Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 82:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Trong đầu Sở Trĩ Thủy hiện lên vô số chủ ý, cô mở túi giấy màu trắng ra nhưng lại chợt sững sờ, bên trong lại chính là những hạt bắp rang trứng muối vang vàng cam cam, vừa mở ra liền ngửi được mùi hương thơm lừng, còn có cả bao tay dùng một lần. Hạt bắp giòn giòn ngon miệng, từng viên được bao bọc bởi lòng đỏ trứng muối, khó trách túi giấy lại vang lên tiếng loạt xoạt.
Thứ cứu mạng tại sao lại là đồ ăn?
Đây là có ý gì?
Đại não Sở Trĩ Thủy trở nên trống rỗng, cô duỗi tay đưa nó ra, cứng đờ nói: “Cục trưởng Diệp, ngài có muốn ăn một chút không?”
Giọng điệu của cô giống như đang mời thuốc lá, nhưng thứ đưa ra lại là bắp rang.
Diệp Hoa Vũ tò mò nhìn vào túi, ánh mắt lập tức sáng ngời, ông ấy vui vẻ mang bao tay vào: “Ai da, không ngờ lão Hồ vẫn nhớ rõ tôi thích ăn món này.”
Diệp Hoa Vũ bắt đầu nhai rột rột, ông ấy ăn món này trông có vẻ rất khó khăn cho nên không rảnh để khoe khoang cũng không thể sai bảo Đỗ Tử Quy.
Thế giới đã yên tĩnh trở lại, có thể nói là năm tháng êm đềm.
Sở Trĩ Thủy thở phào một hơi, cô nhận ra hồ ly không hổ danh là hồ ly, không đánh đã thắng là có thể thu hoạch thắng lợi!
Diệp Hoa Vũ ăn xong hạt bắp, ông ấy nhấm nháp một phen sau đó tiếp tục nói: “Món này rất ngon nhưng lão Hồ còn chưa ăn qua món ngon hơn, lúc trước chúng tôi ở khách sạn năm sao...”
Sở Trĩ Thủy mang bao tay dùng một lần vào, cô kiên quyết lấy ra thêm một nắm nhét vào trong tay Diệp Hoa Vũ, trịnh trọng nói: “Cục trưởng Diệp, ngài ăn thêm một chút đi.”
“Hả? Được chứ được chứ.”
Cục trưởng Diệp tiếp tục nhai rột rột, thế giới lần nữa lại trở về yên tĩnh.
Sở Trĩ Thủy dựa vào một túi bắp để kiên trì đến giờ cơm trưa, cô không muốn tiếp tục bị cục trưởng Diệp đầu độc, tranh thủ một chút yên tĩnh khó có được.
Trong nhà ăn, Sở Trĩ Thúy kéo dài khoảng cách với cục trưởng Diệp, sợ rằng ông ấy lại khoe khoang thức ăn. Cô lặng lẽ đi đến bên cạnh Đỗ Tử Quy, thuận miệng nói: “Xin hỏi, cục trưởng Diệp có phải chim công không?”
Đỗ Tử Quy: “A, thật lợi hại, cô nhìn ra được sao?”
“Đúng vậy, rất rõ ràng.”
Chẳng trách lại để cô ở chỗ này làm bình phong, quang quác đến nỗi đau cả đầu.
Sau khi ăn cơm xong, cục trưởng Diệp bận trăm công nghìn việc cùng cũng đi làm chính sự, ông ấy để Đỗ Tử Quy phụ trách hoạt động tiếp theo của Sở Trĩ Thủy.
Sở Trĩ Thủy thả lỏng người, cô huy động chút sức lực của mình, giả vờ khách khí tiễn Diệp Hoa Vũ, đưa ông ấy đến khu vực phụ cận của tòa nhà văn phòng.
Diệp Hoa Vũ vẫn chứng nào tật nấy, lại bắt đầu khoe khoang tòa nhà văn phòng, nói rằng cục quan sát Hoài Giang chỉ có một tòa nhà là quá vắng vẻ, ông ấy khuyên Hồ Thần Thụy nên bỏ thêm tiền để sửa chữa nó mới đúng.
Sở Trĩ Thủy bất đắc dĩ nói: "Kinh phí của cục tương đối eo hẹp."
“Tại sao kinh phí lại eo hẹp như vậy?”
Diệp Hoa Vũ thốt lên: “Tôi vẫn luôn tò mò, tại sao những cục quan sát khác lại không kiếm ra tiền nhỉ? Chúng tôi kiếm tiền rất dễ nha.”
Bởi vì mấy người đang ở thành phố có kinh tế phát triển nhất, đương nhiên là có ưu thế rồi!
Trường hợp của mấy người không phải là kiếm tiền bằng cách trực tiếp sử dụng đất trong văn phòng để xây dựng các tòa nhà và thu tiền thuê sao? Chỉ cần có đầu óc bình thường đều có thể kinh doanh!
Sở Trĩ Thủy nghĩ rằng cục trưởng Hồ không nên bỏ hạt ngô vào túi giấy, đáng ra ông ấy nên để súng vào trong và bắn một phát vào đầu con công này. Cô quyết định năm sau sẽ bán trà với giá gấp ba lần, lúc trước là do cô tuổi trẻ thiếu hiểu biết, không nghe lời của yêu quái là cục trưởng Hồ nói, đáng ra cô không nên nghĩ đến tình nghĩa anh em gì cả, cục trưởng Diệp bị ra giá cao là vì ông ấy xứng đáng.
Vào lúc này, phía trước tòa nhà đột nhiên trở nên ồn ào, một người đàn ông mặc quần áo cao cấp đang khóc lóc thảm thiết ở cửa, dập đầu bịch bịch, anh ta gào khản cả giọng nhưng lại không biết đang kêu cái gì, sau đó liền bị bảo an trong cục đến mang đi.
Trong số đó mơ hồ nghe được một câu: "Tôi có tiền! Mấy người muốn tôi trả bao nhiêu cũng được hết!"
Sở Trĩ Thủy giật mình: "Có chuyện gì vậy?"
“À, không cần để ý đâu, có lẽ lại là muốn chen ngang thôi.”
Diệp Hoa Vũ chán ghét nói: “Mỗi ngày trong cục đều có những người như thế này. Họ nghĩ rằng cả thế giới nên xoay quanh mình, nếu không xử lí xong công việc cho anh ta thì anh ta sẽ đến gây náo loạn.
“Anh ta trúng tà à?”
Sở Trĩ Thủy nói: “Hay là anh ta tranh chấp với yêu quái?”
"Có rất nhiều người bị trúng tà và cũng có rất nhiều người tranh chấp với yêu quái. Chúng ta đều dựa theo thứ tự nặng nhẹ hay nhanh chậm để ưu tiên, nhưng luôn có một số người muốn bỏ tiền ra để đi cửa sau và mong rằng sẽ làm việc càng sớm càng tốt.”
Diệp Hoa Vũ nói: “Cô đừng đồng cảm với những người như vậy, bọn họ ở đây khóc lóc thảm thiết nhưng lúc ra ngoài lại rất cứng cỏi, mưu mẹo và tính toán lợi ích, hãm hại đồng loại cũng không hề nương tay!"
Thành phố Ngân Hải có một nền kinh tế phát triển, đương nhiên là nơi quy tụ của những người nổi tiếng và giàu có. Rất nhiều người giàu đều có lịch sử kiếm tiền không sạch sẽ, bọn họ ký kết hiệp ước với yêu quái nhưng đợi đến khi thực sự giàu có liền trở mặt, cuối cùng lại làm loạn và không thể thiếu việc để cục quan sát giải quyết.
Ngoại trừ những người bẩm sinh đã mở mắt, có rất ít người bình thường dính líu với yêu quái. Người bình thường đều thành thật kiên nhẫn làm việc, có ai lại muốn đi đường tắt để phát tài hoặc hãm hại người khác chứ.
Diệp Hoa Vũ híp mắt lại, nhẹ nhàng cười nói: "Cô là nhân loại đáng ra nên hiểu rõ, càng là người có chức vị cao thì càng am hiểu việc bắt nạt người khác, không phải sao?"
"Người bằng mình và cao hơn thì đều bình đẳng nhưng người dưới mình lại rất nghiêm khắc. Đó chính là đạo lý."
Sở Trĩ Thủy im lặng.
Cô muốn nói không phải, nhân loại có tốt và xấu, giống như yêu quái cũng có tốt và xấu vậy.
Nhưng cô cảm thấy bây giờ nói ra điều này thật vô nghĩa, trong mắt Diệp Hoa Vũ cô cũng là một nhân loại, nghe giống như đang bênh vực cho nhân loại vậy.
Hai bên không thân thuộc, lại còn đang trong thời gian công tác cho nên không cần tranh luận những chuyện không liên quan gì đến việc làm ăn.
Sở Trĩ Thủy cười khẽ một tiếng: "Lúc nãy ngài nói rất đúng, cục quan sát Ngân Hải quả nhiên khác cục quan sát Hoài Giang."
Thứ cứu mạng tại sao lại là đồ ăn?
Đây là có ý gì?
Đại não Sở Trĩ Thủy trở nên trống rỗng, cô duỗi tay đưa nó ra, cứng đờ nói: “Cục trưởng Diệp, ngài có muốn ăn một chút không?”
Giọng điệu của cô giống như đang mời thuốc lá, nhưng thứ đưa ra lại là bắp rang.
Diệp Hoa Vũ tò mò nhìn vào túi, ánh mắt lập tức sáng ngời, ông ấy vui vẻ mang bao tay vào: “Ai da, không ngờ lão Hồ vẫn nhớ rõ tôi thích ăn món này.”
Diệp Hoa Vũ bắt đầu nhai rột rột, ông ấy ăn món này trông có vẻ rất khó khăn cho nên không rảnh để khoe khoang cũng không thể sai bảo Đỗ Tử Quy.
Thế giới đã yên tĩnh trở lại, có thể nói là năm tháng êm đềm.
Sở Trĩ Thủy thở phào một hơi, cô nhận ra hồ ly không hổ danh là hồ ly, không đánh đã thắng là có thể thu hoạch thắng lợi!
Diệp Hoa Vũ ăn xong hạt bắp, ông ấy nhấm nháp một phen sau đó tiếp tục nói: “Món này rất ngon nhưng lão Hồ còn chưa ăn qua món ngon hơn, lúc trước chúng tôi ở khách sạn năm sao...”
Sở Trĩ Thủy mang bao tay dùng một lần vào, cô kiên quyết lấy ra thêm một nắm nhét vào trong tay Diệp Hoa Vũ, trịnh trọng nói: “Cục trưởng Diệp, ngài ăn thêm một chút đi.”
“Hả? Được chứ được chứ.”
Cục trưởng Diệp tiếp tục nhai rột rột, thế giới lần nữa lại trở về yên tĩnh.
Sở Trĩ Thủy dựa vào một túi bắp để kiên trì đến giờ cơm trưa, cô không muốn tiếp tục bị cục trưởng Diệp đầu độc, tranh thủ một chút yên tĩnh khó có được.
Trong nhà ăn, Sở Trĩ Thúy kéo dài khoảng cách với cục trưởng Diệp, sợ rằng ông ấy lại khoe khoang thức ăn. Cô lặng lẽ đi đến bên cạnh Đỗ Tử Quy, thuận miệng nói: “Xin hỏi, cục trưởng Diệp có phải chim công không?”
Đỗ Tử Quy: “A, thật lợi hại, cô nhìn ra được sao?”
“Đúng vậy, rất rõ ràng.”
Chẳng trách lại để cô ở chỗ này làm bình phong, quang quác đến nỗi đau cả đầu.
Sau khi ăn cơm xong, cục trưởng Diệp bận trăm công nghìn việc cùng cũng đi làm chính sự, ông ấy để Đỗ Tử Quy phụ trách hoạt động tiếp theo của Sở Trĩ Thủy.
Sở Trĩ Thủy thả lỏng người, cô huy động chút sức lực của mình, giả vờ khách khí tiễn Diệp Hoa Vũ, đưa ông ấy đến khu vực phụ cận của tòa nhà văn phòng.
Diệp Hoa Vũ vẫn chứng nào tật nấy, lại bắt đầu khoe khoang tòa nhà văn phòng, nói rằng cục quan sát Hoài Giang chỉ có một tòa nhà là quá vắng vẻ, ông ấy khuyên Hồ Thần Thụy nên bỏ thêm tiền để sửa chữa nó mới đúng.
Sở Trĩ Thủy bất đắc dĩ nói: "Kinh phí của cục tương đối eo hẹp."
“Tại sao kinh phí lại eo hẹp như vậy?”
Diệp Hoa Vũ thốt lên: “Tôi vẫn luôn tò mò, tại sao những cục quan sát khác lại không kiếm ra tiền nhỉ? Chúng tôi kiếm tiền rất dễ nha.”
Bởi vì mấy người đang ở thành phố có kinh tế phát triển nhất, đương nhiên là có ưu thế rồi!
Trường hợp của mấy người không phải là kiếm tiền bằng cách trực tiếp sử dụng đất trong văn phòng để xây dựng các tòa nhà và thu tiền thuê sao? Chỉ cần có đầu óc bình thường đều có thể kinh doanh!
Sở Trĩ Thủy nghĩ rằng cục trưởng Hồ không nên bỏ hạt ngô vào túi giấy, đáng ra ông ấy nên để súng vào trong và bắn một phát vào đầu con công này. Cô quyết định năm sau sẽ bán trà với giá gấp ba lần, lúc trước là do cô tuổi trẻ thiếu hiểu biết, không nghe lời của yêu quái là cục trưởng Hồ nói, đáng ra cô không nên nghĩ đến tình nghĩa anh em gì cả, cục trưởng Diệp bị ra giá cao là vì ông ấy xứng đáng.
Vào lúc này, phía trước tòa nhà đột nhiên trở nên ồn ào, một người đàn ông mặc quần áo cao cấp đang khóc lóc thảm thiết ở cửa, dập đầu bịch bịch, anh ta gào khản cả giọng nhưng lại không biết đang kêu cái gì, sau đó liền bị bảo an trong cục đến mang đi.
Trong số đó mơ hồ nghe được một câu: "Tôi có tiền! Mấy người muốn tôi trả bao nhiêu cũng được hết!"
Sở Trĩ Thủy giật mình: "Có chuyện gì vậy?"
“À, không cần để ý đâu, có lẽ lại là muốn chen ngang thôi.”
Diệp Hoa Vũ chán ghét nói: “Mỗi ngày trong cục đều có những người như thế này. Họ nghĩ rằng cả thế giới nên xoay quanh mình, nếu không xử lí xong công việc cho anh ta thì anh ta sẽ đến gây náo loạn.
“Anh ta trúng tà à?”
Sở Trĩ Thủy nói: “Hay là anh ta tranh chấp với yêu quái?”
"Có rất nhiều người bị trúng tà và cũng có rất nhiều người tranh chấp với yêu quái. Chúng ta đều dựa theo thứ tự nặng nhẹ hay nhanh chậm để ưu tiên, nhưng luôn có một số người muốn bỏ tiền ra để đi cửa sau và mong rằng sẽ làm việc càng sớm càng tốt.”
Diệp Hoa Vũ nói: “Cô đừng đồng cảm với những người như vậy, bọn họ ở đây khóc lóc thảm thiết nhưng lúc ra ngoài lại rất cứng cỏi, mưu mẹo và tính toán lợi ích, hãm hại đồng loại cũng không hề nương tay!"
Thành phố Ngân Hải có một nền kinh tế phát triển, đương nhiên là nơi quy tụ của những người nổi tiếng và giàu có. Rất nhiều người giàu đều có lịch sử kiếm tiền không sạch sẽ, bọn họ ký kết hiệp ước với yêu quái nhưng đợi đến khi thực sự giàu có liền trở mặt, cuối cùng lại làm loạn và không thể thiếu việc để cục quan sát giải quyết.
Ngoại trừ những người bẩm sinh đã mở mắt, có rất ít người bình thường dính líu với yêu quái. Người bình thường đều thành thật kiên nhẫn làm việc, có ai lại muốn đi đường tắt để phát tài hoặc hãm hại người khác chứ.
Diệp Hoa Vũ híp mắt lại, nhẹ nhàng cười nói: "Cô là nhân loại đáng ra nên hiểu rõ, càng là người có chức vị cao thì càng am hiểu việc bắt nạt người khác, không phải sao?"
"Người bằng mình và cao hơn thì đều bình đẳng nhưng người dưới mình lại rất nghiêm khắc. Đó chính là đạo lý."
Sở Trĩ Thủy im lặng.
Cô muốn nói không phải, nhân loại có tốt và xấu, giống như yêu quái cũng có tốt và xấu vậy.
Nhưng cô cảm thấy bây giờ nói ra điều này thật vô nghĩa, trong mắt Diệp Hoa Vũ cô cũng là một nhân loại, nghe giống như đang bênh vực cho nhân loại vậy.
Hai bên không thân thuộc, lại còn đang trong thời gian công tác cho nên không cần tranh luận những chuyện không liên quan gì đến việc làm ăn.
Sở Trĩ Thủy cười khẽ một tiếng: "Lúc nãy ngài nói rất đúng, cục quan sát Ngân Hải quả nhiên khác cục quan sát Hoài Giang."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.