Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 6: Làm Tiểu Thư!!!

Thảo Nhi

06/06/2013

Nhưng....Trong khi tôi đang chia tay mọi người thì....

- Không. Ly Ly sẽ không nghỉ học. - Một câu nói cứng rắn của 1 người vang lên....

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ai cũng tò mò. Còn riêng tôi, tôi thật sự sửng sốt....

Và khi đó, 1 người phụ nữ ,1 người đàn ông ăn mặc sang trọng,( không nói cũng đủ biết nhà giàu cỡ nào!!!)cùng thầy hiệu trưởng bước vào. Cả lớp đứng hết dậy(Nội quy là thế mà), ngơ ngác nhìn thầy.

- a, chào thầy, còn 2 người này là.... - Cô giáo vừa nói, vừa đưa tay lau nước mắt.

- Đây là ông bà Trần, chủ tịch tập đoàn của công ty Hoàng Minh.

Cả lớp tôi như vỡ òa, ồ lên như 1 lũ không bình thường, mắt chữ a, miệng chữ a, há hốc mồm nhìn nhau. Ai cũng biết quyền lực của 2 người này, nhưng tại sao, 2 người đó lại có mặt ở đây. Tại ngôi trường này???. Còn tôi, tôi thì không đến nỗi thế, chỉ lẳng lặng quan sát 2 người. Tại sao 2 người đó lại đến đây? Họ có liên quan gì đến tôi vậy???

- Cả lớp ngậm hết miệng lại. - Giọng của thầy hiệu trưởng đầy oai nghiêm. Thế là cả lớp ngậm hết lại, im bặt như 1 con robốt.

- 2..2 người sao lại ở đây, và lại nói như thế? - Tôi không thể không hỏi được.

- Con tò mò lắm phải không? Ta đã tình cờ biết được chuyện của cháu rồi. 1 tài năng như cháu thì không thể bỏ phí hay nghỉ học được. - Bà Trần nắm lấy tay tôi...Tự nhiên, tôi lại thấy sợ. Nhưng lại có gì đó thoải mái...Kì thế nhỉ???

- Ý 2 người là sao? - Tôi hỏi lại.

- Từ bây giờ, con sẽ là con nuôi của vợ chồng ta. Tạm thời con sẽ tiếp tục học tập và sống ở đây nhưng với 1 cương vị khác. Đó là tiểu thư nhà họ Trần. Hết năm này, con sẽ về SG sống với ta. Hiện tại, ở đây, ta có 1 ngôi nhà dành cho con, con sẽ sống ở đó. Thôi giờ con ở đây nhé, lát nữa sẽ có người đến đưa con về. - Ông Trần cười hiền từ., quay sang phía thầy HT. - Hôm nay, thầy cho Ly Ly nghỉ học 1 hôm nhé.

- À, không, không có gì. được 2 người ghé thăm trường chúng tôi thế này đã là vinh dự lớn cho trường tôi rồi.

- thế thôi nhá, bây giờ chúng tôi có việc phải đi ngay, chào thầy nhé.

-Vâng chào 2 người. 2 người đi cẩn thận ạ.

Rồi bọn họ đi khi tôi đang còn trong mơ màng. Cũng chỉ vì sửng sốt gặp hoảng hốt thôi mà. Nhìn 2 cái bóng ấy khuất dần mà tôi không còn đứng vững nữa. Suýt nữa thì té. May là có 1 anh bạn nhanh trí lấy giùm tôi cái ghế.

- Đây, ghế đây, tiểu thư ngồi đi ạ. - Rồi cả lớp cười òa lên.

- Tiểu...thư sao??? Một dấu hỏi chấm to đùng trong đầu tôi. 2 tiếng tiểu thư vốn rất xa xôi với tôi, nhưng sao bây giờ lại gần gũi thế.

- Ôi Ly Ly của cô, cuối cùng thì em cũng ở lại với mọi người rồi.

Rồi cả lớp chạy đến ôm chầm lấy tôi.

Phải, tôi quên mất là hôm nay mình đến đây để xin nghỉ học cơ đấy.

- Dạ, thưa tiểu thư, ông chủ bảo tôi đến đưa tiểu thư về nhà ạ. - 1 người đàn ông đứng tuổi từ đâu xuất hiện và cất tiếng.

Tôi giật mình, ngơ ngác.



- Vâng...vâng ạ. - Nói rồi tôi theo người đó lên xe ô tô. Tôi thật sự rất tò mò, nhưng lại không dám chống đối lại. Vì tôi biết quyền lực của họ lớn đến mức nào. Tôi thích thú mà quyên đi nỗi buồn trong mình.

Chiếc xe bon bon trên đường, cua, cua rẽ rồi lại rẽ, đến con đường mà tôi chưa từng biết tới. Đến 1 khu nhà, toàn là cao tầng đồ sộ, chắc đây là khu cho người giàu đây mà. tôi thầm nghĩ. Kít, chiếc xe dừng lại.

Tôi bước xuống, há hốc mồm, mắt không ngừng rời ngôi nhà ở trước mặt.

- Đó không phải là 1 ngôi nhà. - Tôi cất tiếng.........

- Là ngôi nhà đấy tiểu thư à. – Người lái xe vừa nói vừa cười.

- Nhưng sao nó có thể to như thế được, chỉ có mình cháu sống ở đó thôi sao?

- Tất nhiên là không rồi.

- Thật sao? Vậy còn ai ở đó nữa?

- Cô cứ đi vào đi là biết.

Nó đành theo người lái xe đó đi vào ngôi nhà mà theo trí tưởng tượng của Nhím thì đó là 1 tòa biệt thự. Tòa nhà đó 5 tầng, rộng thênh thang, mỗi tầng đều có ban công và đằng sau là cả 1 khu vườn rộng. Ngôi nhà được trang trí theo kiểu hiện đại trông rất đẹp mắt.

