Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 69:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Lá trà Hoài Giang không tính là nổi tiếng trong nước, người bạn của Vương Di Văn đã đánh hơi thấy cơ hội kinh doanh, anh ta nghĩ không chừng còn có thể có được những sản phẩm hiệu quả về chi phí.

Sở Trĩ Thủy không ngờ lại có chuyện này, bất lực nói: "Cậu xin lỗi người bạn kia giúp tớ nhé, lá chè chỗ tớ đều được đặt hàng hết rồi, có thể trong năm nay sẽ không có hàng."

"Nhanh vậy sao?" Vương Di Văn cảm thán: "Trước đây không lâu cậu còn bảo sợ không bán được mà?"

"Lúc ấy đúng là chúng tớ không ký đơn hàng, chủ yếu là vì sản lượng thấp, thực tế, tổng sản lượng cũng không được bao nhiêu."

Hơn nữa, Sở Trĩ Thủy cảm thấy loại trà này được tưới yêu khí, không thích hợp với loài người, loại trà xanh này có tác dụng dưỡng sinh đối với yêu quái, nên có thể bán với giá trần. Nhưng con người có thể không chấp nhận được, họ cảm thấy hiệu quả về chi phí không đủ cao, vì vậy có thể sẽ đi mua loại trà thượng hạng Long Tỉnh.

Vương Di Văn thán phục: "Sếp Sở không hổ là sếp Sở, vẫn giống như ngày nào, hiệu suất cao thật đấy!"

"Cái gì mà sếp Sở, sếp gì mà mỗi tháng được có mấy ngàn, nói ra người ta lại cười cho."

"Nhưng tớ cảm thấy cậu vẫn là sếp Sở, tớ nhớ mãi không quên khoảng thời gian chúng ta cùng nhau chiến đấu." Vừa rồi, Vương Di Văn còn khí thế bừng bừng, nghe đến đây thì lại như đưa đám: "Cậu nói xem, cuộc sống sao lại thay đổi chóng mặt như vậy?"

Sở Trĩ Thủy ngẩn người ra.

"Tớ rất bội phục cậu vì có thể về quê, gần đây tớ không muốn ra ngoài chạy nhảy nữa, thỉnh thoảng cũng nghĩ hay là về quê, nhưng lại không cam lòng, nếu giờ về quê thì ban đầu sao còn ra ngoài làm gì. Nhưng ở nhà chắc chắn sẽ bị ba mẹ giục lấy chồng." Vương Di Văn hỏi: "Người nhà cậu có giục gì không?"

"Họ không quản chuyện này."

"Vậy hạnh phúc quá, năm nào về nhà tớ cũng bị nói, phiền chết đi được, tết năm nay về Ngân Hải cũng không vui, nói thật, làm việc ở đây nhiều năm như vậy nhưng vẫn là khách..." Vương Di Văn than thở: "Bây giờ ngay cả cậu cũng về quê."



Sở Trĩ Thủy cảm nhận được đầu dây bên kia hơi ấm ức, thì an ủi: "Chỉ cần cậu muốn, khi nào cũng có thể gọi cho tớ."

Vương Di Văn phụng phịu: "Tớ còn nhớ năm ấy lúc mới vào công ty, cậu dẫn tớ đến bệnh viện khám bệnh, khi ấy hai ta hoàn toàn không quen biết, thậm chí tớ còn cảm thấy cậu rất giả tạo, cậu có nhớ không, lúc mới gặp chúng ta không hề hợp nhau, chỉ về sau tớ mới biết con người cậu rất tốt..."

Sở Trĩ Thủy dở khóc dở cười: "Dẫn cậu đi khám bệnh cũng không phải chuyện gì to tát."

"Chính vì cậu luôn nói như vậy nên trước đây tớ mới thấy cậu giả tạo." Vương Di Văn khịt mũi, khổ sở nói: "Tớ cũng không biết giờ tớ thế nào nữa, chỉ biết hôm nào về nhà cũng mệt mỏi, tâm trí như sụp đổ, cậu có thấy tớ là một người vô dụng không? Ra ngoài làm việc lâu như vậy rồi mà chẳng có gì trong tay, cũng không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu."

"Đương nhiên không phải, chỉ là cậu làm việc quá mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ tốt thôi."

"Nhưng tớ không thể nghĩ giống như cậu nói được, cũng không thể tốt như cậu."

Sở Trĩ Thủy nhẹ giọng nói: "Di Văn, không phải là tớ tốt, thật ra cậu mới là người tốt."

"Hȧ?"

"Đưa cậu đi khám bệnh không phải chuyện gì to tát, nhưng cậu vẫn luôn ghi tạc trong long. Trước kia tớ đã làm nhiều chuyện tương tự nhưng người ta cũng chẳng quan tâm, ví dụ như sau khi tớ nghỉ việc, chỉ có cậu chủ động liên lạc cho tớ, còn muốn giúp đỡ tớ." Sở Trĩ Thủy dịu dàng nói: "Cho nên không phải tớ tốt, chính cậu mới tốt, đừng chê bai bản thân nữa."

Bên đầu dây bên kia có tiếng thở yếu ớt.

"Mặc dù bây giờ không có ai gọi tớ là sếp Sở nữa, nhưng tớ được gọi là trưởng phòng Sở, cảm giác cũng rất mới mẻ." Sở Trĩ Thủy bật cười: "Cậu cũng sẽ ngày càng tốt hơn, tắm rửa đi ngủ sớm đi, ngày mai sẽ là một ngày mới."



"Ừ." Tâm trạng của Vương Di Văn cũng khá lên: "Đến lúc tớ đến Hoài Giang du lịch, trưởng phòng Sở phải làm hướng dẫn viên cho tớ đấy."

"Được thôi, nhưng ở đây không có nhiều chỗ chơi đâu, sợ cậu sẽ thất vọng."

"Không sao, đến gặp cậu là chính."

Tâm trạng của người trưởng thành phục hồi rất nhanh, không phải cô kiên cường mạnh mẽ gì cho cam mà vì đã trả qua sóng gió nên thành quen.

Sở Trĩ Thủy và Vương Di Văn giờ mỗi người một phương, không thể mặt đối mặt an ủi người kia, chỉ có thể trông đợi vào chuyến đi công tác đến Ngân Hải trong tương lai.

Trong bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy bảo Kim Du gửi cho cô thông tin mà cô ấy đã tổng hợp cách đây không lâu, khi vườn trà bước vào hoạt động, cô đã nghiên cứu rất nhiều về lá trà Hoài Giang, bây giờ có thể sử dụng vốn kiến thức này để cải thiện phương án trong tay.

Tuy rằng cục không cần bán trà ra ngoài, nhưng cô vẫn cần đến thông tin liên lạc của người bạn của Vương Di Văn, hơn nữa còn tới chỗ cục trưởng Hồ hỏi thăm về kênh liên lạc của các ban ngành liên quan trong thành phố Hoài Giang, muốn tìm nhân sự địa phương chịu trách nhiệm cho dự án xóa đói giảm nghèo nông nghiệp đặc trưng.

Dù lương của cục quan sát Hoài Giang có thấp đến đâu thì một số việc vẫn đi theo nề nếp, các đơn vị trong cùng một hệ thống liên lạc với nhau rất dễ dàng, chỉ là trước kia cục không thích nhúng tay vào.

Cô cảm thấy lá trà Hoài Giang ngay từ đầu đã có tiềm năng, nhưng người dân địa phương chưa tạo được thương hiệu, hôm nay vừa lúc có thể dẫn dắt mối quan hệ làm ăn. Các ban ngành liên quan của thành phố Hoài Giang hỗ trợ chính sách, đài truyền hình trực tiếp hỗ trợ vận chuyển hàng, như vậy nông dân trồng chè có thể tăng thu nhập.

"Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cục chúng ta không?" Kim Du nghi ngờ hỏi: "Phương án cô làm khiến khối lượng công việc tăng lên, mà sẽ không có ai bỏ tiền ra đâu."

Có vẻ như khi phương án trà Hoài Giang được triển khai, ban ngành thành phố Hoài Giang, đài truyền hình trực tiếp, nông dân trồng chè đều có lợi, duy chỉ có cục quan sát là không liên quan gì.

"Trước mắt thì không liên quan, nhưng chỉ khi cái mâm này được tạo ra, toàn bộ hệ sinh thái mới trở nên năng động, tương lai mới có cơ hội." Sở Trĩ Thủy nói: "Nếu trà Hoài Giang được sản xuất, thì các ngành liên quan trong chuỗi sẽ phát triển, từ đó có thể lan ra các mặt hàng khác, các sản phẩm mới trong cục sẽ được lợi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook