Chương 31
Thảo Nhi
06/06/2013
- A lô.
- Hé lu, chào cậu nhóc, ra sân bay đón anh nào? – Tiếng của 1 người con trai.
- Ai…thế?
- H0h0, quên nhanh vậy sao? Mới hơn 7 năm thôi mà.
- Anh…Quân, anh phải không? – Tôi sửng sốt.
- Hiểu ý đấy, chú em à. Tới nhanh nhá, anh đợi.
Tôi liền đi thay quần áo và chạy ra sân bay thật nhanh. Bi đã trở về, Minh Quân đã trở về. Đã 1 thời gian khá lâu rồi tôi chưa gặp anh ấy. Đã hơn 7 năm rồi còn gì, từ khi anh ấy sang Mĩ.
Phóng nhanh chiếc BMW, tới sân bay thật nhanh…Đến nơi thì anh ấy đã đứng ngay cổng. Anh ấy vấn thế, vẫn cái dáng bụi bụi ngày thường. Chiếc áo ngắn tay cộc, quần ngố thể thao. Haizz, trông anh ấy chẳng thay đổi là bao. Mỗi tội là đẹp trai hơn trước nhiều. Hình ảnh của cậu bé ngộ ngộ đã tan biến. Bây giờ là 1 chàng trai phong độ, bản lĩnh đây. Nhưng tôi lại tò mò tại sao người đón anh ấy là tôi chứ không phải ba mẹ anh ấy chứ.
Dừng xe lại, anh mở cửa bước vào. Không quên đập tay tôi 1 phát.
- Dạo này cu Nam khoe chứ? – Anh nhìn tôi cười.
- Ây, người ta lớn rồi nhen, đừng gọi cu nữa, với cả có tên đàng hoàng đó.
- Ái chà, bữa nay Bin nhà ta lớn quá rồi nhỉ? Vâng được rồi thưa anh, anh Duy ạ. Haha, mới ngày nào còn nằm giường bệnh bảo em tên Nam, giờ dám lên tiếng với cả anh mày cơ à.
- Thôi, không thèm so đo với anh làm gì. À mà giờ anh muốn đi đâu, về nhà anh hử?
- Không, anh mày muốn chơi cho sướng cái đã, rồi về nhà sau. Về nhà chú em đi. Mà chú em còn sống chung với ba mẹ không đấy.
- Không, họ ở chỗ khác, vì chuyện làm ăn mà.
- Ừ, lâu ngày mới gặp, hay anh em ta nhậu bữa ra trò đê.
- OK.
Rồi tôi đưa anh về nhà mình. Lôi và món nhậu trong tủ lạnh ra cùng mấy lon bia ra, ngồi giữa phòng khách. Rót bia đầy cốc, nhắm tí mồi rồi anh em nói chuyện.
- Chà chà, dạo này cậu lớn quá nhỉ? Đẹp trai hẳn ra. Chắc gái theo nhiều lắm nhỉ?
- Anh nói như kiểu lớn lắm ấy. Hơn người ta có 2 tuổi chứ mấy.
- Nhiêu đó đủ để dạy đời cậu rồi.
- Nghe bảo ở bên đó anh sướng lắm hả?
- Ukm, sướng lắm chú ạ, vẫy tay phát cả tá gái đẹp chạy tới. Em nào cũng chân dài, đùi trắng nõn.
- Nghe bảo vì thế mà anh không muốn về VN mà cứ ở lì chỗ đó hả?
- Mày cũng hiểu ý anh đấy chứ. Haha.
- Lâu lắm anh mới về mà anh Vương lại không có ở đây nhỉ?
- Haizz, lo gì, nếu muốn anh em ta bắt chuyến máy bay sang đó thăm ảnh cũng được mà.
- Trời ạ, anh nghĩ thế thật sao?
- Thì có khả năng thì cứ nghĩ đến thôi. Mà nhà anh cũng hơn nhà chú là mấy đâu. Thích thì đi vẫn được mà. Chú mày cứ khiêm tốn.
- … - Tôi hết biết nói gì với anh luôn. – Không biết khi nào bộ 3 “B” mới có mặt đầy đủ nhỉ?
- Úi chà, cái gì mà bộ 3 “B” chứ, đấy chỉ là hổi nhỏ thôi. Bo,Bi,Bin, haha, đúng là nhỏ có khác. Haizz, về đây nóng quá.
Anh vừa cười vừa nói. Anh bảo nóng liền cởi cái áo cộc lộ 1 cái lưng trần. Phải công nhận là người anh đẹp thật, mới 18 tuổi thôi nhưng anh đã sở hữu 1 dáng chuẩn. 1 con người khỏe khoắn, rắn chắc. Không biết khi nào tôi mới được như anh ấy. Nhưng anh cởi áo ra tôi mới thấy có 1 thứ.
- Cái đó… - Tôi chỉ tay về phía sợi dây chuyền có cái nhẫn trên cổ anh.
Anh nhìn nó.
- Sao? Đẹp lắm à?
- Không nhìn nó quen lắm. Hình như thấy ở đâu rồi thì phải. Anh có nó từ bao giờ.
- Anh cũng không biết nữa. Chỉ biết nó đã gắn bó với anh từ rất lâu rồi, và anh cũng rất quý nó. Chẳng thể nhớ nổi nó có từ bao giờ nữa.
- À, mà sau cái vụ đó anh còn “bão” nữa không?
- Vẫn có chứ, nhưng ít dần. Thôi mày dọn, anh lên tắm cái đã.
Haizz, anh nói rồi bỏ đi. Thật thảm, ai mà nhớ mà nhớ lại cái vụ kinh hoàng đó chứ. Nghe bảo, anh đua xe máy. Lái xe loại xịn hẳn hoi. Anh cũng là 1 tay đua cừ khôi lắm chứ. Họ nói anh luôn chạy xe với tốc độ kinh hoàng như 1 cơn gió vậy. Vì thế mà hai bác Trần đã không cho anh ấy chạy xe nữa mà thuê lái xe riêng cho anh ấy, vì sợ lại có chuyện. Họ nói, cách đây 2 năm, hôm đó anh uống rượu say, rồi lại đua xe, chạy kiểu gì để đâm vào chiếc xe đua khác. Thế là anh bị thương nặng trong khi người đó không sao. Anh hôn mê bất tỉnh 2 ngày rồi mới dần bình phục nổi. Nghe nói khi tỉnh dậy, anh chẳng nhớ nổi thứ gì, cứ như người từ trên trời rơi xuống. Rồi mọi người có mặt ở đó, kể lại những gì đã qua nên anh mới nhớ lại. Trừ chuyện chiếc dây chuyền đó thì chuyện gì anh cũng nhớ. Tôi cũng chỉ nghe nói chứ không thể chứng kiến được vì lúc đó mắc 1 kì thi nên không thể sang Mĩ với anh được.
Nhưng tôi lại không nhớ nổi, cái dây chuyền có cái nhẫn tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Rõ ràng là quen lắm cơ. Nhưng thật là không nhớ nổi.
1 lúc sau thì anh đi xuống, quần áo có vẻ sang trọng hơn, hết vẻ bụi rồi. 1 chàng trai khôi ngô, tuấn tú và thực sự trưởng thành. Anh nhìn tôi.
- Chào chú, anh về đây. Có gì bữa sau đi bar với anh nhá.
- Ơ thế anh không ở lại đây nữa à. Sao anh bảo chơi cho đã.
- Đùa, cậu tí thôi chứ sao tôi ở đây được. Phải về nhà cái chứ. Tôi cũng nhớ họ lắm chứ.
- Mà… - Tôi nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ. - Anh định đi xe gì về đó, anh nên nhớ là anh mới uống bia đó.
- Xời, cậu lo xa, tôi gọi điện cho người đến chở về rồi. Bye cậu nhóc nhé.
- Ukm. Bye.
Anh ra cửa, có cái xe ở đó, anh đi luôn. Chắc về nhà 2 bác ngạc nhiên lắm. Mà họ cũng nhớ Bi lắm đấy. Thỉnh thoảng họ có sang Mĩ, gặp Bi, nhưng dạo này họ bận quá nên không sang được. Giờ Quân về chắc họ mừng lắm.
Đến lúc này tôi mới nhớ tới Ly. Liền rút cái Iphone ra nhắn tin cho Ly.
“ Nek, o ben do sao oy?” (Nè, ở bên đó sao rồi”
“ Good hjt. Suog’ lam. O trg khu tap the VIP kuc nka” (Tốt hết. Sướng lắm, ở trong khu tập thể VIP cực nhá.)
“ Tke ak. Z Khi neo tkj L dj hox?” (Thế à. Vậy khi nào thì Ly đi học.”
“Ngaj maj. H moj ckuan pj thuj.” (Ngày mai, giờ mới chuẩn bị thôi)
“ Ukm, z co gag hox tot nhen. Nko luc ve lek cho D kau tl ak” (Ukm, vậy cố gắng học tốt nhen. Nhớ lúc về cho Duy câu trả lời á.”
“Hok. Gket D oy, hok tkem tl nua. Ckua j da nhac oy” (Không, ghét Duy rồi. Không thèm trả lời nữa. chưa gì đã nhắc rồi.)
“ Tkj nkac cko L hok wen thuj, co j au ma gket hu?” (Thì nhắc cho Ly không quên thôi, có gì đâu mà ghét hử?)
“L zon~ ak. L pik oy, h L pan, de luc # nt zs D tip nhen. Pp Moah.” (Ly giỡn á, Ly biết rồi. Giờ Ly bận để lúc khác nhắn tin với Duy tiếp nhen. Pp)
“Ukm. Pp”
Thế là Ly bận, không nhắn tin với tôi nữa. Chán nản. Lại 1 mình trong căn nhà im ắng. Ngoài mấy người giúp việc ra thì chẳng còn ai nữa. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến 1 cách. Lấy Iphone ra gọi.
- a lô, bác ạ, cháu Duy đây ạ.
- Ừ, cháu à, Quân nó mới về đây. Cháu gọi có chuyện gì không?
- Tí, cháu qua ăn ké 1 bữa với nhá.
- Oh, tất nhiên rồi. Bác luôn sẵn lòng.
- Cháu cảm ơn ạ. Cháu chào bác.
Tôi cúp máy. Vậy là tối nay tôi được ra ngoài ăn, không phải ở trong căn nhà ảm đạm này nữa. 1 căn nhà u sầu…
- Hé lu, chào cậu nhóc, ra sân bay đón anh nào? – Tiếng của 1 người con trai.
- Ai…thế?
- H0h0, quên nhanh vậy sao? Mới hơn 7 năm thôi mà.
- Anh…Quân, anh phải không? – Tôi sửng sốt.
- Hiểu ý đấy, chú em à. Tới nhanh nhá, anh đợi.
Tôi liền đi thay quần áo và chạy ra sân bay thật nhanh. Bi đã trở về, Minh Quân đã trở về. Đã 1 thời gian khá lâu rồi tôi chưa gặp anh ấy. Đã hơn 7 năm rồi còn gì, từ khi anh ấy sang Mĩ.
Phóng nhanh chiếc BMW, tới sân bay thật nhanh…Đến nơi thì anh ấy đã đứng ngay cổng. Anh ấy vấn thế, vẫn cái dáng bụi bụi ngày thường. Chiếc áo ngắn tay cộc, quần ngố thể thao. Haizz, trông anh ấy chẳng thay đổi là bao. Mỗi tội là đẹp trai hơn trước nhiều. Hình ảnh của cậu bé ngộ ngộ đã tan biến. Bây giờ là 1 chàng trai phong độ, bản lĩnh đây. Nhưng tôi lại tò mò tại sao người đón anh ấy là tôi chứ không phải ba mẹ anh ấy chứ.
Dừng xe lại, anh mở cửa bước vào. Không quên đập tay tôi 1 phát.
- Dạo này cu Nam khoe chứ? – Anh nhìn tôi cười.
- Ây, người ta lớn rồi nhen, đừng gọi cu nữa, với cả có tên đàng hoàng đó.
- Ái chà, bữa nay Bin nhà ta lớn quá rồi nhỉ? Vâng được rồi thưa anh, anh Duy ạ. Haha, mới ngày nào còn nằm giường bệnh bảo em tên Nam, giờ dám lên tiếng với cả anh mày cơ à.
- Thôi, không thèm so đo với anh làm gì. À mà giờ anh muốn đi đâu, về nhà anh hử?
- Không, anh mày muốn chơi cho sướng cái đã, rồi về nhà sau. Về nhà chú em đi. Mà chú em còn sống chung với ba mẹ không đấy.
- Không, họ ở chỗ khác, vì chuyện làm ăn mà.
- Ừ, lâu ngày mới gặp, hay anh em ta nhậu bữa ra trò đê.
- OK.
Rồi tôi đưa anh về nhà mình. Lôi và món nhậu trong tủ lạnh ra cùng mấy lon bia ra, ngồi giữa phòng khách. Rót bia đầy cốc, nhắm tí mồi rồi anh em nói chuyện.
- Chà chà, dạo này cậu lớn quá nhỉ? Đẹp trai hẳn ra. Chắc gái theo nhiều lắm nhỉ?
- Anh nói như kiểu lớn lắm ấy. Hơn người ta có 2 tuổi chứ mấy.
- Nhiêu đó đủ để dạy đời cậu rồi.
- Nghe bảo ở bên đó anh sướng lắm hả?
- Ukm, sướng lắm chú ạ, vẫy tay phát cả tá gái đẹp chạy tới. Em nào cũng chân dài, đùi trắng nõn.
- Nghe bảo vì thế mà anh không muốn về VN mà cứ ở lì chỗ đó hả?
- Mày cũng hiểu ý anh đấy chứ. Haha.
- Lâu lắm anh mới về mà anh Vương lại không có ở đây nhỉ?
- Haizz, lo gì, nếu muốn anh em ta bắt chuyến máy bay sang đó thăm ảnh cũng được mà.
- Trời ạ, anh nghĩ thế thật sao?
- Thì có khả năng thì cứ nghĩ đến thôi. Mà nhà anh cũng hơn nhà chú là mấy đâu. Thích thì đi vẫn được mà. Chú mày cứ khiêm tốn.
- … - Tôi hết biết nói gì với anh luôn. – Không biết khi nào bộ 3 “B” mới có mặt đầy đủ nhỉ?
- Úi chà, cái gì mà bộ 3 “B” chứ, đấy chỉ là hổi nhỏ thôi. Bo,Bi,Bin, haha, đúng là nhỏ có khác. Haizz, về đây nóng quá.
Anh vừa cười vừa nói. Anh bảo nóng liền cởi cái áo cộc lộ 1 cái lưng trần. Phải công nhận là người anh đẹp thật, mới 18 tuổi thôi nhưng anh đã sở hữu 1 dáng chuẩn. 1 con người khỏe khoắn, rắn chắc. Không biết khi nào tôi mới được như anh ấy. Nhưng anh cởi áo ra tôi mới thấy có 1 thứ.
- Cái đó… - Tôi chỉ tay về phía sợi dây chuyền có cái nhẫn trên cổ anh.
Anh nhìn nó.
- Sao? Đẹp lắm à?
- Không nhìn nó quen lắm. Hình như thấy ở đâu rồi thì phải. Anh có nó từ bao giờ.
- Anh cũng không biết nữa. Chỉ biết nó đã gắn bó với anh từ rất lâu rồi, và anh cũng rất quý nó. Chẳng thể nhớ nổi nó có từ bao giờ nữa.
- À, mà sau cái vụ đó anh còn “bão” nữa không?
- Vẫn có chứ, nhưng ít dần. Thôi mày dọn, anh lên tắm cái đã.
Haizz, anh nói rồi bỏ đi. Thật thảm, ai mà nhớ mà nhớ lại cái vụ kinh hoàng đó chứ. Nghe bảo, anh đua xe máy. Lái xe loại xịn hẳn hoi. Anh cũng là 1 tay đua cừ khôi lắm chứ. Họ nói anh luôn chạy xe với tốc độ kinh hoàng như 1 cơn gió vậy. Vì thế mà hai bác Trần đã không cho anh ấy chạy xe nữa mà thuê lái xe riêng cho anh ấy, vì sợ lại có chuyện. Họ nói, cách đây 2 năm, hôm đó anh uống rượu say, rồi lại đua xe, chạy kiểu gì để đâm vào chiếc xe đua khác. Thế là anh bị thương nặng trong khi người đó không sao. Anh hôn mê bất tỉnh 2 ngày rồi mới dần bình phục nổi. Nghe nói khi tỉnh dậy, anh chẳng nhớ nổi thứ gì, cứ như người từ trên trời rơi xuống. Rồi mọi người có mặt ở đó, kể lại những gì đã qua nên anh mới nhớ lại. Trừ chuyện chiếc dây chuyền đó thì chuyện gì anh cũng nhớ. Tôi cũng chỉ nghe nói chứ không thể chứng kiến được vì lúc đó mắc 1 kì thi nên không thể sang Mĩ với anh được.
Nhưng tôi lại không nhớ nổi, cái dây chuyền có cái nhẫn tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Rõ ràng là quen lắm cơ. Nhưng thật là không nhớ nổi.
1 lúc sau thì anh đi xuống, quần áo có vẻ sang trọng hơn, hết vẻ bụi rồi. 1 chàng trai khôi ngô, tuấn tú và thực sự trưởng thành. Anh nhìn tôi.
- Chào chú, anh về đây. Có gì bữa sau đi bar với anh nhá.
- Ơ thế anh không ở lại đây nữa à. Sao anh bảo chơi cho đã.
- Đùa, cậu tí thôi chứ sao tôi ở đây được. Phải về nhà cái chứ. Tôi cũng nhớ họ lắm chứ.
- Mà… - Tôi nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ. - Anh định đi xe gì về đó, anh nên nhớ là anh mới uống bia đó.
- Xời, cậu lo xa, tôi gọi điện cho người đến chở về rồi. Bye cậu nhóc nhé.
- Ukm. Bye.
Anh ra cửa, có cái xe ở đó, anh đi luôn. Chắc về nhà 2 bác ngạc nhiên lắm. Mà họ cũng nhớ Bi lắm đấy. Thỉnh thoảng họ có sang Mĩ, gặp Bi, nhưng dạo này họ bận quá nên không sang được. Giờ Quân về chắc họ mừng lắm.
Đến lúc này tôi mới nhớ tới Ly. Liền rút cái Iphone ra nhắn tin cho Ly.
“ Nek, o ben do sao oy?” (Nè, ở bên đó sao rồi”
“ Good hjt. Suog’ lam. O trg khu tap the VIP kuc nka” (Tốt hết. Sướng lắm, ở trong khu tập thể VIP cực nhá.)
“ Tke ak. Z Khi neo tkj L dj hox?” (Thế à. Vậy khi nào thì Ly đi học.”
“Ngaj maj. H moj ckuan pj thuj.” (Ngày mai, giờ mới chuẩn bị thôi)
“ Ukm, z co gag hox tot nhen. Nko luc ve lek cho D kau tl ak” (Ukm, vậy cố gắng học tốt nhen. Nhớ lúc về cho Duy câu trả lời á.”
“Hok. Gket D oy, hok tkem tl nua. Ckua j da nhac oy” (Không, ghét Duy rồi. Không thèm trả lời nữa. chưa gì đã nhắc rồi.)
“ Tkj nkac cko L hok wen thuj, co j au ma gket hu?” (Thì nhắc cho Ly không quên thôi, có gì đâu mà ghét hử?)
“L zon~ ak. L pik oy, h L pan, de luc # nt zs D tip nhen. Pp Moah.” (Ly giỡn á, Ly biết rồi. Giờ Ly bận để lúc khác nhắn tin với Duy tiếp nhen. Pp)
“Ukm. Pp”
Thế là Ly bận, không nhắn tin với tôi nữa. Chán nản. Lại 1 mình trong căn nhà im ắng. Ngoài mấy người giúp việc ra thì chẳng còn ai nữa. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến 1 cách. Lấy Iphone ra gọi.
- a lô, bác ạ, cháu Duy đây ạ.
- Ừ, cháu à, Quân nó mới về đây. Cháu gọi có chuyện gì không?
- Tí, cháu qua ăn ké 1 bữa với nhá.
- Oh, tất nhiên rồi. Bác luôn sẵn lòng.
- Cháu cảm ơn ạ. Cháu chào bác.
Tôi cúp máy. Vậy là tối nay tôi được ra ngoài ăn, không phải ở trong căn nhà ảm đạm này nữa. 1 căn nhà u sầu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.