Chương 27
Thảo Nhi
06/06/2013
Trong tích tắc, bỗng nhiên tôi có cảm giác lạ đến vậy. 1
cái vòng tay và ôm lấy tôi. 1 hơi ấm len lỏi qua người tôi. Chưa ai
ngoài ba mẹ tôi ôm tôi như thế. Tôi đơ người mất mấy giây. Mọi tức giận
nãy giờ chạy đâu hết. Tôi lau sạch mấy giọt nước mắt còn đọng lại trên
khuôn mặt thanh tú của tôi. Cái bạn Duy này lạ thật, hết nắm tay tôi rồi giờ còn ôm tôi nữa là sao? Cái bạn này, muốn lợi dụng tôi đấy à.
Phải nói thế nào với cảm giác của tôi bây giờ. Vui…không đúng, ở vị trí của tôi lúc này, chẳng ai dám nói tôi vui cả. 1 người bạn bỗng chốc thay đổi, từ lạnh nhạt, xa lánh bây giờ đã quay trở lại, vui vẻ với tôi. Buồn…không phải. Giờ gặp lại Duy làm sao tôi buồn nổi chứ. Nhất là khi Duy nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng làm lòng tôi chua xót. Khi tôi đấm Duy, đấm rất mạnh đấy, nhưng Duy vẫn để tôi đấm. Duy chỉ lặng lặng nhìn và chịu đựng. Phải chăng, nhưng chuyện tôi nghe được là đúng….
Tôi gạt tay Duy ra, nhìn bằng ánh mắt sát khí.
- Này! Cậu làm cái trò gì vậy?
- Tôi… - Cậu ta ấp úng, nói không thành lời. – Tôi…
- Cậu..sao?
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu. – Vẻ mặt cậu ta bỗng nhiên thay đổi lạ. Khi nãy là khuôn mặt tội lỗi, giờ lại rất nghiêm túc.
- Chuyện gì? Nói đi! Tôi không có nhiều thời gian với cậu đâu.
- Chuyện là… - Cậu ta vẫn ấp úng, nói không thành câu.
- Nếu cậu không nói, mới cậu về cho. – Tôi cố thúc.
- Được rồi. Tôi sẽ nói. – Cậu ta khẽ thở dài, hít 1 hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Cậu nhìn thẳng vào tôi, nói 1 cách thận trọng. – Tôi…thích cậu! Cậu làm bạn gái tôi được không?
Sock, tôi sốc thật đấy. Vậy là đúng, chuyện tôi nghe được là đúng. Khi ấy tôi đã sốc rồi, giờ còn sốc hơn. Vậy là cậu ấy thích tôi thật. Nhưng tôi thì sao chứ? Chẳng phải cậu ấy đã biết chuyện tình cảm của tôi với anh Vương rồi sao? Tại sao cậu ấy có thể nói ra được những từ như thế chứ.
- Cậu…cậu nói cái gì vậy. – Tôi cố giữ bình tĩnh.
- Cậu nói đi! Cậu có thể cho tôi 1 cơ hội chứ. Cậu có tình cảm với tôi không? – Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt hiện rõ sự kì vọng.
- Cậu đã biết chuyện tôi và anh Vương là 1 cặp và đã chính thức hẹn hò mặc dù chưa tuyên bố, tại sao cậu lại như thế? Tại sao dù biết vậy mà cậu cũng chấp nhận chứ. – Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy, ánh mắt hiện rõ sự xót xa.
- Chấp nhận? Chấp nhận cái gì? Tại sao cậu lại bảo tôi biết chuyện tình cảm gì đó chứ?
- Tôi biết hết cả rồi. Cái trò chơi quái quỷ của 2 người tôi biết hết rồi. Biết cả chuyện cậu đưa tôi vào bệnh viện nữa. – Tôi cố nói, khóe mắt đã cay cay.
- Cậu…biết hết rồi? Bằng cách nào? – Duy ngạc nhiên, sửng sốt.
- Chiều hôm đó, cái chiều mà tôi phải nằm trong bệnh viện. Thì Hải(đàn em của Duy) chạy tới…….
-----Quá khứ(Cái này viết bằng lời của Nhi)-----
Khi nó còn ngồi bơ vơ, đưa ánh mắt đờ đẫn của mình ra bên ngoài, ngắm nhìn mọi cảnh trong bệnh viện. Nó đang buồn, buồn vì những việc làm, thái độ và hành động của Duy. Khi đó, thì 1 tên trong Blood hồng hộc chạy vào, mồ hồi mồ kê nhễ nhại, cứ như kiểu tìm nó khó lắm vậy.
- Chị Hai!
- Sao Hải?
- Chị biết chuyện gì chưa?
- Chuyện gì?
- Chị biết lí do vì sao thái độ của anh Duy với chị lại thay đổi chứ?
Đang thắc mắc với những cái đó rồi bỗng nhiên có người mang đáp án tới, ngu gì mà không nghe.
- Ừ, tôi không biết. Nếu Hải biết kể tôi nghe đi.
Và thế là Hải thật thà kể mọi chuyện cậu biết được cho nó nghe.
- Hôm đó, có 1 người, là người giúp việc của anh Hai, đi theo anh sang Pháp. Khi thằng đó đang dọn dẹp thì tình cờ nghe được cú điện thoại của anh Hai với anh Duy, và ngay lập tức nó gọi điện kể ngay cho em. Rồi em chạy ngay tới đây.
- Ừ, Hải kể cho tôi nghe về nội dung chính củacuộc điện thoại đó đi.
- Vâng. Anh Vương gọi cho anh Duy, hỏi ảnh là ảnh đang tán tỉnh Ly đấy à? Rồi anh Duy chối.Rồi anh Hai bảo là “ Sao tao nghe bảo mày hay ở bên cạnh nó, đưa nó đi chơi lắm mà.” Rồi anh Duy khó chịu” Anh theo dõi tôi à”.Rồi anh Hai bảo “ Không hẳn là vậy, có người nhìn thấy, nói lại với tao thôi”.Rồi anh Duy tức giận “Anh… Nhưng nếu thế thật thì sao? Đâu có ảnh hưởng gì tới anh. Nếu được, tôi cũng muốn công khai chuyện hẹn hò với cô ấy”.Rồi anh Hai cũng giận “ Mày dám à! Ly là của tao, cô ấy đã là của tao rồi” Rồi anh Duy nói” Cái gì? Của anh á. Từ khi nào vậy? Rồi anh Hai bảo “ Lâu rồi, chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò với nhau rồi. Cậu đừng tơ tưởng tới cô ấy nữa.” Rồi anh Duy cười” H0h0, chỉ mới hẹn hò thôi mà đã cưới nhau đâu. Tôi vẫn còn cơ hội.” Rồi anh Hai bày ra trò chơi “Hãy thử xem, trong vòng 1 tuần, đừng nói chuyện, gọi, nhắn tin hay gặp cô ấy nữa, rồi để cuối tuần xem, ai là người có nhiều tin nhắn, nhiều cuộc gọi nhỡ nhất.” Rồi anh Duy bảo” h0h0, anh nghĩ sao vậy, tôi với cô ấy học cùng lớp, làm sao bảo không gặp, không nói chuyện được chứ.” Rồi anh Hai bảo” Thì trừ những lúc đó.” Anh Duy cũng đâu chịu thua, “Vậy tôi sẽ thiệt, cô ấy gặp tôi nhưng không gặp anh làm sao bằng số tin nhắn, số cuộc gọi nhỡ của anh được chứ.” Thế là anh Hai đành nói “Cái đó…Thôi được, vậy, nếu những tin nhắn, cuộc gọi nhỡ của cậu hơn 1/3 của tôi, thì chứng tỏ cậu đã chiếm được lòng tin của cô ấy. Và..cậu sẽ thắng.” Rồi anh Duy đồng ý, thế là cuộc chơi bắt đầu. – Hải thật thà kể luôn 1 lèo.
Nó shock nặng, giờ thì nó đã hiều lí do vì sao thái độ của Duy lại lạ như vậy.
- Thật sao?
- Thật ạ. Chị à? Em có chuyện muốn nói này.
- Ừ, nói đi.
- Tốt nhất chị đừng để vì chị mà họ giận nhau. Từ trước đến giờ, họ rất thân với nhau, bây giờ, vì chuyện này, em sợ là họ không thể thân như thế nữa. Chị nên tìm cách giải quyết êm đẹp nhất.
- Ừ, biết rồi.
Thế là Hải ra về. Còn nó, nó ở lại với 1 tâm trạng hỗn loạn.
- Tại sao lại có cái trò chơi đó chứ. Tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy. Họ chỉ xem tôi là thứ đồ chơi thế sao? – Nó cười trọng chua xót, tự nói với chính bản thân mình.
Rồi sau 2 ngày suy nghĩ, nó mới tìm ra cách giải quyết. Dù đã tìm ra, nhưng nó vẫn thật sự tò mò, không biết tình cảm của Duy với nó là thật hay không hay chỉ là vì lời thách thức của Vương mà Duy mới nói thế.
Rồi cũng từ đấy, nó mới nghiêm túc suy nghĩ lại tình cảm của mình với Duy. Nói là thích thì không phải nhưng nếu nói không có gì thì không đúng. Duy lúc nào cũng ở bên cạnh nó. Quan tâm, chia sẻ với nó khi không có Vương bên cạnh, và chuyện đó với Vương là rất khó, đơn giản Vương với nó ở cùng nhà, bây giờ lại không ở cạnh nhau…………..
---Hiện tại---
- …. Vì thế nên tôi mới đếm số tin nhắn và cuộc gọi. Phân công bằng, đúng bằng 1/3 để không ai thắng ai thua cả.
- Thế giờ, khi cậu đã biết rồi, cậu…cho tôi 1 cơ hội chứ. – Ánh mắt của sự kì vọng 1 lần nữa lại hướng vào tôi.
- Duy à! Cậu biết tôi là con người thế nào mà! Tôi đã có anh Vương, chỉ mình ánh ấy thôi. Còn chúng ta chúng ta chỉ là bạn. Dừng lại ở tình bạn đẹp thôi. Xin cậu đừng kì vọng vào đó nữa. Xin cậu đó.
Trong ánh mắt của Duy hiện rõ sự thất vọng. Tôi cũng đau lòng lắm chứ. Để nói được như thế tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Và thấy được rằng, chỉ có anh Vương mới làm tôi hạnh phúc thôi, còn Duy, chỉ vì cậu ấy quá tốt nên tôi mới vậy thôi. …
Rồi Duy im lặng, không nói gì nữa. Duy lặng lẽ ra về, không nói gì nữa. Tôi nhìn Duy, nhìn bước chân của cậu ấy. Nhìn dáng người con trai đang dần dần khuất đi…
Phải nói thế nào với cảm giác của tôi bây giờ. Vui…không đúng, ở vị trí của tôi lúc này, chẳng ai dám nói tôi vui cả. 1 người bạn bỗng chốc thay đổi, từ lạnh nhạt, xa lánh bây giờ đã quay trở lại, vui vẻ với tôi. Buồn…không phải. Giờ gặp lại Duy làm sao tôi buồn nổi chứ. Nhất là khi Duy nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng làm lòng tôi chua xót. Khi tôi đấm Duy, đấm rất mạnh đấy, nhưng Duy vẫn để tôi đấm. Duy chỉ lặng lặng nhìn và chịu đựng. Phải chăng, nhưng chuyện tôi nghe được là đúng….
Tôi gạt tay Duy ra, nhìn bằng ánh mắt sát khí.
- Này! Cậu làm cái trò gì vậy?
- Tôi… - Cậu ta ấp úng, nói không thành lời. – Tôi…
- Cậu..sao?
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu. – Vẻ mặt cậu ta bỗng nhiên thay đổi lạ. Khi nãy là khuôn mặt tội lỗi, giờ lại rất nghiêm túc.
- Chuyện gì? Nói đi! Tôi không có nhiều thời gian với cậu đâu.
- Chuyện là… - Cậu ta vẫn ấp úng, nói không thành câu.
- Nếu cậu không nói, mới cậu về cho. – Tôi cố thúc.
- Được rồi. Tôi sẽ nói. – Cậu ta khẽ thở dài, hít 1 hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Cậu nhìn thẳng vào tôi, nói 1 cách thận trọng. – Tôi…thích cậu! Cậu làm bạn gái tôi được không?
Sock, tôi sốc thật đấy. Vậy là đúng, chuyện tôi nghe được là đúng. Khi ấy tôi đã sốc rồi, giờ còn sốc hơn. Vậy là cậu ấy thích tôi thật. Nhưng tôi thì sao chứ? Chẳng phải cậu ấy đã biết chuyện tình cảm của tôi với anh Vương rồi sao? Tại sao cậu ấy có thể nói ra được những từ như thế chứ.
- Cậu…cậu nói cái gì vậy. – Tôi cố giữ bình tĩnh.
- Cậu nói đi! Cậu có thể cho tôi 1 cơ hội chứ. Cậu có tình cảm với tôi không? – Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt hiện rõ sự kì vọng.
- Cậu đã biết chuyện tôi và anh Vương là 1 cặp và đã chính thức hẹn hò mặc dù chưa tuyên bố, tại sao cậu lại như thế? Tại sao dù biết vậy mà cậu cũng chấp nhận chứ. – Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy, ánh mắt hiện rõ sự xót xa.
- Chấp nhận? Chấp nhận cái gì? Tại sao cậu lại bảo tôi biết chuyện tình cảm gì đó chứ?
- Tôi biết hết cả rồi. Cái trò chơi quái quỷ của 2 người tôi biết hết rồi. Biết cả chuyện cậu đưa tôi vào bệnh viện nữa. – Tôi cố nói, khóe mắt đã cay cay.
- Cậu…biết hết rồi? Bằng cách nào? – Duy ngạc nhiên, sửng sốt.
- Chiều hôm đó, cái chiều mà tôi phải nằm trong bệnh viện. Thì Hải(đàn em của Duy) chạy tới…….
-----Quá khứ(Cái này viết bằng lời của Nhi)-----
Khi nó còn ngồi bơ vơ, đưa ánh mắt đờ đẫn của mình ra bên ngoài, ngắm nhìn mọi cảnh trong bệnh viện. Nó đang buồn, buồn vì những việc làm, thái độ và hành động của Duy. Khi đó, thì 1 tên trong Blood hồng hộc chạy vào, mồ hồi mồ kê nhễ nhại, cứ như kiểu tìm nó khó lắm vậy.
- Chị Hai!
- Sao Hải?
- Chị biết chuyện gì chưa?
- Chuyện gì?
- Chị biết lí do vì sao thái độ của anh Duy với chị lại thay đổi chứ?
Đang thắc mắc với những cái đó rồi bỗng nhiên có người mang đáp án tới, ngu gì mà không nghe.
- Ừ, tôi không biết. Nếu Hải biết kể tôi nghe đi.
Và thế là Hải thật thà kể mọi chuyện cậu biết được cho nó nghe.
- Hôm đó, có 1 người, là người giúp việc của anh Hai, đi theo anh sang Pháp. Khi thằng đó đang dọn dẹp thì tình cờ nghe được cú điện thoại của anh Hai với anh Duy, và ngay lập tức nó gọi điện kể ngay cho em. Rồi em chạy ngay tới đây.
- Ừ, Hải kể cho tôi nghe về nội dung chính củacuộc điện thoại đó đi.
- Vâng. Anh Vương gọi cho anh Duy, hỏi ảnh là ảnh đang tán tỉnh Ly đấy à? Rồi anh Duy chối.Rồi anh Hai bảo là “ Sao tao nghe bảo mày hay ở bên cạnh nó, đưa nó đi chơi lắm mà.” Rồi anh Duy khó chịu” Anh theo dõi tôi à”.Rồi anh Hai bảo “ Không hẳn là vậy, có người nhìn thấy, nói lại với tao thôi”.Rồi anh Duy tức giận “Anh… Nhưng nếu thế thật thì sao? Đâu có ảnh hưởng gì tới anh. Nếu được, tôi cũng muốn công khai chuyện hẹn hò với cô ấy”.Rồi anh Hai cũng giận “ Mày dám à! Ly là của tao, cô ấy đã là của tao rồi” Rồi anh Duy nói” Cái gì? Của anh á. Từ khi nào vậy? Rồi anh Hai bảo “ Lâu rồi, chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò với nhau rồi. Cậu đừng tơ tưởng tới cô ấy nữa.” Rồi anh Duy cười” H0h0, chỉ mới hẹn hò thôi mà đã cưới nhau đâu. Tôi vẫn còn cơ hội.” Rồi anh Hai bày ra trò chơi “Hãy thử xem, trong vòng 1 tuần, đừng nói chuyện, gọi, nhắn tin hay gặp cô ấy nữa, rồi để cuối tuần xem, ai là người có nhiều tin nhắn, nhiều cuộc gọi nhỡ nhất.” Rồi anh Duy bảo” h0h0, anh nghĩ sao vậy, tôi với cô ấy học cùng lớp, làm sao bảo không gặp, không nói chuyện được chứ.” Rồi anh Hai bảo” Thì trừ những lúc đó.” Anh Duy cũng đâu chịu thua, “Vậy tôi sẽ thiệt, cô ấy gặp tôi nhưng không gặp anh làm sao bằng số tin nhắn, số cuộc gọi nhỡ của anh được chứ.” Thế là anh Hai đành nói “Cái đó…Thôi được, vậy, nếu những tin nhắn, cuộc gọi nhỡ của cậu hơn 1/3 của tôi, thì chứng tỏ cậu đã chiếm được lòng tin của cô ấy. Và..cậu sẽ thắng.” Rồi anh Duy đồng ý, thế là cuộc chơi bắt đầu. – Hải thật thà kể luôn 1 lèo.
Nó shock nặng, giờ thì nó đã hiều lí do vì sao thái độ của Duy lại lạ như vậy.
- Thật sao?
- Thật ạ. Chị à? Em có chuyện muốn nói này.
- Ừ, nói đi.
- Tốt nhất chị đừng để vì chị mà họ giận nhau. Từ trước đến giờ, họ rất thân với nhau, bây giờ, vì chuyện này, em sợ là họ không thể thân như thế nữa. Chị nên tìm cách giải quyết êm đẹp nhất.
- Ừ, biết rồi.
Thế là Hải ra về. Còn nó, nó ở lại với 1 tâm trạng hỗn loạn.
- Tại sao lại có cái trò chơi đó chứ. Tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy. Họ chỉ xem tôi là thứ đồ chơi thế sao? – Nó cười trọng chua xót, tự nói với chính bản thân mình.
Rồi sau 2 ngày suy nghĩ, nó mới tìm ra cách giải quyết. Dù đã tìm ra, nhưng nó vẫn thật sự tò mò, không biết tình cảm của Duy với nó là thật hay không hay chỉ là vì lời thách thức của Vương mà Duy mới nói thế.
Rồi cũng từ đấy, nó mới nghiêm túc suy nghĩ lại tình cảm của mình với Duy. Nói là thích thì không phải nhưng nếu nói không có gì thì không đúng. Duy lúc nào cũng ở bên cạnh nó. Quan tâm, chia sẻ với nó khi không có Vương bên cạnh, và chuyện đó với Vương là rất khó, đơn giản Vương với nó ở cùng nhà, bây giờ lại không ở cạnh nhau…………..
---Hiện tại---
- …. Vì thế nên tôi mới đếm số tin nhắn và cuộc gọi. Phân công bằng, đúng bằng 1/3 để không ai thắng ai thua cả.
- Thế giờ, khi cậu đã biết rồi, cậu…cho tôi 1 cơ hội chứ. – Ánh mắt của sự kì vọng 1 lần nữa lại hướng vào tôi.
- Duy à! Cậu biết tôi là con người thế nào mà! Tôi đã có anh Vương, chỉ mình ánh ấy thôi. Còn chúng ta chúng ta chỉ là bạn. Dừng lại ở tình bạn đẹp thôi. Xin cậu đừng kì vọng vào đó nữa. Xin cậu đó.
Trong ánh mắt của Duy hiện rõ sự thất vọng. Tôi cũng đau lòng lắm chứ. Để nói được như thế tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Và thấy được rằng, chỉ có anh Vương mới làm tôi hạnh phúc thôi, còn Duy, chỉ vì cậu ấy quá tốt nên tôi mới vậy thôi. …
Rồi Duy im lặng, không nói gì nữa. Duy lặng lẽ ra về, không nói gì nữa. Tôi nhìn Duy, nhìn bước chân của cậu ấy. Nhìn dáng người con trai đang dần dần khuất đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.