Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 55

Thảo Nhi

06/06/2013

Duy buông nó ra, cậu mỉm cười, cúi mặt xuống, thấp xuống và xuống nữa.

- Này, 2 người… - Tiếng 1 cô gái.

Họ giật mình, quay lên, đầy tiếc nuối.

- Là cô sao Ngọc Diệp? – Nó lên tiếng

- Phải, là tôi. Sao? 2 người có vẻ khó chịu khi thấy tôi ở đây và làm lỡ chuyện của 2 người à? – Diệp cười 1 nụ cười nham hiểm.

- H0h0, tại sao chứ? Chuyện của chúng tôi đâu có liên quan tới cô? Tại sao phải khó chịu chứ? – Lại nó, Duy im lặng, cậu biết im lặng lúc này là tốt nhất.

- Tại sao 2 người không chịu kết thúc?

- H0h0, cô nói như kiểu cầu xin chúng tôi dừng lại vậy. – Nó nhấn mạnh 2 chữ cầu xin.

- Cô…?

- H0h0, đừng nghĩ là tôi tin 5 câu 3 sợi mà lần trước cô nói với tôi. Những thứ đó tôi chẳng thể tin nổi. Tin tưởng người mình yêu là việc trước tiên nếu muốn đến với họ. Cô mãi mãi sẽ chẳng là gì với anh ấy. Cô sẽ là người thua cuộc thôi, vì thế đừng cố gắng làm gì Diệp à.

- Là quá sớm để khẳng định như thế đó.

- Oh, vậy sao? Thế cho dù cô có giết tôi đi, thì anh ấy cũng không đến với cô đâu, chắc chắn anh ấy sẽ rất đau khổ mà muốn chết theo tôi thôi. Tôi sợ đến lúc đó, cô lại quỳ xuống, cầu xin anh ấy quay lại với cô ấy chứ.

- Cô…tôi mà phải như thế sao?

- Biết đâu được, 1 con người thủ đoạn như cô thì thiếu gì cách chứ?

- Cô…



- Thôi đủ rồi đấy, nói chuyện với 1 người nhan sắc có hạn, thủ đoạn có thừa với cô làm tốn thời gian của tôi lắm. – Nó quay sang Duy. – Mình đi chứ?

- Ukm, tất nhiên. – Duy cười.

- Tại sao? Sao nãy giờ Duy không nói gì? – Diệp vẫn cố.

- Có lẽ Duy không chen lời vào lúc này thì tốt hơn, nhưng Ly nói đúng, dù Diệp có cố gắng đến đâu thì cung không bao giờ có được Duy đâu, vì thế đừng cố gắng làm gì?

Duy nắm tay nó, kéo đi…

- Được lắm Ly à, cô cứ chờ đấy, dù không có được Duy tôi cũng không bao giờ để cô yên đâu.



- Các em chú ý, chiều nay chúng ta sẽ tổ chức các cuộc thi cắm hoa và nói tiếng Anh, tối nay thì tài năng, ngày mai thi nấu ăn và chọn ra Best boy và best Girl, đề nghị các em trong đội tuyển thi chuẩn bị. Và bây giờ, chúng ta bắt đầu với cuộc thi cắm hoa. – Tiếng của cô phụ trách.

Mọi người sôi nổi bàn tán, ai cũng mong đội mình giành chiến thắng. Mọi thứ, bàn ghế, loa đài,…đã được khối 12 chuẩn bị sẵn. Và giờ thi bắt đầu đến.

Mọi người chăm chú nhìn lên những bàn hoa. Phải, toàn là hoa.

- Với số hoa này, trong thời gian 30 phút, các em phải sáng tạo ra những bình hoa cực đẹp và hấp dẫn, không những vậy các em còn phải chuẩn bị bài thuyết trình nữa, chủ đề tự chọn nữa. Và thang điểm của các phần thi như sau:…. Ban giám khảo gồm có…

Mãi 1 hồi giới thiệu, phát biểu khai mạc, cũng đến phần thi.

Mọi người hồi hộp, số hoa này không hề được cho trước, cũng như thời gian quá gấp, học sinh chẳng kịp chuẩn bị gì, vì thế ai cũng hồi hộp, lo lắng, suy nghĩ cho phần thi của mình.

Nó thì yên vị, chỉ chăm chú nhìn vào đống hoa ấy, mỗi lớp được 1 ít, đầy đủ các loại, lúc ở Đà Nẵng nó đã được cắm hoa nhiều lần rồi. Nhưng khoản cắm hoa ấy của nó phải nói là tàm tạm nếu không nói là xấu. Nó chỉ biết đưa ý tưởng và thuyết trình thôi. Trước giờ là thế.

- Các em có 2 phút để thảo luận trước phần thi. Thời gian bắt đầu…



Các nhóm chụm đầu lại, cố gắng moi hết chất xám của mình để đưa ra 1 ý tưởng đặc biệt.

- Đã hết 2 phút, bây giờ là thời gian để cắm hoa, 30 phút, bắt đầu.

Sau hiệu lệnh của cô, mọi người bắt tay vào việc, người dao người kéo, cắm cúi, những bông hoa cứ được cắt tỉa dần rồi được cho vào những lọ hoa xinh đẹp. Còn nhóm nó, mọi người khá hăng hái, phân công nhiệm vụ kĩ càng. Bạn Thảo Nhi chủ đạo, cắm hoa, những người khác thì cắt tỉa và trang trí hoa. Còn nó chỉ biết phụ mọi người lấy hết cái này đến cái khác, rồi chuẩn bị nhìn vào đó mà thuyết trình thôi chứ chẳng biết làm gì hơn, nhưng ý tưởng mà nó đưa ra lại cực kì ấn tượng, gây cảm hứng cho mọi người.

Mọi người rất hăng hái làm nhiệm vụ của mình, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Dưới này, số học sinh còn lại được ổn định tổ chức, các giáo viên quản lí học sinh, lâu lâu bắt 1 vài bài hát cho đỡ buồn.

Đã 25p trôi qua, các bình hoa đã gần được hoàn tất, các nhóm tất bật ngắm nghía, trang trí lại cái bình hoa, rồi nhẩm nhẩm thuộc lời thuyết trình.

- Tít….

Tiếng còi hiệu lệnh hết giờ, mọi người dừng tay.

3 vị giám khảo, lướt qua hơn 2 chục bình hoa để bàn riêng. Có rất nhiều bình sáng tạo, với 1 mẫu mã, kiểu dáng riêng, không bình nào giống bình nào, mỗi bình 1 chủ đề. Nhưng, ban giám khảo cũng tìm được 1 điểm chung của hầu hết các bình hoa, đều có 1 bông hoa đẹp nhất, được cắm cao nhất, biểu tượng cho thứ gì tối cao.

- Mời các lớp bốc thăm và chuẩn bị để thuyết trình cho bình hoa của lớp mình.

Hên xui thế nào mà lớp Diệp bốc ngay số 1, lớp Quân bốc số 2 còn lớp nó thì lại tận cuối cùng. Nó chăm chú nhìn các đội thuyết trình, để rút ra kinh nghiệm, không bị vấp chỗ nào.

- Thưa ban giám khảo, các thầy cô và các bạn học sinh, thay mặt lớp 10C, lớp 10 chuyên văn, xin được trình bày cho mọi người bình hoa của lớp em. Chúng em lấy ý tưởng từ sự giáo dục, những bông hoa lớn này tượng trưng cho các thầy cô, lớp người đi trước, luôn truyền đạt lại những kiến thức cho các lớp đi sau, chính là những bông hoa nhỏ này… - Ngọc Diệp cất tiếng, cô là người thuyết trình.

Bài thuyết trình khá suôn sẻ, chỉ có đoạn giữa hơi ấp úng vì quên lời thôi.

Các bài thuyết trình khác cũng thế, nhưng cũng có nhiều lớp chưa thuộc gì hết, cứ lên đó ấp úng, chẳng biết nói gì.

Đợi mãi cũng đến lượt nó.

- Thưa ban giám khảo, các thầy cô và các bạn học sinh, thay mặt lớp 10, lớp 10 chuyên văn, xin được trình bày cho mọi người bình hoa của lớp em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook