Chương 11: Gặp em!!!
Thảo Nhi
06/06/2013
Trong lúc chờ đợi 2 chúng tôi cứ ngồi nghĩ vẩn vơ cho đến khi người phục vụ mang kem ra.
- Đây. Của 2 người đây. 2 kem chocolate và 1 kem đôi.
- Cái gì? Tôi đâu có kêu kem đó đâu? – Cô ấy réo.
- Tại vì hôm nay thứ 7 quán chúng tôi có tặng kem cho mỗi cặp đôi đến đây.
- À, ra thế. Nhưng mà… - Chưa để cô ta hết câu, tôi đã khó chịu chen ngang.
- Nhưng gì, cô có để cho người ta làm việc không thế, buôn chuyện lung tung. – Rồi tôi quay ra người phục vụ bằng giọng khó chịu. – Anh có thể vào được rồi đấy
- Vâng ạ. Mà 2 người trông đẹp đôi thật đấy. – Người phục vụ nói rồi quay đầu chạy thẳng 2 chúng tôi không kịp phản ứng.
Tôi nhìn cô ấy không chớp mắt. Ánh mắt tò mò ý mà. Người đẹp trai như tôi thế này lại hợp đôi với 1 cô nhóc thế sao. Cô ấy thấy thế thì đỏ mặt, đánh trống lảng:
- Thôi, ăn kem đi, không nó chảy nước hết giờ.
Tôi nghe thấy thế thì thôi, không nhìn cô ấy nữa. 2 người lẳng lặng ăn, không ai nói với ai lời nào. Cho đến khi 2 kem chocolate hết sạch. Trên bàn chỉ còn mỗi li kem đôi. Cô ấy tần ngần nhìn li kem đó. Có vẻ cô ấy muốn ăn li kem đó thỉ phải.
- Cô ăn nó đi. – Tôi nói.
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt như kiểu hỏi “ anh có muốn ăn cùng không”. Nhưng tôi không nói gì cũng không có phản ứng gì.Ngồi cặm cụi xem cô ấy ăn. Hết sạch, không ngờ cô ta ăn siêu như thế. Ăn xong rồi cô ấy vẫn cố gượng ra 1 nụ cười.
- Xong rồi. Mình về nhá.
- Ừ. – Tôi lạnh lùng đáp.
Rồi cô ấy theo tôi về nhà. Cô ấy đã có vẻ hơi mệt rồi. Tôi cũng chẳng muốn ở lại nữa, cứ thế mà lao thẳng về nhà. Không để ý đến người ngôi sau nữa.
Đến nhà, đợi mãi không thấy cô ấy xuống xe, biết ngay là ngủ rồi. Lưng tôi ấm thế mà. Tôi liền giục:
- Này cô có định xuống không thế. – Tôi vừa nói vừa hếch vai.
Không may cô ấy té xuống, nhanh tay tôi liền đỡ cô ấy dậy. Rờ trán cô ấy… nóng ran.
- Này cô tỉnh dậy đi, cô có sao không thế. – Tôi hét lên
- À, tôi không sao, về đến nhà rồi à, thôi tôi về phòng đây. – Cô ấy tỉnh dậy, nói rồi đi lên nhà, nhưng làm sao tôi yên tâm được. Kéo tay cô ấy lại và nói.
- Cô chắc là cô không sao chứ?
- Chắc mà. – Cô ấy gạt tay tôi ra rồi vào nhà.
Tôi cũng chẳng nói gì nữa. Mệt rồi mà. Chỉ lẳng lặng ra sau gara cất xe. Rồi mới vào nhà. Vừa đi còn vừa huýt sáo. Nhưng vào tới nhà thì thấy cô ấy. Đang nằm dưới nhà. Hình như có cái gì đó không ổn rồi.
Chắc lúc đó tôi đang cất xe nên không nghe được tiếng cảu cô ấy lúc bị té xuống.
Tôi kiền chạy vàohốt hoảng đỡ cô ấy dậy, bế cô áy lên phòng. Cô ấy sốt cao lắm. Nhìn cô ấy nhợt nhạt, tôi lo lắng, chăm sóc cho cô ấy cả buổi. Cứ lấy khăn đắp cho cô ấy, cũng vì thế mà cô ấy đỡ hơn. Chắc cũng vì tôi bảo cô ấy ăn ly kem đó nên mới lạnh và nông nỗi này. Nhưng rồi tôi nhìn thấy…vật đó…và…nhận ra 1 điều… Cô ấy chính là…Mệt quá, tôi ngồi trên ghế trông cô ấy, ngủ quên luôn. Đâu biết chuyện gì xảy ra nữa.
Sáng tôi dậy sớm, đưa tay tìm sợi dây chuyền(thói quen cũ), đầu óc tôi mơ màng. Cố hình dung lại những sự việc xảy ra với mình tôi hôm qua. Rồi mới nhớ ra. Tôi phải ăn hết 1 li kem uyên ương gì đó. Trời lạnh, ăn hết li kem đầu là vừa, lúc đó tôi lại phải ăn thêm li to đó nữa thì không ổn chút nào. Nhưng nhìn nét mặt của hắn lúc đó có vẻ khó chịu nếu như tôi để thừa như kiểu “ ăn không hết thì ăn làm gì, biết thế tôi ăn có phải hay không”. Phải 10p sau, li kem đó mới được tôi giải quyết xong. Tôi bắt đầu có cảm giác lạnh rồi, nhưng vẫn cố cười. Khi nãy không mặc thêm áo khoác cộng với khi nãy ăn kem. Lạnh + lạnh = Rất lạnh. + với tốc độ của hắn chạy nữa thành rất rất lạnh. Tôi mệt, buồn ngủ, thế là ngủ gục trên lưng hắn luôn. Hắn thì có biết gì đâu, chạy thẳng 1 lèo về nhà. Về đến nhà, tôi cũng chẳng nhớ gì nữa. Phải đợi hắn kêu tôi mới dậy. Tôi lò mò vào trong nhà. Mới bước đến thềm, thì thấy choáng váng, chóng mặt. Rồi tôi lăn ra đất. Thật ra té xuống.
Tôi cố gượng dậy, lê được vài bước đến cầu thang thì không vững nữa. Trước mắt tôi lúc đó chỉ là 1 màu đen. Chính tôi cũng không hiểu nữa, chỉ có li kem thôi mà tôi cũng mệt mỏi thế sao…Giờ tôi lại nằm trên giường, chắc hôm qua hắn đưa tôi về phòng quá.Tôi mệt mỏi vươn vai 1 cái thì thấy hắn. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng xuống giường không để hắn tỉnh giấc. Tôi ngắm hắn. Hàng mi cong vút, 2 má trắng hồng, mũi cao, nhưng…nhưng sao 2 mắt thâm quầng thế này, chắc tối qua, hắn thức để chăm sóc mình đây mà.
Tôi nhẹ nhàng đắp chăn lên người hắn. Không dám đỡ hắn lên giường vì sợ hắn tỉnh giấc. Cộng với sức lực của tôi thì đỡ nỗi hắn dậy là cả 1 vấn đề. Rồi rón rén xuống nhà. Tôi làm vệ sinh cá nhân thật nhanh. Rồi ra sau nhà vì từ lúc đến đây tới giờ tôi chưa ra đấy bao giờ.
- Woa, đẹp quá. – Tôi hét lên.
Nhưng đúng thật nơi đây rất đẹp. Phía sau nhà là cả 1 khoảng sân rộng. Có cả 1 giàn hoa, 1 ngôi nhà nho nhỏ dành cho chú cún đáng yêu và….1 cái xích đu. Chiếc xích đu đó…có cái gì đó…rất quen thuộc. Tôi hớn hở chạy đến. Đỡ lấy chú cún dễ thương đó và ngôi lên chiếc xích đu. Tôi thích chú cún này lắm. 1 chú chó đốm nhỏ, xinh xắn đáng yêu. Ngồi lên chiếc xích đu, nhẹ nhàng lắc lư, và ôm chặt chú cún. Mãi 1 hồi sau tôi mới để ý thấy chiếc vòng cổ của chú cún.
- Tiểu Minh, cái tên dễ thương quá. – Tôi nói.
- Tất nhiên, là do tôi đặt mà. – Hắn từ đâu không biết đi tới. Làm tôi giật mình.
- Ô, anh dậy rồi à, sao hôm nay anh dậy sớm thế. – Tôi nói nhưng không nhìn hắn, chỉ chăm chú vào Tiểu Minh thôi.
- Sao cô nói chuyện với tôi mà lại nhìn con cún thế. – Hắn khó chịu.
Tôi giật mình, Tiểu Minh nó cũng biết sợ, khi thấy chủ nó giận nó cũng tự giác nhảy xuống.
- Ờ …thì…- Tôi không biết nói gì cả. Nhìn mặt hắn khó chịu thế kia thì có nói gì cũng như không. - Thôi mình vô nhà đi để tôi chuẩn bị bữa sáng. – Tôi liền đánh trống lảng.
Nói xong tôi bước vào nhà luôn, sợ hắn mắng ý mà. Hắn thấy tôi vào thì cũng chẳng đứng ngoài đó làm gì, theo tôi vào luôn.
- Nè, cô có chắc là tự nấu ăn được không đấy. – Hắn ta ngơ ngác hỏi tôi.
- Ối chà, anh hỏi thừa, tất nhiên là được, ngon là đằng khác. – Tôi cười, nụ cười đó làm tim hắn đập lỡ đi 1 nhịp, mãi 1 hồi sau mới trở thành bình thường được.
- Thế cô nấu đi, tôi coi tv đây. – Hắn bình thản nói.
- Này, anh định để tôi nấu 1 mình đấy à? – Tôi cau mày.
- Ừ, chứ sao?
- Thế thì lát nữa anh nhịn nhé, có làm mới có ăn. Với cả đừng đối xử với tôi như ôsin như thế – Tôi nói đểu
- Thôi được, tôi giúp cô là được chứ gì, đừng bắt tôi nhịn. – Hăn liền đổi giọng nhìn thật mắc cười.
- Ukm, phải thế chứ. – Tôi lại cười.
Rồi 2 chúng tôi bắt tay vào việc. Vì đây là bữa sáng nên chỉ ăn phở. Nấu cũng đơn giản thôi mà.
- Anh lấy giùm tôi cái gói phở trong tủ đi. – Tôi nói.
- Tủ nào? – Hắn ngơ ngác cứ như chưa đi vào bếp bao giờ vậy.
- Trời ơi, cái tủ kính gần cái tủ lạnh đó. – Tôi réo.
- Ừ, thấy rồi.
Hắn nói rồi chạy ra cái tủ lấy gói phở tới, và do không cẩn thận nên hắn là rơi gói phở xuống, rơi hết ra ngoài. Tôi liền chạy đến nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu.
- Ây da, tôi…tôi xin lỗi nhé. – Hắn gượng cười.
- Thôi được, tạm tha cho anh, để đấy, anh lại kia, bắc nước lên đun cho tôi đi.
Nghe được tha, hắn vui lắm, chạy tung tăng ra lấy nồi rồi đi lấy nước. Còn tôi thì phải lo nốt bãi chiến trường này đây. 5 phút sau, mới dọn xong. Lại gần bếp, thấy hắn cứ loay hoay mãi, tôi tò mò.
- Anh làm cái gì thế? – Tôi hỏi. Nhìn vào cái nồi đầy nước trên tay hắn.
Hắn giật mình, làm rơi cái nồi xuống, nước chảy lênh láng.
- Oái, ướt hết người rồi. – Hắn hét lên mà không để ý đến vẻ mặt của tôi lúc này. Đến khi hắn nhìn lên thì … - Ý. Tôi…tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
- Lên nhà thay đồ đi, ướt hết rồi kìa, để đấy tôi lau đi cho, anh thay đồ nhanh lên rồi xuống đây. – Tôi phải kìm chế hết mức mới có thể nói ra được những lời này.
Khi hắn đã lên phòng thì….
- Tôi ghét anh Phan Hoàng Minh Vương, hôm nay là ngày gì của tôi thế này, xui xẻo quá, anh chưa vào bếp bao giờ hay sao thế. - Tôi vừa dọn vừa lẩm bẩm
Một lúc sau hắn xuống thì tôi đã dọn xong cũng đã đun nước xong. Giờ đang cắt thịt bò. Hắn chẳng làm gì cả, cứ đứng nhìn tôi.
- Này, anh còn đứng đó làm gì thế, có phụ tôi không đấy, anh tin tôi cho anh nhịn đói không? – Tôi gắt
- À, tôi giúp chứ, nhưng giúp cái gì bây giờ? – Hắn nhìn tôi ánh mắt đầy tội lỗi
- Lấy giùm tôi lọ hạt nêm đi.
- Ừ, đợi tí.
Tôi kiên nhẫn xem hắn làm, thịt thì tôi đã cắt xong rồi, chỉ chờ nước sôi và ướp thịt là xong thôi. Nhưng hình như tôi chờ đợi quá vô ích thì phải. Hắn lấy được lọ hạt nêm rồi nhưng tay với chân kiểu gì, lại làm rớt cả lọ xuống nhà.
- Xoảng!!! Chuyện j tiếp theo, nó sẽ đối xử với hắn như thế nào.
- Tôi…tôi…xin…lỗi. – hắn ấp úng không nên lời.
- THÔI, ANH KHÔNG CẦN XIN LỖI, LÊN NHÀ NGỒI ĐI. – Nó hét.
Hắn sợ, liền chạy 1 mạch không dám nhìn lại. Cũng đúng thôi, nếu mà nhìn lại thì chắc bị thiêu cháy luôn quá, giờ nó đang nóng mà.
- Để anh làm nữa thì có mà tới sáng mai mới được ăn sáng à. – Nó nói vọng lên.
Hắn chỉ biết im re. Mở tv lên, gặp ngay cảnh ông bà Phan đang tuyên bố với mọi người là nhận Ly Ly làm con nuôi. Hắn chán nản tắt tv đi. Tv vừa mới tắt đã có hàng loạt phóng viên, báo chí tới, ríu rít ngoài cửa. Hắn liền, chạy lại gần cửa, bấm bấm gì đó, 1 lúc sau các hệ thống bảo vệ được kích hoạt. Bây giờ không còn nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa nữa. Hắn mới thở dài và đi vào bếp. Vừa lúc đó nó cũng vừa nấu xong, đang dọn lên bàn ăn.
- Để tôi bưng giúp cô. – Hắn chạy tới định đỡ lấy cái tô trên tay nó.
- Thôi, đưa anh để mà tôi nhịn à. – Nó đặt tô lên bàn và nói.
- Hì. – Hắn gãi đầu, đỏ mặt.
- Thôi ăn đi kẻo nguội.
Nó chỉ tay vào tô phở thơm phức. Nhìn tô phở thơm ngon là hắn lao vào xơi ngay.
- Xoạt xoạt !!! – 1 lúc sau 2 tô phở hết sạch.
- Ngon không? – Nó hỏi.
- Cũng bình thường. – Hắn nói láo.
- Xí, thế mà ăn hết sạch. – Nó lườm hắn
- Đói thì ăn thôi. – Hắn nói ngắn gọn
- Thế bữa trưa anh tự nấu tự ăn nhé, tôi không nấu nữa đâu. – Nó đùa
- Ấy, ấy tôi đùa đây, trưa nay cô nấu tiếp đi, ngon thật mà. – Hắn lật đật đổi giọng.
- Hì, phải thế chứ. À mà tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh trả lời được không?
- Ừ, cô hỏi đi.
- Nghe nói anh còn 1 người em trai nữa phải không?
Nghe nó hỏi, hắn suýt nữa thì phun cả nước trong miệng ra ngoài.
- Ừ, sao cô gì không. – Hắn đổi giọng.
- Sao tôi không thấy đâu cả?
- Ở Mĩ á, có gì không?. – Hắn khó chịu.
- Không tôi chỉ tò mò thôi mà.
Ăn xong, nó dọn rửa, còn hắn lên phòng, ôm ngay cái laptop. Thật ra là hắn chụp lén được mấy bức hình của nó, giờ đưa vào máy ý mà.
“ Cũng xinh phết”
Còn phần nó, vì không được ra ngoài nên nó cũng thấy khó chịu, thường thì giờ này nó đang chạy nhảy ở đằng nào rồi. Nó liền chạy ra chỗ đó, nơi có Tiểu Minh và chiếc xích đu.
Ngồi trên chiếc xích đu, nó khẽ đưa mình, lấy điện thoại ra mở bài hát quen thuộc Lovely day của Park Shin Hye.
Khúc nhạc vang lên cũng là lúc nó cảm thấy buồn.
Hôm ấy ở nhà Bi.
- Woa, cái máy tính này đẹp quá. Mà nó không cần dây gì hả anh? – Nhím hỏi.
- Nó là laptop mà.
- À, thế à. Hì hì hay nhỉ
- Em nghe nhạc không, Nhím?
- Nhạc á, hay không?
- Hay chứ, tiếng Hàn hẳn hoi.
- Thế thì anh mở đi.
Rồi Bi mở nhạc, mở các bài hát mà Bi thích. Nhím ngồi ngoan lắng nghe những điệu nhạc đó mặc dù chẩ hiểu gì. Đến khi đến bài Lovely day của Park Shin Hye thì nó mới lên tiếng.
- Em thích bài này, hay quá.
- Em thích bài này á.
- Vâng,cứ mỗi khi em qua đây là anh mở bài này nhé.
- Ừ.
Rồi cứ thế, mỗi khi Nhím qua nhà Bi là nó toàn bắt Bi mở bài này. Nghe hoài cũng thuộc luôn rồi, nhưng nó vẫn thích nghe dù cho Bi không còn ở bên nó nữa.
Nó ngồi lặng thinh, khẽ nhẩm theo lời bài hát. 1 hạt nước mắt chán sống không chịu ở trong mắt nó nữa ra ngoài và rơi xuống gò má nó. Nó..khóc…nó…nhớ Bi…
Rồi từ đâu, Tiểu Minh chạy tới, nó liền đưa tay ra đỡ lấy chú nhưng không may đụng và thanh sắt nên bị trầy., chảy máu ra. Nó liền lấy khăn lau đi, rồi nhìn lại chỗ bị xước đó.
Hôm đó, nó ngồi trên chiếc xích đu, vừa nghe nhạc. Rồi Bi đi tới trên tay cầm 1 chiếc bánh, trông mà thèm.
- Ăn không?
- Ăn chứ, anh lại đây ngồi đi.
Rồi Bi nhảy lên chiếc xích đu ngồi, vì không giữ được thăng bằng nên tay nó bị đập vào thanh sắt và…cũng bị trầy và chảy máu.
Nó tần ngần nhìn chỗ bị trầy đó, đó cũng là chỗ nó bị trầy lúc Bi còn ở bên. Giờ nó mới nhận ra ở nhà Bi cũng có 1 chú cún đáng yêu.Lần này thì nó khóc, khóc to hơn, nước mắt cứ như được giải phóng, chạy hết ra ngoài. Bản nhạc hết từ lâu rồi mà nó không biết vì giờ nỗi buồn đã chiếm hết lấy nó. Nó gục xuống…Khóc…nước mắt tuôn rơi….
Rồi từ đâu, 1 chiếc khăn đưa ra trước mặt nó…Là hắn, hắn thấy nó khóc, cũng thấy thương.
- Cô không sao chứ? – Hắn hỏi, nhìn vào chỗ tay bị trầy của nó
- Tôi không sao. – Nó vừa nói vừa lấy khăn lau hết nước mắt.
- Chỉ vì chỗ xước đó mà cô khóc sao? Sao mít ướt quá vậy. – Hắn giả bộ hỏi
- Nó đau thì khóc thôi. – Được thể nó nói.
- Thôi cô vào nhà đi, không ở ngoài này vết xước đó lại đau thêm bây giờ. – Hắn lấy cớ đuổi nó vào trong nhà.
Nó không định vào nhưng lỡ đà rồi nên đành vào thôi. Để hắn lại 1 mình.
“ Nó làm cô buồn vậy sao? Vì nó mà cô khóc sao? Tại sao? Tại sao khi ở bên cô tôi lại thế? Tôi không giấu được gì cả, sống thực chất với bản thân mình. Nhìn cô… Tôi không dám nhìn…Hình như…Tôi.. đã có tình cảm với cô rồi…Nhưng tôi nhận ra…1 điều…cô chính là bé gái đó…người con gái tôi chưa gặp…nhưng…”
Hắn nhìn chiếc xích đu và Tiểu Minh, mãi một hồi sau mới đi vào nhà. Hắn muốn nói chuyện với nó, nói thật với nó hắn là… Hắn tìm nó…trong phòng khách… không có…phòng nó…không có…phòng hắn…không có. Thế thì nó ở đâu chứ.
Hắn chạy lên tầng 5, chính xác là ở trên sân thượng. Hắn đã thấy nó…thở dài. Nó đang nhìn cái gì đó, rất xa xăm…hắn không biết…lại gần nó…nó đang khóc…bờ vai khẽ rung rung, hàng nước mắt lăn đều trên má. Hắn nhìn theo hướng đó…hướng nó đang nhìn…
- Nhà tôi ở phía đó, tôi nhớ họ, gia đình của tôi. Hức hức. – Nó nấc.
- Bảo cô vào nhà mà cô lại lên đây thì cũng như không à. – Hắn cau mày.
Nó không nói gì cả, lặng thinh như phớt lờ lời của hắn. Mãi 1 lúc sau nó mới cất lời.
- Thôi vào nhà đi. – Nó nói rồi vào trước trong lúc hắn còn ngơ ngác chả hiểu gì cả.
Tôi về phòng, nằm trên giường, suy nghĩ. Lúc nãy, khi nhìn thấy cô ấy khóc, tôi cũng không vui nổi có 1 cái gì đó đau lòng, muốn chạy lại ôm chầm lấy cô ấy nhưng không làm được. Trằn trọc mãi một hồi thật lâu, tôi mới quyết định sang phòng cô ấy.
Lịch sự, gõ cửa
- Tôi vào được chứ.
- Anh vào đi. Cửa không khóa đâu. – Cô ấy nõi vọng ra
Tôi đi vào, nhìn xung quanh, ngơ ngác…
- Cô không có 1 bức ảnh nào à?
- Ukm, tôi không thích khoe khoang kiểu đó, với cả tôi đâu có chụp mấy đâu. – Nó ngây thơ trả lời.
Tôi sững người, nhớ lại căn phòng. Có cả trăm bức ấy chứ. Trong số đó cũng có khoảng 98 cái của mình. Con lại là tấm fic của Big Bang, 2Ne1. 2 thần tượng âm nhạc của tôi. Một ý nghĩ bỗng sáng chóe trong đầu tôi.
Thấy tôi đứng đơ người nãy giờ mà chưa nói lời nào, chắc cô ấy tò mò lắm.
- Có gì mà anh qua đây vậy. – Ngơ ngác nhìn tôi.
- Theo tôi nào. – Tôi nói rồi kéo cô ấy đi mà không để cho cô ấy phản ứng.
- Đi đâu vậy?
- Đi rồi biết.
Tôi dẫn cô ấy lên tầng 4, cái tầng mà tôi thích nhất. Mở cánh cửa rộng ra và…
- Woa, đẹp quá. – Chưa gì cô ấy đã réo lên rồi.
Cũng đúng thôi, nơi này đẹp thật mà. Dù là trong nhà nhưng nó giống như ngoài trời vậy. Cả 1 thiên nhiên rộng trước mắt ( nhân tạo nhé) Rừng cây, thảm cỏ. Đó là ở ngoài. Tôi tiếp tục dẫn cô ấy lần lượt qua các phòng.
- Woa, đẹp quá. – Cô ấy nói rồi nhảy vào ngay.
Đây là căn phòng rộng, bên trong dựng lại cảnh các kì quan thiên nhiên. Rồi qua các phòng khác, nào là sông suối, rừng cây, cả rừng hoa,… Cô ấy theo tôi đi làn lượt các phòng mà háo hức. Tôi thì đã quen rồi nhưng nhìn thấy cô ấy vui như vậy thì trong lòng cũng có cái gì đó vui theo. Còn bây giờ thì chắc cô ấy mệt rồi. Chạy nhyar cả buổi cơ mà. Bảo cô ấy ngồi đợi, lấy 2 chai C2 mát lạnh, 2 chúng tôi cùng thưởng thức.
- Đẹp thật đấy. Mà sao trong nhà lại có mấy cái cảnh đó vậy. – Cô ấy ngây thơ hỏi tôi.
- Đó chỉ là 1 phần thôi. Nếu dựng thêm 3D thì còn cả khối cảnh nữa.
- Nhưng mà để làm gì mới được chứ. – Cô ấy chu mỏ, thật dễ thương.
- Chụp hình. – Ngắn gọn.
- Hả??? – Ngơ ngác.
- Cô không biết đấy thôi, tôi thích chụp ảnh lắm cơ. Nãy cô không để ý đấy thôi chứ phòng nào chả có máy chụp hình.
- Thế hả? Sao tôi không thấy nhỉ?
- Vì nó cất trong hộp khi nào cần mới lấy ra, với cả cất trong góc sao cô thấy được.
- À, ra thế. Nhưng sao anh thích chụp ảnh đến vậy.
- Vì tôi…tôi làm…người mẫu mà. – Tôi ấp úng. Bí mật đó, ngoài ba mẹ, thợ chụp ảnh và Quân ra thì chả ai biết nữa.
- Hả??? Người mẫu á, sao tôi thấy anh chẳng nổi gì cả??? – Ngây thơ.
- Vì tôi không muốn mọi người thấy bộ dạng của tôi, nhất là các fan. Bình thường họ đuổi tôi còn chạy không kịp huống chi làm người mẫu. Tôi phải làm thế để tránh cái nhìn kì lạ của các fan và thành viên trong Blood. – Tôi nói luôn 1 tràng.
- À…vậy hả. Thế tên của anh là gì?
- Trịnh Vương Hoàng Quân. Cái tên tôi tự đặt ra lúc vào nghề đó. – Tôi nói, cười. Khi nhìn sang bên cô ấy thì…
- Anh…anh…là…Hoàng Quân…sao?? – Cô ấy sững sờ.
- Ừ, sao có chuyện gì à?
- Sao 2 người khác thế cơ mà.
- Thì phải hóa trang để mọi người không biết chứ.
- Anh biết không?
- Hả?
- Anh là thần tượng của tôi đó.
- Haha, thế sao?
- Nhưng giờ hết rồi.
- Sao vậy
- Vỡ mộng. Lúc trước tưởng Hoàng Quân thế nào chứ thế này thì không dám thần tượng nữa.
- Á, sao thế. Tôi đáng ghét vậy à. Cho cô biết, đây là 1 bí mật đó, không được nói với ai đâu.
- Kệ anh, tôi cứ nói đấy. Anh làm gì tôi nào. – Cô ấy nói rồi chạy đi. Tôi thấy thế thì đuổi theo. Thế là 2 chúng tôi cứ vờn đuổi thế cho đến khi…
Cô ấy trượt chân…té xuống. Tôi cố vươn người ra đỡ cô ấy, nhưng không nổi nên tôi cũng ngã xuống theo…Cả 2 cùng té…Hai chúng tôi lăn tròn…Và thế là…
Tôi về đến phòng thì nhảy ngay lên giường. Nãy tôi nói nhớ gia đình nhưng thật ra đó chỉ 1 phần thôi, còn nó buồn vì tôi nhớ Bi, thấy xích đu, Tiểu Minh thì tôi lại buồn. Đây là lần đầu tiên trong 7 năm qua tôi thấy mình buồn thế. Cố gượng dậy. Lục lọi trong đống đồ của mình tôi lôi ra 1 tấm hình nhỏ.
Đó là hình của tôi với Bi, 1 cái duy nhất. Lúc trước tôi với Bi chụp nhiều lắm nhưng tất cả bị mẹ tôi đốt hết rồi, mẹ nói đốt hết đi để tôi quên Bi đi, quên đi hình ảnh cảu Bi, nhưng tôi không quên được nên đã lén giấu bức ảnh đó, bức ảnh đẹp nhất. Đang ngắm say sưa thì có tiếng gõ cửa. Của hắn…
Tôi liền giấu ngay bức ảnh đó dưới gối, lau thật khô mấy giọt nước mắt còn đọng lại rồi nói vọng ra…..
Hiện tại nhé.
Tôi trượt chân…té xuống. Hắn cố vươn người ra đỡ tôi, nhưng không được nên hắn cũng ngã xuống theo…Cả 2 cùng té…Hai chúng tôi lăn tròn…Và thế là…
Thấy thế người không được ổn cho lắm. Cứ kiểu này hắn sẽ kiss tôi mất. Giờ tôi như người mất hồn, không biết gì nữa. Nhắm tịt mắt lại, để cho mọi việc thuận theo tự nhiên vậy. Nhưng sau khi tiếp đất tại chỗ bằng lưng thì tôi lại chẳng thấy gì hết. Ngược lại, không thấy đau lưng mà lại thấy êm êm. Mở mắt ra và thấy…Tôi đang nằm trên người hắn.
Tôi ngượng tím mặt, bật dậy, hóa ra, hắn đã cố gắng để không kiss tôi mà còn đõ tôi nữa. Không để tôi bị té.
- Cảm ơn nhé. – Tôi cười. – Anh có sao không thế?
- Không , tôi không sao, tôi khỏe mà. – Hắn cũng cười.
Rồi hắn cũng dậy. Thấy hắn bình thường, chẳng có vẻ gì là đau cả, tôi cũng yên tâm.
- Cô…chụp hình không? – Hắn bỗng nói làm tôi giật mình.
