Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 48

Thảo Nhi

06/06/2013

Cậu nhìn xuống đất, ánh mắt quá mỏi vì nhìn quá nhiều.

- Anh Duy….

Giọng một cô gái cất lên, Duy ngẩng cao đầu, hướng ánh mắt về phía cô gái. Cô gái chưa để cậu nói câu nào đã chạy đến ôm chầm lấy cậu, ôm rất chặt khiến cậu không thể gỡ ra đành bất lực để người đó ôm mình.

- Cuối cùng thì cũng tìm thấy anh rồi. Em đã chạy đi tìm anh, anh có biết không? – Mặc kệ Duy nghĩ gì, cô ta vẫn cứ ôm cậu thật chặt và nói như kiểu 2 người rất thân mật với nhau.

- Ngọc Diệp, cô bỏ tay ra đi. – Duy gắt.

- Không. Em thấy anh vào đây nên đã đi theo, nhưng tìm mãi chẳng thấy anh đâu, mãi đến lúc nghe anh hát em mới tìm thấy anh. Nhưng tiếc rằng người đi bên cạnh anh không phải là em mà là con nhỏ đó. – Cô nhỏ giọng dần, hai mắt rưng rưng.

Mọi người đi ngang qua thấy cảnh một cô gái ôm chặt lấy chàng trai mà khóc thì xì xào, bàn tán này nọ.

- Cô bỏ tay tôi ra ngay.

- Tại sao chứ, em thua kém cô ấy điểm nào mà anh lại không chịu đến bên em, em quen anh trước khi anh

gặp cô ấy mà. Tại sao chứ? - Diệp khóc rồi thét lên.

Sức chịu đựng của Duy có giới hạn, cậu càng nhường thì Diệp lại càng làm quá.

- Tôi nhắc lại lần nữa, bỏ tay ra. – Duy nhấn mạnh từng chữ.

- Muốn thả ra ư? Được thôi. Nhưng anh phải nói là anh thích em, Trịnh Minh Duy thích Phan Hoàng Ngọc

Diệp.

- H0h0, cô nằm mơ đấy à, có bỏ ra không thì bảo?

Ngọc Diệp lắc đầu. – Vậy thì cứ để em ôm thế này đi.

Duy loáy hoáy, rất khó khăn để cậu thò tay ra sau để kéo tay Ngọc Diệp, chỉ cần cậu chạm vào cánh tay

Diệp là cậu đã bị cô cắn cho 1 phát rồi. Những vết cắn lắn sau trên da cậu, để lại một vết đỏ tấy. Cậu đàng

bất lực nhìn cô, đứa con gái cứng cầu. Thấy Duy không làm gì được mình Diệp mừng thầm.

- Sao? Không tháo tay ra em được đúng không? Vậy thì nói đi xem nào? – Diệp nói với giọng đầy thách thức.

- Được thôi, vậy cứ ôm đi, để xem chịu được đến bao giờ.

Nghe thế, Diệp lại càng ôm cậu chặt hơn.

- Phịch. – 1 tiếng động lạ phát ra.

Duy nhíu mày, nhìn về phía có tiếng động lạ, và cậu mở to 2 mắt, sửng sốt nhìn về phía đó.

- Ly…Ly. – Cậu ấp úng.

Nghe thấy Duy gọi nó, Diệp mừng thầm, cô liền thả tay ra, quay lại về phía nó, nhìn nó trước mắt với túi bắp

nướng thơm phức đang lăn lông lốc dưới đất, cô nhìn bằng ánh mắt khinh thường

- Thấy không? Là anh ấy nói tôi ôm anh ấy đó nhá.

- Cô…Tôi bảo thế sao? – Duy phản bác.

- Chính anh vừa bảo thế còn gì? Đúng không Ly?

- …

Nó cứng họng, chẳng biết nói gì. Nó đã cố gắng không tin vào những gì mắt mình thấy, tai mình nghe, nhưng

có lẽ sự thật đã phản lại ý nghĩ của nó. Nó nhìn Duy chờ đợi câu biện minh của cậu, nhưng tiếc thay, Duy đã

im lặng, không nói câu nào, chỉ biết nhìn nó bằng ánh mắt tội lỗi.

Còn Duy cậu không biết nói gì, vì nghĩ nói gì thì nó cũng không tin nữa vì cô đã nghe thấy cậu nói câu đó mà

cũng đã thấy Diệp ôm cậu.

Nó quay lưng, đi thẳng về phía cổng, ánh mắt thẫn thờ. Shock, nó cực shock, không tin nổi tại sao Duy lại

như thế.

- Ly à, không phải như em nghĩ đâu. – Duy chạy tới, giữ chặt tay nó lại. – Chỉ là anh…

- Chính mắt tôi thấy, tai tôi nghe, anh còn muốn nói gì sao? – Nó chen ngang lời cậu.

- Anh…



- Thôi đủ rồi đấy. Để cho tôi yên đi. – Nó gạt tay Duy ra rồi đi về phía trước.

- Để anh đưa em về. – Duy chạy theo.

- Không cần.

Cậu đứng lại. Thất vọng, nó đã hiểu lầm cậu, nhưng không thể trách nó được nếu trách, phải trách Ngọc

Diệp, tại sao cô ấy lại làm như thế chứ? Chẳng lẽ cô ấy muốn chia cắt cậu đến vậy sao? Cậu quay lại chỗ

Diệp, nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.

Diệp đứng đó, thấy nó đi còn Duy đứng lại thì vui mừng, kế hoạch của cô đã thành công mĩ mãn.

Duy tiến lại gần

- Tại sao cô lại làm như thế chứ?

- Tại sao ư? Anh phải biết rõ lí do chứ, tại sao lại hỏi em nhỉ?

Cô nói rồi bước đi luôn. Để Duy lại 1 mình. Cậu lái xe về, nhưng lại không về mà đến một quán bar. Ra 1 góc

tối, Diệp rút điện thoại ra, bấm bấm thứ gì đó.

- Anh à. Mọi chuyện tốt rồi.

- Ly giận rồi, xem ra căng đó.

- Bước đầu?

- Rồi, thanks a nhiều.

Cô vui vẻ bước về. Nằm lên giường ngủ, lần này là ngủ thật.

Còn nó, bước đi một mình trên con đường. Cô đơn, lạc lõng. Nó khóc, nước mắt cứ tuôn rơi. Tại sao? Tại sao

Duy lại làm thế với nó. Nó đã làm sai điều gì, có đáng để cậu làm thế không. Đáng lẽ lúc này 2 người phải

đang vui vẻ bên nhau, cùng nhau ăn bắp nướng chứ. Vì cậu mà nó thấy chỗ bắp nướng sẵn không có quả

nào ngon, thế rồi nó phải ngồi lựa quả ngon nhất rồi lại tự tay nướng. Nhìn những quả bắp thơm phức, cứ

nghĩ cậu sẽ thích và sẽ ăn nó một cách ngon lành chứ. Không ngờ lại thành thế này.

Đã hơn 9h30, ngoài đường bây giờ xe đã ít dần, thế nhưng có 1 cô gái bước đi ngoài đường, dáng đi mệt

mỏi, 2 mắt ướt đẫm. 2 chân cô đã quá mỏi vì đi bộ quá nhiều. Mệt quá, cô ngồi khuỵu xuống bên vỉa hè. Thật

may, có bác tài xế thấy nó vậy thì thương quá liền chở cô về nhà mà không lấy tiền.

Cô về đến nhà thì mọi người đã đi ngủ trừ Minh Quân. Cậu đang xem phim, thấy nó về với bộ mặt thẫn thờ,

hai mắt ướt đẫm thì mừng thầm, quả đúng như dự đoán của cậu.

- Em sao vậy?

- Không sao. Em ổn. Giờ em muốn ngủ 1 giấc. Mặc kệ em, anh cứ coi tiếp đi.

Nó nói rồi quay lưng, định bước lên cầu thang.

- Là Duy phải không?

Nó khựng lại.

- Là Duy làm em buồn và khóc đúng không. Anh bảo rồi, đừng tin cậu ấy em à, cậu nhóc đó không đáng để

em buồn thế đâu.

- Anh đừng nói nữa. – Nó nói rồi chạy luôn lên phòng.

Minh Quân vui mừng, nụ cười gian tà vẫn còn trên môi cậu.

--- Quá khứ---



Khi đó, lúc cậu đi về, có đi ngang qua hội chợ. Thấy nó với Duy bước vào trong đó thì liền nảy ra một kế. Cậu

liền rút điện thoại ra.

- Diệp à. Có việc cho em làm đây.



‘Việc gì?’

- Họ đang ở hội chợ ở đường Lý Tự Trọng đó.

‘Thì sao?’

- Em hỏi lạ nhỉ? Không biết nên làm gì sao?

‘Không’

- Đến đó, tìm họ. Rồi tranh thủ lúc 2 người không ở bên nhau thì chạy đến ôm lấy Duy, bắt cậu ấy phải nói

bằng được câu gì đó làm cho Ly giận là được.

‘Có đơn giản thế không?’

- Tùy cơ ứng biến. Tôi không tin 1 người mưu mô như cô lại không thể làm điều đó.

‘Được rồi’

- Thế nhé. Có gì thì điện ngay cho tôi.



---Hiện tại---

Minh Quân vui vẻ trở lại phòng với nụ cười gian tà trên môi.

- Đây chỉ là bước đầu thôi.

….

Ở tại 1 quán bar….

Có 1 cậu nhóc lớp 10, ở trong 1 quán bar với 1 đống rượu trên bàn làm cho mọi người chú ý. Chắc hẳn cậu

phải là người giàu có. 16 tuổi, vẫn chưa đủ để cậu có thể ở đây. Tuy là quán bar nhưng đó chỉ là vẻ bên

ngoài thôi thực chất đây lại là 1 vũ trường. Cậu nhóc cứ uống uống, uống bao nhiêu là rượu. Cậu mong mình

say để quên đi nỗi buồn này, nhưng khổ nỗi, cậu càng uống lại càng tỉnh ra. Hình ảnh người con gái đó với nụ

cười thánh thiện đó luôn hiện lên trong trí óc của cậu.

- Chào cậu nhóc. – 1 cô gái ăn mặc sexy bước đến. – Có chuyện gì buồn à?

- Không liên quan đến cô. Tránh ra đi. – Cậu gắt.

- Cô? H0h0, tôi đáng tuổi chị cậu đấy. Tôi 22 tuổi rồi nhá. Nhưng nếu cậu thích thì gọi gì cũng được.

Duy không để ý, cậu chỉ chăm chú uống thôi. Và cô gái cũng nhận thấy được điều đó. Cô liền chủ động, ngồi

vào lòng cậu, áp vòng 1 căng cứng của mình vào người cậu.

- Cậu đang thất tình đó à.

- Không liên quan đến cô. – Duy nói rồi đẩy cô gái ra ngoài.

- Vậy sao? H0h0. Đúng là chẳng liên quan đến tôi. Chỉ đùa cậu tí thôi, mục tiêu của tôi là người khác, không

phải cậu.

- Mục tiêu?

- Phải. Tôi từ Đà Nẵng vào đây, làm ở đây chủ yếu là để tìm anh ấy. Tôi đã yêu anh ấy mất rồi. Khi xa nhau

mới biết là yêu nhau.

- Vậy sao?

- Phải, tôi đã lừa người đó. Nhưng đến khi không ở bên cạnh người đó nữa thì tôi thấy ân hân vô cùng, muốn

quay lại nhưng biết rằng không thể. Nhưng đến khi tôi thấy người đó thì mới quyết tâm đi tìm lại tình yêu của

mình.

- Thì sao?

- Thì cậu phải biết giữ người mình yêu lại, và đừng để mất nó 1 cách dễ dàng như thế.

Duy gật gù, có lẽ người con gái đó nói đúng, cậu cần phải giữ nó lại, và không để mất 1 cách dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook