Chương 12
Thảo Nhi
06/06/2013
Tôi dần dần mở mắt…đầu óc quay cuồng, trước mắt tôi là 1
bức màn trắng xóa, nồng nặc mùi ête. Người tôi ê nhức, băng bó toàn
thân. Không lẽ…tôi đang ở bệnh viện sao??? Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, đưa ánh mất đờ đẫn của mình 1 vòng. Và dừng lại ở 1 người…1 anh
chàng…là Minh Vương. Hắn đang ngủ. Chắc thiếp đi vì mệt. Hắn đã đưa tôi
đến đây sao??? Chuyện gì vừa xảy ra với tôi vậy. Tôi ôm đầu, cố hình
dung chuyện vửa xảy ra với tôi….
Lúc ấy, từ phòng hắn ra. Tôi thẫn thờ bước xuống nhà…Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy nhỉ…1 bức ảnh…là Bi…ảnh của anh ấy hồi nhỏ sao??? Minh Vương là Bi sao??? Thật không thế…Đây có phải là sự thật không??? Nhưng nếu đó là Bi thì anh ấy phải đi tìm tôi và thực hiện lời hứa với tôi chứ…Vì mải suy nghĩ, khi bước xuống cầu thang thì tôi không bay trượt chân, và thế là…
- Á!!!...Rầm….
Tôi lăn xuống dưới. Tiếp đất bằng cả thân thể ngọc vàng của mình. Người tôi đau nhức, ê ẩm, không thể đứng dậy nổi. Đau, đau và quá đau. Nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần… Nhìn những giọt máu lăn từ tay chân mình xuống tạo thành 1 vũng…
Nước mắt tôi lăn lăn…cái quái gì xảy ra với tôi vậy. Gặp được Bi đáng lẽ tôi phải vui chứ, sao lại buồn vậy nè. Thế là tôi thiếp đi trong cơn đau nhức cùng 1 nỗi buồn.
Và bây giờ thì tôi đang ở đây, trên chiếc giường của bệnh viện. Chắc đây là phòng VIP nên chỉ có mình tôi, không thêm 1 bệnh nhân nào. Rồi có vài cô y tá đi vào. Tôi liền ra hiệu cho mấy cô ấy im lặng.
- Suỵt, khẽ thôi, anh ấy đang ngủ. – Tôi thủ thỉ.
Mấy cô đó hiểu ý, chạy lại khám xét người tôi 1 lúc rồi ra ngoài chứ khong ở lại bàn tán nữa.
Giờ đã 3h chiều. Tức là đã hơn 4 tiếng từ khi tôi bước ra khỏi căn phòng đó, căn phòng của hắn ta.
Tôi chăm chú quan sát hắn, Minh Vương. Nhìn…nhìn…thật kĩ. Quả rất có nét rất giống Bi. Tất nhiên là chỉ có nét thôi, đã 7 năm trôi qua, tôi đã không gặp anh. Tôi hối hận vì đã không hỏi được tên của anh. Đáng lẽ tôi phải hỏi cho ra mới đúng chứ. Làm sao nhớ rõ mặt anh ấy được. À…tôi có 1 thứ. Thế là tôi moi trong túi ra bức ảnh đó, của Bi đó. Đem ra so sánh…rất giống…không lẽ là anh ấy sao?
Thẫn thờ cất lại bức ảnh trong túi. Tại sao? Anh về nhưng lại không đi tìm tôi. Hay là anh đã quên tôi rồi. Chắc thế, cũng có khả năng anh ấy đã có người khác… quên đi những phút giây hạnh phúc mà chúng tôi ở bên nhau…
Vài giọt nước mắt tôi khẽ lăn lăn…Lăn chỗ nào không lăn lại rớt ngay vào tay hắn. Hắn giật mình, ngồi dậy, nhìn tôi 1 cách chăm chú…Tôi còn chưa kịp lau hết nước mắt mà….
- Đau vậy sao? – Hắn nhìn tôi đầy thương hại.
Không còn cách nào khác, chẳng lẽ bây giờ tôi lại nói không sao ư? Thế là tôi đành lặng lẽ gật đầu.
- Là cô, cô không cẩn thận nên té từ cầu thang xuống à? – Hắn hỏi.
Tôi lại gật đầu.
- Cô biết nếu chỉ chậm 1 tí nữa là cô mất mạng không? Cô biết cô mất máu nhiều thế nào không? Cô biết tôi lo lắng cho cô thế nào không? Tại sao lúc đó cô không hét lên để tôi nghe thấy? – Tự dưng hắn quát, nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ.
- Sao thế? Tôi có lỗi gì sao? Anh tưởng tôi muốn té lắm à. Anh tưởng tôi không muốn anh biết tôi bị té sao? Tôi hét chứ, có hét to lắm chứ. Nhưng anh nào có nghe, vì sao, việc gì anh phải lo lắng cho tôi. Tôi còn tưởng anh sẽ để tôi chết ở đó chứ. Chính anh nói vì tôi mà cuộc sống của ảnh bị đảo lộn cơ mà. Anh phải để tôi chết đi thì cuộc sống của anh mới trở lại bình thường, mới trở về quỹ đạo vốn có của nó chứ. – Tôi không kìm chế được cảm xúc, mắng xối xả vào mặt hắn.
Đau lắm, nói thế tôi cũng đau lắm chứ. Anh ấy chẳng phải là Bi sao??? Đã không nhận ra tôi thì thôi, giờ lại đối xử với tôi như thế đấy…Nỗi nhớ của tôi với anh đã trôi đi hết cùng mấy hàng nước mắt nữa. Giờ tôi hối hận, hối hận vì đã chờ anh…. suốt 7 năm qua…trong đầu tôi, luôn có hình bóng anh…và bây giờ, hình bóng đó đang mờ dần…
- Tôi…tôi xin lỗi. Đáng ra, tôi không nên nổi nóng với cô như vậy. – Tôi hạ giọng, cảm thấy mình thấy quá đáng. Cô ấy nói đúng quá. Cô ấy không có lỗi. Nhìn cô ấy, đợi sự tha thứ bao dung của cô ấy.
Nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi, cô ấy khong nói gì cả. Chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
- Ọc ọc.
Tiếng bụng tôi đó. Từ trưa giờ tôi đã ăn gì đó. Lại lo lắng cho cô ấy như vậy nên quên luôn cơn đói luôn. Chắc cô ấy cũng đói như vậy.
- Để tôi ra mua cháo về cho cô ăn nhé. – Tôi chờ đợi sự đồng ý của cô ấy. Chờ nụ cười ngây ngô mà tôi từng khó chịu của cô ấy.
Nhưng cô ấy chẳng nói gì cả. Tôi đành lặng lẽ ra ngoài. Khép cửa lại…nhưng chưa đi vội, tôi muốn nhìn phản ứng của cô ấy 1 lát.
Cô ấy…khóc…nước mắt xối xả…như đau lắm vậy. Tôi vừa mới đi cô ấy đã khóc thế sao? Là do tôi, tôi đã sai rồi. Chưa hiểu chuyện gì đã mắng cô ấy. Tôi đành ra quán gần bệnh viện mua 1 hộp cơm cho tôi và 1 tô cháo cho cô ấy.
Nhồi lên ghế đá trước khuôn bệnh viện, thật mất mặt, đường đường là 1 thiếu gia như tôi mà cũng có lúc phải đi ăn cơm hộp như thế này sao? Mở hộp ra, nhìn 1 cách chán nản. Nhìn hết cảm tình. Không phải là cơm không ngon mà do tâm trạng tôi không được tốt.
Tôi cất đi, mang vào phòng, định sẽ ăn cùng cô ấy. Tất nhiên sẽ ngon hơn ăn 1 mình rồi.
Mở cửa…nhìn vào…cô ấy…đã nín khóc. Đôi mắt đã mỏi, chắc hết nước mắt rồi. Tôi cố làm ra vui vẻ.
- Anh mua cháo về rồi nè. Em ăn nha. – Tôi không chờ đợi câu đáp lại của ấy. Nhưng cô ấy đã nói, là 1 câu hỏi…
- Anh…em? Anh đổi cách xưng hô rồi à. – Cô ấy dù nói, nhưng vẫn không nhìn tôi. Chỉ nhìn ra cửa sổ.
- Thì…anh hơn em 4 tuổi mà. Theo phát luật nước nhà thì đúng là phải gọi thế mà. – Tôi cố làm ra vẻ hài hước.
Và không khỏi sự cô gắng của tôi…cô ấy đã cười. Nụ cười tuy tủm tỉm không lộ rõ lắm nhưng cũng đủ làm tôi vui lắm.
Sao thế nhỉ??? Tôi đã vui khi thấy cô ấy cười. Đã vui khi cô ấy nói chuyện với tôi sao?
Giờ thì tôi đã nhận ra, tôi…yêu cô ấy…mất rồi.
Ánh mắt của cô ấy, đã thay đổi. Nhìn sang chỗ khác rồi. từ lúc nào cũng không biết. Nhưng cũng không nhìn vào tôi…mà nhìn vào cổ tôi…mong đợi thấy được cái gì đó.
- Ăn đi, cháo nguội mất bây giờ. – Tôi giục.
Tôi bình thản mở tô cháo cho cô ấy ra. Và hộp cơm của mình ra…ăn ngon lành. Đúng là ở bên cô ấy, cơm cũng ngon hơn hẳn.
