Chương 18
Thảo Nhi
06/06/2013
Lúc nãy, khi nhìn con bé vào nhà, trên khuôn mặt đó đã
xuất hiện 1 cái gì đó không vui rồi. Nhưng biết làm thế nào được, chúng
ta không còn con đường nào khác. Ta biết bây giờ con bé sẽ không vui
nhưng sau1 thời gian tiếp xúc, chắc hẳn con bé sẽ quen thôi.
Đợi 1 lúc khá lâu rồi mà con bé vẫn chưa xuống, tôi lặng lẽ vào phòng. Mọi thứ còn nguyên, dường như con bé chưa đụng vào cái gì trừ cái giường mà nó đang ngủ kia. Cả cái vali đựng đồ cũng để nguyên đó. Chắc hẳn con bé buồn lắm…
- Ly Ly, dậy thôi con. – Tôi nhẹ nhàng gọi con bé dậy.
- Dạ. – Con bé còn ngái ngủ
- Con…con buồn lắm hả? – Tôi hỏi nó.
- Dạ…con..con
- Mẹ biết, con sẽ không dễ dàng gì khi phải rời bỏ nơi đó. – Tôi ôm con bé vào lòng, vỗ về
- Mẹ à…Hức…hức.. – Con bé cũng ôm chặt lấy tôi và khóc nức nở. Sự mệt mọi dần hiện rõ trên khuôn mặt của nó.
- Thôi, con nín đi. Cả nhà đang đợi con ở dưới đó đấy. – Tôi dần buông con bé ra.
- Dạ.
- Thôi, giờ mẹ xuống, con chuẩn bị đi nhé. Quần áo đã chuẩn bị sẵn trong tủ á.
- Dạ.
Tôi đi ra cửa, ngoảnh lại thấy con bé vẫn buồn lắm.
- Mẹ biết cuộc sống bây giờ với con rất khó khăn, nhưng mẹ tin chắc rằng cùng với thời gian con sẽ vượt qua tất cả. – Nói rồi tôi đi thẳng ra cửa luôn.
Mong rằng con bé sẽ sớm thích nghi với cuộc sống này. 1 cô bé nhà nghèo không thể dễ dàng gì trở thành 1 tiểu thư quyền quý.
Cả bàn ăn đang chờ con bé, chắc hẳn ai cũng thông cảm cho con bé lúc này. Đã hơn 12h rồi, chắc ai cũng sốt ruột lắm.
Rồi con bé bước xuống, thật ra dáng 1 tiểu thư. Dáng đi rất chuẩn, cứng rắn cộng với 1 bộ đồ xinh xắn, trông con bé thật tuyệt. Tôi chọn bộ đồ đó thật không uổng công tí nào. Nhìn xung quanh…
Ai cũng ngơ ngác nhìn con bé chỉ trừ thằng Vương, chắc nó đã khá quen với vẻ đẹp của con bé. Phải thôi, ở nhà với con bé gần 1 tháng rồi con gì. Mình để ai đứa nó ở chung 1 nhà thì chắc chắn 2 đứa đó sẽ nảy sinh tình cảm thôi. Nếu như thế sẽ rất dễ dàng hơn rất nhiều trong việc đó.
- Cả nhà, không định ăn cơm à? – Tôi quay sang hỏi, cứu cái nhìn của mọi người với con bé.
Cả nhà cũng chẳng nhìn nữa. Tất cả cùng thưởng thức 1 bữa ăn thật ngon và ấm cúng, đầy ắp hạnh phúc và tiếng cười. Ly Ly rất biết pha trò, nhiều phen là cả nhà cười nắc nẻ. Đã lâu lắm rồi, cái nhà này mới có được không khí như vậy. Con bé cũng đỡ hơn rồi. Thấy đã cười nhiều hơn. Nhất là trong lúc giới thiệu người làm với nó. Con bé tỏ ra rất thân thiện và dường như nó ranh giới giữa người làm và nó là không có.
Khi được mọi người dẫn đi tham quan nhà nó rất hứng khởi, háo hức. Xem ra con bé đã có vẻ vui hẳn lên rồi đó.
Xem nó kìa, quấn quít lấy thằng Vương. Có khi nào…2 đứa chúng nó lại có tình cảm với nhau không nhỉ? Oh thế thì tốt quá rồi. Chuyện bù đắp cho con bé sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mệt mỏi không đi theo lũ nhỏ đó nữa. Tôi bỏ về phòng.
- Thôi mẹ mệt rồi, muốn đí nghỉ tí, 2 con cứ tự nhiên nhé.
- Vâng ạ…
Vào đến phòng thì chồng tôi đã ở đó. Nằm trên giường, đang đọc báo. Thấy tôi vào ông liền cất tờ báo và vào chuyện.
- Bà nghĩ làm thế có được không vậy?
- Ý ông là sao?
- Con bé liệu có chịu nổi 1 cuộc sống không thuộc về nó như vậy không?
- Ông lo xa rồi. Không thấy lúc nãy con bé vui vẻ thế còn gì?
- Nhưng lỡ đâu chỉ là đóng kịch thì sao?
- Không thể có chuyện đó được. Chẳng có gì khiến con bé phải đóng kịch hết. Tôi thấy được 1 ánh mắt thật thà, không giả giối đâu.
- Ừ, mong là thế thật.
- À mà ông này…
- Sao? Bà nói đi
- Nếu con bé có tình cảm với thằng con trai nhà mình thì sao?
- Có chuyện đó thật sao?
- Vâng. Hình như thế.
- Mà là đứa nào? Mình có 2 thằng con trai cơ mà.
- Trời ạ. Đúng là mình có 2 thằng con trai nhưng con bé chỉ gặp có 1 chứ mấy.
- À à vậy là Vương à? Mà sao bà lại nghĩ chúng nó có tình cảm?
- Thì thấy chúng nó thân mật như vậy, rồi cách nói chuyện, hành động, đối xử với nhau như 1 đôi vậy.
- Nhưng chúng mới chỉ gặp chưa được bao lâu mà?
- Biết được. Tôi thấy sao thì nói vậy thôi.
- Ừ, thế thì tốt quá chứ sao. Nếu có chuyện đó thật thì tôi sẽ tác thành cho 2 đứa.
- À mà có chuyện này nữa?
- Gì nữa?
- Thằng Quân nhà mình đi Mĩ cũng lâu lắm rồi. Mình cũng nên cho nó về nước chứ.
- Nhưng liệu nó có chịu về không?
- Phải thuyết phục cho bằng được. Tôi nhớ nó lắm rồi. Cứ kiểu này chắc tôi sẽ chết vì nhớ nó mất.
- Cái bà này…nói lung tung, chết sao được mà chết. Thôi tôi mệt rồi. Đi ngủ đây. Chiều dậy còn phải đi tiếp đối tác nữa.
Cái ông này kì lạ. Nói ngủ cái là ngủ ngay chẳng thèm để ý đến phản ứng của người khác tí nào cả.
Tôi cũng khá mệt rồi nên nằm xuống ngủ luôn.
Đợi 1 lúc khá lâu rồi mà con bé vẫn chưa xuống, tôi lặng lẽ vào phòng. Mọi thứ còn nguyên, dường như con bé chưa đụng vào cái gì trừ cái giường mà nó đang ngủ kia. Cả cái vali đựng đồ cũng để nguyên đó. Chắc hẳn con bé buồn lắm…
- Ly Ly, dậy thôi con. – Tôi nhẹ nhàng gọi con bé dậy.
- Dạ. – Con bé còn ngái ngủ
- Con…con buồn lắm hả? – Tôi hỏi nó.
- Dạ…con..con
- Mẹ biết, con sẽ không dễ dàng gì khi phải rời bỏ nơi đó. – Tôi ôm con bé vào lòng, vỗ về
- Mẹ à…Hức…hức.. – Con bé cũng ôm chặt lấy tôi và khóc nức nở. Sự mệt mọi dần hiện rõ trên khuôn mặt của nó.
- Thôi, con nín đi. Cả nhà đang đợi con ở dưới đó đấy. – Tôi dần buông con bé ra.
- Dạ.
- Thôi, giờ mẹ xuống, con chuẩn bị đi nhé. Quần áo đã chuẩn bị sẵn trong tủ á.
- Dạ.
Tôi đi ra cửa, ngoảnh lại thấy con bé vẫn buồn lắm.
- Mẹ biết cuộc sống bây giờ với con rất khó khăn, nhưng mẹ tin chắc rằng cùng với thời gian con sẽ vượt qua tất cả. – Nói rồi tôi đi thẳng ra cửa luôn.
Mong rằng con bé sẽ sớm thích nghi với cuộc sống này. 1 cô bé nhà nghèo không thể dễ dàng gì trở thành 1 tiểu thư quyền quý.
Cả bàn ăn đang chờ con bé, chắc hẳn ai cũng thông cảm cho con bé lúc này. Đã hơn 12h rồi, chắc ai cũng sốt ruột lắm.
Rồi con bé bước xuống, thật ra dáng 1 tiểu thư. Dáng đi rất chuẩn, cứng rắn cộng với 1 bộ đồ xinh xắn, trông con bé thật tuyệt. Tôi chọn bộ đồ đó thật không uổng công tí nào. Nhìn xung quanh…
Ai cũng ngơ ngác nhìn con bé chỉ trừ thằng Vương, chắc nó đã khá quen với vẻ đẹp của con bé. Phải thôi, ở nhà với con bé gần 1 tháng rồi con gì. Mình để ai đứa nó ở chung 1 nhà thì chắc chắn 2 đứa đó sẽ nảy sinh tình cảm thôi. Nếu như thế sẽ rất dễ dàng hơn rất nhiều trong việc đó.
- Cả nhà, không định ăn cơm à? – Tôi quay sang hỏi, cứu cái nhìn của mọi người với con bé.
Cả nhà cũng chẳng nhìn nữa. Tất cả cùng thưởng thức 1 bữa ăn thật ngon và ấm cúng, đầy ắp hạnh phúc và tiếng cười. Ly Ly rất biết pha trò, nhiều phen là cả nhà cười nắc nẻ. Đã lâu lắm rồi, cái nhà này mới có được không khí như vậy. Con bé cũng đỡ hơn rồi. Thấy đã cười nhiều hơn. Nhất là trong lúc giới thiệu người làm với nó. Con bé tỏ ra rất thân thiện và dường như nó ranh giới giữa người làm và nó là không có.
Khi được mọi người dẫn đi tham quan nhà nó rất hứng khởi, háo hức. Xem ra con bé đã có vẻ vui hẳn lên rồi đó.
Xem nó kìa, quấn quít lấy thằng Vương. Có khi nào…2 đứa chúng nó lại có tình cảm với nhau không nhỉ? Oh thế thì tốt quá rồi. Chuyện bù đắp cho con bé sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mệt mỏi không đi theo lũ nhỏ đó nữa. Tôi bỏ về phòng.
- Thôi mẹ mệt rồi, muốn đí nghỉ tí, 2 con cứ tự nhiên nhé.
- Vâng ạ…
Vào đến phòng thì chồng tôi đã ở đó. Nằm trên giường, đang đọc báo. Thấy tôi vào ông liền cất tờ báo và vào chuyện.
- Bà nghĩ làm thế có được không vậy?
- Ý ông là sao?
- Con bé liệu có chịu nổi 1 cuộc sống không thuộc về nó như vậy không?
- Ông lo xa rồi. Không thấy lúc nãy con bé vui vẻ thế còn gì?
- Nhưng lỡ đâu chỉ là đóng kịch thì sao?
- Không thể có chuyện đó được. Chẳng có gì khiến con bé phải đóng kịch hết. Tôi thấy được 1 ánh mắt thật thà, không giả giối đâu.
- Ừ, mong là thế thật.
- À mà ông này…
- Sao? Bà nói đi
- Nếu con bé có tình cảm với thằng con trai nhà mình thì sao?
- Có chuyện đó thật sao?
- Vâng. Hình như thế.
- Mà là đứa nào? Mình có 2 thằng con trai cơ mà.
- Trời ạ. Đúng là mình có 2 thằng con trai nhưng con bé chỉ gặp có 1 chứ mấy.
- À à vậy là Vương à? Mà sao bà lại nghĩ chúng nó có tình cảm?
- Thì thấy chúng nó thân mật như vậy, rồi cách nói chuyện, hành động, đối xử với nhau như 1 đôi vậy.
- Nhưng chúng mới chỉ gặp chưa được bao lâu mà?
- Biết được. Tôi thấy sao thì nói vậy thôi.
- Ừ, thế thì tốt quá chứ sao. Nếu có chuyện đó thật thì tôi sẽ tác thành cho 2 đứa.
- À mà có chuyện này nữa?
- Gì nữa?
- Thằng Quân nhà mình đi Mĩ cũng lâu lắm rồi. Mình cũng nên cho nó về nước chứ.
- Nhưng liệu nó có chịu về không?
- Phải thuyết phục cho bằng được. Tôi nhớ nó lắm rồi. Cứ kiểu này chắc tôi sẽ chết vì nhớ nó mất.
- Cái bà này…nói lung tung, chết sao được mà chết. Thôi tôi mệt rồi. Đi ngủ đây. Chiều dậy còn phải đi tiếp đối tác nữa.
Cái ông này kì lạ. Nói ngủ cái là ngủ ngay chẳng thèm để ý đến phản ứng của người khác tí nào cả.
Tôi cũng khá mệt rồi nên nằm xuống ngủ luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.