Chương 25: phần 25
Lam Mân
12/12/2014
Tôi yêu em, tôi muốn em trở lại bên cạnh tôi.
Ở cái thế giới này
Không thể thiếu ánh mặt trời, nước cùng không khí
Mà em chính là mầm tình yêu ba trong một của tôi.
Tôi cần em …
--- ------ ------ ------ ------ -----
Trong bồn tắm rộng lớn tràn ngập hơi nước, bọt xà phòng trôi từ trên cổ hắn đi xuống trên thân thể cường tráng, trượt đến trước ngực của hắn, hòa tan vào trong nước.
Cô muốn thay thế những giọt nước kia, trượt qua thân thể hắn!
Hắn thật sự rất cường tráng đó!
Ở trong bóng tối, một đôi mắt rình mò không chớp nhìn đăm đăm vào hắn, cô giải thích với chính mình việc nhìn lén người khác tắm là … cô muốn hiểu rõ vấn đề tình cảm hai người bọn họ, giải tỏa khúc mắc trong lòng.
Cô thấy cánh tay hắn to lớn không có mặc quần áo, cơ ngực săn chắc, eo ếch dưới mặt nước, cô chỉ có thể loáng thoáng nhìn, nhưng cũng suy ra là rất tráng kiện, nhưng … cô không thấy mặt của hắn!
Tại sao góc độ vừa vặn, chính là không nhìn thấy mặt của hắn?
Cô nhón chân lên, đầu liên tiếp nhìn quanh, đột nhiên, cô thấy … không có mắt!
Không có lông mày!
Không có lỗ mũi!
Không có miệng!
Không có lỗ tai!
Trên mặt của hắn không có gì cả?!
"Rầm!" Một tiếng cô … té xỉu!
Hắn nhảy lên bờ, ôm cô vào trong ngực, trên mặt xuất hiện nụ cười mỉm.
Ánh sáng hoàng hôn lửng lơ bất định, chiếu vào tơ lụa trên giường như máu đỏ tươi, ở trên giường có một “đứa nhỏ” đang rơi vào cơn ác mộng bị truy đuổi.
Có yêu quái!
Có yêu quái đuổi theo cô!
Còn là một yêu quái không có ngũ quan đuổi theo cô!
Thu Lăng từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, nhớ tới khuôn mặt Dạ Ma không có ngũ quan, vẫn chưa tỉnh hồn.
Thật là đáng sợ! Thật là khủng khiếp!
Thì ra hắn bởi vì dáng dấp không ra người, cho nên mới dùng miếng vải đen bao lại mặt của mình.
"Em đã tỉnh?"
Cô trợn to cặp mắt hỏi: "Anh là ai?"
Mái tóc cuồng dã màu vàng kim khoác lên trên vai người đàn ông trước mắt này, một đôi mắt màu xanh dương như màu biển, bên dưới sống mũi cao là cánh môi đầy khêu gợi.
Giờ phút này, lông mày hắn tà mị hơi nhướng lên, khóe môi cười như không cười chế nhạo cô.
"Em không nhận ra tôi là ai?" Tròng mắt hắn giống như sẽ phát ra ánh sáng xanh.
Thanh âm nóng quá, hình như thường nghe được. . . . . . dường như cùng một người!
"Em ở đây sỉ nhục sắc đẹp của tôi, cố ý làm bộ không biết tôi sao?" Trên người hắn khí thế tôn quý, giống như toàn thân hắn toát ra ánh sáng màu đen.
Giọng điệu này không phải. . . . . ."Anh gạt tôi!"
Cô thật sự không cách nào đem người con trai tuấn tú, coi trời bằng vung trước mắt này đánh đồng với cái tên Dạ Ma ghê tởm đó.
Khóe môi hắn nhếch lên, nháy mắt với cô một cái nói: "Dạ Ma, chính là tại hạ, tệ nhân, tôi."
Thật sự là hắn!
"Không thể nào! Mới vừa rồi, trước khi em té xỉu sao lại không trông thấy? Mới vừa rồi rõ ràng là mặt không có ngũ quan mà!" Cô làm sao có thể bị một người đẹp trai như vậy làm sợ tới mức té xỉu?
Lúc nãy, ngũ quan trên mặt hắn một cái cũng không có, sao bây giờ lại biến thành một siêu cấp đại soái ca?
"Tôi cố ý dùng ma lực muốn hù dọa em!"
"Anh nhìn xem ——" cô len lén rình hắn, làm sao sẽ bị hắn phát hiện?
Hắn gọn gàng, dứt khoát đặt câu hỏi: "Tại sao nhìn lén tôi tắm?" Cô xem phải hắn máu nóng sục sôi mà mình rồi lại ngất đi, mụ phù thủy nhỏ này. . . . . ."Em muốn nhìn dung mạo của anh một chút." Con khỉ! Cho cô nhìn lén một chút thì có sao chứ?
Chỉ là, hắn thật. . . . . . Rất đẹp trai đó!
Nhưng cô xem lâu như vậy, trong óc của cô trống rỗng, còn là cái gì cũng không nhớ ra được.
Tại sao trước ngực của hắn lại có một vết sẹo lớn vậy?
"Đây là năm đó tôi cứu Hy Y Ti cùng một bọn dã thú đọ sức lưu lại!"
Thật là thần dũng đó! Vì người mình yêu dũng cảm thế này, cô rất kính nể, nhưng hắn tội gì lại thích ức hiếp cô gái yếu đuối như cô!
"Dáng dấp anh đẹp trai như vậy, tại sao muốn dùng một băng vải đen che kín khuôn mặt của mình?" Nếu như hắn chọn lựa đi tranh tài người đàn ông tuấn tú ở hiện đại, nhất định có thể đạt giải Nhất.
"Rất lâu trước kia, Hy Y Ti thích ăn dấm, cô ấy không hy vọng người phụ nữ khác nhìn thấy bộ mặt thật của tôi."
Thu Lăng chống cùi chỏ lên, nghĩ thầm, nói như vậy. . . . . . 2500 năm qua hắn vẫn giữ vững thói quen này, chứng tỏ hắn là người rất thâm tình, cũng không phải Bạo Quân.
"Em nhìn lén tôi, hiện tại tôi muốn quang minh chánh đại nhìn em."
"Tự tôi cởi, anh đừng lại làm hư quần áo của em." Mỗi một lần "yêu", hắn xé rách quần áo của cô, mà quần áo của cô vốn không nhiều, hắn như vậy sẽ hại cô về sau không có đồ mặc.
"Mau! Mau! Mau!" Hắn không có kiên nhẫn nói.
Cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt hắn khi cùng hắn ân ái!
Ở cái thế giới này
Không thể thiếu ánh mặt trời, nước cùng không khí
Mà em chính là mầm tình yêu ba trong một của tôi.
Tôi cần em …
--- ------ ------ ------ ------ -----
Trong bồn tắm rộng lớn tràn ngập hơi nước, bọt xà phòng trôi từ trên cổ hắn đi xuống trên thân thể cường tráng, trượt đến trước ngực của hắn, hòa tan vào trong nước.
Cô muốn thay thế những giọt nước kia, trượt qua thân thể hắn!
Hắn thật sự rất cường tráng đó!
Ở trong bóng tối, một đôi mắt rình mò không chớp nhìn đăm đăm vào hắn, cô giải thích với chính mình việc nhìn lén người khác tắm là … cô muốn hiểu rõ vấn đề tình cảm hai người bọn họ, giải tỏa khúc mắc trong lòng.
Cô thấy cánh tay hắn to lớn không có mặc quần áo, cơ ngực săn chắc, eo ếch dưới mặt nước, cô chỉ có thể loáng thoáng nhìn, nhưng cũng suy ra là rất tráng kiện, nhưng … cô không thấy mặt của hắn!
Tại sao góc độ vừa vặn, chính là không nhìn thấy mặt của hắn?
Cô nhón chân lên, đầu liên tiếp nhìn quanh, đột nhiên, cô thấy … không có mắt!
Không có lông mày!
Không có lỗ mũi!
Không có miệng!
Không có lỗ tai!
Trên mặt của hắn không có gì cả?!
"Rầm!" Một tiếng cô … té xỉu!
Hắn nhảy lên bờ, ôm cô vào trong ngực, trên mặt xuất hiện nụ cười mỉm.
Ánh sáng hoàng hôn lửng lơ bất định, chiếu vào tơ lụa trên giường như máu đỏ tươi, ở trên giường có một “đứa nhỏ” đang rơi vào cơn ác mộng bị truy đuổi.
Có yêu quái!
Có yêu quái đuổi theo cô!
Còn là một yêu quái không có ngũ quan đuổi theo cô!
Thu Lăng từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, nhớ tới khuôn mặt Dạ Ma không có ngũ quan, vẫn chưa tỉnh hồn.
Thật là đáng sợ! Thật là khủng khiếp!
Thì ra hắn bởi vì dáng dấp không ra người, cho nên mới dùng miếng vải đen bao lại mặt của mình.
"Em đã tỉnh?"
Cô trợn to cặp mắt hỏi: "Anh là ai?"
Mái tóc cuồng dã màu vàng kim khoác lên trên vai người đàn ông trước mắt này, một đôi mắt màu xanh dương như màu biển, bên dưới sống mũi cao là cánh môi đầy khêu gợi.
Giờ phút này, lông mày hắn tà mị hơi nhướng lên, khóe môi cười như không cười chế nhạo cô.
"Em không nhận ra tôi là ai?" Tròng mắt hắn giống như sẽ phát ra ánh sáng xanh.
Thanh âm nóng quá, hình như thường nghe được. . . . . . dường như cùng một người!
"Em ở đây sỉ nhục sắc đẹp của tôi, cố ý làm bộ không biết tôi sao?" Trên người hắn khí thế tôn quý, giống như toàn thân hắn toát ra ánh sáng màu đen.
Giọng điệu này không phải. . . . . ."Anh gạt tôi!"
Cô thật sự không cách nào đem người con trai tuấn tú, coi trời bằng vung trước mắt này đánh đồng với cái tên Dạ Ma ghê tởm đó.
Khóe môi hắn nhếch lên, nháy mắt với cô một cái nói: "Dạ Ma, chính là tại hạ, tệ nhân, tôi."
Thật sự là hắn!
"Không thể nào! Mới vừa rồi, trước khi em té xỉu sao lại không trông thấy? Mới vừa rồi rõ ràng là mặt không có ngũ quan mà!" Cô làm sao có thể bị một người đẹp trai như vậy làm sợ tới mức té xỉu?
Lúc nãy, ngũ quan trên mặt hắn một cái cũng không có, sao bây giờ lại biến thành một siêu cấp đại soái ca?
"Tôi cố ý dùng ma lực muốn hù dọa em!"
"Anh nhìn xem ——" cô len lén rình hắn, làm sao sẽ bị hắn phát hiện?
Hắn gọn gàng, dứt khoát đặt câu hỏi: "Tại sao nhìn lén tôi tắm?" Cô xem phải hắn máu nóng sục sôi mà mình rồi lại ngất đi, mụ phù thủy nhỏ này. . . . . ."Em muốn nhìn dung mạo của anh một chút." Con khỉ! Cho cô nhìn lén một chút thì có sao chứ?
Chỉ là, hắn thật. . . . . . Rất đẹp trai đó!
Nhưng cô xem lâu như vậy, trong óc của cô trống rỗng, còn là cái gì cũng không nhớ ra được.
Tại sao trước ngực của hắn lại có một vết sẹo lớn vậy?
"Đây là năm đó tôi cứu Hy Y Ti cùng một bọn dã thú đọ sức lưu lại!"
Thật là thần dũng đó! Vì người mình yêu dũng cảm thế này, cô rất kính nể, nhưng hắn tội gì lại thích ức hiếp cô gái yếu đuối như cô!
"Dáng dấp anh đẹp trai như vậy, tại sao muốn dùng một băng vải đen che kín khuôn mặt của mình?" Nếu như hắn chọn lựa đi tranh tài người đàn ông tuấn tú ở hiện đại, nhất định có thể đạt giải Nhất.
"Rất lâu trước kia, Hy Y Ti thích ăn dấm, cô ấy không hy vọng người phụ nữ khác nhìn thấy bộ mặt thật của tôi."
Thu Lăng chống cùi chỏ lên, nghĩ thầm, nói như vậy. . . . . . 2500 năm qua hắn vẫn giữ vững thói quen này, chứng tỏ hắn là người rất thâm tình, cũng không phải Bạo Quân.
"Em nhìn lén tôi, hiện tại tôi muốn quang minh chánh đại nhìn em."
"Tự tôi cởi, anh đừng lại làm hư quần áo của em." Mỗi một lần "yêu", hắn xé rách quần áo của cô, mà quần áo của cô vốn không nhiều, hắn như vậy sẽ hại cô về sau không có đồ mặc.
"Mau! Mau! Mau!" Hắn không có kiên nhẫn nói.
Cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt hắn khi cùng hắn ân ái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.