Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 56

Thảo Nhi

06/06/2013

3 vị giám khảo, lướt qua hơn 2 chục bình hoa để bàn riêng. Có rất nhiều bình sáng tạo, với 1 mẫu mã, kiểu dáng riêng, không bình nào giống bình nào, mỗi bình 1 chủ đề. Nhưng, ban giám khảo cũng tìm được 1 điểm chung của hầu hết các bình hoa, đều có 1 bông hoa đẹp nhất, được cắm cao nhất, biểu tượng cho thứ gì tối cao.

- Mời các lớp bốc thăm và chuẩn bị để thuyết trình cho bình hoa của lớp mình.

Hên xui thế nào mà lớp Diệp bốc ngay số 1, lớp Quân bốc số 2 còn lớp nó thì lại tận cuối cùng. Nó chăm chú nhìn các đội thuyết trình, để rút ra kinh nghiệm, không bị vấp chỗ nào.

- Thưa ban giám khảo, các thầy cô và các bạn học sinh, thay mặt lớp 10C, lớp 10 chuyên văn, xin được trình bày cho mọi người bình hoa của lớp em. Chúng em lấy ý tưởng từ sự giáo dục, những bông hoa lớn này tượng trưng cho các thầy cô, lớp người đi trước, luôn truyền đạt lại những kiến thức cho các lớp đi sau, chính là những bông hoa nhỏ này… - Ngọc Diệp cất tiếng, cô là người thuyết trình.

Bài thuyết trình khá suôn sẻ, chỉ có đoạn giữa hơi ấp úng vì quên lời thôi.

Các bài thuyết trình khác cũng thế, nhưng cũng có nhiều lớp chưa thuộc gì hết, cứ lên đó ấp úng, chẳng biết nói gì.

Đợi mãi cũng đến lượt nó.

- Thưa ban giám khảo, các thầy cô và các bạn học sinh, thay mặt lớp 10, lớp 10 chuyên văn, xin được trình bày cho mọi người bình hoa của lớp em. Chúng em lấy ý tưởng từ sự ganh ghét và đố kị. Không giống như những bình hoa của các lớp khác, đều có 1 bông hoa đẹp nhất được cắm thẳng và cao nhất để tượng trưng cho 1 thứ tối cao, bình hoa của lớp em lại cắm những bông hoa thẳng hàng và phân thành từng lớp. Ở đây là 2 bông hoa ly, tượng trưng cho vẻ đẹp kiêu sa, không bông nào cao, nào thấp, bên cạnh là ba bông hồng đỏ, thể hiện những nét ngọt ngào, duyên dáng,… Các bông hoa không hề nhường nhịn nhau, luôn vươn lên mọc thẳng để tranh tài với những bông hoa khác., đó chính là sự ganh ghét đố kị đố kị của các loài hoa. Còn những lá cành này chính là môi trường xung quanh để tạo nên sự ganh ghét, đố kị đó. Đó là lá hoa, còn với con người chúng ta thì sao??? Thưa, còn hơn thế nữa. Con người bất chấp mọi thủ đoạn để đạt để cái mình muốn, chà đạp lên người khác hay sử dụng người khác là công cụ để đạt được mục đích của mình. Nhưng những bông hoa này, khi chúng vươn người, cùng khoe ra vẻ đẹp của mình, sẽ tạo ra 1 vườn hoa đẹp, che khuất đi những khuyết điểm ẩn trùm trong đó. Còn con người, 1 khi đã có sự ganh ghét, đố kị chắc chắn sẽ có sự sung đột, chạm chán lẫn nhau và sẽ gây ra nhiều thương tích, ảnh hưởng đến bản thân, gia đình và cả xã hội. Vì thế, mong mọi người hãy bỏ qua cái tôi, để hòa vào cái ta, chứ đừng ganh ghét, đố kị. Bài thuyết trình của em xin hết ạ.

Giọng nói dõng dạc mang tính biểu cảm cao, cuốn hút bao nhiêu người phải im lặng để theo dõi bài thuyết trình của nó. Hết bài, mọi người vỗ tay rào rào, họ hoang toàn bị thuyết phục với những gì nó nói. Tràng pháo tay đó, chưa lớp nào có được, ban giám khảo cũng gật gù khen ngợi.

Trước lúc về chỗ, nó còn liếc mắt sang phía Diệp, đôi môi khẽ nhếch lên. Diệp đơ người, nụ cười đó ám chỉ điều gì?

- Cảm ơn các đội, bây giờ trong lúc ban giám khảo hội ý và đưa ra kết quả, các em thu dọn những cành hoa bỏ đi lại nhé.

Thế là các đội chụm lại, chỉ vài phút sau, những bãi chiến trường lổm chổm đã được dọn sạch sẽ. Ban giám khảo cũng đã hội ý xong và nhanh xhongs đưa ra danh sách và trao giải.

- Đã đến lúc trao giải, chúng ta cso tổng cộng là 10 giải, bao gồm 1 giải Nhất với số tiền thưởng là 500k, 2 giải Nhì mỗi giải 300k, 3 giải Ba mỗi giải 200k và 4 giải Khuyến khích mỗi giải 100k.

Phía dưới mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng mong lớp mình được giải nhất. Còn nó, nó khá tự tin với phần thi của lớp mình, có 1 vẻ rất riêng mà chỉ lớp nó mới có được.

- Và 4 giải Khuyến khích đã thuộc về lớp 10C, 10/3, 12/2 và 11/2. Mời các vabh đại diện lên nhận giải. Xin mời cô…lên trao giải cho các em.

Ngọc Diệp tiếc nuối, cô không ngờ chỉ có mỗi giải khuyến khích thế này. Cô đã rất cố gắng, nhưng kết lại không được như cô mong đợi chút nào.



- Và 3 giải Ba là các lớp 10/2,10E và 12C. Mời các bạn đại diện lên nhận giải, mời thầy..lên trao giải cho các em.

- 2 giải Nhì của chúng ta là 11A và 12A. . Mời các bạn đại diện lên nhận giải, mời thầy..lên trao giải cho các em.

- Và cuối cùng lớp giành giải nhất là …10D. Xin chúc mừng, mời đại diện lớp 10D lên nhận giải. Kính mời cô hiệu trưởng lên trao giải cho lớp 10D.

- Ly ơi, bạn lên nhận đi. – Bạn lớp trưởng nói nhỏ.

- Mình á, phải bạn lên mới đúng chứ?

- thôi bạn lên đi. – Nhi kéo tay nó ra phía trước.

Đứng trước mọi người, nó cảm thấy hãnh diện, Diệp nhìn nó, rất tức giận. Nó nhìn lại, cười đầy ẩn ý.

Diệp lại nhận tiếp 1 nụ cười đểu nữa, cô thắc mắc, cái quái gì vậy? 2 nụ cười đó, chắc chắn phải có gì đó. Sự ganh ghét và đố kị,…chẳng lẽ là nói cô sao? Ý nói cô ganh ghét với nó sao? H00h, LyLy cô đang thách thức tôi đó à, để xem !!!



- Các em chú ý, khối 11 thu dọn sân khấu này, còn khối 10 thì chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, đúng 3h, các em tập trung lại đây nhá.

Mọi người tản đi, khối nào làm nhiệm vụ khối đó.

Nó được miễn phần này, bởi chân nó đau, không thể làm gì hơn là ngồi 1 chỗ. Nhìn mọi người tất bật chuẩn bị mà nó cũng muốn mò ra để giúp, nhưng rất tiếc, chân nó lại đau, cứ cà nhắc mà ra không khéo lại phiền người khác.

- Đến lúc cậu phải rửa lại vết thương và thay cái băng khác rồi đó. – Tiếng của cô bạn lớp trưởng.

- Hì. – Nó cười. – Thế bạn không ra chuẩn bị nữa à?

- Thôi, mình xong nhiệm vụ rồi, tận 7 lớp luôn mà, 1 tí là xong chứ mấy.

Đặt chân nó thẳng, Nhi vén quần nó lên, nhẹ nhàng lau chùi, sát trùng cho nó.

- Cảm ơn nhá.



- Không có gì, mà nó sắp khỏi rồi đó.

- Hì, hôm nay đã win 1 trận rồi, vui nhỉ?

- Ukm, nhờ công Ly cả đó, công nhận bài thuyết trình hay thiệt luôn á.

- Đâu có, cả công của bạn nữa mà, bạn cắm hoa tuyệt thế còn gì?

- Nói chung là công của cả nhóm được chưa.- duy ở đau chen lời vào, trên tay còn cầm cuốn sách.

Cả 3 cười rộn lên.

- Thôi, 2 bạn chuẩn bị đu, tí nữa còn chiến đấu nữa đó, mình đi đây. – Nhi cười rồi đi.

Nó vớ cái cặp, mò mò.

- Chết, để quên ở nhà mất rồi.

- Quên gì thế?

- Sách, em định mang đi để xem lại mà quên mất rồi.

- Thôi, xem chung sách với anh đi. – Duy chìa sách ra.

- Nhưng mà tí bốc thăm theo đội thì sao nhỉ?

- Ừ, không biết 1 lớp có được chung đội không nữa?

- Thôi cứ xem đi, biết đâu tí thi lại có. – Nó lôi cuốn sách lại.

2 người cùng nhua ôn lại bài, kiểm tra kiến thức cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook