Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 2

LyPhng3

07/06/2016

Nó sau khi ổn định xong nhà ở thì liền tới trường để xem lại ngôi trường có giống như trong hồ sơ không. Nó đi một vòng trường, rồi hít thở không khí trong lành ở công viên trường, trong đầu nghĩ:

” Chà, Banguk, trường học của con nhà giàu có khác.” Nhưng lại bị cắt đứt suy nghĩ bởi một lời nói:

– Cô là ai?

Nó quay đầu lại thì thấy một anh chàng tóc hạt dẻ, tay đút vào túi quần đứng sau lưng cô. Anh ta lại nói:

– Cô có phải là Kim Hisun không?

– Hả…ơ…ờ.

Anh ta lại gần rồi đưa tay ra chào nó, nó rụt rè cũng đưa tay ra chào cho lịch sự:

– Tôi là Song Seho. Hội phó hội học sinh.

– Chào anh

Nó bắt tay của anh đáp lại. Anh đưa đến phòng hội trưởng để tìm lớp. Trên đường đi, bao ánh mắt nhìn nó không ngơi, họ rất ngạc nhiên vì hiếm khi một cô gái lạ có thể lại gần hội phó và hội trưởng. Nhìn anh ta vẫn thảm nhiên như không có gì nó thầm nghĩ:

” Chà, anh ta phải là nổi tiếng lắm mới như thế này, hìhì, hãnh diện quá”

Hai người đi lên tầng 4 của ngôi trường, đây là tầng để dụng cụ học tập và một căn phòng to ở cuối hành lang là phòng của hội trưởng. Anh đưa nó đến trước một chiếc bàn rồi cúi đầu chào:

– Thưa hội trưởng, đây là học sinh mới.

– Ừm, cậu về lớp đi.

Anh ta đi ra thì anh chàng này mới quay đầu lại, khi nhìn thấy mặt của người đó, nó chỉ biết trân mắt ra đứng nhìn, anh ta lạnh lùng:

– Cô có biết nhìn chằm chằm vào người khác là mất lịch sự à?!

– Tôi…. anh….ơ….

Nó thốt lên những từ ngữ chẳng ai hiểu đầu đuôi, hắn ta cần lấy tập hồ sơ rồi nói:

– Tôi xem rồi, cô học chung lớp với tôi, nên giờ hãy theo tôi.

Nó không nói câu nào chỉ quay lưng thẫn thờ đi về phía cửa, còn hắn theo sau… Nó lơ ngơ như một bức tượng cứ đi thẳng, anh ta bỗng nắm lấy cổ áo của nó rồi nói:

– Cửa bên này, đó là bức tường.

Nó sực tỉnh rồi líu ríu cảm ơn anh ta, anh đi lên trước dẫn đường, nó lẽo đẽo theo sau.

Đến lớp, anh ta gõ cửa cô giáo liền nói vọng ra:

– Vào đi.

Anh ta vào lớp, cô giáo ngạc nhiên:

– Jihun, học sinh mới đâu?

Hắn ta không nói gì, chỉ tránh đường để lộ nó ở sau lưng rồi hắn đi về ghế của mình. Nó vừa không mặc đồng phục lại với mái tóc ngây ngô làm nó như quê một cục trên bục. Cô giáo nắm lấy tay nó rồi nói:

– Em đừng lo, giới thiệu về mình đi.



Nó lo lắng và thật sự khó hơn nó nghĩ, nó ấp úng:

– Mình là Kim Hisun, đến từ Việt Nam, mình có mẹ là người Việt, ba là người Hàn. Mình…

– Sao trông cậu nhà quê thế, mặc như thế thì sao cậu lại được vào trường. – Một cậu bạn cất tiếng nói.

Nó ấp úng không biết nói gì thì một cô gái có vẻ kiêu sa cầm cây bút quay quay rồi nhìn nó hỏi:

– Việt Nam mà cũng có khả năng vào trường này sao?

Cả lớp cười phá lên, nhưng trong lớp chỉ có hắn là im lặng và Song Seho chỉ mỉm nhẹ môi, sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, nó cũng không ngoại lệ, nhìn trong lớp cười nó bỗng nói lớn một cách tức giận:

– Có gì đáng cười chứ.

Cả lớp im bặt nhìn nó, cả cô giáo cũng không thể tin vào tai nhìn, mọi người trừng mắt nhìn nó, cây bút trên tay của cô gái kia liền rơi ngay xuống bàn. Cả hắn và anh đều ngước mặt lên nhìn nó. Nó lại tiếp tục:

– Chúng tôi cũng là người mà, không thể học ở trường chúng tôi thích sao?

Rồi nó nhìn thấy một chiếc ghế trống trước Seho liền đi về chỗ đó rồi ngồi xuống, mặt chỉ biết cúi gằm. Anh thọc bút vào lưng nó, khen:

– Cô giỏi lắm.

Tới giờ trưa, nó không xuống nhà ăn mà lên tầng thượng ngồi. Nó ngân nga một ca khúc buồn trong gió. Hắn cũng ở đó nghe có tiếng hát, hắn liền đứng dậy để tìm người hát nhưng chẳng thấy ai. Nó nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, quay đầu lại thì thấy hắn đứng cách xa nó khoảng 10m. Nó không nói gì chỉ bỏ đi.

Sau bữa ăn tối, nó quyết ra ngoài tìm mua trang phục của trường, đang loay hoay chẳng biết mua cái nào. Hắn cũng đang đi tìm xem đôi giày thì thấy nó. Hắn nhìn theo nó, từng hành động cử chỉ. Còn nó, vẫn không hay biết, nó đưa hai tay áo của hai bộ lên rồi phân vân:

– Cái nào đây ta.

Mãi sau nó mới quyết định mua luôn cả hai, đang xem giá trên áo, nó không chú ý nên để ngã vào một đống đồ bày ở đó. Hắn nhìn nó mà không nhịn cười được, nhưng không có nghĩa là hắn qua giúp nó, hắn chỉ lấy xong đôi giày rồi tính tiền ra về.(ác ôn. không biết thương hoa tiếc ngọc)

Hôm sau, nó đến lớp với cái băng dán cá nhân trên trán, nó đang loay hoay tìm quyển vở thì có một cô gái vỗ vai nó:

– Nè, nói thật nha, cậu rất giống một người bạn của tớ khi nhỏ, cô ấy tên là Trân từ Việt Nam.

Nó nghe thế thì liền quay đầu lại nhìn, không ngờ người sau lưng nó lại chính là Kim Dara, cô bạn thân hồi còn ở Hàn của nó, không ngờ con bé lại học ở trường này. Nó liền nhanh chóng kéo tay đứa bạn ra ngoài, làm cô bé chỉ biết đi theo mà không hiểu gì cả, nó nói với khuôn mặt hồi hộp:

– Cậu là… Dara, Kim Dara đúng không?

– Đúng rồi. Cậu là…

– Trân, Hoàng Trân nè

Nó chỉ tay vào mình, cô bạn không tin nổi nên cả hai hét toáng lên, cô bạn nhìn nó rồi mừng rỡ:

– Lâu không gặp cậu, mình nhớ quá đi

Dara nhìn miếng dán trên trán nó, cô lột một ít rồi hỏi:

– Sao thế này.

– Mình bị ngã ý mà.

Nó định dán lại thì nó không còn dính nữa, Dara xin lỗi rồi cô đi vào lớp lấy băng cá nhân cô mang theo, nó đứng chờ ở ngoài thì hắn xuất hiện, giọng nói lạnh nhạt:



– Cô là người hét hả. Theo tôi lên phòng hội trưởng.

– Nhưng tôi…

– Có đi không thì bảo. – Hắn cắt ngang lời nói của nó.

Thế là nó đi theo sau lưng hắn, ngay sau lưng họ thì Seho vừa tới lớp, nhìn bóng dáng của nó, anh biết rằng có chuyện xảy ra, nên đi theo hai người. Dara đi ra ngoài với băng nhưng không thấy nó đâu, cô bé chỉ biết nhìn quanh khó hiểu rồi cũng buông xuôi đi vào lớp đi vào lớp.

Nó đứng trước bàn hội trưởng, nhìn theo hắn đang lục gì đó trong thoại, hắn lấy ra một cái băng cá nhân rồi tiến lại chỗ nó. Hắn đưa tay lên thì nó co rúm người lại, mắt nhắm nghiền, hắn khẽ cười vì hành động của nó rồi lột bỏ cái cũ rồi cẩn thận dán cái mới vào, nếu nhìn từ ngoài cửa, chẳng khác gì hai người đang hôn nhau. Vừa lúc đó, Seho đi vào, anh ngạc nhiên: ” cái quái gì….” anh nghĩ, rồi thốt lên:

– Hai người đang làm cái gì đấy.

Nó quay đầu lại nhìn thì nhanh chóng cúi đầu chào Hội Phó. Hắn thấy thế liền thanh minh:

– Mình chỉ giúp cậu ấy dán băng cá nhân thôi.

Seho nghe thế liền nhìn vào trán nó, cậu ta tiến lại chỗ hai người rồi hỏi nó:

– Cô bị sao thế.

– Tôi bị ngã. Nếu không có gì thì tôi xin về lớp đây.

Nó lại cúi đầu đi, cả hai nhìn theo nó, hắn thốt lên:

– Đó là bức tường, chứ không phải cửa.

Sau khi nó đi khỏi, Seho nhìn thẳng vào mặt của Jihun nói như khó chịu:

– Cậu nên tránh xa cô ấy ra.

– Tôi chẳng làm gì cô ấy cả, Cậu thích cô ta à?

– Không, tôi chỉ muốn chắc rằng Ina không làm hại ai nữa.

Rồi cậu ta bỏ đi, để mình hắn ở lại trong căn phòng Hội Trưởng.

Sau buổi chiều, nó ra thư viện để xem sách tham khảo cho kì thi khảo sát, xem mãi suy ra chán chê, nó lại buồn ngủ, thế là cứ gà gật ngủ luôn lúc nào không hay. Sau khi mọi người về hết, hắn muốn đi vào thư viện tìm sách tham khảo, đang tìm sách bên giá này, hắn nghe tiếng động bên giá kia, thân có võ nên hắn không sợ mà vẫn cứ ung dung đi về phía đó, hắn đang cẩn thận hết mức thì trước mặt hắn không ai khác chính là nó. Nó nằm trên mấy đống sách ngủ ngon lành, hắn lại chỗ nó, ngồi xuống nhìn nó, hắn chép miệng:

– Thật là chịu hết nổi mà, ở đây mà cô cũng ngủ được.

Hắn lay nó dậy làm nó giật mình bừng tỉnh, nó nhìn quanh:

– Ơ… đây là đâu?

– Thư viện. Cô ngủ ở đây sao.

Nó nhìn thấy hắn liền đứng dậy cúi đầu chào:

– Hội trưởng.

– Cô thật là, tôi sẽ ghi cô vào sổ tội ngủ trong thư viện.

– Xin anh mà, tôi không cố ý.

– Không cần biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook