Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 49

Thảo Nhi

06/06/2013

Về đến nhà, Duy gọi ngay cho nó. Gọi đi gọi lại nhưng nó vẫn không thèm bắt máy. Duy sốt ruột, vẫn biết là nó rất giận nhưng ít ra cô cũng nên bắt máy chứ.

Nó thì về nhà nên đã đi tắm, dù nge tiếng chuông điện thoại reo nhưng cô cũng không thèm ra. Ngâm mình trong dòng nước nóng, nó khóc, lòng nó ấm ức.

- Còn gọi điện cho mình sao? H0h0. – nó cười khểy, nụ cười trông rất đáng sợ.

Tắm xong, nó ra ngoài. Nhìn cái điện thoại xinh xinh của mình trên bàn với hơn 2 chục cuộc gọi nhỡ. Màn hình

lại sáng, chuông lại reo, hình Duy hiện lên với 1 nụ cười thiên thần càng làm nó bối rối. Nó quyết định bắt

máy.

Duy thấy nó bắt máy thì vui mừng, chưa để nó nói gì, cậu đã réo lên.

- Ly à, cuối cùng thì em cũng chịu bắt máy rồi. Em h…

- Để cho tôi yên…tút…tút…tút…

Chỉ 1 câu ngắn ngủn đó thôi rồi tắt máy. Duy thất vọng, tại sao nó lại không cho cậu 1 cơ hội để giải thích.

Mọi chuyện đâu phải lỗi do cậu. Chỉ vì tình yêu dành cho nó thôi mà.

Cậu không gọi nữa, mà thay vào đó là nhắn tin. Ít nhất nó vẫn có thể đọc tin nhắn mà không cần nhắn lại.

‘Ly à, em cũng nên cho anh giải thích chứ’

‘ Từ trong chỗ bán đó đi ra, anh đã không nhìn thấy em rồi. Anh lo lắng cho em lắm em biết không. Anh đã

đứng đó chờ em, anh đã chờ em hơn nửa tiếng, nhưng không thấy em đâu hết. Em có biết là em đã làm anh

lo lắng thế nào không. Anh không dám đi tìm em vì nghĩ em sẽ quay lại đây’

‘ Rồi từ chỗ nào, Diệp đi ra, ôm chặt lấy anh, không cho anh tháo ra. Cô ấy đã cắn tay anh nên anh không

thể làm gì’

‘ Rồi cô ấy lại bảo anh nói anh thích cô ấy thì mới chịu bỏ tay ra’

‘Anh không chịu thì cô ấy lại cắn tay anh. Thế là anh mới nói câu đó. Cái câu Được thôi, vậy cứ ôm đi, để xem

chịu được đến bao giờ, mà em nghe được á’

‘ Đừng giận anh nữa mà. Chỉ là hiểu nhầm thôi mà’

‘Xin em đấy’

Vẫn biết là những tin nhắn của cậu không được đáp trả nhưng cậu vẫn cố gắng nhắn, giải thích cho nó hiểu

bằng được.

Còn nó, khi đọc những tin nhắn đó trong lòng nó cũng có chút gì đó giao động. Cô nhớ lại khi nãy Duy có giữ

tay cô lại, nó đã nhìn thấy mấy vệt đỏ trên tay cậu. Có thể những gì Duy nói là đúng, cô đã hiểu nhầm cậu.

Nhưng Diệp làm thế vì điều gì chứ? Không lẽ cô muốn chia cắt 2 người. Nhưng tại sao cô ấy lại căn đúng lúc

nó quay lại để Duy nói câu đó cho nó nghe chứ. Nó thắc mắc. Hàng tá câu hỏi chứ bay qua bay lại trong đầu

nó.

- A…

Nó nhớ ra 1 điều. Khi nãy gặp Diệp trên tai cô có 1 cái phone nhỏ, dùng để bí mật liên lạc. Lúc đi mua bắp cô

đã thấy một cô gái cứ đi theo cô và cũng đeo một cái như thế. Vậy có thể cô gái ấy đã theo dõi nó và thông

báo động tĩnh của nó cho Diệp để cô ấy thực hiện kế hoạch của mình. Nó gần như là đã bị thuyết phục, cô

không thể ngờ Diệp lại là con người mưu mô đến thế.

Còn về phần Duy, sau khi gửi loạt tin nhắn đó đến cho nó thì có phần nhẹ nhõm hơn. Ít ra, bằng cách này

cậu đã có thể giải thích cho nó hiểu. Nhưng đã nửa tiếng trôi qua, cậu vẫn chưa thấy nó nhắn lại. Hay là vì

nó giận cậu quá nên không thèm đọc tin nhăn luôn. Cậu chán nản, nằm xuống giường, khẽ nhắm mắt, 1 cảm

giác tuyệt vọng đến với cậu.

- Tin…tin… - Tiếng chuông điện thoại câu reo.

Cậu vui mừng bật dậy ngay, vớ cái điện thoại. ‘Một tin nhắn mới’. Không thể chần chừ, cậu mở ra luôn, trên

môi cậu vẫn còn nụ cười vì vui mừng. Nhưng cái tin nhắn đó.

‘Viettel xin trân trọng giới thiệu đến quý khách hàng, từ ngày 26- 29/2012, Viettel khuyến mãi 50% cho giá

trị các thẻ nạp……’

Hóa ra, cậu mừng hụt, đó chỉ là cái tin nhắn quảng cáo. Cậu hụt hẫng, có lẽ cậu không nên chờ nó nữa thì

tốt hơn. Có gì để ngày mai lên trường cậu giải thích cho bằng được.

- Tin…tin…



Cậu lại vớ cái điện thoại, nhìn cái tin nhắn chỉ có 3 từ.

‘Thật thế sao?’ – 1 cái tin nhắn ngắn gọn nhưng mấy ai hiểu được hàm ý trong đó.

Cậu vui mừng, gọi ngay cho nó. Và vui hơn khi nó đã chịu bắt máy và để cho cậu nói:

- Ly à, mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm thôi, xin em đừng giận anh nữa.

- … - Nó im lặng, không nói gì.

- Ly à, xin em đấy, hãy nói gì đi.

- Ngày mai lên trường rồi nói. – Nó lạnh lùng đáp.

- Để mai anh qua chở em đi. – Duy hớn hở.

- Không cần. Tút…tút…tút…

Thế là sao? Nó có còn giận hay không? Thái độ như thế là có ý gì? Duy không hiểu. Đáng lẽ khi đọc được mấy

cái tin nhắn đó nó phải động lòng và hết giận chứ nhỉ? Đằng này, có vẻ nó vẫn còn giận nhiều lắm thì phải.

Nhưng vì sao chứ, cậu lại sai chuyện gì sao? Cậu lên giường, đành đi ngủ trong khi tâm trạng bối rối.

Còn nó, đáng lẽ nó đã hết giận và chấp nhận tha lỗi cho Duy vì đó có thể chỉ là hiểu nhầm. Nhưng trước khi

nó nhắn tin cho cậu đã có một cuộc điện thoại khiến nó phải suy nghĩ lại.

- A lô?

- Cô là Ly đúng không?

- Phải là tôi. Có gì không?

- Tôi, Diệp đây. Tôi có chuyện muốn nói với cô

- Oh, nhưng tôi lại không có hứng để nghe cô kể chuyện đâu.

- Thật sao? Nhưng chuyện này có liên quan đến Duy đấy?

- Duy? Liên quan thì sao chứ, chẳng phải đã kết thúc rồi sao?

- Never, đừng nghĩ mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy.

- Ý cô là sao?

- Là chuyện của Duy, cậu ấy đang bắt cá 2 tay. Bề ngoài thì có vẻ cậu ấy rất yêu cô và ghét tôi, nhưng

những lúc không có cô, cậu ấy lại rất ân cần và dịu dàng với tôi. Chính cậu ấy đã gọi điện bảo tôi đến đấy. Và dù cậu ấy có cố biện minh thế nào thì đó cũng là lời nói dối mà thôi

- Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô sao?

- Tùy cô thôi. Nhưng nên nhớ, anh ấy đã cướp đi first kiss của tôi đấy. Nên nhớ thế và đừng quên. Hahaha.

- Cô…

- Tút…tút…

Nó bực mình, Duy có phải hạng người đó không? Có thật là cậu đã gọi cho Duy? Thật không thể tin được. Nó

nên làm như thế nào đây….



Sáng dậy, trông nó chẳng khác gì một chú gấu trúc. 2 mắt thâm quầng vì tối qua không ngủ được. Nhưng với một số thủ thuật nhỏ là trứng gà với một ít phấn trang điểm nó đã dễ dàng che được vết thâm đó.

Nó xuống nhà, mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.

- Ly đó à, ngồi xuống đây ăn sáng đi con. – Mẹ nó gọi

- Dạ thôi, con không đói ạ. – Nó chán nản, tâm trạng nó bây giờ thì làm sao ăn sáng được chứ.

- Cứ ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn nói với các con đây. – Mặt bà Trần nghiêm lại.

- Dạ.

- Khoảng 4 tiếng sau ba mẹ sẽ lên sân bay đi Pháp.

- Hả? – Cả 3 cùng đồng thanh.

- HM bên Pháp đang gặp một số biến cố cần chấn chỉnh, bởi thế ba mẹ sẽ qua đó và đợi mọi việc ổn thỏa mới

trở về.

- Thật sao ạ? – Nó hỏi.

- Ukm, bởi thế các con ở nhà nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, và nhớ chú tâm học hành và đừng ham chơi đấy

nhé.

- Vâng ạ. – 3 người lại đồng thanh.



- Ukm, giờ con có thể đi được rồi đấy. Nếu ở nhà mà mấy anh con có bắt nạt gì con thì cứ gọi cho mẹ, mẹ sẽ

giải quyết cho. – Bà Trần cười. nháy mắt.

- Vâng ạ. Thôi con đi học đây ạ.

- Quân, con ăn xong rồi đúng không?

- Dạ. Sao mẹ? – Đang chăm chú vào cái Ipad, nghe thấy tên mình, Quân liền giật mình.

- Đằng nào con cũng đến trường học, hay con chở em đi với luôn.

- Cái này…- Quân lưỡng lự. Rồi cậu liếc sang anh mình. – A, hay để anh Vương chở đi. Anh nói là có việc đi

qua đó mà, còn con, hôm nay do cô giáo bận nên được nghỉ tiết 1, tí nữa con mới đi.

- Ukm, tùy mấy đứa. – Bà Trần cười hiểu ý con trai. Trường HM làm gì có vụ thiếu giáo viên mà để học sinh

nghỉ 1 tiết chứ. Trừ khi Quân muốn nó đi với Vương thôi.

- Vậy để anh chở em đi. – Vương nhìn nó.

- Vâng, đành vậy.

Vương chạy nhanh ra ngoài lấy xe, Quân đã tạo điều kiện cho cậu thì việc gì cậu không nhận lấy nhỉ.

Chiếc BMW mui trần sang trọng đậu sẵn ở cổng. Vương ga lăng ra mở cửa cho nó. Nó bước vào trong, 2 má

hồng hồng vì xấu hổ. Bây giờ Vương với cậu chỉ còn tình anh em nhưng nhìn Vương thế này nó lại không nỡ

vô tình với cậu. Chiếc xe dần dần lăn bánh.

- Em sao thế? Nhìn vẻ mặt em hôm nay không còn tươi nữa. Có chuyện gì à?

- Không, em không sao hết.

- Đừng nói dối, em không thể giấu được khuôn mặt của mình đâu.

- …

- Đôi lúc nên để mọi chuyện theo lẽ tự nhiên. Đừng cố gò bó nó làm gì. Nhất là chuyện tình cảm, cái gì đến thì

nó sẽ đến còn đã đi thì chắc chắn sẽ đi vì thế đừng cố níu kéo nó làm gì.

- …

- Tốt nhất hãy để tâm trạng mình thanh thản. Đừng bận tâm vào những chuyện mà mình cảm thấy chán

ghét. Hay để cơ thể mình cảm thấy thoải mái bằng những điệu nhạc, những mẩu chuyện vui chẳng hạn.

Vương ân cần nói. Nó thì lại im lặng, không biết nói gì nữa. Lời khuyên của cậu dành cho nó thật đúng. Nó

khẽ nhìn cậu, vẫn ân cần và nhẹ nhàng như lúc trước nhưng khuôn mặt của cậu giờ lại hốc hác quá. Phải

chăng vì nó mà cậu mới ra nông nỗi này.

- Anh Vương!

- Sao em?

- Em xin lỗi.

- Xin lỗi? Tại sao chứ?

- Vì em, vì em nên anh mới ra nông nỗi này đúng không. Vì tình cảm của anh không được em đáp trả nên anh

mới buồn và uống rượu như thế đúng không. – Nó nói, dường như rất nghẹn ngào. Vài giọt nước mắt lăn

xuống

- Ly à…em sao thế?

- Là do em, do em.

- Chẳng lỗi do ai cả. Đừng tự trách bản thân mình như thế. Đó chỉ là 1 tình yêu bình thường, lặng lẽ trôi qua

và đã qua rồi thì đâu cần nhắc đến nữa. Với cả mọi chuyện còn chưa kết thúc, biết đâu bên cạnh anh sau

này lại là em nhỉ?

- Anh…

- Đến nơi rồi. Em vào đi nhá. Có cần anh đón không?

- Dạ thôi ạ.

- Ukm, vậy anh đi đây. Bye.

Cậu phóng xe đi. Giá mà nó có thể hiểu được tấm lòng của cậu thì tốt biết mấy, cậu đâu cần phải nhờ đến

người em trai mình.

Còn Duy, cậu đứng trước hành lang lớp nhìn thấy Vương đưa nó đến trường thì tức giận vô cùng. Không ngờ cô lại quay với Vương nhanh như thế? Cô là loại người nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook