Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 45

Thảo Nhi

06/06/2013

Đến bàn Quân, cô cốc nhẹ để cậu dậy, nghe thấy cậu bật dậy, bắt gặp ánh mắt khó chịu của cô giáo, cậu liền ngồi ngay ngắn lại. Giả bộ chăm chú nhìn vào sách nhẩm nhẩm, nhưng thật ra thì tâm hồn cậu đang treo lơ lửng chỗ nào rồi.

Thật chán, thỉnh thoảng cậu lại nhận được vài cái nhìn của mấy cô gái. Cậu chỉ mỉm cười cho qua, nào ngờ nụ cười ấy lại làm cho nhiều cô gái chết ngất. Cậu cứ tưởng đến đây thì dễ dàng thực hiện mục đích của mình, nhưng có lẽ mọi việc không như cậu nghĩ tí nào. Với số lượng người theo cậu như bây giờ thì có được phút giây yên bình với cậu không phải là ít.

- Tùng tùng tùng. – Tiếng trống báo hiệu giờ nghỉ giải lao.

Minh Quân nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, và ra ngoài nhưng rất tiếc, chuyện đó là không thể, cậu còn chưa

kịp rời khỏi chỗ đã bị mấy cô gái vây lại rồi.

Khi đó, vừa dứt tiếng trống, cả Duy và nó đã lao sang phòng 12A để tìm hắn ta. Khổ nỗi, phòng 12A chật

kín, mà toàn là mấy cô gái, còn mấy anh con trai bị đuổi hết ra ngoài, và tất nhiên, trừ hắn ta ra. Cậu ngồi im

1 chỗ, không nhúc nhích, im lặng và không nói gì.

Nó và Duy chán nản, chỉ mới đi đến hành lang ngoài thôi, 2 người đã nghe thấy tiếng nhốn nháo trong phòng

rồi.

- Haizz, thế là không gặp được anh ấy rồi. – Nó thở dài. Nhìn Duy, cậu cũng bó tay.

2 người quay lại, với căn phòng chật kín người đó thì có thể làm gì được chứ?

- A. – Nó hét lên, đứng sững lại. Nhìn Duy bằng ánh mắt gian xảo.

Duy giật mình với ánh mắt đó của nó. Nó hất hất mặt về phía đám người đó, Duy nhà ra tròn mắt, không

hiểu.

- Ám chỉ gì vậy?

- Hì hì, anh Duy ơi, dù anh cũng là hotboy của trường mà, nói 1 tiếng kiểu gì chả có em theo, như thế mình

mới vào tìm anh ấy được chứ.

- Ừ. - Duy gật gù. – Đành thế vậy.

Cậu bước ra cửa, khẽ đằng hắng

- E hèm.

1 vài cô gái giật mình quay ra, Duy mừng thầm, ít ra cậu cũng có sự thu hút. Nhưng tiếc thay, chỉ vài giây

sau, mấy cô gái đó đã quay phắt đi làm Duy sửng sốt.

Nó cũng bó tay luôn, thế là hết cách với bọn họ. Nó quay lại, đi về lớp, khi về nhà nó sẽ xử hắn ta sau.

Nhưng mới bước 1 vài bước, nó đã khựng lại làm Duy giật mình.

Nãy giờ nó chưa lên tiếng, biết đâu tiếng nói của nó lại có hiệu lực thì sao nhỉ? Nó quay lại, tiến về phía căn

phòng. Đến Duy cũng không thể hiểu nổi nó đang làm cái gì nữa.

Bước đến cửa, nó hét

- Mấy người này, có thôi không thì bảo? Anh ấy đã không thích thì thôi chứ, bộ mấy người rảnh lắm hả,

không có chuyện gì để làm hay sao mà cứ đeo bám, bám riết người ta vậy. Bộ mấy cô không biết xấu hổ à,

không có lòng tự trọng à?

Im lặng, không còn 1 tiếng động. Quả nhiên, tiếng của nó có hiệu lực, lại rất lớn là đằng khác. Ở ngoài, Duy

ngạc nhiên, cậu không thể ngờ được việc nó làm nữa.

Nghe tiếng nó, Quân mừng rỡ ngồi dậy, thế là cậu đã được giải vây, cậu nhìn nó bằng ánh mắt biết ơn.



Nó hất mặt ra ngoài, hiểu ý, Minh Quân đứng phắt dậy, vội bước ra ngoài cùng nó và Duy.

- Đứng lại. – Tiếng của 1 cô gái.

Mọi người quay lại nhìn cô gái dũng cảm dám cất tiếng đó. Và tất nhiên, người đó là Ngọc Diệp. Mọi người im

lặng nghe 2 người con gái đấu khẩu.

- Là cô sao? Phan Hoàng Ngọc Diệp. – Nó cất tiếng.

- Phải, là tôi.

- Có chuyện gì sao?

- Cô bảo chúng tôi cứ đeo bám người khác, không biết xấu hổ, không có lòng tự trọng, thế cô đứng cạnh ai

thế? – Diệp mỉa mai.

- 1 người là bạn trai và 1 người là anh trai.

- Thế chẳng phải cô cũng đeo bám họ đó thôi.

- h0h0, đó không phải là đeo bám, vì tôi không làm phiền họ, như các cô.

Nó nói rồi bỏ luôn ra ngoài, để lại cho Diệp 1 cục tức. Đập mạnh tay xuống bàn

- Nhất định tôi sẽ không để yên cho cô đâu, Ly Ly à.

Minh Quân nhìn người con gái dũng cảm, hắn bất giác nở 1 nụ cười. “ Cá tính đấy” Hắn nghĩ vậy. Nhất định,

đây sẽ không là lần gặp duy nhất của 2 người. Sẽ còn gặp nữa.

Kéo Quân ra ngoài, nó lườm hắn. Không đợi nó lên tiếng, cậu đã nói trước.

- Anh biết rồi, anh xin lỗi. Được chưa?

- Đây là cái bất ngờ mà anh muốn nói sao?

- Ukm, đúng rồi đó.

- Tại sao anh lại đi học? – Tiếng của Duy.

- Thích thế?

- Với trình độ của anh bây giờ thì cần gì đi học nữa?

- Nhưng anh thích vậy. Thôi 2 đứa đừng hỏi anh nữa. Chỉ vì thích nên anh mới đi thôi.

Quân thong thả bước đi 1 mình, Duy với nó cũng chịu, không muốn phiền hắn nữa.

Tiết học lại bắt đầu, mọi thứ vẫn như cũ. Ai cũng đều hăng say học. Trừ hắn ta, với cậu, những kiến thức

này chẳng cần thiết nữa, ít ra khi cậu ở bên Mĩ đã được biết sơ qua về những cái này rồi. Cậu ngồi mơ màng,

không thể tập trung, xém tí nữa thì ngủ gật trong lớp, may nhờ tiếng của thầy làm cậu tỉnh lại.

Cậu nhớ lại Ngọc Diệp, cô gái lúc nãy, rất ấn tượng khi dám đứng lên để nói được suy nghĩ của mình. Nhìn bề

ngoài lại rất được. Có vẻ đang xích mích gì đó với nó thì phải. Nhưng lúc nó xuất hiện cùng với Duy, Diệp rất

khó chịu thì phải. Có khi nào Diệp có tình cảm với Duy không ta? Cậu mơ màng suy nghĩ đến khi mọi người ra

về hết mà cậu không hề biết.

Cho đến khi Duy với nó sang gọi thì cậu mới sực tỉnh ra và về. 3 người cùng đi ra cổng.

- Này, lúc nãy anh nghĩ gì àm chưa chịu về vậy?

- À, anh nghĩ cách để thoát khỏi mấy cô gái trường này ý mà. – Cậu giật mình, tìm lí do đại.



- Thế đã tìm ra chưa?

- Chà, có vẻ khó đấy?

- Thế thôi, cứ mặc bọn họ đi, được mấy bữa rồi thôi mà. Giống em lần trước ý. – Duy bon chen.

- Không được, sao lại mặc kệ họ được. Anh phải phản kháng quyết liệt chứ, không lẽ cứ để anh bị làm phiền

hoài sao?

- Chắc chỉ có cách đó thôi nhỉ?

- Haizz, ai biểu xinh trai cho lắm vào. – Nó mỉa mai.

- Tới nơi rồi, thôi để Ly về với anh cho tiện, Duy về 1 mình nhá. – Quân đánh trống lảng.

- Đành vậy. – Duy nhìn cậu đầy tiếc nuối. – Chiều nay em rảnh không?

- Có. Sao?

- Mình đi chơi nhá.

- Ok, Bye anh,

- Ukm, bye

Thế là họ tản ra, trở về nhà của mình. Quân hậm hực trong lòng, có lẽ đã đến lúc cậu phải hành động, cậu

đã tìm được đối tưởng rồi. Và việc tiếp theo cứ thế mà làm thôi.

Vừa về tới nhá, Quân đã chạy ngay lên phòng, rút điện thoại ra.

- A lo, anh điều tra ngay cho tôi cô gái có tên Phan Hoàng Ngọc Diệp, học sinh trường HM nhá.

- …

- Được rồi, gửi thông tin cho tôi sớm nhất có thể.

- Được rồi. Ok. – Cậu cúp máy. Như vậy là tạm ổn.

Cậu xuống nhà ăn trưa thì nó đã đứng đó, đang dọn đồ ăn lên bàn.

Mọi người vây lại, cùng ăn trưa.

- Chà, bữa nay Quân nhà ta còn cắp sách đi học cơ đấy. Tiếng của ông Trần

- Hì, thì con chỉ muốn thử lại cảm giác đi học thôi mà.

- Nhưng còn chuyện làm ăn ở Mĩ, con định bỏ dở sao?

- Tất nhiên là không ạ, ở đó đã có ông Khiêm, trợ lí tốt nhất của con, ông ấy thay con điều hành công ti 1 thời

gian, nhưng mọi việc trong công ti ông ấy đều thông báo cho con biết, và con gián tiếp xử lí.

- Thế bao giờ thì mày định quay lại Mĩ. – Tiếng của Minh Vương.

- Chưa biết, em sẽ về bất cứ khi nào em muốn.

- À Ly này. – Minh Vương gọi.

- Sao anh?

- Chiều nay em rảnh không, anh muốn đưa em đến chỗ này?

- Không, em bận mất rồi.

- ukm, vậy để lúc khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook