Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 32

Thảo Nhi

06/06/2013

Thế là tôi lại trở về căn nhà này sau nhiều năm xa cách. Tôi cũng nhớ họ nữa, những người tôi gọi là ba mẹ. Căn nhà vẫn thế, chỉ có điều được trang hoàng lại và nội thất bên trong thì hiện đại.

Nhìn họ ngỡ ngàng khi thấy tôi về, họ chạy đến ôm lấy tôi. Rơm rớm nước mắt. Tôi cũng tò mò, sao họ lại ở nhà nhỉ, bình thường thì giờ này họ phải đi làm chứ. Tôi cứ nghĩ sẽ lặng thầm trở về và làm cho họ ngạc nhiên khi thấy tôi chứ, ai dè lại ở nhà sẵn thế này. Chắc đã có người nói với họ nên họ mới biết và đợi tôi ở nhà.

Khi nãy Duy có gọi, không biết cậu ta thầm thì gì to nhỏ với mẹ chứ. Thấy mẹ tôi vui vẻ đồng ý. Tôi về phòng của mình. Căn phòng vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi, mọi thứ vẫn y như cũ. Dường như chẳng ai đụng vào nó cả. Nhưng căn phòng vẫn rất sạch sẽ và không có tí bụi nào. Chắc vẫn có người lau dọn thường xuyên. Mọi thứ vẫn còn đó, kể cả vài bức anh hổi nhỏ của tôi để trong cuốn album vẫn còn. Mấy bức ảnh tôi cười rõ tươi lộ cả cái răng khểnh đây này. Rồi mấy cái làm duyên, làm mặt lạnh,…có cả. Nhưng mà hình như, thiếu 1 cái. Tôi nhớ 1 còn 1 tấm nữa. Tôi rất thích tấm đó. Là bức ảnh cuối cùng chụp với ngôi nhà này trước khi tôi đi. Khi đó mọi người bắt tôi chụp nên không có hứng và chẳng có nụ cười nào hết. Đấy là bức hình cuối, chụp xong tôi đã ra sân bay liền. Đến khi rửa ra thì đó là 1 khuôn mặt lạnh, nhìn cực kì cute, haha, tự khen mình tí, gái khen nhiều rồi. Ai nhìn bức ảnh đó cungc khen tôi “đàn ông” Nhưng mà…nó đâu rồi chứ. Tôi lục hết mấy cuốn album còn lại. Nhưng không thấy.

Có khi nào nó ở bên phòng anh Vương không nhỉ? Không thể nào, anh ấy giữ tấm hình của tôi làm gì chứ? Nhưng mà biết đâu được, cứ sang tìm, biết đâu lại hay. Thế là tôi sang phòng anh. Cửa không khóa, vì chẳng có ai mà khóa. Tôi nhẹ nhàng đi vào. Quan sát kĩ 1 lượt. Căn phòng này khác nhiều quá. Anh giống tôi, thích chụp ảnh, nhưng tôi thì cất đi, trong khi anh ấy phơi bày khắp phòng đây. Tôi nhớ lúc đi Mĩ nó đâu có thế này. Dày đặc ảnh. Cả màu tường cũng thay đổi. Cái màu xanh nhạt đâu rồi mà giờ chỉ còn cái vàng nhạt này chứ. Thật không hiểu anh ấy nghĩ gì nữa.

Tôi tiến gần lại giường.

- Đây rồi!!!

Tôi thấy nó, cái bức hình đó. Sao anh ấy lại lấy ra, bỏ vào khung rồi lại còn bỏ lên cái bàn cạnh giường chứ. Tôi ngắm lại bức hình đó. Công nhận, đẹp thật >.< Nhưng mà, tôi nhìn thấy 1 thứ, trong bức ảnh đó. Ở trên cổ có 1 sợi dây chuyền. Đúng, chính là sợi dây tôi đang đeo ở cổ đây. Cả mấy bức ảnh bên Mĩ khi đó cũng có. Vậy là trước khi sang Mĩ, tôi đã có nó rồi. Tôi tò mò, tháo nó ra, ngồi trên chiếc giường anh Vương, ngắm nó.

1 sợi dây chuyền, có mặt là cây thánh của chúa Giê su, lồng vào 1 chiếc nhẫn, bên trong chiếc nhẫn có chữ “B” và 1 nửa hình trái tim . Vậy đây là nhẫn đôi. Thế còn dây chuyền. Tôi lật cây thánh lên. Ở 1 bên cây thánh có 1 cục nam châm nhỏ tí xíu. Còn mặt sau thì có chứ for. Thế thì dây chuyền cũng là đôi nốt rồi. Tại sao? Tại sao tôi không thể nhớ nổi chuyện về cái sợi dây này vậy. Hay tại vì không ai nói với tôi nên tôi không thể nhớ.

Thật mệt mỏi. Tôi lại ôm đầu, đầu lại đau nhức mỗi khi tôi lục lại trí nhớ để tìm thông tin về cái này. Nhưng đành bất lực vì dù cố đau nhưng tôi không thể nhớ được cái gì hết.

Chán nản, bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên tôi nhìn thấy 1 bức ảnh, anh ấy để trên bàn học. Tôi chạy lại. Hình ảnh 1 người con gái, miệng cười tươi, khoác tay anh Vương. Có lẽ là người yêu của anh ấy rồi. Nhìn xinh cực. Chắc đây là chụp ảnh vào mùa đông rồi, thấy quàng khăn đôi kìa. Hạnh phúc quá nhỉ? Không biết người này như thế nào nhỉ? Tôi phải kiểm duyệt trước khi nhận làm chị dâu thôi. Mà Minh Vương công ghê phết đấy nhỉ? Chưa gì kua được gái rồi. Nhưng mà, người này quen lắm, hình như tôi gặp ở đâu rồi thì phải??? A! đúng rồi, chính là cô gái mà tôi đã gặp ở sân bay Mĩ. Nhưng cô ấy làm gì ở đó nhỉ? Haizz, thật khó hiểu???

Tôi ra khỏi phòng, định xuống nhà thì lại thấy 1 căn phòng, không khóa. Tôi tự hỏi, bình thường, phòng trống đều khóa lại mà. Tôi tò mò, lặng lẽ đi vào và…không tin vào mắt mình nữa.

Trên tường có 1 bức hình, chính là cô gái trong bức hình ở phòng anh Vương. Cũng chính là cô gái đó,vậy là cô ấy ở ngay đây sao? Chuyện gì xảy ra vậy chứ. Đã có chuyện gì xảy ra khi tôi không có mặt ở đây vậy. Không lẽ ba mẹ lại đồng ý cho 2 người ở chung nhà sao? Sao cô ấy lại đến Mĩ, thật không hiểu nữa. Cả phòng đều màu hồng. Đúng là con gái có khác. Tôi chạy lại, xem vài cuốn vở trên bàn. Nhìn những hàng chữ xinh xinh “Trịnh Khánh Ly Ly”, ồ, cô em này mới lớp 10 thôi mà. Anh Vương nhà ta cũng ghê gớm ấy chứ nhỉ? Thua 4 tuổi cũng không tha. Nhưng mà đâu rồi nhỉ? Thấy quần áo đã được dọn dẹp, chắc đi đâu rồi. Cũng có khi ra nơi khác ở cũng nên. Nhưng mà sách vở, đồ đạc, còn cả ở đây mà. Vậy người đâu? Lớp 10, học trường HM, lại ở Mĩ. Haizz, tôi suy ngẫm, vậy là có khả năng em này đạt giải sang Mĩ rồi. Hehe, tôi đủ thông minh để nhận ra được điều đó. Cái ý tưởng được đi du học này là do tôi nghĩ ra mà. Được mọi người tán thành và sau đó được đưa vào ngôi trường luôn mà.

Tôi tìm vài bức hình nữa. Trông xinh thật đấy. Tiếc rằng chụp vào toàn mùa đông, lại chụp ở ngoài, thấy khăn quàng ngang cổ. Haizz, nếu bỏ đi cái khăn đó sẽ thấy cả 1 cái cổ trắng nõn ý nhỉ? Cả cặp đùi trắng nữa chứ.

Ôi, tôi đang nghĩ cái gì thế này…Không kiềm chế được lòng nữa sao? Tôi phải chạy ra khỏi phòng thật nhanh, và hỏi ba mẹ, cho thật kĩ về người con gái này mới được.

Tôi chạy xuống nhà, thấy mọi người đang chuẩn bị ăn cơm tối. Tôi ngạc nhiên, sửng sốt khi thấy Duy cũng có mặt ở đấy.

- Ê Cu, mày làm gì ở nhà anh vậy?

Tôi nhìn Duy, vẻ mặt giễu cợt. Nó nhìn tôi, lườm lườm rồi nhìn bằng ánh mắt giận dữ.

- Thôi thôi, biết rồi. Anh Duy ạ.

- Phải thế chứ! – Cu cậu cười rõ tươi. – Em tới đây ăn cơm.

- Này, này mày định ăn ké nhà anh mày à. Cơm gạo nhà mày đâu thiếu. – Tôi nhìn nó, trêu đùa tí, ai dè nó buồn thật. Ánh mắt buồn dần, nụ cười đang tươi trên miệng cũng đang tắt dần.



- Thôi, anh trêu tí. Có gì đâu mà buồn vậy. Chẳng ra dáng con trai, đàn ông tí nào cả?

Rồi cả nhà vào bữa, thấy Duy ăn cơm ngon miệng lắm. Phải thôi, cả tôi cũng thế mà. Nó khác tôi, sống gần gia đình, tôi thì sống xa nhưng cả 2 lại có điểm giống là đều rất cô đơn, luôn có cảm giác thiếu thốn tình cảm gia đình. Ba mẹ nó chỉ mải làm ăn, chỉ cho nó sống đầy đủ về mặt vật chất chứ về tình cảm thì như thiếu thốn hoàn toàn. Vậy mà nó vẫn sống, vẫn lạc quan, yêu đời. Nghe bảo nó đã yêu 1 người con gái, hơn nó 1 tuổi.

Nghe nó kể là nó gặp cô ấy trong 1 lần đi vào trại trẻ mồ côi. 2 người gặp nhau, và nó đã yêu thầm người đó. 2 người thường xuyên đi bên nhau, trò chuyện, chia sẻ với nhau. Cũng nhờ vậy mà Duy khá lên, hết thấy buồn chán. Cho đến khi người đó chết vì căn bệnh hiểm nghèo. Duy lại giận bản thân mình vì không biết sớm hơn để chữa trị. Rồi những gì còn lại chỉ là những kỉ niệm.

Chỉ có anh Vương là luôn sống cùng gia đình nên không thể hiểu nổi những cảm giác đó. Nhắc tới anh Vương mới nhớ, tôi còn chưa hỏi gì về cô gái đó mà.

- Mẹ ơi!

- Ừ, sao con.

- Nhà mình có thêm ai vậy?

- Ai là ai con?

- Cô gái gì tên là Trịnh Khánh Ly Ly á.

Nghe tôi hỏi, mẹ suýt sặc cơm…Rồi lại ấp úng nói:

- À, cái đó…sự thật là…

Tôi nhìn mẹ, ánh mắt của sự tò mò. Mẹ cũng nhìn tôi, nhưng lại có cái gì đó, khó nói, hình như mẹ không nói được, cứ ê a ấp úng.

- Con còn nhớ chuyện ba mẹ đã lãi xe đâm phải 1 cậu nhóc chứ. – Ba tôi chen lời.

- Cái đó á, lâu rồi phải không?

- Ừ, vậy chắc con nhớ rồi.

- Sao nữa ạ?

- Rồi tiếp 7 năm sau, ba mẹ lại hại cả 1 gia đình ấy, chuyện đó chắc con biết.

- Dạ, cái đó con nhớ ạ. Nhưng 2 vụ đó thì liên quan gì đến cô gái ấy ạ?

- Cả cậu nhóc đó và gia đình đó đều là người thân của cô bé đó. Ta thấy thương và nghĩ cần phải chịu trách nhiệm nên nhận con bé về làm con nuôi.



Tôi sửng sốt. Hóa ra là vậy.

- Thế cô gái ấy, chịu về nhà mình ở sao?

- Không, 2 ta đã nói dối, bảo là tình cờ biết chuyện nhà con bé nên mới nhận nuôi. Con bé tin và về nhà ta sống. Nhưng rồi, con bé biết chuyện.

- Thật sao? Thế cô ấy có sao không?

- Con bé đã rất sốc. Nó buồn, bỏ nhà đi, rồi ốm nặng, phải nhập viện.

- Thế giờ cô ấy đâu rồi? Được nhận học bổng và đi Mĩ rồi sao?

- Con? Sao con biết? – Mẹ tôi sửng sốt.

- Con thấy cô ấy ở sân bay Mĩ mà. Nãy vô phòng thấy học trường HM thì đoán ra thôi.

- Ừ, nó muốn đi để vơi nỗi buồn trong mình.

- Thôi con ăn xong rồi, cả nhà cứ tiếp tục ăn đi nhá.

Tôi nói rồi bỏ lên phòng. Cuộc sống thật phức tạp. Chắc hẳn cô gái đó đau lòng lắm. Thật đáng thương. Nhưng tôi lại khá ấn tượng với cô gái đó đấy. Lần gặp ở sân bay, w0w, chúng tôi còn đấu khẩu với nhau cơ mà. Thật nghịch ngợm, cá tính, phù hợp với vẻ mặt bên ngoài, khá xinh đấy chứ. Nhưng lúc gặp cô ấy tôi đâu thấy cô ấy buồn đâu. Hay vì háo hức quá mà quên cả nỗi buồn nhỉ?

Thật nhức óc, sao tôi lại suy nghĩ về cô ấy chứ? Chẳng phải cô ấy đã là người của anh Vương rồi mà? Tôi ôm đầu. Nhìn lại sợi dây chuyền đôi này? Đâu mới là 1 nửa còn lại chứ. Ai, người nào đã giữ vật còn lại?

- A!!! – Đầu tôi lại đau nhức nữa rồi. Tại sao? Tại sao qua nhiều năm như vậy mà tôi vẫn không thể nào nhớ nổi. Chuyện gì đã xảy ra chứ?

- Nè, anh có sao không thế? – Là tiếng của Duy. Chắc nó thấy tôi la lên thì chạy vào.

- Không sao? Cứ mỗi lần nhớ về quá khứ là đầu tôi lại đau thế đấy

- Chuyện về cái đó hả? – Duy chỉ tay về phía sợi dây chuyền. Tôi chẳng nói gì, chỉ gật đầu. – Thôi anh à, chuyện gì đã qua thì hãy cho nó qua đi. Nếu nó quan trọng với anh thật thì em tin chắc người đó sẽ xuất hiện thôi. Haizz. Thôi anh em mình đi bar đê?

- Thôi, chú thích thì đi, anh mày mệt ở nhà.

- What? Anh nói gì? Em nghe không rõ. Anh nhắc lại cái. – Nó nói cái kiểu trêu đùa. Tôi khó chịu nhìn nó.

- Hì hì, đùa tí. Em về đây. Chào anh Bi nhé. Ở nhà vui vẻ nhé. – nó nhấn mạnh 2 từ ở nhà và chạy thật nhanh ra ngoài trước khi bị dính chưởng của tôi.

Thật không vui vẻ với 1 tâm trạng như thế này. Chính tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại thế???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook