Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 59

Thảo Nhi

06/06/2013

Đã hơn 9h tối, mọi người đang trên đường về nhà. Nhìn bé Vi ngủ gục trên đùi mình, nó thấy thương bé quá, cô bé chỉ chơi 1 mình vói đống đồ chơi mà mẹ mua thôi sao? Hèn chi thấy người chơi cùng, bé mừng như vậy. Nhìn em ngủ thật hiền, y như 1 con mèo con vậy.

- Con bé ngủ say nhỉ? – Quân thủ thỉ. – chắc nãy giờ chạy nhảy giữ quá nên giờ mệt.

- Thấy tội nhỏ này ghê? – Vương đang lái xe cũng chen lời. – Không có ai chơi cùng cả.

- Nãy đi dạo thấy con bé tung tăng nhìn vui nhỉ? Như hồi nhỏ mình … - Quân tiếp lời

- E hèm, tới nhà rồi. – Vương đằng hắng.

Vương dừng xe lại, Quân nhảy vào nhà trước dẹp cổng cho xe vào

- Giờ con bé sao đây? – Nó lên tiếng

- Em ngồi yên đó, để anh qua gọi mẹ con bé. – Vương xung phong.

- Anh có biết nhà Vi không mà đi?

- Nhưng giờ mà để em đi gọi thì bé tỉnh mất.

- Em chỉ cái nhà đó đi.

- Cái ngôi nhà có cổng màu xanh dương, 2 bên trồng 2 giàn hoa giấy màu hồng đậm.

- Ukm, để anh đi.

Nó ngồi yên vị trên xe, nhìn Vương đi tìm nhà.

Nhìn con bé ngủ say thế này, ai nỡ gọi dậy chứ. Nó vuốt nhẹ tóc bé, có 1 đứa em gái thế này, sướng thật đấy. Nó thì chẳng có duyên làm chị, sinh ra đã là con út, có người anh trai cũng vì nó mà mất, giờ nó lại có thêm 2 người anh. @@

- Không…xong…rồi… - Vương chạy hồng hộc lại, vừa nói vừa thở.

- Sao thế? – Nó sốt sắng. – Có chuyện gì à?

- Bố bé Vi, uống rượu say sỉn ở nhà, đang đập phá đồ đạc kìa.

- Thật vậy sao?- Quân nhảy ra

- Thế giờ sao đưa bé về nhà đây? – Vương hỏi

- Thôi, hay đưa bé vào phòng em ngủ đi. Ở đây lạnh lắm

- Đành vậy thôi.

Quân mở cửa xe, nó bế bé Vi vào nhà.

Nhẹ nhàng đặt bé lên giường, đắp cái chăn mềm mỏng lên bé. Nó đứng dậy, nhìn về phía ngôi nhà, tiếng cãi vã vang lên từ ngôi nhà ấy vẫn còn vang vẳng tới đây. Thật khổ cho cô bé, 1 cuộc sống mang đầy tính vật chất, mẹ và anh trai chỉ mải làm ăn, còn cô bé 1 mình, chơi 1 mình. Thật tội nghiệp!!!

- Còn chưa ngủ sao? – Quân bước vào phòng nó

- Chưa ạ. Sao anh cũng chưa đi ngủ đi.

- Ở đây cũng nghe rõ nhỉ?

- Nghe rõ?

- Tiếng cãi vã đó. Bé Vi thật đáng Thương, thôi em kêu bé qua nhà mình ở luôn đi, 1 gia đình như vậy liệu có hạnh phúc được không?

- Đừng nói thế chứ, dù gì đó cũng là mái ấm của bé, hạnh phúc hay không thì cũng là nhà của bé. Bé phải có bố mẹ chăm sóc chứ, anh đùa thế mà cũng nói được sao?

- hì, bó tay với em luôn, thôi muộn rồi đó, lo đi ngủ sớm đi.

- Mai chủ nhật có phải đi học đâu mà ngủ sớm.

- Thôi, tùy em, bó cả chân với em luôn đó, anh xuống đây. Ngủ ngon nhá.

- Dạ.

Quân đóng cửa lại, môi cậu khẽ nhếch lên rồi lại hạ xuống.

- Chuẩn bị để xem kịch hay chứ? – Cậu nói nhỏ, chỉ đủ để cậu nghe thấy.



Màn đêm tĩnh mịch buông xuống. Không gian trở nên yên tĩnh hơn, mọi người đang yên giấc ngủ.

- Xoạt xoạt… - Từng trang, từng trang nhật kí hôm nào được nó lật qua.

Nó đang đọc lại những dòng nhật kí viết từ thuở nào, bây giờ đọc lại, nó cảm thấy buồn quá. Những ngày ấy nó đã chờ đợi Bi trở về nó, mong chờ điều đó biết bao, đến khi nhận ra Bi rồi nó lại không thể đến với Bi. Tay nó nắm chặt sợi dây chuyền.

- Cạch…cạnh… - 1 vài giọt nước mắt rơi xuống. Nó cảm thấy thật tội lỗi, thật quá tội lỗi với Bi.

Nó lại lật, trang giấy cứ thế trôi qua. Những kí ức lại trở về với nó, những tháng ngày hạnh phúc.



Sáng sớm, những tia nắng nhảy múa trên khung cửa sổ. Nó cựa quậy tỉnh giấc, cảm giác có cái gì đó ấm ấm đặt trên mình. Nó mở mắt, nhìn xem bé Vi đang ôm nó, đáng yêu quá. Nó thơm nhẹ lên trán bé.

Nó bước xuống nhà, nhìn cuốn nhật kí đã gấp ở lại trên bàn cùng với sợi dây chuyền, nó sức nhớ ra là tối qua ngủ lúc nào không biết, nhưng nó nhớ là nó không gấp cuốn sổ lại ròi lại đặt sợi dây chuyền lên đó. Nó nhíu mày, chắc có ai đó đã vào phòng, nhưng là ai mới được chứ?

- Vi ơi, dậy đi nào, sáng rồi em. – Nó khẽ lay bé Vi.

Cô bé cựa quậy, hàng lông mày nhíu lại, rồi mở mắt.



- Chị Ly…tối qua em ngủ ở nhà chị à – Vi nói bằng giọng ngái ngủ

- Ukm. Dậy đánh răng rửa mặt nào.

- Em về nhà luôn đây, em làm phiền chị cả buổi tối rồi.

- Ôi, không sao mà, cứ ở đây, không sao đâu.

- Em về ạ. Chị đừng đi theo em nhá, em muốn về nhà.

Cô bé bước xuống nhà, nhanh chóng đi về nhà mà chẳng nói lời nào. Hình như có chuyện gì đó làm bé buồn rồi.



- Chủ nhật này nhà mình có trò gì không? – Quân nhanh nhảu, trên miệng còn ngậm miếng bánh mì.

- Anh thì chịu đó, hôm nay anh có buổi quay cát xê cho 1 bộ phim mới. Chắc trưa cũng không về ăn đâu, 2 đứa ăn 1 mình nhá.

- Èo, thế chán nhỉ?

- Thôi, đến giờ rồi, anh phải đi đây. – Vương cầm miếng bánh mì rồi chạy ra ngoài, khổ thân thật đấy.

- Anh ấy vẫn cứ là Hoàng Quân à?

- Không, bỏ lâu rồi, từ lâu Minh Vương đã quay lại thành Minh Vương rồi.

- Cái gì? Sao em không biết nhỉ?

- Anh ấy công bố lâu rồi, hên là không bị ai phản đối mà lại được nhiều người hưởng ứng nhiệt tình đấy. Chắc lúc đó em có chuyện gì nên không biết đó.

- Vậy à, thế mà em cứ tưởng??

- Phải sống thật với bản thân mình chứ? Đâu lừa ai mãi được.

Nó gật gù, đúng là thế thật, sống thật, đúng với bản thân mình vẫn hơn mà.

- À, chiều nay em đi với anh nhá.

- Sao thế ạ?

- Cái cô Minh Thanh lại làm phiền anh rồi.

- Vậy ạ, nhưng em đâu thể cứ đóng giả mãi được. Nên sống thật mà anh.

- Ukm, thì em cứ đi với anh đi, anh chở đi ăn kem.

- Được, nhưng chỉ lần này thôi nhá, em không đóng giả nữa đâu.

- Ok Ok.



- Chuẩn bị xong rồi chứ? – Quân đứng ngoài thúc.

- Rồi rồi, ra ngay đây.

Nó mở cửa, bước ra. Vẫn mái tóc búi cao, vẫn đôi dép kiểu, với chiếc áo sơ mi cộc tay kiểu cách với chiếc quần đùi ngắn đậm màu, đi kèm là chiếc vòng cổ điệu đà, trông nó hôm nay thật xinh.

2 người xuống nhà, và nhanh chóng có mặt tại điểm hẹn với Minh Thanh.

Tại quán cà phê

- Chào cô, chúng tôi đến rồi đây.

- Chúng tôi? Em đâu có hẹn con nhỏ này. – Minh Thanh nhìn sang nó.

- Ăn nói cho cẩn thận đi, đúng là cô không mời nhưng tôi thích đưa cô ấy đến đấy.

Minh Thanh chột dạ, cô định đến đây để cầu xin Quân quay lại với mình, nhưng không thể ngờ được là cậu lại đưa nó đến.

- Nhưng em chỉ muốn nói chuyện riêng với anh thôi. – Cô nhấn mạnh chữ riêng.

- Tôi không thích thế, nếu cô không nói, tôi về, đừng làm phiền tôi nữa. Chúng tôi đi đây, tạm biệt. – Quân nói nhanh lẹ rồi nắm tay nó kéo ra ngoài.

- Bụp.. – Minh Thanh đập mạnh xuống bàn. – Tại sao không cho em cơ hội chứ, con nhỏ đó có gì mà lại mê tới mức độ đó chứ?



Tại 1 quán kem….

- Phù, anh nói nhanh thật đấy, chẳng để cô ấy nói lời nào luôn. – Vừa ăn kem, nó vừa nói

- Phải nhanh chứ, cứ rề rà phiền phức lắm.

- Nhưng liệu cô ấy có làm phiền anh nữa không?

- Anh không biết, nhưng chắc là phải mệt mỏi lắm đây.

- Bám dai dễ sợ quá. Em tưởng chấm dứt từ hồi đó chớ.

- phải, anh cũng nghĩ vậy, nhưng từ lúc nhận được cú điện thoại đó thì anh hơi ngạc nhiên, làm sao cô ta có số của anh được chứ.



- Cô ta quen biết nhiều không?

- Chịu, cái đó anh không tìm hiểu, mà cũng chẳng rảnh để tìm hiểu mấy thứ lung tung đó.

- À, giờ anh đưa em đi xem phim, rồi chở em đi ăn tối nhá.

- gì vậy? Hôm nay anh hào phóng thế?

- Có gì đâu, hôm nay chủ nhật, cũng rảnh mà.

- Vậy được, đi liền. Hì hì.

- Em muốn ăn gì?

- Ăn gì nhỉ? Cơm gà nhá, lâu rồi chưa ăn món đó.

- Được thôi.

- Tin tin…

- Xin lỗi anh có điện thoại.

Quân cầm máy, chạy ra ngoài tắt nhạc rồi mỉm cười.

- Đâu dễ gì mà hào phóng thế chứ. – Cậu rút điện thoại ra, bấm số. – Sắp có kịch hay rồi đấy, muốn xem không?

“ Kịch hay gì?” – Diệp tò mò.

- Cứ xem rồi sẽ thấy, lát nữa, cứ chờ xe ở quán ABC nhá. Cô không cần phải ra mặt, chỉ cần có mặt ở đó và xem là được rồi.

“ OK”

Quân cúp máy, cậu quay trở lại vào trong.

- xong chưa, mình đi xem phim nhá, sắp tới giờ rồi.

- Dạ.



Từ rạp chiếu phim đi ra, mọi người ai cũng vui vẻ, thỏa mãn với những gì mình vừa coi, bộ phim bom tấn 1 thời Avatar.

- Hì, hay thật đó. Không ngờ nổi câu chuyện lại có kết thúc hay như vậy, chỉ đáng tiếc là nhiều người chết quá.

- Phim này là bộ lhim kĩ xảo nhất đó, các hành tinh cho đến các nhân vật.

- Hay thật.

- Đói chưa, mình đi ăn nhá.

- Dạ.

Cậu nhanh chóng lấy xe và đưa nó đến quán cơm gà nối tiếng ABC.



- Em kêu món trước đi, anh có việc phải đi ra đây 1 xíu, lát anh quay lại liền.

- Dạ.

Quân đi mất, để nó lại 1 mình, chẳng hiểu sao thời gian trôi qua nhanh thế. Mới đó, trời đã tối rồi. Nhìn cuốn thực đơn trên bàn nó chẳng muốn giờ ra, không lẽ ngồi ăn 1 mình sao???

Quân đi ra 1 góc tối. Cậu lặng lẽ, rút điện thoại.

- quay xong rồi chứ, đi ăn với em đi, em có chuyện muốn bàn đây.

“ Ok, ăn gì, ở đâu, nói đi anh tới”

- Cơm gà ABC nhá

“ OK”

- Nhanh đó

“ được rồi”

Cậu cúp máy, cười gian tà

- Anh ăn với ai còn chưa biết đó.

Cậu tiếp tục bấm số

- Duy à, rảnh không, có cái này anh muốn cho cậu xem đây

“ Cái gì vậy anh”

- Cậu cứ đến đây đi, anh chắc cậu sẽ không thể bỏ qua đâu, nó liên quan tới cô bạn gái của cậu đấy”

“ Anh đang ở đâu, em tới”

- Anh đứng ở gần quán cơm gà ABC, chỗ có cây sung thật to đó, cậu lại đây với anh. Rồi cùng xem chuyện này

“ Được rồi, em tới đây”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook