấu cái gì.
“Vì sao không nói lời nào?” Nhiệt độ bên tai Tân Vân Mậu giảm xuống, anh ra vẻ tự phụ, hừ nhẹ một tiếng nói: “Nghe xong chuyện này, cô không nên lén lút vui vẻ, rõ ràng là cô có ý đồ xấu với tôi.”
“Thật là không biết xấu hổ.” Sở Trĩ Thủy nghe anh nói lại đây, iếc mắt nhìn đối phương không nói nên lời, bĩu môi nói: “Nếu anh lại tiếp tục nói chuyện như thế này, tôi sẽ cho anh hai quyền.”
Tân Vân Mậu ánh mắt lóe lên, anh suy tư một lát, ngay sau đó duỗi cánh tay: “Được thôi.”
Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Anh lại có cái tật xấu gì?”
“Đúng là tôi đã nói sai rồi, cho cô đánh hai quyền cũng đúng.” Cánh tay anh còn đang ở giữa không trung, lại quét nhìn cô từ trên xuống dưới một phen, dường như đang cân nhắc sức mạnh: “Bất quá về điểm này cô thiếu sức lực, tôi sợ cô đánh xong thì tay của bản thân lại đau.”
Sở Trĩ Thủy thấy anh thiếu đòn, tức giận đến đánh một quyền, đấm vào cánh tay của đối phương.
Tân Vân Mậu bỗng nhiên bị đánh, rốt cuộc yên tâm xuống dưới, trong lòng biết sự tình đi qua. Hắn cả người lơi lỏng, thậm chí thảnh thơi nói: “Cố gắng lên một chút.”
Sở Trĩ Thủy bị kích thích đến mức nắm chặt tay, lúc này trước lay động làm mạnh hơn, đấm vào phần lưng của anh một chút, bất đắc dĩ như cũ không tạo thành tổn thương. Cô dùng hết toàn lực xuất kích, lại bị đau đến tê dại, pha chút ghét bỏ mà phủi tay, quai hàm đều nghiến chặt, giống như căm thù đến tận xương tuỷ vì xương cốt như sắt của anh, bộ dạng hầm hừ làm cho lòng người nhũn ra.
“Không đau không ngứa.” Anh nhìn chằm chằm vào khung cảnh này, đáy mắt như sóng nước mùa xuân lóng lánh, không giấu được ý cười.
Sở Trĩ Thủy thầm nghĩ, gia hỏa này thật là thiếu sự hài hước lại cứ tấu hài, trách không được hoành hành lâu như vậy, còn không bị người khác trực tiếp đánh chết.
Bất quá, lăn lộn như vậy, không khí cô cùng anh ở chung nhưng thật ra lại trở về bình thường.
Sở Trĩ Thủy lắc cổ tay, lại nghe thấy giọng điệu tự mãn của anh, bắt đầu đánh giá qua lại, bất mãn nói: “Cơ thể và da mặt của anh đều dày giống nhau.”
Tân Vân Mậu nghe vậy hô hấp cứng lại, đột nhiên nhớ tới đêm đó cô nói, còn có ánh mắt nhìn trộm không kiêng nể gì.
Anh theo bản kéo cổ áo lên, cẩn thận nói: “Không cần nhớ thương những bộ phận không nhìn thấy.”
Sở Trĩ Thủy: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.