Chương 40
Thảo Nhi
06/06/2013
Nó ngắm nhìn căn phòng, những ngọn nến được xếp thành các hình trái tim,
thắp sáng cả căn phòng. Nó nhìn hắn, hắn đang hát cho nó nghe, 1 giọng
hát rất ấm áp, lôi cuốn.
Bản nhạc dừng lại và kết thúc. Hắn ôm ngực, thở dốc rồi nằm gục ngay trên phím đàn. Nó vội chạy tới, đỡ hắn dậy. Người hắn nóng ran. Nó lo lắng, liền đỡ hắn về phòng. Đặt hắn nằm lên giường, công việc này với nó chẳng dễ dàng gì. Hắn nặng hơn nó, người lại đang mệt như vậy nên bước đi rất khó khăn. Nó hoang mang, giờ này đã khá khuya rồi, không thể làm phiền ba mẹ với Minh Quân được. Với lại Minh Vương chỉ sốt cao thôi, chứ chưa có dấu hiệu nào thêm. Có lẽ mình nó có thể lo được.
Múc 1 chậu nước sạch, rồi lấy khăn, nhúng nước rồi đắp lên trán cho hắn. Rồi cứ thế, nó ngồi chăm sóc hắn cả đêm. Cứ hễ thấy hắn đạp chăn ra là nó lại ngồi dậy, đắp cho hắn. Rồi mệt quá nằm gục bên giường hắn luôn.
Thấy hắn như vậy, nó thật sự rất lo lắng. Nó đã thấy lo từ lúc sáng khi thấy những dấu hiêu bất thường của Quân. Nó thật sự rất buồn, nó chỉ vui vẻ với Duy mà giường như không để ý gì đến tình cảm của Vương thì phải. Nhưng phải chẳng tình cảm của nó dành cho Minh Vương vẫn chưa hết. Hay nói chính xác hơn là nó vẫn còn tình cảm với Minh Vương.
Và những gì nó làm từ nãy tới giờ đã không thể qua được ánh mắt của 1 người. Hắn ta đừng bên ngoài, lặng lẽ nhìn nó chăm sóc anh mình. Thấy nó lo lắng như vậy, hắn ta biết ngay là mình đã đoán đúng, nó vẫn còn tình cảm với anh mình. Cậu mỉm cười, 1 nụ cười nửa miệng, gian xảo. Cậu đang vui, vì mọi chuyện đúng như kế hoạch mà cậu đã vạch ra từ trước.
- A! có cách rồi. Anh lại đây?.....
- Kế hoạch gì? – Hắn cau mày.
- Để xem cô ấy còn tình cảm với anh không?
- Mày chắc chứ?
- Ukm, tất nhiên rồi, anh nghĩ em là ai chứ ? Haha.
- Thôi được rồi, nói đi.
- Này nhá, giờ anh đang sốt, lại sốt cao nữa, chưa đến mức nằm liệt giường nhưng ít nhất
khuôn mặt anh cũng hiện lên sự mệt mỏi. Chốc nữa, đợi cô ấy đi chơi về thì ra phòng đàn piano á, chơi 1 bản nhạc buồn. Cho cô ấy giao động rồi anh gục xuống, thở gấp rồi giả bộ ngất đi. Để xem phản ứng của cô ấy ra sao. Nếu hết tình cảm thì chỉ đưa anh về phòng rồi bỏ ra ngay, còn nếu vẫn còn dù chỉ chút ít thì sẽ khác. Em đảm bảo sáng mai anh sẽ hết sốt ngay mà.
- Mày chắc là được chứ?
- Để rồi xem.
Hắn cứ ngắm nhìn nó như vậy mà đôi lúc ghen tị. Nhớ những lúc hắn ta ốm, chỉ có vài
người giúp việc đi đi lại lại chăm sóc hắn ta thôi chứ không hề nhận được nhiều tình cảm
đến vậy. Đợi nó thiếp đi hắn ta mới đi vào rồi đắp 1 cái chăn nhẹ lên người nó rồi mới về
phòng. 1 lúc sau thì minh Vương qua ngủ với hắn.
Cậu quyết định sẽ ghép anh mình với nó thành 1 đôi. Còn Duy, dù biết là quá đáng nhưng
cậu vẫn phải tách họ ra. Dù gì , Vương cũng là anh cậu, cậu không thể để anh mình chịu
thêm đau khổ nữa. Đúng vậy, chắc chắn, bằng mọi giá, cậu sẽ tách 2 người đó ra. Hết
ngày mai nữa là Ly phải đến trường học, chắc hẳn, lúc đó sẽ có nhiều điều thú vị lắm
đây!!!
…..
Sáng dậy, nó mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây không phải phòng của nó, nó lại
đang nằm trên giường. Nó nhớ là tối hôm qua ngủ gục trên giường mà, đâu phải nằm hẳn
trên giường đâu.
Nó vò đầu, đã có chuyện gì xảy ra với nó vậy. Nó nhang chóng bước chân xuống giường,
ngơ ngác đi ra. Cũng lúc đó thì Minh Vương từ trong phòng tắm đi ra. Cậu chỉ mặc mỗi cái
quần đùi để lộ 1 body săn chắc, khỏe khoắn. Mái tóc đang còn ướt, chưa được chải vẫn
còn bù xù. Nhìn cậu lúc này thật handsome. Đây có lẽ là lần đầu tiên nó nhìn hắn say đắm
đến vậy. Hắn cũng đâu vừa, nhìn lại nó bằng ánh mắt tình cảm.
- Em dậy rồi à!- Hắn cười hiền từ, nụ cười đó lại làm nó xao lòng hơn.
- Anh…tại sao…hôm qua…anh…anh bị ốm…mà…- Nó ấp úng, không nói thành câu. 2 má
nó hồng lên trông thật dễ thương.
- ukm, đúng là hôm qua anh có bị sốt nhưng nhờ em chăm sóc anh đã đỡ hơn nhiều. Tối
anh tỉnh dậy, thấy em nằm gục vậy thì bế em lên giường nằm.
- Cái gì? Bế á? Thế tối qua anh ngủ chỗ nào? Đừng nói là anh cũng nằm…
- Không không, anh qua phòng Quân ngủ. Đừng nghĩ lung tung thế chứ.- Cậu xoa xoa
đầu nó.
- Dạ, thôi em về phòng đây.
Nó nói rồi bước ra ngoài luôn. Nó xuống nhà ăn sáng. Sau khi nó ra thì Quân bước vào với
nụ cười hí hửng.
- OK chứ?
- Tốt.
- Thấy chưa, đã nói rồi mà.
- Ukm, đúng là em của ta có khác. Haha.- Cậu xoa xoa đầu em mình.
- Thế hôm nay anh có đi đâu không?
- Có chứ, bây giờ anh đến để chụp ảnh cho bộ sản phẩm mới của D&G, chi nhánh tại Việt
Nam.
- Thế về sớm chứ?
- Cũng không biết nữa.
- Ukm, thế thôi đi ngay đi không muộn đấy.
….
Quay trở lại với nó.
Nó thật sự rất hoang mang. Ánh mắt đó, cụ cười đó thật sự làm nó xao xuyến. Ánh mắt
cậu nhìn nó rất thật, không hề giả dối như nó đã nghĩ tí nào. Cậu đối xử với nó cứ như
giữa 2 người chưa có chuyện gì hết. Điều đó càng làm nó đau lòng hơn.
Hôm nay là 1 ngày quan trọng với nó…Nó chọn cho mình 1 bộ đồ xinh xắn, vẫn toát lên vẻ
đáng yêu của mình. Rồi tranh thủ thu dọn 1 số đồ đạc cần thiết rồi rút Iphone ra.
- A lô, chuyện cháu nhờ cô sao rồi?
- Được rồi. Ra sân bay gặp cô hả?
- OK. Vậy chuyến bay lúc mấy giờ.
- OK, vậy 2 tiếng nữa cháu gặp cô ở đó.
- Vâng, Bye cô.
Nó cúp máy, lòng bồn chồn, lo lắng.
- Cốc cốc cốc. – Có tiếng gõ cửa.
Nó chán nản bước ra mở cửa. Và trước mặt cô là Minh Quân.
- Chào em gái! Chuẩn bị đi đâu hay sao mà mặc đẹp thế?
- Lại chuyện gì nữa đây – Nó khó chịu.
- Em không thể nói chuyện được tử tế hơn sao? Ít nhất cũng phải mời anh vào phòng chứ.
- Đây là phòng con gái, con trai như anh không tiện vào đâu. Nên tốt nhất là muốn nói
chuyện thì ra chỗ khác. Thích nói gì thì nói.
Nó nòi rồi bước đi ra ban công đừng luôn, trong khi Quân còn chưa kịp phản ứng.
- Sao anh nói gì thì nói luôn đi.
- Em biết em là người đặc biệt lắm không? – Cậu nhìn thẳng vào nó.
- Là sao? – Nó nhún vai.
- Chưa 1 người con gái nào như em có thể làm anh trở nên như vậy em biết không?
- Chịu, không hiểu.
- Chưa người con gái nào có thể biến Vương trở nên yếu đuối như thế. Trước đây, anh
luôn là người cứng rắn. Vậy mà vì em anh ấy đã khóc 1 mình rồi còn uống nhiều rượu đến
mức phát sốt như thế. – Cậu gắt
- Vậy sao? – Nó bình thản nói nhưng bên trong lòng nó đang dậy sóng.
- Tình cảm của anh ấy giành cho em là thật, nhưng ngược lại, em đã làm gì với nó, chà đạp
lên tình cảm của người khác, em thấy vui lắm sao?
- …
- Là em không biết đó thôi, chứ ngoài anh ra, chưa người nào có thể bước chân vào căn
phòng của anh ấy kể cả ba mẹ.- Cậu hạ giọng dần khi thấy vẻ mặt bối rồi của nó.
- Thật sao? – Nó sửng sốt.
- Thế mà em lại có thể ra vào 1 cách dễ dàng. Anh ấy là người nổi tiếng, là mẫu người lí
tưởng của bao người, có bao nhiêu cô người mẫu muốn anh ấy trở thành bạn trai của mình
nhưng anh ấy đã từ chối. Anh nói rằng chưa từng có cảm giác với 1 người nào ngoài em.
Anh ấy có thua kém gì Duy đâu. Kể cả danh vọng tiền bạc, anh ấy lại đẹp trai như vậy.
- …- Nó im lặng.
- Hãy suy nghĩ thật kĩ đến những gì anh nói. Nếu em muốn quay lại với anh ấy nhưng lại
ngại vì chuyện của Duy thì cứ nói với anh, anh giải quyết cho. – Cậu thản nhiên nói rồi
bước vào.
- Anh…- Nó cất tiếng
Cậu vui mừng quay lại.
- Sao, suy nghĩ kĩ chưa mà quyết định nhanh vậy. - Cậu hớn hở. – Muốn quay lại với
Vương sao?
Nó lắc đầu, làm cậu mừng hụt.
- Chứ sao?
Nó chỉ tay về phía sợi dây chuyền trên cổ cậu.
- Cái đó, của anh à?
- Có lẽ vậy. – Cậu nhún vai.
- Sao lại có lẽ?
- Anh cũng không biết nữa. Chỉ nghe Minh Vương nói nó rất quan trọng thôi. Mà sao em lại
hỏi thế, em biết nó à? – Cậu ngạc nhiên.
- À không, tại thấy nó đẹp nên tò mò hỏi chơi thôi mà.
- Ukm thôi anh vào đây, cứ suy nghĩ đến lời đề nghị của anh nhá.- Cậu nói rồi vào trong
luôn.
Nó đừng lại, nhìn về phía xa xăm. Câu nói của Quân vẫn đang vang vẳng trong đầu nó
“Chỉ nghe Minh Vương nói nó rất quan trọng thôi.”
Nghe Minh Vương nói ư? Vậy chắc là của Minh Vương rồi, chứ sao Quân lại nói thế chứ?
Không còn nghi ngờ gì nữa. Bi chính là Minh Vương
Bản nhạc dừng lại và kết thúc. Hắn ôm ngực, thở dốc rồi nằm gục ngay trên phím đàn. Nó vội chạy tới, đỡ hắn dậy. Người hắn nóng ran. Nó lo lắng, liền đỡ hắn về phòng. Đặt hắn nằm lên giường, công việc này với nó chẳng dễ dàng gì. Hắn nặng hơn nó, người lại đang mệt như vậy nên bước đi rất khó khăn. Nó hoang mang, giờ này đã khá khuya rồi, không thể làm phiền ba mẹ với Minh Quân được. Với lại Minh Vương chỉ sốt cao thôi, chứ chưa có dấu hiệu nào thêm. Có lẽ mình nó có thể lo được.
Múc 1 chậu nước sạch, rồi lấy khăn, nhúng nước rồi đắp lên trán cho hắn. Rồi cứ thế, nó ngồi chăm sóc hắn cả đêm. Cứ hễ thấy hắn đạp chăn ra là nó lại ngồi dậy, đắp cho hắn. Rồi mệt quá nằm gục bên giường hắn luôn.
Thấy hắn như vậy, nó thật sự rất lo lắng. Nó đã thấy lo từ lúc sáng khi thấy những dấu hiêu bất thường của Quân. Nó thật sự rất buồn, nó chỉ vui vẻ với Duy mà giường như không để ý gì đến tình cảm của Vương thì phải. Nhưng phải chẳng tình cảm của nó dành cho Minh Vương vẫn chưa hết. Hay nói chính xác hơn là nó vẫn còn tình cảm với Minh Vương.
Và những gì nó làm từ nãy tới giờ đã không thể qua được ánh mắt của 1 người. Hắn ta đừng bên ngoài, lặng lẽ nhìn nó chăm sóc anh mình. Thấy nó lo lắng như vậy, hắn ta biết ngay là mình đã đoán đúng, nó vẫn còn tình cảm với anh mình. Cậu mỉm cười, 1 nụ cười nửa miệng, gian xảo. Cậu đang vui, vì mọi chuyện đúng như kế hoạch mà cậu đã vạch ra từ trước.
- A! có cách rồi. Anh lại đây?.....
- Kế hoạch gì? – Hắn cau mày.
- Để xem cô ấy còn tình cảm với anh không?
- Mày chắc chứ?
- Ukm, tất nhiên rồi, anh nghĩ em là ai chứ ? Haha.
- Thôi được rồi, nói đi.
- Này nhá, giờ anh đang sốt, lại sốt cao nữa, chưa đến mức nằm liệt giường nhưng ít nhất
khuôn mặt anh cũng hiện lên sự mệt mỏi. Chốc nữa, đợi cô ấy đi chơi về thì ra phòng đàn piano á, chơi 1 bản nhạc buồn. Cho cô ấy giao động rồi anh gục xuống, thở gấp rồi giả bộ ngất đi. Để xem phản ứng của cô ấy ra sao. Nếu hết tình cảm thì chỉ đưa anh về phòng rồi bỏ ra ngay, còn nếu vẫn còn dù chỉ chút ít thì sẽ khác. Em đảm bảo sáng mai anh sẽ hết sốt ngay mà.
- Mày chắc là được chứ?
- Để rồi xem.
Hắn cứ ngắm nhìn nó như vậy mà đôi lúc ghen tị. Nhớ những lúc hắn ta ốm, chỉ có vài
người giúp việc đi đi lại lại chăm sóc hắn ta thôi chứ không hề nhận được nhiều tình cảm
đến vậy. Đợi nó thiếp đi hắn ta mới đi vào rồi đắp 1 cái chăn nhẹ lên người nó rồi mới về
phòng. 1 lúc sau thì minh Vương qua ngủ với hắn.
