Chương 44
Thảo Nhi
06/06/2013
Sáng dậy, nó uể oải bước xuống nhà. Thật sự là nó rất buồn ngủ nhưng vì hôm nay phải đi học nên nó mới ráng dậy.
Nó mặc bộ đồng phục tinh tươm đã chuản bị từ trước. Nó xuống nhà ăn sáng.
- Hôm nay con đi học rồi à? – Mẹ cô cười.
- Dạ. Ủa mà mọi người đâu hết rồi mà chỉ còn ba với mẹ thế này? – Nó ngó quanh.
- Hì, mặc tụi nó đi, con ăn phần bánh mì này đi rồi đến trường không muộn đấy. – Bà Trần đẩy dĩa bánh mì,
trứng gà + 1 li sữa nóng ra trước mặt nó. Bà cười gian xảo, thật ra bà biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sự
im lặng có lẽ là đúng hơn. – Thế con có cần người đưa đi học không?
- Con sẽ chở Ly đi ạ. – 1 giọng nói quen thuộc cất lên.
- Con? Duy sao?
- Hì, chứ bác nghĩ ai ạ? – Duy cười đắc ý
- À không, bác chỉ hơi ngạc nhiên thôi. – Bà quay sang phía nó. – Ăn nhanh con, không để Duy phải chờ.
Nó hì hục, cắm cúi ăn hết chỗ bánh mì với li sữa đó.
- Xong.
- Được rồi, 2 con đi đi.
- Dạ, bye mama.
Nó và Duy tiến ra cổng, nơi có 1 chiếc xe chờ sẵn ở đó. Duy ga lăng mở cửa cho nó vào, rồi cậu cũng vào và
lái xe.
Từ đằng xa, có 2 ánh nhìn về phía họ…
- Em nghĩ cách đó được chứ?
- Không chắc là hoàn hảo nhưng ít ra cũng được phần nào, anh yên tâm. Thôi, muộn rồi em đi đây. – Cậu
nháy mắt rồi cũng đi.
…
Tại sân trường HM.
Liếc…nhìn…ngó…Bao ánh mắt đổ dồn kèm theo sự xì xào bán tán đối với cặp đôi nam thanh nữ tú này. Lần
đầu tiên trong trường này, có 1 cặp xinh tươi đến vậy. Khi họ tay trong tay bước đến trường. Điều này
chẳng phải là công khai chuyện tình cảm sao? Duy mỉm cười mãn nguyện, được đi bên nó lúc này đang là sự
hạnh phúc với cậu. Còn khi bên cậu, nó lại thấy thanh thản.
Khi 2 người bước vào lớp, mọi người đã ồ lên. Rồi vây quanh lấy nó. Là nó chứ không phải là cả 2. Mọi người
xúm vào nó, hỏi han, làm bộ quan tâm lắm. Nhưng thật ra, từ trước giờ họ có quan tâm gì nó đâu. Kiểu này
lại lấy lòng nó để tìm cách lấy lòng mấy anh đẹp trai rồi. Còn Duy, cậu bị gạt sang 1 bên, không phải là là cậu
không được chú ý, thỉnh thoảng vẫn có mấy ánh mắt ngại ngùng ngoái nhìn lại khi gạt cậu sang 1 bên như
thế. Nhưng với họ bây giờ, việc lấy lòng nó quan trọng hơn là việc ve vãn mấy anh đẹp trai.
- Tin hot hot đây, mọi người muốn nghe không? – 1 cô bạn hớt hải chạy vào.
- Tin gì? -Tất cả mọi người đều quan tâm trước vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt của cô bạn đó kể cả nó.
- 1 hot boy nữa lại chuyển về trường mình. Đẹp trai lắm. Học lớp 12. Đố mọi người biết là ai nào?
- Là ai?
- Phan Hoàng Minh Quân, là cậu út của tập đoàn Hoàng Minh.
- Hả? Không thể nào? – Mọi người sửng sốt, nhất là nó với Duy. Chuyện như vậy mà cả 2 người đều không
hề biết.
- Thật không?
- Không tin à, đang đứng dưới sân ý, xuống mà coi. – Cô bạn chỉ tay xuống.
Cả lớp ào ào chạy xuống, ai cũng muốn được thấy Minh Quân. Chỉ còn lại nó với Duy. 2 người nhún vai, rồi ra
trước ban công nhìn xuống.
Đúng thật, Minh Quân đang ở đó, giữa 1 vùng người, toàn là girl. Cũng phải thôi, người đẹp trai như thế em
nào mà chả thèm, còn mấy anh kia thì không dám lại gần vì xấu hổ trước vẻ đẹp như vậy, nó nhìn trong đám
người đó, có cả Ngọc Diệp, cái cô gái đáng ghét cũng bị vẻ đẹp của hắn ta hút hồn rồi. Cô nhìn lên, thấy nó
đang đứng cạnh Duy, ánh mắt cô đanh lại. Cô quyết không để yên cho nó, mặc dù cô đã có đối tượng mới,
nhưng thù cũ vẫn chưa trả thì cô sẽ không để yên.
Minh Quân bị kẹt giữa vòng vây của những cô gái, cậu thật không thể hiểu nổi, đã quá lâu khi cậu bước chân
đến ngôi trường. 1 người như cậu thì cần gì đi học, nhưng vì mục đích của mình mà cậu phải làm thế. Nhưng
với tình trạng không được như mong muốn lúc này thì đây cũng có thể là 1 sự hi sinh cao cả. Cậu thậm chí
không thể nhích nổi 1 bước.
- Anh Quân, anh có bạn gái chưa?
- Anh ơi, sắp tới sinh nhật em rồi, anh đến nhá?
- Anh Quân ơi, làm bạn trai em nhá?
- Anh ơi, sao anh lại đi học?
Bla bla, cậu đau đầu với 1 mớ câu nói đó. Cậu liếc lên tầng, đưa ánh mắt cầu cứu đến nó và Duy. Nhưng trái
lại với những gì cậu mong mỏi, cậu nhận được chỉ là cái nhìn thờ ơ của 2 người. Như kiểu cậu bị trả thù bởi
không cho họ biết vậy.
- Thôi, xuống giúp anh ấy chứ? – Duy không im lặng được nữa.
- Không, anh thích thì xuống. – Nó lạnh lùng.
- Thế nhá, anh xuống nhá? – Cậu nháy mắt rảo chân bước đi
- Rồi xuống đó, gái bu cho rồi thì hết giúp nhá. – Nó điềm tĩnh.
Duy khựng lại, nó nói đúng quá còn gì.
- Thế em xuống đi.
- Tại sao phải xuống chứ?
- Dù gì anh ấy cũng là anh trai của em mà, với cả dưới đó toàn girl chứ có mống boy nào đâu. Em cứ đi ngang
nhiên, đâu phải sợ ai quấy rầy.
- Không. – Ngắn gọn.
- Đi mà. Pờ liiiiiiii – Cậu nũng nĩu
- Thôi được.
Nó bước xuống, tự nhìn lại mình. Đâu có gì đáng để giận chứ. Nó tự cốc đầu mình. Xuống hết cầu thang.
- Tùng tùng tùng. – Tiếng trống vào lớp.
Thế là giúp mà chưa kịp giúp. Nó chán nản lại đi lên tầng. Ngồi về chỗ, xụ mặt xuống. Còn Duy thì cười khúc
khích với vẻ mặt này của nó.
Nó nổi giận, đứng dậy.
- Này, có thôi không thì bảo?
- E hèm. – Tiếng cô giáo.
Lớp im phăng phắc.
- Hôm nay lớp ta chào mừng Ly đi học lại. Sao mọi thứ thế nào, em có thể kể cho mọi người nghe về chuyến
đi lí thú của mình chứ?
- Vâng ạ. – Nó đứng dậy. – Ngôi trường mà em được đến là 1 ngôi trường cực kì tốt, tốt cả về vật chất lẫn
chất lượng. Mọi người học hành rất chăm chỉ và rất tốt. Học sinh ở đó thì rất thân thiện, thầy cô thì tâm
huyết với nghề và có trình độ giảng dạy tốt ạ.
- Ukm, được rồi. Các em cố gắng học tập thật tốt để được như bạn nhá.
Cô cười, không hiểu nó nghĩ gì mà lại nói như thế. Những gì mà nó nói ở trường này cũng có, chứ đâu riêng
trường đó chứ. Cô không nói gì nữa, bắt đầu với bài giảng của mình. Mọi người lại học say sưa.
Ở một lớp học khác…
Học sinh nữ thì thi nhau la hét, học sinh nam thì im thin thít vì mình bị ép vế.
- Các em trật tự nào, hôm nay chúng ta rất vinh dự khi được đón bạn Phan Hoàng Minh Quân đến học với
chúng ta. Đề nghị lớp cho tràng pháo tay chào mừng nào.
Cả lớp vỗ tay ào ào. Tất nhiên tràng pháo tay ấy chủ yếu là của mấy cô gái thôi chứ mấy anh con trai thì chỉ
xoa xoa tay vào nhau cho có lệ thôi.
- Bây giờ để cô xếp chỗ cho em nhá. – Cô giáo đưa mắt xuống dưới lớp và cố tìm 1 chỗ thích hợp cho hắn ta.
- Chỗ này này cô
- Chỗ này trống này cô
- Ngồi cạnh em đi cô.
- Cô ơi bên này.
- Quân ơi, chỗ này.
Cả lớp nhốn nháo, đến cô giáo cũng chịu thua.
- Em muốn ngồi chỗ nào hả Quân.
- Thưa cô, em nghĩ là em cần ngồi 1 mình ở cuối lớp là thích hợp nhất ạ. – Giờ cậu mới lên tiếng.
- Được rồi. Em sẽ ngồi ở đó. – Cô chỉ tay về phía bàn góc lớp. – Các em ngồi ở đó, dịch chuyển đến bàn trống
đi để Quân ngồi ở đó.
Thế là nghe lệnh, 2 cô em ngồi dưới phải chuyển chỗ đi.
Tiết học bắt đầu. Hắn ta bắt đầu chán nản, phải cậu đã chán ngắt cái cảnh trường lớp này rồi. 2 mắt cậu bắt
đầu lim dim, rồi gục hẳn xuống bàn. Đấy chính là lí do cậu không muốn ngồi trên, sợ mất cả hình tượng đẹp
đẽ của mình.
Ở trên, cô giáo thấy cậu nghủ gật nhưng không dám gọi tên cậu. Dù gì đây cũng là ngôi trường của nhà cậu.
Dù cậu không quậy phá hay phạm lỗi gì mà lại ngoan ngoãn là đằng khác, thì ít nhất thấy cô trong trường
cũng phải nể mặt cậu.
Cô giảng bài, cô cố ý đi lại xung quanh chỗ cậu.
Nó mặc bộ đồng phục tinh tươm đã chuản bị từ trước. Nó xuống nhà ăn sáng.
- Hôm nay con đi học rồi à? – Mẹ cô cười.
- Dạ. Ủa mà mọi người đâu hết rồi mà chỉ còn ba với mẹ thế này? – Nó ngó quanh.
- Hì, mặc tụi nó đi, con ăn phần bánh mì này đi rồi đến trường không muộn đấy. – Bà Trần đẩy dĩa bánh mì,
trứng gà + 1 li sữa nóng ra trước mặt nó. Bà cười gian xảo, thật ra bà biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sự
im lặng có lẽ là đúng hơn. – Thế con có cần người đưa đi học không?
- Con sẽ chở Ly đi ạ. – 1 giọng nói quen thuộc cất lên.
- Con? Duy sao?
- Hì, chứ bác nghĩ ai ạ? – Duy cười đắc ý
- À không, bác chỉ hơi ngạc nhiên thôi. – Bà quay sang phía nó. – Ăn nhanh con, không để Duy phải chờ.
Nó hì hục, cắm cúi ăn hết chỗ bánh mì với li sữa đó.
- Xong.
- Được rồi, 2 con đi đi.
- Dạ, bye mama.
Nó và Duy tiến ra cổng, nơi có 1 chiếc xe chờ sẵn ở đó. Duy ga lăng mở cửa cho nó vào, rồi cậu cũng vào và
lái xe.
Từ đằng xa, có 2 ánh nhìn về phía họ…
- Em nghĩ cách đó được chứ?
- Không chắc là hoàn hảo nhưng ít ra cũng được phần nào, anh yên tâm. Thôi, muộn rồi em đi đây. – Cậu
nháy mắt rồi cũng đi.
…
Tại sân trường HM.
Liếc…nhìn…ngó…Bao ánh mắt đổ dồn kèm theo sự xì xào bán tán đối với cặp đôi nam thanh nữ tú này. Lần
đầu tiên trong trường này, có 1 cặp xinh tươi đến vậy. Khi họ tay trong tay bước đến trường. Điều này
chẳng phải là công khai chuyện tình cảm sao? Duy mỉm cười mãn nguyện, được đi bên nó lúc này đang là sự
hạnh phúc với cậu. Còn khi bên cậu, nó lại thấy thanh thản.
Khi 2 người bước vào lớp, mọi người đã ồ lên. Rồi vây quanh lấy nó. Là nó chứ không phải là cả 2. Mọi người
xúm vào nó, hỏi han, làm bộ quan tâm lắm. Nhưng thật ra, từ trước giờ họ có quan tâm gì nó đâu. Kiểu này
lại lấy lòng nó để tìm cách lấy lòng mấy anh đẹp trai rồi. Còn Duy, cậu bị gạt sang 1 bên, không phải là là cậu
không được chú ý, thỉnh thoảng vẫn có mấy ánh mắt ngại ngùng ngoái nhìn lại khi gạt cậu sang 1 bên như
thế. Nhưng với họ bây giờ, việc lấy lòng nó quan trọng hơn là việc ve vãn mấy anh đẹp trai.
- Tin hot hot đây, mọi người muốn nghe không? – 1 cô bạn hớt hải chạy vào.
- Tin gì? -Tất cả mọi người đều quan tâm trước vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt của cô bạn đó kể cả nó.
- 1 hot boy nữa lại chuyển về trường mình. Đẹp trai lắm. Học lớp 12. Đố mọi người biết là ai nào?
- Là ai?
- Phan Hoàng Minh Quân, là cậu út của tập đoàn Hoàng Minh.
- Hả? Không thể nào? – Mọi người sửng sốt, nhất là nó với Duy. Chuyện như vậy mà cả 2 người đều không
hề biết.
- Thật không?
- Không tin à, đang đứng dưới sân ý, xuống mà coi. – Cô bạn chỉ tay xuống.
Cả lớp ào ào chạy xuống, ai cũng muốn được thấy Minh Quân. Chỉ còn lại nó với Duy. 2 người nhún vai, rồi ra
trước ban công nhìn xuống.
Đúng thật, Minh Quân đang ở đó, giữa 1 vùng người, toàn là girl. Cũng phải thôi, người đẹp trai như thế em
nào mà chả thèm, còn mấy anh kia thì không dám lại gần vì xấu hổ trước vẻ đẹp như vậy, nó nhìn trong đám
người đó, có cả Ngọc Diệp, cái cô gái đáng ghét cũng bị vẻ đẹp của hắn ta hút hồn rồi. Cô nhìn lên, thấy nó
đang đứng cạnh Duy, ánh mắt cô đanh lại. Cô quyết không để yên cho nó, mặc dù cô đã có đối tượng mới,
nhưng thù cũ vẫn chưa trả thì cô sẽ không để yên.
Minh Quân bị kẹt giữa vòng vây của những cô gái, cậu thật không thể hiểu nổi, đã quá lâu khi cậu bước chân
đến ngôi trường. 1 người như cậu thì cần gì đi học, nhưng vì mục đích của mình mà cậu phải làm thế. Nhưng
với tình trạng không được như mong muốn lúc này thì đây cũng có thể là 1 sự hi sinh cao cả. Cậu thậm chí
không thể nhích nổi 1 bước.
- Anh Quân, anh có bạn gái chưa?
- Anh ơi, sắp tới sinh nhật em rồi, anh đến nhá?
- Anh Quân ơi, làm bạn trai em nhá?
- Anh ơi, sao anh lại đi học?
Bla bla, cậu đau đầu với 1 mớ câu nói đó. Cậu liếc lên tầng, đưa ánh mắt cầu cứu đến nó và Duy. Nhưng trái
lại với những gì cậu mong mỏi, cậu nhận được chỉ là cái nhìn thờ ơ của 2 người. Như kiểu cậu bị trả thù bởi
không cho họ biết vậy.
- Thôi, xuống giúp anh ấy chứ? – Duy không im lặng được nữa.
- Không, anh thích thì xuống. – Nó lạnh lùng.
- Thế nhá, anh xuống nhá? – Cậu nháy mắt rảo chân bước đi
- Rồi xuống đó, gái bu cho rồi thì hết giúp nhá. – Nó điềm tĩnh.
Duy khựng lại, nó nói đúng quá còn gì.
- Thế em xuống đi.
- Tại sao phải xuống chứ?
- Dù gì anh ấy cũng là anh trai của em mà, với cả dưới đó toàn girl chứ có mống boy nào đâu. Em cứ đi ngang
nhiên, đâu phải sợ ai quấy rầy.
- Không. – Ngắn gọn.
- Đi mà. Pờ liiiiiiii – Cậu nũng nĩu
- Thôi được.
Nó bước xuống, tự nhìn lại mình. Đâu có gì đáng để giận chứ. Nó tự cốc đầu mình. Xuống hết cầu thang.
- Tùng tùng tùng. – Tiếng trống vào lớp.
Thế là giúp mà chưa kịp giúp. Nó chán nản lại đi lên tầng. Ngồi về chỗ, xụ mặt xuống. Còn Duy thì cười khúc
khích với vẻ mặt này của nó.
Nó nổi giận, đứng dậy.
- Này, có thôi không thì bảo?
- E hèm. – Tiếng cô giáo.
Lớp im phăng phắc.
- Hôm nay lớp ta chào mừng Ly đi học lại. Sao mọi thứ thế nào, em có thể kể cho mọi người nghe về chuyến
đi lí thú của mình chứ?
- Vâng ạ. – Nó đứng dậy. – Ngôi trường mà em được đến là 1 ngôi trường cực kì tốt, tốt cả về vật chất lẫn
chất lượng. Mọi người học hành rất chăm chỉ và rất tốt. Học sinh ở đó thì rất thân thiện, thầy cô thì tâm
huyết với nghề và có trình độ giảng dạy tốt ạ.
- Ukm, được rồi. Các em cố gắng học tập thật tốt để được như bạn nhá.
Cô cười, không hiểu nó nghĩ gì mà lại nói như thế. Những gì mà nó nói ở trường này cũng có, chứ đâu riêng
trường đó chứ. Cô không nói gì nữa, bắt đầu với bài giảng của mình. Mọi người lại học say sưa.
Ở một lớp học khác…
Học sinh nữ thì thi nhau la hét, học sinh nam thì im thin thít vì mình bị ép vế.
- Các em trật tự nào, hôm nay chúng ta rất vinh dự khi được đón bạn Phan Hoàng Minh Quân đến học với
chúng ta. Đề nghị lớp cho tràng pháo tay chào mừng nào.
Cả lớp vỗ tay ào ào. Tất nhiên tràng pháo tay ấy chủ yếu là của mấy cô gái thôi chứ mấy anh con trai thì chỉ
xoa xoa tay vào nhau cho có lệ thôi.
- Bây giờ để cô xếp chỗ cho em nhá. – Cô giáo đưa mắt xuống dưới lớp và cố tìm 1 chỗ thích hợp cho hắn ta.
- Chỗ này này cô
- Chỗ này trống này cô
- Ngồi cạnh em đi cô.
- Cô ơi bên này.
- Quân ơi, chỗ này.
Cả lớp nhốn nháo, đến cô giáo cũng chịu thua.
- Em muốn ngồi chỗ nào hả Quân.
- Thưa cô, em nghĩ là em cần ngồi 1 mình ở cuối lớp là thích hợp nhất ạ. – Giờ cậu mới lên tiếng.
- Được rồi. Em sẽ ngồi ở đó. – Cô chỉ tay về phía bàn góc lớp. – Các em ngồi ở đó, dịch chuyển đến bàn trống
đi để Quân ngồi ở đó.
Thế là nghe lệnh, 2 cô em ngồi dưới phải chuyển chỗ đi.
Tiết học bắt đầu. Hắn ta bắt đầu chán nản, phải cậu đã chán ngắt cái cảnh trường lớp này rồi. 2 mắt cậu bắt
đầu lim dim, rồi gục hẳn xuống bàn. Đấy chính là lí do cậu không muốn ngồi trên, sợ mất cả hình tượng đẹp
đẽ của mình.
Ở trên, cô giáo thấy cậu nghủ gật nhưng không dám gọi tên cậu. Dù gì đây cũng là ngôi trường của nhà cậu.
Dù cậu không quậy phá hay phạm lỗi gì mà lại ngoan ngoãn là đằng khác, thì ít nhất thấy cô trong trường
cũng phải nể mặt cậu.
Cô giảng bài, cô cố ý đi lại xung quanh chỗ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.