- Hả..thôi, tôi không chụp đâu, ngại lắm. – Tôi nói, nhưng vẫn biết là câu nói đó vô dụng vì hắn đã lôi tôi đi rồi. Hắn đưa tôi vào căn phòng, bên trong là hoa. Tôi sững sờ. Hắn cũng biết chụp ảnh sao???
- Anh…anh có thể chụp được sao? – Tôi hỏi.
- Oh, tất nhiên rồi.
- Được không đấy. – Tôi nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Cứ thử rồi biết.
Rồi 2 chúng tôi bắt tay vào việc. Vì chưa bao giờ chụp kiểu thế này nên tôi hơi e dè, ngại. Nhưng hắn rất nhiệt tình, chỉ bào tôi cách tạo dáng, cách nhìn vào ống kính. Chỉ trong chốc loáng, tôi đã có thể tự tạo cho mình 1 vài kiểu dáng. Giờ thì tôi đã tự tin hơn hẳn. Ống kính đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ…Tôi bắt đầu thích chụp ảnh rồi đó. Thấy nó cứ hay hay làm sao ý. Tách 1 cái là có ảnh ngay. Xem hắn kìa, chụp cũng có dáng phết. Hắn nói tôi cứ tạo dáng, di chuyển hay thậm chí là nhảy lên. Lựa dáng nào đẹp hắn sẽ chụp cho. Rồi cứ thế, đổi hết các phong cảnh, kiểu dáng, tôi cũng chụp được khá nhiều bức ảnh.
Sau 1 lúc làm việc, chúng tôi đã thấm mệt. Ngồi nghỉ ngơi và xem lại số bức ảnh vừa chụp.
- Hì, đẹp lắm. Cô ăn ảnh ghê á– Hắn cười. Nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy ở hắn. Nó thật lòng chứ không phải giả tạo. Ẩn sâu trong nụ cười đó có cái gì hiền hòa, vui mừng, phấn khởi.
- Thật không? – Tôi giả bộ hỏi.
- Thật mà.
- Hì, tôi biết rồi. Chỉ giả bộ thôi. Chứ nhìn tôi thế này tất nhiên là phải ăn ảnh rồi.
- Úi chà, mới khen 1 tí đã kiêu rồi kìa. – Hắn lè lưỡi. Trông đang yêu quá. Tôi bất chợt, vô giác, đưa tay lên khẽ chạm vào má hắn.
Hắn cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Một lúc sau, tôi giật mình, nhận ra việc làm ngớ ngẩn của mình, tôi rụt ngay tay lại. Đỏ mặt, ngượng ngùng…
- Anh có vẻ giống 1 người mà tôi từng biết lắm. – Tôi nói.
- Từng biết??? – Hắn hỏi.
- Phải.
- Ai thế??? – Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy sự tò mò
- À..Không nói được… - Tôi giật mình mới biết mình hớ.
- Nói ngay. – Hắn vừa nói vừa cù vào hông tôi, làm tôi lăn ra cười. – Có nói không?
- À, nói. – Tôi hét. Thế là hắn dừng tay lại.
- Ai? – Hắn nhìn tôi ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Là anh đó. – Tôi cười rồi bỏ chạy, nếu không ở lại để bị thiêu cháy à.
Biết bị lừa 1 vố, hắn đơ mất mấy giây rồi mới đuổi theo tôi. Nhưng đợi đến lúc đó thì tôi đã chạy đi đằng nào rồi.
Tôi nấp ở 1 nơi, chắc chắn hắn sẽ không tìm ra đâu. Hắn sẽ không nghĩ tôi có thể trốn ở đó đâu…
Híc, sao đời tôi khổ thế này. Bị chơi 1 vố rõ đau. Giờ còn phải đi tìm cô ấy ở chỗ nào nữa. Giờ nhớ lại, hồi nãy cô ấy chụp hình dễ thương ghê. Nắm bắt nhanh nữa. Mình mới chỉ xí là tự tạo dáng được ngay. Chắc cô ấy cũng có khiếu người mẫu giống mình. Khi nào thử nói chuyện này cho papa mama thử coi. Chắc họ cũng ủng hộ thôi. Hì hì. Nhưng giờ, cô ấy đang ở cái chỗ nào rồi đây. Híc híc, trốn đâu mà kĩ thế. Tôi chạy khắp. Tầng 1 đến tầng 5. Chẳng thấy cô ấy đâu cả. Hay là chạy ra ngoài rồi…Không thể nào. Hệ thống bảo vệ đó chặt lắm. Ai mà bước ra là đã hú lên rồi. Còn 2 nơi mà tôi chưa mò tới.
Đó là…phòng tôi và phòng cô ấy. Chắc ở trong phòng cô ấy rồi. Chứ, không lẽ cô ấy lại chui vào phòng tôi sao. Haizz, khổ thân tôi. 19 tuổi đầu chưa nói chuyện thân thiết với 1 người con gái nào. Giờ lại phải đi tìm một cô gái xa lạ…à không hơi hơi thân. Hì…
Tôi đừng trước cửa phòng cô ấy. Tần ngần, đang phân vân có nên vào không.
- Cứ vào đi, đâu chết ai chứ. – Ác ma, vo ve bên tai tôi nói.
- Không được, đó là phòng của con gái mà. Không nên vào đâu. – Thiên thần cản lời.
Tôi lưỡng lự, có nên vào không. Tôi từng vào đó 1 lần rồi, nhưng lần đó khác, có cô ấy trong đó. Còn giờ thì khác…Ơ nhưng mà…có khác gì đâu nhỉ. Chẳng phải cô ấy đang trốn trong đó sao? Tôi cũng chỉ muốn tìm cô ấy thôi mà…
Thế là tôi đánh liều, nhẹ nhàng vặn cửa. Mở ra…đi vào trong. Và bắt đầu đưa ánh mắt của mình nhìn mọi thứ 1 lượt.
Không có…Thế mà tôi cứ tưởng cô ấy sẽ cười nắc nẻ trong đó chứ. Vậy thì ở chỗ nào rồi. Không lẽ…phòng tôi. Haizz, tôi đang nghĩ gì thế này. Làm sao cô ấy lại chui vào phòng tôi được. Phòng tôi có thiết bị khóa mà. Chỉ có những người được định dạng rồi thì thôi. Còn có người lạ là nó hú ngay. Nhưng mà…hôm trước tôi đã định dạng cô ấy mất rồi. Híc…đành vào đó tìm vậy.
Nhẹ nhàng mở cửa. Tôi cứ như người ăn trộm vậy, cứ phải lén lút…Ủa, đây là phòng của tôi mà, việc gì phải như thế. Mạnh dạn bước vào…Thấy rồi…cô ấy kia rồi. Cô ấy đang xem cái gì á. Và thế là…
- Hù. – Tôi hét thật lớn.
Cô ấy giật mình, quay lại, lật đật lau vài giọt nước mắt đang còn lăn dài trên má. Cô ấy…khóc sao.
- Cô…cô khóc à. – Tôi hỏi.
- Không, không có gì. Khi nãy đứng ngoài gió thổi vào nên nước mắt chảy ra ý mà. Anh đừng lo. – Cô ấy gắng cười. Nhưng trong ánh mắt đó có cái gì buồn lắm cơ.
- Thôi muộn rồi. Cũng gần 10 rưỡi rồi. Tôi đi nấu ăn đây. Anh nghỉ đi. Đợi tí nữa tôi nấu xong rồi kêu anh xuống ăn. – Cô nói rồi toan bước ra ngoài. Nhưng…tôi giữ tay lại.
- Cô sao thế?
- Không sao thật mà. – Cô ấy gạt tay tôi ra và…ra ngoài.
Cô ấy sao thế. Đang vui mà tự nhiên khóc là sao??? Thật khó hiểu. Tôi chạy lại chỗ cô ấy đứng khi nãy. Trước cái giường…Thật ra là cô ấy đã nhìn thấy cái gì chứ. Mãi lo cho cô ấy quá mà tôi quên mất mắng cô ấy vì cái tội trêu tôi rồi còn trốn mất rồi. Tôi ngồi phịch xuống giường. Chợt…tôi nhìn thấy vật đó. Chắc cô ấy đã thấy vật đó rồi…nhưng…liệu cô ấy…có nhận ra…điều đó…nhưng sự thật…đâu phải thế… Tôi nằm xuống…thiếp đi…
Mãi 1 lúc thật lâu sau tôi mới tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ, đã hơn 11h rưỡi, đáng lẽ cô ấy phải kêu tôi xuống ăn cơm chứ. Bụng tôi đói cồn cào rồi nè.
Nhưng vừa bước xuống, cảnh đầu tiên đập và mắt tôi là…
Không mùi thơm của thức ăn nữa. Không còn cơn đói dồn dập kéo đến. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Trước mắt tôi bây giờ là 1 người con gái, nằm bên 1 vũng máu, tay chân trầy xước nặng. Đã có chuyện gì với cô ấy vậy. Tôi tự hỏi mình và tất nhiên không có câu trả lời. Cô ấy không nhúc nhích, chắc đã ngất vì quá đau. Không chần chừ, tôi liền bế cô ấy lên xe BMW(xe j đó k biết, miễn mọi người hiểu là xe ô tô được rồi nha), đưa cô ấy đi bệnh viện bằng cổng sau (cổng đề phòng những trường hợp khẩn cấp)
Trên đường đến bệnh viện tôi không khỏi lo lắng. Nhìn cô ấy như vậy, lòng tôi đau xót. Tại sao thế nhỉ, tôi đã thế này bao giờ đâu??? Không lẽ nào…tôi lại thích cô ấy rồi sao??? Nhưng ở cùng nhà với cô ấy, mà cô ấy lại bị như thế này tôi không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Tôi nhìn sang cô ấy, mặt xanh lét, đôi môi vốn hồng hào giờ trắng bệch. Đây không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện tình cảm của tôi. Bây giờ, ngay bây giờ chuyện cấp tốc lúc này là đưa cô ấy đến bệnh viện. Thế là tôi phóng đi, với 1 tốc độ kinh khủng…Tôi sợ…nếu không kịp tôi sẽ ân hận cả đời…đánh mất người con gái…
- Đây. Của 2 người đây. 2 kem chocolate và 1 kem đôi.
- Cái gì? Tôi đâu có kêu kem đó đâu? – Cô ấy réo.
- Tại vì hôm nay thứ 7 quán chúng tôi có tặng kem cho mỗi cặp đôi đến đây.
- À, ra thế. Nhưng mà… - Chưa để cô ta hết câu, tôi đã khó chịu chen ngang.
- Nhưng gì, cô có để cho người ta làm việc không thế, buôn chuyện lung tung. – Rồi tôi quay ra người phục vụ bằng giọng khó chịu. – Anh có thể vào được rồi đấy
- Vâng ạ. Mà 2 người trông đẹp đôi thật đấy. – Người phục vụ nói rồi quay đầu chạy thẳng 2 chúng tôi không kịp phản ứng.
Tôi nhìn cô ấy không chớp mắt. Ánh mắt tò mò ý mà. Người đẹp trai như tôi thế này lại hợp đôi với 1 cô nhóc thế sao. Cô ấy thấy thế thì đỏ mặt, đánh trống lảng:
- Thôi, ăn kem đi, không nó chảy nước hết giờ.
Tôi nghe thấy thế thì thôi, không nhìn cô ấy nữa. 2 người lẳng lặng ăn, không ai nói với ai lời nào. Cho đến khi 2 kem chocolate hết sạch. Trên bàn chỉ còn mỗi li kem đôi. Cô ấy tần ngần nhìn li kem đó. Có vẻ cô ấy muốn ăn li kem đó thỉ phải.
- Cô ăn nó đi. – Tôi nói.
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt như kiểu hỏi “ anh có muốn ăn cùng không”. Nhưng tôi không nói gì cũng không có phản ứng gì.Ngồi cặm cụi xem cô ấy ăn. Hết sạch, không ngờ cô ta ăn siêu như thế. Ăn xong rồi cô ấy vẫn cố gượng ra 1 nụ cười.
- Xong rồi. Mình về nhá.
- Ừ. – Tôi lạnh lùng đáp.
Rồi cô ấy theo tôi về nhà. Cô ấy đã có vẻ hơi mệt rồi. Tôi cũng chẳng muốn ở lại nữa, cứ thế mà lao thẳng về nhà. Không để ý đến người ngôi sau nữa.
Đến nhà, đợi mãi không thấy cô ấy xuống xe, biết ngay là ngủ rồi. Lưng tôi ấm thế mà. Tôi liền giục:
- Này cô có định xuống không thế. – Tôi vừa nói vừa hếch vai.
Không may cô ấy té xuống, nhanh tay tôi liền đỡ cô ấy dậy. Rờ trán cô ấy… nóng ran.
- Này cô tỉnh dậy đi, cô có sao không thế. – Tôi hét lên
- À, tôi không sao, về đến nhà rồi à, thôi tôi về phòng đây. – Cô ấy tỉnh dậy, nói rồi đi lên nhà, nhưng làm sao tôi yên tâm được. Kéo tay cô ấy lại và nói.
- Cô chắc là cô không sao chứ?
- Chắc mà. – Cô ấy gạt tay tôi ra rồi vào nhà.
Tôi cũng chẳng nói gì nữa. Mệt rồi mà. Chỉ lẳng lặng ra sau gara cất xe. Rồi mới vào nhà. Vừa đi còn vừa huýt sáo. Nhưng vào tới nhà thì thấy cô ấy. Đang nằm dưới nhà. Hình như có cái gì đó không ổn rồi.
Chắc lúc đó tôi đang cất xe nên không nghe được tiếng cảu cô ấy lúc bị té xuống.
Tôi kiền chạy vàohốt hoảng đỡ cô ấy dậy, bế cô áy lên phòng. Cô ấy sốt cao lắm. Nhìn cô ấy nhợt nhạt, tôi lo lắng, chăm sóc cho cô ấy cả buổi. Cứ lấy khăn đắp cho cô ấy, cũng vì thế mà cô ấy đỡ hơn. Chắc cũng vì tôi bảo cô ấy ăn ly kem đó nên mới lạnh và nông nỗi này. Nhưng rồi tôi nhìn thấy…vật đó…và…nhận ra 1 điều… Cô ấy chính là…Mệt quá, tôi ngồi trên ghế trông cô ấy, ngủ quên luôn. Đâu biết chuyện gì xảy ra nữa.
Sáng tôi dậy sớm, đưa tay tìm sợi dây chuyền(thói quen cũ), đầu óc tôi mơ màng. Cố hình dung lại những sự việc xảy ra với mình tôi hôm qua. Rồi mới nhớ ra. Tôi phải ăn hết 1 li kem uyên ương gì đó. Trời lạnh, ăn hết li kem đầu là vừa, lúc đó tôi lại phải ăn thêm li to đó nữa thì không ổn chút nào. Nhưng nhìn nét mặt của hắn lúc đó có vẻ khó chịu nếu như tôi để thừa như kiểu “ ăn không hết thì ăn làm gì, biết thế tôi ăn có phải hay không”. Phải 10p sau, li kem đó mới được tôi giải quyết xong. Tôi bắt đầu có cảm giác lạnh rồi, nhưng vẫn cố cười. Khi nãy không mặc thêm áo khoác cộng với khi nãy ăn kem. Lạnh + lạnh = Rất lạnh. + với tốc độ của hắn chạy nữa thành rất rất lạnh. Tôi mệt, buồn ngủ, thế là ngủ gục trên lưng hắn luôn. Hắn thì có biết gì đâu, chạy thẳng 1 lèo về nhà. Về đến nhà, tôi cũng chẳng nhớ gì nữa. Phải đợi hắn kêu tôi mới dậy. Tôi lò mò vào trong nhà. Mới bước đến thềm, thì thấy choáng váng, chóng mặt. Rồi tôi lăn ra đất. Thật ra té xuống.
Tôi cố gượng dậy, lê được vài bước đến cầu thang thì không vững nữa. Trước mắt tôi lúc đó chỉ là 1 màu đen. Chính tôi cũng không hiểu nữa, chỉ có li kem thôi mà tôi cũng mệt mỏi thế sao…Giờ tôi lại nằm trên giường, chắc hôm qua hắn đưa tôi về phòng quá.Tôi mệt mỏi vươn vai 1 cái thì thấy hắn. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng xuống giường không để hắn tỉnh giấc. Tôi ngắm hắn. Hàng mi cong vút, 2 má trắng hồng, mũi cao, nhưng…nhưng sao 2 mắt thâm quầng thế này, chắc tối qua, hắn thức để chăm sóc mình đây mà.
Tôi nhẹ nhàng đắp chăn lên người hắn. Không dám đỡ hắn lên giường vì sợ hắn tỉnh giấc. Cộng với sức lực của tôi thì đỡ nỗi hắn dậy là cả 1 vấn đề. Rồi rón rén xuống nhà. Tôi làm vệ sinh cá nhân thật nhanh. Rồi ra sau nhà vì từ lúc đến đây tới giờ tôi chưa ra đấy bao giờ.
- Woa, đẹp quá. – Tôi hét lên.
Nhưng đúng thật nơi đây rất đẹp. Phía sau nhà là cả 1 khoảng sân rộng. Có cả 1 giàn hoa, 1 ngôi nhà nho nhỏ dành cho chú cún đáng yêu và….1 cái xích đu. Chiếc xích đu đó…có cái gì đó…rất quen thuộc. Tôi hớn hở chạy đến. Đỡ lấy chú cún dễ thương đó và ngôi lên chiếc xích đu. Tôi thích chú cún này lắm. 1 chú chó đốm nhỏ, xinh xắn đáng yêu. Ngồi lên chiếc xích đu, nhẹ nhàng lắc lư, và ôm chặt chú cún. Mãi 1 hồi sau tôi mới để ý thấy chiếc vòng cổ của chú cún.
- Tiểu Minh, cái tên dễ thương quá. – Tôi nói.
- Tất nhiên, là do tôi đặt mà. – Hắn từ đâu không biết đi tới. Làm tôi giật mình.
- Ô, anh dậy rồi à, sao hôm nay anh dậy sớm thế. – Tôi nói nhưng không nhìn hắn, chỉ chăm chú vào Tiểu Minh thôi.
- Sao cô nói chuyện với tôi mà lại nhìn con cún thế. – Hắn khó chịu.
Tôi giật mình, Tiểu Minh nó cũng biết sợ, khi thấy chủ nó giận nó cũng tự giác nhảy xuống.
- Ờ …thì…- Tôi không biết nói gì cả. Nhìn mặt hắn khó chịu thế kia thì có nói gì cũng như không. - Thôi mình vô nhà đi để tôi chuẩn bị bữa sáng. – Tôi liền đánh trống lảng.
Nói xong tôi bước vào nhà luôn, sợ hắn mắng ý mà. Hắn thấy tôi vào thì cũng chẳng đứng ngoài đó làm gì, theo tôi vào luôn.
- Nè, cô có chắc là tự nấu ăn được không đấy. – Hắn ta ngơ ngác hỏi tôi.
- Ối chà, anh hỏi thừa, tất nhiên là được, ngon là đằng khác. – Tôi cười, nụ cười đó làm tim hắn đập lỡ đi 1 nhịp, mãi 1 hồi sau mới trở thành bình thường được.
- Thế cô nấu đi, tôi coi tv đây. – Hắn bình thản nói.
- Này, anh định để tôi nấu 1 mình đấy à? – Tôi cau mày.
- Ừ, chứ sao?
- Thế thì lát nữa anh nhịn nhé, có làm mới có ăn. Với cả đừng đối xử với tôi như ôsin như thế – Tôi nói đểu
- Thôi được, tôi giúp cô là được chứ gì, đừng bắt tôi nhịn. – Hăn liền đổi giọng nhìn thật mắc cười.
- Ukm, phải thế chứ. – Tôi lại cười.
Rồi 2 chúng tôi bắt tay vào việc. Vì đây là bữa sáng nên chỉ ăn phở. Nấu cũng đơn giản thôi mà.
- Anh lấy giùm tôi cái gói phở trong tủ đi. – Tôi nói.
- Tủ nào? – Hắn ngơ ngác cứ như chưa đi vào bếp bao giờ vậy.
- Trời ơi, cái tủ kính gần cái tủ lạnh đó. – Tôi réo.
- Ừ, thấy rồi.
Hắn nói rồi chạy ra cái tủ lấy gói phở tới, và do không cẩn thận nên hắn là rơi gói phở xuống, rơi hết ra ngoài. Tôi liền chạy đến nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu.
- Ây da, tôi…tôi xin lỗi nhé. – Hắn gượng cười.
- Thôi được, tạm tha cho anh, để đấy, anh lại kia, bắc nước lên đun cho tôi đi.
Nghe được tha, hắn vui lắm, chạy tung tăng ra lấy nồi rồi đi lấy nước. Còn tôi thì phải lo nốt bãi chiến trường này đây. 5 phút sau, mới dọn xong. Lại gần bếp, thấy hắn cứ loay hoay mãi, tôi tò mò.
- Anh làm cái gì thế? – Tôi hỏi. Nhìn vào cái nồi đầy nước trên tay hắn.
Hắn giật mình, làm rơi cái nồi xuống, nước chảy lênh láng.
- Oái, ướt hết người rồi. – Hắn hét lên mà không để ý đến vẻ mặt của tôi lúc này. Đến khi hắn nhìn lên thì … - Ý. Tôi…tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
- Lên nhà thay đồ đi, ướt hết rồi kìa, để đấy tôi lau đi cho, anh thay đồ nhanh lên rồi xuống đây. – Tôi phải kìm chế hết mức mới có thể nói ra được những lời này.
Khi hắn đã lên phòng thì….
- Tôi ghét anh Phan Hoàng Minh Vương, hôm nay là ngày gì của tôi thế này, xui xẻo quá, anh chưa vào bếp bao giờ hay sao thế. - Tôi vừa dọn vừa lẩm bẩm
Một lúc sau hắn xuống thì tôi đã dọn xong cũng đã đun nước xong. Giờ đang cắt thịt bò. Hắn chẳng làm gì cả, cứ đứng nhìn tôi.
- Này, anh còn đứng đó làm gì thế, có phụ tôi không đấy, anh tin tôi cho anh nhịn đói không? – Tôi gắt
- À, tôi giúp chứ, nhưng giúp cái gì bây giờ? – Hắn nhìn tôi ánh mắt đầy tội lỗi
- Lấy giùm tôi lọ hạt nêm đi.
- Ừ, đợi tí.
Tôi kiên nhẫn xem hắn làm, thịt thì tôi đã cắt xong rồi, chỉ chờ nước sôi và ướp thịt là xong thôi. Nhưng hình như tôi chờ đợi quá vô ích thì phải. Hắn lấy được lọ hạt nêm rồi nhưng tay với chân kiểu gì, lại làm rớt cả lọ xuống nhà.
- Xoảng!!! Chuyện j tiếp theo, nó sẽ đối xử với hắn như thế nào.
- Tôi…tôi…xin…lỗi. – hắn ấp úng không nên lời.
- THÔI, ANH KHÔNG CẦN XIN LỖI, LÊN NHÀ NGỒI ĐI. – Nó hét.
Hắn sợ, liền chạy 1 mạch không dám nhìn lại. Cũng đúng thôi, nếu mà nhìn lại thì chắc bị thiêu cháy luôn quá, giờ nó đang nóng mà.
- Để anh làm nữa thì có mà tới sáng mai mới được ăn sáng à. – Nó nói vọng lên.
Hắn chỉ biết im re. Mở tv lên, gặp ngay cảnh ông bà Phan đang tuyên bố với mọi người là nhận Ly Ly làm con nuôi. Hắn chán nản tắt tv đi. Tv vừa mới tắt đã có hàng loạt phóng viên, báo chí tới, ríu rít ngoài cửa. Hắn liền, chạy lại gần cửa, bấm bấm gì đó, 1 lúc sau các hệ thống bảo vệ được kích hoạt. Bây giờ không còn nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa nữa. Hắn mới thở dài và đi vào bếp. Vừa lúc đó nó cũng vừa nấu xong, đang dọn lên bàn ăn.
- Để tôi bưng giúp cô. – Hắn chạy tới định đỡ lấy cái tô trên tay nó.
- Thôi, đưa anh để mà tôi nhịn à. – Nó đặt tô lên bàn và nói.
- Hì. – Hắn gãi đầu, đỏ mặt.
- Thôi ăn đi kẻo nguội.
Nó chỉ tay vào tô phở thơm phức. Nhìn tô phở thơm ngon là hắn lao vào xơi ngay.
- Xoạt xoạt !!! – 1 lúc sau 2 tô phở hết sạch.
- Ngon không? – Nó hỏi.
- Cũng bình thường. – Hắn nói láo.
- Xí, thế mà ăn hết sạch. – Nó lườm hắn
- Đói thì ăn thôi. – Hắn nói ngắn gọn
- Thế bữa trưa anh tự nấu tự ăn nhé, tôi không nấu nữa đâu. – Nó đùa
- Ấy, ấy tôi đùa đây, trưa nay cô nấu tiếp đi, ngon thật mà. – Hắn lật đật đổi giọng.
- Hì, phải thế chứ. À mà tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh trả lời được không?
- Ừ, cô hỏi đi.
- Nghe nói anh còn 1 người em trai nữa phải không?
Nghe nó hỏi, hắn suýt nữa thì phun cả nước trong miệng ra ngoài.
- Ừ, sao cô gì không. – Hắn đổi giọng.
- Sao tôi không thấy đâu cả?
- Ở Mĩ á, có gì không?. – Hắn khó chịu.
- Không tôi chỉ tò mò thôi mà.
Ăn xong, nó dọn rửa, còn hắn lên phòng, ôm ngay cái laptop. Thật ra là hắn chụp lén được mấy bức hình của nó, giờ đưa vào máy ý mà.
“ Cũng xinh phết”
Còn phần nó, vì không được ra ngoài nên nó cũng thấy khó chịu, thường thì giờ này nó đang chạy nhảy ở đằng nào rồi. Nó liền chạy ra chỗ đó, nơi có Tiểu Minh và chiếc xích đu.
Ngồi trên chiếc xích đu, nó khẽ đưa mình, lấy điện thoại ra mở bài hát quen thuộc Lovely day của Park Shin Hye.
Khúc nhạc vang lên cũng là lúc nó cảm thấy buồn.
Hôm ấy ở nhà Bi.
- Woa, cái máy tính này đẹp quá. Mà nó không cần dây gì hả anh? – Nhím hỏi.
- Nó là laptop mà.
- À, thế à. Hì hì hay nhỉ
- Em nghe nhạc không, Nhím?
- Nhạc á, hay không?
- Hay chứ, tiếng Hàn hẳn hoi.
- Thế thì anh mở đi.
Rồi Bi mở nhạc, mở các bài hát mà Bi thích. Nhím ngồi ngoan lắng nghe những điệu nhạc đó mặc dù chẩ hiểu gì. Đến khi đến bài Lovely day của Park Shin Hye thì nó mới lên tiếng.
- Em thích bài này, hay quá.
- Em thích bài này á.
- Vâng,cứ mỗi khi em qua đây là anh mở bài này nhé.
- Ừ.
Rồi cứ thế, mỗi khi Nhím qua nhà Bi là nó toàn bắt Bi mở bài này. Nghe hoài cũng thuộc luôn rồi, nhưng nó vẫn thích nghe dù cho Bi không còn ở bên nó nữa.
Nó ngồi lặng thinh, khẽ nhẩm theo lời bài hát. 1 hạt nước mắt chán sống không chịu ở trong mắt nó nữa ra ngoài và rơi xuống gò má nó. Nó..khóc…nó…nhớ Bi…
Rồi từ đâu, Tiểu Minh chạy tới, nó liền đưa tay ra đỡ lấy chú nhưng không may đụng và thanh sắt nên bị trầy., chảy máu ra. Nó liền lấy khăn lau đi, rồi nhìn lại chỗ bị xước đó.
Hôm đó, nó ngồi trên chiếc xích đu, vừa nghe nhạc. Rồi Bi đi tới trên tay cầm 1 chiếc bánh, trông mà thèm.
- Ăn không?
- Ăn chứ, anh lại đây ngồi đi.
Rồi Bi nhảy lên chiếc xích đu ngồi, vì không giữ được thăng bằng nên tay nó bị đập vào thanh sắt và…cũng bị trầy và chảy máu.
Nó tần ngần nhìn chỗ bị trầy đó, đó cũng là chỗ nó bị trầy lúc Bi còn ở bên. Giờ nó mới nhận ra ở nhà Bi cũng có 1 chú cún đáng yêu.Lần này thì nó khóc, khóc to hơn, nước mắt cứ như được giải phóng, chạy hết ra ngoài. Bản nhạc hết từ lâu rồi mà nó không biết vì giờ nỗi buồn đã chiếm hết lấy nó. Nó gục xuống…Khóc…nước mắt tuôn rơi….
Rồi từ đâu, 1 chiếc khăn đưa ra trước mặt nó…Là hắn, hắn thấy nó khóc, cũng thấy thương.
- Cô không sao chứ? – Hắn hỏi, nhìn vào chỗ tay bị trầy của nó
- Tôi không sao. – Nó vừa nói vừa lấy khăn lau hết nước mắt.
- Chỉ vì chỗ xước đó mà cô khóc sao? Sao mít ướt quá vậy. – Hắn giả bộ hỏi
- Nó đau thì khóc thôi. – Được thể nó nói.
- Thôi cô vào nhà đi, không ở ngoài này vết xước đó lại đau thêm bây giờ. – Hắn lấy cớ đuổi nó vào trong nhà.
Nó không định vào nhưng lỡ đà rồi nên đành vào thôi. Để hắn lại 1 mình.
“ Nó làm cô buồn vậy sao? Vì nó mà cô khóc sao? Tại sao? Tại sao khi ở bên cô tôi lại thế? Tôi không giấu được gì cả, sống thực chất với bản thân mình. Nhìn cô… Tôi không dám nhìn…Hình như…Tôi.. đã có tình cảm với cô rồi…Nhưng tôi nhận ra…1 điều…cô chính là bé gái đó…người con gái tôi chưa gặp…nhưng…”
Hắn nhìn chiếc xích đu và Tiểu Minh, mãi một hồi sau mới đi vào nhà. Hắn muốn nói chuyện với nó, nói thật với nó hắn là… Hắn tìm nó…trong phòng khách… không có…phòng nó…không có…phòng hắn…không có. Thế thì nó ở đâu chứ.
Hắn chạy lên tầng 5, chính xác là ở trên sân thượng. Hắn đã thấy nó…thở dài. Nó đang nhìn cái gì đó, rất xa xăm…hắn không biết…lại gần nó…nó đang khóc…bờ vai khẽ rung rung, hàng nước mắt lăn đều trên má. Hắn nhìn theo hướng đó…hướng nó đang nhìn…
- Nhà tôi ở phía đó, tôi nhớ họ, gia đình của tôi. Hức hức. – Nó nấc.
- Bảo cô vào nhà mà cô lại lên đây thì cũng như không à. – Hắn cau mày.
Nó không nói gì cả, lặng thinh như phớt lờ lời của hắn. Mãi 1 lúc sau nó mới cất lời.
- Thôi vào nhà đi. – Nó nói rồi vào trước trong lúc hắn còn ngơ ngác chả hiểu gì cả.
Tôi về phòng, nằm trên giường, suy nghĩ. Lúc nãy, khi nhìn thấy cô ấy khóc, tôi cũng không vui nổi có 1 cái gì đó đau lòng, muốn chạy lại ôm chầm lấy cô ấy nhưng không làm được. Trằn trọc mãi một hồi thật lâu, tôi mới quyết định sang phòng cô ấy.
Lịch sự, gõ cửa
- Tôi vào được chứ.
- Anh vào đi. Cửa không khóa đâu. – Cô ấy nõi vọng ra
Tôi đi vào, nhìn xung quanh, ngơ ngác…
- Cô không có 1 bức ảnh nào à?
- Ukm, tôi không thích khoe khoang kiểu đó, với cả tôi đâu có chụp mấy đâu. – Nó ngây thơ trả lời.
Tôi sững người, nhớ lại căn phòng. Có cả trăm bức ấy chứ. Trong số đó cũng có khoảng 98 cái của mình. Con lại là tấm fic của Big Bang, 2Ne1. 2 thần tượng âm nhạc của tôi. Một ý nghĩ bỗng sáng chóe trong đầu tôi.
Thấy tôi đứng đơ người nãy giờ mà chưa nói lời nào, chắc cô ấy tò mò lắm.
- Có gì mà anh qua đây vậy. – Ngơ ngác nhìn tôi.
- Theo tôi nào. – Tôi nói rồi kéo cô ấy đi mà không để cho cô ấy phản ứng.
- Đi đâu vậy?
- Đi rồi biết.
Tôi dẫn cô ấy lên tầng 4, cái tầng mà tôi thích nhất. Mở cánh cửa rộng ra và…
- Woa, đẹp quá. – Chưa gì cô ấy đã réo lên rồi.
Cũng đúng thôi, nơi này đẹp thật mà. Dù là trong nhà nhưng nó giống như ngoài trời vậy. Cả 1 thiên nhiên rộng trước mắt ( nhân tạo nhé) Rừng cây, thảm cỏ. Đó là ở ngoài. Tôi tiếp tục dẫn cô ấy lần lượt qua các phòng.
- Woa, đẹp quá. – Cô ấy nói rồi nhảy vào ngay.
Đây là căn phòng rộng, bên trong dựng lại cảnh các kì quan thiên nhiên. Rồi qua các phòng khác, nào là sông suối, rừng cây, cả rừng hoa,… Cô ấy theo tôi đi làn lượt các phòng mà háo hức. Tôi thì đã quen rồi nhưng nhìn thấy cô ấy vui như vậy thì trong lòng cũng có cái gì đó vui theo. Còn bây giờ thì chắc cô ấy mệt rồi. Chạy nhyar cả buổi cơ mà. Bảo cô ấy ngồi đợi, lấy 2 chai C2 mát lạnh, 2 chúng tôi cùng thưởng thức.
- Đẹp thật đấy. Mà sao trong nhà lại có mấy cái cảnh đó vậy. – Cô ấy ngây thơ hỏi tôi.
- Đó chỉ là 1 phần thôi. Nếu dựng thêm 3D thì còn cả khối cảnh nữa.
- Nhưng mà để làm gì mới được chứ. – Cô ấy chu mỏ, thật dễ thương.
- Chụp hình. – Ngắn gọn.
- Hả??? – Ngơ ngác.
- Cô không biết đấy thôi, tôi thích chụp ảnh lắm cơ. Nãy cô không để ý đấy thôi chứ phòng nào chả có máy chụp hình.
- Thế hả? Sao tôi không thấy nhỉ?
- Vì nó cất trong hộp khi nào cần mới lấy ra, với cả cất trong góc sao cô thấy được.
- À, ra thế. Nhưng sao anh thích chụp ảnh đến vậy.
- Vì tôi…tôi làm…người mẫu mà. – Tôi ấp úng. Bí mật đó, ngoài ba mẹ, thợ chụp ảnh và Quân ra thì chả ai biết nữa.
- Hả??? Người mẫu á, sao tôi thấy anh chẳng nổi gì cả??? – Ngây thơ.
- Vì tôi không muốn mọi người thấy bộ dạng của tôi, nhất là các fan. Bình thường họ đuổi tôi còn chạy không kịp huống chi làm người mẫu. Tôi phải làm thế để tránh cái nhìn kì lạ của các fan và thành viên trong Blood. – Tôi nói luôn 1 tràng.
- À…vậy hả. Thế tên của anh là gì?
- Trịnh Vương Hoàng Quân. Cái tên tôi tự đặt ra lúc vào nghề đó. – Tôi nói, cười. Khi nhìn sang bên cô ấy thì…
- Anh…anh…là…Hoàng Quân…sao?? – Cô ấy sững sờ.
- Ừ, sao có chuyện gì à?
- Sao 2 người khác thế cơ mà.
- Thì phải hóa trang để mọi người không biết chứ.
- Anh biết không?
- Hả?
- Anh là thần tượng của tôi đó.
- Haha, thế sao?
- Nhưng giờ hết rồi.
- Sao vậy
- Vỡ mộng. Lúc trước tưởng Hoàng Quân thế nào chứ thế này thì không dám thần tượng nữa.
- Á, sao thế. Tôi đáng ghét vậy à. Cho cô biết, đây là 1 bí mật đó, không được nói với ai đâu.
- Kệ anh, tôi cứ nói đấy. Anh làm gì tôi nào. – Cô ấy nói rồi chạy đi. Tôi thấy thế thì đuổi theo. Thế là 2 chúng tôi cứ vờn đuổi thế cho đến khi…
Cô ấy trượt chân…té xuống. Tôi cố vươn người ra đỡ cô ấy, nhưng không nổi nên tôi cũng ngã xuống theo…Cả 2 cùng té…Hai chúng tôi lăn tròn…Và thế là…
Tôi về đến phòng thì nhảy ngay lên giường. Nãy tôi nói nhớ gia đình nhưng thật ra đó chỉ 1 phần thôi, còn nó buồn vì tôi nhớ Bi, thấy xích đu, Tiểu Minh thì tôi lại buồn. Đây là lần đầu tiên trong 7 năm qua tôi thấy mình buồn thế. Cố gượng dậy. Lục lọi trong đống đồ của mình tôi lôi ra 1 tấm hình nhỏ.
Đó là hình của tôi với Bi, 1 cái duy nhất. Lúc trước tôi với Bi chụp nhiều lắm nhưng tất cả bị mẹ tôi đốt hết rồi, mẹ nói đốt hết đi để tôi quên Bi đi, quên đi hình ảnh cảu Bi, nhưng tôi không quên được nên đã lén giấu bức ảnh đó, bức ảnh đẹp nhất. Đang ngắm say sưa thì có tiếng gõ cửa. Của hắn…
Tôi liền giấu ngay bức ảnh đó dưới gối, lau thật khô mấy giọt nước mắt còn đọng lại rồi nói vọng ra…..
Hiện tại nhé.
Tôi trượt chân…té xuống. Hắn cố vươn người ra đỡ tôi, nhưng không được nên hắn cũng ngã xuống theo…Cả 2 cùng té…Hai chúng tôi lăn tròn…Và thế là…
Thấy thế người không được ổn cho lắm. Cứ kiểu này hắn sẽ kiss tôi mất. Giờ tôi như người mất hồn, không biết gì nữa. Nhắm tịt mắt lại, để cho mọi việc thuận theo tự nhiên vậy. Nhưng sau khi tiếp đất tại chỗ bằng lưng thì tôi lại chẳng thấy gì hết. Ngược lại, không thấy đau lưng mà lại thấy êm êm. Mở mắt ra và thấy…Tôi đang nằm trên người hắn.
Tôi ngượng tím mặt, bật dậy, hóa ra, hắn đã cố gắng để không kiss tôi mà còn đõ tôi nữa. Không để tôi bị té.
- Cảm ơn nhé. – Tôi cười. – Anh có sao không thế?
- Không , tôi không sao, tôi khỏe mà. – Hắn cũng cười.
Rồi hắn cũng dậy. Thấy hắn bình thường, chẳng có vẻ gì là đau cả, tôi cũng yên tâm.
- Cô…chụp hình không? – Hắn bỗng nói làm tôi giật mình.
- Hả..thôi, tôi không chụp đâu, ngại lắm. – Tôi nói, nhưng vẫn biết là câu nói đó vô dụng vì hắn đã lôi tôi đi rồi. Hắn đưa tôi vào căn phòng, bên trong là hoa. Tôi sững sờ. Hắn cũng biết chụp ảnh sao???
- Anh…anh có thể chụp được sao? – Tôi hỏi.
- Oh, tất nhiên rồi.
- Được không đấy. – Tôi nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Cứ thử rồi biết.
Rồi 2 chúng tôi bắt tay vào việc. Vì chưa bao giờ chụp kiểu thế này nên tôi hơi e dè, ngại. Nhưng hắn rất nhiệt tình, chỉ bào tôi cách tạo dáng, cách nhìn vào ống kính. Chỉ trong chốc loáng, tôi đã có thể tự tạo cho mình 1 vài kiểu dáng. Giờ thì tôi đã tự tin hơn hẳn. Ống kính đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ…Tôi bắt đầu thích chụp ảnh rồi đó. Thấy nó cứ hay hay làm sao ý. Tách 1 cái là có ảnh ngay. Xem hắn kìa, chụp cũng có dáng phết. Hắn nói tôi cứ tạo dáng, di chuyển hay thậm chí là nhảy lên. Lựa dáng nào đẹp hắn sẽ chụp cho. Rồi cứ thế, đổi hết các phong cảnh, kiểu dáng, tôi cũng chụp được khá nhiều bức ảnh.
Sau 1 lúc làm việc, chúng tôi đã thấm mệt. Ngồi nghỉ ngơi và xem lại số bức ảnh vừa chụp.
- Hì, đẹp lắm. Cô ăn ảnh ghê á– Hắn cười. Nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy ở hắn. Nó thật lòng chứ không phải giả tạo. Ẩn sâu trong nụ cười đó có cái gì hiền hòa, vui mừng, phấn khởi.
- Thật không? – Tôi giả bộ hỏi.
- Thật mà.
- Hì, tôi biết rồi. Chỉ giả bộ thôi. Chứ nhìn tôi thế này tất nhiên là phải ăn ảnh rồi.
- Úi chà, mới khen 1 tí đã kiêu rồi kìa. – Hắn lè lưỡi. Trông đang yêu quá. Tôi bất chợt, vô giác, đưa tay lên khẽ chạm vào má hắn.
Hắn cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Một lúc sau, tôi giật mình, nhận ra việc làm ngớ ngẩn của mình, tôi rụt ngay tay lại. Đỏ mặt, ngượng ngùng…
- Anh có vẻ giống 1 người mà tôi từng biết lắm. – Tôi nói.
- Từng biết??? – Hắn hỏi.
- Phải.
- Ai thế??? – Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy sự tò mò
- À..Không nói được… - Tôi giật mình mới biết mình hớ.
- Nói ngay. – Hắn vừa nói vừa cù vào hông tôi, làm tôi lăn ra cười. – Có nói không?
- À, nói. – Tôi hét. Thế là hắn dừng tay lại.
- Ai? – Hắn nhìn tôi ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Là anh đó. – Tôi cười rồi bỏ chạy, nếu không ở lại để bị thiêu cháy à.
Biết bị lừa 1 vố, hắn đơ mất mấy giây rồi mới đuổi theo tôi. Nhưng đợi đến lúc đó thì tôi đã chạy đi đằng nào rồi.
Tôi nấp ở 1 nơi, chắc chắn hắn sẽ không tìm ra đâu. Hắn sẽ không nghĩ tôi có thể trốn ở đó đâu…
Híc, sao đời tôi khổ thế này. Bị chơi 1 vố rõ đau. Giờ còn phải đi tìm cô ấy ở chỗ nào nữa. Giờ nhớ lại, hồi nãy cô ấy chụp hình dễ thương ghê. Nắm bắt nhanh nữa. Mình mới chỉ xí là tự tạo dáng được ngay. Chắc cô ấy cũng có khiếu người mẫu giống mình. Khi nào thử nói chuyện này cho papa mama thử coi. Chắc họ cũng ủng hộ thôi. Hì hì. Nhưng giờ, cô ấy đang ở cái chỗ nào rồi đây. Híc híc, trốn đâu mà kĩ thế. Tôi chạy khắp. Tầng 1 đến tầng 5. Chẳng thấy cô ấy đâu cả. Hay là chạy ra ngoài rồi…Không thể nào. Hệ thống bảo vệ đó chặt lắm. Ai mà bước ra là đã hú lên rồi. Còn 2 nơi mà tôi chưa mò tới.
Đó là…phòng tôi và phòng cô ấy. Chắc ở trong phòng cô ấy rồi. Chứ, không lẽ cô ấy lại chui vào phòng tôi sao. Haizz, khổ thân tôi. 19 tuổi đầu chưa nói chuyện thân thiết với 1 người con gái nào. Giờ lại phải đi tìm một cô gái xa lạ…à không hơi hơi thân. Hì…
Tôi đừng trước cửa phòng cô ấy. Tần ngần, đang phân vân có nên vào không.
- Cứ vào đi, đâu chết ai chứ. – Ác ma, vo ve bên tai tôi nói.
- Không được, đó là phòng của con gái mà. Không nên vào đâu. – Thiên thần cản lời.
Tôi lưỡng lự, có nên vào không. Tôi từng vào đó 1 lần rồi, nhưng lần đó khác, có cô ấy trong đó. Còn giờ thì khác…Ơ nhưng mà…có khác gì đâu nhỉ. Chẳng phải cô ấy đang trốn trong đó sao? Tôi cũng chỉ muốn tìm cô ấy thôi mà…
Thế là tôi đánh liều, nhẹ nhàng vặn cửa. Mở ra…đi vào trong. Và bắt đầu đưa ánh mắt của mình nhìn mọi thứ 1 lượt.
Không có…Thế mà tôi cứ tưởng cô ấy sẽ cười nắc nẻ trong đó chứ. Vậy thì ở chỗ nào rồi. Không lẽ…phòng tôi. Haizz, tôi đang nghĩ gì thế này. Làm sao cô ấy lại chui vào phòng tôi được. Phòng tôi có thiết bị khóa mà. Chỉ có những người được định dạng rồi thì thôi. Còn có người lạ là nó hú ngay. Nhưng mà…hôm trước tôi đã định dạng cô ấy mất rồi. Híc…đành vào đó tìm vậy.
Nhẹ nhàng mở cửa. Tôi cứ như người ăn trộm vậy, cứ phải lén lút…Ủa, đây là phòng của tôi mà, việc gì phải như thế. Mạnh dạn bước vào…Thấy rồi…cô ấy kia rồi. Cô ấy đang xem cái gì á. Và thế là…
- Hù. – Tôi hét thật lớn.
Cô ấy giật mình, quay lại, lật đật lau vài giọt nước mắt đang còn lăn dài trên má. Cô ấy…khóc sao.
- Cô…cô khóc à. – Tôi hỏi.
- Không, không có gì. Khi nãy đứng ngoài gió thổi vào nên nước mắt chảy ra ý mà. Anh đừng lo. – Cô ấy gắng cười. Nhưng trong ánh mắt đó có cái gì buồn lắm cơ.
- Thôi muộn rồi. Cũng gần 10 rưỡi rồi. Tôi đi nấu ăn đây. Anh nghỉ đi. Đợi tí nữa tôi nấu xong rồi kêu anh xuống ăn. – Cô nói rồi toan bước ra ngoài. Nhưng…tôi giữ tay lại.
- Cô sao thế?
- Không sao thật mà. – Cô ấy gạt tay tôi ra và…ra ngoài.
Cô ấy sao thế. Đang vui mà tự nhiên khóc là sao??? Thật khó hiểu. Tôi chạy lại chỗ cô ấy đứng khi nãy. Trước cái giường…Thật ra là cô ấy đã nhìn thấy cái gì chứ. Mãi lo cho cô ấy quá mà tôi quên mất mắng cô ấy vì cái tội trêu tôi rồi còn trốn mất rồi. Tôi ngồi phịch xuống giường. Chợt…tôi nhìn thấy vật đó. Chắc cô ấy đã thấy vật đó rồi…nhưng…liệu cô ấy…có nhận ra…điều đó…nhưng sự thật…đâu phải thế… Tôi nằm xuống…thiếp đi…
Mãi 1 lúc thật lâu sau tôi mới tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ, đã hơn 11h rưỡi, đáng lẽ cô ấy phải kêu tôi xuống ăn cơm chứ. Bụng tôi đói cồn cào rồi nè.
Nhưng vừa bước xuống, cảnh đầu tiên đập và mắt tôi là…
Không mùi thơm của thức ăn nữa. Không còn cơn đói dồn dập kéo đến. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Trước mắt tôi bây giờ là 1 người con gái, nằm bên 1 vũng máu, tay chân trầy xước nặng. Đã có chuyện gì với cô ấy vậy. Tôi tự hỏi mình và tất nhiên không có câu trả lời. Cô ấy không nhúc nhích, chắc đã ngất vì quá đau. Không chần chừ, tôi liền bế cô ấy lên xe BMW(xe j đó k biết, miễn mọi người hiểu là xe ô tô được rồi nha), đưa cô ấy đi bệnh viện bằng cổng sau (cổng đề phòng những trường hợp khẩn cấp)
Trên đường đến bệnh viện tôi không khỏi lo lắng. Nhìn cô ấy như vậy, lòng tôi đau xót. Tại sao thế nhỉ, tôi đã thế này bao giờ đâu??? Không lẽ nào…tôi lại thích cô ấy rồi sao??? Nhưng ở cùng nhà với cô ấy, mà cô ấy lại bị như thế này tôi không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Tôi nhìn sang cô ấy, mặt xanh lét, đôi môi vốn hồng hào giờ trắng bệch. Đây không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện tình cảm của tôi. Bây giờ, ngay bây giờ chuyện cấp tốc lúc này là đưa cô ấy đến bệnh viện. Thế là tôi phóng đi, với 1 tốc độ kinh khủng…Tôi sợ…nếu không kịp tôi sẽ ân hận cả đời…đánh mất người con gái…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.