Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 52

Thảo Nhi

06/06/2013

Tại sân trường HM

- Các em trật tự nào, nhớ ngồi theo lớp và đúng vị trí đấy nhá. – Cô phụ trách cầm loa hét to.

Hãy tưởng tượng, cả 1 sân trường rộng lớn, chứa 21 xe khách 48 chỗ. Đông quá mức tưởng tượng. Các học sinh hào hứng lên xe, hí hửng, chuẩn bị hành trang rất kĩ càng.

Tại 1 cái xe.

- Cho mình ngồi cạnh bạn nhá Duy. – 1 cô bạn mạnh bạo tới cạnh Duy hỏi.

Duy ngồi ghế ngoài, chừa ghế bên trong cho nó. Nhưng cậu đợi mãi mà không thấy nó lên xe.

- Rất tiếc, chỗ này đã có người ngồi rôi. – Cậu nhún vai - Ở đằng sau vẫn còn chỗ mà. – Cậu chỉ tay về phía sau. Đúng thật, chỉ còn đúng 1 ghế.

Cô nàng thất vọng bỏ đi.

Đáng lẽ cậu đã đi xe riêng, nhưng nghĩ đến nó nên cậu lại đi xe của trường.

- Các em chuẩn bị nhé, xe khắp khởi hành rồi đó. – Tiếng cô giáo CN.

Sắp khởi hành? Duy lo lắng, cậu đợi mãi mà không thấy nó. Hay vì chạm mặt cậu nên nó mới không đi nữa. Nhưng ít ra nó cũng phải nghĩ đến lớp chứ, trước giờ, nó đâu phải là người trốn tránh trách nhiệm như vậy. Cậu với nó đã chẳng còn gì, chẳng phải cậu đã nói là sẽ coi nhau như người xa lạ sao?

Người xa lạ??? Duy chợt mỉm cười, nụ cười thiên thần, nụ cười của sự sung sướng.

- Thưa cô em tới muộn ạ. Trường mình lắm xe quá, mãi em mới thấy tìm thấy xe chở lớp mình.- Nó chạy tới, hớt hải nói.

- ukm, không sao, vẫn còn kịp mà, em về chỗ ngồi đi, xe khởi hành bây giờ đấy.

- Vâng ạ. – Nó hí hửng chạy lên.

Nhưng, nó sững lại, nhìn quanh xe 1 lượt, nó chán nản, còn 1 chỗ duy nhất là ở bên cạnh Duy. Nó tiến lại gần, thật sự không thể đứng được, nhưng ngồi cạnh Duy làm nó thấy khó xử.

- Á… - Do xe chạy tới lúc nó còn chưa đứng vững nên nó ngả người về Duy.

Cậu nhanh chóng đưa tay ra đỡ nó. 2 má nó hồng lên xấu hổ.

- Bạn không sao chứ? – Duy cười.

- Hả? - Nó ngạc nhiên.

- Mình là Duy, bây giờ xe chạy rồi, bạn ngồi với mình chứ.

- À, cái đó…ừ….đành thế vậy. – Nó đành ngậm ngùi vào trong ngồi.

Quay mặt ra ngoài, nhìn những hàng cây, ngôi nhà đi qua, nó chán nản, không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì nữa đây. Mọi người khi nhìn ra đường thì ai cũng ngạc nhiên. 21 chiếc xe nối đuôi chạy thật dài trên đường. 1 cảnh tượng mà Nhi chưa thấy bao giờ. Nhìn qua kính, nó thấy Duy đang nhìn nó, như kiểu muốn nói gì đó nhưng lại rất khó nói, nó rất ngạc nhiên với cách nói chuyện của cậu khi nãy.

- Này bạn. – Duy gọi nó.

- Sao?

- Mình là Duy, còn bạn tên gì?

- … - Nó im lặng, không trả lời. Biết nói gì được, Duy hỏi tên nó ư? 1 chuyện nực cười mà nó chưa từng tưởng tượng tới.

- Bạn sao thế?

- Mình…mình đâu có quen nhau. – Phải đắn đo mãi, nó mới nó câu đó. Nhưng lời nói đó lại đánh trúng tim Duy, cậu hơi nhói xí, nhưng vẫn mỉm cười.

- Trước lạ sau quen mà. Bạn nói đi, tên bạn là gì?

- Ly, Trịnh Khánh Ly Ly.

- Oh, bạn cùng họ với mình đó. Mình cũng họ Trịnh. Trịnh Minh Duy.

- Ukm.

- Mà bạn học lớp nào vậy?

- 10 Chuyên Tiếng Anh.

- Ukm, mình cũng học ở lớp đó, vậy mình học cùng lớp rồi. Thế bạn ngồi chỗ nào?

- Bàn cuối dãy 2.

- Oh, thế mình ngồi cùng bàn rồi đấy. – Duy cứ nói như thật.

Còn nó, nó phụt cười với mấy câu nói của cậu. Cứ như 2 người xa lạ vậy.Nhưng đúng rồi, chính cậu đã nói thế còn gì. Và bây giờ lại chủ động làm quen lại, ý như chưa có chuyện gì xảy ra. Mưu mẹo thế.

- Sao bạn lại cười? – Duy chớp chớp mắt.

- Không có gì đâu. Xin lỗi, mình muốn nghe nhạc, để lúc khác nói chuyện tiếp nhá.

- Ukm, bạn cứ nghe đi, mình cũng nghe đây.

Nó rút con Iphone ra, nghe những âm thanh, những bản nhạc mà nó thích. Nó nhắm mắt lại, tận hưởng những giai điệu đó. Nhưng vì tối qua nó thức khuya chuẩn bị nên bây giờ buồn ngủ, ngủ thật luôn.

Còn Duy, cậu cũng rút điện thoại và cắm tai nghe vào, nhưng cậu không bật nhạc, cậu muốn lắng nghe những gì nó đang nghe. Cậu say sưa ngắm nó ngủ, trông khuôn mặt thanh tú thật hiền, lại bụ bẫm như trẻ con. Thế nhưng tại sao lại cư xử lạnh nhạt với cậu như vậy. Tim cậu nhói đau.

Chiếc xe rẽ phải, người nó nghiêng dần về bên trái, rồi yên vị trên vai Duy luôn. 1 bờ vai vững chắc cho nó yên tâm vào giấc ngủ của mình. Duy thấy thế thì ngồi im cho nó dựa, không dám cựa quậy, sợ làm nó mất giấc ngủ.

Ở 1 chiếc khác.

- A lô.

‘Chào em, Ngọc Diệp’

- Có chuyện gì không?

‘ Em nghe tin bọn họ chia tay rồi chứ?’

- Thật sao? Chỉ nghe là giận nhau thôi chứ. – Diệp vui mừng.

‘ Thật đó, nhưng có điều họ rất dễ quay lại với nhau, tốt nhất nên tận dụng cơ hội này đi.

- Dạ, em sẽ cố gắng. Nhưng cũng cần anh tách Duy ra, đừng để bọn họ gặp nhau thường xuyên.

‘ Điều đó là rất khó, vì họ học cùng lớp, gặp nhau là chuyện đường nhiên, nhưng tôi sẽ cố gắng, nhưng chủ yếu vẫn là em, mong em biết đường mà hành động.

- Được rồi, cứ yên tâm.

‘ Vậy nhé, Bye’

- Bye.

Diệp mỉm cười, 1 nụ cười gian tà.





- Bíp…bíp…

Tiếng còi phát ra thật to làm nó giật mình.

Nó choàng tỉnh, thấy mình đang dựa trên vai của Duy, nó nhìn cậu, bình thản nằm lên vai cậu tiếp, không những vậy nó còn luồn tay qua tay cậu, nắm nhẹ tay cậu, 1 hơi ấm len lỏi qua tay Duy. Duy hơi sửng sốt, cứ nghĩ nó sẽ nhảy cẫng lên chứ, nhưng thế này cũng tốt. Cậu mỉm cười.

1s, 2s, 3s, 4s, 5s sau…

Nó mở 2 mắt thật to, bật dậy, ngồi tách khỏi Duy. Nó vừa mới hình dung được những gì mình vừa làm. Trong lúc mơ màng, nó nghĩ 2 người vẫn như trước kia. Trông nó lúc này thật tức cười, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, cười không ra cười, khóc không ra khóc. Làm Duy bật cười.

- Sao thế?

- Mình….mình…xin lỗi.

- Tại sao?

- Tại…mình…vừa… - Nó ấp úng.

- Không sao. – Duy cười. – Nếu bạn thích mình có thể cho bạn mượn vai mà.

- Hì. – Nó cười xòa. – Tại bạn làm mình nhớ đến 1 người.

- Ai vậy? – Duy thắc mắc, người mà nó nhắc đến có phải cậu hay không?

- Bạn trai cũ của mình.

- Thật sao?

- Nhưng chúng mình kết thúc rồi.

- Sao thế? – Duy nghẹn ngào.

- Mình…mình…không nói được. – Nó ân hận, tự dưng nói chuyện đó ra làm nó phải khó xử

thế này.

- Thế bạn còn tình cảm với cậu ấy không? – Duy nhìn thẳng vào mắt nó, 4 mắt nhìn nhau.

- Mình…mình….không biết nữa.

- Thế tại sao bạn không chi cậu ấy 1 cơ hội để làm lành và giải thích

- Mình có cho chứ, nhiều là đằng khác, nhưng chưa gì đã nghe câu chia tay rồi.

- Thật…thật sao? – Duy sửng sốt.

- Ukm. – Nó gật đầu. – Mình chỉ tính giận vài ngày thôi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại

thành ra như vậy.

- Ly à…Anh…

- Các em chú ý, đã đến nơi rồi. Các em sắp xếp đồ đạc và đi xuống nhá, nhớ mang xuống hết đấy, không để trên xe mất là xong đó.

Lời nhắc nhở của cô giáo CN lúc này lại thành ra vô duyên. Làm nó thấy hụt hẫng, thật sự nó muốn biết Duy định nói gì với nói. Còn Duy cậu thấy khó chịu khi chưa nói được câu đó với nó.

Mọi người bước xuống xe, xếp hàng tập trung theo lớp.

- Các em trật tự nhá, bây giờ cô sẽ phân công khu vực của từng lớp, mỗi lớp tự cắm trại. Với dụng cụ nhà trường chu cấp sắn, mỗi lớp sẽ cắm 2 trại, 1 dành cho nam và 1 dành cho nữ. - Cô cầm tờ giấy ra. – Lớp…ở đó, ở kia. – Cô chỉ trỏ.

Các lớp tản ra, về khu vực của lớp mình.

- Duy với Ly, 2 bạn không cần làm đâu, cứ ra đó đứng đi, khi nào chúng mình gọi thì bạn vào, thế thôi nhá. – Bạn lớp trưởng Thảo Nhi nói. Biết 2 người này là tiểu thư có góp tay vào cũng chẳng được gì nên tốt nhất cho đứng ngoài.

2 người đến 1 tảng đá dưới gốc cây đằng trước, ngồi lên tảng đá, họ lặng lẽ ngắm cảnh.

- Đẹp thật. – Nó cất tiếng.

Đúng thế, trước mặt họ là cả 1 thảm cỏ xanh mươn mướt, như những thung lũng vậy, trước đó còn có cả 1 cánh rừng, xa xa còn có 1 dòng suối nhỏ, rồi hàng hoa gì đó, 1 màu tím, màu của sự chung thủy.

- Ly với Duy ơi. – Bạn lớp trưởng gọi.

2 người lại quay lại.

- Sao thế? – Đồng thanh.

- Cô bảo 2 bạn đi kiếm củi, để tối đốt, lớp nào cũng phải nộp. 2 bạn cố gắng nhá. – Bạn chìa ra 1 cái bì thật to để đựng củi

- Không sao, bạn nào cũng phải làm việc mà. – Nó nhận lấy.

Rồi nó bước đi, Duy thấy thế thì cũng bước đi theo. Theo nó đến cánh rừng trước mặt.

Đặt cái bì xuống đất, nó đi nhặt củi rồi bỏ vào đó, cứ thẳng người, rồi lại gập người. Duy cũng đi nhặt như vậy. 2 người cứ lặng thinh, chẳng ai nói với ai câu nào. Rồi chẳng mấy chốc, cái túi đó đã có đầy củi khô.

Các lớp kia cũng đi nhặt nhưng chẳng ai dám lại khu rừng này, họ thấy sợ nên chỉ kiếm quanh quẩn ở đó, còn 2 vị nhà ta thì lại can đảm đi tận vào đó.

- Phù, mệt quá. – Nó ngồi xuống 1 cái gốc cây, mồ hôi nhễ nhại, vui mừng nhìn thành quả của mình.

Duy ngồi đối diện, cũng chẳng khác gì nó. Cậu rất nóng, nếu như bình thường thì cậu đã cởi phăng cái áo ngoài rồi đấy, nhưng bây giờ có nó nên cậu đành ngậm ngùi chịu nóng, lấy tay phe phẩy vài cái cho đỡ nóng.

Nó ngồi ở đây, cảm thấy có cái gì đó bất ổn, cứ có tiếng xột xoẹt gì, nhưng khi ngoảnh lại thì không thấy gì cả. Nhưng rồi nó cũng thấy, 1 sinh vật tiến về phía nó.

Duy thấy mặt nó nhăn nhó thì mở miệng hỏi:

- Ly à, em…à…bạn s….

- Rắn. – Nó hét to rồi nhảy cẫng lên về phía Duy.

Cậu cũng giật mình, chạy đến bên nó rồi nhìn con rắn. Nó chạy lại núp sau lưng Duy, nó thật sự hoảng, chưa bao giờ nó thấy sợ thế này.

- Ly à, em chạy ra chỗ khác đi, để anh đánh con rắn này.

Ly bỏ chạy, chạy đi…và không ngoảnh lại.

Duy hụt hẫng, nói đi phát là đi ngay sao?

Cậu lục lại trí nhớ của mình. Trong 1 cuốn sách mà cậu đã đọc qua.

‘ Rắn chỉ không tấn công người khi nó đã no bụng.’

Cậu loay hoay, trên người cậu giờ làm gì còn thứ gì mà cho nó ăn chứ. Con rắn cứ tiến dần về phía cậu, thè cái lưỡi ra trông mà khiếp.

- Chít chít… - 1 con chuột chạy qua.



Con rắn liền thay đổi phương hướng, nhìn qua con chuột rồi đuổi theo nó.

Duy mừng rỡ, hên nhờ có con chuột cứu cậu, nếu không chắc cậu bỏ mạng tại đây quá.

Cậu tiến lấy cái bì đựng củi rồi quay ra.

- Duy à… - Nó đang đứng ở đó, trên tay cầm 1 khúc cây, thở hổn hển. – Con rắn đâu rồi.

- Chạy rồi. – Ngắn gọn.

- Thế à. Thế Duy có sao không.

- Không. Mà sao còn chạy lại đây?

- Nãy đi tìm cây đập rắn chứ bộ. Ai về đâu. – Nó phụng phịu.

- thế thôi, mình về.

Duy nắm tay nó, kéo về.

- Á… - Nó hét lên. – Khuỵu người về trước.

- Sao vậy?

Duy đỡ nó dậy. Nó chỉ vào cái chân.

Cậu vén quần nó lên thì thấy có 1 vết rách sâu ở bắp chân, máu chảy hết ra ngoài.

- Sao thế? – Cậu sửng sốt.

- Lúc nãy chạy vội, nên bị ngã.

- Haizz. Lên đây Duy cõng.

- Không.

- Thế định đi bộ về à.

- …

- Nhanh.

Duy nói rồi đỡ nó lên người, cậu cõng về.

- Em đang ở đâu thế này, mà anh là ai, sao lại biết tên em? – Nó vừa hỏi vừa ngơ ngác nhìn xung quanh.

- Anh là Bi, là hàng xóm của em, lúc nãy anh đi qua thấy em bị ngất nên anh đưa em về nhà anh, hỏi mấy người khác, họ nói em tên Ly Ly. – Cậu bé đó đáp.

- Bi…cái tên nghe hay phết. – Nó lẩm bẩm.

- Hì…anh gọi em là Nhím nhé. – Bi gãi đầu.

- Hả…cái gì…Nhím á, sao cứ phải là Nhím mà không phải là con vật khác.

- Vì lúc em xỉu trông em giống con Nhím lắm.

- Thật sao?

- Ừ, thôi em nghỉ đi, để anh đi nói người nấu gì cho em ăn nhé.

- Vâng ạ - Con bé ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường rộng đánh 1 giấc ngon lành.

Một lúc sau, nó tỉnh dậy thì thấy trên bàn đac có 2 tô cháo nóng hổi. Không chần chừ, nó chạy lại ngồi ăn ngon lành.

- Ngon không? – Bi hỏi.

- Dạ ngon, ngon lắm. – Nó vừa ăn vừa nói ( háu ăn quá )

- Nhím này….

- Dạ.

- Tí nữa, em ăn xong, anh đưa em vè nhà nhé, thỉnh thoảng anh sẽ sang nhà em chơi, được không?

- Dạ được ạ. – Nó ngoan ngoãn đáp.

- Ngoan lắm. – Vừa nói cậu bé vừa xoa đầu nó.

Nói rồi cậu nhóc đưa nó về. Nhà 2 đứa cũng không cách xa lắm nên thỉnh thoảng Bi vẫn hay qua nhà nó chơi. Thấy từ khi cho Bi, nó vui hẳn lên, bởi vậy ba mẹ Nhím quý Bi lắm. Cậu nói gì 2 người cũng chịu. Rồi cứ thế ngày nào Bi cũng sang nhà Nhím chơi. 2 anh em gắn bó với nhau thật thân thiết. Có nhiều lúc Nhím hỏi tên thật của Bi nhưng nó không chịu trả lời. Nhưng Nhím không quan tâm vẫn thân thiết bình thường. Bi cho Nhím kẹo bánh, Nhím cho Bi niềm vui. Thỉnh thoảng, Nhím vẫn hay sang nhà Bi chơi. Thấy con bé hồn nhiên vui tươi, ba mẹ Bi cũng quý Nhím lắm. Nhưng rồi…1 tháng sau…

- Anh…anh…xin lỗi…Nhím à…. –Bi ấp úng.

- Có chuyện gì vậy. – nó tò mò.

- Nhà anh có chuyện, phải sang nước ngoài sống, chắc…chắc không trở về nước nữa đâu. – Giọng Bi buồn rười rượi.

- Thật không? Anh không ở lại với em nữa sao? – Nước mắt rưng rưng.

- Ừ, thật đấy. – 2 hàng nước mắt của Bi cũng lăn trên má.

- Thế khi nào anh đi. – Nó hỏi.

- Ngày mai. – Bi mếu máo.

- Sao?...ngày mai á, nhanh vậy. – Nó òa khóc

- ừ, ngày mai em ra sân bay với anh nhé.

- Vâng. – Nó nói rồi chạy đến, ôm chầm lấy Bi, 2 đứa ôm nhau và khóc, khóc trong sự xót thương.

Hôm sau

- Nhím à, em ở nhà ngoan nhé. – Bi bảo.

- Không, em sẽ đợi anh, anh về với em nhá. – Nhím mếu máo.

- Em nín đi, anh không muốn thấy em khóc đâu, hãy đợi anh, nhất định anh sẽ trở về. – Bi khóc.

Buổi chia tay diễn ra trong sự thương nhớ, những giọt nước mắt không bảo gì cũng cứ tuôn ra.

- Thưa thiếu gia, đã đến giờ rồi ạ. – 1 người nói.

- Thôi đến giờ rồi, anh đi đây. – Vừa nói cậu bé vừa nhét vào trong tay Nhím 1 hộp nhỏ - Sau này lớn rồi mới mở ra nhé.

Bi đi mất, 1 hình ảnh cậu bé nhỏ trong tim Nhím đang khuất dần. Nhìn chiếc hộp quà nhỏ mà Bi tặng thì Nhím thôi không khỏi tò mò. Nó mở ra thì thấy…1 chiếc nhẫn và 1 sợi dây chuyền. Không chần chừ, nó xỏ chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền rồi đeo vào cổ. Còn về Bi cậu cũng làm vậy (nhẫn, dây chuyền đôi). 2 đứa trẻ lưu giữ những kỉ vật đó còn quan trọng còn hơn cả bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook