Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 19
FrostArcherAshe
17/12/2015
Tớ đã trở lại đúng ngày thi cuối cùng. Hi vọng chưa bị ai lãng quên :D
———-
Bữa ăn kết thúc khác hẳn với mọi lần. Dường như Trần Hải Minh chỉ độc thoại từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng Hoàng Lâm thêm vào vài câu mỉa mai hoặc hùa theo tinh nghịch. Hàm Vũ Phong vẫn yên ắng như mọi khi – có lúc hắn lắng nghe và hưởng ứng, có lúc lại như người đang để tâm trí trên mây, hỏi đến còn không buồn đáp. Nhưng Chu Bạch Thảo vốn là cô gái hoạt bát, năng động, hôm nay lại im lặng khác thường. Nàng thậm chí không lắng nghe cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng hỏi đến lại giật mình hỏi lại, như thể nàng đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng lắm. Vũ Lục Hàn là người lạ, tất nhiên không dám nói nửa lời, mà có bảo nói cũng không nói được. Cô chỉ cúi gằm, có lúc ăn, có lúc chỉ nhìn chằm chằm vào bát rỗng trước mặt; mỗi lần như vậy Hàm Vũ Phong lại nhấc đũa lên đặt vào bát cô một thứ gì đó, và cô gái nhỏ ngoan ngoãn ăn hết không dám cãi nửa lời, tỏ thái độ cũng không. Hoàng Lâm cũng là kẻ để tâm trí uốn lượn theo những dòng suy nghĩ. Cậu phân tích từng lời nói, biểu hiện gương mặt của Hàm Vũ Phong đối với chuyện hợp tác giữa mình và cô gái lạ; thậm chí còn thầm mỉm cười thán phục mình đã nghĩ ra ý tưởng thông minh này. Tuy không biết cô gái này từ đâu tới, vì sao lại xuất hiện… Nhưng với việc cho cô ta một công việc nhỏ dưới sự quản lý của mình, rồi cậu sẽ nhanh chóng biết được thôi. Hoàng Lâm có hơi chột dạ, nếu kẻ như Hàm Vũ Phong biết được, chắc chắn sẽ một mực ngăn cấm cô gái ấy thành nhân viên của cậu. Tuy vậy, kiểm chứng bạn gái của bạn thân mình chẳng có gì sai cả. Không thể biết cô ta ở đây với mục đích gì, tiền bạc hay danh tiếng? Và cũng không tài nào biết được, một cô gái với cá tính như vậy mà cũng lọt được vào mắt Hàm Vũ Phong, vì sao? Cậu cũng chỉ muốn tốt cho bạn mình thôi mà…
Buổi tối, tại nhà của Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn đang ngồi bó gối cạnh cửa sổ, trên giường ngủ của mình, mắt nhìn xa xăm vào bóng tối tĩnh lặng, điện thoại áp vào tai vang những tiếng tút chậm rãi. Không thể giữ tin mừng này cho bản thân được, cần phải báo với bố mẹ. Giờ này đã quá giờ ăn tối, có thể mẹ cô đang nằm nghỉ, và bố lại xem chương trình bình luận thể thao cũ rích đó. Vũ Lục Hàn cười khẽ khi nghĩ lại những tối ở nhà, cô sẽ cặm cụi nghiên cứu quyển sách Hướng dẫn may vá, gọt đi gọt lại những cái bút chì màu để vẽ vào quyển sổ Sketchbook mỏng dính, rồi sau đó lục tung tủ đồ tìm những bộ quần áo cũ nhất, vải đã sờn, cắt ra và khâu thành những cái ví nhỏ. Vũ Lục Hàn rất tham, ngay cả khi cắm cúi mải mê với khâu vá, cô vẫn không quên thỉnh thoảng giở những quyển sách về nghệ thuật nhiếp ảnh, đọc thêm về sách công nghệ thông tin dạy photoshop dù không có máy tính, rồi đánh dấu chi chít những bức ảnh đẹp trong quyển photobooth về thiên nhiên để còn đi in màu ra và kẹp vào một quyển sổ bìa cứng khác. Những thứ đồ quen thuộc đó cô vẫn mang theo bên mình đến nhà hắn, tuy nhiên mấy tối nay hắn thường ở nhà, cô không có phòng riêng nên không tiện mang ra. Buổi chiều, tranh thủ những lúc hắn đi vắng, Vũ Lục Hàn vẫn tiếp tục nghiên cứu quyển photobooth, ghi chép thêm những gì mình biết vào sổ, nhưng thường không được lâu bởi hắn về nhà rất sớm. Vũ Lục Hàn không biết hắn kinh doanh cái gì, nhưng lịch làm việc không-mấy-bận-rộn của hắn khiến cô có đôi lúc tò mò, tuy nhiên lại không muốn tìm hiểu. Hắn thường đi vào buổi sáng, khi đưa cô đi học. Dù mới chỉ mấy hôm nhưng buổi trưa hắn vẫn thường xuyên có mặt, mỗi khi bước ra khỏi trường, cô đã thấy bóng dáng hắn ngồi trên chiếc Aventador quen thuộc và bước ra khi cô chỉ cách xe hắn tầm ba bốn bước chân. Sau khi đưa Vũ Lục Hàn về nhà, hắn ngay lập tức rời đi, dường như chỉ tạm ngừng công việc lại để đi đón cô vậy. Hắn thường hẹn trước giờ về nhà, và không bao giờ về muộn hơn khung giờ đã định. Cứ như vậy, hắn sẽ ở nhà luôn cho đến tối. Hàm Vũ Phong thường thức khuya làm việc, có lúc Vũ Lục Hàn bị đánh thức bởi ánh sáng từ cây đèn bàn lúc ba giờ sáng. Mỗi lần thức khuya như vậy, Hàm Vũ Phong sẽ uống đến hai tách cà phê và ba lon bia lạnh, thế nhưng hắn luôn có kế hoạch ăn uống một cách hợp lý chứ không lạm dụng chất kích thích và chất cồn quá nhiều. Vũ Lục Hàn nghĩ, bất kể làm kinh doanh cái gì, thì việc phải uống rượu thường xuyên hắn đã quá quen rồi. Chưa kể, có thời trẻ ở nước ngoài, chắc chắn hắn cũng đã làm quen với các chất kích thích từ khi chỉ mười hai, mười ba, muộn lắm là mười bảy, mười tám tuổi. Hắn vẫn có dung mạo khỏe khoắn, mạnh mẽ, chứng tỏ việc sử dụng những chất độc hại như vậy không ảnh hưởng quá lớn đến hắn. Mỗi sáng dậy, Vũ Lục Hàn sẽ thấy hắn đang chuẩn bị tắm sớm và thay đồ bên dưới, còn cô phải thu gom cốc cà phê và những lon bia rỗng mang đi xử lý trong khi chờ đợi hắn để vào đánh răng rửa mặt. Hàm Vũ Phong thao tác rất nhanh gọn, xong xuôi luôn ngồi trên ghế sofa và sử dụng điện thoại trong khi chờ cô chuẩn bị. Hắn cũng rất khó hiểu, đôi khi bất ngờ nói rất nhiều, nhưng lại có lúc trầm lặng, yên tĩnh. Hai con người ít nói ở cạnh nhau hay khiến không khí trở nên gượng gạo, ngượng ngùng, ít ra là đối với Vũ Lục Hàn.
“Con gái à?”, âm thanh quen thuộc vang lên làm Vũ Lục Hàn giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mông lung, ngay lập tức nở nụ cười hạnh phúc.
“Con chào bố. Bố mẹ thế nào rồi?”
“Mẹ con đang ngồi khâu mấy món tuột chỉ, giết thời gian, sức khỏe cũng vẫn thế nhưng có vẻ ít phát bệnh vặt hơn!”, bố cô vẫn nói chuyện đầy hào hứng, “Bố khỏe lắm! Con vẫn tốt chứ?”
“Tuyệt vời lắm bố ạ”, cô tủm tỉm cười, đáy mắt long lanh niềm vui, “Có thể con sẽ tìm được việc khác và được nhiều tiền hơn…”
“Thật hả?”, ông Vũ thốt lên ngạc nhiên và cười sung sướng, “Con tìm được công việc khác ngoài bán cà phê rồi sao?”
“Vâng… Con chuẩn bị đi thử việc. Con vẫn sẽ làm ở quán cà phê..”, Vũ Lục Hàn lại thấy mũi hơi cay khi cảm nhận niềm vui sướng và hạnh phúc của bố. Cô đã thấy mắt hơi nhòe đi, miệng không ngừng nở nụ cười hạnh phúc.
“Con làm ở đâu? Việc gì? Bao giờ đi, có cần bố đưa đi không?”, bố cô ngay lập tức trở nên sốt sắng. Vũ Lục Hàn bật ra tiếng cười nhẹ.
“Đó là công ty của… anh trai người bạn… cùng phòng với con”, cô có chút áy náy khi phải nói dối, “Anh ấy muốn con… thử việc cho vị trí nhân viên thiết kế thời trang…”
“Tuyệt vời! Tiểu Hàn giỏi lắm, con sắp đạt tới mong muốn của con rồi!”, hình như ông Vũ có một chút xúc động. Giọng nói run run pha lẫn niềm vui khi con mình thành đạt đã làm giọt nước trong suốt đầu tiên lăn xuống trên má cô gái nhỏ. Vũ Lục Hàn khẽ sụt sịt.
“Cảm ơn bố…”
“Bố mẹ rất tự hào về con đó!”, bố Vũ cười thành từng tiếng sảng khoái, “Mẹ con muốn nói chuyện với con này!”
“Vâng…”, cô không thể kìm nén nụ cười mãn nguyện khi lắng nghe niềm vui của bố mẹ. Niềm hạnh phúc lớn nhất của những người làm cha mẹ chính là khi thấy con mình thành công.
Sau cuộc nói chuyện với mẹ, Vũ Lục Hàn cảm thấy nhẹ nhõm. Biết được bố mẹ vẫn khỏe mạnh, hạnh phúc là điều mà cô luôn mong muốn. Vũ Lục Hàn chưa từng xa nhà, cũng như bố mẹ cũng chưa bao giờ ở xa cô, vì thế, cô không biết liệu bố mẹ có quen với sự vắng mặt này, hay sẽ sinh hoạt vô cùng hời hợt và chìm đắm trong nỗi trống trải, hụt hẫng. Tuy vậy, có một chút chạnh lòng khi có vẻ bố mẹ rất vui vẻ khi không có cô ở nhà, niềm vui ấy luôn thể hiện rõ mỗi khi bố cô bắt máy, nhưng Vũ Lục Hàn tình nguyện chạnh lòng như vậy, ít ra cô cũng vô cùng yên tâm.
“Điều đó khiến cô hạnh phúc vậy sao?”
Mùi hương quyến rũ của cà phê kèm theo giọng nam trầm quen thuộc khiến Vũ Lục Hàn quay lại. Hắn đang cầm trên tay một tách cà phê, như mọi tối, đặt lên bàn làm việc. Vũ Lục Hàn ngay lập tức đỏ mặt bởi hắn dường như vừa tắm xong, mái tóc hoe vàng rối bù và ướt, hắn chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng tắm màu xanh nhạt trên người. Vũ Lục Hàn có thể nhìn thấy khuôn ngực chắc khỏe, vạm vỡ lộ ra sau lớp áo lông, vẫn còn bóng lên vì nước. Người cô nóng bừng, cô đã quay đi ngay trong tích tắc.
“Cô chưa từng kiếm được việc làm?”, hắn hỏi, dù biết cô hiện vẫn đang có việc làm thu nhập nhỏ.
“Tôi… cũng có, nhưng…”, Vũ Lục Hàn lắp bắp, trong đầu không thể gạt bỏ hình ảnh người con trai chỉ cách cô chục bước chân đằng kia, đang không-có-gì-bên-trong-chiếc-áo-choàng-tắm!
“Nó không đủ cho cô sao?”, hắn cười khẩy, ngồi vào ghế da trên bàn làm việc và xoay nó đối diện Vũ Lục Hàn. Cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cô thậm chí quay hẳn đầu về phía đó, không muốn hình ảnh hắn lọt vào khóe mắt.
“Tôi… cần… nhiều thu nhập hơn…”, Vũ Lục Hàn đáp lại khổ sở. Cô muốn nằm xuống giả vờ ngủ ngay lập tức, nhưng không thể bất lịch sự khi hắn đang hỏi chuyện thế này.
“Cô chê mức lương của tôi thấp hay cô chỉ đơn giản muốn kiếm tiền thật nhanh và đi khỏi đây?”, giọng nói của hắn có phần giận dữ. Vũ Lục Hàn vô cùng bất ngờ khi hắn lại hiểu thành như vậy, vội vã quay lại nhìn hắn, quên cả đỏ mặt, quên cả thân hình phía sau chiếc áo choàng tắm.
“Anh hiểu nhầm rồi!”, Vũ Lục Hàn cảm thấy luống cuống, “Tôi thật sự… không có ý đó!”
“Vậy vì sao cô nhận công việc ấy? Cậu ta là bạn tôi?”, hắn hỏi như đang trách móc. Cô ngồi im một lúc lâu, rồi cụp mắt xuống.
“Tôi biết anh khó xử… nhưng tôi rất… cần công việc đó..”
“Cần hay muốn?”
“Cần và muốn”, cô cắn môi thật khẽ. Tất nhiên, ngoại trừ việc theo đuổi đam mê, Vũ Lục Hàn cũng cần tiền để chữa bệnh cho mẹ. Chính cô là người đã hứa sẽ giúp mẹ, đã đứng ra hủy hôn khi bố mẹ đang hi vọng vào hôn ước này nhất. Cô không thể vừa dành tiền trả hắn, vừa dành tiền cho mẹ được. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là làm thêm càng nhiều việc càng tốt, được càng nhiều tiền càng dễ dàng.
Hàm Vũ Phong nhếch miệng khe khẽ.
“Cô tính sao nếu bạn bè tôi biết cô đang ở đây với tôi?”
Anh đi mà lo, cô thầm cảm thán. “Tôi sẽ… không để ai biết!”
“Làm sao được khi tôi đến đón cô mà họ lại không biết?”, hắn cười khẩy. Cô gái trước mặt hắn lộ vẻ bối rối lên đôi mắt, cô hết cúi gằm lại nhìn hắn lúng túng, rồi lại cúi gằm.
“Anh… không thể cho tôi chìa khóa ngôi nhà này sao?”, Vũ Lục Hàn gần như lí nhí, mặc dù cô biết hắn vẫn nghe rõ. Hàm Vũ Phong nhìn cô, xoay ghế trở lại bàn làm việc, khởi động chiếc laptop trước mặt rồi tựa lưng vào ghế. Hắn thở dài.
“Tôi chưa từng cho bất cứ ai vào nhà này”, Hàm Vũ Phong đáp lại bằng giọng rất nhỏ. Hắn nhìn màn hình laptop đang khởi động một cách xa xăm.
“Thế…”, Vũ Lục Hàn ngạc nhiên nhìn hắn, khuôn mặt ngẩn ngơ. Hắn ngửa đầu ra phía sau, rồi ngay lập tức ngồi ngay ngắn trở lại.
“Cô là người thứ hai, sau tôi, bước vào căn nhà này”, và hắn nhìn cô, “Tôi đến đây ba ngày trước khi cô đến.”
“Tôi… tôi tưởng…”, Vũ Lục Hàn biểu lộ sự ngạc nhiên rõ ràng, mở to mắt nhìn hắn. Hắn liếc nhìn cô, cười nhẹ.
“Tôi thường ở trong khách sạn của mình”, hắn một lần nữa xoay ghế về hướng đối diện cô gái nhỏ. “Nơi ấy gần công ty của tôi, và thuộc quyền quản lí của tôi, nên tôi ở đấy không chỉ thuận tiện đi lại mà còn khiến nhân viên làm việc chỉnh chu hơn”
“Vậy sao anh phải về đây?”, cô ngạc nhiên hỏi. Hắn đăm chiêu một lúc.
“Vì tôi không muốn bất cứ ai thấy tôi mang theo một cô gái về phòng và cô ấy không trở ra”, hắn nhếch miệng, “Hơn nữa, tôi không muốn cô gái ấy thích về nhà lúc nào thì về, thích ra đi lúc nào thì đi lúc ấy.”
Vũ Lục Hàn ngỡ ngàng bởi câu trả lời, ngồi bất động mất vài giây đồng hồ. Thật tình cô thấy vô cùng khó hiểu: chàng trai này vốn chỉ muốn cô trả nợ, không lẽ sợ cô bùng đến nỗi phải nhốt kè kè bên cạnh? Trường học của cô, hắn biết. Vậy chẳng khó khăn gì nếu hắn muốn tìm ra nhà cô, dù cô có chuyển trường đi nữa hắn cũng sẽ tìm ra. Người nhiều tiền như hắn, nếu chỉ vì ba chục triệu mà phải tốn khoản tiền gấp mấy lần chỗ đó để tìm ra một cô gái đòi nợ, hắn chẳng dại gì, mà bậc quân tử, chẳng tiểu nhân đến độ đi đòi bằng được số tiền như một hạt cát trong bãi biển gia sản của mình. Vũ Lục Hàn cũng không phải loại nợ rồi không trả, dù không có tiền cô cũng sẽ làm thêm và làm thêm nữa để kiếm đủ tiền trả hắn. Vì sao hắn phải giữ cô bên cạnh như vậy? Lòng tin đối với người khác của hắn thấp đến vậy sao?
“Tôi biết cô đang nghĩ gì, cô gái”, Hàm Vũ Phong đọc biểu hiện trên mặt cô, mỉm cười và lắc đầu. Hắn vươn người thẳng dậy, chống hai khuỷu tay lên đùi và bắt hai bàn tay lại với nhau.
“Anh… nói sao?”, Vũ Lục Hàn bối rối. Hắn nở nụ cười nhẹ.
“Tôi không cần ba chục triệu của cô. Tôi buộc lòng phải thành thật, giữ cô bên cạnh đối với tôi có một ý nghĩa bí mật khác mà cô không được phép biết. Tôi biết, dạng người như cô, nếu tôi nói không cần trả tiền, cô cũng sẽ tìm cách trả. Vậy tôi thuê cô làm người giúp việc, được lòng cả đôi bên. Tôi rất tiếc vì những thay đổi đã xảy ra trong cuộc đời cô, vì tôi. Nhưng nếu bây giờ bảo tôi từ bỏ, xin lỗi, tôi không thể dừng lại được”
Vũ Lục Hàn ngồi ngẩn ngơ. Tim cô đập mỗi lúc càng nhanh khi nghe những lời nói ấy. Cô vô cùng bất ngờ bởi sự thẳng thắn của hắn, kèm theo nỗi lúng túng và một cảm giác khó tả. Vũ Lục Hàn thấy trong lòng hơi nôn nao, người cô cảm thấy rất nóng.
“Tại… tại sao không… để tôi về rồi… hôm sau tôi lại đến?”, Vũ Lục Hàn nói ra một câu vô cùng khổ sở. Hàm Vũ Phong nhìn cô chằm chằm, đột nhiên đứng dậy rồi tiến thẳng về chỗ cô. Vũ Lục Hàn giật mình, ngồi dúi về phía sau khi hắn nhào đến người mình. Hàm Vũ Phong chống hai tay hai bên đầu cô, cúi người gần sát khiến cô gái dính chặt vào tường phía sau, mở to mắt nhìn hắn bối rối, đầu óc đột nhiên mờ đục, không nghĩ được điều gì.
“Cô gái, dường như cô không hề hiểu tôi”, hắn hạ thấp giọng thì thầm, đôi mắt cắm chặt vào mắt cô, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một vài xen ti mét. “Tôi mệt mỏi đến nỗi hàng ngày phải canh giờ đưa đón cô, tôi phải sắp xếp công việc của mình để trở về nhà, tôi thậm chí phải mạo hiểm với sự kiên nhẫn của mình – để không nảy sinh tình cảm với cô gái sống chung nhà – sau tất cả những điều đó, tôi đáng lẽ phải cho cô ra khỏi đây, càng nhanh càng tốt. Nhưng tôi đã không làm. Cô nghĩ vì sao tôi lại không cho cô ra khỏi đây? Điều khiến tôi giữ cô bên cạnh, chính tôi cũng không thể cưỡng lại được, chính tôi cũng không thể chịu được, nếu tôi không ở cùng cô, tôi sẽ thế nào? Nếu tôi có đủ mạnh mẽ để không giữ cô ở đây, cả tôi và cô sẽ không khó xử, và cô có thể làm mọi điều cô muốn. Nhưng bây giờ thì, đừng!”
Hắn nói một hơi và ngừng lại nhưng không hề thay đổi tư thế. Điều đó làm Vũ Lục Hàn thấy càng ngày càng khó thở, tim đập rất mạnh. Cô mở to mắt nhìn vào mắt hắn đầy sợ hãi, có một chút hoảng hốt trong đó. Hàm Vũ Phong nhìn cô, chợt cúi đầu xuống, hít một hơi, thở dài rồi quay lưng bỏ đi. Vũ Lục Hàn thở hắt, cô gần như đã nín thở khi hắn nhìn mình. Hàm Vũ Phong ngồi xuống bàn làm việc, uống một ngụm cà phê rồi lại đăm chiêu. Hắn đang nhìn vào khung ảnh nhỏ đằng sau laptop. Vũ Lục Hàn hít thật sâu để lấy lại nhịp thở, rồi chạy thẳng xuống dưới tầng.
———-
Bữa ăn kết thúc khác hẳn với mọi lần. Dường như Trần Hải Minh chỉ độc thoại từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng Hoàng Lâm thêm vào vài câu mỉa mai hoặc hùa theo tinh nghịch. Hàm Vũ Phong vẫn yên ắng như mọi khi – có lúc hắn lắng nghe và hưởng ứng, có lúc lại như người đang để tâm trí trên mây, hỏi đến còn không buồn đáp. Nhưng Chu Bạch Thảo vốn là cô gái hoạt bát, năng động, hôm nay lại im lặng khác thường. Nàng thậm chí không lắng nghe cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng hỏi đến lại giật mình hỏi lại, như thể nàng đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng lắm. Vũ Lục Hàn là người lạ, tất nhiên không dám nói nửa lời, mà có bảo nói cũng không nói được. Cô chỉ cúi gằm, có lúc ăn, có lúc chỉ nhìn chằm chằm vào bát rỗng trước mặt; mỗi lần như vậy Hàm Vũ Phong lại nhấc đũa lên đặt vào bát cô một thứ gì đó, và cô gái nhỏ ngoan ngoãn ăn hết không dám cãi nửa lời, tỏ thái độ cũng không. Hoàng Lâm cũng là kẻ để tâm trí uốn lượn theo những dòng suy nghĩ. Cậu phân tích từng lời nói, biểu hiện gương mặt của Hàm Vũ Phong đối với chuyện hợp tác giữa mình và cô gái lạ; thậm chí còn thầm mỉm cười thán phục mình đã nghĩ ra ý tưởng thông minh này. Tuy không biết cô gái này từ đâu tới, vì sao lại xuất hiện… Nhưng với việc cho cô ta một công việc nhỏ dưới sự quản lý của mình, rồi cậu sẽ nhanh chóng biết được thôi. Hoàng Lâm có hơi chột dạ, nếu kẻ như Hàm Vũ Phong biết được, chắc chắn sẽ một mực ngăn cấm cô gái ấy thành nhân viên của cậu. Tuy vậy, kiểm chứng bạn gái của bạn thân mình chẳng có gì sai cả. Không thể biết cô ta ở đây với mục đích gì, tiền bạc hay danh tiếng? Và cũng không tài nào biết được, một cô gái với cá tính như vậy mà cũng lọt được vào mắt Hàm Vũ Phong, vì sao? Cậu cũng chỉ muốn tốt cho bạn mình thôi mà…
Buổi tối, tại nhà của Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn đang ngồi bó gối cạnh cửa sổ, trên giường ngủ của mình, mắt nhìn xa xăm vào bóng tối tĩnh lặng, điện thoại áp vào tai vang những tiếng tút chậm rãi. Không thể giữ tin mừng này cho bản thân được, cần phải báo với bố mẹ. Giờ này đã quá giờ ăn tối, có thể mẹ cô đang nằm nghỉ, và bố lại xem chương trình bình luận thể thao cũ rích đó. Vũ Lục Hàn cười khẽ khi nghĩ lại những tối ở nhà, cô sẽ cặm cụi nghiên cứu quyển sách Hướng dẫn may vá, gọt đi gọt lại những cái bút chì màu để vẽ vào quyển sổ Sketchbook mỏng dính, rồi sau đó lục tung tủ đồ tìm những bộ quần áo cũ nhất, vải đã sờn, cắt ra và khâu thành những cái ví nhỏ. Vũ Lục Hàn rất tham, ngay cả khi cắm cúi mải mê với khâu vá, cô vẫn không quên thỉnh thoảng giở những quyển sách về nghệ thuật nhiếp ảnh, đọc thêm về sách công nghệ thông tin dạy photoshop dù không có máy tính, rồi đánh dấu chi chít những bức ảnh đẹp trong quyển photobooth về thiên nhiên để còn đi in màu ra và kẹp vào một quyển sổ bìa cứng khác. Những thứ đồ quen thuộc đó cô vẫn mang theo bên mình đến nhà hắn, tuy nhiên mấy tối nay hắn thường ở nhà, cô không có phòng riêng nên không tiện mang ra. Buổi chiều, tranh thủ những lúc hắn đi vắng, Vũ Lục Hàn vẫn tiếp tục nghiên cứu quyển photobooth, ghi chép thêm những gì mình biết vào sổ, nhưng thường không được lâu bởi hắn về nhà rất sớm. Vũ Lục Hàn không biết hắn kinh doanh cái gì, nhưng lịch làm việc không-mấy-bận-rộn của hắn khiến cô có đôi lúc tò mò, tuy nhiên lại không muốn tìm hiểu. Hắn thường đi vào buổi sáng, khi đưa cô đi học. Dù mới chỉ mấy hôm nhưng buổi trưa hắn vẫn thường xuyên có mặt, mỗi khi bước ra khỏi trường, cô đã thấy bóng dáng hắn ngồi trên chiếc Aventador quen thuộc và bước ra khi cô chỉ cách xe hắn tầm ba bốn bước chân. Sau khi đưa Vũ Lục Hàn về nhà, hắn ngay lập tức rời đi, dường như chỉ tạm ngừng công việc lại để đi đón cô vậy. Hắn thường hẹn trước giờ về nhà, và không bao giờ về muộn hơn khung giờ đã định. Cứ như vậy, hắn sẽ ở nhà luôn cho đến tối. Hàm Vũ Phong thường thức khuya làm việc, có lúc Vũ Lục Hàn bị đánh thức bởi ánh sáng từ cây đèn bàn lúc ba giờ sáng. Mỗi lần thức khuya như vậy, Hàm Vũ Phong sẽ uống đến hai tách cà phê và ba lon bia lạnh, thế nhưng hắn luôn có kế hoạch ăn uống một cách hợp lý chứ không lạm dụng chất kích thích và chất cồn quá nhiều. Vũ Lục Hàn nghĩ, bất kể làm kinh doanh cái gì, thì việc phải uống rượu thường xuyên hắn đã quá quen rồi. Chưa kể, có thời trẻ ở nước ngoài, chắc chắn hắn cũng đã làm quen với các chất kích thích từ khi chỉ mười hai, mười ba, muộn lắm là mười bảy, mười tám tuổi. Hắn vẫn có dung mạo khỏe khoắn, mạnh mẽ, chứng tỏ việc sử dụng những chất độc hại như vậy không ảnh hưởng quá lớn đến hắn. Mỗi sáng dậy, Vũ Lục Hàn sẽ thấy hắn đang chuẩn bị tắm sớm và thay đồ bên dưới, còn cô phải thu gom cốc cà phê và những lon bia rỗng mang đi xử lý trong khi chờ đợi hắn để vào đánh răng rửa mặt. Hàm Vũ Phong thao tác rất nhanh gọn, xong xuôi luôn ngồi trên ghế sofa và sử dụng điện thoại trong khi chờ cô chuẩn bị. Hắn cũng rất khó hiểu, đôi khi bất ngờ nói rất nhiều, nhưng lại có lúc trầm lặng, yên tĩnh. Hai con người ít nói ở cạnh nhau hay khiến không khí trở nên gượng gạo, ngượng ngùng, ít ra là đối với Vũ Lục Hàn.
“Con gái à?”, âm thanh quen thuộc vang lên làm Vũ Lục Hàn giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mông lung, ngay lập tức nở nụ cười hạnh phúc.
“Con chào bố. Bố mẹ thế nào rồi?”
“Mẹ con đang ngồi khâu mấy món tuột chỉ, giết thời gian, sức khỏe cũng vẫn thế nhưng có vẻ ít phát bệnh vặt hơn!”, bố cô vẫn nói chuyện đầy hào hứng, “Bố khỏe lắm! Con vẫn tốt chứ?”
“Tuyệt vời lắm bố ạ”, cô tủm tỉm cười, đáy mắt long lanh niềm vui, “Có thể con sẽ tìm được việc khác và được nhiều tiền hơn…”
“Thật hả?”, ông Vũ thốt lên ngạc nhiên và cười sung sướng, “Con tìm được công việc khác ngoài bán cà phê rồi sao?”
“Vâng… Con chuẩn bị đi thử việc. Con vẫn sẽ làm ở quán cà phê..”, Vũ Lục Hàn lại thấy mũi hơi cay khi cảm nhận niềm vui sướng và hạnh phúc của bố. Cô đã thấy mắt hơi nhòe đi, miệng không ngừng nở nụ cười hạnh phúc.
“Con làm ở đâu? Việc gì? Bao giờ đi, có cần bố đưa đi không?”, bố cô ngay lập tức trở nên sốt sắng. Vũ Lục Hàn bật ra tiếng cười nhẹ.
“Đó là công ty của… anh trai người bạn… cùng phòng với con”, cô có chút áy náy khi phải nói dối, “Anh ấy muốn con… thử việc cho vị trí nhân viên thiết kế thời trang…”
“Tuyệt vời! Tiểu Hàn giỏi lắm, con sắp đạt tới mong muốn của con rồi!”, hình như ông Vũ có một chút xúc động. Giọng nói run run pha lẫn niềm vui khi con mình thành đạt đã làm giọt nước trong suốt đầu tiên lăn xuống trên má cô gái nhỏ. Vũ Lục Hàn khẽ sụt sịt.
“Cảm ơn bố…”
“Bố mẹ rất tự hào về con đó!”, bố Vũ cười thành từng tiếng sảng khoái, “Mẹ con muốn nói chuyện với con này!”
“Vâng…”, cô không thể kìm nén nụ cười mãn nguyện khi lắng nghe niềm vui của bố mẹ. Niềm hạnh phúc lớn nhất của những người làm cha mẹ chính là khi thấy con mình thành công.
Sau cuộc nói chuyện với mẹ, Vũ Lục Hàn cảm thấy nhẹ nhõm. Biết được bố mẹ vẫn khỏe mạnh, hạnh phúc là điều mà cô luôn mong muốn. Vũ Lục Hàn chưa từng xa nhà, cũng như bố mẹ cũng chưa bao giờ ở xa cô, vì thế, cô không biết liệu bố mẹ có quen với sự vắng mặt này, hay sẽ sinh hoạt vô cùng hời hợt và chìm đắm trong nỗi trống trải, hụt hẫng. Tuy vậy, có một chút chạnh lòng khi có vẻ bố mẹ rất vui vẻ khi không có cô ở nhà, niềm vui ấy luôn thể hiện rõ mỗi khi bố cô bắt máy, nhưng Vũ Lục Hàn tình nguyện chạnh lòng như vậy, ít ra cô cũng vô cùng yên tâm.
“Điều đó khiến cô hạnh phúc vậy sao?”
Mùi hương quyến rũ của cà phê kèm theo giọng nam trầm quen thuộc khiến Vũ Lục Hàn quay lại. Hắn đang cầm trên tay một tách cà phê, như mọi tối, đặt lên bàn làm việc. Vũ Lục Hàn ngay lập tức đỏ mặt bởi hắn dường như vừa tắm xong, mái tóc hoe vàng rối bù và ướt, hắn chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng tắm màu xanh nhạt trên người. Vũ Lục Hàn có thể nhìn thấy khuôn ngực chắc khỏe, vạm vỡ lộ ra sau lớp áo lông, vẫn còn bóng lên vì nước. Người cô nóng bừng, cô đã quay đi ngay trong tích tắc.
“Cô chưa từng kiếm được việc làm?”, hắn hỏi, dù biết cô hiện vẫn đang có việc làm thu nhập nhỏ.
“Tôi… cũng có, nhưng…”, Vũ Lục Hàn lắp bắp, trong đầu không thể gạt bỏ hình ảnh người con trai chỉ cách cô chục bước chân đằng kia, đang không-có-gì-bên-trong-chiếc-áo-choàng-tắm!
“Nó không đủ cho cô sao?”, hắn cười khẩy, ngồi vào ghế da trên bàn làm việc và xoay nó đối diện Vũ Lục Hàn. Cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cô thậm chí quay hẳn đầu về phía đó, không muốn hình ảnh hắn lọt vào khóe mắt.
“Tôi… cần… nhiều thu nhập hơn…”, Vũ Lục Hàn đáp lại khổ sở. Cô muốn nằm xuống giả vờ ngủ ngay lập tức, nhưng không thể bất lịch sự khi hắn đang hỏi chuyện thế này.
“Cô chê mức lương của tôi thấp hay cô chỉ đơn giản muốn kiếm tiền thật nhanh và đi khỏi đây?”, giọng nói của hắn có phần giận dữ. Vũ Lục Hàn vô cùng bất ngờ khi hắn lại hiểu thành như vậy, vội vã quay lại nhìn hắn, quên cả đỏ mặt, quên cả thân hình phía sau chiếc áo choàng tắm.
“Anh hiểu nhầm rồi!”, Vũ Lục Hàn cảm thấy luống cuống, “Tôi thật sự… không có ý đó!”
“Vậy vì sao cô nhận công việc ấy? Cậu ta là bạn tôi?”, hắn hỏi như đang trách móc. Cô ngồi im một lúc lâu, rồi cụp mắt xuống.
“Tôi biết anh khó xử… nhưng tôi rất… cần công việc đó..”
“Cần hay muốn?”
“Cần và muốn”, cô cắn môi thật khẽ. Tất nhiên, ngoại trừ việc theo đuổi đam mê, Vũ Lục Hàn cũng cần tiền để chữa bệnh cho mẹ. Chính cô là người đã hứa sẽ giúp mẹ, đã đứng ra hủy hôn khi bố mẹ đang hi vọng vào hôn ước này nhất. Cô không thể vừa dành tiền trả hắn, vừa dành tiền cho mẹ được. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là làm thêm càng nhiều việc càng tốt, được càng nhiều tiền càng dễ dàng.
Hàm Vũ Phong nhếch miệng khe khẽ.
“Cô tính sao nếu bạn bè tôi biết cô đang ở đây với tôi?”
Anh đi mà lo, cô thầm cảm thán. “Tôi sẽ… không để ai biết!”
“Làm sao được khi tôi đến đón cô mà họ lại không biết?”, hắn cười khẩy. Cô gái trước mặt hắn lộ vẻ bối rối lên đôi mắt, cô hết cúi gằm lại nhìn hắn lúng túng, rồi lại cúi gằm.
“Anh… không thể cho tôi chìa khóa ngôi nhà này sao?”, Vũ Lục Hàn gần như lí nhí, mặc dù cô biết hắn vẫn nghe rõ. Hàm Vũ Phong nhìn cô, xoay ghế trở lại bàn làm việc, khởi động chiếc laptop trước mặt rồi tựa lưng vào ghế. Hắn thở dài.
“Tôi chưa từng cho bất cứ ai vào nhà này”, Hàm Vũ Phong đáp lại bằng giọng rất nhỏ. Hắn nhìn màn hình laptop đang khởi động một cách xa xăm.
“Thế…”, Vũ Lục Hàn ngạc nhiên nhìn hắn, khuôn mặt ngẩn ngơ. Hắn ngửa đầu ra phía sau, rồi ngay lập tức ngồi ngay ngắn trở lại.
“Cô là người thứ hai, sau tôi, bước vào căn nhà này”, và hắn nhìn cô, “Tôi đến đây ba ngày trước khi cô đến.”
“Tôi… tôi tưởng…”, Vũ Lục Hàn biểu lộ sự ngạc nhiên rõ ràng, mở to mắt nhìn hắn. Hắn liếc nhìn cô, cười nhẹ.
“Tôi thường ở trong khách sạn của mình”, hắn một lần nữa xoay ghế về hướng đối diện cô gái nhỏ. “Nơi ấy gần công ty của tôi, và thuộc quyền quản lí của tôi, nên tôi ở đấy không chỉ thuận tiện đi lại mà còn khiến nhân viên làm việc chỉnh chu hơn”
“Vậy sao anh phải về đây?”, cô ngạc nhiên hỏi. Hắn đăm chiêu một lúc.
“Vì tôi không muốn bất cứ ai thấy tôi mang theo một cô gái về phòng và cô ấy không trở ra”, hắn nhếch miệng, “Hơn nữa, tôi không muốn cô gái ấy thích về nhà lúc nào thì về, thích ra đi lúc nào thì đi lúc ấy.”
Vũ Lục Hàn ngỡ ngàng bởi câu trả lời, ngồi bất động mất vài giây đồng hồ. Thật tình cô thấy vô cùng khó hiểu: chàng trai này vốn chỉ muốn cô trả nợ, không lẽ sợ cô bùng đến nỗi phải nhốt kè kè bên cạnh? Trường học của cô, hắn biết. Vậy chẳng khó khăn gì nếu hắn muốn tìm ra nhà cô, dù cô có chuyển trường đi nữa hắn cũng sẽ tìm ra. Người nhiều tiền như hắn, nếu chỉ vì ba chục triệu mà phải tốn khoản tiền gấp mấy lần chỗ đó để tìm ra một cô gái đòi nợ, hắn chẳng dại gì, mà bậc quân tử, chẳng tiểu nhân đến độ đi đòi bằng được số tiền như một hạt cát trong bãi biển gia sản của mình. Vũ Lục Hàn cũng không phải loại nợ rồi không trả, dù không có tiền cô cũng sẽ làm thêm và làm thêm nữa để kiếm đủ tiền trả hắn. Vì sao hắn phải giữ cô bên cạnh như vậy? Lòng tin đối với người khác của hắn thấp đến vậy sao?
“Tôi biết cô đang nghĩ gì, cô gái”, Hàm Vũ Phong đọc biểu hiện trên mặt cô, mỉm cười và lắc đầu. Hắn vươn người thẳng dậy, chống hai khuỷu tay lên đùi và bắt hai bàn tay lại với nhau.
“Anh… nói sao?”, Vũ Lục Hàn bối rối. Hắn nở nụ cười nhẹ.
“Tôi không cần ba chục triệu của cô. Tôi buộc lòng phải thành thật, giữ cô bên cạnh đối với tôi có một ý nghĩa bí mật khác mà cô không được phép biết. Tôi biết, dạng người như cô, nếu tôi nói không cần trả tiền, cô cũng sẽ tìm cách trả. Vậy tôi thuê cô làm người giúp việc, được lòng cả đôi bên. Tôi rất tiếc vì những thay đổi đã xảy ra trong cuộc đời cô, vì tôi. Nhưng nếu bây giờ bảo tôi từ bỏ, xin lỗi, tôi không thể dừng lại được”
Vũ Lục Hàn ngồi ngẩn ngơ. Tim cô đập mỗi lúc càng nhanh khi nghe những lời nói ấy. Cô vô cùng bất ngờ bởi sự thẳng thắn của hắn, kèm theo nỗi lúng túng và một cảm giác khó tả. Vũ Lục Hàn thấy trong lòng hơi nôn nao, người cô cảm thấy rất nóng.
“Tại… tại sao không… để tôi về rồi… hôm sau tôi lại đến?”, Vũ Lục Hàn nói ra một câu vô cùng khổ sở. Hàm Vũ Phong nhìn cô chằm chằm, đột nhiên đứng dậy rồi tiến thẳng về chỗ cô. Vũ Lục Hàn giật mình, ngồi dúi về phía sau khi hắn nhào đến người mình. Hàm Vũ Phong chống hai tay hai bên đầu cô, cúi người gần sát khiến cô gái dính chặt vào tường phía sau, mở to mắt nhìn hắn bối rối, đầu óc đột nhiên mờ đục, không nghĩ được điều gì.
“Cô gái, dường như cô không hề hiểu tôi”, hắn hạ thấp giọng thì thầm, đôi mắt cắm chặt vào mắt cô, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một vài xen ti mét. “Tôi mệt mỏi đến nỗi hàng ngày phải canh giờ đưa đón cô, tôi phải sắp xếp công việc của mình để trở về nhà, tôi thậm chí phải mạo hiểm với sự kiên nhẫn của mình – để không nảy sinh tình cảm với cô gái sống chung nhà – sau tất cả những điều đó, tôi đáng lẽ phải cho cô ra khỏi đây, càng nhanh càng tốt. Nhưng tôi đã không làm. Cô nghĩ vì sao tôi lại không cho cô ra khỏi đây? Điều khiến tôi giữ cô bên cạnh, chính tôi cũng không thể cưỡng lại được, chính tôi cũng không thể chịu được, nếu tôi không ở cùng cô, tôi sẽ thế nào? Nếu tôi có đủ mạnh mẽ để không giữ cô ở đây, cả tôi và cô sẽ không khó xử, và cô có thể làm mọi điều cô muốn. Nhưng bây giờ thì, đừng!”
Hắn nói một hơi và ngừng lại nhưng không hề thay đổi tư thế. Điều đó làm Vũ Lục Hàn thấy càng ngày càng khó thở, tim đập rất mạnh. Cô mở to mắt nhìn vào mắt hắn đầy sợ hãi, có một chút hoảng hốt trong đó. Hàm Vũ Phong nhìn cô, chợt cúi đầu xuống, hít một hơi, thở dài rồi quay lưng bỏ đi. Vũ Lục Hàn thở hắt, cô gần như đã nín thở khi hắn nhìn mình. Hàm Vũ Phong ngồi xuống bàn làm việc, uống một ngụm cà phê rồi lại đăm chiêu. Hắn đang nhìn vào khung ảnh nhỏ đằng sau laptop. Vũ Lục Hàn hít thật sâu để lấy lại nhịp thở, rồi chạy thẳng xuống dưới tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.