Chương 24: phần 24
Lam Mân
12/12/2014
Hắn nên vì lời nói
của cô mà cảm thấy tức giận cùng hổ thẹn, nhưng tại sao giờ phút này nội tâm hắn hoang mang cùng nhiều xúc cảm khác?
Tại sao hắn vừa nhìn thấy cô sẽ mất khống chế?! Bình thường hắn không phải như thế!
Thu Lăng thở dài một hơi mà nói: "Em cảm thấy được muốn cho anh yêu em quả thực là lời nói vô căn cứ, cho nên, em đã không mơ nữa rồi."
Hắn suy tư hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi mở miệng thông báo: "Anh sẽ cho em một cơ hội cuối cùng. . . . . . Để cho em chứng minh tình yêu của mình."
"Anh muốn xác minh như thế nào?" Rốt cuộc. . . . . . Cô đã đợi được cơ hội này.
Dạ Ma không trả lời cô, hắn dùng tay nhẹ mơn trớn lông mày cô, mắt, mũi, dừng ở trên đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng qua lại vuốt ve. . . . . . Cái thử thách này coi như là thử thách cô, cũng coi là thử thách hắn. . . . . . Bản thân mình!
Thu Lăng nghĩ thầm, cô thật rất muốn thông qua khảo nghiệm của hắn, bởi vì, cô muốn mở nội tâm hắn ra.
Cô đã thay hắn sinh con, không muốn quan hệ của hai người tiếp tục dừng lại ở điểm đóng băng.
Nếu như từ trước cô có yêu hắn một lần, vậy bây giờ cô chỉ hy vọng mong hắn biến hận thành yêu!
***
Dạ Ma sau khi suy tư một hồi, tìm đến Tiểu Ma hỏi: "Tiểu Ma, con thích Dì sao?"
"Thích, Dì cho con một loại cảm giác rất thân thiết." Chính là nó không biết tại sao ngày đó cô sẽ cầm đao nhằm vào nó? Có thể là gây gổ với ba chứ gì? Sau này hai người bọn họ tranh đi cãi lại, vậy nó trốn xa một chút là được rồi.
"Dì ấy là mẹ của con, con phải thử tiếp nhận dì ấy." Tại sao nói với con lời này thì trong lòng hắn có một loại cảm giác rất khó hiểu.
"Dì là mẹ sao?" Sao khi nó tỉnh dậy, rất nhiều việc trở nên không như trước nữa?
"Đúng!" Hắn muốn diệt sạch ý nghĩ tự sát của cô, lần này vừa lúc hắn đang bên cạnh cô, cho nên cô tự sát, hắn còn kịp cứu, nhưng lần sau thì sao?
"Ba, tại sao ba muốn con với mẹ tách ra? Mẹ đã làm sai chuyện gì? Tiểu Ma có thể thay mẹ tiếp nhận trừng phạt hay không?"
"Người lớn phạm sai lầm nhất định chịu trách nhiệm với bản thân." Hắn cau mày nói.
"Tiểu Ma biết, ba, con muốn đi tìm mẹ chơi có thể không?"
"Có thể!" Để cho con ở bên cô, cô cũng sẽ không động một chút là muốn chết.
Tiểu Ma cao hứng nhảy đi ra ngoài.
Dạ Ma nhìn vẻ mặt vui vẻ của con trai, nội tâm lại dâng lên cảm giác chua xót.
***
Tiểu Ma sau khi tìm được Thu Lăng thì vui mừng lôi kéo tay của cô thân thiết nói: "Dì, thì ra là dì chính là mẹ con."
Mẹ thật là xinh đẹp đó! Có lẽ ba là cố ý trừng phạt mẹ, độc chiếm mẹ!
"Người nào nói cho con biết?" Không thể nào là cái tên Dạ Ma vô lại đó chứ?
"Ba!"
Làm sao có thể? Có lẽ là hắn không cẩn thận lỡ mồm nói ra.
Hắn làm sao sẽ đồng ý nói cho con chứ? Hắn không phải ước gì cô nhớ con đến chết sao?
"Mẹ, chúng ta chơi bóng đi."
Nghe con gọi mẹ, Thu Lăng không nhịn được cảm động đến nước mắt tràn mi.
Cô chờ đợi những lời này đã năm năm, ai! Dạ Ma thật là một thằng đàn ông đáng hận.
"Phụ nữ chính là rất thích khóc." Chẳng biết lúc nào, Dạ Ma lại xuất hiện bên cạnh bọn họ.
"Ba, ba cũng cùng chơi đi." Tiểu Ma một tay lôi kéo tay ba, một tay kia lôi kéo tay mẹ, sau đó để cho bọn họ nắm tay nhau.
"Hai người về sau phải tương thân tương ái, không nên đi tranh cãi nhau!" Vậy hắn chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới rồi.
Dạ Ma rất nhanh rút bàn tay trở lại, mặc dù ngắn ngủi, nhưng trong nháy mắt giao nhau, một khắc kia, nhiệt độ ấm áp lưu lại trong lòng hai người.
Tiểu Ma chạy về phía trước, cách ba một đoạn, đem cầu ném cho ba.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Thu Lăng, Dạ Ma tiếp được bóng da, ném bóng lại cho con.
Nếu như không phải là cô tận mắt thấy, cô thật không thể tin được, hắn lại là người đàn ông chơi cùng trẻ con sao?
Hắn cũng chỉ có đối với con như vậy thôi sao?
Tại sao hắn không chịu đem một chút dịu dàng đối với con phân cho cô, nếu như hắn chịu làm như vậy, thật là tốt bao nhiêu?
Hắn đối với con tốt thế, có một ngày nào, hắn cũng có thể đối với cô như đối với con hay không?
Ai! Thật sự rất không công bằng, hắn cũng không nghĩ là ai sinh Tiểu Ma, tại sao chỉ có hắn có thể cùng chơi với con?
Thu Lăng chạy đến bên cạnh con trai, nhỏ giọng bên tai con hỏi: "Tiểu Ma, thấy mặt ba chưa?" Cô vẫn rất để ý điều này, gần đây ở trong mơ cô thường xuất hiện mặt của hắn, mỗi một lần cũng rất kinh khủng lại dọa người, giống như cô xem phim kinh dị vậy.
"Dạ rồi! Lúc ba tắm sẽ cởi vải che mặt đi, Tiểu Ma đã nhìn thấy nha!" Nó cảm giác mẹ giống như sắp chảy nước miếng. . . . . . Hắn có thể cho con nhìn thấy mặt của hắn, tại sao không cho cô xem? Cô cũng muốn biết bộ dáng thật của hắn!
"Các người đang nói cái gì?" Dạ Ma đi tới ân cần.
Thu Lăng vội vàng khoát tay nói: "Không có."
Dạ Ma nhún nhún vai tránh ra, không để ý tới cô, thật ra thì hắn có thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cho nên, mới vừarồi hắn giả bộ hỏi.
Thu Lăng nhìn bóng lưng của hắn, cắn môi dưới nghĩ thầm, con của cô có thể nhìn, tại sao cô không thể nhìn.
Dù sao cô so con lớn hơn nhiều, nhất định sẽ không hù được!
Đúng! Nhất định sẽ không, cô xây dựng tâm lý cho mình.
Tại sao hắn vừa nhìn thấy cô sẽ mất khống chế?! Bình thường hắn không phải như thế!
Thu Lăng thở dài một hơi mà nói: "Em cảm thấy được muốn cho anh yêu em quả thực là lời nói vô căn cứ, cho nên, em đã không mơ nữa rồi."
Hắn suy tư hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi mở miệng thông báo: "Anh sẽ cho em một cơ hội cuối cùng. . . . . . Để cho em chứng minh tình yêu của mình."
"Anh muốn xác minh như thế nào?" Rốt cuộc. . . . . . Cô đã đợi được cơ hội này.
Dạ Ma không trả lời cô, hắn dùng tay nhẹ mơn trớn lông mày cô, mắt, mũi, dừng ở trên đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng qua lại vuốt ve. . . . . . Cái thử thách này coi như là thử thách cô, cũng coi là thử thách hắn. . . . . . Bản thân mình!
Thu Lăng nghĩ thầm, cô thật rất muốn thông qua khảo nghiệm của hắn, bởi vì, cô muốn mở nội tâm hắn ra.
Cô đã thay hắn sinh con, không muốn quan hệ của hai người tiếp tục dừng lại ở điểm đóng băng.
Nếu như từ trước cô có yêu hắn một lần, vậy bây giờ cô chỉ hy vọng mong hắn biến hận thành yêu!
***
Dạ Ma sau khi suy tư một hồi, tìm đến Tiểu Ma hỏi: "Tiểu Ma, con thích Dì sao?"
"Thích, Dì cho con một loại cảm giác rất thân thiết." Chính là nó không biết tại sao ngày đó cô sẽ cầm đao nhằm vào nó? Có thể là gây gổ với ba chứ gì? Sau này hai người bọn họ tranh đi cãi lại, vậy nó trốn xa một chút là được rồi.
"Dì ấy là mẹ của con, con phải thử tiếp nhận dì ấy." Tại sao nói với con lời này thì trong lòng hắn có một loại cảm giác rất khó hiểu.
"Dì là mẹ sao?" Sao khi nó tỉnh dậy, rất nhiều việc trở nên không như trước nữa?
"Đúng!" Hắn muốn diệt sạch ý nghĩ tự sát của cô, lần này vừa lúc hắn đang bên cạnh cô, cho nên cô tự sát, hắn còn kịp cứu, nhưng lần sau thì sao?
"Ba, tại sao ba muốn con với mẹ tách ra? Mẹ đã làm sai chuyện gì? Tiểu Ma có thể thay mẹ tiếp nhận trừng phạt hay không?"
"Người lớn phạm sai lầm nhất định chịu trách nhiệm với bản thân." Hắn cau mày nói.
"Tiểu Ma biết, ba, con muốn đi tìm mẹ chơi có thể không?"
"Có thể!" Để cho con ở bên cô, cô cũng sẽ không động một chút là muốn chết.
Tiểu Ma cao hứng nhảy đi ra ngoài.
Dạ Ma nhìn vẻ mặt vui vẻ của con trai, nội tâm lại dâng lên cảm giác chua xót.
***
Tiểu Ma sau khi tìm được Thu Lăng thì vui mừng lôi kéo tay của cô thân thiết nói: "Dì, thì ra là dì chính là mẹ con."
Mẹ thật là xinh đẹp đó! Có lẽ ba là cố ý trừng phạt mẹ, độc chiếm mẹ!
"Người nào nói cho con biết?" Không thể nào là cái tên Dạ Ma vô lại đó chứ?
"Ba!"
Làm sao có thể? Có lẽ là hắn không cẩn thận lỡ mồm nói ra.
Hắn làm sao sẽ đồng ý nói cho con chứ? Hắn không phải ước gì cô nhớ con đến chết sao?
"Mẹ, chúng ta chơi bóng đi."
Nghe con gọi mẹ, Thu Lăng không nhịn được cảm động đến nước mắt tràn mi.
Cô chờ đợi những lời này đã năm năm, ai! Dạ Ma thật là một thằng đàn ông đáng hận.
"Phụ nữ chính là rất thích khóc." Chẳng biết lúc nào, Dạ Ma lại xuất hiện bên cạnh bọn họ.
"Ba, ba cũng cùng chơi đi." Tiểu Ma một tay lôi kéo tay ba, một tay kia lôi kéo tay mẹ, sau đó để cho bọn họ nắm tay nhau.
"Hai người về sau phải tương thân tương ái, không nên đi tranh cãi nhau!" Vậy hắn chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới rồi.
Dạ Ma rất nhanh rút bàn tay trở lại, mặc dù ngắn ngủi, nhưng trong nháy mắt giao nhau, một khắc kia, nhiệt độ ấm áp lưu lại trong lòng hai người.
Tiểu Ma chạy về phía trước, cách ba một đoạn, đem cầu ném cho ba.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Thu Lăng, Dạ Ma tiếp được bóng da, ném bóng lại cho con.
Nếu như không phải là cô tận mắt thấy, cô thật không thể tin được, hắn lại là người đàn ông chơi cùng trẻ con sao?
Hắn cũng chỉ có đối với con như vậy thôi sao?
Tại sao hắn không chịu đem một chút dịu dàng đối với con phân cho cô, nếu như hắn chịu làm như vậy, thật là tốt bao nhiêu?
Hắn đối với con tốt thế, có một ngày nào, hắn cũng có thể đối với cô như đối với con hay không?
Ai! Thật sự rất không công bằng, hắn cũng không nghĩ là ai sinh Tiểu Ma, tại sao chỉ có hắn có thể cùng chơi với con?
Thu Lăng chạy đến bên cạnh con trai, nhỏ giọng bên tai con hỏi: "Tiểu Ma, thấy mặt ba chưa?" Cô vẫn rất để ý điều này, gần đây ở trong mơ cô thường xuất hiện mặt của hắn, mỗi một lần cũng rất kinh khủng lại dọa người, giống như cô xem phim kinh dị vậy.
"Dạ rồi! Lúc ba tắm sẽ cởi vải che mặt đi, Tiểu Ma đã nhìn thấy nha!" Nó cảm giác mẹ giống như sắp chảy nước miếng. . . . . . Hắn có thể cho con nhìn thấy mặt của hắn, tại sao không cho cô xem? Cô cũng muốn biết bộ dáng thật của hắn!
"Các người đang nói cái gì?" Dạ Ma đi tới ân cần.
Thu Lăng vội vàng khoát tay nói: "Không có."
Dạ Ma nhún nhún vai tránh ra, không để ý tới cô, thật ra thì hắn có thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cho nên, mới vừarồi hắn giả bộ hỏi.
Thu Lăng nhìn bóng lưng của hắn, cắn môi dưới nghĩ thầm, con của cô có thể nhìn, tại sao cô không thể nhìn.
Dù sao cô so con lớn hơn nhiều, nhất định sẽ không hù được!
Đúng! Nhất định sẽ không, cô xây dựng tâm lý cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.