- Ngôi nhà này được xây vào năm ngoái, theo kiểu châu Âu, mọi thứ trong này đều mới và hiện đại. Có thể nói, ở đây không có ngôi nhà nào như thế này đâu. – Vừa đi người lái xe vừa nói.- Mọi người ơi, tiểu thư về rồi này.

Vừa dứt lời thì…từ đâu khoảng 10 người chạy tới, cúi chào và đồng thanh:

- Chào tiểu thư ạ.

Nó ngỡ ngàng, chưa bao giờ nó thấy mình oai đến thế.

- Họ..họ..là…ai thế. – Nó hỏi

- Đây là ông Long người quản gia của nhà này, còn đây là anh Thanh, chị Vi 2 đâu bếp, tôi là người lái xe còn mấy người còn lại là người giúp việc của cô.

- Người giúp việc của tôi sao? – Nó ngạc nhiên.

- Vâng ạ. – Họ nói.

- Thôi, đưa tiểu thư lên phòng đi. – Người quản gia nói.

Nói rồi nó theo 1 cô gái đi lên phòng, nó ở tầng 3 và…Nó không tin vào mắt mình nữa( không tin vào mắt mình thì tin vào mắt ai đây). Trước mắt nó là cả 1 căn phòng rộng lớn, được phủ lên bằng gam màu hồng nhẹ, đúng màu nó thích, được trnag bị đầy đủ tiện nghi nào là ti vi, điều hòa, máy tính, 1 chiếc giường rộng, 1 cái bàn học, 1 cái laptop,… Nó giật mình khi nhìn thấy trên bàn…1 chiếc Iphone 5G đang đợi nó.

- Trời ơi, cái này gần 3 chục triệu chứ ít à. – Nó ngạc nhiên hết cỡ.

- Thưa tiểu thư, trong tủ có quần áo đấy.

- Ừ, thôi cô ra ngoài đi.



Nhắc mới nhớ, nó không mang theo quần áo, nó tò mò chạy đến cái tủ đồ, mở ra xem thế nào thì…Cái tủ đó chứa toàn hàng hiệu, mới và cực đẹp nữa chứ. Tất cả đều dành cho nó. Nó cười sặc sụa.

- Làm tiểu thư thích thật đấy. nhưng mình cần về nhà để lấy 1 số thứ cần thiết chứ nhỉ.

Nói rồi nó chạy ngay xuống nhà, dù muốn tham quan nhà lắm nhưng lúc này nó cần về nhà hơn. Nó gặp tài xế và hỏi:

- Tài xế, bác có rảnh không ạ?

- Cô chủ hỏi kì, tôi đến đây chỉ để chở cô đi thôi mà.

- Hì, cháu quên mất. À, bác chở cháu về nhà cũ 1 lát nhé, cháu cần lấy 1 số thứ cần thiết và chào mọi người.

- Vâng, thư cô chủ.

Thế rồi bác Toàn(tài xế) đưa nó về nhà. Thấy tôi bước xuống xe, mọi người chạy ra ngay, có vẻ ai cũng biết hết chuyện rồi.

- Nè, nghe nói cháu giờ là tiểu thư nhà họ Trần rồi hả?

- Hì, vâng ạ. – tôi cười, gãi đầu.

- Cháu có biết tại sao lại được như thế không?

- Dạ, cháu cũng không biết nữa ạ, khi nào gặp họ cháu sẽ hỏi, còn giờ, cháu về nhà lấy 1 số thứ cần thiết.

- Ừ, thế vô lấy nhanh đi kẻo bác lái xe chờ lâu.

- Vâng ạ. – Nói rồi nó chạy vào ngay, lục lọi 1 hồi, nó đưa 1 đống sách ra. Nhìn lại căn nhà 1 lúc thật lâu rồi nó mới bước ra, thở dài. Nhím khóa nhà lại rồi đưa chiều khóa cho cô Kiều.

- Cháu gởi lại ngôi nhà này cho cô đấy ạ. – Nó cười.

- Sao thế, giờ là tiểu thư rồi nên không cần nhà này nữa à. – Cô Kiều cầm lấy chiều khóa

- Không ạ, cô hiểu nhầm rồi, thật ra, để nhà như vày cháu không yên tâm, giao nhà cho cô chú cháu thấy tốt hơn. Mà cô chẳng phải hay nói là cô muốn bán kem sao? Bây giờ cô bán đi, thỉnh thoảng cháu sẽ đến ăn.

- Ừ, cô cảm ơn cháu. – Cô Kiều rưng rưng nước mắt.

- Thôi muộn rồi, cháu đi đây, tạm biệt mọi người nhé.

Nó cúi đầu chào mọi người rồi lên xe chạy mất hút. Nó về nhà thì cũng đã khá mệt. Chạy lên phòng, lựa bộ đồ nào đơn giản nhất, tắm cho sướng người rồi mới đi xuống. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, nó xoa xoa bụng…đói meo…bình thường thì nó sẽ tự nấu ăn nhưng giờ đã có đầu bếp rồi, nó không cần nữa. Nó lao ngay vào phòng bếp, đồ ăn đã đặt hết trên bàn. Rất..rất nhiều món.

- Nhiều món vậy sao? Mình cháu sao ăn hết? – Nó nói.

- Không phải mình cô đâu, còn tôi nữa. – 1 giọng con trai vang lên.

- Anh…anh…là…ai? – nó ngạc nhiên hết mức, tự dưng trong nhà lại xuất hiện thêm 1 người nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook