Chương 43
Thảo Nhi
06/06/2013
- Đứng ở đây, và nhìn họ ư? – Nó trố mắt
- Phải. – Hắn điềm tĩnh. – Để đấy cho anh
Minh Quân tiến dần về phía trước, nơi có 3 anh chàng đang chuẩn bị cưỡng bức 1 cô gái.
- Ê, bọn kia. – Hắn ta cất tiếng. – Dừng lại đi.
1 trong bọn người đó chỉ tay về phía mình.
- Bọn tao hả?
- Chứ bọn nào nữa.
- Mày là thằng nào? – Tên cầm đầu hỏi
- Thằng nào cũng được, miễn là thả cô ấy ra.
Tên đó liếc về phía cô gái có tên Minh Thanh.
- Á à, mày cũng dùng hàng à. Haha, nhưng không được đâu chú em à, đừng có mơ mà hớt tay trên của bọn này nhá.
- Đúng vậy đấy. – Tên đàn em hớt lẻo.
- Bọn bay cho nó 1 bài học đi. – Tên cầm đầu hằn giọng
2 thằng xông lên, hùng hổ, người toàn sát khí, 2 tay cầm 2 cây, phùng mang trợn má, nhìn mà sợ. Đứng ngoài chứng kiền cảnh 2 người lao đến, nó
nuốt nước bọt, không biết hắn sẽ thế nào.
Nó nhắm mắt lại, không biết mình sẽ nhìn được cái gì nữa khi thấy 2 thằng dó vung cây lên.
- Phập…pặp…pụp…chát…á…á…đau quá…phập…phập… - 1 loạt âm thanh phát lên.
Nó ti hí, rồi mở 2 mắt thật to ra nhìn hắn với 2 anh chàng cao to nằm la liệt dưới mặt đất. Đằng kia, anh tên cầm đầu kia cũng run nốt, nhưng tuy
vậy, hắn vẫn cứ nắm chặt tay cô gái, sợ cô ấy bỏ chạy.
- Mày là đứa nào? – Vẫn còn già mồm
- Phan Hoàng Minh Quân. – Hắn ta điềm tĩnh.
- Hả? – Hắn ngạc nhiên, khẽ lướt mắt sang Minh Thanh, rồi lại khẽ nở nụ cười gian tà.
- Phặp. – Chỉ trong chớp mắt, 1 con dao sắt nhọn đã kề dưới cổ của Minh Thanh cô sợ hãi, hét toáng lên.
- Á…á, cứu em.
- Mày muốn gì? – Hắn khó chịu.
- Bọn tao đã trả tiền, mày không có quyền hớt tay trên của tao đâu.
- Thế này đã được chưa. – Hắn ta đưa ra cả 1 xấp tờ 500k ra.
Anh chàng kia lóa mắt, số tiền đó còn gấp mấy chục lần so với số tiền hắn bỏ ra. Hắn dơ tay ra định lấy tiền nhưng Minh Quân giựt lại, hất mặt về
phía Minh Thanh. Tên đó hiểu ý, liền thả cô gái đó ra, giựt lấy tiền trên tay Quân rồi chạy thẳng 1 mạch ra ngoài, cũng không quên kéo 2 thằng
nằm la liệt trên đất kia.
Thoát nạn, Minh Thanh mừng hú vía, cô mừng rỡ, thở phù nhẹ nhõm. Hắn ta không nói gì nữa, cậu rảo bước chân ra ngoài.
- Anh ơi. – Minh Thanh e dè gọi. Cô vẫn chưa thấy rõ mặt ân nhân mình vì ở trong hẻm trời lại tối mập mờ nên nhìn không rõ.
- Gì? – Cậu đáp trả 1 cách ngắn gọn.
- Anh đã trả tiền cho em, đã cứu em, và em nghĩ là em cần phục… - Từ đằng sau, cô gái vừa nói vừa vuốt người hắn, tiến về phía trước, đến khi
nhùn thẳng mặt hắn Minh Thanh mới sững người, vội vụt tay lại, đơ mất mấy giây.
- Chắc là cô vẫn còn nhớ tôi chứ, gái bán hoa?
- Anh…anh… - Cô đơ họng
- Không đúng sao, chính cô đã nói với tôi thế còn gì?
Thấy hắn ta mãi không chịu lại, nó tò mò tiến về chỗ hắn đứng.
- Đó là chuyện của 2 năm trước, còn bây giờ, anh đã đủ lớn rồi chứ? – Cô vẫn còn đỏng đảnh.
- Có đủ cũng không thèm đụng vào cô, gái làm tiền. Thế là đủ rồi. – Hắn nói rồi kéo tay nó đi.
- Đứng lại. – Minh Thanh hét.
Hắn liền đứng lại.
- Có phải vì cô gái này không?
- Đúng thì sao mà không đúng thì sao? – Hắn nhìu mày.
- Có đúng không? - Cô nhấn mạnh từng chữ. - Chỉ 1 câu hỏi bình thường thôi mà, có gì mà khó vậy chứ?
- Phải, cô ấy là bạn gái tôi đấy, ít ra cô ấy còn hiền lành, đáng yêu, dễ thương, chứ không phải loại người đê tiện, bỉ ổi, lại là gái bán hoa như cô.
Hắn nói xong kéo nó đi luôn trong khi nó chưa kịp phản ứng….
…
Tại 1 ghế đá của cong viên vỉa hè.
- Tại sao anh lại làm thế?
- Anh xin lỗi, chỉ vì muốn thoát khỏi rắc rối.
- Rắc rối?
- Phải, đó là chuyện của quá khứ, không phải bây giờ. – Cậu nhẹ giọng.
- Anh đã quen cô ấy từ trước?
- Ukm, anh gặp Minh Thanh khi bọn anh ở Mĩ. Anh đã quen cô ấy, rồi thời gian trôi qua, anh đã yêu cô ấy. Tụi anh ở bên nhau, vui vẻ, hạnh phúc.
Cho đến 1 ngày, cô ấy nói là đã lừa dối anh để lấy tiền, và cô ấy chỉ là gái bán hoa thôi. Cô ấy gặp anh là có mục đích từ trước rồi. – Cậu nói nhỏ
dần.
- Thật vậy sao? – Nó sửng sốt.
- Nhưng đó đã là chuyện của 2 năm trước.
- Vậy anh còn tình cảm với cô ấy chứ?
- Với loại người như thế thì tất nhiên là không rồi. Với loại chuyện cũng đã lâu rồi mà.
- Ukm, Nên quên chuyện đã qua thì tốt hơn.
- À, Ly này?
- Sao anh?
- Xem ra anh với em ngày càng thân nhau nhỉ, em không còn ghét anh như lần đầu gặp nữa.
- Hì hì. Tại…
- Tít tít… - Tiếng chuông điện thoại nó.
- Sao anh?
- Không, em đang ở Đà Nẵng.
- Chẳng phải anh nói anh bận, không đi được với em hay sao?
- Yên tâm, em sắp về rồi.
- Tối á, không, tối nay em mệt lắm, không đi đâu. Với lại em cũng muốn chuẩn bị, ngày mai phải đến trường rồi.
- Hì, mình còn nhiều thời gian gặp nhau mà.
- Ukm, biết vậy. Được rồi mai em sẽ chờ anh đón. Được chưa?
- Thôi, bye anh.
Hắn ta nhíu mày khi nghe nó nói chuyện, không cần nói cũng đoán được, nó đang nói chuyện với ai.
- Nhắc đến chuyện đi học mới nhớ, ngày mai sẽ có điều bất ngờ cho em đấy Ly à?
- Hả, bất ngờ á?
- Ukm.
- Cái gì thế?
- Mai rồi biết.
- Nói đi, năn nỉ á, pờ liiiiiiii. – Nó kéo dài, chớp chớp mắt, tỏ vẻ đáng thương.
- Thôi đến giờ rồi, mình đến sân bay đi. – Không là muộn mất đấy.
Thế là 2 người quay về. Buổi tối ấy vẫn trôi qua bình thường, lặng lẽ. Nó lên giường nằm, nhắm mắt lại và hồi hộp, chờ đón ngày mai, khi nó đi
học….
- Phải. – Hắn điềm tĩnh. – Để đấy cho anh
Minh Quân tiến dần về phía trước, nơi có 3 anh chàng đang chuẩn bị cưỡng bức 1 cô gái.
- Ê, bọn kia. – Hắn ta cất tiếng. – Dừng lại đi.
1 trong bọn người đó chỉ tay về phía mình.
- Bọn tao hả?
- Chứ bọn nào nữa.
- Mày là thằng nào? – Tên cầm đầu hỏi
- Thằng nào cũng được, miễn là thả cô ấy ra.
Tên đó liếc về phía cô gái có tên Minh Thanh.
- Á à, mày cũng dùng hàng à. Haha, nhưng không được đâu chú em à, đừng có mơ mà hớt tay trên của bọn này nhá.
- Đúng vậy đấy. – Tên đàn em hớt lẻo.
- Bọn bay cho nó 1 bài học đi. – Tên cầm đầu hằn giọng
2 thằng xông lên, hùng hổ, người toàn sát khí, 2 tay cầm 2 cây, phùng mang trợn má, nhìn mà sợ. Đứng ngoài chứng kiền cảnh 2 người lao đến, nó
nuốt nước bọt, không biết hắn sẽ thế nào.
Nó nhắm mắt lại, không biết mình sẽ nhìn được cái gì nữa khi thấy 2 thằng dó vung cây lên.
- Phập…pặp…pụp…chát…á…á…đau quá…phập…phập… - 1 loạt âm thanh phát lên.
Nó ti hí, rồi mở 2 mắt thật to ra nhìn hắn với 2 anh chàng cao to nằm la liệt dưới mặt đất. Đằng kia, anh tên cầm đầu kia cũng run nốt, nhưng tuy
vậy, hắn vẫn cứ nắm chặt tay cô gái, sợ cô ấy bỏ chạy.
- Mày là đứa nào? – Vẫn còn già mồm
- Phan Hoàng Minh Quân. – Hắn ta điềm tĩnh.
- Hả? – Hắn ngạc nhiên, khẽ lướt mắt sang Minh Thanh, rồi lại khẽ nở nụ cười gian tà.
- Phặp. – Chỉ trong chớp mắt, 1 con dao sắt nhọn đã kề dưới cổ của Minh Thanh cô sợ hãi, hét toáng lên.
- Á…á, cứu em.
- Mày muốn gì? – Hắn khó chịu.
- Bọn tao đã trả tiền, mày không có quyền hớt tay trên của tao đâu.
- Thế này đã được chưa. – Hắn ta đưa ra cả 1 xấp tờ 500k ra.
Anh chàng kia lóa mắt, số tiền đó còn gấp mấy chục lần so với số tiền hắn bỏ ra. Hắn dơ tay ra định lấy tiền nhưng Minh Quân giựt lại, hất mặt về
phía Minh Thanh. Tên đó hiểu ý, liền thả cô gái đó ra, giựt lấy tiền trên tay Quân rồi chạy thẳng 1 mạch ra ngoài, cũng không quên kéo 2 thằng
nằm la liệt trên đất kia.
Thoát nạn, Minh Thanh mừng hú vía, cô mừng rỡ, thở phù nhẹ nhõm. Hắn ta không nói gì nữa, cậu rảo bước chân ra ngoài.
- Anh ơi. – Minh Thanh e dè gọi. Cô vẫn chưa thấy rõ mặt ân nhân mình vì ở trong hẻm trời lại tối mập mờ nên nhìn không rõ.
- Gì? – Cậu đáp trả 1 cách ngắn gọn.
- Anh đã trả tiền cho em, đã cứu em, và em nghĩ là em cần phục… - Từ đằng sau, cô gái vừa nói vừa vuốt người hắn, tiến về phía trước, đến khi
nhùn thẳng mặt hắn Minh Thanh mới sững người, vội vụt tay lại, đơ mất mấy giây.
- Chắc là cô vẫn còn nhớ tôi chứ, gái bán hoa?
- Anh…anh… - Cô đơ họng
- Không đúng sao, chính cô đã nói với tôi thế còn gì?
Thấy hắn ta mãi không chịu lại, nó tò mò tiến về chỗ hắn đứng.
- Đó là chuyện của 2 năm trước, còn bây giờ, anh đã đủ lớn rồi chứ? – Cô vẫn còn đỏng đảnh.
- Có đủ cũng không thèm đụng vào cô, gái làm tiền. Thế là đủ rồi. – Hắn nói rồi kéo tay nó đi.
- Đứng lại. – Minh Thanh hét.
Hắn liền đứng lại.
- Có phải vì cô gái này không?
- Đúng thì sao mà không đúng thì sao? – Hắn nhìu mày.
- Có đúng không? - Cô nhấn mạnh từng chữ. - Chỉ 1 câu hỏi bình thường thôi mà, có gì mà khó vậy chứ?
- Phải, cô ấy là bạn gái tôi đấy, ít ra cô ấy còn hiền lành, đáng yêu, dễ thương, chứ không phải loại người đê tiện, bỉ ổi, lại là gái bán hoa như cô.
Hắn nói xong kéo nó đi luôn trong khi nó chưa kịp phản ứng….
…
Tại 1 ghế đá của cong viên vỉa hè.
- Tại sao anh lại làm thế?
- Anh xin lỗi, chỉ vì muốn thoát khỏi rắc rối.
- Rắc rối?
- Phải, đó là chuyện của quá khứ, không phải bây giờ. – Cậu nhẹ giọng.
- Anh đã quen cô ấy từ trước?
- Ukm, anh gặp Minh Thanh khi bọn anh ở Mĩ. Anh đã quen cô ấy, rồi thời gian trôi qua, anh đã yêu cô ấy. Tụi anh ở bên nhau, vui vẻ, hạnh phúc.
Cho đến 1 ngày, cô ấy nói là đã lừa dối anh để lấy tiền, và cô ấy chỉ là gái bán hoa thôi. Cô ấy gặp anh là có mục đích từ trước rồi. – Cậu nói nhỏ
dần.
- Thật vậy sao? – Nó sửng sốt.
- Nhưng đó đã là chuyện của 2 năm trước.
- Vậy anh còn tình cảm với cô ấy chứ?
- Với loại người như thế thì tất nhiên là không rồi. Với loại chuyện cũng đã lâu rồi mà.
- Ukm, Nên quên chuyện đã qua thì tốt hơn.
- À, Ly này?
- Sao anh?
- Xem ra anh với em ngày càng thân nhau nhỉ, em không còn ghét anh như lần đầu gặp nữa.
- Hì hì. Tại…
- Tít tít… - Tiếng chuông điện thoại nó.
- Sao anh?
- Không, em đang ở Đà Nẵng.
- Chẳng phải anh nói anh bận, không đi được với em hay sao?
- Yên tâm, em sắp về rồi.
- Tối á, không, tối nay em mệt lắm, không đi đâu. Với lại em cũng muốn chuẩn bị, ngày mai phải đến trường rồi.
- Hì, mình còn nhiều thời gian gặp nhau mà.
- Ukm, biết vậy. Được rồi mai em sẽ chờ anh đón. Được chưa?
- Thôi, bye anh.
Hắn ta nhíu mày khi nghe nó nói chuyện, không cần nói cũng đoán được, nó đang nói chuyện với ai.
- Nhắc đến chuyện đi học mới nhớ, ngày mai sẽ có điều bất ngờ cho em đấy Ly à?
- Hả, bất ngờ á?
- Ukm.
- Cái gì thế?
- Mai rồi biết.
- Nói đi, năn nỉ á, pờ liiiiiiii. – Nó kéo dài, chớp chớp mắt, tỏ vẻ đáng thương.
- Thôi đến giờ rồi, mình đến sân bay đi. – Không là muộn mất đấy.
Thế là 2 người quay về. Buổi tối ấy vẫn trôi qua bình thường, lặng lẽ. Nó lên giường nằm, nhắm mắt lại và hồi hộp, chờ đón ngày mai, khi nó đi
học….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.