Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 33

Thảo Nhi

06/06/2013

rở lại căn phòng trong kí túc xá của mình, sau 1 ngày mệt mỏi, nằm trên chiếc giường thân yêu và suy ngẫm.

Thật mệt mỏi, chắc chẳng ai biết được những gì tôi đang phải chịu đựng ở đây. Những quy định, nội quy khắt khe. Nhưng ngược lại, nơi đây cũng khá thú vị đấy chứ. Có rất nhiều thứ để khám phá, kể cả cảnh vật, lẫn con người nơi đây.

---Quá khứ----

Khi được cô gì đó không biết tên đưa vào 1 kí túc xá. Là nơi dành cho các học sinh học bán trú và nội trú. Rồi cô đó đưa tôi vào 1 căn phòng và bảo đó là phòng của tôi, nói tôi nghỉ ngơi. Tôi ngơ ngác ngắm mọi thứ. 1 kí túc xá hiện đại hết sảy. Nhìn chẳng khác gì 1 khách sạn 5 sao. 1 cái giường rộng, mọi thứ trong phòng đều hiện đại hết. Thế này thì chẳng khác gì ở nhà. Tôi vui mừng, nhảy phóc lên giường.

- Haizz, mệt quá. Ngủ cái đã.

Khi tôi còn đang lim dim, mơ màng thì bị 1 người đánh thức dậy. Tôi mớ ngủ:

- Ai thế? Biết người ta đang ngủ không thế? – Tôi gào thét.

Nhưng khi nhìn lại thì đó là 1 cô giáo người nước ngoài, đang nhìn tôi chăm chú, rồi cô hỏi?

- What are you saying? I Don’n know (Em đang nói cái gì vậy? Cô không hiểu)

- Hở, à…Oh. I’m sorry. I don’t know you here. But What problem? (Oh, em xin lỗi, em không biết cô ở đây. Nhưng có chuyện gì vậy ạ?)

- Are you Ly Ly? (Em là Ly Ly phải không?)

- Oh. Yes. (Vâng ạ)

- Oh. I’m Rolet. I think you need this books. So I get for you. (Cô là Rolet, cô nghĩ em cần số sách này nên mang đến cho em). – Cô nói rồi đưa cho tôi 1 chồng sách.

- Thank you very much. – Tôi nói rồi nhận lấy số sách đó.

- Half an hour later. Mrs Huong will come back and guide you ( Nửa tiếng sau cô Hương sẽ quay lại và hướng dẫn em.) Now, I have to go. See you later (Bây giờ cô phải đi rồi, hẹn gặp em sau)

- OK. See you later. Goodbye.

Rồi cô Rolet ra ngoài. Tôi liền dở đống sách mà cô vừa mang đến ra xem. Tất nhiên, tất cả đều bằng Tiếng Anh nhưng 1 lượng lớn thế này gần chục cuốn thế này đến bao giờ tôi mới đọc xong chứ. Tất cả đều nói về các phương pháp học tập. Haizz, xem ra có vẻ mệt mỏi đây. Tôi chán nản nằm xuống giường

Bỗng nhiên có người đi vào, tôi liền bật dậy. Chắc là cô Hương gì đó. Và cô cũng chính là người đưa tôi đến đây.

- Em chào cô ạ!

- Ừ. – Cô nhìn tôi, rồi nhìn sang đống sách mà cô Rolet mang đến. – Cô Rolet mang đến cho em à?

- Vâng ạ. Nhưng mà có nhất thiết là phải đọc hết nhiêu đó sách không cô?

- À, cái đó. Cô nghĩ chưa cần thiết đâu. Bây giờ em mặc cái này vào và đi theo cô. – Cô nói rồi đưa cho tôi 1 bộ đồng phục. Là 1 cái áo sơ mi trắng có lô gô của trường cùng 1 chiếc váy ngắn xọc kẻ caro màu xanh.

Tôi vui mừng nhận lấy nó, vào phòng 1 lúc thay rồi ra. Ngắm nhìn lại mình trước gương. Tôi mỉm cười. Nơi này y như thiên đường vậy. Sướng thật.

Khi tôi bước ra, cô Hương nhìn từ trên xuống dưới rồi cười.

- Đẹp lắm, xem ra cái này có vẻ hợp với em đó. Thôi đi theo cô nào.

Rồi tôi ngoan ngoãn đi theo cô. Cô dẫn tôi đi qua các hành lang, các phòng học, Vừa đi cô vừa nói.

- Đây là ngôi trường chuẩn cấp quốc tế nên mọi thứ chắc là hơi khác với trường HM mà em theo học. Kí túc xá ở đây có 2 khi vực, 1 bên là nam, bên còn lại là nữ. Các giáo viên ở đây là hầu hết từ các quốc gia chứ không riêng gì ở thành phố New York này. Cô Rolet là người khó tính nhất ở đây đấy. Vì cô ấy không ưa gì người Việt mình cả nên là cô ấy có ác cảm với tất cả người Việt.

- Thật ạ?

- Ừ, cái bộ sách mà cô đưa cho em đó là sách dành cho các học sinh cuối cấp. Em chưa dùng đến nó đâu. Em chỉ ở đây có 1 tháng làm sao mà học nổi hết số đó chứ.

- Ring…ring… - Tiếng điện thoại tôi reo.

Là tin nhắn của Duy, tôi nhìn cô, ngần ngại, không biết có nên đọc hay không? Như hiểu ý cô cười.

- Cứ đọc đi, nhưng nói với người đó là em đang bận và đừng làm phiền nữa.

Tôi liền nghe lệnh. Mở tin nhắn ra

“ Hey, dag lam j ak. Rah hk?” (Hey đang làm gì á, rảnh không?)

Tôi liền nhắn lại. “ Hk, h pan lem. De luk # nken. Pp” (không, giờ bận lắm. Để lúc khác nhen, Pp) Rồi cất ngay vào túi.

- Ngôi trường này có nội quy rất nghiêm khắc. Nếu vi phạm đến lần thứ 3 ngay lập tức em sẽ bị đuổi học. Nên học sinh ở đây có ý thức rất tốt. Cô tin là em sẽ không làm xấu mặt người Việt chứ. – Cô nói luôn 1 lèo. – Tới nơi rồi.

Cô dẫn tôi vào 1 căn phòng, có rất đông người. Không khí rất căng thẳng. Chắc là giáo viên của trường này. Mọi người nhìn tôi, chăm chú, cứ như mọi nhất cử nhất động của tôi đều là của tội phạm vậy.

- Hello, this is new students. Her name is Ly Ly. (Chào mọi người, đây là học sinh mới, cô ấy tên là Ly Ly)

Mọi người vỗ tay. Rồi có 1 người đứng dậy, tiến đến chỗ tôi.

- Hello, I’m principal. I hope you feel comfortable when you study in this school .( Chào em, cô là hiệu trưởng, cô mong là em sẽ cảm thấy thoải mái khi học ở ngôi trường này)

- Yes, thanks. – Tôi ê a.

- OK, you can come back. Mrs Huong will guide you.(Được rồi, em có thể về, cô Hương sẽ hướng dẫn em)

Tôi liền theo cô ra ngoài. Thật căng thẳng. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía tôi, thật khó để thở thoải mái được.

- Họ biết em là ai, biết em là tiểu thư nhà danh giá nên mới thế đấy. Vì trước giờ họ cứ nghĩ bất cứ con nhà giàu nào cũng hống hách, kiêu ngạo và quậy phá. Bởi thế, các tiểu thư, công tử trong trường thường bị mọi người ghẻ lạnh, họ rất cô đơn. Bây giờ em về phòng, cô đi lấy ít đồ rồi cô qua sau. – Cô Hương nhìn tôi.

- Vâng ạ.

Thế là tôi lủi thủi đi về phòng 1 mình. Không quên ngắm nhìn mọi thứ ở đây. Nãy mải nghe cô nói chuyện không ngắm được. Đúng là chuẩn quốc tế có khác. Các phòng học đa bộ môn đều có cả. Phòng nào cũng được trang bị đầy đủ thiết bị. Mọi học sinh ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, họ xì xào bàn tán. Tất nhiên tôi chẳng thấy khó chịu vì đã quen rồi. Rồi khi đi ngang qua 1 căn phòng, có khiến tôi phải đứng lại nhìn chăm chú. Đó là căn phòng piano. Có khoảng chục cái trong đó. Và có cả 1 cô gái ở trong đó, cô ấy đang đàn 1 bài gì đó nhưng vì cách âm nên tôi không thể nghe được, nhưng nhìn cô ấy có vẻ buồn, nét mặt đã nói lên được điều đó. 2 bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo lướt nhẹ trên phím đàn trông thật điêu luyện.

Chắc chắn, 1 ngày nào đó, tôi sẽ vào đó và chơi những bản nhạc mà tôi thích. Tôi trở về phòng. Lấy cái vali đồ ra và thu dọn. Trong đó còn có cả tờ báo nói về tên Minh Quân nữa đây này. Lúc đó do vội nên vẫn chưa kịp giục nó. Tôi loay hoay kiếm cái thùng rác để vứt nó đi thì cô Hương bước vào. Tôi liền nhét nó trở lại trong túi.

Cô đưa tôi 1 cuốn sách, không quá dày những cũng không mỏng, nó chắc khoảng 100 trang. Tôi nhận lấy. Nhìn bìa sách “ Rules”

- Đây là những nội quy mà bất cứ học sinh nào bước vào trường cũng phải xem qua. Không nhất thiết là phải học thuộc nhưng ít ra đừng để vi phạm nó là được.

- Vâng ạ.

- À, còn nữa. Vào ngôi trường này em gần như là cách biệt với thế giới bên ngoài. Nếu muốn biết thông tin gì về bên ngoài chỉ có thể đến phòng máy của trường, ở đó đã có máy tính kết nối mạng sẵn cho em. Ngoài ra không được sử dụng bất cứ thứ gì ngoài trường cả. Kể cả sách vở, báo chí, điện thoại. Và cả quần áo nữa.

- Hả, cả quần áo nữa á. Thế thì đồ ngủ cũng đồng phục hả cô.

- Ừ, tất cả. Em không được phép đọc thứ gì ngoài trường cả. Phải đọc sách trong thư viện của trường. Kể cả điện thoại.

- Híc, sao ác vậy chứ. Điện thoại cũng không sao?

- Nhưng do em xa nhà nên cô sẽ không thu điện thoại của em. Nhưng cái này cô sẽ phải thu, em thông cảm. Cô phải đi đây. Đây là thời khóa biểu của em. Ở đây không có lớp, cứ theo thời khóa biểu mà học thôi.– Cô nói rồi xách cái vali đồ của tôi đi.

Ôi! Thế là tháng ngày đáng lẽ hạnh phúc của tôi giờ lại thành thế này sao? Hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Haizz. Đến điện thoại cũng phải lén xài sao?

Tôi chán nản mở cuốn nội quy ra. 1 tờ giấy bị rơi ra ngoài. Tôi nhặt lên. Nó không phải là 1 tờ giấy bình thường, nói đúng hơn nó là 1 cái bản đồ. Tôi ngắm nhìn cái bản đồ đó. Công nhận trường rộng thật đấy, cả nghìn mét vuông chứ ít à. Mọi thứ có cả trong này. Các phòng học bộ môn, khu hoạt động ngoài trời, bể bơi, khu vườn nhân tạo, kí túc xá, căng tin,…



Trong này như 1 thế giới riêng vậy. Tính tò mò trong tôi trỗi dậy, tôi quyết định sẽ đi khám phá ngôi trường này.

Khóa cửa phòng thật kĩ, tôi bước ra ngoài. Mọi học sinh phải đi học, chỉ riêng tôi, người mới tới cần hiều hơn về nơi này nên phải ngày mai mới bắt đầu được.

Cầm cái bản đồ trong tay. Tôi lang thang hết chỗ này đến chỗ nọ. Xem hết cái này đến cái nọ. Ngôi trường này rộng quá, đi mãi mà chẳng hết. Xem ra để khám phá được ngôi trường này cần khá nhiều thời gian đấy chứ nhỉ?

Đã hơn 2 tiếng khám phá, tôi mệt hết cả người. Ngồi bên 1 ghế đá ngoài hành lang của dãy nào đó. Tôi tình cờ nghe được 1 tiếng nhạc, nghe rất du dương, êm dịu như xóa hết mọi mệt mỏi trong tôi vậy. Tôi liền tìm đến chỗ đó, nơi phát ra tiếng nhạc.

Tôi lần mò, chạy theo tiếng nhạc, vì trường này rộng quá, mãi 1 lúc sau tôi mới tìm ra. 1 căn phòng đặc biệt, trong phòng có tất cả các loại nhạc cụ. Đặc biệt hơn khi trong đó có 1 người. Là 1 cô gái đang chơi đàn piano. Đúng rồi, đó chính là cái bạn mà ở trong phòng piano khi nãy. Và bạn ấy đang chơi 1 bản nhạc, 1 bản nhạc buồn.

Thật kì lạ, tôi tự hỏi, tại sao các phòng khác đều được cách âm trong khi phòng này lại không. Tôi khẽ đẩy cửa, nhẹ nhàng đi vào. Đứng bên cạnh người đó.

Bạn ấy biết tôi đi vào nhưng vẫn cứ thản nhiên chơi hết bản nhạc buồn đó. Rồi bản nhạc cũng kết thúc. Cô gái đó nhìn tôi.

- Good. That’s good song. – Tôi cười. Cô ấy lại càng nhìn tôi kĩ hơn. Tỏ vẻ khó chịu.

- Oh. I’m sorry. I don't intend to annoy you. (Ôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền bạn.)

Cô bạn lại có vẻ khó chịu hơn.

- Thật phiền phức. – Cô ấy nói rồi toan bỏ ra ngoài.

- Khoan đã, cậu là người Việt à? – Cô bạn dừng lại, nhìn tôi, ngạc nhiên

- Thế you cũng là người Việt sao?

- Ukm. H0h0, không ngờ cũng có đồng hương ở đây sao? – Tôi cười.

- Ukm. Thôi tôi bận rồi, để lúc khác mình nói chuyện sau nhá.

- Ukm. Chào.

Tôi quay về phòng. Đây có thể coi là 1 điều tốt…

----Hiện tại----

- Reng reng….. – 1 hồi chuông thật dài, đánh thức giấc ngủ ngàn vàng của tôi. Nói thế thôi chứ tôi có ngủ được cái quái gì đâu. Cả đêm qua tôi thức trắng, 1 phần là do lạ nhà, phần còn lại là nhớ nhà. Mà cũng nhờ vậy mà tôi đã “nhai” xong cuốn Nội quy kia rồi. Haizz. Bây giờ chỉ mới 6h thôi mà.

- Girls. Get up now. Hurry.30 minutes later you have to focus on canteen(Các cô gái, thức dậy nào, mau lên, 30p sau các em phải có mặt ở căng tin) – Đó là tiếng từ cái loa trước cửa kí túc xá. Và tất nhiên, nó rất là to…

Tôi nhanh chóng sửa soạn, thay bộ đồng phục. Đeo giày đồng phục vào và rảo bước chân tới căng tin. Tôi cũng không quên mang theo cái bản đồ. Dò 1 hồi cũng tìm ra cái căng tin đó. Và thật nhanh chóng, 15p sau tôi đã có mặt ở đó.

Mọi người đều tập trung ở đây. Bây giờ mới 6h15,chắc đây là giờ ăn bữa sáng nên mọi người cần phải tập trung ở đây. Nhưng mà còn hẳn 15p nữa mới đến giờ cơ mà. Tôi đi dạo quanh đó 1 vòng…Rồi tôi thấy có 1 đám đông phía trước. Không khỏi tò mò, tôi chạy lại.

Thật kì lạ, 1 đám con trai khoảng chục người vây quanh 1 cô gái. Mà cô gái ấy chính là người mà tôi đã gặp hôm qua. Nhưng tại sao họ lại vây cô ấy như thế nhỉ? Có lẽ vì hâm mộ chăng. Chắc là thế vì cô ấy trông rất xinh, mái tóc dài qua lưng được cột cao gọn gàng, đôi mắt đen huyền, cái mũi cao, đôi môi hồng, cùng làn da trắng mịn.

- Go way! – Cô chỉ tay về phía bọn người đó.

Ánh mắt của sự tức giận nhưng vẫn thoáng 1 nỗi buồn. Rồi cô ấy nhìn thấy tôi.

- Cứu tôi với, bọn họ không cho tôi đi. – Cô ấy nói tiếng Việt. Tất nhiên, bọn họ chẳng hiểu gì hết.

Tôi giơ tay lên, chụm ngón cái với ngón trỏ lại ý chỉ OK, rồi gật đầu và cười.

Tại sao lại không nhỉ? Đây có thể là người bạn của tôi, tôi phải giúp cô ấy chứ nhỉ?

- Hey you! – Tôi hét lên, gây sự chú ý.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

- W0w, hello, What are you? (Wow, xin chào, bạn là ai?)

- Chạy lại đây đi. – Tôi hét, vì lợi dụng lúc mọi người chú ý về phía tôi, cô ấy có thể dễ dàng chạy khỏi.

Cô ấy chạy lại phía tôi. Nắm chặt tay tôi.

- Cảm ơn! – Cô ấy nhìn tôi.

- Không có gì. – Tôi cười. – Bọn họ là ai thế?

- Là học sinh ở đây. Bọn họ hay trêu tôi như thế đấy.

- Thế bình thường cô chạy thoát bằng cách nào?

- Không thể chạy thoát được chỉ có thể khi bọn họ tha cho tôi.

- Sao? 1 lũ con trai thế này á.

- Ừ.

- Được rồi! Tôi sẽ cho họ biết, thế nào là lễ độ.

- Bằng cách nào?

- Cứ đứng đó và xem đây.

- Hey? What are you say? (Hey, các cô nói cái gì vậy)– 1 trong những thằng con trai hỏi

- Let’s stop your joke.(Hãy dừng trò đùa của các người lại đi)- Tôi nhìn họ, ánh mắt của

sự tức giận.

Bọn họ cũng hơi ngỡ ngàng về thái độ của tôi.

- How? (Bằng cách nào?) – 1 người nói, tỏ vẻ giễu cợt

- Stop it now.(Dừng nó lại ngay bây giờ) – Tôi trừng mắt, nhấn mạnh từng chữ. – Don’t make me angry.(Đừng làm tôi tức giận)

Bọn họ sững người. Nhìn tôi không chớp mắt. Rồi bỗng 1 người bước tới.

- What do you want?(cô muốn gì?)

- I want you stop your joke. Are you deaf?(Tôi muốn các người dừng trò đùa đó lại, Điếc à?)

- You…. – Hắn tức giận. – You like fight(Cô thích gây sự à?)

- Maybe(có thể)

- OK. – Hắn nói

- Cô định đánh nhau với bọn họ sao? – Cô gái bên tôi nói.

- Ukm, tất nhiên. Đâu có vi phạm nội quy đâu mà sợ. Cô tránh ra 1 bên đi không là bị đánh oan đấy.



- Cô… - Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt của sự kì vọng. – Làm được chứ.

- Có thể lần này nếu tôi đánh bại họ, họ sẽ không dám làm gì cô nữa đâu.

- Nếu cô không thể?

- Hên xui. – Tôi nói rồi đẩy cô ấy ra.

- Now, let’s start.

- Do you want 1 fight 1 or all? (cô muốn 1 vs1 hay tất cả)

- All. Hurry. – Tôi hét.

Thế rồi tất cả xông tới. Nét lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt cô gái đó. Tôi cười, như tỏ vẻ bảo tôi không sao, cô ấy đừng lo. Mọi người vây quanh tôi. Xoay vòng tròn, làm tôi chóng hết mặt. Tôi dơ chân, đạp thẳng vào đám người đó. 1 anh chàng văng ra, vòng tròn bị đứt. Đám người xông vào, người đấm, người đá. Tôi đều né và trả cho 1 họ 1 đòn. Nhảy lên đạp thằng này, tát tên nọ. Rồi cúi xuống, khều chân, cả đám ngã xuống, lăn đùng ra đó. Rồi chạy lại đạp mỗi tên 1 phát knockout. Rồi 1 tên từ xa chạy tới, trên tay còn cầm 1 còn khúc cây. Chắc tên này bị tôi đá văng ra khi nãy nên mới có cơ hội đi lấy cây. Hắn chàng hùng hổ chạy tới, người toàn sát khí. Tôi thủ thế, chuẩn bị đỡ đòn. Tôi gồng mình, cứ tưởng hắn sẽ cho tôi 1 đòn. Ai ngờ, khi hắn chạy lại thấy anh em mình nằm rũ rượi dưới đất thì sững lại. Rớt cả cái cây xuống, đập trúng chân hắn. Đau quá, hắn nhảy cẫng lên. Rồi hắn quỳ xuống

- Please, forgive us. We promise We won't joke her.(Làm ơn, tha cho chúng tôi, chúng tôi hứa sẽ không trêu cô ấy nữa.)

Cả tôi và cô ấy được pha cười vỡ bụng.

- Really?(Thật sao?)

- Of course. Please.(Tất nhiên rồi. Làm ơn)

- Ok. Remember, she is my friend. Don’t touch her(Ok.Hãy nhớ rằng, cô là bạn của tôi. Đừng chạm vào cô ấy)

- All right(Được rồi)

- Ok. Go way. (Được rồi, đi đi)

Rồi tôi quay lại chỗ cô ấy đứng. Cô ấy nhìn tôi với 1 sự ngưỡng mộ.

- Woa, cô siêu thật đấy. 1 mình mà có thể đánh thắng được bọn họ sao?

- Hì hì, chuyện thường. Hồi ở VN tôi là đại ca đấy.

- Thật sao?

- Băng đảng nào vậy?

- Blood

- Hả, cái gì? Thật không thể nào? Băng đảng đó lớn như vậy mà?

- hì hì.

Chúng tôi mải nói chuyện mà không hề biết rằng 1 trong những tên đó đã quay lại, cầm cây và xông tới, tôi đứng quay mặt lại nên không thể nhìn thấy…

- Coi chừng! – Cô ấy chỉ kịp hét lên nhiêu đó.

- Phập. – Cánh tay trái của tôi vừa bị 1 thứ gì đó đập vào. Tôi quay lại nhìn thủ phạm.

- You?

- Haha- Hắn cười.

Tôi chạy đến, nhảy lên và đạp cho hắn 1 phát, hắn đang đắc ý nên không có chuẩn bị, liền nhận ngay cú trời giáng của tôi và bị knockout. Hắn nằm tại chỗ và không thể nói được gì. 1 người anh em của hắn chạy tới và đỡ hắn về.

- Sorry. – Họ chạy mất.

Tôi nhìn họ, lại nhìn sang cánh tay bị thương của mình. Vết thương bị bầm tím và còn rơm rơm máu.

- Á! Đau quá.

- Cô không sao chứ?

- Chắc là ổn?

- Để tôi đưa cô về phòng y tế nhá.

- Ừ.

Nói là làm, tôi được cô bạn đưa về phòng y tế. Ở đấy cô ấy đã sát trùng và băng bó vết thương lại cho tôi. Cô ấy làm rất nhẹ nhàng, dù có hơi xót nhưng cũng không đau lắm.

- Cảm ơn. – Cả 2 không hẹn nhưng lại đồng thanh.

- Sao lại cảm ơn? – Lần nữa.

- Cô nói trước đi. – Tiếp tục.

- Hì. – cả 2 lại cùng cười.

- Cô tên gì?- Lại đồng thanh.

- Ly – Tiếp tục.

- Hả? – Cứ thế.

- Thật trùng hợp. - vẫn đồng thanh.

- Cô tên Ly hả? – Lần này tôi im lặng để cô ấy nói.

- Ừ, cô cũng thế hả?

- Tôi là Trần Khánh Ly Ly.

- Ôi trời. Tôi là Trịnh Khánh Ly Ly.

- Ha há. Thật trùng hợp.

Thế là chúng tôi ở bên nhau, nói chuyện, tâm sự cho nhau những gì muốn nói, quên cả thời gian. Cô ấy kể cho tôi nghe về gia đình cô ấy. Cô ấy là con 1, là tiểu thư danh giá nhà họ Trần. Từ nhỏ cô ấy sống ở VN nhưng khi 10 tuổi thì theo ba mẹ sang đây sống. Công ti của nhà cô ấy là 1 công ti kinh doanh đá quý và nghành thời trang nổi tiếng LL. Xét về thân thế thì cả 2 chúng tôi giống nhau. Cô ấy nói ở trong trường này, cô ấy bị cô lập, không ai để ý quan tâm tới cô ấy. Không ai dám làm bạn với cô ấy. Không ai quanh tâm tới cô ấy kể cả ba mẹ của cô ấy, họ mải làm ăn nên đã cho cô vào trường này, như gởi đi 1 món nợ. Nên cô ấy mới buồn như vậy. Tôi lại kể cho cô ấy nghe chuyện đời đau khổ của mình. Từ chuyện mất đi anh Hai, mất cả gia đình cho đến lúc được nhận nuôi. Rồi được sang đây.

Cả 2 chúng tôi rất giống nhau, cùng có 1 nỗi buồn. Buồn về cuộc đời đắng cay. Mỗi người 1 số phận, 1 gia đình nhưng 2 người lại có rất nhiều điểm giống nhau. Cả 2 đều luôn cố gắng để tìm cho mình 1 tình bạn đẹp. Chúng tôi ngồi tâm sự với nhau mà quên cả thời gian. Bỗng nhiên tôi sực nhớ ra, nhìn đồng hồ.

- Chết muộn rồi. Đã 9h rồi sao? Thế thì muộn học mất rồi.

- Cậu quên sao? Hôm nay là chủ nhật, toàn bộ được nghỉ mà.

- Ừ, nhỉ? Tôi quên mất. À, đi ăn gì đi, tôi đói lắm rồi.

- Ukm.

Thế là tôi có 1 người bạn, có thể sẽ là duy nhất ở ngôi trường này…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook