Chương 41
Thảo Nhi
06/06/2013
- Xin quý khách vui lòng chuẩn bị, máy bay sắp cất cánh tới Đà Nẵng trong 2 phút nữa.- Tiếng từ cái loa
- Haizz.
Nó lặng lẽ thở dài, ngồi trên hàng ghế máy bay.
Máy bay cất cánh, lòng nó xôn xao. Vừa có gì đó buồn, lại có chút gì vui, nhưng cũng có
phần hoang mang. Trong đầu nó đang có 1 mớ hỗn độn.
Hôm nay là ngày quan trọng với nó. Ngày mà nó đau buồn nhất trong suốt khoảng thời
gian dài, kể từ ngày anh nó mất. Nó rút trong túi xách ra 1 tấm ảnh, là ảnh nó với gia
đình. Lúc đó cuộc sống với nó thật hạnh phúc, vui vẻ và tràn ngập tiếng cười. Thế nhưng,
ông trời lại cướp mất nụ cười hạnh phúc đó, để nó lạc vào 1 thế giới mới. 1 tầng lớp
thượng lưu. Từ 1 cô gái nhà quê, bỗng chốc trở thành 1 cô tiểu thư nhà giàu với bao điều
mới mẻ.
1 vài giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Nó khóc, nó đau lòng. Nó nhớ lại những thời gian
hạnh phúc ấy, những kỉ niệm mà có lẽ nó sẽ không bao giờ quên được. Nó ước gì, thời gian
có thể quay trở lại, để nó có thể sống trong sự hạnh phúc như ngày ấy. Nó không ghét
cuộc sống hiện tại, không phải là họ không yêu thương nó, nhưng sự thật là nó vẫn chưa
quen thuộc với cuộc sống này. Nó vốn là 1 cô gái quê mùa chứ đâu phải là tiểu thư như
bây giờ? Nó cần thời gian để thích nghi dần với cuộc sống này. Nhưng với nó, cuộc sống
trước kia vẫn là tốt đẹp nhất, chỉ có điều là nó không thể quay lại được như trước kia nữa
thôi.
Tay nó run run, bức ảnh trên tay rơi xuống đất. Nó định cúi đầu xuống nhặt thì người ngồi
bên cạnh nó đã cúi người xuống và nhặt bức ảnh lên rồi đưa cho nó. Trên bức ảnh còn
kèm theo 1 tờ giấy mềm để lau nước mắt nữa. Nó ngạc nhiên, nhìn người đó và…sửng sốt.
Nó cứng họng, không thể nói lên lời.
- Anh biết vì sao em lại ngồi ở đây và cũng biết vì sao em khóc. Nhưng nếu muốn, em có
thể nói cho mọi người biết là em muốn đến Đà Nẵng mà, đâu ai cấm em đâu mà lại lặng
thầm đi 1 mình thế chứ. – Minh Quân nói 1 cách điềm tĩnh.
- Anh…sao lại biết em đi mà theo vậy?
- Chỉ là tình cờ thôi.
- Anh theo dõi em?
- Không không, anh đâu hèn hạ đến mức làm trò đó. Đã nói rồi chỉ là tình cờ thôi mà.
- Tình cờ?
- Phải. Người mua vé máy bay cho em là bạn cũ của anh. Anh tình cờ gặp cô ấy và biết
chuyện em chuẩn bị đi Đà Nẵng. Thế nên bằng mọi cách anh đã có được tấm vé này để
ngồi bên cạnh em đây.
- Thế sao lúc anh vào em không biết nhỉ?
- Vì lúc đó, em đang mẩn mê với tấm ảnh đó nên không để ý người đi vào là ai?
- …
Nó im lặng, không nói gì nữa. Chuyện nó đi đã bị lộ, còn biết chối cãi gì nữa.
- Hôm nay anh rảnh, đi với cô em gái 1 chuyến coi như đi chơi vậy.- Hắn ta bình thản lấy
tờ báo ra đọc.
Nó cất tấm ảnh đi, lặng lẽ, nhìn trộm hắn ta. Nó không thể hiểu nổi, đâu mới là con người
thật của hắn ta. Lạnh lùng, kiêu căng, đê tiện, bỉ ổi hay là tình cảm, tốt bụng.
- Anh đẹp trai đến vậy sao?- Hắn tờ báo xuống.
Bị phát hiện là mình nhìn trộm, nó đỏ mặt, xấu hổ, quay đi. Để lại nụ cười gian tà trên
miệng hắn. Thấy nó như vậy hắn càng đắc chí hơn. Hắn đã nghĩ mình đã làm được. Khiến
nó mê mẩn trước vẻ đẹp của cậu chính là mong muốn hiện tại của cậu. Và coi như cậu đã
thành công.
- Anh đừng hiểu nhầm. – Nó cất tiếng.
- ???
- Em nhìn anh không phải vì anh đẹp trai của anh đâu?
- Hả? – Hắn sửng sốt. – Em đừng nói là yêu anh rồi nha.
- Cái gì? H0h0. – Có cũng phải phì cười trước câu nói đùa của hắn ta.
- Chỉ vì em không thể hiểu nổi bản chất con người của anh thôi.
- Ra vậy. Vậy mà làm anh cứ tưởng…
- Tưởng bở chứ gì? Haha.- Nó cười, cười tươi như xóa tan đi những nỗi niềm trong lòng
nãy giờ.
- Xin quý khách vui lòng chuẩn bị, máy bay đang dần hạ cánh xuống sân bay X tại thành
phố Đà Nẵng.
- Thế là tới nơi rồi. Em định đi đâu đây?
- Ra đấy rồi biết.
2 người bước ra cùng đoàn người tấp nập ở sân bay.
Nó gọi 1 chiếc taxi rồi chui vào, còn hắn ta đứng bên ngoài lưỡng lự, không muốn vào.
- Anh định đi với em chứ?
- Nhưng mà…
- Nếu không đi thì thôi. Bác tài ch…
- Thôi được rồi.
Cậu đành mở cánh cửa trước rồi vào trong ngồi. Nói thật, cậu không thích cảm giác này,
không được thoải mái. Từ trước tới giờ, cậu toàn ngồi xe riêng chứ chưa 1 lần đi xe taxi.
- Cho xe đến nghĩa trang thành phố đi.- Nó cất tiếng.
Chiếc xe dần lăn bánh.
- Em định đến đó sao?
- Ukm.
- Tại sao lại không đến mấy nơi khác như siêu thị, khu vui chơi, trung tâm giải trí, nhà
hàng, khách sạn,… mà mới đến đây đã tới đó vậy. – Hắn nổi quạu.
- Em đến đây không phải để chơi, còn nếu anh muốn có thể bắt 1 chiếc xe khách và làm
những gì mình muốn.
- Thôi được rồi. – Cậu đành chịu lép vế và im lặng ngồi trên xe.
- Đến nơi rồi, của cô cậu hết 7 chục ạ.
- Của chú đây. – Minh Quân trả tiền.
2 người xuống xe và bước về phía nghĩa trang.
- Nơi đây có vẻ sạch sẽ nhỉ?
- Tất nhiên, vì hằng ngày vẫn có người đến quét dọn mà.
- Sao em biết rõ thế?
- Đó không phải là chuyện của anh.
Nó dẫn hắn đến chỗ có mấy ngôi mộ xây cạnh nhau. Chỉ trỏ
- Đây là ngôi mộ của ông em, cái bên cạnh là mộ của bà em, cái dưới kia là mộ của ba em,
cái bên cạnh là mộ của mẹ em, còn cái dưới kia là của anh em. – nó nói nhỏ dần, nét mặt
thoáng nỗi buồn.
- Hôm nay là ngày giỗ của ông bà, ba mẹ em mà sao không ai đến hết vậy.
- Chắc là chưa, tí nữa họ mới đến, giờ mới sáng mà. Anh giúp em bày số trái cây này ra dĩa
đi.
Thế là 2 bọn họ cùng nhau đặt những trái cây mà nó mang đến ra dĩa. Đặt mấy bó hoa
tươi lên mấy ngôi mộ. Rồi đốt nhang, thắp lên mấy ngôi mộ đó.
Sau khi đã xong việc, nó mới chạy đến chỗ mộ ông.
- Ông à, cháu Li đây, ông có nhớ cháu không. Cháu nhớ ông nhiều lắm. Giá mà cháu có
thể nhỏ lại để lại được ông cõng trên lưng đi chơi ông nhi? Rồi lại được ông dạy hát nữa
chứ. Đúng, giá mà cháu được nhỏ lại.
Nó lại chạy sang bên bà. Hắn ta chỉ biết đứng nhíu mày nhìn nó thôi.
- Bà à, chắc ở đó chẳng còn ai nhổ tóc ngứa cho bà nữa nhỉ? Rồi chẳng ai chải tóc mái tóc
dài đó nữa đúng không ạ? Cháu đang ở đây, rất xa với bà nên không thể nhổ tóc ngứa
hay chải tóc cho bà nữa. Mà cháu cũng chẳng được bà chải tóc cho nữa. Chẳng được
nghe bà kể chuyện nữa. – 2 mắt nó nhòa lệ.
Nó tiến tới mộ ba mình.
- Ba à, con nhớ ba lắm. Ở bên đó còn ai đám lưng cho ba mỗi lúc ba mỏi nữa không ạ?
Cuộc sống mới của con ổn lắm, nhưng có lẽ không đâu bằng nhà mình phải không ạ? Chính
ba đã nói với con như thế?
2 mắt nó đã ngấn lệ, nó lê đôi chân của mình tới mộ anh trai nó.
- Anh ơi. Đã lâu lắm rồi, em mới nói chuyện với anh. Ở đó, anh đã kiếm được chị dâu cho
em chưa? Em nhớ anh, nhớ vòng tay che chở của anh. Nhưng đã lâu lắm rồi, đã hơn 8
năm. Từ cái ngày đấy, ngày mà anh nằm xuống ngay dưới chân em. Hức, hức.
Nó lại tiến tới ngôi mội của mẹ mình. Còn Quân, hắn thật sự chưa chứng kiến cảnh nào
như thế. Cậu không biết làm gì hơn là chỉ biết lặng yên nhìn nó. Cậu muốn chạy đến bên
nó, ôm lấy nó vào lòng nhưng đôi chân cậu lại không cho phép cậu làm điều đó. Nó nhắc
cậu rằng nó là của anh cậu, cậu không được phép làm thế.
- Mẹ ơi. Hức Hức. – Nó nấc lên. – Con nhớ mẹ, hức hức nhiều lắm. Làm sao đây, con nhớ
cả nhà, nhớ lại những gì trong quá khứ. Chẳng còn ai yêu thương con như mẹ nữa, chẳng
còn ai chiều chuộng con nữa. Hức hức. Tại sao? Tại sao? Mọi người cứ bỏ con mà đi.
Không ai yêu thương con hết sao? Hức hức.
Nó như muốn suy sụp ngay lúc đó. Thấy nó vậy, hắn ta chạy ngay tới.
- Em ổn chứ.
- Hức hức, khi ấy, em trở thành đứa trẻ mồ côi, khi đến trường bị bạn bè giễu cợt về nhà
chỉ có 1 mình, căn nhà vốn ấm cúng hạnh phúc thì giờ lại lạnh lẽo. – Nó ngả đầu lên vai
hắn ta. Hắn xoa xoa đầu nó
- Anh biết, anh biết. Đó là chuyện của quá khứ rồi. Bây giờ chẳng phải em đang sống rất
hạnh phúc sao?
- Bề ngoài là thế, nhưng ai có thể hiểu nổi những gì em nghĩ trong lòng chứ. Chỉ mình em,
em nhớ họ. Làm sao có thể sống hạnh phúc khi sống thiếu ba mẹ chứ.
- Ly này, thật ra, bố mẹ anh, đã m…
- Ôi trời, Ly đấy à. Cháu đến rồi đó sao? – Là tiếng của 1 người phụ nữ.
- Cô Kiều, chú Phong đó ạ. – Nó ngồi dậy.
- Ukm, cháu khóc đó à. Nhìn này, 2 mắt sưng húp cả rồi. Thế đây là…
- Dạ là anh cháu ạ.
- À ra vậy…
Thế là cả buổi sáng hôm ấy, 2 người đến nhà cô Kiều. Ở đó, họ ăn trưa với nhau. Thỉnh
thoảng, cô Kiều hay hắn ta cứ kể 1 vài câu chuyện cười hay làm trò hề cho nó cười, cho nó quên đi cảm giác đau buồn.
- Haizz.
Nó lặng lẽ thở dài, ngồi trên hàng ghế máy bay.
Máy bay cất cánh, lòng nó xôn xao. Vừa có gì đó buồn, lại có chút gì vui, nhưng cũng có
phần hoang mang. Trong đầu nó đang có 1 mớ hỗn độn.
Hôm nay là ngày quan trọng với nó. Ngày mà nó đau buồn nhất trong suốt khoảng thời
gian dài, kể từ ngày anh nó mất. Nó rút trong túi xách ra 1 tấm ảnh, là ảnh nó với gia
đình. Lúc đó cuộc sống với nó thật hạnh phúc, vui vẻ và tràn ngập tiếng cười. Thế nhưng,
ông trời lại cướp mất nụ cười hạnh phúc đó, để nó lạc vào 1 thế giới mới. 1 tầng lớp
thượng lưu. Từ 1 cô gái nhà quê, bỗng chốc trở thành 1 cô tiểu thư nhà giàu với bao điều
mới mẻ.
1 vài giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Nó khóc, nó đau lòng. Nó nhớ lại những thời gian
hạnh phúc ấy, những kỉ niệm mà có lẽ nó sẽ không bao giờ quên được. Nó ước gì, thời gian
có thể quay trở lại, để nó có thể sống trong sự hạnh phúc như ngày ấy. Nó không ghét
cuộc sống hiện tại, không phải là họ không yêu thương nó, nhưng sự thật là nó vẫn chưa
quen thuộc với cuộc sống này. Nó vốn là 1 cô gái quê mùa chứ đâu phải là tiểu thư như
bây giờ? Nó cần thời gian để thích nghi dần với cuộc sống này. Nhưng với nó, cuộc sống
trước kia vẫn là tốt đẹp nhất, chỉ có điều là nó không thể quay lại được như trước kia nữa
thôi.
Tay nó run run, bức ảnh trên tay rơi xuống đất. Nó định cúi đầu xuống nhặt thì người ngồi
bên cạnh nó đã cúi người xuống và nhặt bức ảnh lên rồi đưa cho nó. Trên bức ảnh còn
kèm theo 1 tờ giấy mềm để lau nước mắt nữa. Nó ngạc nhiên, nhìn người đó và…sửng sốt.
Nó cứng họng, không thể nói lên lời.
- Anh biết vì sao em lại ngồi ở đây và cũng biết vì sao em khóc. Nhưng nếu muốn, em có
thể nói cho mọi người biết là em muốn đến Đà Nẵng mà, đâu ai cấm em đâu mà lại lặng
thầm đi 1 mình thế chứ. – Minh Quân nói 1 cách điềm tĩnh.
- Anh…sao lại biết em đi mà theo vậy?
- Chỉ là tình cờ thôi.
- Anh theo dõi em?
- Không không, anh đâu hèn hạ đến mức làm trò đó. Đã nói rồi chỉ là tình cờ thôi mà.
- Tình cờ?
- Phải. Người mua vé máy bay cho em là bạn cũ của anh. Anh tình cờ gặp cô ấy và biết
chuyện em chuẩn bị đi Đà Nẵng. Thế nên bằng mọi cách anh đã có được tấm vé này để
ngồi bên cạnh em đây.
- Thế sao lúc anh vào em không biết nhỉ?
- Vì lúc đó, em đang mẩn mê với tấm ảnh đó nên không để ý người đi vào là ai?
- …
Nó im lặng, không nói gì nữa. Chuyện nó đi đã bị lộ, còn biết chối cãi gì nữa.
- Hôm nay anh rảnh, đi với cô em gái 1 chuyến coi như đi chơi vậy.- Hắn ta bình thản lấy
tờ báo ra đọc.
Nó cất tấm ảnh đi, lặng lẽ, nhìn trộm hắn ta. Nó không thể hiểu nổi, đâu mới là con người
thật của hắn ta. Lạnh lùng, kiêu căng, đê tiện, bỉ ổi hay là tình cảm, tốt bụng.
- Anh đẹp trai đến vậy sao?- Hắn tờ báo xuống.
Bị phát hiện là mình nhìn trộm, nó đỏ mặt, xấu hổ, quay đi. Để lại nụ cười gian tà trên
miệng hắn. Thấy nó như vậy hắn càng đắc chí hơn. Hắn đã nghĩ mình đã làm được. Khiến
nó mê mẩn trước vẻ đẹp của cậu chính là mong muốn hiện tại của cậu. Và coi như cậu đã
thành công.
- Anh đừng hiểu nhầm. – Nó cất tiếng.
- ???
- Em nhìn anh không phải vì anh đẹp trai của anh đâu?
- Hả? – Hắn sửng sốt. – Em đừng nói là yêu anh rồi nha.
- Cái gì? H0h0. – Có cũng phải phì cười trước câu nói đùa của hắn ta.
- Chỉ vì em không thể hiểu nổi bản chất con người của anh thôi.
- Ra vậy. Vậy mà làm anh cứ tưởng…
- Tưởng bở chứ gì? Haha.- Nó cười, cười tươi như xóa tan đi những nỗi niềm trong lòng
nãy giờ.
- Xin quý khách vui lòng chuẩn bị, máy bay đang dần hạ cánh xuống sân bay X tại thành
phố Đà Nẵng.
- Thế là tới nơi rồi. Em định đi đâu đây?
- Ra đấy rồi biết.
2 người bước ra cùng đoàn người tấp nập ở sân bay.
Nó gọi 1 chiếc taxi rồi chui vào, còn hắn ta đứng bên ngoài lưỡng lự, không muốn vào.
- Anh định đi với em chứ?
- Nhưng mà…
- Nếu không đi thì thôi. Bác tài ch…
- Thôi được rồi.
Cậu đành mở cánh cửa trước rồi vào trong ngồi. Nói thật, cậu không thích cảm giác này,
không được thoải mái. Từ trước tới giờ, cậu toàn ngồi xe riêng chứ chưa 1 lần đi xe taxi.
- Cho xe đến nghĩa trang thành phố đi.- Nó cất tiếng.
Chiếc xe dần lăn bánh.
- Em định đến đó sao?
- Ukm.
- Tại sao lại không đến mấy nơi khác như siêu thị, khu vui chơi, trung tâm giải trí, nhà
hàng, khách sạn,… mà mới đến đây đã tới đó vậy. – Hắn nổi quạu.
- Em đến đây không phải để chơi, còn nếu anh muốn có thể bắt 1 chiếc xe khách và làm
những gì mình muốn.
- Thôi được rồi. – Cậu đành chịu lép vế và im lặng ngồi trên xe.
- Đến nơi rồi, của cô cậu hết 7 chục ạ.
- Của chú đây. – Minh Quân trả tiền.
2 người xuống xe và bước về phía nghĩa trang.
- Nơi đây có vẻ sạch sẽ nhỉ?
- Tất nhiên, vì hằng ngày vẫn có người đến quét dọn mà.
- Sao em biết rõ thế?
- Đó không phải là chuyện của anh.
Nó dẫn hắn đến chỗ có mấy ngôi mộ xây cạnh nhau. Chỉ trỏ
- Đây là ngôi mộ của ông em, cái bên cạnh là mộ của bà em, cái dưới kia là mộ của ba em,
cái bên cạnh là mộ của mẹ em, còn cái dưới kia là của anh em. – nó nói nhỏ dần, nét mặt
thoáng nỗi buồn.
- Hôm nay là ngày giỗ của ông bà, ba mẹ em mà sao không ai đến hết vậy.
- Chắc là chưa, tí nữa họ mới đến, giờ mới sáng mà. Anh giúp em bày số trái cây này ra dĩa
đi.
Thế là 2 bọn họ cùng nhau đặt những trái cây mà nó mang đến ra dĩa. Đặt mấy bó hoa
tươi lên mấy ngôi mộ. Rồi đốt nhang, thắp lên mấy ngôi mộ đó.
Sau khi đã xong việc, nó mới chạy đến chỗ mộ ông.
- Ông à, cháu Li đây, ông có nhớ cháu không. Cháu nhớ ông nhiều lắm. Giá mà cháu có
thể nhỏ lại để lại được ông cõng trên lưng đi chơi ông nhi? Rồi lại được ông dạy hát nữa
chứ. Đúng, giá mà cháu được nhỏ lại.
Nó lại chạy sang bên bà. Hắn ta chỉ biết đứng nhíu mày nhìn nó thôi.
- Bà à, chắc ở đó chẳng còn ai nhổ tóc ngứa cho bà nữa nhỉ? Rồi chẳng ai chải tóc mái tóc
dài đó nữa đúng không ạ? Cháu đang ở đây, rất xa với bà nên không thể nhổ tóc ngứa
hay chải tóc cho bà nữa. Mà cháu cũng chẳng được bà chải tóc cho nữa. Chẳng được
nghe bà kể chuyện nữa. – 2 mắt nó nhòa lệ.
Nó tiến tới mộ ba mình.
- Ba à, con nhớ ba lắm. Ở bên đó còn ai đám lưng cho ba mỗi lúc ba mỏi nữa không ạ?
Cuộc sống mới của con ổn lắm, nhưng có lẽ không đâu bằng nhà mình phải không ạ? Chính
ba đã nói với con như thế?
2 mắt nó đã ngấn lệ, nó lê đôi chân của mình tới mộ anh trai nó.
- Anh ơi. Đã lâu lắm rồi, em mới nói chuyện với anh. Ở đó, anh đã kiếm được chị dâu cho
em chưa? Em nhớ anh, nhớ vòng tay che chở của anh. Nhưng đã lâu lắm rồi, đã hơn 8
năm. Từ cái ngày đấy, ngày mà anh nằm xuống ngay dưới chân em. Hức, hức.
Nó lại tiến tới ngôi mội của mẹ mình. Còn Quân, hắn thật sự chưa chứng kiến cảnh nào
như thế. Cậu không biết làm gì hơn là chỉ biết lặng yên nhìn nó. Cậu muốn chạy đến bên
nó, ôm lấy nó vào lòng nhưng đôi chân cậu lại không cho phép cậu làm điều đó. Nó nhắc
cậu rằng nó là của anh cậu, cậu không được phép làm thế.
- Mẹ ơi. Hức Hức. – Nó nấc lên. – Con nhớ mẹ, hức hức nhiều lắm. Làm sao đây, con nhớ
cả nhà, nhớ lại những gì trong quá khứ. Chẳng còn ai yêu thương con như mẹ nữa, chẳng
còn ai chiều chuộng con nữa. Hức hức. Tại sao? Tại sao? Mọi người cứ bỏ con mà đi.
Không ai yêu thương con hết sao? Hức hức.
Nó như muốn suy sụp ngay lúc đó. Thấy nó vậy, hắn ta chạy ngay tới.
- Em ổn chứ.
- Hức hức, khi ấy, em trở thành đứa trẻ mồ côi, khi đến trường bị bạn bè giễu cợt về nhà
chỉ có 1 mình, căn nhà vốn ấm cúng hạnh phúc thì giờ lại lạnh lẽo. – Nó ngả đầu lên vai
hắn ta. Hắn xoa xoa đầu nó
- Anh biết, anh biết. Đó là chuyện của quá khứ rồi. Bây giờ chẳng phải em đang sống rất
hạnh phúc sao?
- Bề ngoài là thế, nhưng ai có thể hiểu nổi những gì em nghĩ trong lòng chứ. Chỉ mình em,
em nhớ họ. Làm sao có thể sống hạnh phúc khi sống thiếu ba mẹ chứ.
- Ly này, thật ra, bố mẹ anh, đã m…
- Ôi trời, Ly đấy à. Cháu đến rồi đó sao? – Là tiếng của 1 người phụ nữ.
- Cô Kiều, chú Phong đó ạ. – Nó ngồi dậy.
- Ukm, cháu khóc đó à. Nhìn này, 2 mắt sưng húp cả rồi. Thế đây là…
- Dạ là anh cháu ạ.
- À ra vậy…
Thế là cả buổi sáng hôm ấy, 2 người đến nhà cô Kiều. Ở đó, họ ăn trưa với nhau. Thỉnh
thoảng, cô Kiều hay hắn ta cứ kể 1 vài câu chuyện cười hay làm trò hề cho nó cười, cho nó quên đi cảm giác đau buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.