Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 81:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Khoảng thời gian này quả thực chính là thời kỳ nhàn rỗi của bộ phận phát triển kinh tế, nếu không thì Sở Trĩ Thủy cũng không đến cục quán sát Ngân Hải để công tác. Nhưng cô lại không đoán được rằng Tân Vân Mậu sẽ bỏ ngang công việc. Nếu nghĩ kỹ lại thì quả thực anh chỉ xuất hiện lúc 8 giờ tan lúc 5 giờ, hơn nữa đều là lúc cô có mặt ở văn phòng.

Sở Trĩ Thủy rộng lượng nói: “Không sao đâu, nếu không có gì làm thì tự sờ chính mình đi.”

Kim Du: "?"

Nếu không có chuyện gì làm thì nên thư giãn một chút, để hai con yêu quái tự buông thả là được.

Với chút tiền lương này của họ, còn không có tiệc buffet và phòng tập thể dục, càng không có căn hộ thoải mái cho nhân viên, cho nên có thể làm xong công việc đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Ngày tiếp theo, sau khi Sở Trĩ Thủy thức dậy liền đến cục quan sát Ngân Hải báo danh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được cục trưởng Diệp Hoa Vũ đại danh đỉnh đỉnh. Có điều vừa gặp mặt cô đã bị cách ăn mặc khoa trương của đối phương dọa cho nhảy dựng.

Dáng người của Diệp Hoa Vũ to lớn, đầu nhỏ cổ gầy, toàn thân ông ấy đều mặc tây trang hàng hiệu, thắt lưng màu bạc sáng bóng, đồng hồ đẹp đẽ, hoàn toàn chính là hình tượng sống của nhà giàu mới nổi, ngay cả màu sắc của tây trang cũng vô cùng lòe loẹt.

Diệp Hoa Vũ không hề thay đổi giá, ông ấy căn bản không thèm quan tâm Sở Trĩ Thủy thay mặt cục trưởng Hồ để đến đây, cao giọng nói: “Tiểu Đỗ, hai ngày này cậu hãy đưa người ta đi tham quan một vòng những nơi nổi tiếng ở Ngân Hải. Chỗ này không giống với Hoài Giang, vì có rất nhiều điều thú vị.”

Đỗ Tử Quy lập tức đi theo phía sau gật đầu: “Vâng vâng vâng, cục trưởng Diệp, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

“Vậy thì tốt, đừng tiếp đãi người ta không chu đáo đó.”



Diệp Hoa Vũ vô cùng nhiệt tình: “Cục của chúng tôi không thiếu tiền, Tiểu Sở, cô cứ yên tâm đi chơi đi.”

Sở Trĩ Thủy lễ phép nói: “Không sao đâu, cục trưởng Diệp ngài không cần khách khí. Thật ra tôi từng học đại học ở đây cho nên cũng không có nơi nào muốn đi tham quan, lần này chủ yếu là đến công tác, thuận tiện gửi lời hỏi thăm đến ngài thay cục trưởng Hồ.”

“Hóa ra cô từng đến thành phố Ngân Hải à.”

Diệp Hoa Vũ kinh ngạc nói: “Lão Hồ đúng là khách khí, hỏi thăm cái gì chứ. Mỗi năm đều gửi chi phí kinh doanh, giữa chúng ta đâu cần làm những chuyện phù phiếm thế này đâu.”

Sở Trĩ Thủy vội vàng đáp lời: “Đúng vậy, tôi cũng muốn theo ngài học hỏi một chút.”

Thật ra Sở Trĩ Thủy không thích đi tham quan khắp nơi cùng lãnh đạo. Trước đây cô đã và Hồ Thần Thụy đều là có chuyện thì nói chuyện, nếu không có việc gì thì quay về văn phòng, nhưng đối với những cục trưởng khác thì cô không thể làm vậy.

Trong cục quan sát Ngân Hải, Diệp Hoa Vũ không chỉ khắp nơi khoe khoang mà còn kêu Đỗ Tử Quy làm này làm kia, dù sao thì miệng của ông ấy chưa từng nhàn rỗi. Không những bày ra uy phong cũng người lãnh đạo, còn giống như một người giàu có khoe khoang của cải của mình, lằng nhằng đến nỗi tại Sở Trĩ Thủy sắp đóng kén.

Hiện tại cô đã hiểu những gì Hồ Thần Thụy đã nói, cái gì gọi là có thể nhịn thì cứ nhịn. Rốt cuộc cục trưởng Diệp là loại chim gì mà cái đầu vẫn chưa bị vuốt cáo của cục trưởng Hồ đánh rớt vậy?

Một lát sau, Diệp Hoa Vũ xắn tay áo đã kéo lên vô số lần, ông ấy nhìn đồng hồ một cái sau đó đề nghị: “Sắp đến giờ dùng cơm rồi, tiểu Sở có muốn cùng tôi đến nhà ăn không? Sơn hào hải vị nào cũng có, không giống với cục quan sát Hoài Giang đâu.”

“Tối hôm qua tôi đã đến đó một lần rồi!”

Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn nhìn ông ấy không ngừng xem thời gian, nội tâm đã chết lặng nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, cô ra vẻ hiếu kỳ hỏi: “Đồng hồ của cục trưởng Diệp nhìn có vẻ không bình thường, giá cả nhất định rất đắt.”



Đầu óc cô không chậm, nguyên nhân ông ấy mỗi một giây đều thường xuyên nhìn vào đồng hồ tất nhiên là vì hy vọng có người nhắc đến chuyện này.

Có nhiều tiền để mua đồng hồ lại chọn kiểu dáng quê mùa như vậy, kiểu thẩm mỹ này đúng là không bình thường.

Cuối cùng Diệp Hoa Vũ cũng chờ đúng đề tài, nháy mắt ông ấy liền vui vẻ ra mặt, không ngừng nói: “Thật ra cũng không đắt lắm, nhìn cũng được đúng không? Để tôi nói với cô về vấn đề am hiểu đồng hồ, lúc tôi mua đồng hồ bọn họ liền giới thiệu với tôi, mang loại đồng hồ nào có thể biểu hiện được thân phận, có thể bày ra được đặc điểm bản thân.”

Sở Trĩ Thủy: “ Đúng vậy, cái đồng hồ này đã thể hiện mắt thẩm mỹ không cao của ngài.

Diệp Hoa Vũ giống như vô tình hạ thấp: “Người nghèo chơi xe, người giàu chơi đồng hồ. Đúng rồi, Lão Hồ có mua đồng hồ không? Bình thường không thấy ông ấy mang nha.”

“Tôi không quá hiểu biết về đồng hồ, cho nên cũng không chú ý đến mấy cái này.”

Sở Trĩ Thủy tự nhiên chuyển đề tài, cô lấy một túi giấy màu trắng ra khỏi túi, ôn hòa nói: “Ngài chờ một chút, cục trưởng Hồ còn nhờ tôi mang đồ đến.”

Trước kia cục trưởng Hồ muốn có thêm nhiều chi phí kinh doanh cho nên lần nào cũng nghẹn một bụng tức giận, nhớ lại liền chua xót đến nỗi rơi nước mắt. Cô không muốn nói về mấy món đồ xa xỉ nhàm chán nữa, quyết định mở túi giấy cục trưởng Hồ đã đưa ra để xem xem rốt cuộc bên trong túi giấy là diệu kế gì, lại có thể khiến cục trưởng Diệp hoàn toàn câm miệng.

Túi giấy chắc hẳn không chứa súng đâu nhỉ? Nổ súng bắn chim trong thành phố là phạm pháp đó.

Năm sau cô còn muốn tăng giá trà, lấy gấp hai lần bán cho cục quan sát Ngân Hải để làm chi phí bồi thường tổn thất tinh thần cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook