Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 17

Thảo Nhi

06/06/2013

- Hôm nay, đại diện cho toàn bộ học sinh khối 9, học sinh xuất sắc nhất. Tôi có 1 vài điều muốn nói với các bạn…Thế là 4 năm học dưới mái trường THCS của chúng tôi đến đây là hết. Giờ đây chúng tôi sẽ đến 1 ngôi trường mới, 1 ngưỡng cửa mới, và bắt đầu 1 cuộc sống mới. Xa ngôi trường này tôi thật không nỡ, tôi mong các em ở lại ngôi trường này hãy nối tiếp chúng tôi, rèn luyện đạo đức, phẩm chất, trở thành những con ngoan trò giỏi, luôn làm thầy cô vui lòng. Và các thầy cô sẽ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và công tác tốt. Hức…hức

Bước xuống bục phát biểu trong tràng pháo tay của mọi người tôi thật không thể kìm lòng nổi. Chạy đại vào 1 căn phòng nào đó và nức nở. Thầy cô vây lại, ai cũng muốn an ủi tôi. Chắc ai cũng biết được tôi buồn thế nào khi phải rời khỏi nơi này để đến 1 nơi xa lạ…

Buổi tổng kết đã kết thúc nhưng tôi vẫn lưu luyến, không muốn rời khỏi đây 1 chút nào. Lúc này đã 10h, mọi học sinh đã tan dần và về hết. Còn mình tôi, đi dạo quanh trường…1 lần cuối cùng. Tôi không khỏi xót xa. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi ở nơi đây. Dừng trước lớp học của tôi. Nhìn cái bảng, bàn ghế quen thuộc, tôi không nỡ bỏ đi. Đứng ngắm nhìn chúng 1 cách trìu mến…

- Thưa tiểu thư, đã đến giờ chúng ta phải đi rồi ạ. – là tiếng của chú Toàn.

Thế là thời gian quý báu của tôi với nơi này đã hết. Tôi đành rời khỏi đây. 1 vài hạt nước mắt đã rơi xuống. Tôi chạy…chạy thật nhanh ra khỏi đây, ra khỏi nơi này. Nếu còn ở lại chắc tôi sẽ không chịu nổi mất.

Ngồi ngoan ngoãn trong xe. Trên đường đến sân bay, tôi chỉ biết đưa ánh mắt đờ đẫn của mình ra bên ngoài. Cảnh vật vẫn thế, lặng lẽ trôi qua…

Nhìn lại những gì tôi đã làm mấy ngày qua. Quả thật tôi đã cố gắng, cố gắng rất nhiều, khoảng thời gian đó tôi chỉ biết học và học thôi. Điện thoại cúp nguồn, tôi không muốn liên lạc với bất cứ ai trong lúc này. Chỉ có ăn và học thôi.

Sáng nay, tôi đã dậy rất sớm. 4h đã dậy rồi. Mọi đồ đạc tôi đã chuẩn bị kĩ từ hôm qua rồi nhưng tôi vẫn muốn dậy thật sớm. Ngắm mặt trời lên lần cuối trong ngôi nhà này. Ngắm ngôi nhà thật kĩ, thật lâu trước rời khỏi đây…mãi mãi. Dù chỉ mới ở đây chưa được 1 tháng nhưng cảm xúc của tôi với nơi này còn nhiều lắm.

Thời gian đã vô tình trôi qua, cuốn đi bao nhiêu cảm xúc của tôi…tôi thiếp đi. Khi tỉnh lại thì tôi đã tới sân bay. Làm thủ tục xong tôi lên máy bay liền. Trước khi đi tôi còn đứng chia tay với mấy người giúp việc

- Tiểu thư đi bình an ạ. Tôi chỉ được phép đưa cô tới đây thôi.

- Các người không đi với tôi sao?

- Không ạ. Ra ngoài đó, tiểu thư sẽ có người giúp việc mới.

- Thật sao?

- Vâng ạ.



- Tôi thật sự không muốn chia tay mọi người 1 chút nào.

- Chúng tôi biết ạ.

- Thôi đến giờ rồi. Tôi phải đi đây. Tạm biệt mọi người nhé.

Nói rồi tôi đi thẳng lên máy bay luôn. Thật sự nếu xa họ tôi cũng nhớ lắm chứ. Dù tôi chỉ là “tiểu thư bất đắc dĩ” nhưng họ vẫn phục vụ tôi rất nhiệt tình.

Haizz, dấu ấn của tôi với nơi này còn nhiều lắm. Làm sao tôi có thể dễ dàng rời khỏi chứ.

Máy bay đã cất cánh. Qua cửa sổ, cảnh vật trôi qua từ từ, nhỏ dần nhỏ dần và biến mất. Trước mắt tôi bây giờ là 1 làm khói trắng. À không phải nói là mấy đám mây. Ngồi suy nghĩ về nơi mà tôi sẽ tới. Tôi thiếp dần đi và không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa.

- Bây giờ là 10h45, máy bay đang dần hạ cánh. Xin mời quý khách chuẩn bị và rời khỏi máy bay. – Câu nói làm tôi tỉnh giấc.

Vậy là đã tới nơi. Sao nhanh vậy? Xuống khỏi máy bay, tôi choáng ngợp với cảnh vật nơi đây.

1 khung cảnh nhộn nhịp, cả 1 sân bay tấp nập người.

Rời khỏi sân bay là cả 1 rừng người, xe cộ tấp nập, chẳng giống Đà Nẵng 1 tí nào hết. Tôi lại ngồi trong xe tới 1 nơi mà sắp tới tôi phải gọi đó là ngôi nhà của mình. Haizz, chắc nó phải to lắm. Ít nhất thì cũng phải như ngôi nhà ở Đà Nẵng chứ.

Từ sân bay đi khoảng 45p(do tắc đường) là tới. Tới nơi tôi mới thật sự sửng sốt. Nó to gấp 3 lần ngôi nhà ở Đà Nẵng ấy chứ.

Đó giống như 1 tòa biệt thự vậy. Cũng 5 tầng thôi nhưng nó rộng hơn nhiều. Tôi ngỡ ngàng bước vào căn nhà đó. Mọi người: “ba mẹ” anh Vương, và 1 số người giúp việc khác cũng có mặt để đón chào tôi.

Tôi lễ phép, cúi đầu chào mọi người. Họ cũng không chần chừ, đưa tôi lên phòng nghỉ luôn. Chắc họ cũng biết tôi sẽ mệt và buồn như thế nào mà.

Tôi được đưa vào 1 căn phòng rộng, nằm ở tầng 3. Nhìn cái là muốn chui vào ngay. Cả căn phòng được bày trí rất đẹp mắt. Màu sắc hài hòa, theo tông màu hồng, đúng màu tôi thích, mọi thứ lại sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp. Nhảy ngay lên chiếc giường rộng, tôi nằm xuống, thiếp đi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook