Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 20
FrostArcherAshe
17/12/2015
Vũ Lục Hàn chui vào nhà tắm, đóng cửa và tựa vào tường, hít lấy hít
để cho nhịp tim trở lại bình thường. Cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng
bất ổn, bỗng dưng đỏ lên và nóng bừng, tim lại đập loạn xạ. Trước kia,
cô cũng từng tiếp xúc thân cận với Từ Thiên, nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở những rung động nho nhỏ trong lòng, và cô thích được ở bên anh. Có lẽ,
Vũ Lục Hàn tự nhủ, chỉ là mình không quen gần gũi với người lạ thôi mà!
Rồi sẽ quen, sẽ phải quen chứ… “Tôi thậm chí đã mạo hiểm cả sự kiên nhẫn của mình để không nảy sinh tình cảm với người sống chung nhà” – Hàm Vũ
Phong đã nhắc đến điều mà cô vẫn lo sợ. Lúc nào Vũ Lục Hàn cũng nghĩ đến viễn cảnh cô hay thấy trên phim: nam nữ chung nhà trước sau gì cũng nảy sinh tình cảm. Vũ Lục Hàn yêu Từ Thiên, bao giờ cô cũng luôn tự nhắc
nhở mình như thế. Điều tất yếu là, kể cả trên phim, thì nữ chính dù
trước đó đã thích người khác, rốt cuộc vẫn sẽ yêu nam chính mà thôi.
Nhưng tất nhiên, Vũ Lục Hàn không phải loại con gái thiếu chung thủy đó. Cô vẫn sẽ yêu và yêu đơn phương Từ Thiên, dù sau này có thể ông Bộ
trưởng sẽ kiếm cho anh một cô vợ khác, xinh đẹp và tài năng, quan trọng
là họ sẽ xem mặt đầy đủ chứ không hứa hẹn hôn ước trong một buổi nhậu.
Vũ Lục Hàn từ từ thở ra, vậy là cô thông minh hơn rồi đó. Người nảy sinh tình cảm trước, dứt khoát chỉ có thể là Hàm Vũ Phong. Vậy nên cô cần
phải giữ khoảng cách và tránh xa “Ngài James”, trước khi Ngài có ý định
bắt nhốt cô cả đời, nuôi trong lồng kính như một con chuột hamster. Mà
con chuột hamster ấy còn phải lau cửa kính bằng tay.
Vũ Lục Hàn lại lang thang trong thư viện. Thói quen của cô giờ phải thay đổi: không thể mỗi chiều đều lên thư viện được nữa, nên phải tranh thủ mỗi giờ nghỉ giải lao đến thư viện trường và nếu có thể, mượn càng nhiều sách càng tốt. Hắn nói sẽ trả lương cho cô mỗi ngày đầu tiên của tháng, cho nên phần còn lại của tháng đó, chi tiêu thế nào phụ thuộc vào cô. Hắn và cô kí hợp đồng đúng vào ngày hai mươi tám, tháng chín, như vậy ngày mai cô sẽ nhận lương, đồng thời cũng là ngày Vũ Lục Hàn được phép về nhà với bố mẹ. Cô cảm thấy nôn nao mỗi khi nghĩ đến chuyện được về nhà, nhiều lúc, cô ngồi ngây ra chỉ để tưởng tượng xem bố mẹ sẽ thế nào, mình sẽ làm gì để tận hưởng ngày cuối tuần bên bố mẹ, hoặc nếu nhớ nhà quá, mình sẽ lẩn trốn thế nào để không phải trở lại nhà hắn. Vũ Lục Hàn bất giác nghĩ đến viễn cảnh Hàm Vũ Phong loay hoay một mình trong căn nhà trống hoác, cửa kính mờ đục không ai lau và mấy lon bia lăn lóc, sáng ra không ai dọn. Cô mỉm cười thích thú.
“Tiểu Lục!”, giọng nam quen thuộc khiến Vũ Lục Hàn giật mình quay sang. Cách cô vài bước chân là cậu con trai có nụ cười khểnh. Triệu Dương đang mặc áo nỉ dài tay màu xám, cùng quần jeans đen giản dị và đôi giày thể thao đen. Cậu đưa tay vẫy cô, miệng cười toe toét khiến Vũ Lục Hàn bất giác cười theo.
“Hôm qua cậu về nhanh quá làm tôi đuổi theo không kịp!”, Triệu Dương niềm nở khi đến gần Vũ Lục Hàn. Cô mỉm cười ngượng ngịu.
“Tôi có việc gấp”
“Gấp đến độ hết tiết sinh hoạt, tôi nhìn lên chỗ cậu đã thấy mất tích!”, cậu con trai răng khểnh cười nhẹ, liếc nhìn mấy quyển sách trên tay Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng nắm chặt những quyển sách.
“Cậu… biết chỗ tôi ngồi sao?”
“Biết chứ!”, Triệu Dương hồ hởi, “Tôi đã chấm cái ghế trống bên cạnh cậu nhưng lại có người ngồi mất, đành chịu”, cậu nhún vai.
Vũ Lục Hàn đỏ mặt, nghĩ lại chiều qua Hàm Vũ Phong ngang nhiên chiếm trọn ghế, giương mắt thách thức mọi người bằng ánh nhìn sắc sảo dưới mắt kính râm. Lúc đó cô nghĩ, làm như có người muốn ngồi vào chỗ đó lắm ấy! Giờ thì cô chột dạ: có phải hắn biết có người muốn ngồi vào vị trí của hắn, nên giễu võ dương oai không?
“Tiểu Hàn,cậu bận đến mức không cho tôi mời một cốc sinh tố à”, Triệu Dương nhăn mặt phụng phịu. Vũ Lục Hàn ngây ra nhìn cậu một lát, rồi lúng túng cúi đầu.
“Tôi… thật ra cũng phải đi làm thêm…”
“Ồ!”, Triệu Dương kêu lên ngạc nhiên, “Cậu lo xa vậy sao!”
“Không… mà…”, Vũ Lục Hàn đưa tay gãi đầu, chợt nhận ra điều gì đó, “Này… thật ra cậu.. cậu ít tuổi hơn tôi mà?”, cô reo lên. Đôi mắt Triệu Dương hơi nheo lại, lộ rõ một sự ngạc nhiên xen lẫn hoang mang.
“Sao… lại thế?”, cậu con trai lúng túng hỏi lại, mặt nghệt ra vì bất ngờ.
“Vì cậu là em ruột Triệu Minh, mà tôi với cô ấy bằng tuổi!”, Vũ Lục Hàn nhoẻn miệng cười khi bắt gặp khuôn mặt ngờ ngệch của cậu. Cậu luôn cười vui vẻ và mang trên mặt vẻ tinh quái trẻ con, hầu như chưa lộ khuôn mặt ngớ ngẩn này ra bao giờ.
“Sao… sao cậu… không nói sớm!”, Triệu Dương tỏ vẻ bối rối, nhìn cô rồi cúi gằm xuống như muốn che giấu sự ngượng ngùng của mình. Vũ Lục Hàn thấy tai cậu dần trở nên ửng hồng.
“Vì tôi chưa có cơ hội!”, cô nheo mắt cười, “Không sao, tôi không để bụng đâu…”
“Thật đáng ăn đòn!”, Triệu Dương lẩm bẩm. Cậu bé này chắc phải tôn trọng chị gái mình lắm, mới thấy xấu hổ đến cỡ đó khi nghĩ mình đã bất kính với người bằng tuổi chị mình. Vũ Lục Hàn chạm nhẹ tay vào vai cậu, xoa xoa dỗ dành.
“Tôi không quan trọng xưng hô đâu, thật đấy!”, cô nhìn Triệu Dương cho đến khi cậu ngước mắt lên nhìn cô.
“Tôi… không quen gọi chị nữa rồi!”, Triệu Dương lí nhí. Điều này càng khiến cô buồn cười.
“Vậy thì cứ xưng hô thế này, miễn sao cậu nhớ tôi hơn tuổi cậu để không làm gì bất kính là được”, Vũ Lục Hàn buông lời trêu ghẹo. Cô bất giác cảm thấy ngạc nhiên khi nhận ra mình vừa trêu chọc một người bạn, và cô thích cảm giác đó.
“Thật tệ..”, Triệu Dương thở dài, “Vậy… tôi mời… Tiểu Lục một cốc sinh tố tạ lỗi được chứ?”
“Tôi…”, Vũ Lục Hàn bất ngờ lúng túng. Cô không phải không muốn có bạn, nhưng chàng trai này đang thể hiện một sự nhiệt tình quá, còn cô lại bối rối giữa việc thoải mái đi theo cậu bạn này hay từ chối để giữ giá. Dù sao họ cũng chỉ mới quen, cô không muốn trở thành cô nàng dễ dãi.
“Thôi mà, ngay căn tin trường mình thôi, tôi rất muốn mời Tiểu Lục uống nước đấy!”, Triệu Dương giở giọng nài nỉ, gọi tên cô một cách buồn cười khiến cô tự nhiên cười toe toét.
“Cũng được”, Vũ Lục Hàn gật đầu rồi ôm chặt chồng sách trong tay, đi theo Triệu Dương. Cậu nhìn một loạt sách trong tay cô, ngạc nhiên thốt lên:
“Tiểu Lục khác quá, bỗng dưng mượn một đống sách! Toàn về thiết kế nữa chứ!”
“Tôi muốn chuẩn bị tốt cho công việc mình sắp có”, cô mỉm cười nhẹ nhàng, “Tôi chưa có nhiều sách về lĩnh vực này nên muốn tranh thủ mượn thêm.”
“Vậy Tiểu Lục thích ngành thiết kế? Thế mà trước kia tôi tưởng Tiểu Lục thích nhiếp ảnh!”
“Tôi thích cả hai”, cô cười hóm hỉnh trong khi đang ghi tên vào cuốn sổ của thủ thư, “Mà hãy bình thường trở lại đi, đừng Tiểu Lục mãi nữa!”
“Tôi… bỗng dưng bối rối quá!”, Triệu Dương nhăn nhó khổ sở, nhét từng cuốn sách vào cặp cô, rồi khóa cặp và ôm lấy nó.
“Hãy xưng hô như cũ đi, tôi thấy hoàn toàn thoải mái”, Vũ Lục Hàn cười tươi nhìn cậu, rồi lấy tiền đặt cọc đưa cho cô thủ thư và kí tên.
“Không, tôi không thể xưng hô ngang hàng với người hơn tuổi mình được!”, Triệu Dương bày khuôn mặt tội nghiệp, đưa lại cặp cho cô và sau đó phụng phịu: “Nếu tôi gọi chị, xưng tôi, thì có bất kính quá không?”
“Không mà!” Vũ Lục Hàn cười động viên, “Nước mình quá phức tạp chuyện xưng hô, phải chăng như ở những nước khác, già, trẻ, lớn, bé, đều dùng một ngôi xưng cả. Dễ chịu biết bao!”
“Mỗi nước cũng có một truyền thống văn hóa riêng, nước ta trọng người lớn tuổi, dù sao tôi cũng không dám bất kính khi cứ nghĩ đến chị Triệu Minh!”, chàng trai răng khểnh trở nên ỉu xìu, như vừa bước hụt khi biết cô bạn mới của mình hơn mình một tuổi.
“Nếu cậu còn thắc mắc chuyện đó thì tôi sẽ là người mời nước cậu đấy!”, cô bật cười. Vũ Lục Hàn cũng nhận ra, gần đây cô rất hay cười và thoải mái khi nói chuyện với cậu con trai này. Không gượng gạo và lo sợ như lúc đối đáp với hắn. Hắn luôn áp chế người đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng đến phát sợ, cứ như thể hắn luôn đọc được ý nghĩ của người đang nói chuyện với mình vậy. Thế nhưng, có những lúc hắn lại rất thoải mái, đặc biệt là khi hắn cười nhẹ và nói những câu như đang ngầm đá xoáy cô. Hoặc như khi hắn tỉnh bơ nói rằng không ăn nữa, bắt cô đổ đi, mà thật ra là muốn ngầm ép cô phải ăn hết. Cô không thể hiểu nổi suy nghĩ và tính cách của hắn, giống như câu ví von vậy, Hàm Vũ Phong chính là một lỗ đen vũ trụ. Vũ Lục Hàn bỗng giật mình: có phải mình vừa nghĩ đến Hàm Vũ Phong không?
“Chị… chị định làm công việc gì vậy?”, Triệu Dương thay đổi cách xưng hô, giọng nói có phần rụt rè. Vũ Lục Hàn bật cười, nhìn cậu:
“Tôi đang chuẩn bị thử việc thiết kế thời trang. Nếu ổn, có lẽ ra trường tôi sẽ làm lâu dài”
“Tuyệt quá!”, Triệu Dương cười tít mắt, “Chị Triệu Minh cũng theo ngành thời trang đấy, hai người nên làm quen nhau đi!”
“Vậy hả”, cô khá bất ngờ khi biết Hội trưởng Hội Học sinh lại có đam mê thời trang. Triệu Minh luôn xuất hiện với hình ảnh giản dị nhất, mái tóc đen thẳng nhưng bóng mượt được buộc cao trên đỉnh đầu, cặp kính gọng đen tròn choán gần hết khuôn mặt nhỏ, và bộ đồng phục gillet xanh luôn được là phẳng chỉnh chu trên người. Triệu Minh thể hiện là người luôn có trách nhiệm trong công việc, khả năng chỉ huy giỏi và hơi nghiêm nghị. Nhưng cũng là thuyết phục khi Triệu Dương có thể thần tượng và yêu quý chị mình như vậy.
“Nào, ngồi xuống đây!”, Triệu Dương nhanh nhẹn kéo ghế ra để cô ngồi xuống rồi chạy lại quầy gọi đồ uống. Vũ Lục Hàn nhìn theo cậu, khẽ cười khi bỗng dưng có người quan tâm và nhiệt tình với mình như vậy.
Điện thoại rung lên, Vũ Lục Hàn nhanh chóng nhìn thấy tên Hàm Vũ Phong. Đó là một tin nhắn.
“Tan học tự về nhà cô. Hôm nay tôi không đón được, xin lỗi”
Vũ Lục Hàn ngây người. Có phải hắn nói “về nhà cô”? Có thật là hắn cho cô về nhà ngay ngày hôm nay? Cô có cần gọi lại cho hắn để xác nhận?
“Gì vậy?”, Triệu Dương trở về với hai cốc sinh tố bơ xanh mát trên tay. Vũ Lục Hàn nhìn cậu, lập tức cười che giấu.
“Không có gì, tin nhắn rác!”, cô cười xuề xòa, đón lấy cốc nước của mình.
“Nè, tôi nói điều này mong chị không giận”, Triệu Dương chống tay lên bàn, “Nhưng đã có một số người khuyên tôi không nên chơi với chị, bởi chị… nguyên văn nè, khép kín và lập dị!”
Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn cậu. Khép kín, đúng thôi, nhưng lập dị? Cô cảm thấy mình là người tẻ nhạt và nhàm chán nhất thế gian, ngày nào cũng làm những công việc giống nhau, sao có thể là người “lập dị”?
“Họ nhận xét chị quá lạnh lùng”, Triệu Dương bật cười, “Khó gần nữa, nên nói chuyện với chị như nói chuyện với bức tường!”
Thật éo le! Vũ Lục Hàn thầm cảm thán, tôi mà là người lạnh lùng, thì loại như Hàm Vũ Phong có lẽ phải đến từ kỷ băng hà mất!
“Cậu… nghĩ thế thật à”
“Không, tất nhiên là không!”, cậu con trai cười lớn, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng, “Họ không có ai tiếp xúc với chị nên không biết chị là người ngại giao tiếp! Chị cũng khá thân thiện đấy chứ, nhưng đúng là chị rất khép kín và không năng động. Nhưng tôi lại thích người như vậy hơn..”
Vũ Lục Hàn thấy tai mình hơi nóng, lần đầu tiên có một chàng trai nói rằng cậu ta thích tính cách của cô. Vũ Lục Hàn cười dè dặt.
“Không như mọi người nói đâu…”, cô cúi xuống cười, “Tôi không thích kết bạn nên cũng không quen phải sống cởi mở…”
“Vì sao chị lại không thích kết bạn?”, Triệu Dương khoanh tay trước ngực, đặt lên bàn và hơi nghiêng người về phía cô. Vũ Lục Hàn cười nhẹ.
“Ít bạn thì ít mâu thuẫn, ít ganh tị, ít cạnh tranh”
“Bạn bè mà cũng sợ ganh tị với cạnh tranh sao?”, cậu con trai trước mặt cô cười ngạc nhiên. Chưa bao giờ cậu gặp người nào đó có quan niệm về tình bạn sai lệch như thế này.
“Tình bạn là thứ mong manh. Chỉ cần cùng thích một chàng trai thôi thì mọi thứ sớm muộn cũng tan vỡ”, Vũ Lục Hàn cúi đầu. Dù cô chưa từng có bạn, nhưng cô đã lặng lẽ chứng kiến rất nhiều tình bạn tan vỡ. Tuy không phải ai cũng vậy, nhưng cũng đủ in sâu vào tâm trí cô một nhận thức không tốt về thế nào là tình bạn thân thiết. Bởi thế, cô không muốn có bạn.
“Vậy hả… May vì tôi là con trai”, Triệu Dương bỗng bật cười. Vũ Lục Hàn nhìn cậu ngớ ngẩn.
“Thì chúng ta sẽ không cùng thích một người con trai đâu!”, cậu giở giọng hài hước. Vũ Lục Hàn phì cười. Cậu ta luôn biết nói đùa vào những lúc cần thiết.
Điện thoại Vũ Lục Hàn rung lên lần thứ hai. Một tin nhắn nữa, từ Hàm Vũ Phong.
“Tôi sẽ chờ cô, như mọi khi.”
Vũ Lục Hàn bất giác mỉm cười. Cô không nhận ra mình vừa cười nữa. Bằng cách nào đó, hắn ta cũng sắp xếp được công việc. Như vậy, Vũ Lục Hàn không được về nhà mình hôm nay. Như vậy, vì sao cô lại mỉm cười?
“Gì vậy?”, Vũ Lục Hàn giật mình nhìn lên khi nghe Triệu Dương hỏi. Cô nhận thấy hai má mình nóng ran.
“À, không có gì”, cô đáp bừa, “Anh trai tôi nhắn tin”
“Chị có anh trai hả?”, cậu nhướn mày hoài nghi. Đương nhiên là không, làm gì có ai nhận tin nhắn của anh trai lại mỉm cười, hai má ứng đỏ?
Thế nhưng Vũ Lục Hàn vẫn gật đầu một cách ngây ngốc.
“Có phải… là người ngoại quốc hôm qua không?”, Triệu Dương tỏ ý dè dặt nhìn cô. Vũ Lục Hàn nhìn cậu ngạc nhiên, rồi cúi đầu mỉm cười.
“Anh ấy là người lai. Mẹ anh ấy là người nước ngoài”, cô đáp, rồi cười tủm tỉm uống một ngụm nước. Triệu Dương không đáp, gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.
“May đó”, cậu nói, “Nếu người đó mà theo đuổi chị thì chắc cả đời không có thằng con trai nào dám đến gần chị luôn!”
“Sao lại thế”, cô cười giả ngốc.
“Nhìn anh ta như thế cơ mà!”, cậu cười nửa miệng chậm rãi, “Đi đến đâu, bọn con gái xuýt xoa đến đó. Con lai mà, bao nhiêu cái đẹp phô hết lên mặt, mấy chị gái có dịp mơ tưởng đến Justin Timberlake hay David Henrie”
“Anh ta không đẹp như thế đâu!”, Vũ Lục Hàn bật cười, “Nói chung cũng giống như bao chàng trai ngoại quốc khác, cũng hao hao nhau thôi mà!”
“Thật chứ? Chị không thấy anh trai chị đẹp à? Bọn con trai trong trường cũng phải thán phục mấy cái cơ bắp và tướng tá của anh chị đấy, còn cái mặt thì vài người bảo nhìn thấy lúc bỏ kính rồi, đẹp. Mà, con trai ít khi thán phục vẻ đẹp của nhau lắm, đó là trò của tụi con gái. Một khi đã phải khen đẹp nghĩa là… ừm… anh ta cũng có nam tính thật!”, Triệu Dương trình bày một lèo, nhưng lại ậm ừ tỏ vẻ không mấy quan tâm. Vũ Lục Hàn phì cười, lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhưng hai người là anh em vì sao anh ta lại là con lai?”, cậu con trai răng khểnh hỏi một câu khiến Vũ Lục Hàn khựng lại trong giây lát. Rồi cô cười gượng gạo.
“À… anh ấy là… con của bác tôi! Bác trai lấy vợ nước ngoài!”, cô chống chế. Triệu Dương nheo mắt cười, khẽ gật đầu.
Tiếng chuông vào tiết cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai. Vũ Lục Hàn vội vàng đứng dậy, lúng túng đeo cặp và nhìn cậu đầy ngại ngùng:
“Tôi có tiết, phải đi bây giờ. Hẹn gặp cậu sau nhé!”
Triệu Dương gật đầu với một nụ cười, cô lập tức ra khỏi căn tin là chạy thẳng lên lớp. Thực chất, đây là tiết thể dục. Bình thường Vũ Lục Hàn luôn thu dọn sách vở rồi từ thư viện đi thẳng về nhà, bởi cô được đặc cách khỏi môn thể dục vì tháng trước được giải cao môn cờ vua. Cô biết mình yếu thể chất nên luôn chọn môn cờ vua nhẹ nhàng, chỉ cần dùng não, và quan trọng là không cần phải làm bạn với đối thủ. Nhưng hôm nay Vũ Lục Hàn lại ôm cặp lên lớp, ngồi yên vị chờ đợi tiết thể dục. Hàm Vũ Phong không biết cô hay về sớm, còn Triệu Dương chắc chắn sẽ sẵn sàng bỏ tiết chỉ để ngồi uống nước với cô lâu hơn. Vũ Lục Hàn không muốn nói những chuyện riêng tư quá nhiều, cô sợ rằng bản thân sẽ buột miệng ra điều gì đấy.
Ngay khi Vũ Lục Hàn bước vào lớp, lớp học dường như im lặng đi một chút. Đúng rồi, vì mình được đặc cách thể dục hết tháng này mà giờ lại ở đây, họ chỉ lạ thôi, cô tự nhủ. Vũ Lục Hàn lặng lẽ về đúng chỗ ngồi của mình, đầu cúi thấp vì biết rất nhiều người đang nhìn theo. Vừa ngồi xuống, giọng nữ phía trên quay xuống niềm nở:
“Hôm nay người yêu cậu không đón nữa hả?”
Vũ Lục Hàn ngơ ngẩn nhìn cô gái bàn trên, khẽ nhíu mày:
“Không phải người yêu!”
“Không phải người yêu mà ngày nào cũng đưa đón, hôm qua còn đi theo vào tận hội trường! Cậu còn ngại gì nữa, hay vẫn còn tiếc anh chồng hụt!”, cô nàng lớp trưởng ngồi cách đó không xa lên giọng mỉa mai. Vũ Lục Hàn cúi gằm mặt lắng nghe những tiếng cười râm ran hưởng ứng.
“Cô tham quá đấy! Có người yêu như vậy rồi mà vẫn còn đi tán tỉnh học sinh mới! Mấy con bé năm nhất, năm hai, năm ba là ghét cô lắm đấy! Lúc nãy tôi còn thấy cô ta được cậu nhóc đó mời nước cơ!”, một nữ sinh khác phía sau cô chanh chua. Vài nam sinh ồ lên.
“Bà già lái phi công trẻ!”
Sau những tiếng cười cợt nhả, Vũ Lục Hàn trở thành trung tâm cuộc trò chuyện. Họ thêu dệt hàng loạt những câu chuyện vô lý về cô, còn cô chỉ biết ngồi im lặng, cúi gằm mặt. Hai má cô ửng đỏ, cô đã biết cuộc sống của mình sẽ không còn như trước, nhưng không nghĩ được rằng nó lại tệ đi đến mức này. Vũ Lục Hàn luôn cẩn thận với những chuyện riêng tư, tự cuộn tròn khép mình lại cũng vì muốn bảo vệ sự riêng tư ấy. Vậy mà, bất chấp cố gắng của cô, người ta vẫn dễ dàng lấy chuyện riêng của cô ra thêu dệt, làm trò đùa, mua vui cho họ. Vũ Lục Hàn cúi gằm bất lực. Làm sao có thể ngăn được người khác nói xấu mình?
“Chuyền bóng đi!”, một nữ sinh hô to rồi chắp hai bàn tay, đập quả bóng bay thẳng lên trời. Vũ Lục Hàn ngớ ngẩn nghĩ rằng cả lớp vẫn học cờ vua, ngáp ngủ trước mỗi thế cờ được giải trên cái bảng gỗ treo tường. Không ngờ đã chuyển sang môn bóng chuyền từ cuối tháng trước. Đồng nghĩa với việc Vũ Lục Hàn không còn được đặc cách nữa. Cô lúng túng đứng ở góc sân, hi vọng rằng không ai để ý.
“Bóng kìa!”, lớp trưởng hô lên, rồi lao ra đỡ lấy bóng. Sau cú đập bóng lệch của lớp trưởng, quả bóng bay ngược về phía sau, lao thẳng vào đầu Vũ Lục Hàn. Cô loạng choạng lùi về phía sau, vấp phải bồn cây và ngã ngửa. Cái đầu còn choáng bởi cú đập bóng, Vũ Lục Hàn không nhận ra khuỷu tay mình trầy xước khi quẹt vào bồn xi măng trồng cây hoa cúc. Thay vì chạy đến đỡ cô gái nhỏ ngồi dậy, nữ lớp trưởng lại bật cười thích thú, kéo theo vài đứa học sinh hưởng ứng cười theo. Vũ Lục Hàn ngồi im thin thít, đầu cúi gằm, mắt nhắm lại để định hình cơn đau. Chỉ đến lúc này, Vũ Lục Hàn mới thấy khuỷu tay mình đau nhức. Phòng thể chất của trường chỉ đủ cho năm cặp đôi học khiêu vũ, không đủ tiêu chuẩn cho cả một lớp gần năm mươi người chơi bóng chuyền, vì thế các lớp học bóng chuyền phải chơi ở sân trường. Nếu chơi tại phòng thể chất, có lẽ ít nhất Vũ Lục Hàn sẽ không vấp ngã, đau ê ẩm và trầy xước hết cánh tay. Cô nghĩ mình đã ngồi rất lâu mới cảm thấy hết choáng váng. Vũ Lục Hàn hít thở thật sâu, rồi bám vào bồn xi măng để đứng dậy. Cơn đau trên đầu cô tụ lại một chỗ, tím bầm và nhức nhối. Vũ Lục Hàn choáng váng tựa vào tường, đôi mắt nhắm nghiền vì đau, khi mở ra đã đục mờ bởi nước. Vũ Lục Hàn lấy tay quẹt nước mắt, ngó quanh toan tìm chỗ rửa vết trầy xước, bỗng sững người lại, trái tim dường như ngừng hoạt động.
Trước mặt cô chính là Hàm Vũ Phong. Với áo phông đen, quần motorbike leather và đôi giày Dr.Martens cao cổ. Trông hắn như vừa trở về sau một chuyến đi phượt. Và không hiểu bằng cách nào, Hàm Vũ Phong có thể vào trường, đến thẳng nơi lớp cô đang học thể dục. Vũ Lục Hàn sững sờ nhìn vào mắt hắn, màu nâu khói lạnh lùng sắc lẹm thể hiện rõ một sự không hài lòng.
“Sao lại học giờ này? Tôi đã nói tôi có thể đón cô như mọi khi rồi mà?”
Vũ Lục Hàn nuốt khan. Vì sao anh biết tôi về sớm? “Lớp không học cờ vua thì tôi không được đặc cách nữa.”
“Từ giờ sẽ được đặc cách. Đi về!”, hắn không buồn để ý đến Vũ Lục Hàn co rúm vì đau nhức, nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Vũ Lục Hàn nhăn nhó nhưng không dám kêu, líu ríu chạy theo phía sau. Thầy giáo thể dục từ đâu bỗng xuất hiện, đi đến chặn Hàm Vũ Phong. Hắn buông tay cô, tiến lên vài bước đủ để cô không nghe thấy mình, rồi nói vài câu với giáo viên thể dục. Thầy thể dục mọi ngày nghiêm nghị như vậy, nhưng vì một lí do gì đấy, đã để học sinh Vũ Lục Hàn ra khỏi cổng trường cùng với người lạ Hàm Vũ Phong. Cô rất muốn hỏi, nhưng sự hờn giận vô cớ trong lòng chỉ khiến cô thấy không muốn đến gần hắn. Hàm Vũ Phong làm bằng cái gì mà lại vô tâm như thế nhỉ, nhìn cô như vậy mà không phản ứng gì khác sao?
Vũ Lục Hàn lại lang thang trong thư viện. Thói quen của cô giờ phải thay đổi: không thể mỗi chiều đều lên thư viện được nữa, nên phải tranh thủ mỗi giờ nghỉ giải lao đến thư viện trường và nếu có thể, mượn càng nhiều sách càng tốt. Hắn nói sẽ trả lương cho cô mỗi ngày đầu tiên của tháng, cho nên phần còn lại của tháng đó, chi tiêu thế nào phụ thuộc vào cô. Hắn và cô kí hợp đồng đúng vào ngày hai mươi tám, tháng chín, như vậy ngày mai cô sẽ nhận lương, đồng thời cũng là ngày Vũ Lục Hàn được phép về nhà với bố mẹ. Cô cảm thấy nôn nao mỗi khi nghĩ đến chuyện được về nhà, nhiều lúc, cô ngồi ngây ra chỉ để tưởng tượng xem bố mẹ sẽ thế nào, mình sẽ làm gì để tận hưởng ngày cuối tuần bên bố mẹ, hoặc nếu nhớ nhà quá, mình sẽ lẩn trốn thế nào để không phải trở lại nhà hắn. Vũ Lục Hàn bất giác nghĩ đến viễn cảnh Hàm Vũ Phong loay hoay một mình trong căn nhà trống hoác, cửa kính mờ đục không ai lau và mấy lon bia lăn lóc, sáng ra không ai dọn. Cô mỉm cười thích thú.
“Tiểu Lục!”, giọng nam quen thuộc khiến Vũ Lục Hàn giật mình quay sang. Cách cô vài bước chân là cậu con trai có nụ cười khểnh. Triệu Dương đang mặc áo nỉ dài tay màu xám, cùng quần jeans đen giản dị và đôi giày thể thao đen. Cậu đưa tay vẫy cô, miệng cười toe toét khiến Vũ Lục Hàn bất giác cười theo.
“Hôm qua cậu về nhanh quá làm tôi đuổi theo không kịp!”, Triệu Dương niềm nở khi đến gần Vũ Lục Hàn. Cô mỉm cười ngượng ngịu.
“Tôi có việc gấp”
“Gấp đến độ hết tiết sinh hoạt, tôi nhìn lên chỗ cậu đã thấy mất tích!”, cậu con trai răng khểnh cười nhẹ, liếc nhìn mấy quyển sách trên tay Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng nắm chặt những quyển sách.
“Cậu… biết chỗ tôi ngồi sao?”
“Biết chứ!”, Triệu Dương hồ hởi, “Tôi đã chấm cái ghế trống bên cạnh cậu nhưng lại có người ngồi mất, đành chịu”, cậu nhún vai.
Vũ Lục Hàn đỏ mặt, nghĩ lại chiều qua Hàm Vũ Phong ngang nhiên chiếm trọn ghế, giương mắt thách thức mọi người bằng ánh nhìn sắc sảo dưới mắt kính râm. Lúc đó cô nghĩ, làm như có người muốn ngồi vào chỗ đó lắm ấy! Giờ thì cô chột dạ: có phải hắn biết có người muốn ngồi vào vị trí của hắn, nên giễu võ dương oai không?
“Tiểu Hàn,cậu bận đến mức không cho tôi mời một cốc sinh tố à”, Triệu Dương nhăn mặt phụng phịu. Vũ Lục Hàn ngây ra nhìn cậu một lát, rồi lúng túng cúi đầu.
“Tôi… thật ra cũng phải đi làm thêm…”
“Ồ!”, Triệu Dương kêu lên ngạc nhiên, “Cậu lo xa vậy sao!”
“Không… mà…”, Vũ Lục Hàn đưa tay gãi đầu, chợt nhận ra điều gì đó, “Này… thật ra cậu.. cậu ít tuổi hơn tôi mà?”, cô reo lên. Đôi mắt Triệu Dương hơi nheo lại, lộ rõ một sự ngạc nhiên xen lẫn hoang mang.
“Sao… lại thế?”, cậu con trai lúng túng hỏi lại, mặt nghệt ra vì bất ngờ.
“Vì cậu là em ruột Triệu Minh, mà tôi với cô ấy bằng tuổi!”, Vũ Lục Hàn nhoẻn miệng cười khi bắt gặp khuôn mặt ngờ ngệch của cậu. Cậu luôn cười vui vẻ và mang trên mặt vẻ tinh quái trẻ con, hầu như chưa lộ khuôn mặt ngớ ngẩn này ra bao giờ.
“Sao… sao cậu… không nói sớm!”, Triệu Dương tỏ vẻ bối rối, nhìn cô rồi cúi gằm xuống như muốn che giấu sự ngượng ngùng của mình. Vũ Lục Hàn thấy tai cậu dần trở nên ửng hồng.
“Vì tôi chưa có cơ hội!”, cô nheo mắt cười, “Không sao, tôi không để bụng đâu…”
“Thật đáng ăn đòn!”, Triệu Dương lẩm bẩm. Cậu bé này chắc phải tôn trọng chị gái mình lắm, mới thấy xấu hổ đến cỡ đó khi nghĩ mình đã bất kính với người bằng tuổi chị mình. Vũ Lục Hàn chạm nhẹ tay vào vai cậu, xoa xoa dỗ dành.
“Tôi không quan trọng xưng hô đâu, thật đấy!”, cô nhìn Triệu Dương cho đến khi cậu ngước mắt lên nhìn cô.
“Tôi… không quen gọi chị nữa rồi!”, Triệu Dương lí nhí. Điều này càng khiến cô buồn cười.
“Vậy thì cứ xưng hô thế này, miễn sao cậu nhớ tôi hơn tuổi cậu để không làm gì bất kính là được”, Vũ Lục Hàn buông lời trêu ghẹo. Cô bất giác cảm thấy ngạc nhiên khi nhận ra mình vừa trêu chọc một người bạn, và cô thích cảm giác đó.
“Thật tệ..”, Triệu Dương thở dài, “Vậy… tôi mời… Tiểu Lục một cốc sinh tố tạ lỗi được chứ?”
“Tôi…”, Vũ Lục Hàn bất ngờ lúng túng. Cô không phải không muốn có bạn, nhưng chàng trai này đang thể hiện một sự nhiệt tình quá, còn cô lại bối rối giữa việc thoải mái đi theo cậu bạn này hay từ chối để giữ giá. Dù sao họ cũng chỉ mới quen, cô không muốn trở thành cô nàng dễ dãi.
“Thôi mà, ngay căn tin trường mình thôi, tôi rất muốn mời Tiểu Lục uống nước đấy!”, Triệu Dương giở giọng nài nỉ, gọi tên cô một cách buồn cười khiến cô tự nhiên cười toe toét.
“Cũng được”, Vũ Lục Hàn gật đầu rồi ôm chặt chồng sách trong tay, đi theo Triệu Dương. Cậu nhìn một loạt sách trong tay cô, ngạc nhiên thốt lên:
“Tiểu Lục khác quá, bỗng dưng mượn một đống sách! Toàn về thiết kế nữa chứ!”
“Tôi muốn chuẩn bị tốt cho công việc mình sắp có”, cô mỉm cười nhẹ nhàng, “Tôi chưa có nhiều sách về lĩnh vực này nên muốn tranh thủ mượn thêm.”
“Vậy Tiểu Lục thích ngành thiết kế? Thế mà trước kia tôi tưởng Tiểu Lục thích nhiếp ảnh!”
“Tôi thích cả hai”, cô cười hóm hỉnh trong khi đang ghi tên vào cuốn sổ của thủ thư, “Mà hãy bình thường trở lại đi, đừng Tiểu Lục mãi nữa!”
“Tôi… bỗng dưng bối rối quá!”, Triệu Dương nhăn nhó khổ sở, nhét từng cuốn sách vào cặp cô, rồi khóa cặp và ôm lấy nó.
“Hãy xưng hô như cũ đi, tôi thấy hoàn toàn thoải mái”, Vũ Lục Hàn cười tươi nhìn cậu, rồi lấy tiền đặt cọc đưa cho cô thủ thư và kí tên.
“Không, tôi không thể xưng hô ngang hàng với người hơn tuổi mình được!”, Triệu Dương bày khuôn mặt tội nghiệp, đưa lại cặp cho cô và sau đó phụng phịu: “Nếu tôi gọi chị, xưng tôi, thì có bất kính quá không?”
“Không mà!” Vũ Lục Hàn cười động viên, “Nước mình quá phức tạp chuyện xưng hô, phải chăng như ở những nước khác, già, trẻ, lớn, bé, đều dùng một ngôi xưng cả. Dễ chịu biết bao!”
“Mỗi nước cũng có một truyền thống văn hóa riêng, nước ta trọng người lớn tuổi, dù sao tôi cũng không dám bất kính khi cứ nghĩ đến chị Triệu Minh!”, chàng trai răng khểnh trở nên ỉu xìu, như vừa bước hụt khi biết cô bạn mới của mình hơn mình một tuổi.
“Nếu cậu còn thắc mắc chuyện đó thì tôi sẽ là người mời nước cậu đấy!”, cô bật cười. Vũ Lục Hàn cũng nhận ra, gần đây cô rất hay cười và thoải mái khi nói chuyện với cậu con trai này. Không gượng gạo và lo sợ như lúc đối đáp với hắn. Hắn luôn áp chế người đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng đến phát sợ, cứ như thể hắn luôn đọc được ý nghĩ của người đang nói chuyện với mình vậy. Thế nhưng, có những lúc hắn lại rất thoải mái, đặc biệt là khi hắn cười nhẹ và nói những câu như đang ngầm đá xoáy cô. Hoặc như khi hắn tỉnh bơ nói rằng không ăn nữa, bắt cô đổ đi, mà thật ra là muốn ngầm ép cô phải ăn hết. Cô không thể hiểu nổi suy nghĩ và tính cách của hắn, giống như câu ví von vậy, Hàm Vũ Phong chính là một lỗ đen vũ trụ. Vũ Lục Hàn bỗng giật mình: có phải mình vừa nghĩ đến Hàm Vũ Phong không?
“Chị… chị định làm công việc gì vậy?”, Triệu Dương thay đổi cách xưng hô, giọng nói có phần rụt rè. Vũ Lục Hàn bật cười, nhìn cậu:
“Tôi đang chuẩn bị thử việc thiết kế thời trang. Nếu ổn, có lẽ ra trường tôi sẽ làm lâu dài”
“Tuyệt quá!”, Triệu Dương cười tít mắt, “Chị Triệu Minh cũng theo ngành thời trang đấy, hai người nên làm quen nhau đi!”
“Vậy hả”, cô khá bất ngờ khi biết Hội trưởng Hội Học sinh lại có đam mê thời trang. Triệu Minh luôn xuất hiện với hình ảnh giản dị nhất, mái tóc đen thẳng nhưng bóng mượt được buộc cao trên đỉnh đầu, cặp kính gọng đen tròn choán gần hết khuôn mặt nhỏ, và bộ đồng phục gillet xanh luôn được là phẳng chỉnh chu trên người. Triệu Minh thể hiện là người luôn có trách nhiệm trong công việc, khả năng chỉ huy giỏi và hơi nghiêm nghị. Nhưng cũng là thuyết phục khi Triệu Dương có thể thần tượng và yêu quý chị mình như vậy.
“Nào, ngồi xuống đây!”, Triệu Dương nhanh nhẹn kéo ghế ra để cô ngồi xuống rồi chạy lại quầy gọi đồ uống. Vũ Lục Hàn nhìn theo cậu, khẽ cười khi bỗng dưng có người quan tâm và nhiệt tình với mình như vậy.
Điện thoại rung lên, Vũ Lục Hàn nhanh chóng nhìn thấy tên Hàm Vũ Phong. Đó là một tin nhắn.
“Tan học tự về nhà cô. Hôm nay tôi không đón được, xin lỗi”
Vũ Lục Hàn ngây người. Có phải hắn nói “về nhà cô”? Có thật là hắn cho cô về nhà ngay ngày hôm nay? Cô có cần gọi lại cho hắn để xác nhận?
“Gì vậy?”, Triệu Dương trở về với hai cốc sinh tố bơ xanh mát trên tay. Vũ Lục Hàn nhìn cậu, lập tức cười che giấu.
“Không có gì, tin nhắn rác!”, cô cười xuề xòa, đón lấy cốc nước của mình.
“Nè, tôi nói điều này mong chị không giận”, Triệu Dương chống tay lên bàn, “Nhưng đã có một số người khuyên tôi không nên chơi với chị, bởi chị… nguyên văn nè, khép kín và lập dị!”
Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn cậu. Khép kín, đúng thôi, nhưng lập dị? Cô cảm thấy mình là người tẻ nhạt và nhàm chán nhất thế gian, ngày nào cũng làm những công việc giống nhau, sao có thể là người “lập dị”?
“Họ nhận xét chị quá lạnh lùng”, Triệu Dương bật cười, “Khó gần nữa, nên nói chuyện với chị như nói chuyện với bức tường!”
Thật éo le! Vũ Lục Hàn thầm cảm thán, tôi mà là người lạnh lùng, thì loại như Hàm Vũ Phong có lẽ phải đến từ kỷ băng hà mất!
“Cậu… nghĩ thế thật à”
“Không, tất nhiên là không!”, cậu con trai cười lớn, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng, “Họ không có ai tiếp xúc với chị nên không biết chị là người ngại giao tiếp! Chị cũng khá thân thiện đấy chứ, nhưng đúng là chị rất khép kín và không năng động. Nhưng tôi lại thích người như vậy hơn..”
Vũ Lục Hàn thấy tai mình hơi nóng, lần đầu tiên có một chàng trai nói rằng cậu ta thích tính cách của cô. Vũ Lục Hàn cười dè dặt.
“Không như mọi người nói đâu…”, cô cúi xuống cười, “Tôi không thích kết bạn nên cũng không quen phải sống cởi mở…”
“Vì sao chị lại không thích kết bạn?”, Triệu Dương khoanh tay trước ngực, đặt lên bàn và hơi nghiêng người về phía cô. Vũ Lục Hàn cười nhẹ.
“Ít bạn thì ít mâu thuẫn, ít ganh tị, ít cạnh tranh”
“Bạn bè mà cũng sợ ganh tị với cạnh tranh sao?”, cậu con trai trước mặt cô cười ngạc nhiên. Chưa bao giờ cậu gặp người nào đó có quan niệm về tình bạn sai lệch như thế này.
“Tình bạn là thứ mong manh. Chỉ cần cùng thích một chàng trai thôi thì mọi thứ sớm muộn cũng tan vỡ”, Vũ Lục Hàn cúi đầu. Dù cô chưa từng có bạn, nhưng cô đã lặng lẽ chứng kiến rất nhiều tình bạn tan vỡ. Tuy không phải ai cũng vậy, nhưng cũng đủ in sâu vào tâm trí cô một nhận thức không tốt về thế nào là tình bạn thân thiết. Bởi thế, cô không muốn có bạn.
“Vậy hả… May vì tôi là con trai”, Triệu Dương bỗng bật cười. Vũ Lục Hàn nhìn cậu ngớ ngẩn.
“Thì chúng ta sẽ không cùng thích một người con trai đâu!”, cậu giở giọng hài hước. Vũ Lục Hàn phì cười. Cậu ta luôn biết nói đùa vào những lúc cần thiết.
Điện thoại Vũ Lục Hàn rung lên lần thứ hai. Một tin nhắn nữa, từ Hàm Vũ Phong.
“Tôi sẽ chờ cô, như mọi khi.”
Vũ Lục Hàn bất giác mỉm cười. Cô không nhận ra mình vừa cười nữa. Bằng cách nào đó, hắn ta cũng sắp xếp được công việc. Như vậy, Vũ Lục Hàn không được về nhà mình hôm nay. Như vậy, vì sao cô lại mỉm cười?
“Gì vậy?”, Vũ Lục Hàn giật mình nhìn lên khi nghe Triệu Dương hỏi. Cô nhận thấy hai má mình nóng ran.
“À, không có gì”, cô đáp bừa, “Anh trai tôi nhắn tin”
“Chị có anh trai hả?”, cậu nhướn mày hoài nghi. Đương nhiên là không, làm gì có ai nhận tin nhắn của anh trai lại mỉm cười, hai má ứng đỏ?
Thế nhưng Vũ Lục Hàn vẫn gật đầu một cách ngây ngốc.
“Có phải… là người ngoại quốc hôm qua không?”, Triệu Dương tỏ ý dè dặt nhìn cô. Vũ Lục Hàn nhìn cậu ngạc nhiên, rồi cúi đầu mỉm cười.
“Anh ấy là người lai. Mẹ anh ấy là người nước ngoài”, cô đáp, rồi cười tủm tỉm uống một ngụm nước. Triệu Dương không đáp, gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.
“May đó”, cậu nói, “Nếu người đó mà theo đuổi chị thì chắc cả đời không có thằng con trai nào dám đến gần chị luôn!”
“Sao lại thế”, cô cười giả ngốc.
“Nhìn anh ta như thế cơ mà!”, cậu cười nửa miệng chậm rãi, “Đi đến đâu, bọn con gái xuýt xoa đến đó. Con lai mà, bao nhiêu cái đẹp phô hết lên mặt, mấy chị gái có dịp mơ tưởng đến Justin Timberlake hay David Henrie”
“Anh ta không đẹp như thế đâu!”, Vũ Lục Hàn bật cười, “Nói chung cũng giống như bao chàng trai ngoại quốc khác, cũng hao hao nhau thôi mà!”
“Thật chứ? Chị không thấy anh trai chị đẹp à? Bọn con trai trong trường cũng phải thán phục mấy cái cơ bắp và tướng tá của anh chị đấy, còn cái mặt thì vài người bảo nhìn thấy lúc bỏ kính rồi, đẹp. Mà, con trai ít khi thán phục vẻ đẹp của nhau lắm, đó là trò của tụi con gái. Một khi đã phải khen đẹp nghĩa là… ừm… anh ta cũng có nam tính thật!”, Triệu Dương trình bày một lèo, nhưng lại ậm ừ tỏ vẻ không mấy quan tâm. Vũ Lục Hàn phì cười, lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhưng hai người là anh em vì sao anh ta lại là con lai?”, cậu con trai răng khểnh hỏi một câu khiến Vũ Lục Hàn khựng lại trong giây lát. Rồi cô cười gượng gạo.
“À… anh ấy là… con của bác tôi! Bác trai lấy vợ nước ngoài!”, cô chống chế. Triệu Dương nheo mắt cười, khẽ gật đầu.
Tiếng chuông vào tiết cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai. Vũ Lục Hàn vội vàng đứng dậy, lúng túng đeo cặp và nhìn cậu đầy ngại ngùng:
“Tôi có tiết, phải đi bây giờ. Hẹn gặp cậu sau nhé!”
Triệu Dương gật đầu với một nụ cười, cô lập tức ra khỏi căn tin là chạy thẳng lên lớp. Thực chất, đây là tiết thể dục. Bình thường Vũ Lục Hàn luôn thu dọn sách vở rồi từ thư viện đi thẳng về nhà, bởi cô được đặc cách khỏi môn thể dục vì tháng trước được giải cao môn cờ vua. Cô biết mình yếu thể chất nên luôn chọn môn cờ vua nhẹ nhàng, chỉ cần dùng não, và quan trọng là không cần phải làm bạn với đối thủ. Nhưng hôm nay Vũ Lục Hàn lại ôm cặp lên lớp, ngồi yên vị chờ đợi tiết thể dục. Hàm Vũ Phong không biết cô hay về sớm, còn Triệu Dương chắc chắn sẽ sẵn sàng bỏ tiết chỉ để ngồi uống nước với cô lâu hơn. Vũ Lục Hàn không muốn nói những chuyện riêng tư quá nhiều, cô sợ rằng bản thân sẽ buột miệng ra điều gì đấy.
Ngay khi Vũ Lục Hàn bước vào lớp, lớp học dường như im lặng đi một chút. Đúng rồi, vì mình được đặc cách thể dục hết tháng này mà giờ lại ở đây, họ chỉ lạ thôi, cô tự nhủ. Vũ Lục Hàn lặng lẽ về đúng chỗ ngồi của mình, đầu cúi thấp vì biết rất nhiều người đang nhìn theo. Vừa ngồi xuống, giọng nữ phía trên quay xuống niềm nở:
“Hôm nay người yêu cậu không đón nữa hả?”
Vũ Lục Hàn ngơ ngẩn nhìn cô gái bàn trên, khẽ nhíu mày:
“Không phải người yêu!”
“Không phải người yêu mà ngày nào cũng đưa đón, hôm qua còn đi theo vào tận hội trường! Cậu còn ngại gì nữa, hay vẫn còn tiếc anh chồng hụt!”, cô nàng lớp trưởng ngồi cách đó không xa lên giọng mỉa mai. Vũ Lục Hàn cúi gằm mặt lắng nghe những tiếng cười râm ran hưởng ứng.
“Cô tham quá đấy! Có người yêu như vậy rồi mà vẫn còn đi tán tỉnh học sinh mới! Mấy con bé năm nhất, năm hai, năm ba là ghét cô lắm đấy! Lúc nãy tôi còn thấy cô ta được cậu nhóc đó mời nước cơ!”, một nữ sinh khác phía sau cô chanh chua. Vài nam sinh ồ lên.
“Bà già lái phi công trẻ!”
Sau những tiếng cười cợt nhả, Vũ Lục Hàn trở thành trung tâm cuộc trò chuyện. Họ thêu dệt hàng loạt những câu chuyện vô lý về cô, còn cô chỉ biết ngồi im lặng, cúi gằm mặt. Hai má cô ửng đỏ, cô đã biết cuộc sống của mình sẽ không còn như trước, nhưng không nghĩ được rằng nó lại tệ đi đến mức này. Vũ Lục Hàn luôn cẩn thận với những chuyện riêng tư, tự cuộn tròn khép mình lại cũng vì muốn bảo vệ sự riêng tư ấy. Vậy mà, bất chấp cố gắng của cô, người ta vẫn dễ dàng lấy chuyện riêng của cô ra thêu dệt, làm trò đùa, mua vui cho họ. Vũ Lục Hàn cúi gằm bất lực. Làm sao có thể ngăn được người khác nói xấu mình?
“Chuyền bóng đi!”, một nữ sinh hô to rồi chắp hai bàn tay, đập quả bóng bay thẳng lên trời. Vũ Lục Hàn ngớ ngẩn nghĩ rằng cả lớp vẫn học cờ vua, ngáp ngủ trước mỗi thế cờ được giải trên cái bảng gỗ treo tường. Không ngờ đã chuyển sang môn bóng chuyền từ cuối tháng trước. Đồng nghĩa với việc Vũ Lục Hàn không còn được đặc cách nữa. Cô lúng túng đứng ở góc sân, hi vọng rằng không ai để ý.
“Bóng kìa!”, lớp trưởng hô lên, rồi lao ra đỡ lấy bóng. Sau cú đập bóng lệch của lớp trưởng, quả bóng bay ngược về phía sau, lao thẳng vào đầu Vũ Lục Hàn. Cô loạng choạng lùi về phía sau, vấp phải bồn cây và ngã ngửa. Cái đầu còn choáng bởi cú đập bóng, Vũ Lục Hàn không nhận ra khuỷu tay mình trầy xước khi quẹt vào bồn xi măng trồng cây hoa cúc. Thay vì chạy đến đỡ cô gái nhỏ ngồi dậy, nữ lớp trưởng lại bật cười thích thú, kéo theo vài đứa học sinh hưởng ứng cười theo. Vũ Lục Hàn ngồi im thin thít, đầu cúi gằm, mắt nhắm lại để định hình cơn đau. Chỉ đến lúc này, Vũ Lục Hàn mới thấy khuỷu tay mình đau nhức. Phòng thể chất của trường chỉ đủ cho năm cặp đôi học khiêu vũ, không đủ tiêu chuẩn cho cả một lớp gần năm mươi người chơi bóng chuyền, vì thế các lớp học bóng chuyền phải chơi ở sân trường. Nếu chơi tại phòng thể chất, có lẽ ít nhất Vũ Lục Hàn sẽ không vấp ngã, đau ê ẩm và trầy xước hết cánh tay. Cô nghĩ mình đã ngồi rất lâu mới cảm thấy hết choáng váng. Vũ Lục Hàn hít thở thật sâu, rồi bám vào bồn xi măng để đứng dậy. Cơn đau trên đầu cô tụ lại một chỗ, tím bầm và nhức nhối. Vũ Lục Hàn choáng váng tựa vào tường, đôi mắt nhắm nghiền vì đau, khi mở ra đã đục mờ bởi nước. Vũ Lục Hàn lấy tay quẹt nước mắt, ngó quanh toan tìm chỗ rửa vết trầy xước, bỗng sững người lại, trái tim dường như ngừng hoạt động.
Trước mặt cô chính là Hàm Vũ Phong. Với áo phông đen, quần motorbike leather và đôi giày Dr.Martens cao cổ. Trông hắn như vừa trở về sau một chuyến đi phượt. Và không hiểu bằng cách nào, Hàm Vũ Phong có thể vào trường, đến thẳng nơi lớp cô đang học thể dục. Vũ Lục Hàn sững sờ nhìn vào mắt hắn, màu nâu khói lạnh lùng sắc lẹm thể hiện rõ một sự không hài lòng.
“Sao lại học giờ này? Tôi đã nói tôi có thể đón cô như mọi khi rồi mà?”
Vũ Lục Hàn nuốt khan. Vì sao anh biết tôi về sớm? “Lớp không học cờ vua thì tôi không được đặc cách nữa.”
“Từ giờ sẽ được đặc cách. Đi về!”, hắn không buồn để ý đến Vũ Lục Hàn co rúm vì đau nhức, nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Vũ Lục Hàn nhăn nhó nhưng không dám kêu, líu ríu chạy theo phía sau. Thầy giáo thể dục từ đâu bỗng xuất hiện, đi đến chặn Hàm Vũ Phong. Hắn buông tay cô, tiến lên vài bước đủ để cô không nghe thấy mình, rồi nói vài câu với giáo viên thể dục. Thầy thể dục mọi ngày nghiêm nghị như vậy, nhưng vì một lí do gì đấy, đã để học sinh Vũ Lục Hàn ra khỏi cổng trường cùng với người lạ Hàm Vũ Phong. Cô rất muốn hỏi, nhưng sự hờn giận vô cớ trong lòng chỉ khiến cô thấy không muốn đến gần hắn. Hàm Vũ Phong làm bằng cái gì mà lại vô tâm như thế nhỉ, nhìn cô như vậy mà không phản ứng gì khác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.