Cậu quyết định sẽ ghép anh mình với nó thành 1 đôi. Còn Duy, dù biết là quá đáng nhưng
cậu vẫn phải tách họ ra. Dù gì , Vương cũng là anh cậu, cậu không thể để anh mình chịu
thêm đau khổ nữa. Đúng vậy, chắc chắn, bằng mọi giá, cậu sẽ tách 2 người đó ra. Hết
ngày mai nữa là Ly phải đến trường học, chắc hẳn, lúc đó sẽ có nhiều điều thú vị lắm
đây!!!
…..
Sáng dậy, nó mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây không phải phòng của nó, nó lại
đang nằm trên giường. Nó nhớ là tối hôm qua ngủ gục trên giường mà, đâu phải nằm hẳn
trên giường đâu.
Nó vò đầu, đã có chuyện gì xảy ra với nó vậy. Nó nhang chóng bước chân xuống giường,
ngơ ngác đi ra. Cũng lúc đó thì Minh Vương từ trong phòng tắm đi ra. Cậu chỉ mặc mỗi cái
quần đùi để lộ 1 body săn chắc, khỏe khoắn. Mái tóc đang còn ướt, chưa được chải vẫn
còn bù xù. Nhìn cậu lúc này thật handsome. Đây có lẽ là lần đầu tiên nó nhìn hắn say đắm
đến vậy. Hắn cũng đâu vừa, nhìn lại nó bằng ánh mắt tình cảm.
- Em dậy rồi à!- Hắn cười hiền từ, nụ cười đó lại làm nó xao lòng hơn.
- Anh…tại sao…hôm qua…anh…anh bị ốm…mà…- Nó ấp úng, không nói thành câu. 2 má
nó hồng lên trông thật dễ thương.
- ukm, đúng là hôm qua anh có bị sốt nhưng nhờ em chăm sóc anh đã đỡ hơn nhiều. Tối
anh tỉnh dậy, thấy em nằm gục vậy thì bế em lên giường nằm.
- Cái gì? Bế á? Thế tối qua anh ngủ chỗ nào? Đừng nói là anh cũng nằm…
- Không không, anh qua phòng Quân ngủ. Đừng nghĩ lung tung thế chứ.- Cậu xoa xoa
đầu nó.
- Dạ, thôi em về phòng đây.
Nó nói rồi bước ra ngoài luôn. Nó xuống nhà ăn sáng. Sau khi nó ra thì Quân bước vào với
nụ cười hí hửng.
- OK chứ?
- Tốt.
- Thấy chưa, đã nói rồi mà.
- Ukm, đúng là em của ta có khác. Haha.- Cậu xoa xoa đầu em mình.
- Thế hôm nay anh có đi đâu không?
- Có chứ, bây giờ anh đến để chụp ảnh cho bộ sản phẩm mới của D&G, chi nhánh tại Việt
Nam.
- Thế về sớm chứ?
- Cũng không biết nữa.
- Ukm, thế thôi đi ngay đi không muộn đấy.
….
Quay trở lại với nó.
Nó thật sự rất hoang mang. Ánh mắt đó, cụ cười đó thật sự làm nó xao xuyến. Ánh mắt
cậu nhìn nó rất thật, không hề giả dối như nó đã nghĩ tí nào. Cậu đối xử với nó cứ như
giữa 2 người chưa có chuyện gì hết. Điều đó càng làm nó đau lòng hơn.
Hôm nay là 1 ngày quan trọng với nó…Nó chọn cho mình 1 bộ đồ xinh xắn, vẫn toát lên vẻ
đáng yêu của mình. Rồi tranh thủ thu dọn 1 số đồ đạc cần thiết rồi rút Iphone ra.
- A lô, chuyện cháu nhờ cô sao rồi?
- Được rồi. Ra sân bay gặp cô hả?
- OK. Vậy chuyến bay lúc mấy giờ.
- OK, vậy 2 tiếng nữa cháu gặp cô ở đó.
- Vâng, Bye cô.
Nó cúp máy, lòng bồn chồn, lo lắng.
- Cốc cốc cốc. – Có tiếng gõ cửa.
Nó chán nản bước ra mở cửa. Và trước mặt cô là Minh Quân.
- Chào em gái! Chuẩn bị đi đâu hay sao mà mặc đẹp thế?
- Lại chuyện gì nữa đây – Nó khó chịu.
- Em không thể nói chuyện được tử tế hơn sao? Ít nhất cũng phải mời anh vào phòng chứ.
- Đây là phòng con gái, con trai như anh không tiện vào đâu. Nên tốt nhất là muốn nói
chuyện thì ra chỗ khác. Thích nói gì thì nói.
Nó nòi rồi bước đi ra ban công đừng luôn, trong khi Quân còn chưa kịp phản ứng.
- Sao anh nói gì thì nói luôn đi.
- Em biết em là người đặc biệt lắm không? – Cậu nhìn thẳng vào nó.
- Là sao? – Nó nhún vai.
- Chưa 1 người con gái nào như em có thể làm anh trở nên như vậy em biết không?
- Chịu, không hiểu.
- Chưa người con gái nào có thể biến Vương trở nên yếu đuối như thế. Trước đây, anh
luôn là người cứng rắn. Vậy mà vì em anh ấy đã khóc 1 mình rồi còn uống nhiều rượu đến
mức phát sốt như thế. – Cậu gắt
- Vậy sao? – Nó bình thản nói nhưng bên trong lòng nó đang dậy sóng.
- Tình cảm của anh ấy giành cho em là thật, nhưng ngược lại, em đã làm gì với nó, chà đạp
lên tình cảm của người khác, em thấy vui lắm sao?
- …
- Là em không biết đó thôi, chứ ngoài anh ra, chưa người nào có thể bước chân vào căn
phòng của anh ấy kể cả ba mẹ.- Cậu hạ giọng dần khi thấy vẻ mặt bối rồi của nó.
- Thật sao? – Nó sửng sốt.
- Thế mà em lại có thể ra vào 1 cách dễ dàng. Anh ấy là người nổi tiếng, là mẫu người lí
tưởng của bao người, có bao nhiêu cô người mẫu muốn anh ấy trở thành bạn trai của mình
nhưng anh ấy đã từ chối. Anh nói rằng chưa từng có cảm giác với 1 người nào ngoài em.
Anh ấy có thua kém gì Duy đâu. Kể cả danh vọng tiền bạc, anh ấy lại đẹp trai như vậy.
- …- Nó im lặng.
- Hãy suy nghĩ thật kĩ đến những gì anh nói. Nếu em muốn quay lại với anh ấy nhưng lại
ngại vì chuyện của Duy thì cứ nói với anh, anh giải quyết cho. – Cậu thản nhiên nói rồi
bước vào.
- Anh…- Nó cất tiếng
Cậu vui mừng quay lại.
- Sao, suy nghĩ kĩ chưa mà quyết định nhanh vậy. - Cậu hớn hở. – Muốn quay lại với
Vương sao?
Nó lắc đầu, làm cậu mừng hụt.
- Chứ sao?
Nó chỉ tay về phía sợi dây chuyền trên cổ cậu.
- Cái đó, của anh à?
- Có lẽ vậy. – Cậu nhún vai.
- Sao lại có lẽ?
- Anh cũng không biết nữa. Chỉ nghe Minh Vương nói nó rất quan trọng thôi. Mà sao em lại
hỏi thế, em biết nó à? – Cậu ngạc nhiên.
- À không, tại thấy nó đẹp nên tò mò hỏi chơi thôi mà.
- Ukm thôi anh vào đây, cứ suy nghĩ đến lời đề nghị của anh nhá.- Cậu nói rồi vào trong
luôn.
Nó đừng lại, nhìn về phía xa xăm. Câu nói của Quân vẫn đang vang vẳng trong đầu nó
“Chỉ nghe Minh Vương nói nó rất quan trọng thôi.”
Nghe Minh Vương nói ư? Vậy chắc là của Minh Vương rồi, chứ sao Quân lại nói thế chứ?
Không còn nghi ngờ gì nữa. Bi chính là Minh Vương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.