Chương 9: Đau lòng!!!
Thảo Nhi
06/06/2013
Nước mắt tôi cứ tràn ra, ướt hết áo hắn. Rồi nước mắt cũng hết, cuối cùng tôi mới nín được.
- Tôi…Xin lỗi. – Là tiếng của tôi. – Tôi đã làm anh lo rồi.
- Không, người có lỗi là tôi, tôi không nên nói cô hát bài này mới đúng. Tôi xin lỗi. – Hắn nhìn tôi âu yếm. Làm tôi ái ngại
- Hì Hì, ta huề nhé. – Tôi gắng cười. Nụ cười méo xệch.
- Ừ, thôi muộn rồi, về nhá.
Nói rồi 2 chúng tôi về nhà. Ngồi trên xe. Chẳng ai nói với ai câu nào cả. Mỗi người 1 suy nghĩ, mỗi người 1 tâm trạng.
“ Haizz, biết cô ấy buồn thế này, mình đã không ép cô ấy hát, mình mà nhớ ra nhanh thì có phải hay không.” – Suy nghĩ của hắn.
Về đến nhà, tôi nhảy ngay vào nhà, không đợi hắn cất xe nữa. Nhìn thấy mấy người giúp việc vẫn còn ở nhà, tôi ngạc nhiên:
- Ơ, mọi người không về à?
- Sao ạ, chúng tôi phải ở đây làm việc chứ, sao lại về.
- Hì hì, ngày mai chúng tôi ở nhà, nên hôm nay cho mấy người nghỉ đó. Thứ 2 rồi đi làm. – Tôi cười.
- Nhưng mà…
Biết ý mấy người đó muốn gì tôi nhanh nhảu:
- Yên tâm đi, không trừ lương đâu.
- Vâng, thế chúng tôi về nhá. – Mấy người giúp việc nói rồi về.
Ra đến cửa thì gặp hắn vừa cất xe vào.
- Ơ, mấy người định về à. – Hắn hỏi
- Vâng ạ, cô chủ cho chúng tôi về đó ạ.
Nghe tiếng hắn ở ngoài, biết ngay hắn khó chịu nên tôi lao ra ngay.
- Tôi cho họ về đấy, anh để họ về đi rồi nói chuyện sau.
Thế là hắn đành phải để cho mấy người đó ra về. Rồi mới nói với tôi:
- Cô nghĩ sao mà cho họ về thế. – Hắn ném cái nhìn khó chịu về phía tôi.
- Thì mai ở nhà, không bận gì hết, tự làm được, cần gì người giúp việc chứ.
- Cô định làm gì thế?
- Ngày mai có cả 1 ngày để thả stress, tự do thích làm gì thì làm. – Tôi nói rồi đi lên phòng để lại hắn với 1 dấu ? to đùng.
“ Cô ta định làm cái trò gì thế không biết, tự nhiên bảo người giúp việc về hết là sao. Haizz”
Bây giờ mới 8h, có lẽ là còn quá sớm để ngủ, tôi tắm, ngâm mình trong nước, cảm giác thật sảng khoái, thật thoải mái. Tôi đang ngẫm nghĩ không biết làm gì cho ngày mai…rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.
Tôi thay quần áo thật nhanh rồi qua phòng hắn.
Đây là lần đầu tiên qua phòng con trai nên tôi rất ngại. Nhẹ nhàng gõ cửa. ! giọng nói từ trong phòng vang ra…của hắn.
- Ai đấy.
- Ơ hay, trong nhà này có mỗi tôi với anh, không tôi thì ma chắc. – Tôi gắt.
- Có chuyện gì thế?
- Anh không mời tôi vào phòng nói chuyện 1 lát được à. – Tôi khó chịu.
- Ừ, à quên, cô vào đi, cửa không khóa đâu.
Tôi vào phòng và không khỏi ngạc nhiên. Tuy là phòng con trai nhưng lại rất gọn gàng sạch sẽ, được trang trí 1 cách rất hợp lí, trông rất đẹp mắt.Trên tưởng dính rất nhiều hình. Mà toàn là…hình của hắn. Xem ra hắn rất thích chụp ảnh thì phải.
- Sao có chuyện gì cô nói đi. – Câu nói của hắn làm cắt ngang sự ngạc nhiên của tôi.
- À…ngày mai…phải…ở nhà…không được ra ngoài… - Tôi ấp úng, không biết nói bằng cách nào.
- Tôi biết rồi, cô có thể vào thẳng vấn đề được không? – Hắn khó chịu.
- Nãy, tôi có xuống, thấy tủ lạnh hết đồ ăn rồi. Mà bây giờ trời cũng tối rồi, con gái như tôi không nên ra ngoài vào giờ này. Nên là anh có thể đi siêu thị với tôi được không? – Tôi cố gắng hỏi.
Cái đó đáng lẽ nó tự đi được nhưng khổ nỗi, từ lúc ba mẹ tôi mất không còn “money” nên tôi mới lấy cớ, rủ hắn đi .Híc, xấu hổ lắm chứ.. Mong hắn sẽ đồng ý.
Như biết được suy nghĩ của tôi, hắn đùa:
- Sao cô không tự đi, bây giờ mới 8h15, vẫn còn sớm chán mà, con gái ra ngoài giờ này không sao đâu. – Hắn nở 1 nụ cười gian xảo.
- Thế thôi vậy. – Tôi đành phải ra ngoài và tạm gác các dự định ngày mai lại.
Nhưng mới ra tới cửa thì hắn đã nói vọng ra:
- Ba mẹ tôi có tặng cho cô 1 món quà đó, để trên bàn á.
Tôi đi về phòng. Tò mò hết cỡ, không biết họ tặng cho mình cái gì. Thấp thoáng có cái hộp nhỏ trên bàn, tôi chạy lại ngay và mở ra…Đó là cái gì?
- Tôi…Xin lỗi. – Là tiếng của tôi. – Tôi đã làm anh lo rồi.
- Không, người có lỗi là tôi, tôi không nên nói cô hát bài này mới đúng. Tôi xin lỗi. – Hắn nhìn tôi âu yếm. Làm tôi ái ngại
- Hì Hì, ta huề nhé. – Tôi gắng cười. Nụ cười méo xệch.
- Ừ, thôi muộn rồi, về nhá.
Nói rồi 2 chúng tôi về nhà. Ngồi trên xe. Chẳng ai nói với ai câu nào cả. Mỗi người 1 suy nghĩ, mỗi người 1 tâm trạng.
“ Haizz, biết cô ấy buồn thế này, mình đã không ép cô ấy hát, mình mà nhớ ra nhanh thì có phải hay không.” – Suy nghĩ của hắn.
Về đến nhà, tôi nhảy ngay vào nhà, không đợi hắn cất xe nữa. Nhìn thấy mấy người giúp việc vẫn còn ở nhà, tôi ngạc nhiên:
- Ơ, mọi người không về à?
- Sao ạ, chúng tôi phải ở đây làm việc chứ, sao lại về.
- Hì hì, ngày mai chúng tôi ở nhà, nên hôm nay cho mấy người nghỉ đó. Thứ 2 rồi đi làm. – Tôi cười.
- Nhưng mà…
Biết ý mấy người đó muốn gì tôi nhanh nhảu:
- Yên tâm đi, không trừ lương đâu.
- Vâng, thế chúng tôi về nhá. – Mấy người giúp việc nói rồi về.
Ra đến cửa thì gặp hắn vừa cất xe vào.
- Ơ, mấy người định về à. – Hắn hỏi
- Vâng ạ, cô chủ cho chúng tôi về đó ạ.
Nghe tiếng hắn ở ngoài, biết ngay hắn khó chịu nên tôi lao ra ngay.
- Tôi cho họ về đấy, anh để họ về đi rồi nói chuyện sau.
Thế là hắn đành phải để cho mấy người đó ra về. Rồi mới nói với tôi:
- Cô nghĩ sao mà cho họ về thế. – Hắn ném cái nhìn khó chịu về phía tôi.
- Thì mai ở nhà, không bận gì hết, tự làm được, cần gì người giúp việc chứ.
- Cô định làm gì thế?
- Ngày mai có cả 1 ngày để thả stress, tự do thích làm gì thì làm. – Tôi nói rồi đi lên phòng để lại hắn với 1 dấu ? to đùng.
“ Cô ta định làm cái trò gì thế không biết, tự nhiên bảo người giúp việc về hết là sao. Haizz”
Bây giờ mới 8h, có lẽ là còn quá sớm để ngủ, tôi tắm, ngâm mình trong nước, cảm giác thật sảng khoái, thật thoải mái. Tôi đang ngẫm nghĩ không biết làm gì cho ngày mai…rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.
Tôi thay quần áo thật nhanh rồi qua phòng hắn.
Đây là lần đầu tiên qua phòng con trai nên tôi rất ngại. Nhẹ nhàng gõ cửa. ! giọng nói từ trong phòng vang ra…của hắn.
- Ai đấy.
- Ơ hay, trong nhà này có mỗi tôi với anh, không tôi thì ma chắc. – Tôi gắt.
- Có chuyện gì thế?
- Anh không mời tôi vào phòng nói chuyện 1 lát được à. – Tôi khó chịu.
- Ừ, à quên, cô vào đi, cửa không khóa đâu.
Tôi vào phòng và không khỏi ngạc nhiên. Tuy là phòng con trai nhưng lại rất gọn gàng sạch sẽ, được trang trí 1 cách rất hợp lí, trông rất đẹp mắt.Trên tưởng dính rất nhiều hình. Mà toàn là…hình của hắn. Xem ra hắn rất thích chụp ảnh thì phải.
- Sao có chuyện gì cô nói đi. – Câu nói của hắn làm cắt ngang sự ngạc nhiên của tôi.
- À…ngày mai…phải…ở nhà…không được ra ngoài… - Tôi ấp úng, không biết nói bằng cách nào.
- Tôi biết rồi, cô có thể vào thẳng vấn đề được không? – Hắn khó chịu.
- Nãy, tôi có xuống, thấy tủ lạnh hết đồ ăn rồi. Mà bây giờ trời cũng tối rồi, con gái như tôi không nên ra ngoài vào giờ này. Nên là anh có thể đi siêu thị với tôi được không? – Tôi cố gắng hỏi.
Cái đó đáng lẽ nó tự đi được nhưng khổ nỗi, từ lúc ba mẹ tôi mất không còn “money” nên tôi mới lấy cớ, rủ hắn đi .Híc, xấu hổ lắm chứ.. Mong hắn sẽ đồng ý.
Như biết được suy nghĩ của tôi, hắn đùa:
- Sao cô không tự đi, bây giờ mới 8h15, vẫn còn sớm chán mà, con gái ra ngoài giờ này không sao đâu. – Hắn nở 1 nụ cười gian xảo.
- Thế thôi vậy. – Tôi đành phải ra ngoài và tạm gác các dự định ngày mai lại.
Nhưng mới ra tới cửa thì hắn đã nói vọng ra:
- Ba mẹ tôi có tặng cho cô 1 món quà đó, để trên bàn á.
Tôi đi về phòng. Tò mò hết cỡ, không biết họ tặng cho mình cái gì. Thấp thoáng có cái hộp nhỏ trên bàn, tôi chạy lại ngay và mở ra…Đó là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.