Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 1

LyPhng3

07/06/2016

Chap 1:

Nó ở nhà thở dài, miệng than vãn:

– Chán quá, không biết mình sẽ đi đâu học nữa đây.

Mấy bữa trước nó mới từ Trung về, sau bao năm ở Trung, nó lại thấy chán, nó định sẽ ra Anh học lại, dù gì thì nó cũng nhớ mấy bạn ở đó, điện thoại của nó reo lên, nó lấy điện thoại trả lời chán nản:

– Way…???

– Trân, con thôi cái giọng chán nản đó cho mẹ, lên phòng mẹ lấy dùm cái hồ sơ trên bàn, lúc sáng mẹ quên mất.

– Dạ.

Nó đi vào phòng của ba mẹ nó, lấy cái tập hồ sơ rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nó bịt kín mặt mũi rồi xuống gara lấy chiếc xe đạp điện, nó bỏ cái hồ sơ trên giỏ xe rồi đi lái xe đi. Nó đang đi thì nghe tiếng điện thoại có tin nhắn, có lấy ra đọc thì thấy là tin nhắn của đứa bạn ở Trung:

”Nhớ quá đi ”( tiếng Trung).

” Biết rồi, thế giờ trường mình sao rồi”

” Không có cậu, loạn rồi”

Nó mỉm cười khi đọc tin nhắn nhỏ bạn, đang chăm chú nhắn tin lại thì nó nghe có tiếng la lên ” Á…á….á…”. Vừa ngước lên thì chỉ thấy nó sắp đâm sầm vào một anh chàng đang đi bộ.

” RẦM”

Cả hai suýt xoa: ” Ui da, đau quá”.

Nó dựng xe đứng lên thì nghe hắn nói tiếng hàn:

– Cô kia, đi xe kiểu gì thế hả?

Vì cũng đã từng học ở Hàn nên nó đáp lại:

– Cái gì, tôi đi xe kiểu gì thì kệ tui chứ – Nó vênh mặt lên.

Hắn ta nhìn nó với ánh mắt khó chịu rồi bỏ đi, nó chỉ bĩu môi rồi cũng bỏ đi. Đến công ty của mẹ, nó đi thang máy lên, tới tầng 3 thì gặp một cô gái, cô gái gật đầu chào, nó ngạc nhiên:

– Chị biết em sao?

– Sao lại không, chẳng có ai đi vào công ty mà trùm kín như thế ngoài em ra.

Nó cười, chị ấy lại hỏi nó:

– Em đem hồ sơ đúng không, giám đốc chờ em trên phòng đấy.

– Vâng ạ.

Nó gật đầu cười, chị ấy ra ở tầng 7, nó lại tiếp tục đi lên tầng 20 rồi rẽ sang phòng giám đốc, nó vào phòng mà không gõ cửa làm mẹ nó giật mình. Mẹ nó làm trong một công ty thời trang lớn, bà đang định mở thêm chi nhánh ở Hàn Quốc vì thế nên ba của nó sang bên đó để giao dịch với ông bạn cũ, Ba Mẹ nó thường gọi ông ấy là ông Pack, ông làm bên bất động sản. Nó vứt tập hồ sơ trên bàn rồi ngồi bịch xuống sofa. Mẹ nó gác máy rồi lại chỗ nó, bà cầm lấy tập hồ sơ rồi kiểm tra lại, thấy đầy đủ bà mới nhìn nó hỏi:

– Con chọn học ở đâu chưa.

– Ưm… Con sẽ qua Hàn Quốc. – Nó nói không nhìn mẹ

– Sao thế, chẳng phải con qua đó rồi ư, ở lại những ba năm cơ mà.

– Hoài… Bây giờ Hàn nó đang nổi mà.



– Ừ… để mẹ gọi cho ba con, còn con đó, sao không ra ngoài chơi đi, ra mấy chi nhánh công ty mà tìm đồ mặc.

– Vâng ạ.

Nó chán nản chào mẹ rồi ra xe, nó đi thẳng đến cho nhánh thứ 2, vì cũng gần nhà. Nó vừa đi vào, mấy cô nhân viên liền chào nó:

– Cô chủ.

Nó cứ đi thẳng giả bộ không nghe, rồi tiến lại chỗ áo phông màu trắng với chữ màu đen : I và một nữa trái tim. Nó nhìn rồi hỏi cô gái đứng cạnh nó:

– Này cô, đây là áo đôi, ai lấy như thế này.

– Thưa cô chủ, có một anh chàng cứ khăng khăng phải lấy được chiếc áo. Anh ta thậm chí trả 500 nghìn cho chiếc áo.

Nó nghe thế, nhìn bâng quơ suy nghĩ:

” Chà, tên nào giàu thế nhỉ, thôi thì lẻ bóng như thế cũng chả ai mua, mình đem về mặc chơi vậy”

Thế là nó liền lấy chiếc áo, trả tiền rồi đi về nhà.

2 ngày sau…

Ba nó gọi điện về hỏi nó:

– Trân Trân, con muốn tên thật hay dấu thân phận hả.

– Ba cứ làm cho con tên Kim Hisun, con nhà khá giả nha.

– Ừ, đây là lần cuối, con học không ra gì là về nước học nghe chưa.

– Vâng ạ.

– Con nói mẹ chuẩn bị đồ đi, ngày mốt qua đây bố dẫn đi xem nhà.

Rồi ba nó tắt máy, nó gọi điện cho mẹ:

– Mẹ đặt vé máy bay cho con nha, ba bảo mốt ra đó xem nhà.

Mẹ nó đồng ý, nó tắt máy rồi chạy lên lầu, lôi cái vali to màu đỏ ra, nó bắt đầu xếp đồ vào đấy, nó chọn những bộ đồ đơn giản như thường thấy mấy cô gái Hàn trong phim tình cảm. Nhìn mái tóc dài ngang vai màu hạt dẻ, nó quyết định đi làm lại tóc. Nó cắt tóc Bob rồi uốn phồng lên. Nhìn trong gương nó chẳng khác gì mấy cô nàng ngây thơ kia.

Ngày ra sân bay, mẹ nó không ra được vì có cuộc họp, vả lại nó cũng quen rồi nên thậm chí chẳng muốn ai theo mình cả. Nó lấy điện thoại ra gọi cho ba báo nó đang ở sân bay, đang tìm danh bạ thì ” Bụp”, nó đụng phải một anh chàng, ngước lên thì thấy lại là hắn, nó tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn chỉ nhìn nó một chút rồi cúi đầu xin lỗi bỏ đi, nó cũng chẳng quan tâm nhiều nên bỏ đi. Lên máy bay, nó liền lấy ngay tai nghe, rồi bịt mắt lại ngủ, nó đâu biết rằng, người ngồi sau lưng lại là hắn.

Ra khỏi máy bay, nó đang đi thì thấy một tấm bảng do một người phụ nữ cầm: ” Kim Hisun” Nó liền lại gần đó, cô ấy cười rồi nói:

– Em là Hisun hả, Ông Hoàng đang đợi em trong xe đấy.

– Vâng ạ.

Cô ấy định lấy cái vali thì nó ngăn lại cười, nó không muốn tỏ ra mình là đứa trẻ con đến nỗi cả vali của mình cũng không tự cầm được:

– Em cầm được.

Cô ấy không nói gì, chỉ mỉm cười. Cô hiểu nó không muốn vì ông Hoàng đã nói là: ” Con bé có tính tự lập, nên nó nói gì thì cô làm đó, đừng có làm trái, nó sẽ nổi khùng lên đấy”

Tại gara xe…:

Nó chui vào một chiếc xe hiệu toyota thì gặp ba nó. Ba nó mở kính rồi nói:



– Chúng ta đi thôi.

Chiếc xe bom bo đi ra khỏi sân bay rồi tiến ra đường lớn, ba nó đưa cho nó một tập hồ sơ rồi nói:

– Đấy, con xem đi, cần sửa chỗ nào nữa không?

Nó đọc một loạt những thông tin rồi gật đầu:

– Dạ được ạ, còn đất thì sao, đã mua được chưa ạ?

– Được rồi, mà này, trước khi ra nhà mới mình đến nhà bác Pack chào hỏi, đã lâu rồi mà.

– Vâng ạ.

Đến nhà bác, nó xuống xe thì được hai bác hồ hởi đón chào, Ông Pack ôm chào nó rồi đến lượt bà Pack, bà ngắm nhìn nó rồi khen bằng tiếng hàn:

– Chà, Trân Trân lớn quá nhỉ, lâu không gặp cháu… nhưng sao lại mặc đồ bình thường thế kia. Tiểu thư mà giản dị thế à.

– Tại cháu không thích cầu kì cho lắm.

– Trời ơi, cháu giống con trai bác quá, hai đứa hợp nhau quá nhỉ.

Nó còn chẳng biết bác ấy đang nói đến anh nào, vì nhà có hai đứa con trai, nhưng khi nó qua hàn học thì chỉ gặp anh Chihun với bác trai, còn đứa còn lại thì hầu như chưa gặp lần nào. Bác trai cười rồi mời cả hai vào nhà, nó vào thì gặp ngay anh Chihun đang ở dưới bếp phụ cô giúp việc, anh thấy nó liền ” ồh” lên ngạc nhiên:

– Ôh… Trân Trân…? Em đến rồi à?

– Chào anh Chihun.

Chihun lại chỗ của nó ôm chào thân mật, anh vuốt tóc nó:

– Woa… em lớn quá.

Nó chỉ cười tít mắt đáp lại, bà Pack liền mời mọi người ra ban công để ăn tối. Ông bà luôn thao thao về đứa con trai, họ khen hắn ta hết lời, nó nghe thế liền thấy hắn và nó khác nhau hoàn toàn.

Đến gần 5 giờ chiều thì nó xin phép ra về, vì nó thấy mệt, Chihun liền bảo để anh ấy chở về vì anh ấy là người tìm căn hộ cho nó. Anh xách vali của nó sang xe mình rồi bảo nó vào xe, nó vào đó thì liền lấy tai nghe ra nghe nhạc rồi nhắm mắt thở thoải mái. Vừa lúc đó thì có một chiếc xe về, hắn bước ra thì gặp ngay anh trai, Chihun cười:

– Jihun, em về rồi à, tiếc thật anh có việc bận rồi, xong thì anh sẽ về nhà ngay.

– Ừ, anh cứ đi đi.

Chihun vỗ vai hắn rồi vào xe lái đi. Hắn vào nhà liền nói to:

– Ba Mẹ con về rồi.

– Jihun qua đây chào bác Hoàng.

Hắn đi ra ban công, thấy bác Hoàng thì cười vui vẻ chào ông ấy rồi muốn lên lầu nghỉ ngơi. Sau khi hắn đi khỏi thì Ông Pack liền nói:

– Ông Hoàng, ông nhớ khi xưa đi học ông nói gì với tôi không?

– Cái gì? – Ông Hoàng ngà ngà say trả lời

– Thì nếu con chúng ta là trai và gái thì sẽ làm thông gia, hôm nay tôi thấy, Trân với Jihun rất hợp đấy, ông thấy sao.

– Được chứ, hứa phải giữ lời.

BBaŤ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook