Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 66:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Cục Ngân Hải cũng có hạn ngạch mua đồ, việc hấp tấp mở rộng quy mô sản xuất, chỉ bán đồ cho yêu, không phải giải pháp lâu dài.
Hướng chính của sản phẩm mới là thị trường loài người, tốt nhất nên có kết quả trước cuối năm, trước khi ăn tết phát thẳng cho nhân viên một khoản.
Trong bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy ngồi trước máy vi tính, bận rộn một lúc lâu, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn về phía cửa, nghi ngờ nói: "Hôm nay chưa có ai đến đưa danh sách cả."
Gần đây nữ yêu phòng kế toán thường đến đưa danh sách, nhân tiện trò chuyện với Sở Trĩ Thủy và Kim Du, chuyện này quen thuộc giống như đi làm chấm công. Hai nữ yêu kia, một người tên Tiểu Trùng, một người tên Tiểu Hạ, cả hai đều đến trong giờ nghỉ trưa, tình cờ lúc đó Tân Vân Mậu không có trong phòng, vậy là chỉ còn một đám con gái với nhau.
Nhưng hôm nay đã hết giờ nghỉ trưa, qua cả một buổi chiều mà hai người họ vẫn chưa xuất hiện.
Kim Du nghe vậy, nhìn lịch, úp úp mở mở nói: "Hôm nay họ có thể sẽ không tới."
"Tại sao?"
"Hôm nay là ngày quyết toán, sếp Miêu có thể sẽ ở lại bộ phận kế toán, nên họ sẽ không tới."
Sở Trĩ thủy nghi ngờ hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến sếp Miêu?"
"Đừng nói là cô nghĩ con mèo kia tốt tính nhé?" Tân Vân Mậu chống cằm, lúc ở văn phòng chưa từng mở miệng nói một câu nào, hiếm khi tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, hôm nay lại nhẹ nhàng nói: "Trên chèn ép dưới là thói quen của loài động vật này."
Sở Trĩ Thủy: "... Anh đúng là có thành ý rất lớn với sếp Miêu."
"Nhưng không sai đâu." Kim Du hèn nhát phụ họa theo, sau đó vội vàng bổ sung: "Đương nhiên tôi không có thành kiến gì với sếp Miêu, nhưng loài mèo thích làm những chuyện không tốt, lúc nào cũng dùng đuôi kéo cá lên bờ, không ăn thì gạt sang một bên rồi nhìn..."
Tân Vân Mậu chế nhạo: "Tật xấu này đã ăn sâu vào máu của loài mèo rồi."
Đây là lần đầu tiên Sở Trĩ Thủy thấy hai con yêu này đồng thuận đến thế, có thể là nói là trăm năm mới có một lần, cô kinh ngạc nói: "Hai người cũng có lúc là đồng minh kia à?"
Kim Du gặp Tân Vân Mậu thì bị dọa sợ đến không nói ra lời, Tân Vân Mậu thấy Kim Du thì chỉ phớt lờ, bây giờ hai bên lại có cùng kẻ địch, khiến cho Sở Trĩ Thủy cảm thấy rất ngạc nhiên, chẳng lẽ đã bị con mèo kia hành hạ bấy lâu nay?
Sở Trĩ Thủy nhìn lướt qua máy vi tính, dứt khoát thả con chuột xuống, đứng dậy nói: "Tôi đến bộ phận kế toán lấy danh sách."
"?"
Tầng hai tòa nhà văn phòng, bộ phận kế toán.
Sở Trĩ Thủy lịch sự gõ cửa nhưng không có ai đáp lại. Cô không thấy tiếng động, ngập ngừng bước vào phòng, lúc này cô mới hiểu ra ý của Kim Du.
Phòng kế toán lúc này đã trở thành một mớ hỗn độn, các loại tài liệu bay tứ tung khắp nơi. Cảnh tượng giống như vừa có một đoàn quân đi qua, đập phá hết mọi thứ. Mọi thứ ngổn ngang đến nỗi không tìm được một chỗ để đặt chân.
"Có người..." Sở Trĩ Thủy nhìn quanh: "Có yêu nào ở đây không?"
Không có con yêu nào trong phòng đáp lại, chỉ có chuyển động phát ra từ căn phòng nhỏ của sếp Hạ.
Sở Trĩ Thủy đến gần cửa phòng, từ xa cô liếc thấy Miêu Lịch mặc áo choàng trấn yêu, Hạ Thọ Quý run rẩy đứng trong góc. Cô vô cùng khó hiểu, định đi lên chào hỏi một tiếng nhưng đột nhiên có hai con yêu xuất hiện ngăn cô lại, chính là Tiểu Trùng và Tiểu Hạ.
Các nữ yêu bộ phận kế toán không biết xuất hiện từ lúc nào, họ kéo Sở Trĩ Thủy lại, không cho cô đi qua, hoảng sợ nói: "Trưởng phòng Sở sao lại tới đây? Cô tránh đi trước đi!"
"Tôi tới lấy danh sách." Sở Trĩ Thủy hỏi: "Phòng mọi người bị đánh bom hả?"
" y dà, không sao đâu, mỗi tháng đều bị đánh bom một lần!" Nữ yêu Tiểu Trùng dúi vào tay cô danh sách "Chờ sếp Miêu đi, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường."
"Các người đang làm gì đó?"
"Tháng trước, số tiền bồi thường của cục quan sát đã vượt quá tiêu chuẩn, sếp Hạ không muốn phê duyệt danh sách, vì vậy sếp Miêu đến gây rắc rối... à không, là tới tìm sếp Hạ nói chuyện."
Sở Trĩ Thủy đã từng làm qua công việc bồi thường hiện trường, hiếu kỳ hỏi: "Đây chẳng phải là quy trình làm việc bình thường sao, tại sao lại thành thế này?"
Nếu cục quan sát bắt được yêu quái làm ra việc xấu, cục sẽ phải bồi thường tiền cho người bị hại, giống như hồi trước đã từng bồi thường cho vườn rau của lão Lý đây là một quy trình hết sức bình thường.
"Trưởng phòng Sở, không phải chúng tôi có ý kiến gì với sếp Miêu..."
Sở Trĩ Thủy vừa nghe được câu này đã biết họ chắc chắn có ý kiến.
"Nhưng cô là con người, chắc cũng biết mèo có một số thói quen không thay đổi được."
Nữ yêu Tiểu Trùng thò đầu quan sát, sau khi chắc chắn sếp Miêu không có rảnh mà chú ý đến chỗ này, mới thì thầm: "Ví dụ, cô nhìn cái cốc trên bàn xem, đang yên đang lành, họ cứ thích cọ tới cọ lui, đến khi cô nhìn tới nó một lần nữa, mới vừa rồi còn chẳng sao lúc sau đã bị đẩy xuống!"
"Đúng đúng đúng, lúc nào cũng phải đẩy sang một bên, vừa làm vừa quan sát phản ứng của cô, xem dáng vẻ tuyệt vọng của cô thế nào." Tiểu Hạ bên cạnh đồng tình: "Rất chi là xấu tính!"
Sở Trĩ Thủy: "..."
Trong đầu cô hiện ra bóng lưng của con mèo mun sau khi làm đổ cốc nước, nói không chừng nó sẽ thờ ơ quay đầu lại nhìn, lộ ra vẻ mặt ngây thơ như không có chuyện gì, hồn nhiên không thấy xấu hổ vì tội lỗi mình gây ra.
Hướng chính của sản phẩm mới là thị trường loài người, tốt nhất nên có kết quả trước cuối năm, trước khi ăn tết phát thẳng cho nhân viên một khoản.
Trong bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy ngồi trước máy vi tính, bận rộn một lúc lâu, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn về phía cửa, nghi ngờ nói: "Hôm nay chưa có ai đến đưa danh sách cả."
Gần đây nữ yêu phòng kế toán thường đến đưa danh sách, nhân tiện trò chuyện với Sở Trĩ Thủy và Kim Du, chuyện này quen thuộc giống như đi làm chấm công. Hai nữ yêu kia, một người tên Tiểu Trùng, một người tên Tiểu Hạ, cả hai đều đến trong giờ nghỉ trưa, tình cờ lúc đó Tân Vân Mậu không có trong phòng, vậy là chỉ còn một đám con gái với nhau.
Nhưng hôm nay đã hết giờ nghỉ trưa, qua cả một buổi chiều mà hai người họ vẫn chưa xuất hiện.
Kim Du nghe vậy, nhìn lịch, úp úp mở mở nói: "Hôm nay họ có thể sẽ không tới."
"Tại sao?"
"Hôm nay là ngày quyết toán, sếp Miêu có thể sẽ ở lại bộ phận kế toán, nên họ sẽ không tới."
Sở Trĩ thủy nghi ngờ hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến sếp Miêu?"
"Đừng nói là cô nghĩ con mèo kia tốt tính nhé?" Tân Vân Mậu chống cằm, lúc ở văn phòng chưa từng mở miệng nói một câu nào, hiếm khi tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, hôm nay lại nhẹ nhàng nói: "Trên chèn ép dưới là thói quen của loài động vật này."
Sở Trĩ Thủy: "... Anh đúng là có thành ý rất lớn với sếp Miêu."
"Nhưng không sai đâu." Kim Du hèn nhát phụ họa theo, sau đó vội vàng bổ sung: "Đương nhiên tôi không có thành kiến gì với sếp Miêu, nhưng loài mèo thích làm những chuyện không tốt, lúc nào cũng dùng đuôi kéo cá lên bờ, không ăn thì gạt sang một bên rồi nhìn..."
Tân Vân Mậu chế nhạo: "Tật xấu này đã ăn sâu vào máu của loài mèo rồi."
Đây là lần đầu tiên Sở Trĩ Thủy thấy hai con yêu này đồng thuận đến thế, có thể là nói là trăm năm mới có một lần, cô kinh ngạc nói: "Hai người cũng có lúc là đồng minh kia à?"
Kim Du gặp Tân Vân Mậu thì bị dọa sợ đến không nói ra lời, Tân Vân Mậu thấy Kim Du thì chỉ phớt lờ, bây giờ hai bên lại có cùng kẻ địch, khiến cho Sở Trĩ Thủy cảm thấy rất ngạc nhiên, chẳng lẽ đã bị con mèo kia hành hạ bấy lâu nay?
Sở Trĩ Thủy nhìn lướt qua máy vi tính, dứt khoát thả con chuột xuống, đứng dậy nói: "Tôi đến bộ phận kế toán lấy danh sách."
"?"
Tầng hai tòa nhà văn phòng, bộ phận kế toán.
Sở Trĩ Thủy lịch sự gõ cửa nhưng không có ai đáp lại. Cô không thấy tiếng động, ngập ngừng bước vào phòng, lúc này cô mới hiểu ra ý của Kim Du.
Phòng kế toán lúc này đã trở thành một mớ hỗn độn, các loại tài liệu bay tứ tung khắp nơi. Cảnh tượng giống như vừa có một đoàn quân đi qua, đập phá hết mọi thứ. Mọi thứ ngổn ngang đến nỗi không tìm được một chỗ để đặt chân.
"Có người..." Sở Trĩ Thủy nhìn quanh: "Có yêu nào ở đây không?"
Không có con yêu nào trong phòng đáp lại, chỉ có chuyển động phát ra từ căn phòng nhỏ của sếp Hạ.
Sở Trĩ Thủy đến gần cửa phòng, từ xa cô liếc thấy Miêu Lịch mặc áo choàng trấn yêu, Hạ Thọ Quý run rẩy đứng trong góc. Cô vô cùng khó hiểu, định đi lên chào hỏi một tiếng nhưng đột nhiên có hai con yêu xuất hiện ngăn cô lại, chính là Tiểu Trùng và Tiểu Hạ.
Các nữ yêu bộ phận kế toán không biết xuất hiện từ lúc nào, họ kéo Sở Trĩ Thủy lại, không cho cô đi qua, hoảng sợ nói: "Trưởng phòng Sở sao lại tới đây? Cô tránh đi trước đi!"
"Tôi tới lấy danh sách." Sở Trĩ Thủy hỏi: "Phòng mọi người bị đánh bom hả?"
" y dà, không sao đâu, mỗi tháng đều bị đánh bom một lần!" Nữ yêu Tiểu Trùng dúi vào tay cô danh sách "Chờ sếp Miêu đi, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường."
"Các người đang làm gì đó?"
"Tháng trước, số tiền bồi thường của cục quan sát đã vượt quá tiêu chuẩn, sếp Hạ không muốn phê duyệt danh sách, vì vậy sếp Miêu đến gây rắc rối... à không, là tới tìm sếp Hạ nói chuyện."
Sở Trĩ Thủy đã từng làm qua công việc bồi thường hiện trường, hiếu kỳ hỏi: "Đây chẳng phải là quy trình làm việc bình thường sao, tại sao lại thành thế này?"
Nếu cục quan sát bắt được yêu quái làm ra việc xấu, cục sẽ phải bồi thường tiền cho người bị hại, giống như hồi trước đã từng bồi thường cho vườn rau của lão Lý đây là một quy trình hết sức bình thường.
"Trưởng phòng Sở, không phải chúng tôi có ý kiến gì với sếp Miêu..."
Sở Trĩ Thủy vừa nghe được câu này đã biết họ chắc chắn có ý kiến.
"Nhưng cô là con người, chắc cũng biết mèo có một số thói quen không thay đổi được."
Nữ yêu Tiểu Trùng thò đầu quan sát, sau khi chắc chắn sếp Miêu không có rảnh mà chú ý đến chỗ này, mới thì thầm: "Ví dụ, cô nhìn cái cốc trên bàn xem, đang yên đang lành, họ cứ thích cọ tới cọ lui, đến khi cô nhìn tới nó một lần nữa, mới vừa rồi còn chẳng sao lúc sau đã bị đẩy xuống!"
"Đúng đúng đúng, lúc nào cũng phải đẩy sang một bên, vừa làm vừa quan sát phản ứng của cô, xem dáng vẻ tuyệt vọng của cô thế nào." Tiểu Hạ bên cạnh đồng tình: "Rất chi là xấu tính!"
Sở Trĩ Thủy: "..."
Trong đầu cô hiện ra bóng lưng của con mèo mun sau khi làm đổ cốc nước, nói không chừng nó sẽ thờ ơ quay đầu lại nhìn, lộ ra vẻ mặt ngây thơ như không có chuyện gì, hồn nhiên không thấy xấu hổ vì tội lỗi mình gây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.