Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 68:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Cô không bắt anh ấy đi triệt sản đã là hết tình hết nghĩa rồi, nghe nói mèo sau khi giải phẫu sẽ không có khao khát phá hoại nữa.

"Sếp Miêu, trong xã hội loài người luôn có một nhận thức chung, mèo hay phá hoại không có đồ ngon." Sở Trĩ Thủy cười híp mắt, nói: "Trong cục hẳn cũng nên học theo suy nghĩ này của loài người, tôi sẽ nhờ anh Ngưu điều chỉnh thức ăn cho mèo."

Miêu Lịch trợn to đôi mắt mèo: "?"

Phòng ăn của cục quan sát lấy lại được toàn bộ kinh phí, trước sự vui mừng của quản lý phòng ăn, Ngưu Sĩ, đã đến thăm bộ phận phát triển kinh tế vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.

Ngưu Sĩ đưa tờ đơn phòng ăn cho Sở Trĩ Thủy, ngang tàng nói: "Nào nào nào, sau này thực đơn do cô quyết, cô chỉ cần viết tên món ăn, tôi sẽ dựa theo đó mà phục vụ!"

Kim Du: "Rất lâu rồi anh Ngưu không được hạnh phúc thế này."

"Không phải đâu, từ khi phòng ăn bị trừ tiền, công việc này càng ngày càng nhàm chán: " Ngưu Sĩ xúc động nói: "Trâu có tháo vát đến mấy thì không bột đổ gột nên hồ, nhưng bây giờ đã khác, cuối cùng cũng có thể thể hiện được tay nghề được rồi!"

Sở Trĩ Thủy do dự: "Để tôi viết thực đơn hả?"

"Không sao, cô không viết thì tôi cũng viết, vậy cứ dựa theo giá mới nhất mà sắp xếp."

Ngưu Sĩ lên thực đơn cho phòng ăn theo giá thị trường gần đây, bây giờ anh ta sẽ dùng hết quyền lực của người làm quản lý phòng ăn để Sở Trĩ Thủy tùy chọn các nguyên liệu nấu ăn mà cô yêu thích.

Sở Trĩ Thủy viết ra hai món, lại hỏi: "Kim Du thích ăn gì?"

"Á, tôi hả?" Kim Du suy tính: "Tôi thích ve sầu chiên."

Sở Trĩ Thủy nhìn khuôn mặt tròn trịa đáng yêu của Kim Du, kinh ngạc nói: "... Chân thực đến vậy sao?"



"Hạt thông và ngô cũng được."

Sở Trĩ Thủy viết một vài món ăn mà Kim Du yêu thích, cô phát hiện Tân Vân Mậu không có trong phòng, sau khi suy nghĩ một chút, cô thêm vào một ly trà trái cây, một ít chè có mùi vị thanh đạm."

"Đây là đồ uống và chè hả?" Ngưu Sĩ bất ngờ nói: "Cũng được, làm bánh trôi nước không khó."

Ngưu Sĩ phỏng đoán các món ăn do bộ phận phát triển kinh tế viết ra đều không quá khó, để ăn mừng phòng ăn đi vào nề nếp, ngày đầu tiên anh ta còn mua cả cua biển.

Cua xào ớt là món ăn thơm ngon hấp dẫn, thịt cua và hương vị của tỏi hòa quyện hoàn hảo, ăn kèm với vụn bánh mì giòn tan, không dính tay, thật khiến người ta không thể không giơ ngón tay cái. Viên cua đậm đà, thịt cua xé nhỏ cay cay thơm thơm, ăn một lần khó quên.

Sở Trĩ Thủy nhìn bữa ăn phong phú, khen không dứt miệng: "Anh Ngưu thật đúng là có bản lĩnh, trước kia không có cơ hội phát huy."

Thức ăn trong phòng ăn trước đây vô cùng nghèo nàn do thiếu kinh phí, nhưng bây giờ không chỉ bình thường về quy cách, mà còn có rau thịt ngon lành, đảm bảo sức khỏe, đặc biệt là việc xào trong nồi lớn sẽ đỡ mùi gas, mùi vị lại càng khác biệt. Hiện tại, cô bắt đầu trông mong cơm trưa, ăn uống mà không tích cực, thần kinh nhất định là có vấn đề.

"Nghe nói trưởng phòng Ngô đã biết chuyện trưa nay ăn cua rồi." Kim Du nói: "Nhưng anh Ngưu không để ý đến anh ta, chắc sẽ không trách chúng ta chứ?"

"Ai mang lòng đố kỵ đều là kẻ tầm thường, tôi chẳng có thời gian quan tâm đến anh ta, cục cũng cần cởi mở ra một chút." Sở Trĩ Thủy xoa đầu Kim Du, nghiêm túc nói: "Sau này cô sẽ hiểu, khi con người đạt đến một độ cao nhất định, thế giới sẽ trở nên rất tốt đẹp."

Kim Du tò mò: "Tại sao?"

"Bởi vì những người được cô giúp đỡ sẽ tự mình chỉnh đốn những người đối xử tệ với cô, vì vậy việc cải thiện bản thân và đi lên rất quan trọng. Đừng bao giờ quay đầu lại, vướng bận sẽ khiến cô tụt hạng." Sở Trĩ Thủy cắn một miếng cua, lười biếng nói: "Không nên tranh cãi về nguyên liệu nấu ăn.

Trong cục quan sát không tồn tại tiểu nhân hay người ác, chỉ có nguyên liệu ăn được và đắt tiền, ai khó chịu sẽ bị đem đi chưng cách thủy. Trên đời này không có âm mưu của nhân vật phản diện, chỉ có "cục quan sát Hoài Giang trên đầu lưỡi".

Sau bữa ăn, Sở Trĩ Thủy nhờ Ngưu Sĩ giúp mình gói lại một phần đồ ăn, cô chưa bao giờ nhìn thấy Tân Vân Mậu xuất hiện ở phòng ăn, cũng không biết anh ăn cơm ở đâu, mà cũng có thể do trước kia thấy thức ăn ở phòng ăn không ngon. Bây giờ bữa ăn đã được cải thiện, nên cô muốn thông báo với anh một tiếng.



Trong phòng làm việc, Sở Trĩ Thủy đặt hộp cơm lên bàn Tân Vân Mậu.

Cô vừa ra ngoài lấy tài liệu, lúc quay lại đã thấy hộp cơm biến mất. Trong không khí không hề lưu lại mùi đồ ăn, thế nhưng kẹo bạc hà anh hay ăn sau bữa tối đã bị ném vào đống kẹo.

Trên bàn Tân Vân Mậu lúc nào cũng có một đống kẹo nhỏ, anh sẽ sắp xếp những gói kẹo trong suốt như pha lê một cách có trật tự, rồi vứt bỏ những gói kẹo nhìn không được đẹp mắt. Đây đúng là một hành động vô cùng thiếu nữ, nhưng bình thường Sở Trĩ Thủy không dám ý kiến gì, rất sợ anh sẽ thẹn quá hóa giận.

Sở Trĩ Thủy liếc nhìn thùng rác, bên trong trống rỗng, xung quanh cũng sạch sẽ.

Anh đúng là ưa sạch sẽ đến bất ngờ.

Mọi người sống chung dưới một mái nhà sẽ gặp phải quy luật chung rằng người dọn dẹp luôn là người trông ít bẩn nhất. Bởi vì khi người khác nghĩ rằng vẫn có thể chịu đựng được thì người ưa sạch lại không thể ngồi yên, luôn cảm thấy như có bụi ở khắp nơi.

Hiện tại, bộ phận phát triển kinh tế không thể dung thứ cho những người bừa bộn, thứ tự từ cao xuống thấp là: Tân Vân Mậu, Sở Trĩ Thủy, Kim Du.

Vì vậy, Tân Vân Mậu trở thành người không thể ngồi yên đó, về cơ bản cứ thấy rác là anh sẽ đi vứt.

Công việc ở vườn trà kết thúc, việc phát triển sản phẩm mới bắt đầu.

Lúc Sở Trĩ Thủy bắt đầu mở vườn trà, còn nhờ Vương Di Văn đi cục Ngân Hải đưa lá trà, nhưng không ngờ chuyện này lại dẫn mở ra một con đường buôn bán.

Cô ở nhà, đứng bên cửa sổ, nói chuyện điện thoại với Vương Di Văn.

"Lần trước cậu nhờ tớ giao lá trà cho cục Ngân Hải, hôm đó tớ đi cùng một người bạn, cậu ta ngửa thấy mùi trà thì ánh mắt lập thức phát sáng, lúc quay về còn đuổi theo tớ hỏi trà này bán thế nào." Vương Di Văn hỏi: "Chỗ cậu có bao nhiêu hàng? Hình như cậu ta còn bán hàng online, nghe nói rất giỏi đấy!"

Vương Di Văn làm việc ở Long Tri Video, chịu trách nhiệm chính trong việc thúc đẩy thương mại hóa, giúp các nền tảng video tạo ra lợi nhuận nên có qua lại với mọi tầng lớp xã hội. Cô ấy không phải người hiểu biết về trà, thậm chí còn không uống trà xanh, nhưng vẫn nhớ hôm đó sau khi pha trà, cả gian phòng tỏa hương thơm, hương trà trong veo vương vít không dứt, làm cho người ta không thể nào quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook