Chương 58
Thảo Nhi
06/06/2013
Từ cửa sổ phòng, nó nhìn ra xa, thành phố thật đẹp, những ánh đèn mập mờ, lấp lánh.
- Chị ơi! – Từ đằng sau cánh cửa, tiếng gọi nho nhỏ phát lên.
Nó chạy ra mở cửa.
- Ôi, bé Vi đó à?
- Vâng ạ.
Cô bé ngơ ngác nhìn nó. Nhìn cái áo thun nhẹ màu trắng có hình pucca ở giữa màu đỏ với chiếc quần ngố dưới đầu ngối 1 tí, với chiếc nơ to ở đai quần.
- Sao vậy, bộ chị xấu lắm hả?
- Không có, tại chị mặc vầy xinh lắm, thế bộ váy hồi chiều đâu rồi chị.
- Chị thay rồi, lúc nãy nó dính máu của em đó.
- Vậy ạ, thôi chị xuống nhà với em nhá. – Cô bé nắm lấy tay nó và kéo xuống. Bàn tay bé nhỏ nhỏ, trông thật xinh xắn.
Cô bé dẫn nó xuống nhà, nơi phòng khách, mẹ của cô bé đang nói chuyện với Quân và Vương.
- Mẹ ơi, chị ấy xuống rồi nè. – cô bé nhí nhảnh.
- Ukm, Ly đấy à?
- Dạ.
- À, hôm nay cô qua đây để cảm ơn cháu chuyện hồi chiều.
- Ôi, có gì đâu ạ. Ai nhìn thấy cũng giúp bé thôi mà.
- Có vẻ con bé thích cháu lắm đấy, cả buổi nó chẳng chịu ngồi yên, cứ đòi cô sang nhà cháu thôi.
- Hì.
2 anh chàng ngồi yên, nhìn bàn tay bé nhỏ của cô bé trong tay của nó.
- E hèm, Ly à, e có sức hút ghê á. – Quân châm chọc.
- Không chỉ con trai, giờ đến bé gái cũng không tha. – Vương bon chen.
- Mấy anh nói lung tung quá, em chỉ quý chị ấy và xem chị ấy là chị gái của em thôi. – Cô bé phồng miệng, chu mỏ lên bênh nó.
2 người ngạc nhiên, không thể ngờ nổi câu nói đó vừa phát ra từ 1 cô bé 6 tuổi, còn nhỏ xíu thế mà đã hiểu được hàm ý sâu xa đó rồi cơ à.
- Hì, thôi mà, 2 anh chỉ đùa tí thôi mà. – Vương cười xòa.
- Giờ cô bận rồi, cô xin phép về nhá. Vi ơi, về thôi con.
- Không mẹ về trước đi, con muốn ở lại chơi với chị Ly 1 tí, lát con về sau.
- Ukm, đành thế, vậy nhờ cả vào cháu nhé Ly.
- Vâng ạ. – Miệng nó méo xệch, con bé kết nó vậy sao?
- Chị Ly, cho em lên phòng chị nhá.
Nó còn chưa gật đầu, con bé đã thoăn thoắt chạy đi. Nó lật đật đuổi theo.
- Này, chạy chậm thôi, té bây giờ.
Con bé chạy vào phòng, ngắm nghía mọi thứ, chỉ ngắm thôi, không lục lọi hay đụng chạm vào thứ gì.
- woa, phòng chị đẹp thật đấy. – cô bé ngồi lên giường nó, nhún nhún
- Vậy sao? Thế phòng em thế nào? – Nó lại ngồi cạnh bé
- Phòng em á? 1 màu hồng, hầu như mọi thứ đều màu hồng, tủ đồ, bàn học, giường ngủ, nhiều lắm.
- Thích thế cơ à?
- A, cái hộp kia xinh thế.
Con bé ngay lập tức chạy đến về phía đó, cái hộp nhỏ, hình trái tim, có sọc kẻ màu đỏ. Vật đó rất hấp dẫn con bé, nãy giờ chưa chạm vào thứ gì nhưng giờ phá lệ.
- Đừng đừng chạm vào đó. – Nó hét lên, nhưng không kịp nữa, cô bé đã lấy cái hộp đó và mở ra.
- woa, sợi dây chuyền đẹp quá, ở đâu vậy chị. – Cô bé ngây thơ giơ dây chuyền ra.
- Đừng, đừng chạm vào nó, chị không thích em chạm vào vật đó đâu. – Nó gắt, giật lại sợi dây và cái hộp.
Cô bé tái mặt, sững sờ nhìn nó, nó hiền từ là thế, sao bây giờ lại gắt gỏng như thế. Không gian im lặng, không ai nói với ai lời nào. Nó liền cất ngay cái hộp, thở dài 1 lượt rồi quay lại nhìn cô bé.
- Chị…chị xin lỗi, chị không nên gắt với em như vậy. Nhưng chị xin em đấy, em có thể chạm hay lấy đi vài thứ nhưng đừng chạm vào cái hộp đó, được chứ? – Nó ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng.
- … - Cô bé không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Giờ mình ra ngoài đi dạo nhé?
- Dạ.
Nó nắm tay cô bé, dẫn xuống nhà.
- Thấy chưa, em đã bảo rồi mà, cái bọn người sói đó không chiếm nổi tình cảm của bella đâu? – Quân hí hửng.
- Không, nhưng anh vẫn thích anh chàng người sói kia hơn, còn cái bọn ma cà rồng người trắng bệnh thiếu sức sống thế nhìn ghê chết đi được.
Nó tò mò, không hiểu 2 người nói cái gì nữa, liền nhìn vào ti vi, hóa ra 2 người đang xem chạng vạng. Khổ thế, cái phim này người ta coi tới phần nào rồi 2 người này mới xem phần 1, đã vậy còn bàn tán sôi nổi nữa chứ, đúng là bó tay với 2 người luôn.
Nó kéo tay bé Vi lại, nói nhỏ nhỏ. Cô bé mỉm cười gật đầu. Cô bé chạy lại chỗ Quân.
- Anh ơi, dẫn em đi chơi nhá. – Nó kéo tay, nhõng nhẽo
- Gì? – Quân há hốc miệng. Cậu quay lại, nói nhỏ với cô bé. Quân thấy lạ, cô bé này có gì đó rất quen, nhưng lại không thể biết là cảm giác đó là gì?
Ngay lập tức, cô bé chạy sang chỗ Vương
- Anh ơi, dẫn em đi chơi nhá. – Vẫn điệu bộ như vậy.
- Hả? – Vương há miệng – Sao lại đổ cho anh thế này???
- Ứ ừ, chẳng ai chịu đi cả, không chơi với mấy anh nữa đâu? Hức hức… - Cô bé hét lên, làm mọi người giật bắn cả mình.
- Thôi thôi, họ không đi thì thôi, chị em mình đi, không chơi với họ nữa. – Nó ôm em bé vào lòng, vỗ về. Cũng không quên liếc mắt về phía bọn họ, tỏ ý khó chịu.
- Dạ, thế mình đi luôn nhá, đi ăn kem đi chị.
- Ăn kem hả, ukm, chị cũng thích ăn kem lắm.
- Thôi để anh đưa 2 chị em đi. – 2 anh chàng đồng thanh.
- Hí hí, thế là được cả 2 anh đẹp trai này đưa đi rồi chị nhỉ? – Cô bé cười hồn nhiên.
- Ukm. – Nó cũng mỉm cười.
- Hờ hờ. – Quân cười méo xệch. – Cả 2 ư? Tham quá.
- Thôi 2 chị em lên chuẩn bị đi, tụi anh đi lấy xe.
- Vâng. – Cô bé tinh nghịch kéo tay nó lên phòng làm nó ngạc nhiên, cô bé tự nhiên đến thế sao???
2 chị em lên phòng sửa soạn, nó lấy chiếc áo khoác nhẹ rồi cột tóc 2 bên cho bé Vi.
- Bé Vi của chị xinh quá. – 2 chị em đang xăm xoi trước gương.
- Thật ạ.
- Ukm. Thôi chị em mình xuống nhanh lên, chắc mấy anh chờ lâu đó.
- Vâng ạ.
2 chị em dắt nhau xuống nhà, ngơ ngác nhìn 2 chiếc xe ô tô đậu trước cổng.
- Mấy anh định đi 2 xe luôn đó à?
- Chứ sao?
- Có 4 người thôi mà, đi 1 xe thôi cho đỡ rườm rà. Đúng không bé Vi?
- Đúng ạ. – Cô bé nhanh nhảu.
- Vậy thôi, lên xe anh chở hết.
- Lên ngay. – Cô bé nhanh nhảu mở cửa nhảy nhanh lên ngay. – Em với chị Ly ngồi sau còn 2 anh em cho ngồi trước. ^^
- Em cho? – Quân tròn mắt nhìn cô bé. – Em ăn gan gì thế Vi?
- Thôi lên xe nào, không để muộn bây giờ.
Mọi người lên xe, chỉ 1 lúc sau thì họ đã có mặt tại Dream, 1 quán kem nổi tiếng của thành phố. Đúng là nổi tiếng quán kem ngon có khác, đông ơi là đông, mãi 4 người mới chen được vào 1 bàn ở tầng 3.
Cầm tờ menu trên tay, Quân hỏi?
- Mọi người ăn gì nào? Bữa nay em khao?
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? – Vương ngước nhìn lên trời – Bộ mai có bão hay sao thế nhỉ? Em trai tôi mà
cũng biết trả tiền sao?
Mọi người cười òa, còn Quân xụ mặt.
- Này này, đừng có đùa, Quân này hơi bị hào phóng đấy nhá. – Quân nói to, gây sự chú ý. Nãy giờ 4 người vào đây chưa ai để ý, đến giờ thì bao người nhìn vào.
- Ồ, kia chẳng phải là Minh Quân sao, ôi còn cả anh Vương nữa kìa, lại còn cả Ly Ly nữa, bộ 3 đó kìa, trông xinh quá.
- Ukm ukm, ngưỡng mộ quá.
Bla bla, mọi người cứ nhìn họ, bàn tán này nọ, rồi 1 lúc sau, 1 đám đông đã bu vào họ. Chật kín.
- Ly Ly ơi, em có bạn trai chưa?
- Vương ơi, cho em xin chữ kí.
- Anh Quân ơi, cười đi anh.
…
- Mấy người có thôi đi không? – Trong đám đông, tiếng bé Vi vang lên, trông hết sức giận dữ. – Mấy người có rảnh không mà suốt ngày bám người khác vậy, làm phiền, không cho họ thoải mái ăn kem được sao?
Đám đông im bặt, chẳng ai nói được lời nào hết? Họ không thể ngờ được 1 đứa bé có thể nói đươc những lời đó.
- Cứ nghĩ thử xem, nếu có ai đó cứ làm phiền mấy người thì liệu mấy người có chịu được không? – Cô bé vẫn tiếp tục.
1 lát sau, đám đông tản tản dần dần, rồi cuối cùng chẳng còn 1 ai.
- Bé Vi ơi, dễ thương quá. – Nó bẹo má bé. – Cảm ơn em nhá.
- Ai bày em nói mấy cái đó vậy?
- Anh trai của em ạ.
- Anh trai ư? Em cũng có anh trai à? – Vương ngạc nhiên.
- Vâng, anh ý xinh lắm, nên cũng bị mấy chị bu vào thế, rồi em thấy anh ấy cũng gắt như vậy đó?
- Vậy anh ấy đâu rồi?
- Ở Mĩ ạ.
- Mĩ ư? – Quân ngạc nhiên, giờ thì cậu nhớ ra rồi? – Triệu Thế Hùng
- Đúng rồi, đó là tên của anh trai em đó, mà sao anh biết vậy?
- Đó là nhân viên của công ti anh mà? Anh khá ấn tượng với người này. Ở trong công ti, cậu ấy là hotbot đó.
- Hì hì, thấy chưa.
- Mà sao anh em cách xa nhau thế, cậu ấy 22, bằng tuổi anh Vương đó.
- Em không biết nữa. Cái đó phải hỏi mẹ em mới đúng chứ?
- thế 3 người đến đây để tám hay để ăn đây. – Nó lên tiếng
- Hì hì. - cả 3 cười xòa.
- Em ăn kem sầu riêng – Vi nhanh miệng
- Anh ăn bạc hà – Quân tiếp lời
- 1 chocolate nhiều sữa.
Nó gọi phục vụ.
- Cho em 1 ly sầu riêng, 1 bạc hà và 2 chocolate nhiều sữa ạ.
Chị phục vụ ghi chép rồi đi.
- wow wow, 2 người ăn giống nhau thế. – Quân châm chọc
- Chỉ là cùng sở thích thôi mà.- Vương đỡ lời.
Nó im lặng, chẳng biết nói gì nữa, liền đổi chủ đề.
- Hết hè này là bé Vi học lớp 1 à?
- Dạ.
- Ở nhà mẹ có cho đi học năng khiếu gì không?
- Không ạ, mẹ không có nhiều thời gian, mẹ suốt ngày đi làm, ít thời gian chơi với em lắm.
- Thế nên em gặp được chị Ly nên quý luôn hả?
- Dạ. Em hay phải chơi 1 mình lắm. Em muốn học piano lắm.
- Vậy em sang nhà chị, chị bày cho.
- thật ạ, cảm ơn chị nhiều nhá.
- Không có gì?
- A, kem ra rồi kìa.
Cô phục vụ mang kem ra, mỗi người 1 li, đánh chén ngon lành.
- Chị ơi! – Từ đằng sau cánh cửa, tiếng gọi nho nhỏ phát lên.
Nó chạy ra mở cửa.
- Ôi, bé Vi đó à?
- Vâng ạ.
Cô bé ngơ ngác nhìn nó. Nhìn cái áo thun nhẹ màu trắng có hình pucca ở giữa màu đỏ với chiếc quần ngố dưới đầu ngối 1 tí, với chiếc nơ to ở đai quần.
- Sao vậy, bộ chị xấu lắm hả?
- Không có, tại chị mặc vầy xinh lắm, thế bộ váy hồi chiều đâu rồi chị.
- Chị thay rồi, lúc nãy nó dính máu của em đó.
- Vậy ạ, thôi chị xuống nhà với em nhá. – Cô bé nắm lấy tay nó và kéo xuống. Bàn tay bé nhỏ nhỏ, trông thật xinh xắn.
Cô bé dẫn nó xuống nhà, nơi phòng khách, mẹ của cô bé đang nói chuyện với Quân và Vương.
- Mẹ ơi, chị ấy xuống rồi nè. – cô bé nhí nhảnh.
- Ukm, Ly đấy à?
- Dạ.
- À, hôm nay cô qua đây để cảm ơn cháu chuyện hồi chiều.
- Ôi, có gì đâu ạ. Ai nhìn thấy cũng giúp bé thôi mà.
- Có vẻ con bé thích cháu lắm đấy, cả buổi nó chẳng chịu ngồi yên, cứ đòi cô sang nhà cháu thôi.
- Hì.
2 anh chàng ngồi yên, nhìn bàn tay bé nhỏ của cô bé trong tay của nó.
- E hèm, Ly à, e có sức hút ghê á. – Quân châm chọc.
- Không chỉ con trai, giờ đến bé gái cũng không tha. – Vương bon chen.
- Mấy anh nói lung tung quá, em chỉ quý chị ấy và xem chị ấy là chị gái của em thôi. – Cô bé phồng miệng, chu mỏ lên bênh nó.
2 người ngạc nhiên, không thể ngờ nổi câu nói đó vừa phát ra từ 1 cô bé 6 tuổi, còn nhỏ xíu thế mà đã hiểu được hàm ý sâu xa đó rồi cơ à.
- Hì, thôi mà, 2 anh chỉ đùa tí thôi mà. – Vương cười xòa.
- Giờ cô bận rồi, cô xin phép về nhá. Vi ơi, về thôi con.
- Không mẹ về trước đi, con muốn ở lại chơi với chị Ly 1 tí, lát con về sau.
- Ukm, đành thế, vậy nhờ cả vào cháu nhé Ly.
- Vâng ạ. – Miệng nó méo xệch, con bé kết nó vậy sao?
- Chị Ly, cho em lên phòng chị nhá.
Nó còn chưa gật đầu, con bé đã thoăn thoắt chạy đi. Nó lật đật đuổi theo.
- Này, chạy chậm thôi, té bây giờ.
Con bé chạy vào phòng, ngắm nghía mọi thứ, chỉ ngắm thôi, không lục lọi hay đụng chạm vào thứ gì.
- woa, phòng chị đẹp thật đấy. – cô bé ngồi lên giường nó, nhún nhún
- Vậy sao? Thế phòng em thế nào? – Nó lại ngồi cạnh bé
- Phòng em á? 1 màu hồng, hầu như mọi thứ đều màu hồng, tủ đồ, bàn học, giường ngủ, nhiều lắm.
- Thích thế cơ à?
- A, cái hộp kia xinh thế.
Con bé ngay lập tức chạy đến về phía đó, cái hộp nhỏ, hình trái tim, có sọc kẻ màu đỏ. Vật đó rất hấp dẫn con bé, nãy giờ chưa chạm vào thứ gì nhưng giờ phá lệ.
- Đừng đừng chạm vào đó. – Nó hét lên, nhưng không kịp nữa, cô bé đã lấy cái hộp đó và mở ra.
- woa, sợi dây chuyền đẹp quá, ở đâu vậy chị. – Cô bé ngây thơ giơ dây chuyền ra.
- Đừng, đừng chạm vào nó, chị không thích em chạm vào vật đó đâu. – Nó gắt, giật lại sợi dây và cái hộp.
Cô bé tái mặt, sững sờ nhìn nó, nó hiền từ là thế, sao bây giờ lại gắt gỏng như thế. Không gian im lặng, không ai nói với ai lời nào. Nó liền cất ngay cái hộp, thở dài 1 lượt rồi quay lại nhìn cô bé.
- Chị…chị xin lỗi, chị không nên gắt với em như vậy. Nhưng chị xin em đấy, em có thể chạm hay lấy đi vài thứ nhưng đừng chạm vào cái hộp đó, được chứ? – Nó ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng.
- … - Cô bé không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Giờ mình ra ngoài đi dạo nhé?
- Dạ.
Nó nắm tay cô bé, dẫn xuống nhà.
- Thấy chưa, em đã bảo rồi mà, cái bọn người sói đó không chiếm nổi tình cảm của bella đâu? – Quân hí hửng.
- Không, nhưng anh vẫn thích anh chàng người sói kia hơn, còn cái bọn ma cà rồng người trắng bệnh thiếu sức sống thế nhìn ghê chết đi được.
Nó tò mò, không hiểu 2 người nói cái gì nữa, liền nhìn vào ti vi, hóa ra 2 người đang xem chạng vạng. Khổ thế, cái phim này người ta coi tới phần nào rồi 2 người này mới xem phần 1, đã vậy còn bàn tán sôi nổi nữa chứ, đúng là bó tay với 2 người luôn.
Nó kéo tay bé Vi lại, nói nhỏ nhỏ. Cô bé mỉm cười gật đầu. Cô bé chạy lại chỗ Quân.
- Anh ơi, dẫn em đi chơi nhá. – Nó kéo tay, nhõng nhẽo
- Gì? – Quân há hốc miệng. Cậu quay lại, nói nhỏ với cô bé. Quân thấy lạ, cô bé này có gì đó rất quen, nhưng lại không thể biết là cảm giác đó là gì?
Ngay lập tức, cô bé chạy sang chỗ Vương
- Anh ơi, dẫn em đi chơi nhá. – Vẫn điệu bộ như vậy.
- Hả? – Vương há miệng – Sao lại đổ cho anh thế này???
- Ứ ừ, chẳng ai chịu đi cả, không chơi với mấy anh nữa đâu? Hức hức… - Cô bé hét lên, làm mọi người giật bắn cả mình.
- Thôi thôi, họ không đi thì thôi, chị em mình đi, không chơi với họ nữa. – Nó ôm em bé vào lòng, vỗ về. Cũng không quên liếc mắt về phía bọn họ, tỏ ý khó chịu.
- Dạ, thế mình đi luôn nhá, đi ăn kem đi chị.
- Ăn kem hả, ukm, chị cũng thích ăn kem lắm.
- Thôi để anh đưa 2 chị em đi. – 2 anh chàng đồng thanh.
- Hí hí, thế là được cả 2 anh đẹp trai này đưa đi rồi chị nhỉ? – Cô bé cười hồn nhiên.
- Ukm. – Nó cũng mỉm cười.
- Hờ hờ. – Quân cười méo xệch. – Cả 2 ư? Tham quá.
- Thôi 2 chị em lên chuẩn bị đi, tụi anh đi lấy xe.
- Vâng. – Cô bé tinh nghịch kéo tay nó lên phòng làm nó ngạc nhiên, cô bé tự nhiên đến thế sao???
2 chị em lên phòng sửa soạn, nó lấy chiếc áo khoác nhẹ rồi cột tóc 2 bên cho bé Vi.
- Bé Vi của chị xinh quá. – 2 chị em đang xăm xoi trước gương.
- Thật ạ.
- Ukm. Thôi chị em mình xuống nhanh lên, chắc mấy anh chờ lâu đó.
- Vâng ạ.
2 chị em dắt nhau xuống nhà, ngơ ngác nhìn 2 chiếc xe ô tô đậu trước cổng.
- Mấy anh định đi 2 xe luôn đó à?
- Chứ sao?
- Có 4 người thôi mà, đi 1 xe thôi cho đỡ rườm rà. Đúng không bé Vi?
- Đúng ạ. – Cô bé nhanh nhảu.
- Vậy thôi, lên xe anh chở hết.
- Lên ngay. – Cô bé nhanh nhảu mở cửa nhảy nhanh lên ngay. – Em với chị Ly ngồi sau còn 2 anh em cho ngồi trước. ^^
- Em cho? – Quân tròn mắt nhìn cô bé. – Em ăn gan gì thế Vi?
- Thôi lên xe nào, không để muộn bây giờ.
Mọi người lên xe, chỉ 1 lúc sau thì họ đã có mặt tại Dream, 1 quán kem nổi tiếng của thành phố. Đúng là nổi tiếng quán kem ngon có khác, đông ơi là đông, mãi 4 người mới chen được vào 1 bàn ở tầng 3.
Cầm tờ menu trên tay, Quân hỏi?
- Mọi người ăn gì nào? Bữa nay em khao?
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? – Vương ngước nhìn lên trời – Bộ mai có bão hay sao thế nhỉ? Em trai tôi mà
cũng biết trả tiền sao?
Mọi người cười òa, còn Quân xụ mặt.
- Này này, đừng có đùa, Quân này hơi bị hào phóng đấy nhá. – Quân nói to, gây sự chú ý. Nãy giờ 4 người vào đây chưa ai để ý, đến giờ thì bao người nhìn vào.
- Ồ, kia chẳng phải là Minh Quân sao, ôi còn cả anh Vương nữa kìa, lại còn cả Ly Ly nữa, bộ 3 đó kìa, trông xinh quá.
- Ukm ukm, ngưỡng mộ quá.
Bla bla, mọi người cứ nhìn họ, bàn tán này nọ, rồi 1 lúc sau, 1 đám đông đã bu vào họ. Chật kín.
- Ly Ly ơi, em có bạn trai chưa?
- Vương ơi, cho em xin chữ kí.
- Anh Quân ơi, cười đi anh.
…
- Mấy người có thôi đi không? – Trong đám đông, tiếng bé Vi vang lên, trông hết sức giận dữ. – Mấy người có rảnh không mà suốt ngày bám người khác vậy, làm phiền, không cho họ thoải mái ăn kem được sao?
Đám đông im bặt, chẳng ai nói được lời nào hết? Họ không thể ngờ được 1 đứa bé có thể nói đươc những lời đó.
- Cứ nghĩ thử xem, nếu có ai đó cứ làm phiền mấy người thì liệu mấy người có chịu được không? – Cô bé vẫn tiếp tục.
1 lát sau, đám đông tản tản dần dần, rồi cuối cùng chẳng còn 1 ai.
- Bé Vi ơi, dễ thương quá. – Nó bẹo má bé. – Cảm ơn em nhá.
- Ai bày em nói mấy cái đó vậy?
- Anh trai của em ạ.
- Anh trai ư? Em cũng có anh trai à? – Vương ngạc nhiên.
- Vâng, anh ý xinh lắm, nên cũng bị mấy chị bu vào thế, rồi em thấy anh ấy cũng gắt như vậy đó?
- Vậy anh ấy đâu rồi?
- Ở Mĩ ạ.
- Mĩ ư? – Quân ngạc nhiên, giờ thì cậu nhớ ra rồi? – Triệu Thế Hùng
- Đúng rồi, đó là tên của anh trai em đó, mà sao anh biết vậy?
- Đó là nhân viên của công ti anh mà? Anh khá ấn tượng với người này. Ở trong công ti, cậu ấy là hotbot đó.
- Hì hì, thấy chưa.
- Mà sao anh em cách xa nhau thế, cậu ấy 22, bằng tuổi anh Vương đó.
- Em không biết nữa. Cái đó phải hỏi mẹ em mới đúng chứ?
- thế 3 người đến đây để tám hay để ăn đây. – Nó lên tiếng
- Hì hì. - cả 3 cười xòa.
- Em ăn kem sầu riêng – Vi nhanh miệng
- Anh ăn bạc hà – Quân tiếp lời
- 1 chocolate nhiều sữa.
Nó gọi phục vụ.
- Cho em 1 ly sầu riêng, 1 bạc hà và 2 chocolate nhiều sữa ạ.
Chị phục vụ ghi chép rồi đi.
- wow wow, 2 người ăn giống nhau thế. – Quân châm chọc
- Chỉ là cùng sở thích thôi mà.- Vương đỡ lời.
Nó im lặng, chẳng biết nói gì nữa, liền đổi chủ đề.
- Hết hè này là bé Vi học lớp 1 à?
- Dạ.
- Ở nhà mẹ có cho đi học năng khiếu gì không?
- Không ạ, mẹ không có nhiều thời gian, mẹ suốt ngày đi làm, ít thời gian chơi với em lắm.
- Thế nên em gặp được chị Ly nên quý luôn hả?
- Dạ. Em hay phải chơi 1 mình lắm. Em muốn học piano lắm.
- Vậy em sang nhà chị, chị bày cho.
- thật ạ, cảm ơn chị nhiều nhá.
- Không có gì?
- A, kem ra rồi kìa.
Cô phục vụ mang kem ra, mỗi người 1 li, đánh chén ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.