Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 51

Thảo Nhi

06/06/2013

Trở lại với Duy, cậu thật sự lo lắng, bồn chồn, cậu không biết nó ở đâu giữa cái trường rộng thế này.

- Tùng tùng tùng. – Thế là hết tiết.

Cậu thẫn thờ quay lại phòng học, bây giờ học sinh ra chơi, nhốn nháo thế sao cậu tìm được.

Cậu bước đi, cậu đã làm tổn thương 1 con người rồi. Trước giờ Ly chưa bao giờ bỏ tiết như thế này. Cậu muốn xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm. Rồi cậu nhìn lên, 1 cái dáng người nhỏ nhắn đang đi trước mặt. Dáng đi cũng thẫn thờ như cậu vậy.

Cậu mỉm cười tiến tới.

- Ly à. – Cậu nắm tay người đó quay lại.

- Ơ cái cậu này, lẫn rồi à. – Cô gái đó quay phắt lại, ngạc nhiên nói rồi bỏ đi.

Hóa ra Duy nhà ta tưởng bở, hên là cậu còn chưa ôm người đó lại đấy chứ :D.

Cậu lại trở về chỗ của mình. Và thật ngạc nhiên, nó đã ngồi ở đó, nhưng cúi gầm mặt xuống mặt bàn. Cậu chạy ngay tới, ngồi lại đó.

- Ly…

Nó đứng phắt dậy, quay đi, đi đến đám bạn ngồi ở sau đó.

- Hương ơi, cho mình mượn vở tiết trước nhá.

- Ukm, tất nhiên thôi, mà sao cậu buồn thế, cậu vừa khóc à, trông 2 mắt cậu sưng húp lên đây này. – Cô bạn suýt xoa. Đưa cuốn vở cho nó

- Ukm, nhưng mình ổn, không có gì đâu, bạn đừng lo. – Nó cười xòa rồi nhận lấy cuốn vở.

Mọi người xì xào, chưa thấy nó như thế này bao giờ. Chắc chắn là có chuyện gì nghiêm trọng rồi.

Nó ngồi lại vào bàn, lấy vở ra chép bài. Nó bình thản đến mức Duy phải ngạc nhiên cực độ. Nó không ngó ngàng gì đến cậu. Giống như người xa lạ vậy. À mà đúng rồi, chẳng phải cậu đã nói với nó là xem nhau như người xa lạ sao???

Duy đành chấp nhận im lặng với nó. Cậu bỏ ra ngoài ban công đứng. Nhìn về phía xa xăm.

- Ê, chúng mày có chuyện gì à? – Quân bước tới.

- Sao anh nói thế? – Duy ngạc nhiên cực độ. Không lẽ nó chạy đến chỗ Quân.

- Nãy thấy nó khóc, khóc nức nở lắm, trông tội ghê. Anh đoán chúng mày phải có chuyện gì thì nó mới khóc như thế chứ.

- Haizz. – Duy thở dài. – Cô ấy giận em rồi. Bọn em chắc chẳng còn gì đâu?

- Sao lại thế, 2 người mới đến với nhau mà.

- Biết vậy nhưng nếu đã không còn gì thì níu kéo cũng chẳng được gì nữa.

Thấy Duy chán nản như thế Quân mừng thầm, phải thế thì anh cậu mới có cơ hội chứ.

- Sao vậy được, phải biết quyết tâm giành lại tình yêu của mình chứ. – Quân nói

Duy gật gù, sao câu này nghe quen thế nhỉ, hình như cậu đã nghe ở đâu rồi thì phải.

- Quyết tâm? – Cậu nhíu mày.

- Phải, bằng mọi cách.

- Đúng, phải giành lại, bằng mọi cách. – Duy phấn chấn hẳn lên.

Quân ngạc nhiên, cậu cứ nghĩ Duy đang chán nản thì nói gì cũng vô ích chứ, ai dè cậu lại tự gậy ông đập lưng ông thế này. Nhưng cũng tốt thôi, kế hoạch của cậu với Diệp vẫn chưa có gì hết mà, mọi thứ mới bắt đầu, còn nhiều cái hay lắm.



- Tốt nhất là em nên biết điều. – Câu nói với hàm ý xa xôi.

- Anh nói ….

- Tùng tùng tùng…

Duy chưa kịp hỏi thì đã có trống vào lớp, 2 người lại trở về lớp của mình.

3 tiết học tẻ nhạt trôi qua. Dù đã cố bắt chuyện với nó rất nhiều lần, nhưng Duy vẫn không được đáp trả thứ gì ngoài sự im lặng. Im lặng đến run sợ. Những lần thảo luận đôi, nó chỉ ngồi làm 1 mình, đúng là nó đã lơ Duy đi, thay đổi 180 độ so với trước đây. Điều đó làm Duy đau lòng, nhưng vì thế, cậu lại càng quyết tâm giành được nó nhiều hơn.

Vào tiết 5, tiết sinh hoạt cuối cùng, là tiết sinh hoạt lớp.

Đây là tiết học lộn xộn nhất, bởi nó không còn tuân thủ quy tắc tiết học 45p nữa. Bất cứ khi nào GVCN nói kế hoạch hay giải quyết vấn đề xong thì được phép ra về.

Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Ngồi vào bàn giáo viên.

- Các em chú ý, cô có chuyện quan trọng muốn nói với các em đây.

Cả lớp đang nhốn nháo cũng im lặng. Mọi người cố gắng lắng nghe những gì cô nói, vì biết chắc khi cô giận thì sẽ rất kinh khủng.

- Hết tuần này, vào ngày chủ nhật, các em sẽ có 1 chuyến dã ngoại 3 ngày cùng với trường. Chuyến dã ngoại sẽ bắt đầu vào ngày chủ nhật và kết thúc vào sáng thứ 4.

- Oh yeah. – Cả lớp reo lên sung sướng. Khi vào ngôi trường này thì đây là lần đầu tiên họ được đi dã ngoại. Ai cũng hào hứng, nhảy lên vì sung sướng, trừ 2 người: Nó và Duy. Duy dù mừng cũng không biểu lộ ra bên ngoài vì người ngồi bên cạnh cậu không có 1 tí biểu hiện gì cả.

- Chưa hết. – Cô nhấn mạnh.

Cả lớp lại trật tự.

- Khi chuyến dã ngoại đó kết thúc, bước sang tuần sau là các em chuẩn bị ôn tập để thi học kì.

- Hả? – Cả lớp hốt hoảng.

- Trời ơi sao nhanh vậy?

- Ukm, mới thi học kì 1 xong, giờ lại thi tiếp.

- Thế là sắp lên 11 rồi đấy.

- Ukm, rồi mình sẽ 12 và bước vào đại học.

Bla bla…Cả lớp nhốn nháo.

- Rầm…

1 tiếng động vang lên thật to, làm cả lớp giật mình. Và tất nhiên âm thanh đó chỉ có thể phát ra từ thước của cô giáo.

- Các em không trật tự được sao? – Cô giáo tức giận.

Cả lớp nín thở, lo sợ khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ vì tức của cô.

- Các em nghĩ tôi là ai mà có thể tự do nói chuyện vậy chứ. Cô còn chưa nói hết kế hoạch mà.

- Dạ thưa cô, chúng em xin lỗi ạ, cô cứ tiếp tục nói đi ạ. – Bạn lớp trưởng tiên phong.

- Trong buổi dã ngoại đó, sẽ có nhiều cuộc chơi được tổ chức cần có sự chuẩn bị trước nên bây giờ lớp mình bầu chọn những bạn đó trước nhá.

- Gồm những trò gì vậy cô?

- Có hội thi nấu ăn này, thi nói tiếng Anh, thi tài năng, thi cắm hoa, rồi còn chọn ra Hoa Khôi của trường nữa chứ.



- Thật ạ.

- Nhưng, năm nay ngoài chọn Hoa Khôi tức là Best girl ra thì còn lựa chọn Best Boy, 1 bạn nam đẹp trai nhất này, cá tính nhất, mạnh mẽ nhất. Nói chung là hoàn hảo nữa.

- Thế lớp mình định bầu ai nào? Lần lượt từng trò nhá. Các trò không tổ chức cũng 1 lúc nên 1 em có thể thi nhiều trò nên các em cố gắng lựa chọn cho kĩ nhé.

- Vâng ạ.

- Đầu tiên, 1 nhóm 5 người thi nấu ăn. – Cô lấy giấy tờ ra ghi chép

Bạn lớp trưởng, sau 1 hồi thảo luận với lớp, đưa ra kết quả. Nó ngồi mơ màng nên không chú ý mọi người thảo luận cái gì.

- Bạn Trịnh Khánh Ly Ly, bạn Phan Ngọc Hoa, bạn Đinh Thị Lan Hương, bạn Trịnh Châu Ngọc Anh, và em, Lê Thảo Nhi ạ :D.

Nó nhíu mày, thi nấu ăn ư? Sao lại bầu nó thế nhỉ? Nhưng nó đâu có từ chối được, thôi thì đành ngậm ngùi nhận lời vậy.

- Tiếp theo, 1 đôi nam nữ thi nói Tiếng Anh.

- Dạ bạn Trịnh Khánh Ly Ly và bạn Trịnh Minh Duy ạ.

Nó ngạc nhiên, lại nó sao, lại còn Duy nữa chứ, thế là phải chạm mặt cậu rồi.

- Tiếp, 3 bạn thi tài năng.

- Dạ bạn Trịnh Khánh Ly Ly, bạn Đinh Thị Lan Hương và em Lê Thảo Nhi ạ.

- Thi cắm hoa.

- Dạ bạn Trịnh Khánh…

- Đủ rồi đấy. - Nó đứng dậy. – Lớp mình đâu có thiếu nhân tài đâu mà các bạn toàn bầu mình thế.

- Nhưng mình thấy bạn có khả năng mà.

- Biết đâu được, lỡ còn nhiều người cắm đẹp hơn mình thì sao?

- Ly à, cô tin là em làm được. – Bây giờ cô giáo mới nói.

- Đúng đấy, mọi người thấy bạn cắm đẹp mà. – Cả lớp nhốn nháo.

Nó đành ngồi xuống, thế là lại bị dính. Haizz.

- Cuối cùng 1 cặp tranh tài Best Girl với Best Boy.

- Dạ bạn Trịnh Khánh Ly Ly và bạn Trịnh Minh Duy ạ.

- Cái gì? – Cả nó lẫn Duy cùng đứng dậy.

- Có gì mà 2 em phản bác ghê vậy. Chỉ là 1 cuộc chơi thôi mà.

- Nhưng mà em thi nhiều rồi ạ. – Lại đồng thanh.

- Cô nghĩ là 2 em có khả năng và mang đến niềm vinh dự cho lớp mình. Đừng từ chối chứ? – Cô nói nhẹ nhàng nhưng đằng sau là ẩn chứa 1 sự đe dọa.

2 người đành ngồi xuống.

- Vậy là hết, các em có thể ra về.

Mọi người ra về hết. Lớp học lại trống không, trống vắng, cô đơn, lẻ loi, như tâm trạng của 1 ai đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook