Tôi Ngồi Cùng Bàn Với Crush Cũ
Chương 35: Gặp lại người "quen"
Nhím
15/07/2024
Tôi nhìn đoạn tin nhắn một lúc lâu vẫn không phản hồi. Không phải tôi xúc động đến mức không nói lên lời, chỉ là đang tìm cách để từ chối.
Mặc dù Huy là bạn tôi, nhưng bạn cỡ nào mà lại về tận quê bạn chỉ để hỏi thăm, thắp nén hương. Nếu ở gần nhau thì không thành vấn đề, nhưng từ trên Hà Nội xuống dưới quê tôi thì xa quá, nó còn chưa có bằng lái, đi xe buýt lại quá mất công, tốt nhất là không nên.
- Phạm Quỳnh Anh: Mày hỏi thăm như thế là tao cảm kích lắm rồi, cảm ơn mày nhưng mà không cần phải vậy đâu, xa lắm.
- Gia Huy: Cũng không xa lắm, thuê xe là được, tao cũng không đi một mình, Phúc cũng muốn xuống mà.
Gì mà Phúc nữa?
Tôi lập tức quay qua nhìn Linh với vẻ mặt không nói lên lời. Vụ này chắc hai bọn nó thống nhất với nhau cả rồi. Nếu Linh đồng ý rồi thì tôi có nói gì cũng vô dụng.
"Linh, mày bảo Phúc xuống đây à?"
Linh ngáp dài một cái mới quay sang tôi, mắt nhắm mắt mở trả lời: "Phúc bảo với tao, nhưng tao ngăn lại rồi, sao?"
Chắc vì mệt nên nó hơi cọc hơn mọi khi. Vừa nói xong thì nó nắm xuống cái gối đan mây của bà, tôi thấy thế thì đắp lên cho nó cái chăn đơn để nó ngủ.
Yên tâm đôi chút, tôi lại quay lại đoạn chat với Huy.
- Phạm Quỳnh Anh: Phúc đi á?
Tôi vẫn hỏi như không biết chuyện gì để xem Huy có thay đổi quyết định không.
- Gia Huy: Ừ thì nó không đi nữa, vì nó bảo Linh không cho, nhưng tao vẫn muốn đi.
Tôi lập tức mềm mỏng từ chối ngay.
- Phạm Quỳnh Anh: Thôi bạn, Phúc không đi rồi thì thôi vậy, dù sao tao cũng sắp lên rồi, cảm ơn tấm lòng của mày nha.
Không biết nó suy nghĩ cái gì, mãi năm phút sau mới thấy nó trả lời lại:
- Gia Huy: Vậy thôi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng vì đau buồn quá mà bỏ ăn, cố gắng cho tâm lý ổn định nữa, không tụt cân lại kêu.
- Phạm Quỳnh Anh: Biết rồi biết rồi, nói mãi. Cũng cảm ơn nha. Có
Kèm theo đó là một sticker "ok"
Tôi chúc nó ngủ ngon, xong thì cũng tắt điện thoại, cố gắng ngủ lần nữa.
Không gian buổi đêm ở đây khá im ắng, không có lấy một tiếng người, tiếng xe cộ thì càng không có, vì ở làng tôi hầu hết toàn người lớn tuổi và tuổi lao động, đến mười rưỡi là tắt đèn đi ngủ hết rồi, ngoài đường cơ bản là vắng tanh.
Những âm thanh có thể nghe thấy thì chỉ có tiếng chó mèo kêu, tiếng ếch nhái và tiếng của thạch sùng thôi.
Tôi nằm thẳng, mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu ngẫm nghĩ vu vơ vài chuyện vặt, vậy mà không biết đã ngủ từ lúc nào. Khi mở mắt đã là rạng sáng.
Nhìn qua cửa sổ thì thấy ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nền trời là một màu xám xanh còn có chút mờ của làn sương sớm.
Tôi quơ tay tìm điện thoại để xem giờ, hiện tại mới đang là bốn giờ sáng, nhìn quanh căn buồng nhỏ thì thấy mới chỉ có một mình tôi dậy, các anh chị em khác vẫn còn đang say giấc ngủ, có người còn nói mớ.
Cũng đúng thôi, ở đây toàn người trẻ tuổi, lớn nhất là anh Tú - 22 tuổi, còn lại toàn ở tầm tuổi 15, 16; có dậy sớm để đi học cũng chỉ từ sáu giờ là sớm, không có mấy ai dậy được từ bốn, năm giờ sáng cả. Bản thân tôi cũng thế, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại tự động tỉnh dậy sớm như này.
Tôi không muốn nằm thêm nên đứng dậy ra gian ngoài. Bên ngoài đã có mấy cô, mấy bác đang ngồi nói chuyện với nhau rồi, một số khác còn đang ở dưới bếp nấu đồ ăn cho mọi người, chỉ còn vài người là vẫn còn đang ngủ thôi.
Các bác thấy tôi thì nói: "Ui chà, cái Quỳnh Anh sao dậy sớm thế con?"
Tôi cười đáp lại: "Con không ngủ được nữa nên ra ngoài luôn ạ."
Song, tôi xin phép để ra ngoài để vệ sinh cá nhân.
Nhà vệ sinh của nhà bà tôi đã cũ nhưng được các bác cải tạo nên nhìn chung vẫn rất đầy đủ, chỉ có một vài vật dụng bà không muốn đổi thì nhìn có chút cũ kĩ. Nhìn những món đồ mà bà giữ gìn, tôi lại càng nhớ bà hơn, nhưng tôi không khóc nữa, chỉ chăm chú nhìn một lúc rồi thôi.
Vừa buộc tóc xong thì mẹ tôi đi qua, thấy tôi, mẹ ngạc nhiên hỏi: "Dậy sớm thế con?"
"Vâng, mà mẹ chuẩn bị đi đâu thế?" Tôi trả lời mẹ, nhưng thấy mẹ tôi như đang chuẩn bị đi đâu đó thì liền hỏi.
"À, các bác đang nấu dở thì hết muối nên mẹ chạy ù ra quán mua ấy mà."
Vì đang không biết làm gì nên tôi nhận lấy công việc này luôn. Được sự đồng ý, tôi nhận lấy tiền rồi mở cổng, đi ra ngoài.
Hiện tại trời vẫn chưa sáng tỏ nhưng trên đường đã có rất nhiều người, hầu hết là các bà, các mẹ đang ra chợ để mua đồ ăn, chuẩn bị cho cả nhà, còn người đi làm thì vẫn chưa tới giờ dậy.
Vì đã quen nên tôi đi một mạch xuống dưới giữa làng, là tiệm tạp hoá của bà Trúc, tuổi đời của tiệm tạp hoá này của bà bằng tuổi của tôi hiện tại, tức là đã mười bảy năm, tôi cũng đã quen với bà từ những ngày đầu biết đi vì bà là bạn tốt của bà nội tôi.
Vừa thấy bà, tôi liền vui vẻ chào hỏi: "Con chào bà!"
Bà đang ngồi, tay cầm cái quạt tre, phe phẩy quạt, nghe tôi chào thì giật mình quay ra, mắng nhẹ: "Ôi dào sư bố nhà cô, tôi giật cả mình."
Tôi cười hì hì bảo bà, cho tôi lấy một chai nước mắm rồi tự lon ton vào lấy, bà đã nhiều tuổi nên đi lại không được nhanh nhẹn như xưa, xương khớp cũng đau nên tôi tự lấy rồi đưa tiền cho bà.
Mặc dù bà vẫn vui cười như thế nhưng tôi vẫn thấy được đâu đó nỗi buồn của bà. Vì người chị em thân thiết lại ra đi trước mình nên bà cảm thấy cô đơn.
Tôi không dám nói gì đến chuyện của bà nội vì sợ hai bà cháu lại ôm nhau khóc nên chỉ hỏi thăm bà vài câu rồi ra về.
Trên đường về tôi gặp không ít người quen, ai tôi cũng lễ phép chào hỏi, họ thì an ủi tôi và gia đình, cứ lặp đi lặp lại như thế cho tới khi tôi bắt gặp một "bóng dáng" xưa kia, nói lạ tất nhiên không lạ, quen thì cũng không chắc.
So với trước thì hình như có gầy hơn một chút.
Vẫn còn đang cố gắng nheo mắt nhìn xem có đúng là người tôi đang nghĩ không thì người đó quay lại... tôi đoán đúng, là Quân.
Hình như Quân cũng nhận ra tôi, nhưng nó lại quay mặt đi rất nhanh, chân cũng vội chạy đi và không ngoảnh đầu lại nhìn lấy một cái.
Tôi khó hiểu, thứ nhất là tại sao Quân lại có mặt ở đây vào giờ này? Không lẽ quê nó cũng ở đây, nhưng lạ thật, tôi chưa gặp nó bao giờ khi ở trong làng mà. Thứ hai, thái độ tránh né khi vừa nhìn thấy tôi là sao?
Lần trước gặp, nó còn cao ngạo, thách thức kia mà, giờ lại cụp đuôi chạy mất. Hiện tại, tôi không còn trong thế thỏ con sợ hãi chạy trốn nữa, mà trớ trêu thay, tình thế bị đảo ngược, người chạy trốn lần này lại là Quân.
Mặc dù Huy là bạn tôi, nhưng bạn cỡ nào mà lại về tận quê bạn chỉ để hỏi thăm, thắp nén hương. Nếu ở gần nhau thì không thành vấn đề, nhưng từ trên Hà Nội xuống dưới quê tôi thì xa quá, nó còn chưa có bằng lái, đi xe buýt lại quá mất công, tốt nhất là không nên.
- Phạm Quỳnh Anh: Mày hỏi thăm như thế là tao cảm kích lắm rồi, cảm ơn mày nhưng mà không cần phải vậy đâu, xa lắm.
- Gia Huy: Cũng không xa lắm, thuê xe là được, tao cũng không đi một mình, Phúc cũng muốn xuống mà.
Gì mà Phúc nữa?
Tôi lập tức quay qua nhìn Linh với vẻ mặt không nói lên lời. Vụ này chắc hai bọn nó thống nhất với nhau cả rồi. Nếu Linh đồng ý rồi thì tôi có nói gì cũng vô dụng.
"Linh, mày bảo Phúc xuống đây à?"
Linh ngáp dài một cái mới quay sang tôi, mắt nhắm mắt mở trả lời: "Phúc bảo với tao, nhưng tao ngăn lại rồi, sao?"
Chắc vì mệt nên nó hơi cọc hơn mọi khi. Vừa nói xong thì nó nắm xuống cái gối đan mây của bà, tôi thấy thế thì đắp lên cho nó cái chăn đơn để nó ngủ.
Yên tâm đôi chút, tôi lại quay lại đoạn chat với Huy.
- Phạm Quỳnh Anh: Phúc đi á?
Tôi vẫn hỏi như không biết chuyện gì để xem Huy có thay đổi quyết định không.
- Gia Huy: Ừ thì nó không đi nữa, vì nó bảo Linh không cho, nhưng tao vẫn muốn đi.
Tôi lập tức mềm mỏng từ chối ngay.
- Phạm Quỳnh Anh: Thôi bạn, Phúc không đi rồi thì thôi vậy, dù sao tao cũng sắp lên rồi, cảm ơn tấm lòng của mày nha.
Không biết nó suy nghĩ cái gì, mãi năm phút sau mới thấy nó trả lời lại:
- Gia Huy: Vậy thôi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng vì đau buồn quá mà bỏ ăn, cố gắng cho tâm lý ổn định nữa, không tụt cân lại kêu.
- Phạm Quỳnh Anh: Biết rồi biết rồi, nói mãi. Cũng cảm ơn nha. Có
Kèm theo đó là một sticker "ok"
Tôi chúc nó ngủ ngon, xong thì cũng tắt điện thoại, cố gắng ngủ lần nữa.
Không gian buổi đêm ở đây khá im ắng, không có lấy một tiếng người, tiếng xe cộ thì càng không có, vì ở làng tôi hầu hết toàn người lớn tuổi và tuổi lao động, đến mười rưỡi là tắt đèn đi ngủ hết rồi, ngoài đường cơ bản là vắng tanh.
Những âm thanh có thể nghe thấy thì chỉ có tiếng chó mèo kêu, tiếng ếch nhái và tiếng của thạch sùng thôi.
Tôi nằm thẳng, mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu ngẫm nghĩ vu vơ vài chuyện vặt, vậy mà không biết đã ngủ từ lúc nào. Khi mở mắt đã là rạng sáng.
Nhìn qua cửa sổ thì thấy ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nền trời là một màu xám xanh còn có chút mờ của làn sương sớm.
Tôi quơ tay tìm điện thoại để xem giờ, hiện tại mới đang là bốn giờ sáng, nhìn quanh căn buồng nhỏ thì thấy mới chỉ có một mình tôi dậy, các anh chị em khác vẫn còn đang say giấc ngủ, có người còn nói mớ.
Cũng đúng thôi, ở đây toàn người trẻ tuổi, lớn nhất là anh Tú - 22 tuổi, còn lại toàn ở tầm tuổi 15, 16; có dậy sớm để đi học cũng chỉ từ sáu giờ là sớm, không có mấy ai dậy được từ bốn, năm giờ sáng cả. Bản thân tôi cũng thế, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại tự động tỉnh dậy sớm như này.
Tôi không muốn nằm thêm nên đứng dậy ra gian ngoài. Bên ngoài đã có mấy cô, mấy bác đang ngồi nói chuyện với nhau rồi, một số khác còn đang ở dưới bếp nấu đồ ăn cho mọi người, chỉ còn vài người là vẫn còn đang ngủ thôi.
Các bác thấy tôi thì nói: "Ui chà, cái Quỳnh Anh sao dậy sớm thế con?"
Tôi cười đáp lại: "Con không ngủ được nữa nên ra ngoài luôn ạ."
Song, tôi xin phép để ra ngoài để vệ sinh cá nhân.
Nhà vệ sinh của nhà bà tôi đã cũ nhưng được các bác cải tạo nên nhìn chung vẫn rất đầy đủ, chỉ có một vài vật dụng bà không muốn đổi thì nhìn có chút cũ kĩ. Nhìn những món đồ mà bà giữ gìn, tôi lại càng nhớ bà hơn, nhưng tôi không khóc nữa, chỉ chăm chú nhìn một lúc rồi thôi.
Vừa buộc tóc xong thì mẹ tôi đi qua, thấy tôi, mẹ ngạc nhiên hỏi: "Dậy sớm thế con?"
"Vâng, mà mẹ chuẩn bị đi đâu thế?" Tôi trả lời mẹ, nhưng thấy mẹ tôi như đang chuẩn bị đi đâu đó thì liền hỏi.
"À, các bác đang nấu dở thì hết muối nên mẹ chạy ù ra quán mua ấy mà."
Vì đang không biết làm gì nên tôi nhận lấy công việc này luôn. Được sự đồng ý, tôi nhận lấy tiền rồi mở cổng, đi ra ngoài.
Hiện tại trời vẫn chưa sáng tỏ nhưng trên đường đã có rất nhiều người, hầu hết là các bà, các mẹ đang ra chợ để mua đồ ăn, chuẩn bị cho cả nhà, còn người đi làm thì vẫn chưa tới giờ dậy.
Vì đã quen nên tôi đi một mạch xuống dưới giữa làng, là tiệm tạp hoá của bà Trúc, tuổi đời của tiệm tạp hoá này của bà bằng tuổi của tôi hiện tại, tức là đã mười bảy năm, tôi cũng đã quen với bà từ những ngày đầu biết đi vì bà là bạn tốt của bà nội tôi.
Vừa thấy bà, tôi liền vui vẻ chào hỏi: "Con chào bà!"
Bà đang ngồi, tay cầm cái quạt tre, phe phẩy quạt, nghe tôi chào thì giật mình quay ra, mắng nhẹ: "Ôi dào sư bố nhà cô, tôi giật cả mình."
Tôi cười hì hì bảo bà, cho tôi lấy một chai nước mắm rồi tự lon ton vào lấy, bà đã nhiều tuổi nên đi lại không được nhanh nhẹn như xưa, xương khớp cũng đau nên tôi tự lấy rồi đưa tiền cho bà.
Mặc dù bà vẫn vui cười như thế nhưng tôi vẫn thấy được đâu đó nỗi buồn của bà. Vì người chị em thân thiết lại ra đi trước mình nên bà cảm thấy cô đơn.
Tôi không dám nói gì đến chuyện của bà nội vì sợ hai bà cháu lại ôm nhau khóc nên chỉ hỏi thăm bà vài câu rồi ra về.
Trên đường về tôi gặp không ít người quen, ai tôi cũng lễ phép chào hỏi, họ thì an ủi tôi và gia đình, cứ lặp đi lặp lại như thế cho tới khi tôi bắt gặp một "bóng dáng" xưa kia, nói lạ tất nhiên không lạ, quen thì cũng không chắc.
So với trước thì hình như có gầy hơn một chút.
Vẫn còn đang cố gắng nheo mắt nhìn xem có đúng là người tôi đang nghĩ không thì người đó quay lại... tôi đoán đúng, là Quân.
Hình như Quân cũng nhận ra tôi, nhưng nó lại quay mặt đi rất nhanh, chân cũng vội chạy đi và không ngoảnh đầu lại nhìn lấy một cái.
Tôi khó hiểu, thứ nhất là tại sao Quân lại có mặt ở đây vào giờ này? Không lẽ quê nó cũng ở đây, nhưng lạ thật, tôi chưa gặp nó bao giờ khi ở trong làng mà. Thứ hai, thái độ tránh né khi vừa nhìn thấy tôi là sao?
Lần trước gặp, nó còn cao ngạo, thách thức kia mà, giờ lại cụp đuôi chạy mất. Hiện tại, tôi không còn trong thế thỏ con sợ hãi chạy trốn nữa, mà trớ trêu thay, tình thế bị đảo ngược, người chạy trốn lần này lại là Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.