Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị
Chương 77: Trại trẻ mồ côi
Hồ Ngư Lạt Tiêu
02/10/2023
Edit: Huyên + Beta: Mộc
Đương lúc Bạch Liễu cầm con búp bê chìm vào suy nghĩ của bản thân thì cô nuôi kia đã dẫn năm đứa trẻ còn lại đến.
Năm đứa nhỏ còn lại ở trại trẻ mồ côi này vừa rụt rè vừa cứng đơ đứng thành một hàng, không đứa nào dám ngẩng đầu lên nhìn Mộc Kha, cứ như mắt mọc dưới chân. Những đứa trẻ này có đứa bị thọt chân, có đứa cong vẹo cột sống, đều bị khuyết tật ít nhiều, giống một đám con non chưa rời tổ bị xô đẩy dính vào nhau.
Tụi nhỏ như hàng hoá rẻ mạt đang bị người khác soi mói, tự biết bản thân không đáng mấy xu nên có vẻ hèn mọn, nhút nhát kiệm lời.
Bạch Liễu đến gần mấy đứa bé này rồi cau mày, mùi nấm trên người chúng còn nồng hơn mấy… thi thể mà cậu ngửi được ở bệnh viện.
Mộc Kha không chịu nổi vội đưa tay che mũi lại: "Tụi em toàn ăn nấm không hả? Sao mùi nấm nồng thế?"
Cô nuôi lúng túng ôm năm đứa nhỏ lại: "Thật ra không ăn nhiều lắm."
Bạch Liễu dời ánh mắt từ trên người cô nuôi chuyển qua mấy đứa nhỏ: "Hôm đó mọi người có ăn nhiều nấm không?"
Cô nuôi sững sờ: "Chúng tôi và năm đứa nhỏ này đều ăn, còn, còn ăn nhiều lắm."
"Vậy mấy đứa nhỏ trúng độc có đứa nào ăn ít không, tỉ dụ như chỉ uống một hớp canh nấm?" Bạch Liễu hỏi thăm.
Cô nuôi nhớ lại, sau đó trả lời chắc nịch với Bạch Liễu: "Có chứ, vì vị nấm có đứa thích có đứa không thích nên chỉ ăn một chút xíu thôi, nhưng vẫn bị trúng độc."
Bạch Liễu thu ánh nhìn lại, ăn nhiều có thể không trúng độc, mà ăn ít cũng có thể trúng, xem ra liều lượng không liên quan gì đến việc trúng độc.
Nhưng tại sao là nấm... Tại sao mỗi lần trại mồ côi này xảy ra chuyện đều là nấm chứ?
Mà điều kiện để cây nấm quỷ dị này làm người ta chết vì trúng độc là gì?
Lục Dịch Trạm nói kết quả xét nghiệm máu và các phân mục khác của mấy đứa nhỏ còn sống trong trại trẻ mồ côi này đều bình thường, giống như Lưu Giai Nghi, chỉ có hơi thiếu máu.
Nhìn bề ngoài năm đứa nhỏ còn sống và Lưu Giai Nghi ở bệnh viện có một điểm chung —— Đó là khuyết tật bẩm sinh, Lưu Giai Nghi bị mù, mà năm đứa nhỏ này cũng bị tàn tật khác nhau.
Bạch Liễu chìm vào suy tư.
Cô nuôi tiếp tục dẫn nhóm Bạch Liễu đi tham quan trại mồ côi, đi tới phòng đầy ảnh chụp, cúp và tranh vẽ.
Cô nuôi nghiêng người giới thiệu với nhóm Bạch Liễu: "Đây là phòng triển lãm của trại mồ côi chúng tôi."
Phòng triển lãm này đã lâu chưa có người đến, rất nhiều cúp và giấy khen trưng bày trên tủ đều dính đầy bụi, có thể thấy được năm xưa đây là một trại trẻ mồ côi không tệ, trên tường còn dán rất nhiều tranh vẽ của bọn trẻ và giải thưởng. Ảnh chụp buổi biểu diễn ngày 01/06 hằng năm cũng được treo trên tường, màu sắc ảnh chụp từ phai mờ dần rõ nét, trong tấm ảnh cuối cùng bốn mươi mấy đứa nhỏ nở nụ cười ngoan ngoãn, nhưng hiện tại chỉ có năm đứa còn sống, năm đứa nhỏ này đang ngây thơ đứng sau lưng cô nuôi.
Thứ cảm giác đa số đồ vật được trưng bày đều đến từ người chết này làm phòng triển lãm càng thêm âm u.
Sau khi Bạch Liễu nhìn lướt qua khắp phòng thì có vẻ như cậu đã phát hiện ra điều gì đó, nói với cô nuôi: "Tôi có thể lấy một ít ảnh chụp và hình vẽ xuống không?"
Vốn dĩ những thứ này không được tùy tiện chạm vào, nhưng hiện tại trại trẻ mồ côi này đã thành ra như vậy, cũng không cần câu nệ nhiều nữa, cô nuôi cũng gật đầu đồng ý.
Mộc Kha tò mò nhìn Bạch Liễu lấy vài bức tranh do bọn trẻ vẽ đang treo trên tường xuống quan sát, đi tới nhỏ giọng hỏi: "Bạch Liễu, anh nhận ra gì à?"
"Ừ." Bạch Liễu không nhìn Mộc Kha, khẽ đáp lại, tay loay hoay mấy bức tranh của lũ trẻ.
Mộc Kha nhìn theo chuyển động tay của Bạch Liễu, mấy bức tranh này trông không tệ, có vẻ là do đứa trẻ vẽ có năng khiếu.
Nội dung bức tranh có người cũng có tĩnh vật, có dùng màu chì và màu sáp, đen trắng đơn giản, phong cách rất khác nhau, đa số các bức tranh có màu sắc rất đậm, bão hoà quá mức làm ánh mắt người khác khó chịu, vẽ cũng không có logic nào.
Một bé gái nom rất gầy yếu mắt bịt vải trắng đang ngồi trên giường bệnh, một con cá con có vảy màu xanh bạc được đựng trong bình, và một tấm gương nát làm bằng gỗ bên trên đoàn tàu đồ chơi cháy khét.
Nhìn ra thì toàn là đồ vật trong trại mồ côi này.
Mộc Kha nhìn chăm chú trong chốc lát mới phát hiện ra một điều, cậu ngạc nhiên mở miệng: "Những bức tranh này là do cùng một người vẽ hả? Phần ký tên đều là W."
Mặc dù mấy bức tranh Bạch Liễu lấy xuống có phong cách rất khác nhau, nhưng cách ký tên chữ【W】viết hoa quấn lại kì lạ dưới mỗi bức tranh thì giống hệt.
Cuối cùng Bạch Liễu cũng nhìn sang Mộc Kha, giọng nói của cậu rất nhỏ, như đang thủ thỉ bên tai: "Đây là chữ ký của tôi.'
Mộc Kha giật mình: "Của anh?! Tại sao chữ ký của anh lại ở đây?"
Bạch Liễu không giải thích gì nữa, mặc dù Mộc Khả muốn biết thêm, nhưng thấy Bạch Liễu không có ý định muốn nói thì chỉ biết ngượng ngùng ngậm miệng.
Chữ cái đầu【W】trong White là thói quen ký tên lên tranh của Bạch Liễu.
Bạch Liễu liếc mắt đã nhận ra những thứ này đều do cậu vẽ, mặc dù trình độ còn non nhưng đúng thật là của cậu.
Bé gái bịt vải trắng rõ ràng là Lưu Giai Nghi, quần áo bệnh nhân cùng kiểu dáng với bộ sáng nay cậu thấy trong bệnh viện, con cá màu xanh bạc xinh đẹp hẳn là Siren King trong màn chơi đầu tiên -《Thị trấn Siren》, còn tấm gương nát đặt trên đoàn tàu đồ chơi cháy là màn chơi thứ hai -《Chuyến tàu cuối nổ tung》.
Nhưng ở phần chữ ký của mấy bức tranh này đều là từ mười năm trước, mà mười năm trước Bạch Liễu không xuất hiện trong trại mồ côi tư nhân này, và mười năm trước Bạch Liễu còn chưa biết những tin tức ấy.
Chỉ có một khả năng, mười năm sau Bạch Liễu dùng một hình thức nào đó trở về mười năm trước, sau đó vẽ những đồ vật này, rồi lưu lại đây.
Người bình thường gặp chuyện không thể tưởng tượng nổi sẽ hoảng loạn, nhưng điều này lại đẩy thêm một bước để Bạch Liễu xác định trại trẻ mồ côi này là【Phó bản trò chơi chính thức】nào đó trong【Thế giới hiện thực】.
Cách giải thích hợp lí duy nhất cho việc tuyến thời gian rối loạn là kịch bản của phó bản trò chơi này đã được tiến triển, nhìn ngày tháng trong phần chữ ký cậu lưu lại, chỉ sợ không phải hiện tại mà là tận mười năm trước.
Đầu ngón tay Bạch Liễu lướt qua phần chữ ký trên bức tranh, ánh mắt tối đi.
Rất có thể trong tương lai cậu sẽ vào trò chơi này, đồng thời lưu lại vết tích nào đó trong 【Phó bản trò chơi Trại trẻ mồ côi】mười năm trước, theo cách 【Phó bản trò chơi chính thức】 đăng nhập 【Thế giới hiện thực】, dấu vết mà Bạch Liễu đã từng lưu lại trong trò chơi trại mồ côi này đã được giữ cho đến hiện tại.
Chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Dấu vết của người chơi lưu lại mãi mãi trong một phó bản trò chơi nào đó, đây là chuyện qua cửa thất bại mới có thể xuất hiện, giống như khi trước Trương Khôi chết bị dị hóa thành quái vật chết cháy ở lại vĩnh viễn trong phó bản《Chuyến tàu cuối nổ tung》, dấu vết chết và lưu lại sẽ trở thành một phần của trò chơi, theo phó bản đăng nhập vào hiện thực.
Nhưng kết cục tử vong đã được định sẵn này cũng không dọa được Bạch Liễu, cậu tỉnh táo tự hỏi.
Hiện tại Bạch Liễu còn nghi ngờ hai chỗ, ánh mắt cậu chậm rãi hướng tới một bé trai đứng ở chỗ hẻo lánh trong ảnh chụp đầu tiên của đám trẻ năm 200X.
Trên mặt đứa nhỏ này không hề có chút cảm xúc nào, lúc nhìn người khác có một cảm giác 【Các người là đám nhân loại ngu xuẩn】rất đáng ăn đòn, trông quái gở chẳng phù hợp chút nào, đây là cậu lúc 14 tuổi, Bạch Liễu lại nhìn những bức tranh có đường vẽ sắc bén và màu sắc sặc sỡ đó.
Phong cách vẽ tranh này đúng là cậu 14 tuổi, và ảnh chụp cũng là tư thế quen thuộc của cậu.
Bạch Liễu đã sớm không còn dùng phong cách màu sắc sặc sỡ tạo cảm giác phô trương này nữa do bị cấp trên phê bình mấy lần vì làm bẩn mắt gã, yêu cầu thị trường lại không cao nên Bạch Liễu dứt khoát bỏ phong cách này, không còn vẽ kiểu ấy nữa.
Những bức tranh này và 【Bạch Liễu】 trên ảnh chụp hoàn toàn là phong cách mà cậu năm 14 tuổi quen dùng, mà kỳ lạ là thông tin trên các bức tranh chỉ có Bạch Liễu năm 24 tuổi mới biết được, vấn đề hiện tại —— Nếu như cậu năm 24 tuổi vào trong trò chơi này, Bạch Liễu tin chắc rằng mình sẽ không vẽ kiểu này.
Mà nếu như trò chơi này thiết kế để ký ức thân thể của Bạch Liễu lui về mười năm trước, như vậy cậu sẽ không biết tin tức mà cậu hiện tại biết được.
Đây là Bạch Liễu có ký ức của năm 24 tuổi nhưng phong cách và cá tính lại là của năm 14 tuổi, từ logic mà nói Bạch Liễu cảm thấy rất không có khả năng, bởi vì ký ức là nhân tố quan trọng quyết định phong cách và tính cách của một người, cậu có được ký ức của mười năm sau thì chắc chắn cậu không thể y hệt như mười năm trước.
Bạch Liễu 14 tuổi và 24 tuổi tồn tại tách biệt trong phó bản trò chơi 【Trại trẻ mồ côi mười năm trước】 này, đây là điểm mà Bạch Liễu nghi ngờ đầu tiên.
Điểm thứ hai là —— Bạch Liễu nhìn người được vẽ nọ, đây là một bức phác hoạ người trắng đen, một bé gái ôm búp bê ngồi trên giường bệnh, co ro ôm hai đầu gối của mình, trên mắt bịt vải trắng, là một bức tranh vẽ người rất tinh tế.
Nhưng Bạch Liễu nhớ rõ năm mình 14 tuổi ghét vẽ phác hoạ, bởi vì lúc đó cậu rất thích đồ vật có màu sặc sỡ, lúc ấy Bạch Liễu cực kì bài xích vẽ ký hoạ*, muốn vẽ cũng sẽ vẽ tĩnh vật để luyện tập, nhất định sẽ không vẽ người.
Vẽ ký hoạ: là một phong cách nghệ thuật điện ảnh chủ yếu được sử dụng để giải quyết các chủ đề lịch sử chính và nội dung tiểu sử.
Tại sao Bạch Liễu mười bốn tuổi lại vẽ cho Lưu Giai Nghi một bức theo phong cách phác hoạ người mà mình vốn rất ghét, mà hơn hết, lúc đó Lưu Giai Nghi còn chưa được sinh ra.
Chẳng lẽ Lưu Giai Nghi cũng vào phó bản này?
Nhưng cứ coi như Lưu Giai Nghi đăng nhập vào trò chơi thì cô bé cũng là người mới, đáng lẽ phó bản đầu tiên phải là chơi đơn, mà rõ ràng đây lại là phó bản nhiều người, trừ khi Lưu Giai Nghi qua được trò chơi đầu tiên của mình cực nhanh sau đó theo sát Bạch Liễu đi vào trò chơi nhiều người này, thì mới có thể xuất hiện trong bức tranh.
Nhưng Lưu Hoài - một người chơi già dặn kinh nghiệm hẳn sẽ không cho phép em gái mình liều lĩnh như vậy.
Cho nên tại sao bạn nhỏ này lại xuất hiện ở đây?
Bạch Liễu suy tư đảo qua cả bức tranh, cuối cùng ánh mắt dừng trên con búp bê được Lưu Giai Nghi nắm trong tay ——
—— Búp bê mặc áo sơ mi trắng quần đen được cô bé cầm trong tay, gương mặt mỉm cười quay đầu nhìn về bên ngoài, nhìn thoáng qua thì không có gì khác lạ, nhưng Bạch Liễu nhìn chằm chằm một hồi lại phát hiện ra có chỗ không ổn.
Con búp bê này quay đầu quá lố, không giống như đang quay đầu mà như bị vặn 180 độ.
Bạch Liễu nhìn bức tranh này, gảy gảy đồng xu đeo trên ngực, ánh mắt ngưng đọng.
Đương lúc Bạch Liễu cầm con búp bê chìm vào suy nghĩ của bản thân thì cô nuôi kia đã dẫn năm đứa trẻ còn lại đến.
Năm đứa nhỏ còn lại ở trại trẻ mồ côi này vừa rụt rè vừa cứng đơ đứng thành một hàng, không đứa nào dám ngẩng đầu lên nhìn Mộc Kha, cứ như mắt mọc dưới chân. Những đứa trẻ này có đứa bị thọt chân, có đứa cong vẹo cột sống, đều bị khuyết tật ít nhiều, giống một đám con non chưa rời tổ bị xô đẩy dính vào nhau.
Tụi nhỏ như hàng hoá rẻ mạt đang bị người khác soi mói, tự biết bản thân không đáng mấy xu nên có vẻ hèn mọn, nhút nhát kiệm lời.
Bạch Liễu đến gần mấy đứa bé này rồi cau mày, mùi nấm trên người chúng còn nồng hơn mấy… thi thể mà cậu ngửi được ở bệnh viện.
Mộc Kha không chịu nổi vội đưa tay che mũi lại: "Tụi em toàn ăn nấm không hả? Sao mùi nấm nồng thế?"
Cô nuôi lúng túng ôm năm đứa nhỏ lại: "Thật ra không ăn nhiều lắm."
Bạch Liễu dời ánh mắt từ trên người cô nuôi chuyển qua mấy đứa nhỏ: "Hôm đó mọi người có ăn nhiều nấm không?"
Cô nuôi sững sờ: "Chúng tôi và năm đứa nhỏ này đều ăn, còn, còn ăn nhiều lắm."
"Vậy mấy đứa nhỏ trúng độc có đứa nào ăn ít không, tỉ dụ như chỉ uống một hớp canh nấm?" Bạch Liễu hỏi thăm.
Cô nuôi nhớ lại, sau đó trả lời chắc nịch với Bạch Liễu: "Có chứ, vì vị nấm có đứa thích có đứa không thích nên chỉ ăn một chút xíu thôi, nhưng vẫn bị trúng độc."
Bạch Liễu thu ánh nhìn lại, ăn nhiều có thể không trúng độc, mà ăn ít cũng có thể trúng, xem ra liều lượng không liên quan gì đến việc trúng độc.
Nhưng tại sao là nấm... Tại sao mỗi lần trại mồ côi này xảy ra chuyện đều là nấm chứ?
Mà điều kiện để cây nấm quỷ dị này làm người ta chết vì trúng độc là gì?
Lục Dịch Trạm nói kết quả xét nghiệm máu và các phân mục khác của mấy đứa nhỏ còn sống trong trại trẻ mồ côi này đều bình thường, giống như Lưu Giai Nghi, chỉ có hơi thiếu máu.
Nhìn bề ngoài năm đứa nhỏ còn sống và Lưu Giai Nghi ở bệnh viện có một điểm chung —— Đó là khuyết tật bẩm sinh, Lưu Giai Nghi bị mù, mà năm đứa nhỏ này cũng bị tàn tật khác nhau.
Bạch Liễu chìm vào suy tư.
Cô nuôi tiếp tục dẫn nhóm Bạch Liễu đi tham quan trại mồ côi, đi tới phòng đầy ảnh chụp, cúp và tranh vẽ.
Cô nuôi nghiêng người giới thiệu với nhóm Bạch Liễu: "Đây là phòng triển lãm của trại mồ côi chúng tôi."
Phòng triển lãm này đã lâu chưa có người đến, rất nhiều cúp và giấy khen trưng bày trên tủ đều dính đầy bụi, có thể thấy được năm xưa đây là một trại trẻ mồ côi không tệ, trên tường còn dán rất nhiều tranh vẽ của bọn trẻ và giải thưởng. Ảnh chụp buổi biểu diễn ngày 01/06 hằng năm cũng được treo trên tường, màu sắc ảnh chụp từ phai mờ dần rõ nét, trong tấm ảnh cuối cùng bốn mươi mấy đứa nhỏ nở nụ cười ngoan ngoãn, nhưng hiện tại chỉ có năm đứa còn sống, năm đứa nhỏ này đang ngây thơ đứng sau lưng cô nuôi.
Thứ cảm giác đa số đồ vật được trưng bày đều đến từ người chết này làm phòng triển lãm càng thêm âm u.
Sau khi Bạch Liễu nhìn lướt qua khắp phòng thì có vẻ như cậu đã phát hiện ra điều gì đó, nói với cô nuôi: "Tôi có thể lấy một ít ảnh chụp và hình vẽ xuống không?"
Vốn dĩ những thứ này không được tùy tiện chạm vào, nhưng hiện tại trại trẻ mồ côi này đã thành ra như vậy, cũng không cần câu nệ nhiều nữa, cô nuôi cũng gật đầu đồng ý.
Mộc Kha tò mò nhìn Bạch Liễu lấy vài bức tranh do bọn trẻ vẽ đang treo trên tường xuống quan sát, đi tới nhỏ giọng hỏi: "Bạch Liễu, anh nhận ra gì à?"
"Ừ." Bạch Liễu không nhìn Mộc Kha, khẽ đáp lại, tay loay hoay mấy bức tranh của lũ trẻ.
Mộc Kha nhìn theo chuyển động tay của Bạch Liễu, mấy bức tranh này trông không tệ, có vẻ là do đứa trẻ vẽ có năng khiếu.
Nội dung bức tranh có người cũng có tĩnh vật, có dùng màu chì và màu sáp, đen trắng đơn giản, phong cách rất khác nhau, đa số các bức tranh có màu sắc rất đậm, bão hoà quá mức làm ánh mắt người khác khó chịu, vẽ cũng không có logic nào.
Một bé gái nom rất gầy yếu mắt bịt vải trắng đang ngồi trên giường bệnh, một con cá con có vảy màu xanh bạc được đựng trong bình, và một tấm gương nát làm bằng gỗ bên trên đoàn tàu đồ chơi cháy khét.
Nhìn ra thì toàn là đồ vật trong trại mồ côi này.
Mộc Kha nhìn chăm chú trong chốc lát mới phát hiện ra một điều, cậu ngạc nhiên mở miệng: "Những bức tranh này là do cùng một người vẽ hả? Phần ký tên đều là W."
Mặc dù mấy bức tranh Bạch Liễu lấy xuống có phong cách rất khác nhau, nhưng cách ký tên chữ【W】viết hoa quấn lại kì lạ dưới mỗi bức tranh thì giống hệt.
Cuối cùng Bạch Liễu cũng nhìn sang Mộc Kha, giọng nói của cậu rất nhỏ, như đang thủ thỉ bên tai: "Đây là chữ ký của tôi.'
Mộc Kha giật mình: "Của anh?! Tại sao chữ ký của anh lại ở đây?"
Bạch Liễu không giải thích gì nữa, mặc dù Mộc Khả muốn biết thêm, nhưng thấy Bạch Liễu không có ý định muốn nói thì chỉ biết ngượng ngùng ngậm miệng.
Chữ cái đầu【W】trong White là thói quen ký tên lên tranh của Bạch Liễu.
Bạch Liễu liếc mắt đã nhận ra những thứ này đều do cậu vẽ, mặc dù trình độ còn non nhưng đúng thật là của cậu.
Bé gái bịt vải trắng rõ ràng là Lưu Giai Nghi, quần áo bệnh nhân cùng kiểu dáng với bộ sáng nay cậu thấy trong bệnh viện, con cá màu xanh bạc xinh đẹp hẳn là Siren King trong màn chơi đầu tiên -《Thị trấn Siren》, còn tấm gương nát đặt trên đoàn tàu đồ chơi cháy là màn chơi thứ hai -《Chuyến tàu cuối nổ tung》.
Nhưng ở phần chữ ký của mấy bức tranh này đều là từ mười năm trước, mà mười năm trước Bạch Liễu không xuất hiện trong trại mồ côi tư nhân này, và mười năm trước Bạch Liễu còn chưa biết những tin tức ấy.
Chỉ có một khả năng, mười năm sau Bạch Liễu dùng một hình thức nào đó trở về mười năm trước, sau đó vẽ những đồ vật này, rồi lưu lại đây.
Người bình thường gặp chuyện không thể tưởng tượng nổi sẽ hoảng loạn, nhưng điều này lại đẩy thêm một bước để Bạch Liễu xác định trại trẻ mồ côi này là【Phó bản trò chơi chính thức】nào đó trong【Thế giới hiện thực】.
Cách giải thích hợp lí duy nhất cho việc tuyến thời gian rối loạn là kịch bản của phó bản trò chơi này đã được tiến triển, nhìn ngày tháng trong phần chữ ký cậu lưu lại, chỉ sợ không phải hiện tại mà là tận mười năm trước.
Đầu ngón tay Bạch Liễu lướt qua phần chữ ký trên bức tranh, ánh mắt tối đi.
Rất có thể trong tương lai cậu sẽ vào trò chơi này, đồng thời lưu lại vết tích nào đó trong 【Phó bản trò chơi Trại trẻ mồ côi】mười năm trước, theo cách 【Phó bản trò chơi chính thức】 đăng nhập 【Thế giới hiện thực】, dấu vết mà Bạch Liễu đã từng lưu lại trong trò chơi trại mồ côi này đã được giữ cho đến hiện tại.
Chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Dấu vết của người chơi lưu lại mãi mãi trong một phó bản trò chơi nào đó, đây là chuyện qua cửa thất bại mới có thể xuất hiện, giống như khi trước Trương Khôi chết bị dị hóa thành quái vật chết cháy ở lại vĩnh viễn trong phó bản《Chuyến tàu cuối nổ tung》, dấu vết chết và lưu lại sẽ trở thành một phần của trò chơi, theo phó bản đăng nhập vào hiện thực.
Nhưng kết cục tử vong đã được định sẵn này cũng không dọa được Bạch Liễu, cậu tỉnh táo tự hỏi.
Hiện tại Bạch Liễu còn nghi ngờ hai chỗ, ánh mắt cậu chậm rãi hướng tới một bé trai đứng ở chỗ hẻo lánh trong ảnh chụp đầu tiên của đám trẻ năm 200X.
Trên mặt đứa nhỏ này không hề có chút cảm xúc nào, lúc nhìn người khác có một cảm giác 【Các người là đám nhân loại ngu xuẩn】rất đáng ăn đòn, trông quái gở chẳng phù hợp chút nào, đây là cậu lúc 14 tuổi, Bạch Liễu lại nhìn những bức tranh có đường vẽ sắc bén và màu sắc sặc sỡ đó.
Phong cách vẽ tranh này đúng là cậu 14 tuổi, và ảnh chụp cũng là tư thế quen thuộc của cậu.
Bạch Liễu đã sớm không còn dùng phong cách màu sắc sặc sỡ tạo cảm giác phô trương này nữa do bị cấp trên phê bình mấy lần vì làm bẩn mắt gã, yêu cầu thị trường lại không cao nên Bạch Liễu dứt khoát bỏ phong cách này, không còn vẽ kiểu ấy nữa.
Những bức tranh này và 【Bạch Liễu】 trên ảnh chụp hoàn toàn là phong cách mà cậu năm 14 tuổi quen dùng, mà kỳ lạ là thông tin trên các bức tranh chỉ có Bạch Liễu năm 24 tuổi mới biết được, vấn đề hiện tại —— Nếu như cậu năm 24 tuổi vào trong trò chơi này, Bạch Liễu tin chắc rằng mình sẽ không vẽ kiểu này.
Mà nếu như trò chơi này thiết kế để ký ức thân thể của Bạch Liễu lui về mười năm trước, như vậy cậu sẽ không biết tin tức mà cậu hiện tại biết được.
Đây là Bạch Liễu có ký ức của năm 24 tuổi nhưng phong cách và cá tính lại là của năm 14 tuổi, từ logic mà nói Bạch Liễu cảm thấy rất không có khả năng, bởi vì ký ức là nhân tố quan trọng quyết định phong cách và tính cách của một người, cậu có được ký ức của mười năm sau thì chắc chắn cậu không thể y hệt như mười năm trước.
Bạch Liễu 14 tuổi và 24 tuổi tồn tại tách biệt trong phó bản trò chơi 【Trại trẻ mồ côi mười năm trước】 này, đây là điểm mà Bạch Liễu nghi ngờ đầu tiên.
Điểm thứ hai là —— Bạch Liễu nhìn người được vẽ nọ, đây là một bức phác hoạ người trắng đen, một bé gái ôm búp bê ngồi trên giường bệnh, co ro ôm hai đầu gối của mình, trên mắt bịt vải trắng, là một bức tranh vẽ người rất tinh tế.
Nhưng Bạch Liễu nhớ rõ năm mình 14 tuổi ghét vẽ phác hoạ, bởi vì lúc đó cậu rất thích đồ vật có màu sặc sỡ, lúc ấy Bạch Liễu cực kì bài xích vẽ ký hoạ*, muốn vẽ cũng sẽ vẽ tĩnh vật để luyện tập, nhất định sẽ không vẽ người.
Vẽ ký hoạ: là một phong cách nghệ thuật điện ảnh chủ yếu được sử dụng để giải quyết các chủ đề lịch sử chính và nội dung tiểu sử.
Tại sao Bạch Liễu mười bốn tuổi lại vẽ cho Lưu Giai Nghi một bức theo phong cách phác hoạ người mà mình vốn rất ghét, mà hơn hết, lúc đó Lưu Giai Nghi còn chưa được sinh ra.
Chẳng lẽ Lưu Giai Nghi cũng vào phó bản này?
Nhưng cứ coi như Lưu Giai Nghi đăng nhập vào trò chơi thì cô bé cũng là người mới, đáng lẽ phó bản đầu tiên phải là chơi đơn, mà rõ ràng đây lại là phó bản nhiều người, trừ khi Lưu Giai Nghi qua được trò chơi đầu tiên của mình cực nhanh sau đó theo sát Bạch Liễu đi vào trò chơi nhiều người này, thì mới có thể xuất hiện trong bức tranh.
Nhưng Lưu Hoài - một người chơi già dặn kinh nghiệm hẳn sẽ không cho phép em gái mình liều lĩnh như vậy.
Cho nên tại sao bạn nhỏ này lại xuất hiện ở đây?
Bạch Liễu suy tư đảo qua cả bức tranh, cuối cùng ánh mắt dừng trên con búp bê được Lưu Giai Nghi nắm trong tay ——
—— Búp bê mặc áo sơ mi trắng quần đen được cô bé cầm trong tay, gương mặt mỉm cười quay đầu nhìn về bên ngoài, nhìn thoáng qua thì không có gì khác lạ, nhưng Bạch Liễu nhìn chằm chằm một hồi lại phát hiện ra có chỗ không ổn.
Con búp bê này quay đầu quá lố, không giống như đang quay đầu mà như bị vặn 180 độ.
Bạch Liễu nhìn bức tranh này, gảy gảy đồng xu đeo trên ngực, ánh mắt ngưng đọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.