Chương 10: Thú vị
Thảo Nhi
06/06/2013
Nó đi về phòng. Tò mò hết cỡ, không biết hắn sẽ tặng cho
nó cái gì. Thấp thoáng có cái hộp nhỏ trên bàn, nó chạy lại ngay và mở
ra…Đó là 5 cái thẻ ATM. Mỗi cái trị giá lên tới 100 000 000VNĐ. Nó ngạc
nhiên hết cỡ. Với nó 1 số tiền lớn như thế, có mơ cúng không dám nghĩ
đến. Nó vui lắm, tủm tỉm cười suốt. Nó vừa hát vừa thong thả ra ngoài.
Vừa dắt xe đạp (của nó ) ra tới cổng thì bị hắn chặn lại.
- Đi đâu đó? – Câu nói ngắn gọn của hắn làm nó sởn hết da gà.
- Đi siêu thị mua đồ. – Nó cũng lạnh lùng đáp.
- Làm gì? – Ngắn hết cỡ.
- Ơ hay, anh hỏi kì, thế mai anh muốn nhịn đói à? – Nó bắt đầu tức giận.
- Sao không ăn ở ngoài?
- Đã không được ra ngoài rồi mà còn đi ăn gì nữa chứ. – Nó nói rồi tức giận, đẩy tay hắn ra rồi ra ngoài.
Nhưng chưa đạp được vòng nào đã bị hắn giữ xe lại.
- Lên tôi chở đi.
- Nhưng mà….
- Không nhưng gì hết, cô mà không nghe là tôi giận luôn đó. – Nói rồi hắn đi vào lấy xe.
“ Híc, anh giận thì mặc anh chứ, liên quan gì đến tôi chứ” Nó nghĩ thế nhưng vẫn đững đợi hắn.
Thấy hắn ra thì vui vẻ leo lên xe. 2 người chẳng ai nói với ai lời nào. Cho đến khi hắn mở miệng.
- Cô định đến siêu thị nào đây để tôi chở đến. – Hắn lạnh lùng hỏi.
- Tùy anh, đến siêu thị nào cũng được. – Nó cũng lạnh lùng đáp.
Thế rồi thôi, chả ai nói với ai câu nào nữa. Nó thì ngồi ngắm cảnh, hắn thì cứ thản nhiên lái xe, cứ coi như không có sự tồn tại của người kia. 1 lúc sau…xe dừng ở siêu thị Fiction (cái này bịa á)
- Cô vào đi, tôi không vào đâu.
- Thật sao? Ở ngoài đây lạnh thế này, anh đứng ở đây không ổn tí nào, thôi vào đi chung với tôi, không chết ai đâu.
- Nhưng….
- Không nhưng gì hết…À Hay là anh sợ vào trong đó bị gái đuổi hả. Haizz.
- Ừ, thế thì sao chứ?
- Giờ này thì có mấy người đi siêu thị chứ. Haizz. Thôi anh không vào thì thôi, tôi vào 1 mình cũng được. – Nó nói rồi toan đi vào.
- Ấy…ấy, đợi tôi với.
Thế rồi 2 người đi dạo quanh siêu thị. Nó thì khoái chí, chạy lung tung, sờ chỗ này 1 ít, ngó chỗ kia 1 tẹo. Lựa được bao nhiêu là đồ ăn. Vừa đi nó vừa giảng :
- Cà chua đỏ có nhiều Vitamin C lắm, anh ăn cho nhiều vào.
- Anh gầy thế này, uống nhiều sữa vào.
- Bí đỏ, tốt cho trí nhớ này.
- Chuối giúp thông minh đó.
Bla Bla Bla… Đi cả quãng đường dài mà miệng nó không ngớt. Còn hắn thì chỉ biết thở dài và đi theo nghe thôi. Cuối cùng, dừng lại, nhìn đống đồ ăn mà cả nó và hắn có thể ăn trong 1 tuần cùng với hắn, mồ hôi nhễ nhại (đẩy xe đồ theo nó cả buổi mà), nó phì cười.
- Thôi, anh mệt rồi đưa đây tôi đi tính tiền cho. – Nó vừa cười vừa nói, nhìn lại thì thấy hắn đã tính tiền xong rồi.
- Đi ăn kem không? – Hắn hỏi.
- Hả? – Nó ngạc nhiên.
- Hả gì, tôi hỏi có đi ăn kem không?
- À… à có chứ.
Nãy giờ chạy lung tung, nóng hết cả người, giờ được ngồi ăn 1 ly kem mát lạnh thì còn gì bằng.
Nó lăng xăng chạy lên tầng 2, để hắn lại với đống đồ ăn. 1 lúc sau hắn mới đuổi kịp nó. Ngồi nhìn nó 1 cách chăm chú.
“ Thật hồn nhiên, vui tươi, dễ thương quá không cô ấy lại như thế.”
- Dạ, anh chị dùng gì ạ. – Câu nói của người phục vụ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Cho 1 kem chocolate. – Cả nó và hắn cùng đồng thanh.
- Hả? Cả 2 anh chị đều muốn dùng kem chocolate phải không ạ?
- Ừ. – Cả hai lại đồng thanh. – Cho nhiều sữa tí nhé. – Thêm lần nữa, lại đồng thanh.
- Vâng ạ. – Người phục vụ tủm tỉm cười rồi bước vào.
2 người người ngơ ngác nhìn nhau.
“ Cả sở thích của mình mà cũng bị đụng hàng nữa sao” – Cả 2 cùng nghĩ.
- Đi đâu đó? – Câu nói ngắn gọn của hắn làm nó sởn hết da gà.
- Đi siêu thị mua đồ. – Nó cũng lạnh lùng đáp.
- Làm gì? – Ngắn hết cỡ.
- Ơ hay, anh hỏi kì, thế mai anh muốn nhịn đói à? – Nó bắt đầu tức giận.
- Sao không ăn ở ngoài?
- Đã không được ra ngoài rồi mà còn đi ăn gì nữa chứ. – Nó nói rồi tức giận, đẩy tay hắn ra rồi ra ngoài.
Nhưng chưa đạp được vòng nào đã bị hắn giữ xe lại.
- Lên tôi chở đi.
- Nhưng mà….
- Không nhưng gì hết, cô mà không nghe là tôi giận luôn đó. – Nói rồi hắn đi vào lấy xe.
“ Híc, anh giận thì mặc anh chứ, liên quan gì đến tôi chứ” Nó nghĩ thế nhưng vẫn đững đợi hắn.
Thấy hắn ra thì vui vẻ leo lên xe. 2 người chẳng ai nói với ai lời nào. Cho đến khi hắn mở miệng.
- Cô định đến siêu thị nào đây để tôi chở đến. – Hắn lạnh lùng hỏi.
- Tùy anh, đến siêu thị nào cũng được. – Nó cũng lạnh lùng đáp.
Thế rồi thôi, chả ai nói với ai câu nào nữa. Nó thì ngồi ngắm cảnh, hắn thì cứ thản nhiên lái xe, cứ coi như không có sự tồn tại của người kia. 1 lúc sau…xe dừng ở siêu thị Fiction (cái này bịa á)
- Cô vào đi, tôi không vào đâu.
- Thật sao? Ở ngoài đây lạnh thế này, anh đứng ở đây không ổn tí nào, thôi vào đi chung với tôi, không chết ai đâu.
- Nhưng….
- Không nhưng gì hết…À Hay là anh sợ vào trong đó bị gái đuổi hả. Haizz.
- Ừ, thế thì sao chứ?
- Giờ này thì có mấy người đi siêu thị chứ. Haizz. Thôi anh không vào thì thôi, tôi vào 1 mình cũng được. – Nó nói rồi toan đi vào.
- Ấy…ấy, đợi tôi với.
Thế rồi 2 người đi dạo quanh siêu thị. Nó thì khoái chí, chạy lung tung, sờ chỗ này 1 ít, ngó chỗ kia 1 tẹo. Lựa được bao nhiêu là đồ ăn. Vừa đi nó vừa giảng :
- Cà chua đỏ có nhiều Vitamin C lắm, anh ăn cho nhiều vào.
- Anh gầy thế này, uống nhiều sữa vào.
- Bí đỏ, tốt cho trí nhớ này.
- Chuối giúp thông minh đó.
Bla Bla Bla… Đi cả quãng đường dài mà miệng nó không ngớt. Còn hắn thì chỉ biết thở dài và đi theo nghe thôi. Cuối cùng, dừng lại, nhìn đống đồ ăn mà cả nó và hắn có thể ăn trong 1 tuần cùng với hắn, mồ hôi nhễ nhại (đẩy xe đồ theo nó cả buổi mà), nó phì cười.
- Thôi, anh mệt rồi đưa đây tôi đi tính tiền cho. – Nó vừa cười vừa nói, nhìn lại thì thấy hắn đã tính tiền xong rồi.
- Đi ăn kem không? – Hắn hỏi.
- Hả? – Nó ngạc nhiên.
- Hả gì, tôi hỏi có đi ăn kem không?
- À… à có chứ.
Nãy giờ chạy lung tung, nóng hết cả người, giờ được ngồi ăn 1 ly kem mát lạnh thì còn gì bằng.
Nó lăng xăng chạy lên tầng 2, để hắn lại với đống đồ ăn. 1 lúc sau hắn mới đuổi kịp nó. Ngồi nhìn nó 1 cách chăm chú.
“ Thật hồn nhiên, vui tươi, dễ thương quá không cô ấy lại như thế.”
- Dạ, anh chị dùng gì ạ. – Câu nói của người phục vụ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Cho 1 kem chocolate. – Cả nó và hắn cùng đồng thanh.
- Hả? Cả 2 anh chị đều muốn dùng kem chocolate phải không ạ?
- Ừ. – Cả hai lại đồng thanh. – Cho nhiều sữa tí nhé. – Thêm lần nữa, lại đồng thanh.
- Vâng ạ. – Người phục vụ tủm tỉm cười rồi bước vào.
2 người người ngơ ngác nhìn nhau.
“ Cả sở thích của mình mà cũng bị đụng hàng nữa sao” – Cả 2 cùng nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.