Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 76: Trại trẻ mồ côi
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
Edit: Huyên + Beta: Mộc
Cùng lúc đó, Lục Dịch Trạm và đồng nghiệp của mình cũng đang điều tra vụ trẻ em mất tích này trong trại mồ côi.
"Cậu nói xem, đáng lẽ chuyện này nên do đại đội cảnh sát hình sự hoặc bộ phận đặc biệt nào đó quản chứ?" Sắc mặt đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm trông rất khó coi, "Cậu xem đoạn camera ghi lại lúc mấy đứa trẻ mất tích đi, đây là chuyện mà chúng ta không thể xử lý!"
"Rạng sáng hôm qua bốn đứa trẻ nghe thấy tiếng sáo, sau đó thì xếp hàng đi ra ngoài, chơi đùa trong công viên trẻ em ở trung tâm. Quái lạ hơn nữa là trông bọn nhỏ không giống như đang bị thôi miên hay mộng du, còn biết né camera, điều này cho thấy bốn đứa trẻ này đều đang tỉnh táo, sau một tiếng chơi xích đu trong công viên trẻ em, thì bỗng nhiên không thấy chúng đâu nữa!"
Người đồng nghiệp nói xong bắt đầu chửi thề: "Cmn, dù không thấy bọn nhỏ đâu nhưng mấy đồ chơi đó vẫn còn hoạt động, tôi xem camera xong về nhà không ngủ được luôn…"
Nói xong, đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm nhịn không được chà xát cánh tay mình, cậu ta nổi da gà khắp người: "Hiện tại chỉ còn năm đứa trẻ, ban đầu chuẩn bị chuyển đến trại mồ côi khác, nhưng giờ bệnh viện lại làm ầm chuyện này, tất cả mọi người phải ở lại trại mồ côi tiếp nhận điều tra, cmn kỳ lạ vl!"
Lục Dịch Trạm nhíu mày: "Tìm viện trưởng hỏi thử xem."
"Viện trưởng? Tôi cảm thấy bà ta sẽ không nói gì đâu." Đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm bĩu môi nói thầm, "Bà già này vốn không báo việc trẻ em mất tích! Nếu như không phải bên bệnh viện làm lớn chuyện có người chết do trúng độc khuẩn nấm, tăng cấp vụ án này lên một bậc, rồi lúc chúng ta tới đây thăm bọn nhỏ phát hiện nhân số thiếu đi bốn đứa thì sẽ không có người biết trong này còn có trẻ em mất tích!"
"Vậy chúng ta cũng phải đi hỏi." Giọng điệu Lục Dịch Trạm trầm ổn, "Nhất định là bà ấy biết chút gì đó."
Trong phòng làm việc của viện trưởng, ba Mộc Kha đã bàn bạc chuyện quyên tiền với viện trưởng xong xuôi, đã đi ra ngoài nói chuyện với những người khác. Trong phòng viện trưởng chỉ còn một mình viện trưởng già.
Viện trưởng già ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn Lục Dịch Trạm vừa tới: "Cậu hỏi tôi tại sao không báo án trẻ em mất tích?"
Lục Dịch Trạm gật đầu, viện trưởng già bỗng nhiên cười một tiếng, bà run rẩy đi mở ngăn kéo, rút ra một đống biên lai đưa cho Lục Dịch Trạm: "Người trẻ tuổi, cậu mới tới đấy à? Lần nào mất tích già cũng báo án hết, nhưng có năm nào các cậu tìm được các con của già về không? Cho nên già cũng chẳng thèm báo nữa, dù sao trại mồ côi của chúng tôi cũng sắp đóng cửa rồi."
Lục Dịch Trạm nhíu mày nhìn biên lai báo án mà viện trưởng già đưa cho anh.
Biên lai cũ nhất cũng là mười năm trước, tất cả đều báo trẻ em mất tích, nhưng ý kiến tham khảo điều tra đều là【Đứa nhỏ tự bỏ nhà đi】, sau đó, không còn sau đó nữa.
"Ngày 01.06 hàng năm trại mồ côi tư nhân chúng tôi sẽ tổ chức một buổi biểu diễn tặng các nhà đầu tư hảo tâm, để các ông chủ quyên tiền thấy tình hình các đứa trẻ mà bọn họ nuôi. Nhưng sau buổi biểu diễn thường niên này sẽ có trẻ em mất tích, mà kết quả điều tra luôn là những đứa nhỏ nghĩ đủ cách để trốn ra ngoài."
Viện trưởng già chậm rãi nói: "Khi đó cảnh sát các cậu còn nghi ngờ chúng tôi ngược đãi trẻ em, cho nên mấy đứa nhỏ mới【Bỏ nhà đi】, nhưng điều tra xong thấy nơi này của chúng tôi không hề có ngược đãi, do tự tụi nhỏ muốn bỏ trốn. Chúng tôi không làm chuyện gì khác người với mấy đứa trẻ này cả, gì mà buôn bán nội tạng người, giao dịch ấu dâʍ, các cậu đã điều tra hết rồi, chẳng phải cũng không phát hiện gì sao?"
Viện trưởng già ngẩng đầu lên: "Chỉ là chuyện tụi nhỏ bỏ nhà đi sau đó mất tích thôi."
"Trẻ em mất tích rất khó tìm được, những hạt đậu này đi ra ngoài như hạt gạo rơi xuống biển vậy, các cậu tìm kiếm đứa con đang cố ý né tránh các cậu, như là mò kim đáy biển, thế là năm nào cũng vậy nhưng chẳng giải quyết được gì."
Đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm nhịn không được xen vào: "Nhưng lần này camera cho thấy rõ ràng là mấy đứa nhỏ đang ngồi đu dây trong công viên bỗng nhiên biến mất đấy! Đây không phải án mất tích hay bỏ trốn gì cả!"
"Chuyện kỳ lạ như cậu nói sao xảy ra được chứ? Hơn nữa camera của chúng tôi dùng lâu rồi, vừa cũ vừa nát." Viện trưởng già hời hợt, "Nói không chừng có lẽ là do nó bị trục trặc thì sao?"
Đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm nghẹn lời, vừa định nghiêm túc ép hỏi viện trưởng già thì bị Lục Dịch Trạm ngăn cản.
Lục Dịch Trạm tỉnh táo hỏi: "Viện trưởng, tìm không thấy bọn nhỏ là lỗi của chúng tôi, nhưng bác cũng phải báo án chứ, mà không chỉ mỗi năm nay bác không báo án đúng không? Tôi vừa lật xem biên lai, có mấy năm không báo án, mà bác nói mỗi năm đều có trẻ em mất tích, cho nên sự thật là thế nào?"
Viện trưởng già trầm mặc mấy phút, rồi quay người lấy ra một túi hồ sơ lớn dính đầy bụi từ giá sách sau lưng mình, bà thổi sạch bụi bên trên, kéo sợi dây rút ra một quyển sách dày tựa tựa album ảnh, sau đó mở ra.
Trang thứ nhất là【Ảnh chụp chung buổi biểu diễn văn nghệ của Trại trẻ mồ côi năm 200x】— Rõ ràng đây là hồ sơ của trại mồ côi tư nhân này.
Mười mấy đứa trẻ trên tấm ảnh đứng câu nệ bên cạnh một đám người âu phục giày da toát lên vẻ thành đạt, nở nụ cười giả tạo để người ta yêu thích được đã dạy bảo nhiều lần, giữa trán điểm chấm son, đôi môi bị bôi đỏ chót, vừa thô tục vừa quê mùa.
"Hàng năm đều có trẻ em mất tích, nhưng đúng là không phải năm nào già cũng báo án." Viện trưởng già nhìn bọn nhỏ trên ảnh, giọng điệu kéo dài, "Cho dù trại trẻ mồ côi này có nhà đầu tư một năm, hai năm thì cũng không chịu được bao lâu, phải đóng cửa thôi, nói cho các cậu chuyện cũ năm xưa cũng không sao."
"Thật ra rất nhiều đứa trẻ ở đây không được ngoan lắm, nói dễ nghe là cá tính, nói khó nghe là khó dạy, thích chạy ra ngoài."
"Vài đứa trong đó không phải bỏ nhà đi, mà là trốn tội."
Viện trưởng già vừa nói vừa giở đến một trang, trang này cũng giống như nhật ký ghi chép nuôi dạy trẻ nhỏ, trên đó viết:【Năm đứa cô nhi Bạch Lục, Tiểu Kha v.v… sau buổi biểu diễn 01.06 đã đánh nhà đầu tư đến xem diễn, cướp tiền và điện thoại trên người nhà đầu tư. Xử phạt dọn sạch cả trại trẻ và cấm ăn trong một ngày, nếu tiếp tục tái phạm sẽ xử phạt thêm.】
"Ví dụ như sau buổi biểu diễn đám nhóc này đã đánh nhà đầu tư rồi chạy trốn ngay đêm, tôi không báo án, nhắm một mắt để bọn nó bỏ chạy. Bởi vì nếu như không chạy trốn, đám nhóc này nhất định sẽ không có kết cục tốt với nhà đầu tư trong trại mồ côi."
Ngón tay viện trưởng già lướt qua hai chữ xử phạt, ý vị thâm trường: "Ít nhất thì hình phải sẽ không chỉ là phạt cấm ăn một ngày."
"Viện trưởng, tôi có thể xem tấm ảnh chụp chung đó không?" Lục Dịch Trạm lại chú ý đến điều khác, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm trọng.
Viện trưởng đưa túi hồ sơ cho Lục Dịch Trạm, Lục Dịch Trạm giở lại trang【Ảnh chụp chung buổi biểu diễn văn nghệ của Trại trẻ mồ côi năm 200x】, mắt nhanh chóng tìm kiếm trong đám trẻ ấy, cuối cùng dừng lại trên một đứa bé đứng ở nơi ít ai chú ý.
Đứa nhỏ này được tô son môi, giữa mi tâm có một nốt tròn đỏ chót, nhưng trông không hề buồn cười mà còn có nét xinh đẹp rất nhạt của bé gái. Song sự xinh đẹp này bị ánh mắt không hề gợn sóng của nó phá hư, hiện lên một sự trưởng thành không đúng tuổi, dường như trong ánh mắt lạnh nhạt của nó mấy đứa trẻ còn lại đều là một đám ngu. Vô cùng nổi bật.
Không có ai quen thuộc gương mặt này hơn Lục Dịch Trạm.
Ánh mắt Lục Dịch Trạm im lặng rơi lên đứa nhỏ trên tấm ảnh, anh chỉ vào nó rồi ngẩng đầu nhìn viện trưởng già: "Đứa bé này là ai? Nó tên gì?"
"Đứa trẻ này à?" Viện trưởng già nhìn một hồi, có vẻ đã rơi vào hồi ức, "Nó chính là người cầm đầu trong đám đánh nhà đầu tư rồi bỏ chạy nên già vẫn còn nhớ rõ nó, lúc nó vào trại mồ côi chỉ nói mình là Bạch, Bạch Lục."
"Không đúng." Hai tay Lục Dịch Trạm chống trên mặt bàn bộp một tiếng, nhìn chằm chặp viện trưởng già, "Cậu ấy tên Bạch Liễu, đúng là cậu ấy từng tên Bạch Lục, nhưng năm mười bốn tuổi cậu ấy đã đổi tên, sau này không dùng cái tên đó nữa. Vả lại cậu ấy và tôi sống cùng một trại mồ côi công lập, cậu ấy không thể cùng lúc xuất hiện trong trại mồ côi tư nhân này!"
"Nhưng mà…" Viện trưởng già hoang mang nhìn Lục Dịch Trạm, "Có phải cậu nhận lầm rồi không? Đứa trẻ tên Bạch Lục này bỏ chạy không được bao lâu đã bị nhà đầu tư bắt trở về, mà nó không thể rời khỏi nơi này nữa, vì sau đó một thời gian Bạch Lục đã chết rồi."
"Chết? Nguyên nhân cái chết của cậu ấy... là gì?" Lục Dịch Trạm hỏi bằng một giọng điệu kỳ lạ.
Viện trưởng già thở dài một tiếng: "Kiểu chết rất kỳ lạ, nó nuốt nhầm một đồng tiền xu kỳ quái, giữa đồng xu có một cái lỗ, mắc ở trong khí quản, qua mấy phút là không còn thở nữa. Bởi vì trước lúc bỏ trốn và sau khi trở lại nó gặp một vài chuyện không được tốt lắm trong trại mồ côi này, cho nên… chúng tôi nghi ngờ là Bạch Lục tự sát.”
Ánh mắt Lục Dịch Trạm cứng đờ, hơi dịch chuyển, nhìn Bạch Lục vô cảm trên tấm ảnh đen trắng đó. Nó mất tập trung cụp mắt, có vẻ hơi buồn ngủ nhìn sang bên cạnh, sợi tóc ướt sũng rủ xuống, như bị mồ hôi đổ ra trong lúc biểu diễn thấm ướt. Lục Dịch Trạm cảm thấy ngực mình bị những chuyện quỷ quái vô hình này đè nặng, anh nhìn chằm chằm đứa trẻ có thân hình gầy gò trên tấm ảnh, cảm thấy bản thân không thể thở nổi.
Đó là Bạch Liễu của mười năm trước.
——————
Bạch Liễu đi tới nhặt con búp bê bên cạnh bập bênh lên. Đây là búp bê thủ công, rõ ràng hình mẫu tham khảo là chính cậu, nhưng trông nó rất cũ, trên đùi búp bê còn lưu lại vết dây lụa. Đây hẳn là món quà thủ công tặng trẻ nhỏ —— Kiểu quà tặng trẻ nhỏ thế này sẽ có ngày tháng tặng hoặc ngày sản xuất.
Bạch Liễu tìm kiếm xem trên con búp bê này có để ngày tháng hay không, sau đó tìm được hàng chữ viết tay bên trong cái đầu bị bẻ gãy.
Quả nhiên là búp bê từ mười năm trước.
Mà Bạch Liễu cũng chỉ đi làm mới hai ba năm mà thôi, sau khi cậu đi làm mới bắt đầu mặc đồ nô ɭệ công sở là quần tây áo sơ mi giống như con búp bê này, còn tiền xu đeo trên cổ là Bạch Liễu vào trò chơi mới có, đó là đồ vật do hệ thống cụ thể hoá thành.
Trang phục hiện tại của cậu bị người khác dùng để tạo búp bê vào mười năm trước, còn bị bẻ đầu và tứ chi rồi quăng vào đây.
Bạch Liễu híp mắt.
--------------------
Cùng lúc đó, Lục Dịch Trạm và đồng nghiệp của mình cũng đang điều tra vụ trẻ em mất tích này trong trại mồ côi.
"Cậu nói xem, đáng lẽ chuyện này nên do đại đội cảnh sát hình sự hoặc bộ phận đặc biệt nào đó quản chứ?" Sắc mặt đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm trông rất khó coi, "Cậu xem đoạn camera ghi lại lúc mấy đứa trẻ mất tích đi, đây là chuyện mà chúng ta không thể xử lý!"
"Rạng sáng hôm qua bốn đứa trẻ nghe thấy tiếng sáo, sau đó thì xếp hàng đi ra ngoài, chơi đùa trong công viên trẻ em ở trung tâm. Quái lạ hơn nữa là trông bọn nhỏ không giống như đang bị thôi miên hay mộng du, còn biết né camera, điều này cho thấy bốn đứa trẻ này đều đang tỉnh táo, sau một tiếng chơi xích đu trong công viên trẻ em, thì bỗng nhiên không thấy chúng đâu nữa!"
Người đồng nghiệp nói xong bắt đầu chửi thề: "Cmn, dù không thấy bọn nhỏ đâu nhưng mấy đồ chơi đó vẫn còn hoạt động, tôi xem camera xong về nhà không ngủ được luôn…"
Nói xong, đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm nhịn không được chà xát cánh tay mình, cậu ta nổi da gà khắp người: "Hiện tại chỉ còn năm đứa trẻ, ban đầu chuẩn bị chuyển đến trại mồ côi khác, nhưng giờ bệnh viện lại làm ầm chuyện này, tất cả mọi người phải ở lại trại mồ côi tiếp nhận điều tra, cmn kỳ lạ vl!"
Lục Dịch Trạm nhíu mày: "Tìm viện trưởng hỏi thử xem."
"Viện trưởng? Tôi cảm thấy bà ta sẽ không nói gì đâu." Đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm bĩu môi nói thầm, "Bà già này vốn không báo việc trẻ em mất tích! Nếu như không phải bên bệnh viện làm lớn chuyện có người chết do trúng độc khuẩn nấm, tăng cấp vụ án này lên một bậc, rồi lúc chúng ta tới đây thăm bọn nhỏ phát hiện nhân số thiếu đi bốn đứa thì sẽ không có người biết trong này còn có trẻ em mất tích!"
"Vậy chúng ta cũng phải đi hỏi." Giọng điệu Lục Dịch Trạm trầm ổn, "Nhất định là bà ấy biết chút gì đó."
Trong phòng làm việc của viện trưởng, ba Mộc Kha đã bàn bạc chuyện quyên tiền với viện trưởng xong xuôi, đã đi ra ngoài nói chuyện với những người khác. Trong phòng viện trưởng chỉ còn một mình viện trưởng già.
Viện trưởng già ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn Lục Dịch Trạm vừa tới: "Cậu hỏi tôi tại sao không báo án trẻ em mất tích?"
Lục Dịch Trạm gật đầu, viện trưởng già bỗng nhiên cười một tiếng, bà run rẩy đi mở ngăn kéo, rút ra một đống biên lai đưa cho Lục Dịch Trạm: "Người trẻ tuổi, cậu mới tới đấy à? Lần nào mất tích già cũng báo án hết, nhưng có năm nào các cậu tìm được các con của già về không? Cho nên già cũng chẳng thèm báo nữa, dù sao trại mồ côi của chúng tôi cũng sắp đóng cửa rồi."
Lục Dịch Trạm nhíu mày nhìn biên lai báo án mà viện trưởng già đưa cho anh.
Biên lai cũ nhất cũng là mười năm trước, tất cả đều báo trẻ em mất tích, nhưng ý kiến tham khảo điều tra đều là【Đứa nhỏ tự bỏ nhà đi】, sau đó, không còn sau đó nữa.
"Ngày 01.06 hàng năm trại mồ côi tư nhân chúng tôi sẽ tổ chức một buổi biểu diễn tặng các nhà đầu tư hảo tâm, để các ông chủ quyên tiền thấy tình hình các đứa trẻ mà bọn họ nuôi. Nhưng sau buổi biểu diễn thường niên này sẽ có trẻ em mất tích, mà kết quả điều tra luôn là những đứa nhỏ nghĩ đủ cách để trốn ra ngoài."
Viện trưởng già chậm rãi nói: "Khi đó cảnh sát các cậu còn nghi ngờ chúng tôi ngược đãi trẻ em, cho nên mấy đứa nhỏ mới【Bỏ nhà đi】, nhưng điều tra xong thấy nơi này của chúng tôi không hề có ngược đãi, do tự tụi nhỏ muốn bỏ trốn. Chúng tôi không làm chuyện gì khác người với mấy đứa trẻ này cả, gì mà buôn bán nội tạng người, giao dịch ấu dâʍ, các cậu đã điều tra hết rồi, chẳng phải cũng không phát hiện gì sao?"
Viện trưởng già ngẩng đầu lên: "Chỉ là chuyện tụi nhỏ bỏ nhà đi sau đó mất tích thôi."
"Trẻ em mất tích rất khó tìm được, những hạt đậu này đi ra ngoài như hạt gạo rơi xuống biển vậy, các cậu tìm kiếm đứa con đang cố ý né tránh các cậu, như là mò kim đáy biển, thế là năm nào cũng vậy nhưng chẳng giải quyết được gì."
Đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm nhịn không được xen vào: "Nhưng lần này camera cho thấy rõ ràng là mấy đứa nhỏ đang ngồi đu dây trong công viên bỗng nhiên biến mất đấy! Đây không phải án mất tích hay bỏ trốn gì cả!"
"Chuyện kỳ lạ như cậu nói sao xảy ra được chứ? Hơn nữa camera của chúng tôi dùng lâu rồi, vừa cũ vừa nát." Viện trưởng già hời hợt, "Nói không chừng có lẽ là do nó bị trục trặc thì sao?"
Đồng nghiệp của Lục Dịch Trạm nghẹn lời, vừa định nghiêm túc ép hỏi viện trưởng già thì bị Lục Dịch Trạm ngăn cản.
Lục Dịch Trạm tỉnh táo hỏi: "Viện trưởng, tìm không thấy bọn nhỏ là lỗi của chúng tôi, nhưng bác cũng phải báo án chứ, mà không chỉ mỗi năm nay bác không báo án đúng không? Tôi vừa lật xem biên lai, có mấy năm không báo án, mà bác nói mỗi năm đều có trẻ em mất tích, cho nên sự thật là thế nào?"
Viện trưởng già trầm mặc mấy phút, rồi quay người lấy ra một túi hồ sơ lớn dính đầy bụi từ giá sách sau lưng mình, bà thổi sạch bụi bên trên, kéo sợi dây rút ra một quyển sách dày tựa tựa album ảnh, sau đó mở ra.
Trang thứ nhất là【Ảnh chụp chung buổi biểu diễn văn nghệ của Trại trẻ mồ côi năm 200x】— Rõ ràng đây là hồ sơ của trại mồ côi tư nhân này.
Mười mấy đứa trẻ trên tấm ảnh đứng câu nệ bên cạnh một đám người âu phục giày da toát lên vẻ thành đạt, nở nụ cười giả tạo để người ta yêu thích được đã dạy bảo nhiều lần, giữa trán điểm chấm son, đôi môi bị bôi đỏ chót, vừa thô tục vừa quê mùa.
"Hàng năm đều có trẻ em mất tích, nhưng đúng là không phải năm nào già cũng báo án." Viện trưởng già nhìn bọn nhỏ trên ảnh, giọng điệu kéo dài, "Cho dù trại trẻ mồ côi này có nhà đầu tư một năm, hai năm thì cũng không chịu được bao lâu, phải đóng cửa thôi, nói cho các cậu chuyện cũ năm xưa cũng không sao."
"Thật ra rất nhiều đứa trẻ ở đây không được ngoan lắm, nói dễ nghe là cá tính, nói khó nghe là khó dạy, thích chạy ra ngoài."
"Vài đứa trong đó không phải bỏ nhà đi, mà là trốn tội."
Viện trưởng già vừa nói vừa giở đến một trang, trang này cũng giống như nhật ký ghi chép nuôi dạy trẻ nhỏ, trên đó viết:【Năm đứa cô nhi Bạch Lục, Tiểu Kha v.v… sau buổi biểu diễn 01.06 đã đánh nhà đầu tư đến xem diễn, cướp tiền và điện thoại trên người nhà đầu tư. Xử phạt dọn sạch cả trại trẻ và cấm ăn trong một ngày, nếu tiếp tục tái phạm sẽ xử phạt thêm.】
"Ví dụ như sau buổi biểu diễn đám nhóc này đã đánh nhà đầu tư rồi chạy trốn ngay đêm, tôi không báo án, nhắm một mắt để bọn nó bỏ chạy. Bởi vì nếu như không chạy trốn, đám nhóc này nhất định sẽ không có kết cục tốt với nhà đầu tư trong trại mồ côi."
Ngón tay viện trưởng già lướt qua hai chữ xử phạt, ý vị thâm trường: "Ít nhất thì hình phải sẽ không chỉ là phạt cấm ăn một ngày."
"Viện trưởng, tôi có thể xem tấm ảnh chụp chung đó không?" Lục Dịch Trạm lại chú ý đến điều khác, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm trọng.
Viện trưởng đưa túi hồ sơ cho Lục Dịch Trạm, Lục Dịch Trạm giở lại trang【Ảnh chụp chung buổi biểu diễn văn nghệ của Trại trẻ mồ côi năm 200x】, mắt nhanh chóng tìm kiếm trong đám trẻ ấy, cuối cùng dừng lại trên một đứa bé đứng ở nơi ít ai chú ý.
Đứa nhỏ này được tô son môi, giữa mi tâm có một nốt tròn đỏ chót, nhưng trông không hề buồn cười mà còn có nét xinh đẹp rất nhạt của bé gái. Song sự xinh đẹp này bị ánh mắt không hề gợn sóng của nó phá hư, hiện lên một sự trưởng thành không đúng tuổi, dường như trong ánh mắt lạnh nhạt của nó mấy đứa trẻ còn lại đều là một đám ngu. Vô cùng nổi bật.
Không có ai quen thuộc gương mặt này hơn Lục Dịch Trạm.
Ánh mắt Lục Dịch Trạm im lặng rơi lên đứa nhỏ trên tấm ảnh, anh chỉ vào nó rồi ngẩng đầu nhìn viện trưởng già: "Đứa bé này là ai? Nó tên gì?"
"Đứa trẻ này à?" Viện trưởng già nhìn một hồi, có vẻ đã rơi vào hồi ức, "Nó chính là người cầm đầu trong đám đánh nhà đầu tư rồi bỏ chạy nên già vẫn còn nhớ rõ nó, lúc nó vào trại mồ côi chỉ nói mình là Bạch, Bạch Lục."
"Không đúng." Hai tay Lục Dịch Trạm chống trên mặt bàn bộp một tiếng, nhìn chằm chặp viện trưởng già, "Cậu ấy tên Bạch Liễu, đúng là cậu ấy từng tên Bạch Lục, nhưng năm mười bốn tuổi cậu ấy đã đổi tên, sau này không dùng cái tên đó nữa. Vả lại cậu ấy và tôi sống cùng một trại mồ côi công lập, cậu ấy không thể cùng lúc xuất hiện trong trại mồ côi tư nhân này!"
"Nhưng mà…" Viện trưởng già hoang mang nhìn Lục Dịch Trạm, "Có phải cậu nhận lầm rồi không? Đứa trẻ tên Bạch Lục này bỏ chạy không được bao lâu đã bị nhà đầu tư bắt trở về, mà nó không thể rời khỏi nơi này nữa, vì sau đó một thời gian Bạch Lục đã chết rồi."
"Chết? Nguyên nhân cái chết của cậu ấy... là gì?" Lục Dịch Trạm hỏi bằng một giọng điệu kỳ lạ.
Viện trưởng già thở dài một tiếng: "Kiểu chết rất kỳ lạ, nó nuốt nhầm một đồng tiền xu kỳ quái, giữa đồng xu có một cái lỗ, mắc ở trong khí quản, qua mấy phút là không còn thở nữa. Bởi vì trước lúc bỏ trốn và sau khi trở lại nó gặp một vài chuyện không được tốt lắm trong trại mồ côi này, cho nên… chúng tôi nghi ngờ là Bạch Lục tự sát.”
Ánh mắt Lục Dịch Trạm cứng đờ, hơi dịch chuyển, nhìn Bạch Lục vô cảm trên tấm ảnh đen trắng đó. Nó mất tập trung cụp mắt, có vẻ hơi buồn ngủ nhìn sang bên cạnh, sợi tóc ướt sũng rủ xuống, như bị mồ hôi đổ ra trong lúc biểu diễn thấm ướt. Lục Dịch Trạm cảm thấy ngực mình bị những chuyện quỷ quái vô hình này đè nặng, anh nhìn chằm chằm đứa trẻ có thân hình gầy gò trên tấm ảnh, cảm thấy bản thân không thể thở nổi.
Đó là Bạch Liễu của mười năm trước.
——————
Bạch Liễu đi tới nhặt con búp bê bên cạnh bập bênh lên. Đây là búp bê thủ công, rõ ràng hình mẫu tham khảo là chính cậu, nhưng trông nó rất cũ, trên đùi búp bê còn lưu lại vết dây lụa. Đây hẳn là món quà thủ công tặng trẻ nhỏ —— Kiểu quà tặng trẻ nhỏ thế này sẽ có ngày tháng tặng hoặc ngày sản xuất.
Bạch Liễu tìm kiếm xem trên con búp bê này có để ngày tháng hay không, sau đó tìm được hàng chữ viết tay bên trong cái đầu bị bẻ gãy.
Quả nhiên là búp bê từ mười năm trước.
Mà Bạch Liễu cũng chỉ đi làm mới hai ba năm mà thôi, sau khi cậu đi làm mới bắt đầu mặc đồ nô ɭệ công sở là quần tây áo sơ mi giống như con búp bê này, còn tiền xu đeo trên cổ là Bạch Liễu vào trò chơi mới có, đó là đồ vật do hệ thống cụ thể hoá thành.
Trang phục hiện tại của cậu bị người khác dùng để tạo búp bê vào mười năm trước, còn bị bẻ đầu và tứ chi rồi quăng vào đây.
Bạch Liễu híp mắt.
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.