Chương 7: Gặp anh !!
Thảo Nhi
06/06/2013
- Anh…anh…là…ai? – nó ngạc nhiên hết mức, tự dưng trong nhà lại xuất hiện thêm 1 người nào nữa.
- Là Phan Hoàng Minh Vương, cậu chủ của nhà họ Trần đây, là ba mẹ tôi bảo tôi đến đây với cô đấy.
- Hả…
- Hả gì mà hả…cô có ăn không đấy? Không là tôi ăn hết bây giờ.
- À, có có, tôi ăn chứ, đang đói mà.
Nói rồi, cả nó và hắn ngồi vào bàn, ngồi đối diện nhau hẳn hoi. Theo bản năng, nó ăn nhanh lắm. Loáng 1 chút nó đã ăn xong, uống 1 ngụm nước, nó xoa xoa bụng và nhìn những đồ ăn còn lại…ăn có bao nhiêu đâu mà dọn ra lắm thế. Nó ăn xong xuôi trong khi hắn ta vẫn con từ từ ăn. Nó say sưa nhìn hắn. Quả thật có cái gì đó rất kì lạ, nó có 1 cảm giác vừa lạ nhưng vừa quen, giọng nói ấy…thân hình đó…kiểu ăn ấy rất giống 1 người…người đó chính là anh Hai của Nhím.
- Nè, có cần nhìn tôi chằm chằm như thế không vậy? – Hắn nói làm nó giật mình.
- À, không có gì. – Nó giật mình. – Mà tôi có tên chứ bộ, đâu phải tên nè đâu .
- Thế cô muốn tôi gọi cô là gì đây?
- Nhím.
- Sao? Nhím ư?
- Phải, đó là nickname của tôi.
- Cô nghĩ cô là ai mà bắt tôi gọi cô là Nhím chứ, tôi gọi cô là gì quyền của tôi. – Hắn gắt làm nó giật sững người.
- Vì cô, mà cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Từ 1 thành phố rộng lớn mà phải đến cái xó xỉnh này đó, còn bắt tôi chông chừng cô nữa chứ, nhìn cô thế này mà bắt tôi còn chông chừng cô sao? Hơ hơ, mắc cười thế. – Hắn nói luôn 1 tràng.
“ Xó xỉnh ư? Đây là thành phố Đà Nẵng đó, cũng là thành phố lớn của Việt Nam mà, sao anh ấy lại gọi đây là xó xỉnh chứ”
- Tôi…tôi..xin lỗi. – Nó lí nhí.
- Thôi, cô không phải xin lỗi, cô không có lỗi.?
- Sao lại thế, câu trước anh bảo tại tôi, câu sau lại bảo tôi không có lỗi là sao? – Tôi gắt.
- Kệ cô. – Hắn nói rồi bỏ về phòng.- Bỏ lại nó với 1 dấu chấm hỏi to đùng.
“Vô lí, người gì đâu mà kì cục thế chứ. Mà hình như anh ta biết điều gì đó thì phải, liệu nó có liên quan đến mình không nhỉ”
Nó sững sờ nhìn theo bóng của anh.Bóng anh dần dần khuất xa sau 1 bức tường. Nhìn cảnh đấy, nó lại buồn, nó nhớ đến 2 người con trai đã bỏ nó đi. Một là Bi, hai là anh của nó. Nhưng Bi thì vẫn còn tồn tại, nó vẫn có thể chờ đợi ngày anh ấy trở về, còn anh Hai nó thì...Never. Thẫn thờ 1 hồi thật là lâu, nó mới giật mình. Tự gõ đầu mình 1 cái.
"Mình đang nghĩcái gì thế này" Rồi bỏ lên phòng.
Đêm hôm ấy, trời lại mưa to, nằm trên giường, hắn không ngủ được, khát nước liền đi xuống nhà. Khi đi ngang qua phòng nó, hắn ta chợt nghe thấy tiếng rên của Nhím. Hắn mở cửa, nhẹ nhàng đi vào phòng. Nó đang sốt cao, mồ hôi ướt đẫm trán và cổ áo, mặt nhăn nhó, khẽ rên:
- Anh…anh Hai…Anh ơi…em..lạnh lắm…đừng bỏ em… - Rồi nước mắt chảy ra.
Nhìn cảnh tượng đó, hắn xiêu lòng, nhìn thấy Nhím như thế thì muốn ở bên, chăm sóc, và thế là…
Hắn đến…nằm lên giường…ôm lấy nó…xoa đầu nó…như 1 người anh ôm 1 người em, khẽ bảo:
- Ừ, anh đây, anh sẽ không đi đâu hết, chỉ ở lại với em thôi.- Chính hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại làm như thế nữa, chỉ biết thấy cảnh đó thì có chút bối rối và không thể ngồi yên được.
Nhím thấy vậy thì ngủ ngoan lắm, không rên nữa.(được ôm sướng thế còn gì)
1 lúc sau, khi thấy Nhím đã nguôi, đỡ sốt, hắn liền về phòng ngủ. Nằm trên giường, trằn qua trọc lại, không ngủ được,hắn không yên tâm, lo lắng cho nó, mà chính hắn cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác lạ thế nữa. Hắn chỉ biết mang chăn, gối qua phòng nó, ngủ dưới giường nó.
“Híc, 1 thiếu gia như mình mà cũng có lúc phải ngủ dưới giường người khác thế sao, nhưng nếu không thì mình lo lắng lắm, chẳng hiểu sao lại có cảm giác này nữa. Haizz.”
Sáng hôm sau, nó dậy sớm, vẫn thế, đưa tay tìm sợi dây chuyền, rồi khẽ mỉm cười. “Không hiểu tại sao, tối qua mưa to thế mà sao mình nhủ ngon thế nhỉ”. Rồi nó mắt nhắm mắt mở bước xuống giường, và…………Ầm. Nó té lăn quay ra nhà.
- CÁI GÌ THẾ NÀY, SAO ANH LẠI NẰM Ở ĐÂY?. – Nó vừa hét toáng lên vừa bò dậy.
Hắn liền bịt tai lại, miệng vẫn không quên nói:
- Ôi trời, mới sáng sớm mà cô đã la lên như ai giết cô vậy, có để cho người khác ngủ không thế?
- Vâng, có người giết tôi đấy. – Nó khó chịu.
- Ai thế?
- Anh chứ ai?
- Sao lại là tôi?
- Ơ hay, thế sao anh lại ở phòng tôi. – Nó đã bắt đầu tức giận.
- Cái gì, phòng cô sao?...à ừ…tôi quên mất. Thôi xuống nhà đi, hôm nay nghe nói ba mẹ tôi sẽ đến đó, chút nữa tôi giải thích cho. – Hắn nói rồi toan bước ra cửa thì:
- Đứng lại, anh phải nói cho rõ đã.
- Đã bảo tí nữa kể cho rồi mà. – Hắn vừa nói đã bỏ xuống nhà ngay mặc cho nó đang còn e ê ngơ ngác.
Nó lật đật vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi xuống nhà. Thấy hắn đang nói chuyện với ông và Trần, nó đành phải nén cục tức sang 1 bên rồi lễ phép chào hỏi.
- Cháu chào 2 bác ạ.
- Ừ, con ngoan lắm, nhưng sao lại là 2 bác, phải là ba mẹ chứ? – Bác trai vừa nói vừa cười.
- Hả. – Cả nó và hắn đồng thanh.
- Hả gì nữa? Đúng rồi còn gì.
- Nhưng…nhưng cháu không hiểu…tại sao 2 người lại đối xử tốt với cháu như thế? Cháu đâu có quen biết gì với 2 người đâu?
- Ta biết con sẽ hỏi ta thế nên mới đến đây. Hôm đó, trong 1 chuyến công tác đến đây, ta tình cờ biết được chuyện của con, nhà ta lại không có con gái, biết con là người học giỏi lại xinh gái lại ngoan ngoãn nên ta mới nhận là con nuôi. – Bà Trần nói.
- Thật vậy sao? – Nó hỏi.
- Ừ, con chuẩn bị đi nhé, tốt nhất là ngày mai đừng nên ra ngoài. – Ông Trần nhắc nhở.
- Tại sao thế ạ? – Nó ngạc nhiên.
- Ngày mai, ta sẽ công khai chuyện nhận con làm con nuôi nên có lẽ sẽ có nhiều nhà báo, phóng viên đến đây lắm đấy.
- Thôi, chắc con mệt rồi, ông để con nó nghỉ ngơi đã, à mà Vương chở con bé đi chơi vòng vòng đi. Giờ ta có việc rồi, chắc không ở đây nữa đâu, ta sẽ về SG, 2 con cứ tự nhiên. – Nói rồi 2 người đi, bỏ lại đôi bạn trẻ.
- Ngày mai, phải ở nhà, không được ra ngoài, hên ngày mai là chủ nhật, không phải đi học nên chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Haizz – Nó thở dài.
- Nè, có muốn tôi chở đi chơi không, tôi đưa đi? – Hắn lạnh lùng hỏi
- Đã bảo tôi không phải tên “nè” rồi mà? – Nó gắt.
- Thế có đi không. – Bắt đầu nóng.
- Hì hì, đi chứ. – Nó cười trừ.
Nó chọn cho mình bộ đồ đơn giản, nhìn vào không có vẻ gì là đặc biệt cả, cũng không ai thấy được vẻ đẹp thật sự của nó. Nó theo hắn đến 1 nơi. Ngồi trên chiếc SH, hắn phóng vù vù làm nó khoái.
- Woa, sướng quá. – Nó cười híp mắt. Nó vui đến nỗi người ngồi bên cạnh nó cũng vui lây. Tự dưng hắn nở 1 nụ cười…thật tươi…chưa ai thấy được nụ cười đó…chính hắn cũng không hiểu tại sao lại thế???
Rồi chiếc xe dừng lại ở 1 tòa nhà cao ốc chính là chi nhánh của tập đoàn Hoàng Minh. Nơi này thì có vẻ mới lạ với hắn nhưng với nó thì nơi này đã quá quen thuộc rồi. 2 người lên sân thượng, từ đây, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố ĐN . (Sân thượng ở đây, có cầu thang riêng , bất kì ai cũng có thể lên)
- Cô thấy nơi này thế nào? – Hắn nói rồi quay sang nhìn Nhím.
- Tại sao? Tại sao lại đưa tôi đến đây? – Nó nói, 2 hàng nước mắt long lanh rơi xuống tạm biệt đôi mắt của nó. Nhìn mặt nó bây giờ buồn thiu.
- Cô…Cô không vui khi đến đây sao? – Hắn ngạc nhiên lắm, hắn tự tin rằng nó sẽ vui khi đến đây chứ.
- Đúng thế, ở đây đã cho tôi quá nhiều kỉ niệm buồn. – Nó thút thít nói.
- Vậy sao?
- Phải, từ khi gia đình lần lượt đi hết, ông bà, ba mẹ, và cả…
- Anh Hai của cô. – Hắn ngắt lời.
- Phải, sao anh biết được? – Nó ngạc nhiên.
- Tối hôm qua, khi trời mưa to, lúc xuống nhà, tôi tình cờ nghe cô khóc, cô sốt cao lắm, nước mắt thì chứ thi nhau chạy ra, miệng thì không ngớt gọi anh Hai…anh Hai đừng bỏ em…
- À, ra đó là lí do mà anh lại ngủ dưới giường tôi phải không?
- Ừ, thật sự, tôi rất tò mò về người anh của cô đó.
- Anh tò mò vậy sao? Thế tôi kể cho anh nghe nhá?
- Ừ, cô kể đi.
- Anh Hai tôi tên Trịnh Vương Thế Vinh, là 1 người anh tuyệt vời, hiền dịu, cực kì đẹp trai, cũng hơn tôi 4 tuổi, yêu thương tôi hết mực,…bla bla nhiều nhiều nữa.
Hắn ta ngồi chăm chú nghe nó kể. Còn nó thì ngồi kể, say sưa cứ như chưa bao giờ được nói chuyện ý. Nó còn gửi gắm cả tình cảm của mình vào câu chuyện đó nữa.
2 đứa nó cứ ngồi say sưa như thế quên cả chuyện ăn uống đến khi…
- Ọc ọc…. – Cả 2 đứa nhìn nhau cười, cũng chẳng biết là bụng đứa nào nữa vì đứa nào cũng đói hết rồi.
- Đi ăn nhá. – Hắn nói.
- Không, về nhà ăn, được không? – Mọi người thông cảm, nhà nó không có điều kiện để ra ngoài ăn, dần dần quen luôn oy
- Ừ.
Rồi 2 người về nhà thưởng thức 1 bữa ăn ngon lành do đầu bếp chuẩn bị, 2 đứa ăn ngon lành, đống đố ăn được giải quyết sạch, đơn giản đứa nào cũng đói hết rồi. Vẫn thế, nó là người ăn xong trước tiên. Thấy nó ăn xong, hắn liền bắt chuyện.
- Cô lên chuẩn bị đi, chút nữa tôi sẽ đưa cô đến 1 nơi.
- Nơi nào thế? – Nó hỏi
- Cứ đi là biết. – Hắn lạnh lùng đáp.
- Thế tôi cần mặc đồ như thế nào, dịu dàng, nữ tính hay nghịch ngợm, cá tính. – Nó ngây thơ hỏi.
- Tùy cô.
Thấy hắn trả lời thì nó cụt hứng, liền lên phòng lựa đồ…Một lúc sau, nó cũng chọn được bộ đồ phù hợp với mình. 1 chiếc ao bun có hình con thỏ màu hồng ngộ nghĩnh cùng cái quần kaki không bó sát lắm nhưng cũng đủ nổi lên vẻ đẹp của nó. Giờ nó cần trang điểm nhẹ 1 xíu nữa là xong.
- Nhanh lên, cô làm cái gì mà lâu thế, đừng nói ngủ luôn trong đó nhé. – Tiếng hắn ta giục.
- Rồi rồi, tôi ra đây. – Nói rồi nó bước ra trước sự ngạc nhiên của mọi người. Hắn nhìn nó…mở to đôi mắt vốn đã to…nhìn nó…
- Là Phan Hoàng Minh Vương, cậu chủ của nhà họ Trần đây, là ba mẹ tôi bảo tôi đến đây với cô đấy.
- Hả…
- Hả gì mà hả…cô có ăn không đấy? Không là tôi ăn hết bây giờ.
- À, có có, tôi ăn chứ, đang đói mà.
Nói rồi, cả nó và hắn ngồi vào bàn, ngồi đối diện nhau hẳn hoi. Theo bản năng, nó ăn nhanh lắm. Loáng 1 chút nó đã ăn xong, uống 1 ngụm nước, nó xoa xoa bụng và nhìn những đồ ăn còn lại…ăn có bao nhiêu đâu mà dọn ra lắm thế. Nó ăn xong xuôi trong khi hắn ta vẫn con từ từ ăn. Nó say sưa nhìn hắn. Quả thật có cái gì đó rất kì lạ, nó có 1 cảm giác vừa lạ nhưng vừa quen, giọng nói ấy…thân hình đó…kiểu ăn ấy rất giống 1 người…người đó chính là anh Hai của Nhím.
- Nè, có cần nhìn tôi chằm chằm như thế không vậy? – Hắn nói làm nó giật mình.
- À, không có gì. – Nó giật mình. – Mà tôi có tên chứ bộ, đâu phải tên nè đâu .
- Thế cô muốn tôi gọi cô là gì đây?
- Nhím.
- Sao? Nhím ư?
- Phải, đó là nickname của tôi.
- Cô nghĩ cô là ai mà bắt tôi gọi cô là Nhím chứ, tôi gọi cô là gì quyền của tôi. – Hắn gắt làm nó giật sững người.
- Vì cô, mà cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Từ 1 thành phố rộng lớn mà phải đến cái xó xỉnh này đó, còn bắt tôi chông chừng cô nữa chứ, nhìn cô thế này mà bắt tôi còn chông chừng cô sao? Hơ hơ, mắc cười thế. – Hắn nói luôn 1 tràng.
“ Xó xỉnh ư? Đây là thành phố Đà Nẵng đó, cũng là thành phố lớn của Việt Nam mà, sao anh ấy lại gọi đây là xó xỉnh chứ”
- Tôi…tôi..xin lỗi. – Nó lí nhí.
- Thôi, cô không phải xin lỗi, cô không có lỗi.?
- Sao lại thế, câu trước anh bảo tại tôi, câu sau lại bảo tôi không có lỗi là sao? – Tôi gắt.
- Kệ cô. – Hắn nói rồi bỏ về phòng.- Bỏ lại nó với 1 dấu chấm hỏi to đùng.
“Vô lí, người gì đâu mà kì cục thế chứ. Mà hình như anh ta biết điều gì đó thì phải, liệu nó có liên quan đến mình không nhỉ”
Nó sững sờ nhìn theo bóng của anh.Bóng anh dần dần khuất xa sau 1 bức tường. Nhìn cảnh đấy, nó lại buồn, nó nhớ đến 2 người con trai đã bỏ nó đi. Một là Bi, hai là anh của nó. Nhưng Bi thì vẫn còn tồn tại, nó vẫn có thể chờ đợi ngày anh ấy trở về, còn anh Hai nó thì...Never. Thẫn thờ 1 hồi thật là lâu, nó mới giật mình. Tự gõ đầu mình 1 cái.
"Mình đang nghĩcái gì thế này" Rồi bỏ lên phòng.
Đêm hôm ấy, trời lại mưa to, nằm trên giường, hắn không ngủ được, khát nước liền đi xuống nhà. Khi đi ngang qua phòng nó, hắn ta chợt nghe thấy tiếng rên của Nhím. Hắn mở cửa, nhẹ nhàng đi vào phòng. Nó đang sốt cao, mồ hôi ướt đẫm trán và cổ áo, mặt nhăn nhó, khẽ rên:
- Anh…anh Hai…Anh ơi…em..lạnh lắm…đừng bỏ em… - Rồi nước mắt chảy ra.
Nhìn cảnh tượng đó, hắn xiêu lòng, nhìn thấy Nhím như thế thì muốn ở bên, chăm sóc, và thế là…
Hắn đến…nằm lên giường…ôm lấy nó…xoa đầu nó…như 1 người anh ôm 1 người em, khẽ bảo:
- Ừ, anh đây, anh sẽ không đi đâu hết, chỉ ở lại với em thôi.- Chính hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại làm như thế nữa, chỉ biết thấy cảnh đó thì có chút bối rối và không thể ngồi yên được.
Nhím thấy vậy thì ngủ ngoan lắm, không rên nữa.(được ôm sướng thế còn gì)
1 lúc sau, khi thấy Nhím đã nguôi, đỡ sốt, hắn liền về phòng ngủ. Nằm trên giường, trằn qua trọc lại, không ngủ được,hắn không yên tâm, lo lắng cho nó, mà chính hắn cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác lạ thế nữa. Hắn chỉ biết mang chăn, gối qua phòng nó, ngủ dưới giường nó.
“Híc, 1 thiếu gia như mình mà cũng có lúc phải ngủ dưới giường người khác thế sao, nhưng nếu không thì mình lo lắng lắm, chẳng hiểu sao lại có cảm giác này nữa. Haizz.”
Sáng hôm sau, nó dậy sớm, vẫn thế, đưa tay tìm sợi dây chuyền, rồi khẽ mỉm cười. “Không hiểu tại sao, tối qua mưa to thế mà sao mình nhủ ngon thế nhỉ”. Rồi nó mắt nhắm mắt mở bước xuống giường, và…………Ầm. Nó té lăn quay ra nhà.
- CÁI GÌ THẾ NÀY, SAO ANH LẠI NẰM Ở ĐÂY?. – Nó vừa hét toáng lên vừa bò dậy.
Hắn liền bịt tai lại, miệng vẫn không quên nói:
- Ôi trời, mới sáng sớm mà cô đã la lên như ai giết cô vậy, có để cho người khác ngủ không thế?
- Vâng, có người giết tôi đấy. – Nó khó chịu.
- Ai thế?
- Anh chứ ai?
- Sao lại là tôi?
- Ơ hay, thế sao anh lại ở phòng tôi. – Nó đã bắt đầu tức giận.
- Cái gì, phòng cô sao?...à ừ…tôi quên mất. Thôi xuống nhà đi, hôm nay nghe nói ba mẹ tôi sẽ đến đó, chút nữa tôi giải thích cho. – Hắn nói rồi toan bước ra cửa thì:
- Đứng lại, anh phải nói cho rõ đã.
- Đã bảo tí nữa kể cho rồi mà. – Hắn vừa nói đã bỏ xuống nhà ngay mặc cho nó đang còn e ê ngơ ngác.
Nó lật đật vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi xuống nhà. Thấy hắn đang nói chuyện với ông và Trần, nó đành phải nén cục tức sang 1 bên rồi lễ phép chào hỏi.
- Cháu chào 2 bác ạ.
- Ừ, con ngoan lắm, nhưng sao lại là 2 bác, phải là ba mẹ chứ? – Bác trai vừa nói vừa cười.
- Hả. – Cả nó và hắn đồng thanh.
- Hả gì nữa? Đúng rồi còn gì.
- Nhưng…nhưng cháu không hiểu…tại sao 2 người lại đối xử tốt với cháu như thế? Cháu đâu có quen biết gì với 2 người đâu?
- Ta biết con sẽ hỏi ta thế nên mới đến đây. Hôm đó, trong 1 chuyến công tác đến đây, ta tình cờ biết được chuyện của con, nhà ta lại không có con gái, biết con là người học giỏi lại xinh gái lại ngoan ngoãn nên ta mới nhận là con nuôi. – Bà Trần nói.
- Thật vậy sao? – Nó hỏi.
- Ừ, con chuẩn bị đi nhé, tốt nhất là ngày mai đừng nên ra ngoài. – Ông Trần nhắc nhở.
- Tại sao thế ạ? – Nó ngạc nhiên.
- Ngày mai, ta sẽ công khai chuyện nhận con làm con nuôi nên có lẽ sẽ có nhiều nhà báo, phóng viên đến đây lắm đấy.
- Thôi, chắc con mệt rồi, ông để con nó nghỉ ngơi đã, à mà Vương chở con bé đi chơi vòng vòng đi. Giờ ta có việc rồi, chắc không ở đây nữa đâu, ta sẽ về SG, 2 con cứ tự nhiên. – Nói rồi 2 người đi, bỏ lại đôi bạn trẻ.
- Ngày mai, phải ở nhà, không được ra ngoài, hên ngày mai là chủ nhật, không phải đi học nên chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Haizz – Nó thở dài.
- Nè, có muốn tôi chở đi chơi không, tôi đưa đi? – Hắn lạnh lùng hỏi
- Đã bảo tôi không phải tên “nè” rồi mà? – Nó gắt.
- Thế có đi không. – Bắt đầu nóng.
- Hì hì, đi chứ. – Nó cười trừ.
Nó chọn cho mình bộ đồ đơn giản, nhìn vào không có vẻ gì là đặc biệt cả, cũng không ai thấy được vẻ đẹp thật sự của nó. Nó theo hắn đến 1 nơi. Ngồi trên chiếc SH, hắn phóng vù vù làm nó khoái.
- Woa, sướng quá. – Nó cười híp mắt. Nó vui đến nỗi người ngồi bên cạnh nó cũng vui lây. Tự dưng hắn nở 1 nụ cười…thật tươi…chưa ai thấy được nụ cười đó…chính hắn cũng không hiểu tại sao lại thế???
Rồi chiếc xe dừng lại ở 1 tòa nhà cao ốc chính là chi nhánh của tập đoàn Hoàng Minh. Nơi này thì có vẻ mới lạ với hắn nhưng với nó thì nơi này đã quá quen thuộc rồi. 2 người lên sân thượng, từ đây, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố ĐN . (Sân thượng ở đây, có cầu thang riêng , bất kì ai cũng có thể lên)
- Cô thấy nơi này thế nào? – Hắn nói rồi quay sang nhìn Nhím.
- Tại sao? Tại sao lại đưa tôi đến đây? – Nó nói, 2 hàng nước mắt long lanh rơi xuống tạm biệt đôi mắt của nó. Nhìn mặt nó bây giờ buồn thiu.
- Cô…Cô không vui khi đến đây sao? – Hắn ngạc nhiên lắm, hắn tự tin rằng nó sẽ vui khi đến đây chứ.
- Đúng thế, ở đây đã cho tôi quá nhiều kỉ niệm buồn. – Nó thút thít nói.
- Vậy sao?
- Phải, từ khi gia đình lần lượt đi hết, ông bà, ba mẹ, và cả…
- Anh Hai của cô. – Hắn ngắt lời.
- Phải, sao anh biết được? – Nó ngạc nhiên.
- Tối hôm qua, khi trời mưa to, lúc xuống nhà, tôi tình cờ nghe cô khóc, cô sốt cao lắm, nước mắt thì chứ thi nhau chạy ra, miệng thì không ngớt gọi anh Hai…anh Hai đừng bỏ em…
- À, ra đó là lí do mà anh lại ngủ dưới giường tôi phải không?
- Ừ, thật sự, tôi rất tò mò về người anh của cô đó.
- Anh tò mò vậy sao? Thế tôi kể cho anh nghe nhá?
- Ừ, cô kể đi.
- Anh Hai tôi tên Trịnh Vương Thế Vinh, là 1 người anh tuyệt vời, hiền dịu, cực kì đẹp trai, cũng hơn tôi 4 tuổi, yêu thương tôi hết mực,…bla bla nhiều nhiều nữa.
Hắn ta ngồi chăm chú nghe nó kể. Còn nó thì ngồi kể, say sưa cứ như chưa bao giờ được nói chuyện ý. Nó còn gửi gắm cả tình cảm của mình vào câu chuyện đó nữa.
2 đứa nó cứ ngồi say sưa như thế quên cả chuyện ăn uống đến khi…
- Ọc ọc…. – Cả 2 đứa nhìn nhau cười, cũng chẳng biết là bụng đứa nào nữa vì đứa nào cũng đói hết rồi.
- Đi ăn nhá. – Hắn nói.
- Không, về nhà ăn, được không? – Mọi người thông cảm, nhà nó không có điều kiện để ra ngoài ăn, dần dần quen luôn oy
- Ừ.
Rồi 2 người về nhà thưởng thức 1 bữa ăn ngon lành do đầu bếp chuẩn bị, 2 đứa ăn ngon lành, đống đố ăn được giải quyết sạch, đơn giản đứa nào cũng đói hết rồi. Vẫn thế, nó là người ăn xong trước tiên. Thấy nó ăn xong, hắn liền bắt chuyện.
- Cô lên chuẩn bị đi, chút nữa tôi sẽ đưa cô đến 1 nơi.
- Nơi nào thế? – Nó hỏi
- Cứ đi là biết. – Hắn lạnh lùng đáp.
- Thế tôi cần mặc đồ như thế nào, dịu dàng, nữ tính hay nghịch ngợm, cá tính. – Nó ngây thơ hỏi.
- Tùy cô.
Thấy hắn trả lời thì nó cụt hứng, liền lên phòng lựa đồ…Một lúc sau, nó cũng chọn được bộ đồ phù hợp với mình. 1 chiếc ao bun có hình con thỏ màu hồng ngộ nghĩnh cùng cái quần kaki không bó sát lắm nhưng cũng đủ nổi lên vẻ đẹp của nó. Giờ nó cần trang điểm nhẹ 1 xíu nữa là xong.
- Nhanh lên, cô làm cái gì mà lâu thế, đừng nói ngủ luôn trong đó nhé. – Tiếng hắn ta giục.
- Rồi rồi, tôi ra đây. – Nói rồi nó bước ra trước sự ngạc nhiên của mọi người. Hắn nhìn nó…mở to đôi mắt vốn đã to…nhìn nó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.