Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 46

Thảo Nhi

06/06/2013

Bây giờ là 19h30, tại 1 quán café có tên Love sang trọng, có 1 cô gái lạ. Lạ đến nỗi, mọi người khi đi qua đều ngước nhìn, rồi lại xì xào bàn tán. Khiến cô ấy giận và hét lên.

- Nhìn gì?

Lạ ở chỗ nào nhỉ, cô ấy vẫn có 1 đầu, 2 mắt, 1 mũi, 2 tai, 2 tay, 2 chân, vẫn mặc đồ như người bình thường

đó thôi.

Không không, không lạ ở chỗ đó. Cái lạ ở đây chính là cô ấy ngồi 1 mình, trên tay cầm chặt cái điện thoại, vẻ

mặt lo sợ, hoảng hốt, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

Phải, cô ấy đang lo sợ, khi nhìn vào cái tin nhắn vừa được gửi tới.

“ 7h30, đến Love ngay, tôi có chuyện muốn nói với cô, nếu không đến thì tự biết hậu quả đấy.”

Đó là tin nhắn mà cô nhận được khi đang ở nhà, căn biệt thự của mình, khi đọc được tin nhắn đó cô đã rất

hoang mang, nhìn qua cửa sổ, có vài tên lạ thỉnh thoảng lại cứ nhìn lên.

1 lá thư nặc danh, cô không biết người gửi nó là ai, nhưng không hiểu sao cô lại sợ, đó có thể là 1 trò đùa

của ai đó, nhưng khi nhìn những người lạ đó, cô không thể không đi. Và người con gái đó, không ai khác,

chính là Ngọc Diệp.

10 phút sau…..

Đã 10 phút trôi qua, cô đã ở đây, rất đúng giờ, nhưng cái người đó không xuất hiện. Cô cười nửa miệng.

- Là 1 trò đùa sao?

Cô đứng lên, định bước chân đi, nhưng điện thoại cô reo.

- Alo. – Cô cất tiếng.

- Mất kiên nhẫn vậy sao? Mới 10 phút thôi mà.

- Anh, anh là ai?

- Tít tít tít.

Thật không thể ngờ nổi, anh ta chỉ nói 1 câu ngắn ngủn rồi cúp. Cô quyết định gọi lại, nhưng thật thất vọng,

người đó đã tắt máy. Cô thật sự hoảng, ai là người làm trò này với cô. Người đó là ai? Tại sao phải làm như

thế? Hàng loạt câu hỏi cứ liên tục đặt với cô. Trên trán cô đã xuất hiện vào giọt mồ hồi. Cô hoảng quệt nó đi.

20 phút sau…..

Đã nửa tiếng so với giờ hẹn, người đó vẫn chưa tới. Cô không thể ngồi ở đây được nữa. Sức chịu đựng, dù

của ai đi nữa thì đều có giới hạn. Và cô cũng thế, đã nửa tiếng, và với cô, không thể đợi thêm 1 phút giây

nữa.

Cô đứng dậy, bước chân đi, như thế là quá đủ. Người này là ai, nhất định cô sẽ không tha cho người đó và

cả trò đùa này.

- Xem ra cô mất kiên nhẫn thật đấy. – Từ xa, cách đó khoảng vài bước chân, giọng nói của 1 thanh niên

vang lên.

Ngọc Diệp nhìn người đó. Cô mở 2 mắt thật to, cô thật sự sửng sốt khi nhìn người đứng trước mặt.

- Anh…Quân. – Cô mắp máy

- Phải chính là tôi, người đã gửi tin nhắn và gọi điện cho cô. Cô đã đến đúng giờ nhưng lại rất mất kiên nhẫn

như thế thì sao làm được việc chứ?

- Anh…sao anh lại biết em? – 2 mắt cô long lanh, hiện rõ hình trái tim.

- Tôi là ai chứ, Phan Hoàng Minh Quân đấy, cái gì muốn biết là biết được hết, vì thế không cần phải ngạc

nhiên như thế.

- Vâng ạ.

- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện chứ.

- Vâng.

Thế là 2 người ngồi xuống, 1 cách trịnh trọng. Minh Quân, nở 1 nụ cười thiên thần làm Diệp chết đơ.

….

Tại 1 nơi cách xa đó.

- Chào 2 bác ạ. – Âm thanh của 1 cậu nhóc, háo hức với buổi hẹn hò của mình.

- Duy đó à, lại rủ Ly đi chơi đó à. Nó trên nhà đó, con lên với Ly đi. – Bác gái cười, chỉ tay lên lầu.

Cậu nhóc nhanh nhảu, đi lên.



- Lũ nhóc bây giờ lớn nhanh thật đấy, sắp sửa thành người lớn hết rồi. – Ông Trần chép miệng.

- Không ngờ cái Ly nó lại thích Duy nhỉ?

- Ukm, nhưng mà Vương nhà mình lại thích nó nữa chứ.

- Đúng thế, tình cảm của lũ nhỏ này phức tạp thật đấy. – Bà Trần lắc đầu.

….

- Xong chưa em.

- Rồi, đứng đó đi, em ra ngoài đây.

Nói là làm, nó bước ra. Vẫn vẻ tinh ngịch như thường, với mái tóc búi cao, để lộ phần tóc mái dễ thương, 1

cái áo thun vàng kiểu cách, với cái quần ngố cách điệu màu đen.

- Xinh lắm.

- Minh đi đâu đây?

- Xem phim. – Vừa nói Duy vừa xòe ra 2 cái vé xem phim đưa cho nó.

Nó nhận lấy, đọc đọc vài dòng chữ trên vé.

- Phim kinh dị à.

- Ukm. Thích không?

- Tạm được. Thôi mình đi.

Duy mỉm cười, nắm chặt tay nó rồi đi xuống nhà.

Cậu ga lăng mở cửa cho nó, nó vui vẻ ngồi vào. Trông cả 2 thật vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng ở đâu đó, ánh

mắt đó, ánh mắt của sự đau buồn lại hướng về phía họ.

- Em không đi với anh là do đi với cậu ta sao?

….

- Cái gì? Không thể nào? Sao anh biết được? – Ngọc Diệp hét toáng lên khi nghe Minh Quân nói cái gì đó.

- Có thể nhỏ tiếng hơn được không? – Minh Quân nhíu mày.

- Em, em xin lỗi, nhưng em không ngờ anh lại biết rõ em như thế.

- Đã nói rồi, chỉ cần Quân này muốn thì không gì là không thể cả.

- Nhưng, em không muốn như thế?

- Không muốn? H0h0. Nghe này, Ngọc Diệp, em vẫn còn tình cảm với Duy, chẳng qua là Duy đã thích người

khác, là Ly thôi.

- Nhưng em đã thích người khác.

- Nói láo. Cô vẫn còn rất thích Duy, chẳng qua là cô mới đổi đối tượng thôi. Mà đối tượng đấy lại chính là tôi,

đúng không?

- … - Ngọc Diệp im lặng, cô không thể nói gì hơn. Minh Quân như đi guốc trong bụng cô.

- Đừng mơ tưởng Diệp à, em không là mẫu người mà tôi tìm đâu. Theo tôi, em nên quay lại với Duy đi, chẳng

phải em đã thích cậu ấy từ hồi cấp 2 sao?

- Phải, đúng là thế, nhưng cậu ấy đã có người khác, và chuyện quay lại với cậu ấy là không thể.

- Không gì là không thể? Chẳng qua là em thấy mình thua kém Ly và không thể dành lấy Duy từ tay cô ấy

đúng không?

- Em…không phải như vậy.

- Vậy là do cô hèn nhát, không dám dành lại tình yêu của mình. Nên nhớ em gặp Duy trước Ly, và đáng lẽ,

Duy là của em, đừng nhát thế, cô bé ạ. – Quân dịu dàng.

- Nhưng, liệu có được không?

- Anh trai của tôi, Minh Vương yêu cô ấy, chắc em cũng biết, vì em là cũng người của Blood. Nhưng tình cảm

của anh ấy không được Ly đáp trả. Vậy còn gì bằng nếu tách họ ra, Duy sẽ về bên em, và Ly sẽ ở bên

Vương.

- Nhưng, em liệu là rất khó.

- Đúng, sẽ rất khó khi chỉ có mình em làm chuyện đó, nhưng khi có tôi, mọi chuyện sẽ khác.

- Anh?

- Sao, hay em nghi tôi không thể làm được.

- Không, em không có ý đó, chỉ là cô ấy là em gái anh cơ mà, sao anh lại nỡ làm thế.



- Phải, là em gái nhưng làm sao bằng anh ruột của mình được chứ?

- Đúng thế?

- Vậy, chúng ta sẽ hợp tác chứ? – Cậu chìa cánh tay ra

- Vâng ạ. – Ngọc Diệp e thẹn bắt tay cậu.

- Tốt lắm, em sẽ ngăn không cho Ly gặp Duy, còn tôi sẽ không cho Duy gặp Ly, OK?

- Vâng ạ

- Tạm thời cứ thế đi đã, rồi sau này tôi sẽ bàn với em sau?

- Vâng ạ.

- Vậy được, thôi muộn rồi đấy, chúng ta về thôi.

- Chúng ta?

- Phải. Anh về nhà anh, em về nhà em. Sao?

- À không? – Ngọc diệp tưởng bở, cô tưởng sẽ được Quân chở về.

….

Trở lại với cặp đang vui vẻ hạnh phúc kia.

Trong rạp chiếu bóng, mọi người la hét, có người thấy ghê quá, còn chạy ra ngoài, nhưng cả Duy và nó thì

không thế. Họ cảm thấy rất hào hứng với bộ phim. Duy hơi hụt hẫng, cậu cứ tưởng xem phim kinh dị thì nó sẽ

thấy sợ và cứ thế là ôm cậu mà khóc chứ? Nhưng xem ra không phải. Con gái gì mà, không những không sợ

lại còn rất háo hức chứ. Lần sau cậu sẽ cho nó coi phim tình cảm, cho nó khóc sướt mướt mới được.

Bước chân ra khỏi rạp, miệng nó vẫn còn nhoẻn 1 nụ cười, thiên thần.

- Đi ăn kem nhá? – Duy cười.

- Ukm, đang nóng, ăn kem là tuyệt nhất. Anh hiểu ý em thật á. Moahh – Nó cười mãn nguyện, không quên

tặng Duy 1 cái hôn vào má làm cậu sướng hết cả người.

Thế là 2 người lại đưa nhau đi đến quán kem. Sự xuất hiện của họ làm cả quán xôn xao.

Mọi người cứ trầm trồ khen ngợi.

- Cặp kia xinh thế?

- Ukm, đúng, đẹp đôi nhỉ?

Mấy cô em phục vụ cứ tranh nhau đòi phục vụ bàn đó, cứ đẩy nhau, chen lấn rồi ngã cả ra sàn.

- Dạ, anh chị dùng gì ạ? – Cô phục vụ thẹn thùng gọi

- Em anh gì để anh gọi? – Duy nhẹ nhàng khiến cô phục vụ đơ mất mấy giây

- Anh gọi trước đi.

- Ukm, cho anh 1 kem bạc hà. – Cậu nói, không quên khuyến mãi cho cô phục vụ 1 nụ cười.

- Vâng ạ. – Cô nhanh chóng ghi chép lại.

- Cho em 1 ly chocolate bỏ nhiều sữa tí nhé.

- Vâng ạ. – Cô phục vụ bước vào.

- Ly này?

- Sao anh?

- Mình sẽ thường xuyên đi chơi với nhau như thế này nhá?

- Không được.

- Sao thế?

- Mình còn phải học, chỉ khi nào rảnh rỗi thì mới đi chơi được chứ?

- Ukm, đành vậy. – Duy cụt cả hứng. Cũng lúc đó thì cô phục vụ bưng kem ra.

- Của anh chị đây ạ. – Cô đặt li kem của cậu xuống trước.

- Cảm ơn. – Duy nhẹ nhàng lấy li kem của nó ra đặt vào chỗ nó.

Nó tần ngần nhìn li kem. Cô nhớ lại lúc cùng Vương đi ăn kem. Cả 2 đã đồng thanh gọi cùng 1 loại. Lòng nó

đau xót khi nhớ lại hình ảnh của Vương, và cả những gì Quân đã nói với cô. Với Vương, nó thật tội lỗi, nhưng

nó không hối hận với quyết định của mình, chỉ có điều nó không biết làm gì để Vương không còn buồn nữa, và

nó cầu mong vết thương trong lòng cậu sẽ mau chóng bình phục. Nó mong Vương sẽ gặp người con gái khác,

hợp với cậu hơn nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook