Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 1693
Tg Tiếu Tiếu
21/01/2023
Vừa nói, Tô Thương vừa nhìn về phía hai người đang đánh nhau trên không trung.
"Cầm cự được rồi, nhưng nếu tiếp tục như vậy, thì tình hình không lạc quan được."
Thiên Niên Sát thở dài một hơi, nói: "Dù sao thì vợ ông tuổi cũng đã cao, cơ thể không được như xưa, đây là thứ mà cảnh giới không thể nào bù đắp được."
"Cái tên Phong Khê thiếu gia kia, khí huyết dồi dào, nếu cứ như thế mãi thì sợ rằng vợ ông sẽ thua về thể lực mất." Thiên Niên Sát lo lắng nói.
Tô Thương mở ra thần thức, quan sát một hồi, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Advertisement
Quả thật đúng như Thiên Niên Sát nói, thực lực của Phong Khê thiếu gia và Ngô Thanh Ảnh là tương đương nhau.
Nhưng Ngô Thanh Ảnh tuổi đã già, khí huyết khô cạn, không chịu được trận đánh lâu dài.
Nếu trong thời gian ngắn, Ngô Thanh Ảnh không có cách nào nhanh chóng kết thúc trận đấu, chỉ sợ càng đánh càng yếu.
Được cái này mất cái kia, chênh lệch hiện rõ ra rồi, đánh đến cuối cùng thì Phong Khê thiếu gia chắc chắn thắng lớn.
Có điều.
Tô Thương mơ hồ nhận ra được, Ngô Thanh Ảnh không hề đơn giản như bên ngoài, tất nhiên là có dấu thủ đoạn.
Bởi vì.
Đến người ngoài cũng nhìn ra được, Ngô Thanh Ảnh không thể đánh lâu dài, thì bản thân bà ấy sao lại không biết điều đó chứ?
Bây giờ, Ngô Thanh Ảnh lại không nóng vội, từng bước từng bước tiêu hao năng lượng cùng với Phong Khê thiếu gia, rõ ràng có con át chủ bài.
Sở dĩ không sử dụng, chắc là đang thử thăm dò Phong Khê thiếu gia, định khi biết rõ ràng rồi thì sẽ ra tay.
Nghĩ đến đây, Tô Thương lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: "Ông nội Thiên, đừng vội, Ngô tiền bối tự có cách đối phó, không cần lo lắng cho bà ấy."
"Ừm."
Thiên Niên Sát nhẹ gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi: "Tô Thương, ông nghe vợ ông nói, cháu đã đặt chân đến cảnh giới Nguyên anh rồi hả."
"Ông nhớ lần trước gặp nhau, cháu mới vừa Trúc cơ, không ngờ chỉ mới nửa năm, mà cháu có thể có được tiến bộ khủng bố như vậy, khiến người khác khâm phục cực kỳ đó nha."
Thiên Niên Sát có chút đắc ý nói: "Không hổ là chồng của cháu gái ông nha, tuổi trẻ đầy triển vọng, đầy triển vọng đó."
"Ông nội Thiên quá khen."
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, cùng lúc đó, anh ở trong đám người, nhận ra được vị trí của Quách Ý, nhất thời di chuyển ánh mắt qua đó.
Rất nhanh.
Tô Thương phát hiện ra Quách Ý, Quách Ý cũng nhìn về phía Tô Thương, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
"Ông nội Thiên, cháu gặp được một người quen, đợi lát nữa sẽ nói chuyện với ông sau."
Tô Thương cười cười, sau đó nhìn về phía Nam Cung Ngự dặn dò: "Nam Cung Ngự, ông ở lại đây đi, lúc tôi không ở đây, ông phải nghe theo sự sắp xếp của ông nội Thiên, tôi đi một lát thì sẽ quay lại."
"Vâng." Nam Cung Ngự cung kính trả lời.
"Cầm cự được rồi, nhưng nếu tiếp tục như vậy, thì tình hình không lạc quan được."
Thiên Niên Sát thở dài một hơi, nói: "Dù sao thì vợ ông tuổi cũng đã cao, cơ thể không được như xưa, đây là thứ mà cảnh giới không thể nào bù đắp được."
"Cái tên Phong Khê thiếu gia kia, khí huyết dồi dào, nếu cứ như thế mãi thì sợ rằng vợ ông sẽ thua về thể lực mất." Thiên Niên Sát lo lắng nói.
Tô Thương mở ra thần thức, quan sát một hồi, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Advertisement
Quả thật đúng như Thiên Niên Sát nói, thực lực của Phong Khê thiếu gia và Ngô Thanh Ảnh là tương đương nhau.
Nhưng Ngô Thanh Ảnh tuổi đã già, khí huyết khô cạn, không chịu được trận đánh lâu dài.
Nếu trong thời gian ngắn, Ngô Thanh Ảnh không có cách nào nhanh chóng kết thúc trận đấu, chỉ sợ càng đánh càng yếu.
Được cái này mất cái kia, chênh lệch hiện rõ ra rồi, đánh đến cuối cùng thì Phong Khê thiếu gia chắc chắn thắng lớn.
Có điều.
Tô Thương mơ hồ nhận ra được, Ngô Thanh Ảnh không hề đơn giản như bên ngoài, tất nhiên là có dấu thủ đoạn.
Bởi vì.
Đến người ngoài cũng nhìn ra được, Ngô Thanh Ảnh không thể đánh lâu dài, thì bản thân bà ấy sao lại không biết điều đó chứ?
Bây giờ, Ngô Thanh Ảnh lại không nóng vội, từng bước từng bước tiêu hao năng lượng cùng với Phong Khê thiếu gia, rõ ràng có con át chủ bài.
Sở dĩ không sử dụng, chắc là đang thử thăm dò Phong Khê thiếu gia, định khi biết rõ ràng rồi thì sẽ ra tay.
Nghĩ đến đây, Tô Thương lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: "Ông nội Thiên, đừng vội, Ngô tiền bối tự có cách đối phó, không cần lo lắng cho bà ấy."
"Ừm."
Thiên Niên Sát nhẹ gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi: "Tô Thương, ông nghe vợ ông nói, cháu đã đặt chân đến cảnh giới Nguyên anh rồi hả."
"Ông nhớ lần trước gặp nhau, cháu mới vừa Trúc cơ, không ngờ chỉ mới nửa năm, mà cháu có thể có được tiến bộ khủng bố như vậy, khiến người khác khâm phục cực kỳ đó nha."
Thiên Niên Sát có chút đắc ý nói: "Không hổ là chồng của cháu gái ông nha, tuổi trẻ đầy triển vọng, đầy triển vọng đó."
"Ông nội Thiên quá khen."
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, cùng lúc đó, anh ở trong đám người, nhận ra được vị trí của Quách Ý, nhất thời di chuyển ánh mắt qua đó.
Rất nhanh.
Tô Thương phát hiện ra Quách Ý, Quách Ý cũng nhìn về phía Tô Thương, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
"Ông nội Thiên, cháu gặp được một người quen, đợi lát nữa sẽ nói chuyện với ông sau."
Tô Thương cười cười, sau đó nhìn về phía Nam Cung Ngự dặn dò: "Nam Cung Ngự, ông ở lại đây đi, lúc tôi không ở đây, ông phải nghe theo sự sắp xếp của ông nội Thiên, tôi đi một lát thì sẽ quay lại."
"Vâng." Nam Cung Ngự cung kính trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.