Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 28

Thảo Nhi

06/06/2013

- Xin chúc mừng các em, 1 học kì nữa đã kết thúc. Và cô rất vinh dự được công bố suất học bổng năm nay… - Tiếng cô hiểu trưởng.

Mọi người bên dưới nín thở, ai cũng hồi hộp, tò mò không biết mình có được gọi tên không trừ 1 người, với tâm trạng hỗn loạn, suy nghĩ vẫn vơ…

- Cô rất vui khi được gọi tên bạn học sinh xuất sắc nhất năm nay. Bạn là 1 cô gái…học sinh khối 10… - Cô hiệu trưởng cứ nói úp mở làm mấy học sinh bên dưới phải chui vô bệnh viện mất mấy tên vì tim rớt ra ngoài. Chỉ trừ 1 người…– Và học sinh đó là…Trịnh Khánh Ly Ly.

Phía dưới vỡ òa như 1 đàn ong vỡ tổ. Tất cả mọi người xôn xao bàn tán. Chỉ có nó, ngồi nghĩ vẫn vơ, có nghe được cái gì đâu. Khi cô gọi tên mình cũng đâu có biết. Chỉ đến lúc có người vỗ vai nó thì nó mới giật mình chợt tỉnh.

- Mời em, Trịnh Khánh Ly Ly, em lên đây với mọi người nào!

Đến lúc đó nó mới biết mình được nhận học bổng, liền đứng dậy, và đi lên phía trước trong tràng pháo tay nồng nhiệt của các học sinh bên dưới. Có biết bao nhiêu là ánh mắt hướng về nó. 1 số thể hiện sự ngưỡng mộ, và cũng có nhiều ánh mắt thể hiện sự ganh ghét, đố kị, lại còn có 1 số người nghĩ rằng vì quyền lực nhà nó nên nhà trường mới cho nó suất học bổng đó.

Còn về phía nó, nó đang lê từng bước chân nặng nề của mình lên. 1 cảm giác thật là khó chịu. Nó cũng không hiểu nổi tâm trạng của nó lúc này nữa. Buồn, nó không thể buồn, cả công sức nó bỏ ra cả năm nay bây giờ đã được đáp lại. Vui, làm sao nó có thể vui khi chuyện đó xảy ra chứ.

Nó nhận suất học bổng của mình và về chỗ. Cô hiệu trưởng bảo nó có quyền từ chối suất này để nhường cho học sinh xếp thứ 2. Nó nói nó cần thời gian để suy nghĩ. Quả thật bây giờ nó không thể nở 1 nụ cười nào hết. Nó còn đang phân vân không biết có nên nhận suất này nữa hay không đây.

Buổi sơ kết kết thúc, nó trở về nhà. Nhưng vì không muốn để ba mẹ thấy được cảnh nó buồn thế này nên đã cố làm ra bộ mặt vui vẻ, rồi về phòng. Nó vẫn chưa muốn khoe chuyện nhận học bổng với họ. Nằm trên chiếc giường thân yêu, nó mơ màng suy nghĩ..

Cả mấy tuần nay Duy không đến trường, 1 học sinh giỏi như Duy mà nghỉ học tự tiện như vậy đã ảnh hưởng rất lớn đến kết quả học tập của cậu ấy. Chỉ có kì thi học kì thì cậu ấy mới đến. Chuyện đó đã trở thành 1 vấn đề bàn tán của mọi học sinh trong trường. Cũng có 1 số bạn nữ thông minh hơn đã điều tra ra lí do như vậy, và tất nhiên tin đồn “Duy bị Ly đá nên nghỉ học” đã được tung lên tùm lum. Bao ánh mắt khinh bỉ đã hướng về nó. Dù đã đính chính nhưng kết quả nó nhận được vẫn là con số 0. Nó cảm thấy trống vắng vô cùng, 1 người bạn tốt dường như đã rời xa nó…mãi mãi.

Đến lớp nó cũng chỉ nhận được mấy cái xì xào bàn tán, chỉ trỏ về hướng nó thôi. Buồn hơn khi nó nhận được tin từ mấy đàn em trong Blood là ngày nào Duy cũng đến các quán bar, uống rượu, gây gổ, đánh nhau tùm lum. Nó cũng đã đến đó tìm Duy nhưng ngay lập tức Duy đã chạy trốn đến chỗ khác ngay khi biết tin nó tới. Nó đã suy nghĩ rất nhiều. Là do nó, vì nó nên Duy mới thành ra thế này. Nó sẽ phải thế nào đây???

- Tin…tin… - Tiếng điện thoại reo, 1 tin nhắn tới. – “Toj ngay khoag dat tr0g sau nka co ngay dj. Toj co’ chuyen mun’ ns vs co” (Tới ngay khoảng đất trống sau nhà cô ngay đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô.)

1 tin nhắn ngắn thôi nhưng cũng đủ để khiến nó suy nghĩ, nó đang rất tò mò, không biết ai lại gửi tin nhắn này cho nó. Có khi nào…đó là Duy không???

Nó liền nhanh chòng thay quần áo và đi đến khoảng đất trống sau nhà đúng như trong tin nhắn đó.

Chạy nhanh đến đó, miệng nó không ngừng gọi:

- Duy à? Phải cậu không?

- Không có Duy ở đây đâu, chỉ có tôi thôi, Ly à! – Tiếng 1 người con gái.

Người đó không ai khác chính là Ngọc Diệp. Cô nhìn nó với 1 ánh mắt khinh bỉ. Bấy lâu nay cô đã phải nhịn rồi, đơn giản là ngày nào cũng có 1 vài tin nhắn hay cuộc gọi đến đe dọa cô không được làm gì nó. Nhưng hôm nay thì không có nên cô ấy mới quyết định gửi tin nhắn đó.

- Cô gọi tôi ra đây có chuyện gì không? – Nó nhìn Diệp.

- Cô nghĩ còn vì chuyện gì nữa chứ. Cô đã làm gì để anh Duy ra nông nỗi này chứ.

- Tôi chẳng làm gì cả.

- Cô dám nói thế ứ? H0h0, cô thừa biết anh ấy có tình cảm với cô nhưng lại từ chối nó 1 cách dễ dàng để anh ấy như vậy. Rồi cô để mặc anh ấy 1 mình, cô biết anh ấy buồn lắm không. Vậy mà anh ấy vẫn luôn lo lắng cho cô, luôn nhìn cô từ đằng xa, và chỉ có anh ấy mới nhìn thấy cô còn cô không thể thấy anh ấy. Tại sao? Tại sao cô đối xử với anh ấy như vậy mà anh ấy lại luôn nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, đầy yêu thương. Còn tôi, tôi lại luôn nhận được ánh mắt khinh bỉ từ anh ấy. Cô biết vì cô mà anh ấy buồn lắm. Khi tôi lại gần, anh không nói gì cả, anh coi tôi như người vô hình vậy. Cô biết không, cô hiểu không cái cảm giác đau khổ đó làm sao người như cô biết được.

- Thế cô muốn tôi phải làm gì chứ? Để anh ấy như vậy, chính tôi cũng đâu có vui vẻ gì. Cô không thể hiểu nổi cảm giác của tôi đâu. Nhìn anh ấy như vậy chính tôi cũng đau lòng lắm chứ. Cô chỉ nghĩ cho cô nhưng có nghĩ cho tôi, nếu đặt cô ở vị trí là tôi, không biết cô sẽ ra sao đây? – Nó nhìn Diệp với ánh mắt thương cmar, xót xa.

- Nếu là cô, tất nhiên là tôi sẽ đồng ý và sống hạnh phúc với anh ấy rồi.

- Bằng cách nào? Tôi không giống cô, tôi đã có người yêu rồi mà.

- Oh, ra là thế. Chính vì thế mà cô từ chối à.

- Ukm.

- Cô nói xem nào? Người đó là ai? Chắc lại là 1 công tử nhà giàu đây mà. – Cô ấy nói mỉa mai.

- Là…là…anh…Vương. – Nó ấp úng, đưa ánh mắt sợ sệt lên nhìn Diệp như kiểu nói ra là cô ấy ăn tươi nuốt sống nó vậy.

- Hả? Là anh ấy sao? Cô cũng ghê nhỉ, cũng chẳng phải vừa đâu. Hết quyến rũ người này đến người khác.

- Tôi không quyến rũ ai cả.

- Oh, vậy sao? Tôi không biết chuyện 3 người thế nào, nhưng cô lo mà lo chuyện ổn thỏa đi, đừng để tôi phải nhúng tay vào chuyện này. – Diệp nói, cô toan bỏ đi.

- H0h0, cô nghĩ cô là ai? Nhúng tay vào chuyện này ư? Cô không phải là người trong cuộc, cô thích thế nào thì tùy cô. – Nói rồi nó bỏ ra về. Để lại Ngọc Diệp với 1 dấu “ ?” to đùng. Cô ấy tưởng mình sẽ ra oai, bỏ về trước mặt nó, ai dè…ngược lại.

Nó lại cuốc bộ về nhà. Vừa đi nó vừa suy nghĩ…



Phải, nó cần lo chuyện ổn thỏa đã rồi mới yên tâm đi Mĩ được. Nó rút con Iphone ra gọi.

- Cô à? Em là Ly ạ. Em có chuyện muốn hỏi cô ạ?

- Ừ, Ly à, e cứ hỏi đi.

- Cái suất học bổng đó, em có thể hoãn lại 1 tuần được không ạ?

- Uhmm, cái đó á? Mà để làm gì vậy?

- Dạ, em có chuyện muốn giải quyết trước khi đi ạ.

- Ukm, cô e rằng không được rồi. Đây là chuyến đi định kì, khó mà hoãn lại được. Bây giờ 1 là em phải đi với cái chuyện đó, 2 là phải ở nhà giải quyết chuyện đó, còn suất đó để dành cho người khác.

- Vâng ạ. Em chào cô ạ.

- Ừ, chào em.

Thế là nó càng thất vọng hơn. Giờ mọi chuyện lại càng rắc rối. 2 chuyện này hoàn toàn khác nhau, giờ nó lại phải lựa chọn…Và tất nhiên nó sẽ chọn..ở nhà để giải quyết cho ra lẽ việc này rồi. Nhưng nó vẫn đang suy nghĩ xem giải quyết bằng cách nào để mọi chuyện tốt hơn.

Trong lúc nó đang rối bời thì bỗng nhiên 1 tin nhắn tới.

- Tin…tin…

Nó hồi hộp mở ra…Là của Duy. Thấy vậy nó lại càng hồi hộp hơn nữa.

“T0j day dj, dja ban of Blood a’, t mun nc vs cau. 1 lat thuj, xyn cau hay toj” (Tới đây đi, địa bàn của Blood á, tôi muốn nói chuyện với cậu. 1 lát thôi, xin cậu hãy tới.)

Và đây cũng là 1 lời gợi ý tốt cho nó. Nó liền gọi ngay cho mẹ.

- Mẹ à, hôm nay con có chuyện, chắc không ăn tối ở nhà, mẹ đừng đợi con. Mẹ nhá.

- Ừ, thế con về muộn không con?

- Con không biết nữa. Thôi mẹ nhé.

Thế là nó quay về, lấy SH chạy ngay đến địa bàn của Blood. Sau lần lái xe lần trước, lần này nó có thể vững hơn, tự chủ được tốc độ. Đến đó, 1 quán bar…

1 đám đông vây quanh 1 người con trai…và người con trai đó không ai hết chính là Duy. Mọi người bàn tán to nhỏ về sự xuất hiện của cậu ấy lúc này. Có không ít người hỏi thăm cậu ấy nhưng đáp lại họ chỉ là ánh mắt lạnh nhạt của cậu.

- Duy à! – Nó dần bước đến đó.

Duy quay lại nhìn nó, nở 1 nụ cười “rạng rỡ”, cậu rất mừng khi nó đã đến, niềm vui trong cậu trỗi dậy.

- Cậu đã đến. Cảm ơn cậu.

- Duy à! – Nó cũng chẳng kìm lòng nổi trước 1 cảnh tượng như thế. 1 người con trai với 1 đống chai không trên bàn. Chứng tỏ cậu đã uống rất nhiều. Giọng nói yếu ớt của cậu phát ra làm lòng nó đau xót. Vì nó mà Duy mới ra nông nỗi này, nó luôn nghĩ như thế, nó luôn dằn vặt mình vì không đối xử với Duy tốt hơn…

- Cảm ơn cậu. – Duy thều thào, giọng yếu hẳn đi cứ như bị hụt hơi. Và cậu ôm chầm lấy nó.

Nó cũng để im cho cậu ôm, không gạt ra nữa, và cứ thế là khóc. Mọi người bàn tán xôn xao trước cái cảnh u sầu này.

Mãi 1 lúc thiệt lâu Duy mới bỏ nó ra.

- Duy à! Cậu đừng như thế nữa mà! Hãy trở lại như 1 Duy trước đây, như 1 người bạn mà Ly đã từng biết. – Nó khóc, đưa ánh mắt thiết tha cầu xin về phía Duy.

Duy không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến yêu thương.

- Duy à…Duy! Duy ơi! Cậu làm sao thế này! Tỉnh lại đi? – Nó sửng sốt khi Duy ngã xuống và ngất đi trong vòng tay của nó…

Thế là nó đưa Duy vào bệnh viện…Đưa Duy vào cấp cứu.

1 lúc sau thì ba mẹ Duy tới…họ ngạc nhiên khi thấy nó.

- Cháu là… - Ba Duy tò mò nhìn nó.

- Dạ, cháu là Ly, bạn của Duy ạ.

- À, cháu là con nuôi của ông bà Trần phải không?



- Dạ vâng ạ.

- Nó bị như thế này lâu chưa cháu. – Bác gái hỏi nó.

- Dạ, cháu cũng không rõ nữa ạ. Tự dưng bạn ấy ngã xuống và ngất đi ạ.

- Đấy, thấy chưa, tôi biết ngay mà. Cứ nhịn ăn nhịn uống kiểu này thì sớm muộn gì cũng vào bệnh viện mà. – Bác trai nói.

- Thôi, chắc cháu cũng mệt rồi, cháu về nghỉ đi, ở đây đã có 2 bác lo rồi.

- Không ạ, cháu vẫn muốn ở lại đây ạ.

- Thôi cháu à, giờ cháu ở đây không giúp gì được cho Duy đâu, với cả ba mẹ cháu sẽ lo cho cháu đấy.

- Vâng ạ. Cháu về ạ, cháu chào 2 bác ạ. – Thế là nó đành ngậm ngùi ra về.

Thật buồn, nó chẳng muốn mọi chuyện càng ngày càng tồi tệ thế này 1 chút nào hết. Tối nay nó sẽ nói chuyện với Vương, tìm ra cách giải quyết.

Về đến nhà là nó lao ngay lên phòng. Nó không muốn ai nhìn thấy vẻ mặt của nó lúc này, trông thật u sầu ảm đạm. Khi đi qua phòng ba mẹ nó tình cờ nghe được 2 người nói chuyện.

- Ông này, thế con bé Ly nhà mình không định khoe chuyện nhận được suất học bổng à?

- Biết đâu được, chắc nó cũng biết là mình biết rồi nên không nói.

- Không phải thế đâu, chắc con bé có chuyện gì rồi. Tôi tưởng mặt nó phải hớn hở, vui mừng khoe chuyện với chúng ta chứ.

- Tùy bà, thích làm gì thì làm.

- Tôi phải điều tra cho ra mới được. Chắc con bé về rồi đấy, phải lên phòng nó hỏi thôi.

Nghe tới đó, nó lật đật chạy lên phòng. Rửa mặt thật tỉnh táo và cố làm ra như không có chuyện gì hết. Và gắng nở 1 nụ cười.

- Ly à! Mẹ vào nhé! – Tiếng mẹ nó gõ cửa.

- Vâng ạ, mẹ cứ vào đi.

Mẹ nó vào, nhìn lại căn phòng 1 lượt, đã lâu rồi bà chưa lên đây.

- Có chuyện gì không mẹ. – Nó “tươi cười” hỏi

- À…không, mẹ chỉ lên xem con về chưa thôi mà.

- À, vâng. Thế con về rồi đấy. Mẹ có chuyện gì nữa không ạ.

- Ừm không. Mẹ xuống phòng nhé.

- Vâng, mẹ xuống đi, tí con nói cái này cho.

- Ừ.

Mẹ nó tủm tỉm cười đi xuống. Bà biết “cái này” mà nó nói chính là chuyện khoe suất học bổng…Rồi bà nghĩ nó chắc tí nữa mới xuống nên cứ bình thản tự nhiên nói chuyện với chồng. Còn về phần nó thì nó định lao xuống tầng kể ngay cho mẹ đỡ nghi nhưng lại nghĩ thế thì không hay cho lắm. Vậy là nó đi xuống nhà bếp, làm nhanh chóng 2 ly nước chanh, mang lên cho họ uống, rồi sẵn đó khoe luôn. Làm xong nó nhanh chóng mang lên, tình cờ lần nữa, lại nghe họ nói chuyện.

- Anh à!

- Sao?

- Ly cũng lớn rồi, cũng lớp 10 rồi gì nữa. Nó đủ lớn để biết chuyện đó rồi đấy. Mình phải nói sớm để nó còn chuẩn bị tinh thần nữa chứ.

- Chuyện gì?

- Trời ạ, còn chuyện gì nữa, chuyện của 8 năm trước và 1 năm trước đó.

- À, chuyện đó á. Cái đó tôi cũng không biết nữa. Nhưng tốt nhất là không nên nói.

- Mình nên nói, để con bé nó còn có tinh thần chứ. Chuyện đó lại là chuyện quan trọng, không dễ gì chấp nhận đâu. Cả bố mẹ, ông bà và cả người anh trai đều phải chết dưới chiếc ô tô do ông lái. Tôi nghĩ con bé sẽ sốc khi biết chuyện này đó…

- Xoảng!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook