Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 60

Thảo Nhi

06/06/2013

Ngồi chờ mãi mà chẳng thấy Quân ra, nó sốt ruột, liền rút điện thoại ra gọi ngay cho Quân nhưng khổ nỗi máy bận. Lúc đó Quân đang gọi cho Vương.

Cô gọi tiếp lần nữa.

- A lô. Anh à, đi đâu mà lâu vậy?

“ Ôi, anh xin lỗi, anh có việc mất rồi, em ở đó ăn 1 mình nhá, có gì tiền anh sẽ gởi sau.”

- Vậy sao? – Nó thất vọng. – Vậy thôi, để em về nhà ăn vậy, chứ ăn 1 mình ở đây ngại lắm.

“ Anh lỡ dặn người ở nhà không nấu rồi, sao đây? Thôi em cứ ở đó ăn đi, không sao đâu.”

- Nhưng mà….

“ Tít..tít…tít…”

Thế là Quân tắt máy, không kịp để nó nói hết câu.

Nó chán nản, đứng dậy, bước về.

Vừa ra đến cửa, nó đã va phải 1 người đàn ông cao to.

- Ôi, tôi xin lỗi ạ. Anh có làm sao không? – Nó cúi đầu, mong đừng ai nhìn thấy cái cảnh này.

- Ly Ly, em cũng ở chỗ này à.

- Anh…Vương. – Nó ngước mặt lên, sửng sốt. – Anh làm gì ở đây?

- Quân bảo anh đến đây có việc. – Vương giải thích

- Quân bảo em đến đây ăn rồi lại về mất. – Nó cũng hùa theo

- Vậy là…

- Bị lừa rồi. – Cả 2 đồng thanh rồi cười xòa.

- Vậy thôi, đã lỡ đến đây rồi thì mình vào ăn chứ? – Vương ngỏ lời.

- Đành vậy ạ.

2 người gọi 2 dĩa cơm gà và cùng chén, thỉnh thoảng 1 số miếng thịt đường chuyển qua chuyền về, cười nói vui vẻ, trông họ rất rất tình cảm.

Đó là họ, còn 2 người khác, dưới 1 gốc cây sung to, bự thì…..

- Cậu thấy chứ, bọn họ… - Quân chỉ tay về phía Vương và nó đang ngồi.

- Không thể nào…Tại sao lại có chuyện đó được? – Duy thắc mắc.

- Không thể là sao? Họ vẫn có thể đấy chứ?

- Chắc là Vương mời Ly đi ăn, 1 người anh trai mời người em gái. Chuyện này có lẽ là bình thường đúng không?

- Không hề bình thường nếu Vương không chỉ mời Ly với danh nghĩa là anh trai em gái.

- Vậy là…hẹn hò. – Duy ấp úng

- Chính xác là như thế? - Quân cười ranh mãnh. – Cậu thấy chứ, rất vui vẻ, thân mật và…tình cảm.

- Nhưng tại sao anh lại gọi em đến đây chứ?

- Để cho cậu thấy rằng, vốn Ly không thuộc về cậu.

- Anh nói vậy là sao?

- Đừng đuổi bám theo Ly nữa Duy à, cô ấy không xứng với cậu đâu, hãy để người khác xứng hơn cậu đến với cô ấy, thực sự mang đến hạnh phúc cho cô ấy. Và người khác, chính là…

- Anh Vương sao? – Duy nghẹn ngào.

- Chính xác.

- Tại sao? Tại sao chứ, sao anh có thể làm chuyện đó với em hả Quân, em đã làm gì sai? – Duy quát lên. Cậu thực sự tức giận.

- Tại vì, cậu không đủ tư cách để làm bạn trai cô ấy.



- Thật sao?

- Tất nhiên là thật. Cậu đừng bám đuổi cô ấy nữa, hãy để cô ấy vui vử và hạnh phúc bên Vương.

- Bụp… - 1 quả đấm, sức mạnh của cậu nhóc lớp 10 khi tức giận thật là kinh khủng, và người lãnh trọn quả đấm đấy chính là Quân. Quân ngã ngửa, cậu đưa tay sờ lên mặt, đau rát, có chất lỏng nhầy nhầy nhưng rồi rất nhanh chóng, cậu đứng dậy.

- chính cô ấy đã chọn tôi, đừng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu của mình để bêu xấu người khác. – Duy quát to.

- Bụp… - lại 1 quả đấm tung ra, sức mạnh của 1 cậu thanh niên, tức giận… - Cậu chưa đủ tư cách để đấm tôi đâu, Duy à. – Quân mỉm cười chua xót, nhìn cậu nhóc nằm trên thảm cỏ.

- Tại sao? Anh lại làm thế với tôi, chẳng phải chúng ta rất thân nhau sao? – Duy cố gượng dậy.

- Đúng là thế, nhưng với tôi Vương còn quan trọng hơn cậu nhiều.

- Ra là vậy. – Duy đứng dậy, cậu bước chấn, tiến về quán ABC.

Quân đứng yên ỏ đấy, mỉm cười. Không quên rút điện thoại ra

- kịch hay…đã bắt đầu.

Chưa để đầu dây bên kia phản ứng, cậu đã cúp máy.

….

Cũng đã 7h hơn, đã khá muộn so với giờ ăn tối, quán vắng dần, thưa dần. Đồ ăn ở quán cũng hết sạch.

- dạ thưa quý khách, chúng tôi rất tiếc nhưng đồ ăn ở nhà hàng chúng tôi đã hết rồi ạ.

- Hết rồi sao? – Vài vị khách ngẩn ngơ đi ra. – sao mà nhanh vậy chứ, mới 7 rưỡi thôi mà.

- Chà, hôm nay quán này hết nhanh thật đấy, mới đó mà sạch rồi kìa. – Vương nhìn xung quanh, bàn trống ngày càng nhiều.

- Hên là mình đến ăn sớm, không là cũng phải về rồi.

- Ukm, em ăn nhanh lên, lát anh chở đến khu vui chơi.

- Lại được đi chơi à, hôm nay là ngày gì mà hên thế nhỉ? – Nó mỉm cười, ráng quét nốt chỗ cơm còn lại. Nuốt miếng nước, lau sạch miệng.- Xong rồi ạ.

- Ukm.

2 người đứng dậy, cùng ra quầy tính tiền.

- Ly đâu, em đâu rồi, Ly ơi. – Từ xa, 1 giọng nói vang lên, thật không khó để nhận ra giọng nói đó, Trịnh Minh Duy.

- Duy anh làm gì ở đây vậy? – Nó hốt hoảng chạy ra. Và cực kì sửng sốt khi nhìn thấy cậu. – Á, anh làm sao thế này, vết thương ở miệng, anh…đánh nhau đấy à.

- Sao, vì tôi xuất hiện ở đây, phá hết những phút giây lãng mạn của 2 người à.

- Anh…anh nói gì vậy? Nhìn kìa, quần áo anh xộc xệch hết rồi kìa. – Nó đưa tay, chỉnh lại cổ áo cho Duy

- Bỏ tay ra. – Duy lập tức gạt tay nó ra. - Nói gì ư? Chính cô phải hiểu mới đúng chứ? Là tôi, tôi không xứng với cô sao? Không đủ tư cách để làm bạn trai cô sao? – Duy quát to.

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? – Nó khóc, chưa bao giờ thấy Duy như thế này

- Chuyện gì vậy Duy, cậu làm gì ở đây vậy? – Vương tính tiền xong mới chạy ra

- Chuyện gì ư? Tôi không muốn nói chuyện với anh, đừng đến gần tôi, tôi không muốn gặp anh, không muốn gặp.

- Duy à, cậu có uống rượu không mà ăn nói kì vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?

- H0h0, đừng hỏi tôi, tốt nhất là hỏi người em trai yêu quý của anh á? – Cậu quay sang nó. – Đừng dùng thứ nước mắt ấy để mê hoặc tôi, tôi ngán cô rồi, chấm dứt, chúng ta chấm dứt tại đây. Xin cô, đừng làm phiền tôi nữa. – duy bước đi, bước đi ấy đầy đau khổ…

- Anh à… - nó cố bước theo, nhưng lại bị Vương giữ lại.

- Để cho anh, em ngồi đây nghỉ đi, lát anh chờ về. – Cậu đặt nó ngòi xuống ghế rồi chạy theo Duy.



Nói ngồi thụp mặt xuống, chuyện gì, đã có chuyện gì xảy ra.

- Ly à. – Quân từ đâu bước tới.

- Anh… - Nó ngẩng mặt lên. – Vết thương đó…anh…vừa đánh nhau với Duy sao?





Từ 1 chiếc xe cách đó không xa….

- Haha, haha, cuối cùng thì cô cũng có ngày này sao, Ly Ly, sự ganh ghét và đố kị sao, để xem, đâu cần sự ganh ghét và đố kị ấy thì cô đã đủ đau khổ như thế nào rồi. – Diệp ngồi trong xe, chứng kiến toàn bộ sự việc mà cô mát cả lòng. Cô hạ kính xuống, cô muốn nhìn thấy thật rõ, vẻ mặt đau khổ của nó lúc này. Cảm ơn Quân, cảm ơn rất nhiều vì đã làm cho cô vui mừng như thế.

Cô bước xuống xe, tiến về phía đó, thật sự cô rất muốn nhìn thấy nó đau khổ, như thế nào.

Có 1 cô gái, cô gái đó đang lúi húi, đứng núp sau cái cây, như thể đang rình mò thứ gì, định bước ra thì đụng phải Diệp.

- Ây da. – Cô gái đó xuýt xoa. Xoa xoa cái vai của mình.

Diệp không nói gì, cô lặng lẽ bước đi, hôm nay coi như cô gái ấy gặp may, cô sẽ bỏ qua, chứ như bình thường thì có lẽ cô gái ấy đã tong đời rồi.

Nhưng khổ nỗi, người đụng phải Diệp đâu phải là 1 cô gái bình thường, cho dù là cô sai, nhưng nếu cô muốn cũng sẽ trở thành cô đúng, Minh Thanh !!!

- Đứng lại. – Minh Thanh cất tiếng. – Gây chuyện xong bỏ đi đấy à, đi đứng có mắt nhìn đường không vậy?

Diệp khựng người, cô không hiểu ai to gan mà dám nói với cô như vậy, cô đã bỏ qua cho thì phải biết điều chứ nhỉ? Cô quay lại, tiến lại gần chỗ cô gái

- Chà, biết điều mà quay lại đấy nhỉ? – Trong lùm cây tối, Minh Thanh chưa nhìn rõ được khuôn mặt của cô gái “vừa đụng vào mình”

- Cô có biết là cô đang nói chuyện với ai không vậy? – Diệp nói, môi cô khẽ nhếch lên, đã đụng phải lòng tự trọng của cô thì có hiền cô cùng trở thành ác mà thôi.

- Ai thì cũng quèn vậy thôi.

- Quèn ư? Phan Hoàng Ngọc Diệp. Chắc cô đã nghe cái tên đó chứ, tập đoàn đá quý Ngọc Diệp chứ?

- Vậy thì sao chứ? Là tiểu thư nhà giàu có thì đã sao? – Có vẻ Minh Thanh hôm nay ăn gan hùm thì phải, cả Ngọc Diệp mà cô còn có thể vây vào được.

- Cô… Thôi, dừng chuyện ở đây, chúng ta sẽ giải quyết sau được chứ, bây giờ thôi có chuyện gấp cần giải quyết, yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp nhau. – Diệp nói với giọng đầy thách thức.

Diệp bước chân đi. Đi về phía nó, phía mà Minh Thanh đang nhìn tới và cũng muốn đến đó.

- Chờ đã. Cô đi về phía đó sao? – Minh Thanh chỉ tay về phía nó.

- Phải, sao?

- Cô quen biết họ sao?

- Quen biết? H0h0, không những thế, còn là cái gai trong mắt tôi đấy chứ?

- Ai cơ?

- Ly Ly, người ngồi cạnh Minh Quân đó.

- Cô ấy cũng là cái gai với cô sao?

- Cũng là cái gai? Cô cũng không ưa cô ấy sao?

- Chính xác. H0h0, vậy chúng ta có cùng chung kẻ thù rồi đấy.

- Thì sao nào? – Diệp kênh kiệu.

- Thì sẽ thật tuyệt vời nếu chúng ta kết hợp với nhau và trừ khử con nhỏ đó?

- H0h0, cái gì? Cùng nhau hợp tác ư? Tôi được lợi gì từ 1con người như cô chứ?

- Đừng tưởng, tôi cũng là 1 thành phần quan trọng của thế giới ngầm đấy. Nghe bảo cô ấy là chị Hai của Blood hả

- Thành phần quan trọng thì sao chứ? Cô ấy đâu còn dính dáng đến các băng đảng xã hội đen chứ?

- Cái gì?

- Cô ấy đã rút tay ra lâu rồi, từ khi đi Mĩ về.

- Nhưng dù gì thì tôi cũng dễ dàng ra mặt hơn cô, đúng không?

- … - Diệp im lặng, ngẫm nghĩ. Đúng là như thế thật, nếu có chuyện gì thì cô không cần ra mặt, mà 1 con người vô danh tiểu tốt như Minh Thanh thì sẽ không ai biết được, còn cô thì khác, có quá nhiều người biết đến cô. Vậy, cô sẽ có lời lớn khi cùng hợp tác với Minh Thanh đấy

- Sao thế nào? – Minh Thanh đưa tay ra, chờ đợi 1 cánh tay khác

- …Ok, chúng ta sẽ hợp tác, để cùng trừ khử con nhỏ đó. – Diệp đưa tay tới.

Bắt tay, 1 sự kết hợp mới giữa 2 thế lực….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook