Chương 29
Thảo Nhi
06/06/2013
2 người hốt hoảng chạy ra, và sững sờ khi nhìn thấy tôi.
Tôi đơ người nhìn họ. Dưới chân là 1 đống đổ vỡ. Nước chanh chảy lênh
láng ra ngoài. Tôi nhìn họ, ánh mắt đầy sự oán hận. Tôi đã nghe được
những gì vậy. Họ…đã giết ba mẹ ông bà và cả anh Hai của tôi sao? Họ đã
lái chiếc xe màu đen đã đâm anh Hai và gia đình tôi sao?
- Ly à…Con nghe thấy hết rồi sao? Con đã nghe được những gì nào? – Mẹ nhìn tôi. Nắm nhẹ lấy tay tôi.
- Nghe gì á? Sao lại hỏi tôi như vậy. Tất cả, tôi đã nghe tất cả rồi. – Tôi nhìn họ ánh mắt của tức giận.
- Ly à, con đừng hiểu nhầm, ba mẹ chỉ muốn con…. – Bà Trần liền nói, nhưng chưa hết câu thì tôi đã ngắt lời.
- Thôi đi, đủ rồi đấy. Mấy người lừa tôi như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn dối thêm nữa chứ. – Tôi khóc, nước mắt của sự đau khổ. – Vậy mà tôi lại cứ tưởng các người tốt thật. H0h0, tôi đã từng vui vì mình được làm tiểu thư nhà giàu có cơ đấy. Hóa ra để được làm tiểu thư đó tôi đã phải mất đi mọi người thân thế này đây.
Rồi tôi chạy xuống nhà. Và trước khi chạy đi tôi còn nghe được bà Trần gọi cho ai đó.
- A lô, con à….
Nhưng tôi chẳng quan tâm, tại sao tôi lại ra nông nỗi này chứ. Bây giờ đã khá khuya, người đi chẳng có, ngoài đường vắng tanh, lạnh lẽo, mình tôi lang thang khắp các con đường hoang vắng. Tim tôi như bị cứa hàng nghìn mảnh, tôi chẳng ngờ được họ lại có thể chơi mình 1 vố đau như thế. Thế mà tôi lại từng vui và thầm cảm ơn họ đấy. Tôi đã làm cái gì đấy nhỉ? Thầm cảm ơn ư? Tại sao tôi lại cảm ơn những người đã cướp đi mạng sống chính những người thân của tôi chứ?
Tôi nhớ lại những gì bà ta đã nói với tôi khi tôi mới bước chân vào ngôi nhà đó chứ. Cái gì vậy chứ, hôm đó, trong 1 chuyến công tác đến đây rồi lại còn tình cờ biết được chuyện của tôi, nhà không có con gái, biết tôi là người học giỏi lại xinh gái lại ngoan ngoãn nên họ mới nhận là con nuôi. Giả tạo tất cả đều là giả tạo. Họ dựng ra màn kịch này để lừa tôi. Tất cả, tất cả đều lừa tôi hết. Họ làm thế để che mắt tôi những gì sai trái mà họ đã làm với gia đình tôi, để trốn tránh trách nhiệm sao?
Thật không ngờ, tại sao họ lại làm thế với tôi, họ là những con người như vậy sao? Tại sao lại như vậy, hết chuyện này đến chuyện khác, đầu tôi muốn nổ tung lên. Cứ thế này tôi sẽ không chịu nổi và suy sụp mất.
Không được, tôi sẽ không dễ đổ ngã như vậy. Tôi ngừng khóc, lau sạch vài hạt nước mắt còn trên mặt. Tôi sẽ đứng dậy, luôn đứng vững. Tôi là ai chứ? Là Trịnh Khánh Ly Ly đấy. Là chị Hai của Blood đấy.
Tôi không việc gì phải lang thang như thế này. Tại sao tôi lại không đến 1 quán bar để giải quây nhỉ? Nói là làm, tôi sẽ đến đó, 1 quán bar. Nhưng đến đâu bây giờ, khi tôi mới biết rằng, gần hết các quán bar ở đây là của Hoàng Minh rồi. Thế thì đến đâu cũng vậy thôi. Nhưng rồi tôi vẫn cứ đi, bước chân mỗi lúc 1 nặng thêm. Thật mệt mỏi.
Bỗng nhiên điện thoại sáng, có người gọi…
Là anh Vương, vậy chắc là bà Trần gọi cho anh rồi.
- Gì? – Tôi ngắn gọn bắt máy.
- Ly à em hiểu….
- Thôi đi. Chẳng có gì là hiểu nhầm hết. Đủ rồi đấy. Tất cả đều là giả, tình cảm của anh dành cho tôi cũng là giả, không ai cho tôi thứ tình cảm thật hết. Được rồi đó, trong gia đình nhà anh, tôi chẳng tin được ai hết. Chắc chắn anh cũng biết chuyện đó rồi đúng không?
- Chuyện gì?
- H0h0, giả nai kìa. Chuyện ba mẹ anh đâm chết cả gia đình tôi. Thôi được rồi. Chúng ta kết thúc ở đây nhé. Tôi cũng chẳng còn gì để nói với loại người như anh đâu.
- Nhưng Ly à…
Tôi cúp máy. Đáng lẽ tôi sẽ không bắt máy cơ, nhưng…vì nhớ anh nên tôi mới làm thế. Đã quá lâu rồi, tôi chưa gặp anh, nỗi nhớ trong tôi lại dâng lên khi cầm lấy điện thoại. Tôi luôn muốn anh gọi cho tôi, hỏi thăm tôi…Nhưng lần này, bây giờ, những cái đó chỉ là quá khứ. Là giả hết, tình cảm của anh dành cho tôi tất nhiên cũng là giả rồi….
Rồi anh lại gọi tiếp. Tôi tắt máy, tháo cả pin ra ngoài.
Tôi khóc, ánh mắt của sự đau khổ. Cuộc đợi tôi chưa bao giờ buồn như thế này. Kể cả lúc khi gia đình tôi chẳng còn ai, dù có đau có buồn nhưng cũng không thể bằng khi nếm mùi của sự lừa gạt, mùi của sự lừa dối, phản bội như thế này. Thật đáng xấu hổ, tôi không nên bước vào căn nhà đó. Không nên nhận cái thứ tình cảm giả dối như vậy. Đó coi như là 1 sự xỉ nhục đáng xấu hổ.
Rồi sau 1 chặng đường dài, dường như đôi chân của tôi đã quá mệt mỏi, không thể cất bước được nữa. Tôi ngồi xuống đường. Đưa ánh mắt đờ đẫn ngấn lệ của mình nhìn mọi thứ. Và rồi tôi thấy 1 cái biển hiệu “Máu”. Thế là tôi đã đến nơi. Thật không ngờ, trong lúc vô vọng như thế này, mà tôi lại có thể đến quán bar này, nơi đây chính là địa bàn của Blood. Tôi lặng lẽ bước vào. Và tất nhiên không ai có thể nhận ra tôi trong bộ dạng như thế này được. Không trang trọng, không lịch sự. Không búi tóc cao trong những trang phục ngắn, dày cao gót, bây giờ tôi như 1 người khác vậy. Tóc cột cao, mặc áo bun, 1 cái quần lửng và 1 đôi dép lê. Ngoài thành viên của Blood ở tầng VIP ra thì những người bình thường khi tới đây đều được tiếp đón chu đáo và được thỏa sức vui chơi ở tầng dưới mà…
Thật kì lạ, cùng ở 1 quán nhưng tôi chưa đến nơi này bao giờ, bởi vì thành viên của Blood có lối đi tắt không cần vòng qua tầng trệt, nên tôi chưa được chứng kiến những cảnh ở đây bao giờ. Tiếng nhạc sàn sập sình, ánh đèn lòe loẹt, mọi người tấp nập ra vào. Tất cả mọi người tha hồ nhảy theo tiếng nhạc đó.
Thật kinh tởm, tôi chưa thấy những cảnh này bao giờ, những cô gái mặc quần áo sexy, ngắn hết mức, ngồi vắt vẻ trên đùi mấy chàng trai. Còn dưới sàn, mọi người nhảy nhót, không có 1 trật tự nào. Thật khác biệt so với những gì tôi tưởng tưởng. Và tôi còn biết rằng những tệ nạn xã hội luôn bắt nguồn từ những thứ như thế này đây. Tất nhiên tôi không ra nhảy, tôi chẳng có tâm trạng đâu mà nhảy với cả nhót.
Tôi ngồi trên ghế, chỗ quầy bar. Nhâm nhi 1 ly 1 ly rượu mạnh. Uống nhiều nhiều, hết li này đến li khác nhưng vẫn không thể say. Tôi muốn quên, quên hết tất cả những gì đang diễn ra. Nhưng tôi cũng ngờ tửu lượng của mình không hề tồi tí nào. Cứ uống là như càng tỉnh thêm, mà tôi thì không hề muốn vậy. Nhìn những giọt nước trong ly, tôi khóc. Thật buồn, không gì có thể xóa nổi nỗi buồn trong tôi. Đau khổ, trái tim tôi như ai đó bóp mạnh, khiến nó nát ra thành nghìn mảnh. Tôi gục xuống bàn, không phải khóc mà vì không chịu nỗi những gì đang diễn ra trước mắt.
- Này cô em, muốn vui chơi 1 tí không?
Bỗng có tiếng nói của 1 người con trai cất lên. Hắn nhìn tôi, thật kinh tởm.
- Cút đi. Tôi không muốn gì hết. – Tôi hét lên. – Tránh ra đi.
- Oh, cô em trông cá tính thật đấy nhỉ? Đi chơi với anh 1 lát thôi. Anh chắc em sẽ không thấy buồn và thất vọng nữa đâu. – Hắn nhìn tôi cười, đưa cánh tay vuốt mặt tôi. Cầm lấy tay tôi, để trước ngực hắn.
- Thấy nó đập không? – Hắn hỏi, 1 câu hỏi thật nực cười.
- H0h0, anh hỏi đứa trẻ lên 3 đó à? Tim anh mà không đập thì anh đã nằm đó chết rồi.
Hắn nhìn tôi, tức giận. Bỏ tay ra. Rồi hắn dơ tay lên, định tát tôi. Nhưng tôi lùi lại và tay hắn đạp vào bàn. Hắn làm thế gây sự chú ý cho mọi người. Tất cả mọi người xôn xao bàn tán
- Bốp.
- H0h0, tát tôi không tát lại đánh vào bàn đấy à. Sao lại đập tay vào bàn thế?
- Cô…cô là ai?
- h0h0, tôi là ai sao? Tôi có nói, thì anh cũng chẳng biết tôi đâu.
- Cô…Cô trêu ngươi tôi đấy à? Có biết tôi là ai không?
- Là ai ư? Tôi không biết?
- Là Phan Hoàng Trịnh Du. Thiếu gia nhà họ Phan, 1 công ti…
- Thôi thôi, tôi biết rồi. Anh chắc là anh trai của cô Phan Hoàng Ngọc Diệp à?
- Sao cô biết nó?
- Học cùng trường mà.
- Thật sao? Cô em mà cũng vô được ngôi trường đó à.
- Tất nhiên. Mà công nhận 2 anh em mấy người giống y như nhau nhỉ? Ai cũng ngang tàng, bướng bỉnh, và đặc biệt ai cũng kiêu căng như nhau. – Tôi cười, cái cười mỉa mai.
- Cô… - Hắn dơ chân gạt tôi ngã xuống.
Tất cả mọi người cười ầm cả lên, họ chế giễu tôi.
Tôi đứng dậy.
- Muốn đánh, thì ra chỗ nào rộng hơn mà sô lô 1-1, chứ đừng chơi trò dơ tay đánh lén như vậy.
- H0h0, 1 chàng trai tuấn tú như tôi mà phải đụng tay đụng chân với 1 cô gái không ra gì như cô sao?
- H0h0, đánh con gái là 1 nỗi nhục cho con trai mấy người, nhưng đánh thua thì còn nhục hơn. – Tôi nhìn hắn, ánh mắt đang đầy thách thức.
- OK. Nhưng không đi đâu hết. Đánh ngay đây.
- OK thôi.
Rồi tôi với hắn đánh tay đôi với nhau. Hắn nhìn tôi, ánh mắt của sự khinh bỉ. Nhưng tôi không thèm quan tâm đến những thứ đó. Như vậy là đủ rồi. Tôi muốn kết thúc và nhanh chóng rời khỏi đây.
Hắn chạy tới, tung 1 vài cú cước và xoay vòng. Tôi cũng quay người né những cú cước đó và đạp ngay bụng hắn.
- Cô…được rồi!
Hắn thủ thế, tôi chạy đến chỗ anh ta. Nắm nhẹ tay, đưa người đến, vòng tay, ôm nhẹ lấy người anh ta hắn ta ngạc nhiên vì thái độ của tôi nhưng vẫn vui mừng nhìn tôi làm thế. Tôi ôm nhẹ hắn và đưa người về phía trước, cúi đầu nhắm nhẹ mắt lại…ti hí nhìn ra, hắn cũng nhắm mắt lại và…
- Ây da, cô…cô làm cái trò gì đấy? – Hắn vừa nói vừa ôm “cái đấy” nhảy tưng tưng.
- Haha, anh nghĩ ai cũng như các cô gái chiều chuộng anh sao? Anh bị tôi lừa rồi cưng ạ. – Tôi cười mỉa mai và bỏ ra ngoài.
Tôi chạy đi, chạy ra khỏi chốn đông người đó…
Rồi lại lần nữa, tôi lại lang thang khắp các con đường. Thật mệt mỏi, tôi không muốn quay lại căn nhà đó nữa. Tôi chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Mệt mỏi, ngồi phịch xuống 1 ghế đá bên đường. Cuộc đời tôi sẽ đi về đâu.
Rồi bỗng nhiên tôi thấy 1 đoàn người, rồi chiếc xe đó…và người ngồi trong xe là họ, ông bà Trần. Tôi chạy đi, thật không muốn gặp họ lúc này.
Tôi chạy…chạy và chạy. Tôi nhớ ra rồi, cánh đồng toàn hoa…Thế là tôi chạy đến đó. Và thật may, họ không nhìn thấy tôi. 2 chân tôi ê buốt, chạy cả 1 quãng đường dài như vậy tôi thật sự rất mệt mỏi. Cố gắng, lê từng bước chân 1 để đến được với cánh đồng hoa đó.
Và cuối cùng cũng tới nơi. Tôi ngồi phịch xuống đất, thở gấp. Và nhìn về phía thành phố. Đúng thật, y như lời Duy nói, cả thành phố trông thật rực rỡ trong ánh đèn. Tôi mỉm cười, nụ cười có lẽ là duy nhất trong ngày hôm nay.
Nhắc đến Duy, tôi mới sực nhớ…
Tại sao tôi lại thế nhỉ? Từ bỏ tình cảm chân thật của Duy để đến với tình cảm giả dối của Vương chứ…
- Ly à! – 1 giọng nói cất lên.
- Duy à! Đúng là cậu rồi. Sao cậu lại ở đây.
- Ly à! – Lại 1 giọng nói khác.
- Anh Vương, anh làm gì ở đây chứ.
- Ly à! – Cả 2 đồng thanh. – Đến đây nào?
Tôi ngạc nhiên nhìn 2 người. Họ muốn tôi đến bên họ ư? Thật nực cười, tôi tự hỏi tại sao họ lại có mặt ở đây chứ. Nhưng rồi tôi vẫn quyết định, chắc chắn là thế, tôi sẽ chạy đến bên…anh ấy…
- Ly à…Con nghe thấy hết rồi sao? Con đã nghe được những gì nào? – Mẹ nhìn tôi. Nắm nhẹ lấy tay tôi.
- Nghe gì á? Sao lại hỏi tôi như vậy. Tất cả, tôi đã nghe tất cả rồi. – Tôi nhìn họ ánh mắt của tức giận.
- Ly à, con đừng hiểu nhầm, ba mẹ chỉ muốn con…. – Bà Trần liền nói, nhưng chưa hết câu thì tôi đã ngắt lời.
- Thôi đi, đủ rồi đấy. Mấy người lừa tôi như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn dối thêm nữa chứ. – Tôi khóc, nước mắt của sự đau khổ. – Vậy mà tôi lại cứ tưởng các người tốt thật. H0h0, tôi đã từng vui vì mình được làm tiểu thư nhà giàu có cơ đấy. Hóa ra để được làm tiểu thư đó tôi đã phải mất đi mọi người thân thế này đây.
Rồi tôi chạy xuống nhà. Và trước khi chạy đi tôi còn nghe được bà Trần gọi cho ai đó.
- A lô, con à….
Nhưng tôi chẳng quan tâm, tại sao tôi lại ra nông nỗi này chứ. Bây giờ đã khá khuya, người đi chẳng có, ngoài đường vắng tanh, lạnh lẽo, mình tôi lang thang khắp các con đường hoang vắng. Tim tôi như bị cứa hàng nghìn mảnh, tôi chẳng ngờ được họ lại có thể chơi mình 1 vố đau như thế. Thế mà tôi lại từng vui và thầm cảm ơn họ đấy. Tôi đã làm cái gì đấy nhỉ? Thầm cảm ơn ư? Tại sao tôi lại cảm ơn những người đã cướp đi mạng sống chính những người thân của tôi chứ?
Tôi nhớ lại những gì bà ta đã nói với tôi khi tôi mới bước chân vào ngôi nhà đó chứ. Cái gì vậy chứ, hôm đó, trong 1 chuyến công tác đến đây rồi lại còn tình cờ biết được chuyện của tôi, nhà không có con gái, biết tôi là người học giỏi lại xinh gái lại ngoan ngoãn nên họ mới nhận là con nuôi. Giả tạo tất cả đều là giả tạo. Họ dựng ra màn kịch này để lừa tôi. Tất cả, tất cả đều lừa tôi hết. Họ làm thế để che mắt tôi những gì sai trái mà họ đã làm với gia đình tôi, để trốn tránh trách nhiệm sao?
Thật không ngờ, tại sao họ lại làm thế với tôi, họ là những con người như vậy sao? Tại sao lại như vậy, hết chuyện này đến chuyện khác, đầu tôi muốn nổ tung lên. Cứ thế này tôi sẽ không chịu nổi và suy sụp mất.
Không được, tôi sẽ không dễ đổ ngã như vậy. Tôi ngừng khóc, lau sạch vài hạt nước mắt còn trên mặt. Tôi sẽ đứng dậy, luôn đứng vững. Tôi là ai chứ? Là Trịnh Khánh Ly Ly đấy. Là chị Hai của Blood đấy.
Tôi không việc gì phải lang thang như thế này. Tại sao tôi lại không đến 1 quán bar để giải quây nhỉ? Nói là làm, tôi sẽ đến đó, 1 quán bar. Nhưng đến đâu bây giờ, khi tôi mới biết rằng, gần hết các quán bar ở đây là của Hoàng Minh rồi. Thế thì đến đâu cũng vậy thôi. Nhưng rồi tôi vẫn cứ đi, bước chân mỗi lúc 1 nặng thêm. Thật mệt mỏi.
Bỗng nhiên điện thoại sáng, có người gọi…
Là anh Vương, vậy chắc là bà Trần gọi cho anh rồi.
- Gì? – Tôi ngắn gọn bắt máy.
- Ly à em hiểu….
- Thôi đi. Chẳng có gì là hiểu nhầm hết. Đủ rồi đấy. Tất cả đều là giả, tình cảm của anh dành cho tôi cũng là giả, không ai cho tôi thứ tình cảm thật hết. Được rồi đó, trong gia đình nhà anh, tôi chẳng tin được ai hết. Chắc chắn anh cũng biết chuyện đó rồi đúng không?
- Chuyện gì?
- H0h0, giả nai kìa. Chuyện ba mẹ anh đâm chết cả gia đình tôi. Thôi được rồi. Chúng ta kết thúc ở đây nhé. Tôi cũng chẳng còn gì để nói với loại người như anh đâu.
- Nhưng Ly à…
Tôi cúp máy. Đáng lẽ tôi sẽ không bắt máy cơ, nhưng…vì nhớ anh nên tôi mới làm thế. Đã quá lâu rồi, tôi chưa gặp anh, nỗi nhớ trong tôi lại dâng lên khi cầm lấy điện thoại. Tôi luôn muốn anh gọi cho tôi, hỏi thăm tôi…Nhưng lần này, bây giờ, những cái đó chỉ là quá khứ. Là giả hết, tình cảm của anh dành cho tôi tất nhiên cũng là giả rồi….
Rồi anh lại gọi tiếp. Tôi tắt máy, tháo cả pin ra ngoài.
Tôi khóc, ánh mắt của sự đau khổ. Cuộc đợi tôi chưa bao giờ buồn như thế này. Kể cả lúc khi gia đình tôi chẳng còn ai, dù có đau có buồn nhưng cũng không thể bằng khi nếm mùi của sự lừa gạt, mùi của sự lừa dối, phản bội như thế này. Thật đáng xấu hổ, tôi không nên bước vào căn nhà đó. Không nên nhận cái thứ tình cảm giả dối như vậy. Đó coi như là 1 sự xỉ nhục đáng xấu hổ.
Rồi sau 1 chặng đường dài, dường như đôi chân của tôi đã quá mệt mỏi, không thể cất bước được nữa. Tôi ngồi xuống đường. Đưa ánh mắt đờ đẫn ngấn lệ của mình nhìn mọi thứ. Và rồi tôi thấy 1 cái biển hiệu “Máu”. Thế là tôi đã đến nơi. Thật không ngờ, trong lúc vô vọng như thế này, mà tôi lại có thể đến quán bar này, nơi đây chính là địa bàn của Blood. Tôi lặng lẽ bước vào. Và tất nhiên không ai có thể nhận ra tôi trong bộ dạng như thế này được. Không trang trọng, không lịch sự. Không búi tóc cao trong những trang phục ngắn, dày cao gót, bây giờ tôi như 1 người khác vậy. Tóc cột cao, mặc áo bun, 1 cái quần lửng và 1 đôi dép lê. Ngoài thành viên của Blood ở tầng VIP ra thì những người bình thường khi tới đây đều được tiếp đón chu đáo và được thỏa sức vui chơi ở tầng dưới mà…
Thật kì lạ, cùng ở 1 quán nhưng tôi chưa đến nơi này bao giờ, bởi vì thành viên của Blood có lối đi tắt không cần vòng qua tầng trệt, nên tôi chưa được chứng kiến những cảnh ở đây bao giờ. Tiếng nhạc sàn sập sình, ánh đèn lòe loẹt, mọi người tấp nập ra vào. Tất cả mọi người tha hồ nhảy theo tiếng nhạc đó.
Thật kinh tởm, tôi chưa thấy những cảnh này bao giờ, những cô gái mặc quần áo sexy, ngắn hết mức, ngồi vắt vẻ trên đùi mấy chàng trai. Còn dưới sàn, mọi người nhảy nhót, không có 1 trật tự nào. Thật khác biệt so với những gì tôi tưởng tưởng. Và tôi còn biết rằng những tệ nạn xã hội luôn bắt nguồn từ những thứ như thế này đây. Tất nhiên tôi không ra nhảy, tôi chẳng có tâm trạng đâu mà nhảy với cả nhót.
Tôi ngồi trên ghế, chỗ quầy bar. Nhâm nhi 1 ly 1 ly rượu mạnh. Uống nhiều nhiều, hết li này đến li khác nhưng vẫn không thể say. Tôi muốn quên, quên hết tất cả những gì đang diễn ra. Nhưng tôi cũng ngờ tửu lượng của mình không hề tồi tí nào. Cứ uống là như càng tỉnh thêm, mà tôi thì không hề muốn vậy. Nhìn những giọt nước trong ly, tôi khóc. Thật buồn, không gì có thể xóa nổi nỗi buồn trong tôi. Đau khổ, trái tim tôi như ai đó bóp mạnh, khiến nó nát ra thành nghìn mảnh. Tôi gục xuống bàn, không phải khóc mà vì không chịu nỗi những gì đang diễn ra trước mắt.
- Này cô em, muốn vui chơi 1 tí không?
Bỗng có tiếng nói của 1 người con trai cất lên. Hắn nhìn tôi, thật kinh tởm.
- Cút đi. Tôi không muốn gì hết. – Tôi hét lên. – Tránh ra đi.
- Oh, cô em trông cá tính thật đấy nhỉ? Đi chơi với anh 1 lát thôi. Anh chắc em sẽ không thấy buồn và thất vọng nữa đâu. – Hắn nhìn tôi cười, đưa cánh tay vuốt mặt tôi. Cầm lấy tay tôi, để trước ngực hắn.
- Thấy nó đập không? – Hắn hỏi, 1 câu hỏi thật nực cười.
- H0h0, anh hỏi đứa trẻ lên 3 đó à? Tim anh mà không đập thì anh đã nằm đó chết rồi.
Hắn nhìn tôi, tức giận. Bỏ tay ra. Rồi hắn dơ tay lên, định tát tôi. Nhưng tôi lùi lại và tay hắn đạp vào bàn. Hắn làm thế gây sự chú ý cho mọi người. Tất cả mọi người xôn xao bàn tán
- Bốp.
- H0h0, tát tôi không tát lại đánh vào bàn đấy à. Sao lại đập tay vào bàn thế?
- Cô…cô là ai?
- h0h0, tôi là ai sao? Tôi có nói, thì anh cũng chẳng biết tôi đâu.
- Cô…Cô trêu ngươi tôi đấy à? Có biết tôi là ai không?
- Là ai ư? Tôi không biết?
- Là Phan Hoàng Trịnh Du. Thiếu gia nhà họ Phan, 1 công ti…
- Thôi thôi, tôi biết rồi. Anh chắc là anh trai của cô Phan Hoàng Ngọc Diệp à?
- Sao cô biết nó?
- Học cùng trường mà.
- Thật sao? Cô em mà cũng vô được ngôi trường đó à.
- Tất nhiên. Mà công nhận 2 anh em mấy người giống y như nhau nhỉ? Ai cũng ngang tàng, bướng bỉnh, và đặc biệt ai cũng kiêu căng như nhau. – Tôi cười, cái cười mỉa mai.
- Cô… - Hắn dơ chân gạt tôi ngã xuống.
Tất cả mọi người cười ầm cả lên, họ chế giễu tôi.
Tôi đứng dậy.
- Muốn đánh, thì ra chỗ nào rộng hơn mà sô lô 1-1, chứ đừng chơi trò dơ tay đánh lén như vậy.
- H0h0, 1 chàng trai tuấn tú như tôi mà phải đụng tay đụng chân với 1 cô gái không ra gì như cô sao?
- H0h0, đánh con gái là 1 nỗi nhục cho con trai mấy người, nhưng đánh thua thì còn nhục hơn. – Tôi nhìn hắn, ánh mắt đang đầy thách thức.
- OK. Nhưng không đi đâu hết. Đánh ngay đây.
- OK thôi.
Rồi tôi với hắn đánh tay đôi với nhau. Hắn nhìn tôi, ánh mắt của sự khinh bỉ. Nhưng tôi không thèm quan tâm đến những thứ đó. Như vậy là đủ rồi. Tôi muốn kết thúc và nhanh chóng rời khỏi đây.
Hắn chạy tới, tung 1 vài cú cước và xoay vòng. Tôi cũng quay người né những cú cước đó và đạp ngay bụng hắn.
- Cô…được rồi!
Hắn thủ thế, tôi chạy đến chỗ anh ta. Nắm nhẹ tay, đưa người đến, vòng tay, ôm nhẹ lấy người anh ta hắn ta ngạc nhiên vì thái độ của tôi nhưng vẫn vui mừng nhìn tôi làm thế. Tôi ôm nhẹ hắn và đưa người về phía trước, cúi đầu nhắm nhẹ mắt lại…ti hí nhìn ra, hắn cũng nhắm mắt lại và…
- Ây da, cô…cô làm cái trò gì đấy? – Hắn vừa nói vừa ôm “cái đấy” nhảy tưng tưng.
- Haha, anh nghĩ ai cũng như các cô gái chiều chuộng anh sao? Anh bị tôi lừa rồi cưng ạ. – Tôi cười mỉa mai và bỏ ra ngoài.
Tôi chạy đi, chạy ra khỏi chốn đông người đó…
Rồi lại lần nữa, tôi lại lang thang khắp các con đường. Thật mệt mỏi, tôi không muốn quay lại căn nhà đó nữa. Tôi chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Mệt mỏi, ngồi phịch xuống 1 ghế đá bên đường. Cuộc đời tôi sẽ đi về đâu.
Rồi bỗng nhiên tôi thấy 1 đoàn người, rồi chiếc xe đó…và người ngồi trong xe là họ, ông bà Trần. Tôi chạy đi, thật không muốn gặp họ lúc này.
Tôi chạy…chạy và chạy. Tôi nhớ ra rồi, cánh đồng toàn hoa…Thế là tôi chạy đến đó. Và thật may, họ không nhìn thấy tôi. 2 chân tôi ê buốt, chạy cả 1 quãng đường dài như vậy tôi thật sự rất mệt mỏi. Cố gắng, lê từng bước chân 1 để đến được với cánh đồng hoa đó.
Và cuối cùng cũng tới nơi. Tôi ngồi phịch xuống đất, thở gấp. Và nhìn về phía thành phố. Đúng thật, y như lời Duy nói, cả thành phố trông thật rực rỡ trong ánh đèn. Tôi mỉm cười, nụ cười có lẽ là duy nhất trong ngày hôm nay.
Nhắc đến Duy, tôi mới sực nhớ…
Tại sao tôi lại thế nhỉ? Từ bỏ tình cảm chân thật của Duy để đến với tình cảm giả dối của Vương chứ…
- Ly à! – 1 giọng nói cất lên.
- Duy à! Đúng là cậu rồi. Sao cậu lại ở đây.
- Ly à! – Lại 1 giọng nói khác.
- Anh Vương, anh làm gì ở đây chứ.
- Ly à! – Cả 2 đồng thanh. – Đến đây nào?
Tôi ngạc nhiên nhìn 2 người. Họ muốn tôi đến bên họ ư? Thật nực cười, tôi tự hỏi tại sao họ lại có mặt ở đây chứ. Nhưng rồi tôi vẫn quyết định, chắc chắn là thế, tôi sẽ chạy đến bên…anh ấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.