Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 65:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Mặc dù đôi khi cô sinh ra cảm xúc tiêu cực như lo lắng, sợ hãi hoặc tức giận, nhưng vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, ngay cả sau khi tiếp xúc với Trần Châu Tuệ cũng không bị ảnh hưởng.
Cho nên ban đầu anh thực sự choáng váng khi bị cô gọi tên, một khi con người hoặc yêu quái không có gì để cầu nguyện thì anh sẽ hoàn toàn không thể hiểu rõ.
Tĩnh thủy lưu thâm(2), thuỷ thiện lợi vạn vật nhi hữu tĩnh(3). Là một nhân loại cho nên cô rất yếu rất yếu, nhưng ở một số khía cạnh lại rất mạnh mẽ, ngay cả yêu quái cũng không thể duy trì trạng thái này trong một thời gian dài. Cho nên anh mới hiểu lầm rằng cô đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, và sau đó anh lại nhận ra cô dường như đều đối xử với tất cả mọi người như vậy, vẫn luôn là vật phát sáng tỏa ra nhiệt lượng.
#ki7 (Tĩnh thủy lưu thâm)- Là thành ngữ Trung Quốc, ý là dòng nước bề ngoài thì bình lặng, nhưng chẳng biết ở dưới đáy nước sâu bao nhiêu, dùng để ám chỉ người bề ngoài lẳng lặng nhưng lại chứa đựng trí tuệ to lớn.
•N5 - Nằm trong Đạo Đức Kinh, ý chỉ nước khéo sẽ làm lợi cho vạn vật.
Mặc dù lúc đầu anh thực sự rất ngu ngốc, nhưng bây giờ cô đã thừa nhận là tín đồ của anh, và anh khác biệt với những con yêu quái khác.
“Là quy luật bình thường, cũng không có ảnh hưởng gì."
Anh khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giả bộ như sắp nghỉ ngơi: “Cô kêu cô ta đến đây làm không chừng là chuyện tốt.”
Bên trong vườn trà, lão Bạch đứng trước mặt Sở Trĩ Thủy với vẻ mặt ủ rũ, bên cạnh là Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng với vẻ mặt khó đoán.
Khi Lão Bạch nghe nói Sở Trĩ Thủy không những không làm cho Trần Châu Tuệ sợ hãi mà còn để lại cho cô gái nhỏ tiền ăn học, lập tức cảm động rơi nước mắt. Chỉ hận bản thân lúc trước không không biết nhìn người tốt, lại dám có lá gan đi tấn công Sở Trĩ Thủy
Lão Bạch chỉ thiếu bật khóc tại chỗ: "Đại nhân, ngài là một người vĩ đại, đại ân đại đức của ngài tôi sẽ không bao giờ quên
Tiểu Hoàng khống chế Lão Bạch, đè ông ta quỳ trên mặt đất, hung ác nói: "Gọi đại nhân cái gì chứ, phải kêu là trưởng phòng Sở!"
Tiểu Hắc ở một bên giúp đỡ: "Ông cho rằng cục là xã hội thừa thãi sao? Ông có hiểu quy củ không? Trưởng phòng Sở nói về bình đẳng, ông có thể nói được hay không!" Lão Bạch đối mặt với thái độ thay đổi chóng mặt của những đồng minh cũ : "?"
Lão Bạch bị giam giữ không khỏi sửng sốt, căng thẳng ngước mắt lên, không còn cách nào khác ngoài đặt hy vọng vào người tốt, bối rối nói: "Đại.... Trưởng phòng Sở, bọn họ có ý gì vậy... "
Gương mặt Sở Trĩ Thủy tràn đầy ý cười, giọng điệu khiến người ta như tắm trong gió xuân: "Tôi đưa cho Trần Châu Tuệ một phong bao lì xì 3000 tệ. Ông hẳn là có thể kiếm được 300 vạn cho cục chứ?"
Lão Bạch: "???"
"Không lẽ ông cho rằng tôi là thánh mẫu coi tiền như rác, thực sự bị cảm động bởi câu chuyện xưa thảm thiết hạng ba của ông và dự định sẽ không so đo bất cứ điều gì à?"
Sở Trĩ Thủy không nhanh không chậm nhìn quanh Lão Bạch, giống như đang tìm xem nên xuống tay ở đâu, cô ôn hòa xúc động: "Đôi khi số phận quả thật không công bằng, ông nên cảm ơn bản thể của chính mình vì nó đã giúp ông có cơ hội lập công chuộc tội, thậm chí còn dễ dàng hơn đồng phạm của ông."
Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc là gừng và hà thủ ô, so với Lão Bạch, họ chỉ kiếm tiền rất khó khăn và không dễ làm giàu.
Người trưởng thành muốn chăm sóc cho trẻ em và đánh kẻ ác xuống đất, đây mới là là điều đúng đắn, như vậy thế giới sẽ càng thêm tốt đẹp hơn. Trần Châu Tuệ còn là học sinh nên Sở Trĩ Thủy không so đo, còn lão Bạch đã là yêu quái rất nhiều tuổi cho nên cô không cần phải nương tay.
Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc đứng ở một bên phụ họa.
"Trưởng phòng Sở, chúng ta hãy bắt ông ta bán thân, dùng tiền bán thân của ông ta để đưa vào tài khoản của cục!"
"Đúng đúng đúng, bán ông ta mấy trăm lần, nếu không đủ thì bán ông ta một ngàn lần!"
“Các người đang nói cái gì vậy?”
Lão Bạch hoảng sợ siết chặt quần áo, còn vấp phải xiềng xích của chính mình ngã xuống, sợ hãi nói: “Tôi chỉ bán nghệ chứ không bán thân!”
Sở Trĩ Thủy cau mày: "Ông đang nói nhảm gì đó,
chúng tôi là đơn vị đứng đắn, bán là bán nhân sâm."
Yêu sâm phẫn nộ bất bình: "Đối với tôi bán thân và bán nhân sâm có khác gì chứ!?"
“… “
Sau một lần lật xe, hình tượng Sở Trĩ Thủy trong lòng lão Bạch nhanh chóng từ một người rộng lượng, tốt bụng trở thành một người mặt người dạ thú. Phần tử trí thức hành hạ yêu quái đúng là lợi hại, chỉ cần là người có văn hóa thì làm gì cũng giỏi, làm gì cũng khiến xã hội cảm thấy việc đó là quang minh chính đại.
Tất nhiên, Sở Trĩ Thủy không quan tâm đến suy nghĩ của đám yêu nhân sâm, điều cô đang đau đáu là nghiên cứu và phát triển các sản phẩm từ gừng, hà thủ ô và nhân sâm. Trà xanh được tưới yêu khí chỉ có sức hấp dẫn với yêu quái, đưa ra ngoài thị trường loài người thì sức cạnh tranh thấp hơn nhiều. Cũng may, năm mươi mẫu trà xanh đều được cục Ngân Hải thu mua hết, đây có thể coi là thu nhập cố định hàng năm của cục, mấy năm tới hẳn là sẽ đi vào ổn định, đảm bảo lương bình quân tháng năm nghìn không thành vấn đề.
Cho nên ban đầu anh thực sự choáng váng khi bị cô gọi tên, một khi con người hoặc yêu quái không có gì để cầu nguyện thì anh sẽ hoàn toàn không thể hiểu rõ.
Tĩnh thủy lưu thâm(2), thuỷ thiện lợi vạn vật nhi hữu tĩnh(3). Là một nhân loại cho nên cô rất yếu rất yếu, nhưng ở một số khía cạnh lại rất mạnh mẽ, ngay cả yêu quái cũng không thể duy trì trạng thái này trong một thời gian dài. Cho nên anh mới hiểu lầm rằng cô đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, và sau đó anh lại nhận ra cô dường như đều đối xử với tất cả mọi người như vậy, vẫn luôn là vật phát sáng tỏa ra nhiệt lượng.
#ki7 (Tĩnh thủy lưu thâm)- Là thành ngữ Trung Quốc, ý là dòng nước bề ngoài thì bình lặng, nhưng chẳng biết ở dưới đáy nước sâu bao nhiêu, dùng để ám chỉ người bề ngoài lẳng lặng nhưng lại chứa đựng trí tuệ to lớn.
•N5 - Nằm trong Đạo Đức Kinh, ý chỉ nước khéo sẽ làm lợi cho vạn vật.
Mặc dù lúc đầu anh thực sự rất ngu ngốc, nhưng bây giờ cô đã thừa nhận là tín đồ của anh, và anh khác biệt với những con yêu quái khác.
“Là quy luật bình thường, cũng không có ảnh hưởng gì."
Anh khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giả bộ như sắp nghỉ ngơi: “Cô kêu cô ta đến đây làm không chừng là chuyện tốt.”
Bên trong vườn trà, lão Bạch đứng trước mặt Sở Trĩ Thủy với vẻ mặt ủ rũ, bên cạnh là Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng với vẻ mặt khó đoán.
Khi Lão Bạch nghe nói Sở Trĩ Thủy không những không làm cho Trần Châu Tuệ sợ hãi mà còn để lại cho cô gái nhỏ tiền ăn học, lập tức cảm động rơi nước mắt. Chỉ hận bản thân lúc trước không không biết nhìn người tốt, lại dám có lá gan đi tấn công Sở Trĩ Thủy
Lão Bạch chỉ thiếu bật khóc tại chỗ: "Đại nhân, ngài là một người vĩ đại, đại ân đại đức của ngài tôi sẽ không bao giờ quên
Tiểu Hoàng khống chế Lão Bạch, đè ông ta quỳ trên mặt đất, hung ác nói: "Gọi đại nhân cái gì chứ, phải kêu là trưởng phòng Sở!"
Tiểu Hắc ở một bên giúp đỡ: "Ông cho rằng cục là xã hội thừa thãi sao? Ông có hiểu quy củ không? Trưởng phòng Sở nói về bình đẳng, ông có thể nói được hay không!" Lão Bạch đối mặt với thái độ thay đổi chóng mặt của những đồng minh cũ : "?"
Lão Bạch bị giam giữ không khỏi sửng sốt, căng thẳng ngước mắt lên, không còn cách nào khác ngoài đặt hy vọng vào người tốt, bối rối nói: "Đại.... Trưởng phòng Sở, bọn họ có ý gì vậy... "
Gương mặt Sở Trĩ Thủy tràn đầy ý cười, giọng điệu khiến người ta như tắm trong gió xuân: "Tôi đưa cho Trần Châu Tuệ một phong bao lì xì 3000 tệ. Ông hẳn là có thể kiếm được 300 vạn cho cục chứ?"
Lão Bạch: "???"
"Không lẽ ông cho rằng tôi là thánh mẫu coi tiền như rác, thực sự bị cảm động bởi câu chuyện xưa thảm thiết hạng ba của ông và dự định sẽ không so đo bất cứ điều gì à?"
Sở Trĩ Thủy không nhanh không chậm nhìn quanh Lão Bạch, giống như đang tìm xem nên xuống tay ở đâu, cô ôn hòa xúc động: "Đôi khi số phận quả thật không công bằng, ông nên cảm ơn bản thể của chính mình vì nó đã giúp ông có cơ hội lập công chuộc tội, thậm chí còn dễ dàng hơn đồng phạm của ông."
Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc là gừng và hà thủ ô, so với Lão Bạch, họ chỉ kiếm tiền rất khó khăn và không dễ làm giàu.
Người trưởng thành muốn chăm sóc cho trẻ em và đánh kẻ ác xuống đất, đây mới là là điều đúng đắn, như vậy thế giới sẽ càng thêm tốt đẹp hơn. Trần Châu Tuệ còn là học sinh nên Sở Trĩ Thủy không so đo, còn lão Bạch đã là yêu quái rất nhiều tuổi cho nên cô không cần phải nương tay.
Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc đứng ở một bên phụ họa.
"Trưởng phòng Sở, chúng ta hãy bắt ông ta bán thân, dùng tiền bán thân của ông ta để đưa vào tài khoản của cục!"
"Đúng đúng đúng, bán ông ta mấy trăm lần, nếu không đủ thì bán ông ta một ngàn lần!"
“Các người đang nói cái gì vậy?”
Lão Bạch hoảng sợ siết chặt quần áo, còn vấp phải xiềng xích của chính mình ngã xuống, sợ hãi nói: “Tôi chỉ bán nghệ chứ không bán thân!”
Sở Trĩ Thủy cau mày: "Ông đang nói nhảm gì đó,
chúng tôi là đơn vị đứng đắn, bán là bán nhân sâm."
Yêu sâm phẫn nộ bất bình: "Đối với tôi bán thân và bán nhân sâm có khác gì chứ!?"
“… “
Sau một lần lật xe, hình tượng Sở Trĩ Thủy trong lòng lão Bạch nhanh chóng từ một người rộng lượng, tốt bụng trở thành một người mặt người dạ thú. Phần tử trí thức hành hạ yêu quái đúng là lợi hại, chỉ cần là người có văn hóa thì làm gì cũng giỏi, làm gì cũng khiến xã hội cảm thấy việc đó là quang minh chính đại.
Tất nhiên, Sở Trĩ Thủy không quan tâm đến suy nghĩ của đám yêu nhân sâm, điều cô đang đau đáu là nghiên cứu và phát triển các sản phẩm từ gừng, hà thủ ô và nhân sâm. Trà xanh được tưới yêu khí chỉ có sức hấp dẫn với yêu quái, đưa ra ngoài thị trường loài người thì sức cạnh tranh thấp hơn nhiều. Cũng may, năm mươi mẫu trà xanh đều được cục Ngân Hải thu mua hết, đây có thể coi là thu nhập cố định hàng năm của cục, mấy năm tới hẳn là sẽ đi vào ổn định, đảm bảo lương bình quân tháng năm nghìn không thành vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.