Cô ấy đón lấy tô cháo, và cũng chịu ăn. Mừng, tôi mừng quá. Chưa bao giờ tôi có cảm giác này hết. Nhìn cô ấy ăn kìa, dễ thương quá. Từng thìa 1, cô ấy ăn ngon lành và chăm chú nhìn vào…cổ tôi…Không hay rồi!!!
- Anh là Bi??? – Cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
Lúc ấy, từ phòng hắn ra. Tôi thẫn thờ bước xuống nhà…Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy nhỉ…1 bức ảnh…là Bi…ảnh của anh ấy hồi nhỏ sao??? Minh Vương là Bi sao??? Thật không thế…Đây có phải là sự thật không??? Nhưng nếu đó là Bi thì anh ấy phải đi tìm tôi và thực hiện lời hứa với tôi chứ…Vì mải suy nghĩ, khi bước xuống cầu thang thì tôi không bay trượt chân, và thế là…
- Á!!!...Rầm….
Tôi lăn xuống dưới. Tiếp đất bằng cả thân thể ngọc vàng của mình. Người tôi đau nhức, ê ẩm, không thể đứng dậy nổi. Đau, đau và quá đau. Nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần… Nhìn những giọt máu lăn từ tay chân mình xuống tạo thành 1 vũng…
Nước mắt tôi lăn lăn…cái quái gì xảy ra với tôi vậy. Gặp được Bi đáng lẽ tôi phải vui chứ, sao lại buồn vậy nè. Thế là tôi thiếp đi trong cơn đau nhức cùng 1 nỗi buồn.
Và bây giờ thì tôi đang ở đây, trên chiếc giường của bệnh viện. Chắc đây là phòng VIP nên chỉ có mình tôi, không thêm 1 bệnh nhân nào. Rồi có vài cô y tá đi vào. Tôi liền ra hiệu cho mấy cô ấy im lặng.
- Suỵt, khẽ thôi, anh ấy đang ngủ. – Tôi thủ thỉ.
Mấy cô đó hiểu ý, chạy lại khám xét người tôi 1 lúc rồi ra ngoài chứ khong ở lại bàn tán nữa.
Giờ đã 3h chiều. Tức là đã hơn 4 tiếng từ khi tôi bước ra khỏi căn phòng đó, căn phòng của hắn ta.
Tôi chăm chú quan sát hắn, Minh Vương. Nhìn…nhìn…thật kĩ. Quả rất có nét rất giống Bi. Tất nhiên là chỉ có nét thôi, đã 7 năm trôi qua, tôi đã không gặp anh. Tôi hối hận vì đã không hỏi được tên của anh. Đáng lẽ tôi phải hỏi cho ra mới đúng chứ. Làm sao nhớ rõ mặt anh ấy được. À…tôi có 1 thứ. Thế là tôi moi trong túi ra bức ảnh đó, của Bi đó. Đem ra so sánh…rất giống…không lẽ là anh ấy sao?
Thẫn thờ cất lại bức ảnh trong túi. Tại sao? Anh về nhưng lại không đi tìm tôi. Hay là anh đã quên tôi rồi. Chắc thế, cũng có khả năng anh ấy đã có người khác… quên đi những phút giây hạnh phúc mà chúng tôi ở bên nhau…
Vài giọt nước mắt tôi khẽ lăn lăn…Lăn chỗ nào không lăn lại rớt ngay vào tay hắn. Hắn giật mình, ngồi dậy, nhìn tôi 1 cách chăm chú…Tôi còn chưa kịp lau hết nước mắt mà….
- Đau vậy sao? – Hắn nhìn tôi đầy thương hại.
Không còn cách nào khác, chẳng lẽ bây giờ tôi lại nói không sao ư? Thế là tôi đành lặng lẽ gật đầu.
- Là cô, cô không cẩn thận nên té từ cầu thang xuống à? – Hắn hỏi.
Tôi lại gật đầu.
- Cô biết nếu chỉ chậm 1 tí nữa là cô mất mạng không? Cô biết cô mất máu nhiều thế nào không? Cô biết tôi lo lắng cho cô thế nào không? Tại sao lúc đó cô không hét lên để tôi nghe thấy? – Tự dưng hắn quát, nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ.
- Sao thế? Tôi có lỗi gì sao? Anh tưởng tôi muốn té lắm à. Anh tưởng tôi không muốn anh biết tôi bị té sao? Tôi hét chứ, có hét to lắm chứ. Nhưng anh nào có nghe, vì sao, việc gì anh phải lo lắng cho tôi. Tôi còn tưởng anh sẽ để tôi chết ở đó chứ. Chính anh nói vì tôi mà cuộc sống của ảnh bị đảo lộn cơ mà. Anh phải để tôi chết đi thì cuộc sống của anh mới trở lại bình thường, mới trở về quỹ đạo vốn có của nó chứ. – Tôi không kìm chế được cảm xúc, mắng xối xả vào mặt hắn.
Đau lắm, nói thế tôi cũng đau lắm chứ. Anh ấy chẳng phải là Bi sao??? Đã không nhận ra tôi thì thôi, giờ lại đối xử với tôi như thế đấy…Nỗi nhớ của tôi với anh đã trôi đi hết cùng mấy hàng nước mắt nữa. Giờ tôi hối hận, hối hận vì đã chờ anh…. suốt 7 năm qua…trong đầu tôi, luôn có hình bóng anh…và bây giờ, hình bóng đó đang mờ dần…
- Tôi…tôi xin lỗi. Đáng ra, tôi không nên nổi nóng với cô như vậy. – Tôi hạ giọng, cảm thấy mình thấy quá đáng. Cô ấy nói đúng quá. Cô ấy không có lỗi. Nhìn cô ấy, đợi sự tha thứ bao dung của cô ấy.
Nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi, cô ấy khong nói gì cả. Chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
- Ọc ọc.
Tiếng bụng tôi đó. Từ trưa giờ tôi đã ăn gì đó. Lại lo lắng cho cô ấy như vậy nên quên luôn cơn đói luôn. Chắc cô ấy cũng đói như vậy.
- Để tôi ra mua cháo về cho cô ăn nhé. – Tôi chờ đợi sự đồng ý của cô ấy. Chờ nụ cười ngây ngô mà tôi từng khó chịu của cô ấy.
Nhưng cô ấy chẳng nói gì cả. Tôi đành lặng lẽ ra ngoài. Khép cửa lại…nhưng chưa đi vội, tôi muốn nhìn phản ứng của cô ấy 1 lát.
Cô ấy…khóc…nước mắt xối xả…như đau lắm vậy. Tôi vừa mới đi cô ấy đã khóc thế sao? Là do tôi, tôi đã sai rồi. Chưa hiểu chuyện gì đã mắng cô ấy. Tôi đành ra quán gần bệnh viện mua 1 hộp cơm cho tôi và 1 tô cháo cho cô ấy.
Nhồi lên ghế đá trước khuôn bệnh viện, thật mất mặt, đường đường là 1 thiếu gia như tôi mà cũng có lúc phải đi ăn cơm hộp như thế này sao? Mở hộp ra, nhìn 1 cách chán nản. Nhìn hết cảm tình. Không phải là cơm không ngon mà do tâm trạng tôi không được tốt.
Tôi cất đi, mang vào phòng, định sẽ ăn cùng cô ấy. Tất nhiên sẽ ngon hơn ăn 1 mình rồi.
Mở cửa…nhìn vào…cô ấy…đã nín khóc. Đôi mắt đã mỏi, chắc hết nước mắt rồi. Tôi cố làm ra vui vẻ.
- Anh mua cháo về rồi nè. Em ăn nha. – Tôi không chờ đợi câu đáp lại của ấy. Nhưng cô ấy đã nói, là 1 câu hỏi…
- Anh…em? Anh đổi cách xưng hô rồi à. – Cô ấy dù nói, nhưng vẫn không nhìn tôi. Chỉ nhìn ra cửa sổ.
- Thì…anh hơn em 4 tuổi mà. Theo phát luật nước nhà thì đúng là phải gọi thế mà. – Tôi cố làm ra vẻ hài hước.
Và không khỏi sự cô gắng của tôi…cô ấy đã cười. Nụ cười tuy tủm tỉm không lộ rõ lắm nhưng cũng đủ làm tôi vui lắm.
Sao thế nhỉ??? Tôi đã vui khi thấy cô ấy cười. Đã vui khi cô ấy nói chuyện với tôi sao?
Giờ thì tôi đã nhận ra, tôi…yêu cô ấy…mất rồi.
Ánh mắt của cô ấy, đã thay đổi. Nhìn sang chỗ khác rồi. từ lúc nào cũng không biết. Nhưng cũng không nhìn vào tôi…mà nhìn vào cổ tôi…mong đợi thấy được cái gì đó.
- Ăn đi, cháo nguội mất bây giờ. – Tôi giục.
Tôi bình thản mở tô cháo cho cô ấy ra. Và hộp cơm của mình ra…ăn ngon lành. Đúng là ở bên cô ấy, cơm cũng ngon hơn hẳn.
Cô ấy đón lấy tô cháo, và cũng chịu ăn. Mừng, tôi mừng quá. Chưa bao giờ tôi có cảm giác này hết. Nhìn cô ấy ăn kìa, dễ thương quá. Từng thìa 1, cô ấy ăn ngon lành và chăm chú nhìn vào…cổ tôi…Không hay rồi!!!
- Anh là Bi??? – Cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.