Tôi Ngồi Cùng Bàn Với Crush Cũ
Chương 34: Xuống tìm
Nhím
15/07/2024
Phải ngồi trên xe ô tô những ba tiếng, cộng thêm việc khóc nhiều làm tôi mệt lả, lúc tới nơi gần như không thể ngồi thẳng. Vậy nhưng, có một bác chạy ra xe nhà tôi, nói lớn:
"Nhà thằng Trung về rồi đấy à, nhanh lên, vào cho bà nhìn mặt lần cuối để bà yên tâm."
Tôi đã bật dậy ngay khi nghe người bác ấy nói, bà vẫn còn đang đợi gia đình tôi...
Vội ngồi thẳng dậy, tay mở cửa xe, tôi vội chạy nhanh xuống, lao thẳng vào trong nhà, Thảo Linh cũng vội chạy theo sau tôi, bố cũng nhanh chóng đi đậu xe rồi dìu mẹ vào vì mẹ tôi vào thời điểm đó thật sự đã không còn sức nữa.
Càng chạy gần đến gian nhà chính, tim tôi đập lại càng nhanh, càng nặng trĩu. Không thể chấp nhận nhưng tôi biết, bà đã quá mệt mỏi để trụ vững hơi thở, đừng nói tới việc có thể hồi phục khoẻ mạnh lại như thường.
Các cô, các bác tôi đều có mặt đầy đủ quanh giường bà, tôi còn nghe được bà cố gắng đợi gia đình tôi và cả gia đình Linh để nhìn mặt lần cuối thì mới yên tâm nhắm mắt, xuôi tay.
Bà nằm yên trên giường, không có động tĩnh, duy chỉ có tay của bà đang đặt trên bụng là lên xuống nhẹ nhàng theo từng hơi thở khó nhọc của bà.
Tôi cùng Linh lao thẳng tới giường bà, ngồi đó gục đầu xuống, chúng tôi đều không khóc nữa để bà đỡ lo, nhưng mắt đứa nào cũng đều sưng húp lên cả, các bác thấy cũng chỉ im lặng, có những bác vẫn đang rưng rức khóc.
"Bà ơi." Tôi gọi một tiếng bà, giọng tôi nhỏ xíu như nói thầm.
Bà tôi nhẹ nhàng quay sang, chỉ cười không nói, bà đưa tay xoa đầu từng đứa, nhìn quanh lại hỏi:
"Thằng Tú đâu rồi?" Tú là anh trai của Thảo Linh, vì chưa thấy anh nên bà mong.
"Anh con sắp về rồi ạ, bà gắng đợi anh thêm chút nữa." Linh nói trong tiếng nấc làm bà bật cười một tiếng nhỏ.
"Không có gì phải khóc, bà xuống ở với ông cho ông chúng bây đỡ buồn."
Ông tôi mất sớm vì bệnh, khi ấy ông bà tôi đã có ba người con, hai trai, một gái và bố tôi là con trai giữa, đến năm bố tôi lên năm tuổi thì ông mất, để lại bà một mình nuôi nấng ba người con.
Khi nghe bà nói như vậy, ai cũng đau lòng, biết bà nhớ ông lắm, nhưng bà đi thì chúng tôi không nỡ...
"Mẹ ơi." Mẹ tôi vừa khóc, vừa được bố tôi dìu tới chỗ bà, nếu người ngoài không biết còn tưởng mẹ tôi là con ruột của bà, nhưng tình cảm mẹ chồng nàng dâu của mẹ tôi vô cùng tốt, mẹ cũng coi bà như mẹ ruột nên không thể tránh khỏi cảm xúc dâng trào.
Bố tôi cũng gọi một tiếng "mẹ" nhưng vẫn luôn cố gắng trấn an vợ mình.
Bà tôi vừa nắm tay mẹ, vừa dặn dò các con, các cháu một lần nữa. Bà vừa nói hết câu thì gia đình Thảo Linh cũng về tới, đúng là khi bà nhìn mặt được tất cả mọi người rồi thì mới yên tâm ra đi.
Bà cười mỉm lần cuối rồi nhắm mắt, lần này bà ngủ một giấc rất sâu, mọi người đều mong bà ra đi một cách bình yên nhất, mong bà không còn gì nuối tiếc để đoàn tụ với ông, bà sẽ không còn phải cô đơn một mình ở đây nữa, ông cũng đã chờ bà mấy chục năm rồi...
Mẹ tôi nhận ra sự ra đi của bà đầu tiên, liền bật khóc nức nở, không chỉ mẹ mà các bác cũng vậy, cô Hoa - em gái của bố tôi cũng nhào tới bên cạnh bà, vừa gọi "mẹ ơi" vừa khóc, một sự đau thương bao chùm cả căn nhà nhỏ của bà.
[...]
Mọi người dù rất đau lòng nhưng vẫn phải cố gắng để chuẩn bị đám tang cho bà một cách đầy đủ và chu toàn nhất.
Mỗi người một việc phụ giúp nhau.
Nếu ngồi không làm gì tôi sẽ lại nhìn di ảnh của bà và khóc, thấy tôi khóc thì Thảo Linh cũng khóc, chỉ có anh Tú bình tĩnh để trấn an hai đứa chúng tôi.
Nhưng thấy mọi người chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị, bọn tôi cũng không thể khóc lóc mãi được nên cũng đứng dậy, giúp được mọi người cái gì thì giúp, ba đứa tôi cũng lớn hết cả rồi, ít nhiều cũng sẽ đỡ đần được gì đó.
Sau mấy ngày lo ma chay cho bà, ai cũng mệt mỏi rã rời, thậm chí còn bị ốm và sụt cân, mặt mũi thì bơ phờ, chỉ có đôi mắt là bị sưng lên và đỏ ngầu vì khóc quá nhiều.
Vào hôm đưa tang bà, cô Hoa còn khóc nhiều tới nỗi ngất lịm đi, mọi người phải dìu cô về nhà rồi để cho cô nghỉ ngơi. Cô Hoa vừa đưa tang chồng xong, giờ lại tới mẹ, ai cũng đều thương sót cho số phận của cô...
Hiện giờ mọi chuyện đã xong nhưng các bác vẫn chưa vội về, mọi người đều thống nhất ở lại với bà thêm vài ba ngày nữa để bà cảm nhận được hơi ấm.
Tôi mệt mỏi nằm trên đùi Linh nhưng không ngủ được, vừa nghĩ tới bà, lại vừa thấy trong lòng thấp thỏm lo âu chuyện gì đó.
Tôi hỏi Linh: "Mấy giờ rồi mày?"
"Mới mười giờ thôi, ngủ tiếp đi."
Tôi ngồi dậy, dựa vào tường bảo không ngủ được nữa. Ngó nghiêng một hồi để tìm điện thoại nhưng vẫn không thấy đâu, bởi trong mấy ngày này, tôi và cả Thảo Linh đều không đụng vào điện thoại chút nào, vậy nên tôi quên mất bản thân đã để nó ở đâu rồi.
"Mày thấy điện thoại tao đâu không Linh?" Tôi hỏi.
Linh bỏ điện thoại xuống, nhìn xung quanh tìm, thế này là Linh cũng không biết rồi.
Tôi và Linh đứng lên đi tìm quanh phòng một hồi vẫn không thấy, đang định ra ngoài tìm thì đúng lúc này, anh Tú bước vào, trên tay là điện thoại của tôi.
"Dậy rồi hả?" Anh hỏi tôi.
"Vâng, điện thoại của em..."
"À." Anh Tú đi tới đưa điện thoại cho tôi, vừa đi, vừa nói.
"Vừa nãy anh thấy điện thoại em để ở ngoài, có người gọi nhưng em đang ngủ nên anh nghe giúp."
"Ai gọi thế anh?" Tôi đưa tay nhận lại điện thoại của mình, thắc mắc hỏi anh.
"Anh cũng không biết vì số đó em không lưu tên, nhưng người gọi tới tự xưng là bạn cùng lớp của em, anh cũng bảo nhà ta đang có việc nên em về quê rồi."
Bạn cùng lớp? Có thể là ai được nhỉ?
Tôi quay sang nhìn Thảo Linh, nó cũng nhìn lại tôi, một lúc sau nó nói với giọng nửa tin nửa ngờ: "Hay là thằng Huy?"
Tôi giật mình nhìn lại vào số vừa gọi tới máy tôi lúc nãy, cũng có khả năng là Huy thật, chắc thấy mấy ngày rồi tôi chưa đến lớp nên lo...
Mở messenger lên tôi nhận được cả đống tin nhắn tới từ mọi người, nhiều nhất vẫn là của Gia Huy, ai cũng đều lo lắng khi nhiều ngày rồi tôi vẫn chưa đến lớp nên nhắn tin hỏi han, người biết thì chia buồn cùng gia đình tôi.
Tôi không bấm vào Gia Huy đầu tiên mà trả lời tin nhắn của những người khác trước. Cuối cùng mới đọc tin nhắn của nó.
Lướt lên thì thấy tin nhắn đầu tiên Huy gửi vào lúc 16:10, 28 THG 8 tức là cách hôm nay hai ngày.
- Gia Huy: Mày sao thế? Gặp phải chuyện gì hả?
Lúc này tôi mới nhớ ra, vì nhận được tin của bà đột ngột quá nên tôi đã quay lưng bỏ về mà chưa kịp nói với Huy tiếng nào, để nó đợi tôi trong quán, đến một tin nhắn tôi cũng không nhắn với nó...
"Huy có biết chuyện không mày?" Tôi bồn chồn hỏi Linh đang ngồi bên cạnh.
Linh gật đầu bảo: "Có, lúc ở trên xe tao có nhắn cho Phúc, cũng bảo Phúc nói cho thằng Huy rồi, nó không phải đợi lâu đâu, mày đừng lo."
Tôi thở phào, cũng may nó không phải đợi quá lâu, nhưng còn việc tôi không nói đã bỏ đi thì tôi nghĩ nó sẽ giận.
- Phạm Quỳnh Anh: Xin lỗi mày, tao vội quá nên quên nhắn, tao xin lỗi.
Không quên trả lời tin nhắn hỏi han tôi để nó yên tâm.
Chưa tới hai phút đã có phản hồi.
- Gia Huy: Chia buồn cùng gia đình nhé.
- Phạm Quỳnh Anh: Ừm.
Huy chẳng nhắc gì tới chuyện tôi cho nó leo cây nên trong lòng tôi có chút lo, không biết có nên xin lỗi lại lần nữa không.
Tôi vẫn còn đang mải nghĩ ngợi thì lại một tin nhắn nữa được gửi đến.
- Gia Huy: Tao tới thắp cho bà nén hương được không?
"Nhà thằng Trung về rồi đấy à, nhanh lên, vào cho bà nhìn mặt lần cuối để bà yên tâm."
Tôi đã bật dậy ngay khi nghe người bác ấy nói, bà vẫn còn đang đợi gia đình tôi...
Vội ngồi thẳng dậy, tay mở cửa xe, tôi vội chạy nhanh xuống, lao thẳng vào trong nhà, Thảo Linh cũng vội chạy theo sau tôi, bố cũng nhanh chóng đi đậu xe rồi dìu mẹ vào vì mẹ tôi vào thời điểm đó thật sự đã không còn sức nữa.
Càng chạy gần đến gian nhà chính, tim tôi đập lại càng nhanh, càng nặng trĩu. Không thể chấp nhận nhưng tôi biết, bà đã quá mệt mỏi để trụ vững hơi thở, đừng nói tới việc có thể hồi phục khoẻ mạnh lại như thường.
Các cô, các bác tôi đều có mặt đầy đủ quanh giường bà, tôi còn nghe được bà cố gắng đợi gia đình tôi và cả gia đình Linh để nhìn mặt lần cuối thì mới yên tâm nhắm mắt, xuôi tay.
Bà nằm yên trên giường, không có động tĩnh, duy chỉ có tay của bà đang đặt trên bụng là lên xuống nhẹ nhàng theo từng hơi thở khó nhọc của bà.
Tôi cùng Linh lao thẳng tới giường bà, ngồi đó gục đầu xuống, chúng tôi đều không khóc nữa để bà đỡ lo, nhưng mắt đứa nào cũng đều sưng húp lên cả, các bác thấy cũng chỉ im lặng, có những bác vẫn đang rưng rức khóc.
"Bà ơi." Tôi gọi một tiếng bà, giọng tôi nhỏ xíu như nói thầm.
Bà tôi nhẹ nhàng quay sang, chỉ cười không nói, bà đưa tay xoa đầu từng đứa, nhìn quanh lại hỏi:
"Thằng Tú đâu rồi?" Tú là anh trai của Thảo Linh, vì chưa thấy anh nên bà mong.
"Anh con sắp về rồi ạ, bà gắng đợi anh thêm chút nữa." Linh nói trong tiếng nấc làm bà bật cười một tiếng nhỏ.
"Không có gì phải khóc, bà xuống ở với ông cho ông chúng bây đỡ buồn."
Ông tôi mất sớm vì bệnh, khi ấy ông bà tôi đã có ba người con, hai trai, một gái và bố tôi là con trai giữa, đến năm bố tôi lên năm tuổi thì ông mất, để lại bà một mình nuôi nấng ba người con.
Khi nghe bà nói như vậy, ai cũng đau lòng, biết bà nhớ ông lắm, nhưng bà đi thì chúng tôi không nỡ...
"Mẹ ơi." Mẹ tôi vừa khóc, vừa được bố tôi dìu tới chỗ bà, nếu người ngoài không biết còn tưởng mẹ tôi là con ruột của bà, nhưng tình cảm mẹ chồng nàng dâu của mẹ tôi vô cùng tốt, mẹ cũng coi bà như mẹ ruột nên không thể tránh khỏi cảm xúc dâng trào.
Bố tôi cũng gọi một tiếng "mẹ" nhưng vẫn luôn cố gắng trấn an vợ mình.
Bà tôi vừa nắm tay mẹ, vừa dặn dò các con, các cháu một lần nữa. Bà vừa nói hết câu thì gia đình Thảo Linh cũng về tới, đúng là khi bà nhìn mặt được tất cả mọi người rồi thì mới yên tâm ra đi.
Bà cười mỉm lần cuối rồi nhắm mắt, lần này bà ngủ một giấc rất sâu, mọi người đều mong bà ra đi một cách bình yên nhất, mong bà không còn gì nuối tiếc để đoàn tụ với ông, bà sẽ không còn phải cô đơn một mình ở đây nữa, ông cũng đã chờ bà mấy chục năm rồi...
Mẹ tôi nhận ra sự ra đi của bà đầu tiên, liền bật khóc nức nở, không chỉ mẹ mà các bác cũng vậy, cô Hoa - em gái của bố tôi cũng nhào tới bên cạnh bà, vừa gọi "mẹ ơi" vừa khóc, một sự đau thương bao chùm cả căn nhà nhỏ của bà.
[...]
Mọi người dù rất đau lòng nhưng vẫn phải cố gắng để chuẩn bị đám tang cho bà một cách đầy đủ và chu toàn nhất.
Mỗi người một việc phụ giúp nhau.
Nếu ngồi không làm gì tôi sẽ lại nhìn di ảnh của bà và khóc, thấy tôi khóc thì Thảo Linh cũng khóc, chỉ có anh Tú bình tĩnh để trấn an hai đứa chúng tôi.
Nhưng thấy mọi người chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị, bọn tôi cũng không thể khóc lóc mãi được nên cũng đứng dậy, giúp được mọi người cái gì thì giúp, ba đứa tôi cũng lớn hết cả rồi, ít nhiều cũng sẽ đỡ đần được gì đó.
Sau mấy ngày lo ma chay cho bà, ai cũng mệt mỏi rã rời, thậm chí còn bị ốm và sụt cân, mặt mũi thì bơ phờ, chỉ có đôi mắt là bị sưng lên và đỏ ngầu vì khóc quá nhiều.
Vào hôm đưa tang bà, cô Hoa còn khóc nhiều tới nỗi ngất lịm đi, mọi người phải dìu cô về nhà rồi để cho cô nghỉ ngơi. Cô Hoa vừa đưa tang chồng xong, giờ lại tới mẹ, ai cũng đều thương sót cho số phận của cô...
Hiện giờ mọi chuyện đã xong nhưng các bác vẫn chưa vội về, mọi người đều thống nhất ở lại với bà thêm vài ba ngày nữa để bà cảm nhận được hơi ấm.
Tôi mệt mỏi nằm trên đùi Linh nhưng không ngủ được, vừa nghĩ tới bà, lại vừa thấy trong lòng thấp thỏm lo âu chuyện gì đó.
Tôi hỏi Linh: "Mấy giờ rồi mày?"
"Mới mười giờ thôi, ngủ tiếp đi."
Tôi ngồi dậy, dựa vào tường bảo không ngủ được nữa. Ngó nghiêng một hồi để tìm điện thoại nhưng vẫn không thấy đâu, bởi trong mấy ngày này, tôi và cả Thảo Linh đều không đụng vào điện thoại chút nào, vậy nên tôi quên mất bản thân đã để nó ở đâu rồi.
"Mày thấy điện thoại tao đâu không Linh?" Tôi hỏi.
Linh bỏ điện thoại xuống, nhìn xung quanh tìm, thế này là Linh cũng không biết rồi.
Tôi và Linh đứng lên đi tìm quanh phòng một hồi vẫn không thấy, đang định ra ngoài tìm thì đúng lúc này, anh Tú bước vào, trên tay là điện thoại của tôi.
"Dậy rồi hả?" Anh hỏi tôi.
"Vâng, điện thoại của em..."
"À." Anh Tú đi tới đưa điện thoại cho tôi, vừa đi, vừa nói.
"Vừa nãy anh thấy điện thoại em để ở ngoài, có người gọi nhưng em đang ngủ nên anh nghe giúp."
"Ai gọi thế anh?" Tôi đưa tay nhận lại điện thoại của mình, thắc mắc hỏi anh.
"Anh cũng không biết vì số đó em không lưu tên, nhưng người gọi tới tự xưng là bạn cùng lớp của em, anh cũng bảo nhà ta đang có việc nên em về quê rồi."
Bạn cùng lớp? Có thể là ai được nhỉ?
Tôi quay sang nhìn Thảo Linh, nó cũng nhìn lại tôi, một lúc sau nó nói với giọng nửa tin nửa ngờ: "Hay là thằng Huy?"
Tôi giật mình nhìn lại vào số vừa gọi tới máy tôi lúc nãy, cũng có khả năng là Huy thật, chắc thấy mấy ngày rồi tôi chưa đến lớp nên lo...
Mở messenger lên tôi nhận được cả đống tin nhắn tới từ mọi người, nhiều nhất vẫn là của Gia Huy, ai cũng đều lo lắng khi nhiều ngày rồi tôi vẫn chưa đến lớp nên nhắn tin hỏi han, người biết thì chia buồn cùng gia đình tôi.
Tôi không bấm vào Gia Huy đầu tiên mà trả lời tin nhắn của những người khác trước. Cuối cùng mới đọc tin nhắn của nó.
Lướt lên thì thấy tin nhắn đầu tiên Huy gửi vào lúc 16:10, 28 THG 8 tức là cách hôm nay hai ngày.
- Gia Huy: Mày sao thế? Gặp phải chuyện gì hả?
Lúc này tôi mới nhớ ra, vì nhận được tin của bà đột ngột quá nên tôi đã quay lưng bỏ về mà chưa kịp nói với Huy tiếng nào, để nó đợi tôi trong quán, đến một tin nhắn tôi cũng không nhắn với nó...
"Huy có biết chuyện không mày?" Tôi bồn chồn hỏi Linh đang ngồi bên cạnh.
Linh gật đầu bảo: "Có, lúc ở trên xe tao có nhắn cho Phúc, cũng bảo Phúc nói cho thằng Huy rồi, nó không phải đợi lâu đâu, mày đừng lo."
Tôi thở phào, cũng may nó không phải đợi quá lâu, nhưng còn việc tôi không nói đã bỏ đi thì tôi nghĩ nó sẽ giận.
- Phạm Quỳnh Anh: Xin lỗi mày, tao vội quá nên quên nhắn, tao xin lỗi.
Không quên trả lời tin nhắn hỏi han tôi để nó yên tâm.
Chưa tới hai phút đã có phản hồi.
- Gia Huy: Chia buồn cùng gia đình nhé.
- Phạm Quỳnh Anh: Ừm.
Huy chẳng nhắc gì tới chuyện tôi cho nó leo cây nên trong lòng tôi có chút lo, không biết có nên xin lỗi lại lần nữa không.
Tôi vẫn còn đang mải nghĩ ngợi thì lại một tin nhắn nữa được gửi đến.
- Gia Huy: Tao tới thắp cho bà nén hương được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.