Chương 26
Thảo Nhi
06/06/2013
Đã hết 1 tuần. Tôi hồi hộp, nhìn lại số lượng tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Haizz, cũng không đến nỗi nào. Nhớ lại những lúc Ly nhìn
tôi, nghẹn ngào. Rồi Ly lại vì tôi mà bị thương, tôi thật không nỡ để Ly như vậy. Tôi sẽ phải thắng...Tôi không thể đợi nổi đến khi anh Vương
gọi cho tôi nên tôi đã gọi trước.
- A lô. Anh Vương à?
- Đúng hẹn đấy chứ nhỉ?- Anh ấy nói bằng giọng mỉa mai.
- h0h0, anh nghĩ tôi là ai chứ?
- Thôi nào. Bây giờ đọc kết quả nhá.
- Bằng cách nào?
- Đúng 5p nữa, 2 chúng ta cùng gửi số lượng tin nhắn và cuộc gọi nhỡ bằng 1 tin nhắn. Như thế sẽ không ai trước ai sau và không thể đoán trước được đúng không.
- OK, 5 p nữa.
- Ukm, ok. Để xem cậu sẽ thua như thế nào.
- h0h0, chưa chắc đâu.
Tôi hồi hộp, đây cũng chính là lúc xác định tình cảm của Ly với tôi. Chỉ cần hơn 1/3 là tôi đã đủ thắng rồi.
Tích…tắc…tích…tắc…thời gian trôi qua thật chậm. 5p rồi cũng sẽ trôi qua. Tôi ngậm ngùi nhắn tin.
15 cuộc goi nhỡ và 20 tin nhắn.
- Tin tin…
1 tin nhắn tới. Tôi hồi hộp mở ra. Và không tin vào mắt nữa…
45 cuộc gọi nhỡ và 60 tin nhắn.
Thật bất ngờ, số tin nhắn và cuộc gọi của tôi đúng bằng 1/3 số của anh Vương. Tôi tự hỏi Ly có đếm khi gửi cho chúng tôi không vậy. Tại sao lại đúng bằng 1/3 thế chứ. Vậy là tôi đã thua hay là thắng. Anh Vương nói nếu số tin nhắn và cuộc gọi của tôi hơn 1/3 thì tôi thắng nhưng giờ lại đúng bằng. Tại sao? Tại sao lại vậy.
Tôi thắc mắc, tự hỏi nhưng không có câu trả lời. Đành gọi cho anh Vương.
- Thế là thế nào? Đúng bằng 1/3. Sao đây?
- Cái này…anh không biết nữa, anh chưa dự đoán được tình huống này.
- Thế giờ ai thắng ai thua chứ?
- Cái này…pó tay.
- Cái gì? Pó tay á? H0h0.
- Chứ biết sao giờ, nói anh thắng cũng không phải mà nói cậu thắng cũng không đúng.
- Híc. Không lẽ trò chơi kết thúc theo cách này sao?
- Anh cũng không biết. Chúng ta tạm dừng ở đây thôi. Huề nhé. Đợi đến khi tôi về 2 chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau. Bye.
- Này…
Khi tôi còn chưa kịp nói gì thì anh đã cúp máy. Thật bực mình, tại sao lại có vụ này chứ. Thật thất vọng. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì tôi nên mừng mới đúng chứ. Chẳng phải tình cảm của Ly với tôi có phần ngang bằng với anh Vương hay sao?
Tôi liền nhanh chóng chuẩn bị quần áo và đến bệnh viện thăm Ly…tôi nhớ em, thật sự nhớ em, thời gian qua tôi đã phải lạnh nhạt với em, vì điều đó mà tôi cũng đâu có thoải mái gì. Nhìn những lúc em buồn vì tôi đối xử với em như thế lòng tôi đau xót. Nhất là lúc em đi tìm tôi, em khóc. Thật sự lúc đó tôi rất muốn lao ra ôm chầm lấy em. Nhưng vì trò chơi quái quỷ đó nên tôi mới phải làm thế. Rồi lúc em bị Ngọc Diệp đánh, tôi lại càng không nỡ để em như vậy, tôi đã phải chạy ra. Em ngất đi, nằm xuống đất, tôi mong em không biết người đưa em đến bệnh viện chính là tôi. Và người âm thầm lặng lẽ chăm sóc em mỗi khi em ngủ cũng là tôi. Nhưng đó là lúc trước, còn bây giờ tôi lại cần em biết, biết tất cả tình cảm của tôi với em. Để em chấp nhận tôi, cho tôi 1 cơ hội và đẩy lùi anh Vương ra xa.
Khi đến bệnh viện…..
Tôi khá bất ngờ với những gì ở trước mắt. Cả ba mẹ em cũng có mặt ở đó. Vậy là họ đã biết chuyện. Cũng đúng thôi, Ly bị như vầy chắc chắn là họ phải biết rồi. Tôi bước vào căn phòng và điều đầu tiên tôi thấy được đó là nụ cười rạng rỡ của em khi nhìn thấy tôi. Có 1 chút gì đó mừng rỡ trong tôi khi nhìn thấy nụ cười đó. Tôi cứ nghĩ rằng khi thấy tôi Ly phải giận dữ với những gì tôi đã đối xử với em trong 1 tuần qua chứ, hóa ra lại hoàn toàn ngược lại.
- Duy đến rồi à. Cậu vào đây ngồi đi.
- Duy đó à! Sao cháu biết cái Ly nhà bác vậy. – Bác gái nhìn tôi thắc mắc.
- Dạ, Ly học cùng lớp với cháu mà.
- Oh thế à. Vậy mà bác không biết.
- Dạ vâng, bọn cháu còn ngồi cùng bàn nữa mà.
- Ừ, thế 2 đứa rắng dạy bảo nhau mà học nhé. Thôi giờ 2 bác về đấy. Chào cháu nhé.
- Vâng ạ. Cháu chào 2 bác ạ.
Thế là họ ra về. Tôi đợi họ ra hẳn mới dám bắt chuyện với Ly.
- Này, cậu còn đau không?
Nhưng trái lại với những gì tôi nghĩ thái độ của Ly lại thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt vốn hiền lành của Ly bây giờ bỗng rất giận dữ. Nụ cười rạng rỡ khi nãy bây giờ chỉ còn là cái cươi khinh bỉ, cười nửa miệng. Con người của Ly bỗng chốc lại thay đổi thế này đây. Tôi chưa thấy em như thế này bao giờ, dường như em đang rất giận tôi.
- Ly à! Cậu sao thế?
- H0h0, cậu đâu cần phải đến đây. Đâu cần cậu phải quan tâm lo lắng cho tôi như vậy chứ. – Ly nói bằng giọng mỉa mai
- Ly à. Tôi xin lỗi.
- H0h0, xin lỗi á. Cậu đâu có sai cái gì đâu mà phải xin lỗi tôi chứ. – Ly hạ giọng dần.
- Tôi biết tôi sai rồi. Đừng giận tôi nữa mà.
- Cậu có cần phải thế không. Cứ ở đó mà lo ba cái trò chơi vớ vẩn của cậu đi.
- Ly à! Đừng như thế nữa.
Rồi bỗng nhiên Ly òa khóc.
- Cậu đã ở đâu mấy ngày qua. Cậu có biết tôi đã lo lắng cho cậu lắm không. Cậu có biết là tôi sợ cách cư xử lạnh nhạt của cậu với tôi lắm không. Tại sao? Tại sao cậu lại thế. Cậu như 1 người hoàn toàn xa lạ, cứ như là không hề quen biết tôi, như 2 người xa lạ vậy. Cậu có biết không thế. – Ly khóc….òa khóc rất to. Rồi Ly cứ thế là đấm tôi, đấm bụp bụp vào người tôi cứ như thể trút hết cơn giận của em vào những cú đấm đó.
Và tất nhiên, tôi đã để em đấm, đấm đến khi nào em cảm thấy mỏi, thấy đau và dừng lại thì thôi. Nếu em đấm mà có thể hết buồn, hết giận tôi thì em cứ việc. Tôi sẽ để em đấm.
Rồi bỗng em dừng lại không đấm tôi nữa mà chỉ khóc thôi. Khóc nức nở. Tôi nắm tay em, 2 bàn tay vốn trắng trẻo, mịn màng nhưng giờ vì đấm tôi mà nó sưng đỏ như thế này đây. Nhìn nó mà tôi không kìm lòng được và thế là…tôi ôm lấy em…
- A lô. Anh Vương à?
- Đúng hẹn đấy chứ nhỉ?- Anh ấy nói bằng giọng mỉa mai.
- h0h0, anh nghĩ tôi là ai chứ?
- Thôi nào. Bây giờ đọc kết quả nhá.
- Bằng cách nào?
- Đúng 5p nữa, 2 chúng ta cùng gửi số lượng tin nhắn và cuộc gọi nhỡ bằng 1 tin nhắn. Như thế sẽ không ai trước ai sau và không thể đoán trước được đúng không.
- OK, 5 p nữa.
- Ukm, ok. Để xem cậu sẽ thua như thế nào.
- h0h0, chưa chắc đâu.
Tôi hồi hộp, đây cũng chính là lúc xác định tình cảm của Ly với tôi. Chỉ cần hơn 1/3 là tôi đã đủ thắng rồi.
Tích…tắc…tích…tắc…thời gian trôi qua thật chậm. 5p rồi cũng sẽ trôi qua. Tôi ngậm ngùi nhắn tin.
15 cuộc goi nhỡ và 20 tin nhắn.
- Tin tin…
1 tin nhắn tới. Tôi hồi hộp mở ra. Và không tin vào mắt nữa…
45 cuộc gọi nhỡ và 60 tin nhắn.
Thật bất ngờ, số tin nhắn và cuộc gọi của tôi đúng bằng 1/3 số của anh Vương. Tôi tự hỏi Ly có đếm khi gửi cho chúng tôi không vậy. Tại sao lại đúng bằng 1/3 thế chứ. Vậy là tôi đã thua hay là thắng. Anh Vương nói nếu số tin nhắn và cuộc gọi của tôi hơn 1/3 thì tôi thắng nhưng giờ lại đúng bằng. Tại sao? Tại sao lại vậy.
Tôi thắc mắc, tự hỏi nhưng không có câu trả lời. Đành gọi cho anh Vương.
- Thế là thế nào? Đúng bằng 1/3. Sao đây?
- Cái này…anh không biết nữa, anh chưa dự đoán được tình huống này.
- Thế giờ ai thắng ai thua chứ?
- Cái này…pó tay.
- Cái gì? Pó tay á? H0h0.
- Chứ biết sao giờ, nói anh thắng cũng không phải mà nói cậu thắng cũng không đúng.
- Híc. Không lẽ trò chơi kết thúc theo cách này sao?
- Anh cũng không biết. Chúng ta tạm dừng ở đây thôi. Huề nhé. Đợi đến khi tôi về 2 chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau. Bye.
- Này…
Khi tôi còn chưa kịp nói gì thì anh đã cúp máy. Thật bực mình, tại sao lại có vụ này chứ. Thật thất vọng. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì tôi nên mừng mới đúng chứ. Chẳng phải tình cảm của Ly với tôi có phần ngang bằng với anh Vương hay sao?
Tôi liền nhanh chóng chuẩn bị quần áo và đến bệnh viện thăm Ly…tôi nhớ em, thật sự nhớ em, thời gian qua tôi đã phải lạnh nhạt với em, vì điều đó mà tôi cũng đâu có thoải mái gì. Nhìn những lúc em buồn vì tôi đối xử với em như thế lòng tôi đau xót. Nhất là lúc em đi tìm tôi, em khóc. Thật sự lúc đó tôi rất muốn lao ra ôm chầm lấy em. Nhưng vì trò chơi quái quỷ đó nên tôi mới phải làm thế. Rồi lúc em bị Ngọc Diệp đánh, tôi lại càng không nỡ để em như vậy, tôi đã phải chạy ra. Em ngất đi, nằm xuống đất, tôi mong em không biết người đưa em đến bệnh viện chính là tôi. Và người âm thầm lặng lẽ chăm sóc em mỗi khi em ngủ cũng là tôi. Nhưng đó là lúc trước, còn bây giờ tôi lại cần em biết, biết tất cả tình cảm của tôi với em. Để em chấp nhận tôi, cho tôi 1 cơ hội và đẩy lùi anh Vương ra xa.
Khi đến bệnh viện…..
Tôi khá bất ngờ với những gì ở trước mắt. Cả ba mẹ em cũng có mặt ở đó. Vậy là họ đã biết chuyện. Cũng đúng thôi, Ly bị như vầy chắc chắn là họ phải biết rồi. Tôi bước vào căn phòng và điều đầu tiên tôi thấy được đó là nụ cười rạng rỡ của em khi nhìn thấy tôi. Có 1 chút gì đó mừng rỡ trong tôi khi nhìn thấy nụ cười đó. Tôi cứ nghĩ rằng khi thấy tôi Ly phải giận dữ với những gì tôi đã đối xử với em trong 1 tuần qua chứ, hóa ra lại hoàn toàn ngược lại.
- Duy đến rồi à. Cậu vào đây ngồi đi.
- Duy đó à! Sao cháu biết cái Ly nhà bác vậy. – Bác gái nhìn tôi thắc mắc.
- Dạ, Ly học cùng lớp với cháu mà.
- Oh thế à. Vậy mà bác không biết.
- Dạ vâng, bọn cháu còn ngồi cùng bàn nữa mà.
- Ừ, thế 2 đứa rắng dạy bảo nhau mà học nhé. Thôi giờ 2 bác về đấy. Chào cháu nhé.
- Vâng ạ. Cháu chào 2 bác ạ.
Thế là họ ra về. Tôi đợi họ ra hẳn mới dám bắt chuyện với Ly.
- Này, cậu còn đau không?
Nhưng trái lại với những gì tôi nghĩ thái độ của Ly lại thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt vốn hiền lành của Ly bây giờ bỗng rất giận dữ. Nụ cười rạng rỡ khi nãy bây giờ chỉ còn là cái cươi khinh bỉ, cười nửa miệng. Con người của Ly bỗng chốc lại thay đổi thế này đây. Tôi chưa thấy em như thế này bao giờ, dường như em đang rất giận tôi.
- Ly à! Cậu sao thế?
- H0h0, cậu đâu cần phải đến đây. Đâu cần cậu phải quan tâm lo lắng cho tôi như vậy chứ. – Ly nói bằng giọng mỉa mai
- Ly à. Tôi xin lỗi.
- H0h0, xin lỗi á. Cậu đâu có sai cái gì đâu mà phải xin lỗi tôi chứ. – Ly hạ giọng dần.
- Tôi biết tôi sai rồi. Đừng giận tôi nữa mà.
- Cậu có cần phải thế không. Cứ ở đó mà lo ba cái trò chơi vớ vẩn của cậu đi.
- Ly à! Đừng như thế nữa.
Rồi bỗng nhiên Ly òa khóc.
- Cậu đã ở đâu mấy ngày qua. Cậu có biết tôi đã lo lắng cho cậu lắm không. Cậu có biết là tôi sợ cách cư xử lạnh nhạt của cậu với tôi lắm không. Tại sao? Tại sao cậu lại thế. Cậu như 1 người hoàn toàn xa lạ, cứ như là không hề quen biết tôi, như 2 người xa lạ vậy. Cậu có biết không thế. – Ly khóc….òa khóc rất to. Rồi Ly cứ thế là đấm tôi, đấm bụp bụp vào người tôi cứ như thể trút hết cơn giận của em vào những cú đấm đó.
Và tất nhiên, tôi đã để em đấm, đấm đến khi nào em cảm thấy mỏi, thấy đau và dừng lại thì thôi. Nếu em đấm mà có thể hết buồn, hết giận tôi thì em cứ việc. Tôi sẽ để em đấm.
Rồi bỗng em dừng lại không đấm tôi nữa mà chỉ khóc thôi. Khóc nức nở. Tôi nắm tay em, 2 bàn tay vốn trắng trẻo, mịn màng nhưng giờ vì đấm tôi mà nó sưng đỏ như thế này đây. Nhìn nó mà tôi không kìm lòng được và thế là…tôi ôm lấy em…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.