Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 98
FrostArcherAshe
22/02/2016
Hàm Vũ Phong gấp tờ giấy lại, quyết định thật nhanh và gọi điện cho Hoàng Lâm.
“Cậu có rảnh để đi uống một ly không?”
“Cậu? Vào giữa giờ hành chính? Chà, nghiêm túc đấy hả…”, Hoàng Lâm ngẩng dậy khỏi đống giấy vẽ, nhếch miệng cười, “Được thôi, đến đón tôi ở công ty nhé?”
Rồi Hoàng Lâm ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch lon bia.
“Cậu thay đổi rồi!”, Hoàng Lâm thốt lên khi nhìn thấy bạn mình với chiếc Bugatti bên ngoài cửa công ty. Cậu nhìn hắn một lượt, nhướn mày.
“Thứ nhất, cậu không mặc áo sơ mi. Thứ hai, cậu không đeo cravat. Thứ ba, cậu không đi giày da! Chuyện gì đã diễn ra vậy…”
Hàm Vũ Phong phì cười, đeo vào mắt kính râm Ray-Ban. “Chẳng phải áo phông và giày Palladium thoải mái hơn suit Armani và giày da đóng bộ ư?”
“Cậu… thứ gì đã biến đổi cậu?”, Hoàng Lâm trợn mắt nhìn kẻ vừa thốt ra câu nói lạ đời, “Tôi và Mike đã cá với nhau cậu sẽ đóng bộ như thế cho đến lúc già!”
“Nào, tôi mới hai mươi lăm thôi”, hắn thoải mái nhếch môi. Hắn chỉ không muốn làm “ông chú” của Vũ Lục Hàn thôi…
“Vậy.. chuyện gì đủ nghiêm trọng để ngài Adam bỏ công việc rủ bạn uống rượu trong giờ hành chính vậy?”, Hoàng Lâm mỉa mai. Cậu biết thừa hắn có “mục đích”; hắn luôn khẳng định, hắn làm bất cứ điều gì cũng có mục đích.
“Cậu hiểu ý nhanh đấy”? hắn vẫn nhìn thẳng đường, “Nói thật thì tôi tìm ra một số giả thiết liên quan đến sự việc hôm qua. Tuy nhiên vẫn có một vài khúc mắc, tôi không muốn Vũ Lục Hàn biết, không muốn gợi lại chuyện. Cậu và Chu Bạch Thảo là hai người biết chuyện đầu tiên, vì thế tôi muốn hỏi cậu vài thứ…”
“Chà, cậu thành thám tử hay cảnh sát điều tra vậy?”, Hoàng Lâm bật cười, “Đó chỉ là một tai nạn!”
“Không đâu”, hắn gạt cần số, chuẩn bị dừng lại trước quán bar nhỏ ven đường, “Tôi có một vài nghi ngờ đủ để tin rằng có người cố ý hãm hại gia đình Vũ Lục Hàn, hoặc chỉ một mình Vũ Lục Hàn.”
“Cậu nói gì nghiêm trọng vậy?”, Hoàng Lâm tắt nụ cười, “Cậu không xúc động quá chứ?”
“Không đâu”, hắn dừng xe, mở cửa, “Nghe xong cậu sẽ phải ngạc nhiên đấy.”
Triệu Dương lần thứ hai để trắng tờ giấy thi. Cậu không thể tập trung vào môn thi, hay bất cứ thứ gì. Tội lỗi đang dằn vặt cậu. Nỗi sợ hãi đang gặm nhấm cậu. Cậu là người một phần gây nên thảm họa, cậu khiến Vũ Lục Hàn mất mẹ. Cậu nhớ, khi bố mẹ li thân và mẹ chuyển đi, cậu đã khóc ròng mấy đêm liền và liên tục gọi điện cho mẹ. Dù cậu có là một nhóc con, thì cảm giác bỗng dưng mất đi một người mình yêu thương nó ám ảnh cả đến tận bây giờ, khi cậu đã hai mốt tuổi. Bây giờ cậu vẫn có thể gặp mẹ, người cũng đã tìm được hạnh phúc mới, có gia đình riêng. Nhưng với Vũ Lục Hàn, cô vĩnh viễn không thể gặp lại mẹ nữa. Triệu Dương đã khiến cô không bao giờ được gặp lại mẹ nữa. Cứ nghĩ đến đó, cơ thể cậu run lên bần bật. Không thể cứ mãi sống trong cảm giác này. Cậu không thể mãi trốn chạy. Người đàn bà kia nói ả có thừa sức đổ tội cho cậu. Nhưng chẳng phải, cậu đang là người có tội sao? Triệu Minh gần như không nói chuyện với cậu, cậu cũng quá nặng nề để mở lời với chị gái. Cậu phải làm gì? Chẳng có gì dễ chịu khi phải thú nhận. Vũ Lục Hàn không đi học. Triệu Minh cũng không đi học. Hai cô gái chăm chỉ nhất trường đều không đi học. Và Triệu Dương nghĩ rằng tất cả đều do mình.
Được rồi, Triệu Dương vò đầu, đập trán xuống bàn và ôm đầu bằng cả hai tay. Tối nay, cậu khó khăn hít thở. Cậu sẽ thú nhận tất cả, vào tối nay.
“Đây là tất cả những gì cậu nghĩ ra chỉ trong một buổi sáng ư?”, Hoàng Lâm nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi chép của hắn, đoạn liếc mắt sang bạn mình, “Cậu quả thật điều tra nhanh hơn thám tử rồi!”
“Tôi chưa điều tra cái gì”, hắn đặt ly rượu xuống bàn, “Đây là những gì tôi có thể nghĩ ra. Tóm tắt lại, mọi chuyện có thể diễn ra như thế này: Emily thuê người, hoặc có thể nhờ vả người quen – mà tôi không cho rằng khả năng nhờ vả xảy ra vì cô ta chẳng quen ai ngoài tôi – đến nhà Vũ Lục Hàn vào đêm hôm trước. Với mục đích gì không rõ, tuy nhiên tôi cho rằng người được thuê sẽ tìm cách giấu, tệ hơn là bắt cóc Vũ Lục Hàn để Emily tạm thời thay thế vị trí của cô ấy. Có lẽ cô ta chỉ định đóng giả Vũ Lục Hàn cho đến khi tôi đến đón thì sẽ thả ra. Dù sao, kế hoạch thất bại khi mẹ Vũ Lục Hàn bỗng nhiên thức dậy và nghe thấy tiếng động. Có thể bà nghĩ là con gái bà, nên không đề phòng gì, mở cửa phòng ra ngoài xem xét. Người được thuê để bắt cóc Vũ Lục Hàn bị phát giác, còn bà Vũ quá bất ngờ khi thấy người lạ trong nhà, bị kích động và lên cơn đau tim. Đến khi đó, bố con Vũ Lục Hàn chạy ra ngoài và gọi cấp cứu. Từ lúc gọi điện cho đến khi xe cứu thương đến, có thể kẻ được thuê trốn đâu đó trong nhà, đợi nhà họ Vũ đi mới bỏ trốn. Khả năng cao rằng kế hoạch chỉ cần bắt Vũ Lục Hàn đi khỏi, cuối cùng lại khiến cả nhà họ Vũ đi khỏi, nên người được thuê vẫn gọi điện báo cho Emily? Nhận được tin báo, Emily đến nhà họ Vũ và thoải mái giả danh Vũ Lục Hàn, đợi tôi đến đón ra sân bay. Trong khi đó, Vũ Lục Hàn và bố cô ấy đang ở bệnh viện. Nghe có vẻ phi lý, nhưng những điều này cộng với lời kể lại của Vũ Lục Hàn, tôi chỉ nghĩ được vậy…”
“Chỉ ư? Chỉ nghĩ được vậy ư?”, Hoàng Lâm trợn mắt, “Cậu đúng là quái vật, tôi còn chẳng nghĩ ra được, là tôi thì tôi thuê thám tử luôn rồi!”
Hàm Vũ Phong nhếch môi.
“Nghe cũng không phi lý đâu”, Hoàng Lâm đọc lại tờ giấy lần nữa, “Nhưng… cô gái Emily đấy, cô ta liệu có liều đến mức nghĩ ra được chừng ấy thứ không? Ý tôi là… bắt cóc một cô gái giống mình ngay trong nhà cô gái đó để thay thế cô ấy? Có vẻ điên rồ?”
“Chỉ điên thôi à?”, Hàm Vũ Phong bật cười, “Cậu không muốn tưởng tượng ra cô ta lúc bị tôi phát giác ở sân bay đâu. Cô ta khiến Mike phát điên theo. Lần nào cô ta cũng khiến Mike phát điên, cứ như Mike không thể hít thở chung khí O2 với cô ta vậy…”
“Mike biết cô gái đó từ trước à?”
“Tôi đã từng đưa cô ấy đến nhà Mike chơi, và chúng tôi double-date vài lần”, hắn đẩy ly rượu rỗng về phía bartender, “Nhưng ngay sau lần đầu gặp Emily, Mike nói với tôi rằng cô gái ấy dường như đang có ý định… tán tỉnh cậu ấy. Cậu ấy không dám nhìn vào mắt cô ta, vì mỗi khi nhìn, cậu ấy cảm thấy cô ta đang cố nói một điều gì đó, hoặc cố tỏ ra sexy…”
“Có chuyện ấy ư?”, Hoàng Lâm xoe tròn mắt nhìn. Khóe miệng của hắn lại nhếch lên, hắn nheo mắt nhìn về phía trước.
“Khi đó tôi đã nổi giận với Mike, cả một tuần dài. Tôi nghĩ cậu ta không thích người yêu lúc ấy của mình nên mới nói những thứ gây chia rẽ như vậy. Chẳng hiểu sao tôi lại không tin cậu ấy mà để ý kĩ hơn… Cuối cùng cũng sáng mắt!”
“Vậy là… cậu yêu một cô nàng lẳng lơ nhưng lại nghĩ cô ấy trong sáng, hiền lành?”, Hoàng Lâm gật gật đầu, uống một ngụm rượu xong liền phá lên cười.
“Haha, cười đi”, hắn chẳng hề nổi giận, “Emily vốn không nhận được giáo dục từ gia đình hay nhà trường, cô ta cũng chẳng được yêu thương. Tôi cứ nghĩ mình đã thay đổi được cô ấy, nghĩ rằng cô ấy là người vượt lên được khỏi nỗi đau bị bỏ rơi của mình mà phấn đấu, vì tôi…”
Hắn ngửa cổ uống nhanh ly rượu.
“Nhưng thật ra… Cô ấy lúc nào cũng thích đóng kịch như vậy. Thích tỏ ra là một người khác. Chúa ơi, cô ta tán tỉnh bạn thân của tôi!”
“Thôi được rồi…”, Hoàng Lâm vỗ vai hắn, “Qua rồi, cậu đã có Vũ Lục Hàn. Tôi thì tin Vũ Lục Hàn là người chung thủy, vì cô ấy chẳng lung lay trước ai cả, ngoài cậu!”
“Vũ Lục Hàn từng rất thích Từ Thiên”, hắn hạ giọng xuống, y hệt một cậu bé đang ghen tị với người chị được mẹ cưng chiều, “Lại còn so sánh tôi với tên bác sĩ ấy nữa! Thật buồn cười, tôi không thể chịu được khi thấy tên đó cứ sán lại gần bé yêu của tôi…”
“Sởn gai ốc rồi”, Hoàng Lâm rùng mình, đẩy vai hắn ra xa. Say rồi, nói lung tung như vậy là say rồi.
“Cậu có muốn về công ty tiếp tục làm việc không? Hả ngài CEO Adam?”
“Nói chuyện như dở hơi”, hắn bật cười, “Tôi quên mất mục đích chính tôi đến gặp cậu rồi.”
“Tôi và Chu Bạch Thảo là người đầu tiên gặp Vũ Lục Hàn ngay sau sự việc, cậu sẽ cần giấy, bút và máy ghi âm đấy.”
“Đầu tôi vẫn hoạt động tốt dù có say”, hắn cười, xoay người nhìn Thư Sinh, “Nói đi. Anh Hoàng, anh đã biết những gì?”
“Chúng tôi… Ý tôi là tôi và Chu Bạch Thảo, gặp cô ấy ngồi ở cửa phòng phẫu thuật tầm sáu giờ. Chúng tôi tưởng cô ấy đi cùng mọi người rồi nên không tin lắm, nên đã xem giờ rất kĩ, tôi nhớ rất rõ. Vũ Lục Hàn khi đó như kẻ mất hồn vậy, a zombie, ngồi bất động luôn. Khóc chẳng khóc, nói chẳng nói. Nên chúng tôi hỏi bác Vũ. Bác nói cứ khoảng ba giờ hơn buổi đêm vợ bác lại thức dậy đi vào vệ sinh. Đêm nào cũng thế nên bác quen rồi, đếm số lần thức dậy của vợ là biết mấy giờ. Từ lúc phát hiện bác gái phát bệnh cho đến khi xe cấp cứu đến nơi cũng mất nửa tiếng….”
“Từ viện về nhà cũng mất nửa tiếng. Vậy là… bốn giờ?”, hắn bất chợt ngắt lời. Thư Sinh gật đầu.
“Tôi cũng tính ra khoảng bốn giờ. Lúc chúng tôi gặp bố con Vũ Lục Hàn thì bác gái mới chỉ vào phòng mổ chừng năm phút thôi. Bác trai bảo may mắn đêm đó viện không đông, lại có tận ba quả tim mới được hiến tặng cho bệnh viện nên Từ Thiên làm ngay xét nghiệm thử độ hợp của tim từ lúc nhìn thấy bà Vũ. Bác trai có nhắc lại là tuần trước, Từ Thiên dặn phải giữ không cho bác gái kích động, tim bác gái còn yếu sau vụ sốc điện. Từ Thiên có vẻ nhận ra ngay bác gái cần phẫu thuật nên xử lí khá nhanh. Bác Vũ nói, Từ Thiên chỉ khẳng định mức độ thành công sáu mươi phần trăm. Anh ta lo sợ rằng bác gái không qua được…”
“Vậy… cậu có biết gì nữa không?”
“Không, sau đó tôi chỉ muốn tìm cách liên lạc cho cậu. Cả Chu Bạch Thảo và Vũ Lục Hàn đều không mang theo điện thoại.”
“Vậy là hợp lí rồi”, Hàm Vũ Phong giật lại tờ giấy mình ghi chép, “Lúc năm giờ tôi thức dậy và gọi điện vào máy của Vũ Lục Hàn. Có người nghe máy, người đó quả thực là Emily.”
“Cô gái đó liều thật!”, Hoàng Lâm cười khúc khích, “Có phải những người đẹp thường thần kinh bất ổn không? Không thể tin tôi đã định tán tỉnh cô ta đấy…”
“Đừng nói vậy. Những người quá xinh đẹp, hoặc không thể phát triển khiếu hài hước, hoặc không thể phát triển nhân cách.”
“Cậu nói gì vậy? Chu Bạch Thảo là người có nhân cách vô cùng tuyệt vời!”, Hoàng Lâm đấm nhẹ vào vai hắn. Hắn lườm cậu.
“Nhưng Tiểu Bạch Thảo chẳng hề hài hước chút nào. Tôi sẽ bảo vệ luận điểm của mình.”
Hoàng Lâm hục hặc cười, tự mình cụng ly với hắn và uống liền một hơi.
“Này..”
“Gì thế?”
“Cậu… làm chuyện ấy với Bạch Thảo rồi à?”
Hoàng Lâm sững sờ trong năm giây đồng hồ. Rồi cậu đập mạnh tay xuống bàn, mắt trợn trừng dữ tợn.
“Thằng khốn tóc đỏ kia đã kể cho những ai rồi???”, cậu toan túm cổ áo hắn nhưng bị hắn chộp được cổ tay, “Chúa ơi, hắn ta đúng là thằng khốn…”
“Thôi nào…”, hắn phớt lờ cơn bùng phát của cậu, ấn cậu xuống ghế, “Mike chỉ mới nói cho tôi biết thôi. Vậy là thật hả?”
Hoàng Lâm yêu cầu thêm ly rượu nữa, chống cằm.
“Phải.”
“Thật bất ngờ”, hắn chỉ nói vậy. Hắn thật sự chẳng biết nên trả lời thế nào.
“Thực ra… Đêm hôm kia…”
“Đêm hôm kia?”, hắn trợn mắt lên. Bọn họ… lần thứ hai ư?
“Đêm… đêm hôm kia là lần thứ ba…”, Hoàng Lâm ngập ngừng, “Quả thật tôi cũng không hiểu nổi mình… Lần nào cô ấy và tôi cũng bảo nhau, đây là lần cuối, nhưng rồi chẳng có lần cuối nào cả…”
“Lạy Chúa”, hắn lẩm bẩm, “Nó xảy ra như thế nào?”
“Lần đầu là khi bọn tôi đều say. Lần thứ hai xảy ra khi Chu Bạch Thảo để vuột mất cơ hội đến Pháp. Cô ấy khóc và gọi điện cho tôi. Chúng tôi đi ăn, sau đó thì… Lần thứ ba, cũng là hôm kia, cô ấy đến văn phòng của tôi và thông báo hè này cô ấy sẽ đi Mỹ, một vũ đoàn ở New York muốn nhận cô ấy. Tôi… cũng chẳng biết nữa. Cô ấy nhảy lên, ôm chầm lấy tôi. Khi tôi kịp định hình lại thì cô ấy đã kẹp giữa tôi và cái ghế salon rồi…”
“Ở ngay văn phòng của cậu?”, hắn bàng hoàng hô lên. Hàm Vũ Phong chưa bao giờ dám tùy tiện đến thế.
“Chúa ơi, đó là buổi chiều tối rồi. Công ty chỉ còn tôi và mấy bác bảo vệ. Gần đây tôi nhận dự án lớn, ở luôn tại văn phòng, không về nhà…”
“Cậu làm tôi sốc thật sự đấy”, Hàm Vũ Phong thật lòng nói, uống cạn ly rượu và đẩy về cho bartender, “Cậu không sợ sẽ có… một vài thứ thay đổi ư?”
“Nó đã xảy ra rồi.”
“Cái gì xảy ra?”
“Một vài thứ mà cậu nói”, Thư Sinh cũng uống sạch rượu và đưa cho bartender để lấy một ly khác, “Tôi nghĩ… hình như tôi đối với Chu Bạch Thảo trên mức bạn bè mất rồi…”
“Ở đây có Gin pha Tonic không?”, hắn lập tức quay phắt người lại hỏi bartender. Người pha chế sau quầy bar gật đầu, hắn yêu cầu hai ly như vậy. Khi còn ở Anh, hắn luôn thích uống những lon gin pha tonic bán sẵn ở các cửa hàng tạp hóa.
“Cậu yêu Chu Bạch Thảo?”, hắn nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lâm. Quả thật, rượu khiến người ta thật lòng với bản thân.
“Tôi nghĩ vậy. Tôi không nghĩ về cô ấy như nghĩ về một người bạn nữa. Tôi cũng… đã ghen đấy, hiểu không? Tôi thậm chí còn chẳng hề ghen với cậu. Nhưng tôi ghen với mấy tên con trai được cô ấy nói chuyện cùng…”
“Rõ là buồn cười!”, hắn bật cười ha hả và Hoàng Lâm chẳng hiểu gì, “Người như Chu Bạch Thảo mà cậu còn phải ghen?”
“Tất nhiên rồi!”, Thư Sinh có chút khó chịu đáp lại, “Tôi có cảm giác… cô ấy thuộc về tôi rồi. Tôi không muốn cô ấy liên quan gì đến ai cả!”
“Cậu thay đổi cách nghĩ quá rồi!”, hắn sung sướng nhận lấy ly gin-tonic, “Trước đây cậu luôn nói cậu là bạn trai hào phóng nhất, người yêu mình muốn đi chơi với chàng trai nào cũng được mà?”
“Nhưng khi ấy tôi tin rằng chẳng có tên con trai nào đủ đánh bật tôi!”, Hoàng Lâm chạm tay vào ly tonic. Mát lạnh. “Bây giờ, bỗng dưng tôi lo sợ… Chu Bạch Thảo không để ý mình! Trước giờ cô ấy đâu có để ý đến tôi?”
Kèm theo câu nói ấy là một cái liếc xéo tới Hàm Vũ Phong. Hắn cười khẩy, nụ cười vô cùng tự nhiên.
“Vậy còn Chu Bạch Thảo? Biểu hiện thế nào? Có hay nhắn tin, gọi điện cho cậu?”
Hoàng Lâm suy nghĩ một lúc. “Một ngày bảy đến tám lần.”
“Vậy có hay rủ cậu đi chơi?”
“Chúng tôi chỉ đi ăn.”
“Khi ở cạnh cậu có hay ngồi gần sát cậu?”
“Có vẻ… Tôi cũng không biết. Này, chúng tôi đã gần gũi quá mức quy định rồi đó…”
“Thế khi nói chuyện có hay nhìn vào mắt cậu nhiều hơn ba giây không?”
“Tôi không biết, có thể có. Tôi không dám nhìn cô ấy lâu hơn ba giây. Chẳng hiểu sao cứ nhìn là lại muốn…”
“Cuối cùng này, đã bao giờ cậu nhận thấy Chu Bạch Thảo có ý muốn hôn mình không?”, hắn hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ tinh quái, uống một ngụm tonic. Cảm giác khoan khoái tràn đầy trong thực quản khi hắn được thưởng thức lại thứ rượu yêu thích của mình.
“Nếu cậu hỏi cô ấy có hay đẩy người về phía tôi không, thì có đấy. Lần nào ngồi cạnh nhau cũng vậy. Nhưng có muốn hôn hay không thì… Tôi không thể khẳng định được.”
“Chúc mừng, cậu không yêu đơn phương rồi. Nếu cậu tiến tới, có thể sẽ nên chuyện đấy…”
“Tôi sẽ không làm gì đâu”, Hoàng Lâm bật ra một tiếng cười, “Tôi không muốn đánh mất tình bạn hiện giờ. Nếu yêu nhau, chúng tôi không thể làm bạn được nữa.”
“Còn lâu cậu mới chịu được nhiều hơn ba ngày”, Hàm Vũ Phong cười như một đứa trẻ với vẻ đắc thắng hiện hữu. “Tôi cá năm mươi đô la.”
“Hào phóng quá!”, Hoàng Lâm cụng ly một lần nữa, “Năm mươi đô la. Đừng hi vọng gì ở tôi!”
“Để xem…”
Hàm Vũ Phong ngửa cổ, để cho gin và tonic chảy dọc khắp cơ thể mình.
“Nói đi.”
Hàm Vũ Phong áp điện thoại vào tai. Đó là Juliano.
“Cô ta đã ra khỏi nhà rồi, thưa ngài.”
“Tốt lắm. Tôi trông đợi ở anh.”
Và hắn cúp máy. Đi trước một bước là tốt.
Quân mã đang tiến lên. Bàn cờ này sắp chiếu tướng được rồi.
Chỉ có điều, chứng cứ. Chứng cứ thế nào? Dù có suy luận được ra đến đâu, không có chứng cứ cũng làm sao kết tội?
Kết thúc một ngày làm việc. Hắn chuẩn bị về nhà với Vũ Lục Hàn. Tuy nhiên trong đầu, hắn chỉ không ngừng tìm kiếm một chứng cứ. Một mẩu giấy? Một mảnh vụn? Phải làm sao để chứng minh Vương Vũ Lam đột nhập trái phép?
Điện thoại kêu lần nữa. Juliano.
“Thưa ngài, tôi đã tìm thấy trong ngăn kéo phòng ngủ một chiếc chìa khóa. Chìa khóa này không vừa bất kì ổ khóa nào trong căn hộ.”
“Phiền anh mang đến ngay cho tôi”, hắn bật dậy, “Hãy tìm kiếm nữa đi, có thể là một… một hợp đồng, một giấy nợ, bất kì thứ gì liên quan đến việc thuê người?”
“Vâng, thưa ngài.”
Để Juliano làm những việc này là trái pháp luật. Tuy nhiên, căn hộ này của hắn cho thuê nên có thể cho rằng hắn có quyền như thế. Hắn thấy mình đã đúng khi không đưa vào hệ thống quản lý số tiền thanh toán thuê phòng mang tên Vũ Lam. Hắn nhận ra hắn không tin tưởng ả, nên quyết định trong vòng ba tháng đầu không đề tên ả vào ô trống chủ căn hộ khi trả tiền thuê nhà. Hắn giống như bỏ tiền túi ra để trả tiền thuê căn hộ cho ả, ít ra hắn khiến ả tin hắn đã làm như vậy. Hắn nghĩ rằng, ba tháng là khoảng thời gian thu hồi căn hộ. Chỉ cần ba tháng yên ổn, đến tháng thứ tư, hắn sẽ thay ả trả tiền thuê căn hộ. Chỉ một bài thử nho nhỏ về lòng tin mà thôi. Rất tiếc, ả đã trượt. Ả không thể lấy lại niềm tin của hắn. Hắn chẳng hề day dứt như lúc mới đưa ra quyết định nữa. Hắn tin rằng hắn vừa đi một nước cờ hoàn hảo.
Trần Hải Minh là người bước ra mở cửa cho hắn. Căn nhà tràn đầy mùi sốt mayonaire.
“Cậu biến chỗ này thành nhà cậu rồi”, hắn khịt mũi, nhăn mặt. Tóc Đỏ toét miệng cười.
“Hôm nay tôi không làm gì cả. Nãy giờ chỉ có hai cô gái thôi.”
Quả nhiên chỉ có Vũ Lục Hàn và Triệu Minh ở trong bếp, nồi đun sôi sùng sục, chảo và thớt đầy trên mặt bếp.
Nhờ có Triệu Minh và Trần Hải Minh, không khí trong nhà vơi bớt phần u ám. Một đám tang đã xảy ra, nhưng mọi cảm xúc buồn đau đều được kìm hãm. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Chúng ta không nên chìm đắm mãi trong nỗi u sầu.
“Anh uống rượu à?”, Vũ Lục Hàn chạy đến cầm lấy áo vest hắn đang cầm trên tay, lo lắng khi ngửi thấy mùi cồn. Không nhiều, má hơi đỏ nhưng có vẻ vẫn rất tỉnh táo. Hắn cười nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hôn lên trán nịnh nọt:
“Một chút. Hôm nay công việc hơi căng thẳng.”
Căng thẳng vì không tìm ra chứng cứ.
“Anh nhớ để ý sức khỏe…”, cô không biết phải nói thế nào, lí nhí khuyên một câu máy móc. Hắn rất ít khi bị ảnh hưởng bởi rượu.
“Anh còn có em, anh sẽ không bao giờ quên điều đó.”
Hàm Vũ Phong tránh thể hiện tình cảm quá nhiều khi nhà cô còn để tang, nhưng vẫn không kìm nén mà ôm cô rất chặt. Chỉ cần thế thôi, Vũ Lục Hàn nghĩ.
Tám giờ tối. Điện thoại của Triệu Minh liên tục reo vang. Cô nàng chỉ nhìn vào màn hình điện thoại mà không có ý định bắt máy.
“Lần thứ ba rồi đó. Sao cậu không nghe máy?”, Vũ Lục Hàn đang ngồi bó gối bên cạnh, tò mò quay sang hỏi. Triệu Minh nhún vai.
“Là Triệu Dương. Mình đã nhắn nó sẽ về nhà muộn tối nay rồi mà nó cứ gọi. Không hiểu học đâu cái kiểu thích kiểm soát ấy nữa…”
“Dù sao thì cậu ấy cũng lo cho cậu mà..”, Vũ Lục Hàn cố gắng xoa dịu. Hình như chị em họ lại cãi nhau rồi, cô buồn rầu nghĩ. Hi vọng không phải vì mình.
Đến lượt điện thoại của cô réo rắt.
“Alo?”
“Xin cậu, đừng ngắt cuộc gọi!”, Triệu Dương, là Triệu Dương. Vũ Lục Hàn đánh nhanh mắt sang Triệu Minh. Cô Chủ tịch nhận ra người gọi, ra hiệu cho cô ngắt máy.
“Tôi sẽ không làm thế… Cậu muốn gì?”
Hàm Vũ Phong đang ngồi ở trong bếp, laptop đặt trên bàn kính, và cốc cà phê vừa mới pha ở bên cạnh. Hắn ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Tôi… tôi có chuyện muốn nói với cậu! Chị Minh cứ nghĩ tôi vẫn đang theo đuổi cậu, không hề muốn tôi gặp cậu chút nào. Tôi đã rất khổ sở…”
“Được… được rồi, tôi vẫn đang nghe đây?”
“Ngắt máy đi!”, Triệu Minh nói thành tiếng, gần như nài nỉ, gần như lao vào cô và giật lấy điện thoại. Nhưng Vũ Lục Hàn nhanh chóng đứng lên, ra giữa nhà. Trần Hải Minh ngồi cạnh cô với chiếc máy tính trên đùi, không cưỡng nổi cũng nhìn cô trong giây lát.
“Tôi có thể đến nhà cậu được không?”
“Bây giờ… e là không tiện…”, Vũ Lục Hàn nhìn quanh khắp nhà. Ba người không muốn gặp Triệu Dương. Bố cô một mình trên gác. Nhà để tang với ảnh mẹ cô trên bàn thờ. Chẳng thích hợp chút nào.
“Xin chị, Vũ Lục Hàn…”, Triệu Dương thay đổi cách trò chuyện, cô cảm thấy cậu ta sắp khóc, “Có ai ở đó cũng được, có người yêu chị cũng được, có Triệu Minh cũng được, có bố chị cũng được, tôi xin chị, hãy để tôi gặp chị. Tôi có điều vô cùng quan trọng, tôi buộc phải nói… Tôi không thể giữ cho mình được nữa!”
Vũ Lục Hàn lúng túng không biết nói gì, cầm điện thoại trong tay, mồ hôi làm ướt điện thoại. Hàm Vũ Phong bước đến cạnh cô, nhìn cô. Chỉ một ánh mắt, cô cũng biết phải làm gì. Vũ Lục Hàn đưa ngay điện thoại của mình cho hắn, và hắn áp lên tai.
“Chào cậu, tôi là Hàm Vũ Phong…”
“Tôi biết, tôi biết…”, Triệu Dương hơi bất ngờ nhưng không hề chùn giọng, “Chị Tiểu Lục đâu, cho tôi nói chuyện với chị ấy!”
“Nếu cậu muốn tán tỉnh Vũ Lục Hàn, tôi e rằng tôi buộc phải cúp máy”, Hàm Vũ Phong lạnh lùng trả lời. Vũ Lục Hàn tuy không nói gì với hắn, nhưng Triệu Minh đã kể hết. Hắn muốn phát điên cũng không được, vì Vũ Lục Hàn cuối cùng cũng chẳng hề bị lung lay. Hắn chỉ cần vậy. Ghen cũng được, nhưng phải trong tầm kiểm soát. Ghen nhưng không mù quáng.
“Không, tôi xin thề, tôi sẽ không nhắc đến một từ yêu nào!”, Triệu Dương khẩn khoản, “Làm ơn… Tôi có thể đến gặp Vũ Lục Hàn không? Đây là chuyện rất quan trọng…”
“Tôi có thể biết được chứ?”
“Nếu anh muốn! Nhưng tôi vẫn phải gặp mặt Vũ Lục Hàn! Xin anh… Tôi phải nói ra, nếu không tôi sẽ không còn đủ dũng khí nữa…”
Hàm Vũ Phong im lặng. Sự im lặng giết chết Triệu Dương. Vào lúc cậu ta gần như tức giận hét lên trong điện thoại, hắn đã bất ngờ lên tiếng.
“Tắt máy đi, tôi sẽ nhắn tin địa chỉ nhà Vũ Lục Hàn. Chị gái cậu đang ở đây. Tất cả chúng tôi sẽ đợi cậu.”
Câu trả lời của hắn làm tất thảy sửng sốt. Vũ Lục Hàn túm vào áo hắn, không nói gì. Hắn đợi cậu ta ngắt máy, nhanh chóng gửi một tin nhắn về địa chỉ đầy đủ của nhà cô. Xong xuôi, hắn đưa lại điện thoại cho cô, dùng ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay của cô và nhìn quanh một lượt, nhìn từ Tóc Đỏ đến Triệu Minh.
“Tôi nghĩ rằng cậu ta cần nói một chuyện rất quan trọng, không phải chuyện ngớ ngẩn như kiểu cậu ta đang sắp chết vì yêu đơn phương một người đã có người yêu. Vì thế, chúng ta cần lắng nghe.”
Hắn xoa đầu cô rồi trở về bên chiếc laptop của mình. Juliano đang nhắn tin trao đổi với hắn về nhiệm vụ mà hắn vừa giao cho. Hắn chờ đợi người Thụy Sỹ của mình, đồng thời chờ đợi Triệu Dương. Hắn có linh cảm, việc mà Triệu Dương sắp nói sẽ giúp hắn gỡ rối – dù không giải thích được sẽ gỡ rối như thế nào. Dù sao hắn cũng sẽ chờ đợi.
Như một thói quen khi làm việc với đối tác, hắn mở sẵn phần “Ghi âm” trên điện thoại của mình.
Nửa tiếng sau, Triệu Dương xuất hiện. Cậu không quá khó khăn để tìm được nhà Vũ Lục Hàn. Cô mời cậu vào nhà, và cậu ngồi ngay vị trí Vũ Lục Hàn từng ngồi trên ghế. Triệu Minh đứng dậy ngay khi em trai mình ngồi xuống.
“Cậu có muốn uống gì không?”, Vũ Lục Hàn hỏi. “Trà túi lọc nhé? Hay cà phê?”
“Làm ơn, đừng!”, Triệu Dương bỗng nhiên gay gắt, “Chị đừng tử tế với tôi nữa. Chị đang hành hạ tôi đấy…”
“Cậu thật buồn cười!”, Trần Hải Minh đang ghé người lên mép tủ kê tivi, bên cạnh Triệu Minh. Cô nàng đang đứng tựa vào chiếc tủ gỗ lắp kính cạnh tủ tivi, khoanh tay lại, nhìn em trai đầy nghiêm khắc. Vũ Lục Hàn cũng ở ngay bên trái cô, đang đứng trước Hàm Vũ Phong. Không đâu, bỗng nhiên mọi người đứng cả dậy như đang hỏi cung một kẻ phạm tội. “Cậu bỗng nhiên chạy đến đòi nói chuyện, đến rồi lại nói chủ nhà tử tế là đang hành hạ cậu. Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Triệu Dương nhìn đi nơi khác. Cậu đã quyết tâm là thế, vậy mà đến nơi lại không thể mở miệng. Cậu cố tránh ánh mắt của chị gái, của Vũ Lục Hàn. Tránh cả ánh mắt dò xét của Trần Hải Minh và ánh nhìn sắc lẹm như thấu tâm can người khác, của hắn. Đúng vậy, nhìn vào mắt Hàm Vũ Phong, người ta có thể tuôn hết những thứ thầm kín nhất trong lòng, dù xấu hay tốt.
Ánh mắt Triệu Dương đột ngột dừng lại ở bức di ảnh trên bàn thờ. Bà là người phụ nữ cậu chỉ được gặp một lần. Vậy mà, chính cậu khiến mình không có cơ hội gặp lại bà lần nữa. Đáng xấu hổ thay.
“Chị Vũ Lục Hàn…”
Thấy Triệu Dương lần đầu gọi cả tên mình với danh xưng như thế, Vũ Lục Hàn bỗng nhiên e dè.
“Tôi… tôi xin lỗi!”
“Cậu xin lỗi tôi?”, cô hỏi lại. Lòng cô thấy nôn nao. Linh tính mách bảo cô Triệu Dương sẽ nói ra điều không tốt.
“Tôi… tôi đã… Tôi đã giúp… Tôi đã gián tiếp… hại… hại chết mẹ của chị…”, Triệu Dương lắp bắp khổ sở, nói đến đó đột nhiên bật khóc, “Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi!”
Vũ Lục Hàn thấy trời đất quay cuồng. Cô tóm lấy cánh tay hắn, thở dồn dập.
Trong khi đó, Triệu Minh như đã hóa thành đá.
“Mày vừa nói gì vậy?”, Triệu Minh nhào đến định túm áo Triệu Dương. Nếu không nhờ Trần Hải Minh giữ lại, cô nàng có lẽ đã tặng cho em trai vài cái tát, “Mày nhắc lại đi!!!”
“Em… em xin lỗi… chị Minh..”, Triệu Dương cúi gằm, không dám nhìn bất cứ ai. Tội lỗi, và cả sự hổ thẹn. Nếu nhìn thêm một ai, cậu sẽ muốn tự tử vì điều đã làm mất.
“Bình tĩnh, bình tĩnh đi”, Hàm Vũ Phong là người luôn luôn bình tĩnh. Hắn tiến lên một bước đứng trước Vũ Lục Hàn, để điện thoại của mình lên mặt bàn. “Cậu có thể nói rõ đầu đuôi được không?”
“Tại sao thế hả?”, Triệu Minh bắt đầu khóc, đau khổ nhìn em trai. Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ, em trai mình hãm hại gia đình người khác đến mức độc ác như vậy. Gia đình của bạn thân cô.
Hàm Vũ Phong quay lại, đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Trần Hải Minh hiểu ý, không nghĩ gì mà ôm lấy đầu Triệu Minh vào lòng. Cô nàng bắt đầu tấm tức khóc. Trong khi Vũ Lục Hàn không rơi nổi một giọt nước mắt.
“Hãy nói cho tôi…”, hắn nhắc lại, nắm chặt tay Vũ Lục Hàn, “Đầu đuôi câu chuyện như thế nào?”
Triệu Dương rõ ràng đang xúc động. Cậu ta đã khóc. Cậu đưa tay vuốt mặt, hít vào một hơi sụt sịt, không dám ngẩng mặt nhìn ai. Sau vài giây tĩnh tâm, cậu bắt đầu kể chuyện:
“Chuyện xảy ra cách đây khá lâu. Hôm ấy, khi chạy bộ theo lịch trình từ nhà đến công viên thành phố, tôi đã gặp một cô gái. Cô gái ấy thoạt nhìn rất giống Vũ Lục Hàn, lại đang ngồi trên ghế gỗ gần trụ sở Tập đoàn ACorp, tôi càng tin đó là Vũ Lục Hàn…”
“Cậu đã đến bắt chuyện?”
“Vâng, tôi đến bắt chuyện.”
Triệu Dương sịt mũi lần nữa, nhìn vào khoảng không trong căn bếp nhà Vũ Lục Hàn.
“Cô gái đó đáp chuyện rất tự nhiên. Cô ta biết tôi nhầm, nhưng không hề cho tôi biết điều đó. Chỉ đến khi tôi phát hiện ra hình xăm ngôi sao ở cổ tay, và đôi khuyên tai bằng ngọc lấp ló sau mái tóc nâu, tôi mới biết cô ta thật ra không phải Vũ Lục Hàn. Cô ta cười khi thấy tôi sửng sốt. Khi cô ta hỏi tôi là ai, tôi đã nói tôi là một người bạn, đang theo đuổi Vũ Lục Hàn. Và cô ta nói Vũ Lục Hàn cướp người yêu của mình.
Sau lần gặp ấy, chúng tôi gặp nhau thêm vài lần. Mới đầu, cô gái đó còn gặp tôi ở chỗ chiếc ghế gỗ. Mãi sau, cô ta lo sợ bị bắt gặp với tôi, quyết định rằng sẽ viết giấy và dán vào chân ghế gỗ, trong giấy là địa điểm gặp, tôi chỉ cần đến đó. Cô gái đó xưng tên Emily. Tôi không mấy ngạc nhiên khi thấy cô ta, vì tôi đã từng đọc về hiện tượng song trùng trước đây. Người không cùng huyết thống, giống nhau từ ngoại hình đến giọng nói. Ở Mỹ có nguyên một chương trình chuyên tìm các cặp song trùng như vậy. Tôi thấy Emily thú vị, khi tìm được người vô cùng giống Vũ Lục Hàn. Tôi đã tưởng tôi có thể làm bạn với cô ta…”
“Tất nhiên là tôi đã nhầm. Đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy. Cô ta thường xuyên lăng nhục tôi là “cậu nhóc”, “Quý ngài Bú Sữa Mẹ”. Tôi đã từng muốn gọi điện cho Viện Tâm thần lúc tức giận, nhưng tôi lại không thể. Cô ta dọa sẽ nói cho chị, chị Minh. Cô ta sẽ nói em đe dọa và lạm dụng tình dục cô ta chỉ vì em nhầm cô ta với bạn thân chị. Chúa ơi, em nghĩ cô ta nghiêm túc, cô ta luôn có bằng chứng mỗi khi em đến gặp. Nhưng em không thể thoát ra được. Bởi vì em… em và cô gái đó đã cùng nhau thỏa thuận một giao kèo.”
“Cô ta là người đã ủng hộ em theo đuổi Vũ Lục Hàn. Cô ta nói rằng chỉ cần em tiếp tục theo đuổi Tiểu Lục và để Tiểu Lục phải bận tâm về em, cô ta sẽ lo “phần còn lại”. Mới đầu em không hiểu “phần còn lại” đó là gì, cho đến khi chị Minh nói với em về vụ đi Anh. Emily có vẻ như luôn biết lịch làm việc của Hàm Vũ Phong, cô ta chưa bao giờ rời chiếc ghế gỗ ở gần ACorp, vậy mà anh ta không nhận ra. Emily vì một lí do nào đấy, biết về việc đi Anh trước cả khi… ừm, khi em nói với cô ta. Cô ta đã lên kế hoạch từ khi biết được tin về chuyến đi ấy. Cô ta hỏi em có muốn làm người hùng của Vũ Lục Hàn không?”
“Một tuần trước khi chị Minh và Vũ Lục Hàn đi, Emily và em lại gặp nhau, lần này gặp ngay giữa công viên thành phố. Cô ta hỏi em về điểm yếu của Vũ Lục Hàn. Em nói Vũ Lục Hàn không có điểm yếu, hiện giờ điểm yếu chỉ có thể là Hàm Vũ Phong mà thôi. Cô ta đã lên kế hoạch bắt cóc Vũ Lục Hàn, nhốt lại một tuần, và cùng mọi người đi Anh. Cô ta nói, chỉ cần cô ta lên giường với Hàm Vũ Phong, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Cô ta cần một thứ ràng buộc. Và em tin rằng cô ta lên kế hoạch rất tỉ mỉ. Cô ta thuê sẵn người, tìm sẵn địa điểm mà cô ta nói “kín và an toàn đến mức có thể nhốt người cả một tuần cũng chẳng ai biết”. Cô ta muốn bắt cóc và nhốt Vũ Lục Hàn trước chuyến đi, chỉ một ngày trước khi cô ta trở về, cô ta mới nhắn tin địa chỉ cho em đến… ừm, giả vờ giải thoát. Emily tin chắc, Vũ Lục Hàn sẽ thấy xiêu lòng trước em, vì khi cô ấy lâm nạn, Hàm Vũ Phong không thể xuất hiện, lại còn đi chơi và qua đêm với người yêu cũ. Nhưng Emily gặp vấn đề, đó là không biết phải bắt cóc Vũ Lục Hàn thế nào. Cô ta đã tự biến mình cho giống Tiểu Lục, đã theo dõi Tiểu Lục từ rất lâu hòng đợi thời cơ thay thế rồi; cô ta chỉ cần thế chỗ Vũ Lục Hàn một đêm thôi mà… Từ khi yêu Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn đi đâu cũng có anh ta đi bên cạnh, đưa đón, thậm chí ở cùng anh ta. Lúc đến trường hay lúc đi làm luôn có chị Triệu Minh không rời nửa bước; chỗ Tiểu Lục làm việc lại là chỗ mà bạn Hàm Vũ Phong làm chủ. Vũ Lục Hàn bỗng nhiên bất khả xâm phạm, cô ta không thể tìm được sơ hở nào để đánh tráo người. Cô ta gặp em cũng chỉ để hỏi, có cách nào dụ được Vũ Lục Hàn một mình ra khỏi nhà để bắt đi không. Em đã nói không. Rồi không hiểu sao, em… em buột miệng nói rằng mẹ Tiểu Lục đang bị bệnh tim, nặng. Em xin lỗi…”
Không khí lặng đi mất một lúc. Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng khóc của Triệu Minh. Cô không thể tin lại nghe những lời này từ miệng em trai mình. Còn Vũ Lục Hàn, cô vẫn không khóc. Chỉ có nỗi bàng hoàng xuất hiện trong mắt cô. Cô tựa hẳn người vào tủ kính để lấy một điểm tựa, bàn tay đang nắm tay hắn run lên bần bật. Triệu Dương, cô đã từng có thiện cảm với Triệu Dương. Bởi đó là người đầu tiên kiên nhẫn nói chuyện với cô lúc cô bị bỏ rơi một mình. Nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi.
“Sau đó thì sao?”, Hàm Vũ Phong là người duy nhất lên tiếng. Hắn có cung cách của một cảnh sát, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Triệu Dương, và nhìn Triệu Dương bằng đôi mắt sắc lẹm của mình.
“Sau đó tôi thật sự không biết”, Triệu Dương tránh né ánh mắt của hắn, “Cô ta chẳng bao giờ cho tôi biết kế hoạch là gì, cô ta đương nhiên không tin tôi, tôi cũng không tin cô ta lắm. Nhưng… thú thật là… tôi cũng một phần… muốn làm người hùng… của Tiểu Lục…”
“Cô gái đó có cho cậu xem bất cứ giấy tờ hay thứ gì liên quan đến việc thuê người không?”, Hàm Vũ Phong lạnh lùng hỏi. Triệu Dương rùng mình trước ngữ điệu ấy.
“Anh nghĩ tôi với cô ta có quan hệ thân thiết gì chứ?”, cậu có vẻ khó chịu, “Tất nhiên là không rồi! Nhưng… tôi đã lấy trộm chìa khóa nhà của Vũ Lục Hàn vào hôm chị Minh rủ Tiểu Lục đến nhà học! Tôi đã mang đi đánh chìa khóa khác và đưa lại cho Emily. Tôi không biết tại sao, nhưng cô ta yêu cầu tôi làm vậy! Phải đến hôm qua tôi mới biết cô ta muốn đột nhập vào bắt cóc Vũ Lục Hàn khi cô ấy đang ngủ!”
Triệu Minh nghe đến thế lại khóc nức lên. Em trai cô không dám nghe tiếng khóc của chị, gục đầu xuống và lấy tay che hai tai mình.
“Em xin lỗi, chị Minh… Tôi xin lỗi, Tiểu Lục… Tôi… tôi không biết mọi chuyện… lại thành ra thế này…”
“Cô gái đó có cho cậu biết cô ta sẽ thuê ai không?”, Hàm Vũ Phong không quan tâm đến biểu hiện của cậu ta, tiếp tục hỏi. Điều này làm cậu khó chịu.
“Cô ta từng nói người cô ta thuê là người cô ta gặp ở quán bar quen. Ngoài tôi ra cô ta chỉ quen một mình kẻ kia thôi, còn khoe kẻ kia mê cô ta như điếu đổ!”
“Cậu chưa hề gặp người lạ mặt kia?”
“Chưa. Tôi còn chẳng biết quán bar cô ta hay đi là gì. Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm đến cô gái đó! Tôi không giống anh, dù có gặp người con gái khác giống người tôi yêu, tôi cũng không lao vào đâu!”
Không khí ngưng đọng trong vài giây. Hàm Vũ Phong đột nhiên lao về phía Triệu Dương, vung tay đấm cậu ta một phát. Triệu Minh la lên oai oái và túm lấy áo hắn khóc lóc. Trần Hải Minh bối rối, cũng chỉ biết xông lên chặn trước hắn và Triệu Dương. Khuôn mặt của Hàm Vũ Phong đáng sợ hơn bao giờ hết. Hắn không khó khăn để túm lấy cổ áo Triệu Dương, nhấc lên và nhìn thẳng vào cậu ta với một sự cuồng nộ.
“Cậu đừng tưởng không ai nói gì là tất cả đều bỏ qua cho sự đê hèn cậu đã làm!”, hắn gằn giọng chì chiết, “Một người khi xin lỗi còn không dám nhìn vào mắt người khác, còn dám mở miệng mỉa mai cơ à?”
Triệu Dương, với bên má sưng vù, tím tái, muốn nhếch miệng cười nhưng rồi lại khóc.
“Người bị tổn thương không phải là tôi, mà là Vũ Lục Hàn. Người như cậu chỉ mong muốn có được chứ không thật lòng, cậu có cảm thấy hổ thẹn với người con gái cậu luôn mồm đòi giành lấy không?”
“Thôi đi! Xin anh… Đây là em trai em…”, Triệu Minh ôm cánh tay hắn, khóc nức nở. Cô vừa xấu hổ với Vũ Lục Hàn, vừa đau lòng khi em trai mình bỗng nhiên gây ra tội tày trời như vậy. Có nằm mơ Triệu Minh cũng không bao giờ nghĩ, có ngày Triệu Dương cũng biết tính kế hãm hại người ta để mưu cầu lợi ích cho bản thân mình.
“Em xin lỗi…”, Triệu Dương bắt đầu khóc. Hắn giận dữ buông tay, ném cậu thẳng xuống ghế. Hắn quay lại nhìn Vũ Lục Hàn. Cô không hề nhúc nhích, không lên tiếng, không biểu cảm. Hắn biết, như vậy là cô đã quá đau đớn. Chỉ đến khi hắn ôm cô vào lòng, hắn mới cảm nhận ngực áo mình đang thấm đẫm nước mắt.
(Còn tiếp)
“Cậu có rảnh để đi uống một ly không?”
“Cậu? Vào giữa giờ hành chính? Chà, nghiêm túc đấy hả…”, Hoàng Lâm ngẩng dậy khỏi đống giấy vẽ, nhếch miệng cười, “Được thôi, đến đón tôi ở công ty nhé?”
Rồi Hoàng Lâm ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch lon bia.
“Cậu thay đổi rồi!”, Hoàng Lâm thốt lên khi nhìn thấy bạn mình với chiếc Bugatti bên ngoài cửa công ty. Cậu nhìn hắn một lượt, nhướn mày.
“Thứ nhất, cậu không mặc áo sơ mi. Thứ hai, cậu không đeo cravat. Thứ ba, cậu không đi giày da! Chuyện gì đã diễn ra vậy…”
Hàm Vũ Phong phì cười, đeo vào mắt kính râm Ray-Ban. “Chẳng phải áo phông và giày Palladium thoải mái hơn suit Armani và giày da đóng bộ ư?”
“Cậu… thứ gì đã biến đổi cậu?”, Hoàng Lâm trợn mắt nhìn kẻ vừa thốt ra câu nói lạ đời, “Tôi và Mike đã cá với nhau cậu sẽ đóng bộ như thế cho đến lúc già!”
“Nào, tôi mới hai mươi lăm thôi”, hắn thoải mái nhếch môi. Hắn chỉ không muốn làm “ông chú” của Vũ Lục Hàn thôi…
“Vậy.. chuyện gì đủ nghiêm trọng để ngài Adam bỏ công việc rủ bạn uống rượu trong giờ hành chính vậy?”, Hoàng Lâm mỉa mai. Cậu biết thừa hắn có “mục đích”; hắn luôn khẳng định, hắn làm bất cứ điều gì cũng có mục đích.
“Cậu hiểu ý nhanh đấy”? hắn vẫn nhìn thẳng đường, “Nói thật thì tôi tìm ra một số giả thiết liên quan đến sự việc hôm qua. Tuy nhiên vẫn có một vài khúc mắc, tôi không muốn Vũ Lục Hàn biết, không muốn gợi lại chuyện. Cậu và Chu Bạch Thảo là hai người biết chuyện đầu tiên, vì thế tôi muốn hỏi cậu vài thứ…”
“Chà, cậu thành thám tử hay cảnh sát điều tra vậy?”, Hoàng Lâm bật cười, “Đó chỉ là một tai nạn!”
“Không đâu”, hắn gạt cần số, chuẩn bị dừng lại trước quán bar nhỏ ven đường, “Tôi có một vài nghi ngờ đủ để tin rằng có người cố ý hãm hại gia đình Vũ Lục Hàn, hoặc chỉ một mình Vũ Lục Hàn.”
“Cậu nói gì nghiêm trọng vậy?”, Hoàng Lâm tắt nụ cười, “Cậu không xúc động quá chứ?”
“Không đâu”, hắn dừng xe, mở cửa, “Nghe xong cậu sẽ phải ngạc nhiên đấy.”
Triệu Dương lần thứ hai để trắng tờ giấy thi. Cậu không thể tập trung vào môn thi, hay bất cứ thứ gì. Tội lỗi đang dằn vặt cậu. Nỗi sợ hãi đang gặm nhấm cậu. Cậu là người một phần gây nên thảm họa, cậu khiến Vũ Lục Hàn mất mẹ. Cậu nhớ, khi bố mẹ li thân và mẹ chuyển đi, cậu đã khóc ròng mấy đêm liền và liên tục gọi điện cho mẹ. Dù cậu có là một nhóc con, thì cảm giác bỗng dưng mất đi một người mình yêu thương nó ám ảnh cả đến tận bây giờ, khi cậu đã hai mốt tuổi. Bây giờ cậu vẫn có thể gặp mẹ, người cũng đã tìm được hạnh phúc mới, có gia đình riêng. Nhưng với Vũ Lục Hàn, cô vĩnh viễn không thể gặp lại mẹ nữa. Triệu Dương đã khiến cô không bao giờ được gặp lại mẹ nữa. Cứ nghĩ đến đó, cơ thể cậu run lên bần bật. Không thể cứ mãi sống trong cảm giác này. Cậu không thể mãi trốn chạy. Người đàn bà kia nói ả có thừa sức đổ tội cho cậu. Nhưng chẳng phải, cậu đang là người có tội sao? Triệu Minh gần như không nói chuyện với cậu, cậu cũng quá nặng nề để mở lời với chị gái. Cậu phải làm gì? Chẳng có gì dễ chịu khi phải thú nhận. Vũ Lục Hàn không đi học. Triệu Minh cũng không đi học. Hai cô gái chăm chỉ nhất trường đều không đi học. Và Triệu Dương nghĩ rằng tất cả đều do mình.
Được rồi, Triệu Dương vò đầu, đập trán xuống bàn và ôm đầu bằng cả hai tay. Tối nay, cậu khó khăn hít thở. Cậu sẽ thú nhận tất cả, vào tối nay.
“Đây là tất cả những gì cậu nghĩ ra chỉ trong một buổi sáng ư?”, Hoàng Lâm nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi chép của hắn, đoạn liếc mắt sang bạn mình, “Cậu quả thật điều tra nhanh hơn thám tử rồi!”
“Tôi chưa điều tra cái gì”, hắn đặt ly rượu xuống bàn, “Đây là những gì tôi có thể nghĩ ra. Tóm tắt lại, mọi chuyện có thể diễn ra như thế này: Emily thuê người, hoặc có thể nhờ vả người quen – mà tôi không cho rằng khả năng nhờ vả xảy ra vì cô ta chẳng quen ai ngoài tôi – đến nhà Vũ Lục Hàn vào đêm hôm trước. Với mục đích gì không rõ, tuy nhiên tôi cho rằng người được thuê sẽ tìm cách giấu, tệ hơn là bắt cóc Vũ Lục Hàn để Emily tạm thời thay thế vị trí của cô ấy. Có lẽ cô ta chỉ định đóng giả Vũ Lục Hàn cho đến khi tôi đến đón thì sẽ thả ra. Dù sao, kế hoạch thất bại khi mẹ Vũ Lục Hàn bỗng nhiên thức dậy và nghe thấy tiếng động. Có thể bà nghĩ là con gái bà, nên không đề phòng gì, mở cửa phòng ra ngoài xem xét. Người được thuê để bắt cóc Vũ Lục Hàn bị phát giác, còn bà Vũ quá bất ngờ khi thấy người lạ trong nhà, bị kích động và lên cơn đau tim. Đến khi đó, bố con Vũ Lục Hàn chạy ra ngoài và gọi cấp cứu. Từ lúc gọi điện cho đến khi xe cứu thương đến, có thể kẻ được thuê trốn đâu đó trong nhà, đợi nhà họ Vũ đi mới bỏ trốn. Khả năng cao rằng kế hoạch chỉ cần bắt Vũ Lục Hàn đi khỏi, cuối cùng lại khiến cả nhà họ Vũ đi khỏi, nên người được thuê vẫn gọi điện báo cho Emily? Nhận được tin báo, Emily đến nhà họ Vũ và thoải mái giả danh Vũ Lục Hàn, đợi tôi đến đón ra sân bay. Trong khi đó, Vũ Lục Hàn và bố cô ấy đang ở bệnh viện. Nghe có vẻ phi lý, nhưng những điều này cộng với lời kể lại của Vũ Lục Hàn, tôi chỉ nghĩ được vậy…”
“Chỉ ư? Chỉ nghĩ được vậy ư?”, Hoàng Lâm trợn mắt, “Cậu đúng là quái vật, tôi còn chẳng nghĩ ra được, là tôi thì tôi thuê thám tử luôn rồi!”
Hàm Vũ Phong nhếch môi.
“Nghe cũng không phi lý đâu”, Hoàng Lâm đọc lại tờ giấy lần nữa, “Nhưng… cô gái Emily đấy, cô ta liệu có liều đến mức nghĩ ra được chừng ấy thứ không? Ý tôi là… bắt cóc một cô gái giống mình ngay trong nhà cô gái đó để thay thế cô ấy? Có vẻ điên rồ?”
“Chỉ điên thôi à?”, Hàm Vũ Phong bật cười, “Cậu không muốn tưởng tượng ra cô ta lúc bị tôi phát giác ở sân bay đâu. Cô ta khiến Mike phát điên theo. Lần nào cô ta cũng khiến Mike phát điên, cứ như Mike không thể hít thở chung khí O2 với cô ta vậy…”
“Mike biết cô gái đó từ trước à?”
“Tôi đã từng đưa cô ấy đến nhà Mike chơi, và chúng tôi double-date vài lần”, hắn đẩy ly rượu rỗng về phía bartender, “Nhưng ngay sau lần đầu gặp Emily, Mike nói với tôi rằng cô gái ấy dường như đang có ý định… tán tỉnh cậu ấy. Cậu ấy không dám nhìn vào mắt cô ta, vì mỗi khi nhìn, cậu ấy cảm thấy cô ta đang cố nói một điều gì đó, hoặc cố tỏ ra sexy…”
“Có chuyện ấy ư?”, Hoàng Lâm xoe tròn mắt nhìn. Khóe miệng của hắn lại nhếch lên, hắn nheo mắt nhìn về phía trước.
“Khi đó tôi đã nổi giận với Mike, cả một tuần dài. Tôi nghĩ cậu ta không thích người yêu lúc ấy của mình nên mới nói những thứ gây chia rẽ như vậy. Chẳng hiểu sao tôi lại không tin cậu ấy mà để ý kĩ hơn… Cuối cùng cũng sáng mắt!”
“Vậy là… cậu yêu một cô nàng lẳng lơ nhưng lại nghĩ cô ấy trong sáng, hiền lành?”, Hoàng Lâm gật gật đầu, uống một ngụm rượu xong liền phá lên cười.
“Haha, cười đi”, hắn chẳng hề nổi giận, “Emily vốn không nhận được giáo dục từ gia đình hay nhà trường, cô ta cũng chẳng được yêu thương. Tôi cứ nghĩ mình đã thay đổi được cô ấy, nghĩ rằng cô ấy là người vượt lên được khỏi nỗi đau bị bỏ rơi của mình mà phấn đấu, vì tôi…”
Hắn ngửa cổ uống nhanh ly rượu.
“Nhưng thật ra… Cô ấy lúc nào cũng thích đóng kịch như vậy. Thích tỏ ra là một người khác. Chúa ơi, cô ta tán tỉnh bạn thân của tôi!”
“Thôi được rồi…”, Hoàng Lâm vỗ vai hắn, “Qua rồi, cậu đã có Vũ Lục Hàn. Tôi thì tin Vũ Lục Hàn là người chung thủy, vì cô ấy chẳng lung lay trước ai cả, ngoài cậu!”
“Vũ Lục Hàn từng rất thích Từ Thiên”, hắn hạ giọng xuống, y hệt một cậu bé đang ghen tị với người chị được mẹ cưng chiều, “Lại còn so sánh tôi với tên bác sĩ ấy nữa! Thật buồn cười, tôi không thể chịu được khi thấy tên đó cứ sán lại gần bé yêu của tôi…”
“Sởn gai ốc rồi”, Hoàng Lâm rùng mình, đẩy vai hắn ra xa. Say rồi, nói lung tung như vậy là say rồi.
“Cậu có muốn về công ty tiếp tục làm việc không? Hả ngài CEO Adam?”
“Nói chuyện như dở hơi”, hắn bật cười, “Tôi quên mất mục đích chính tôi đến gặp cậu rồi.”
“Tôi và Chu Bạch Thảo là người đầu tiên gặp Vũ Lục Hàn ngay sau sự việc, cậu sẽ cần giấy, bút và máy ghi âm đấy.”
“Đầu tôi vẫn hoạt động tốt dù có say”, hắn cười, xoay người nhìn Thư Sinh, “Nói đi. Anh Hoàng, anh đã biết những gì?”
“Chúng tôi… Ý tôi là tôi và Chu Bạch Thảo, gặp cô ấy ngồi ở cửa phòng phẫu thuật tầm sáu giờ. Chúng tôi tưởng cô ấy đi cùng mọi người rồi nên không tin lắm, nên đã xem giờ rất kĩ, tôi nhớ rất rõ. Vũ Lục Hàn khi đó như kẻ mất hồn vậy, a zombie, ngồi bất động luôn. Khóc chẳng khóc, nói chẳng nói. Nên chúng tôi hỏi bác Vũ. Bác nói cứ khoảng ba giờ hơn buổi đêm vợ bác lại thức dậy đi vào vệ sinh. Đêm nào cũng thế nên bác quen rồi, đếm số lần thức dậy của vợ là biết mấy giờ. Từ lúc phát hiện bác gái phát bệnh cho đến khi xe cấp cứu đến nơi cũng mất nửa tiếng….”
“Từ viện về nhà cũng mất nửa tiếng. Vậy là… bốn giờ?”, hắn bất chợt ngắt lời. Thư Sinh gật đầu.
“Tôi cũng tính ra khoảng bốn giờ. Lúc chúng tôi gặp bố con Vũ Lục Hàn thì bác gái mới chỉ vào phòng mổ chừng năm phút thôi. Bác trai bảo may mắn đêm đó viện không đông, lại có tận ba quả tim mới được hiến tặng cho bệnh viện nên Từ Thiên làm ngay xét nghiệm thử độ hợp của tim từ lúc nhìn thấy bà Vũ. Bác trai có nhắc lại là tuần trước, Từ Thiên dặn phải giữ không cho bác gái kích động, tim bác gái còn yếu sau vụ sốc điện. Từ Thiên có vẻ nhận ra ngay bác gái cần phẫu thuật nên xử lí khá nhanh. Bác Vũ nói, Từ Thiên chỉ khẳng định mức độ thành công sáu mươi phần trăm. Anh ta lo sợ rằng bác gái không qua được…”
“Vậy… cậu có biết gì nữa không?”
“Không, sau đó tôi chỉ muốn tìm cách liên lạc cho cậu. Cả Chu Bạch Thảo và Vũ Lục Hàn đều không mang theo điện thoại.”
“Vậy là hợp lí rồi”, Hàm Vũ Phong giật lại tờ giấy mình ghi chép, “Lúc năm giờ tôi thức dậy và gọi điện vào máy của Vũ Lục Hàn. Có người nghe máy, người đó quả thực là Emily.”
“Cô gái đó liều thật!”, Hoàng Lâm cười khúc khích, “Có phải những người đẹp thường thần kinh bất ổn không? Không thể tin tôi đã định tán tỉnh cô ta đấy…”
“Đừng nói vậy. Những người quá xinh đẹp, hoặc không thể phát triển khiếu hài hước, hoặc không thể phát triển nhân cách.”
“Cậu nói gì vậy? Chu Bạch Thảo là người có nhân cách vô cùng tuyệt vời!”, Hoàng Lâm đấm nhẹ vào vai hắn. Hắn lườm cậu.
“Nhưng Tiểu Bạch Thảo chẳng hề hài hước chút nào. Tôi sẽ bảo vệ luận điểm của mình.”
Hoàng Lâm hục hặc cười, tự mình cụng ly với hắn và uống liền một hơi.
“Này..”
“Gì thế?”
“Cậu… làm chuyện ấy với Bạch Thảo rồi à?”
Hoàng Lâm sững sờ trong năm giây đồng hồ. Rồi cậu đập mạnh tay xuống bàn, mắt trợn trừng dữ tợn.
“Thằng khốn tóc đỏ kia đã kể cho những ai rồi???”, cậu toan túm cổ áo hắn nhưng bị hắn chộp được cổ tay, “Chúa ơi, hắn ta đúng là thằng khốn…”
“Thôi nào…”, hắn phớt lờ cơn bùng phát của cậu, ấn cậu xuống ghế, “Mike chỉ mới nói cho tôi biết thôi. Vậy là thật hả?”
Hoàng Lâm yêu cầu thêm ly rượu nữa, chống cằm.
“Phải.”
“Thật bất ngờ”, hắn chỉ nói vậy. Hắn thật sự chẳng biết nên trả lời thế nào.
“Thực ra… Đêm hôm kia…”
“Đêm hôm kia?”, hắn trợn mắt lên. Bọn họ… lần thứ hai ư?
“Đêm… đêm hôm kia là lần thứ ba…”, Hoàng Lâm ngập ngừng, “Quả thật tôi cũng không hiểu nổi mình… Lần nào cô ấy và tôi cũng bảo nhau, đây là lần cuối, nhưng rồi chẳng có lần cuối nào cả…”
“Lạy Chúa”, hắn lẩm bẩm, “Nó xảy ra như thế nào?”
“Lần đầu là khi bọn tôi đều say. Lần thứ hai xảy ra khi Chu Bạch Thảo để vuột mất cơ hội đến Pháp. Cô ấy khóc và gọi điện cho tôi. Chúng tôi đi ăn, sau đó thì… Lần thứ ba, cũng là hôm kia, cô ấy đến văn phòng của tôi và thông báo hè này cô ấy sẽ đi Mỹ, một vũ đoàn ở New York muốn nhận cô ấy. Tôi… cũng chẳng biết nữa. Cô ấy nhảy lên, ôm chầm lấy tôi. Khi tôi kịp định hình lại thì cô ấy đã kẹp giữa tôi và cái ghế salon rồi…”
“Ở ngay văn phòng của cậu?”, hắn bàng hoàng hô lên. Hàm Vũ Phong chưa bao giờ dám tùy tiện đến thế.
“Chúa ơi, đó là buổi chiều tối rồi. Công ty chỉ còn tôi và mấy bác bảo vệ. Gần đây tôi nhận dự án lớn, ở luôn tại văn phòng, không về nhà…”
“Cậu làm tôi sốc thật sự đấy”, Hàm Vũ Phong thật lòng nói, uống cạn ly rượu và đẩy về cho bartender, “Cậu không sợ sẽ có… một vài thứ thay đổi ư?”
“Nó đã xảy ra rồi.”
“Cái gì xảy ra?”
“Một vài thứ mà cậu nói”, Thư Sinh cũng uống sạch rượu và đưa cho bartender để lấy một ly khác, “Tôi nghĩ… hình như tôi đối với Chu Bạch Thảo trên mức bạn bè mất rồi…”
“Ở đây có Gin pha Tonic không?”, hắn lập tức quay phắt người lại hỏi bartender. Người pha chế sau quầy bar gật đầu, hắn yêu cầu hai ly như vậy. Khi còn ở Anh, hắn luôn thích uống những lon gin pha tonic bán sẵn ở các cửa hàng tạp hóa.
“Cậu yêu Chu Bạch Thảo?”, hắn nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lâm. Quả thật, rượu khiến người ta thật lòng với bản thân.
“Tôi nghĩ vậy. Tôi không nghĩ về cô ấy như nghĩ về một người bạn nữa. Tôi cũng… đã ghen đấy, hiểu không? Tôi thậm chí còn chẳng hề ghen với cậu. Nhưng tôi ghen với mấy tên con trai được cô ấy nói chuyện cùng…”
“Rõ là buồn cười!”, hắn bật cười ha hả và Hoàng Lâm chẳng hiểu gì, “Người như Chu Bạch Thảo mà cậu còn phải ghen?”
“Tất nhiên rồi!”, Thư Sinh có chút khó chịu đáp lại, “Tôi có cảm giác… cô ấy thuộc về tôi rồi. Tôi không muốn cô ấy liên quan gì đến ai cả!”
“Cậu thay đổi cách nghĩ quá rồi!”, hắn sung sướng nhận lấy ly gin-tonic, “Trước đây cậu luôn nói cậu là bạn trai hào phóng nhất, người yêu mình muốn đi chơi với chàng trai nào cũng được mà?”
“Nhưng khi ấy tôi tin rằng chẳng có tên con trai nào đủ đánh bật tôi!”, Hoàng Lâm chạm tay vào ly tonic. Mát lạnh. “Bây giờ, bỗng dưng tôi lo sợ… Chu Bạch Thảo không để ý mình! Trước giờ cô ấy đâu có để ý đến tôi?”
Kèm theo câu nói ấy là một cái liếc xéo tới Hàm Vũ Phong. Hắn cười khẩy, nụ cười vô cùng tự nhiên.
“Vậy còn Chu Bạch Thảo? Biểu hiện thế nào? Có hay nhắn tin, gọi điện cho cậu?”
Hoàng Lâm suy nghĩ một lúc. “Một ngày bảy đến tám lần.”
“Vậy có hay rủ cậu đi chơi?”
“Chúng tôi chỉ đi ăn.”
“Khi ở cạnh cậu có hay ngồi gần sát cậu?”
“Có vẻ… Tôi cũng không biết. Này, chúng tôi đã gần gũi quá mức quy định rồi đó…”
“Thế khi nói chuyện có hay nhìn vào mắt cậu nhiều hơn ba giây không?”
“Tôi không biết, có thể có. Tôi không dám nhìn cô ấy lâu hơn ba giây. Chẳng hiểu sao cứ nhìn là lại muốn…”
“Cuối cùng này, đã bao giờ cậu nhận thấy Chu Bạch Thảo có ý muốn hôn mình không?”, hắn hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ tinh quái, uống một ngụm tonic. Cảm giác khoan khoái tràn đầy trong thực quản khi hắn được thưởng thức lại thứ rượu yêu thích của mình.
“Nếu cậu hỏi cô ấy có hay đẩy người về phía tôi không, thì có đấy. Lần nào ngồi cạnh nhau cũng vậy. Nhưng có muốn hôn hay không thì… Tôi không thể khẳng định được.”
“Chúc mừng, cậu không yêu đơn phương rồi. Nếu cậu tiến tới, có thể sẽ nên chuyện đấy…”
“Tôi sẽ không làm gì đâu”, Hoàng Lâm bật ra một tiếng cười, “Tôi không muốn đánh mất tình bạn hiện giờ. Nếu yêu nhau, chúng tôi không thể làm bạn được nữa.”
“Còn lâu cậu mới chịu được nhiều hơn ba ngày”, Hàm Vũ Phong cười như một đứa trẻ với vẻ đắc thắng hiện hữu. “Tôi cá năm mươi đô la.”
“Hào phóng quá!”, Hoàng Lâm cụng ly một lần nữa, “Năm mươi đô la. Đừng hi vọng gì ở tôi!”
“Để xem…”
Hàm Vũ Phong ngửa cổ, để cho gin và tonic chảy dọc khắp cơ thể mình.
“Nói đi.”
Hàm Vũ Phong áp điện thoại vào tai. Đó là Juliano.
“Cô ta đã ra khỏi nhà rồi, thưa ngài.”
“Tốt lắm. Tôi trông đợi ở anh.”
Và hắn cúp máy. Đi trước một bước là tốt.
Quân mã đang tiến lên. Bàn cờ này sắp chiếu tướng được rồi.
Chỉ có điều, chứng cứ. Chứng cứ thế nào? Dù có suy luận được ra đến đâu, không có chứng cứ cũng làm sao kết tội?
Kết thúc một ngày làm việc. Hắn chuẩn bị về nhà với Vũ Lục Hàn. Tuy nhiên trong đầu, hắn chỉ không ngừng tìm kiếm một chứng cứ. Một mẩu giấy? Một mảnh vụn? Phải làm sao để chứng minh Vương Vũ Lam đột nhập trái phép?
Điện thoại kêu lần nữa. Juliano.
“Thưa ngài, tôi đã tìm thấy trong ngăn kéo phòng ngủ một chiếc chìa khóa. Chìa khóa này không vừa bất kì ổ khóa nào trong căn hộ.”
“Phiền anh mang đến ngay cho tôi”, hắn bật dậy, “Hãy tìm kiếm nữa đi, có thể là một… một hợp đồng, một giấy nợ, bất kì thứ gì liên quan đến việc thuê người?”
“Vâng, thưa ngài.”
Để Juliano làm những việc này là trái pháp luật. Tuy nhiên, căn hộ này của hắn cho thuê nên có thể cho rằng hắn có quyền như thế. Hắn thấy mình đã đúng khi không đưa vào hệ thống quản lý số tiền thanh toán thuê phòng mang tên Vũ Lam. Hắn nhận ra hắn không tin tưởng ả, nên quyết định trong vòng ba tháng đầu không đề tên ả vào ô trống chủ căn hộ khi trả tiền thuê nhà. Hắn giống như bỏ tiền túi ra để trả tiền thuê căn hộ cho ả, ít ra hắn khiến ả tin hắn đã làm như vậy. Hắn nghĩ rằng, ba tháng là khoảng thời gian thu hồi căn hộ. Chỉ cần ba tháng yên ổn, đến tháng thứ tư, hắn sẽ thay ả trả tiền thuê căn hộ. Chỉ một bài thử nho nhỏ về lòng tin mà thôi. Rất tiếc, ả đã trượt. Ả không thể lấy lại niềm tin của hắn. Hắn chẳng hề day dứt như lúc mới đưa ra quyết định nữa. Hắn tin rằng hắn vừa đi một nước cờ hoàn hảo.
Trần Hải Minh là người bước ra mở cửa cho hắn. Căn nhà tràn đầy mùi sốt mayonaire.
“Cậu biến chỗ này thành nhà cậu rồi”, hắn khịt mũi, nhăn mặt. Tóc Đỏ toét miệng cười.
“Hôm nay tôi không làm gì cả. Nãy giờ chỉ có hai cô gái thôi.”
Quả nhiên chỉ có Vũ Lục Hàn và Triệu Minh ở trong bếp, nồi đun sôi sùng sục, chảo và thớt đầy trên mặt bếp.
Nhờ có Triệu Minh và Trần Hải Minh, không khí trong nhà vơi bớt phần u ám. Một đám tang đã xảy ra, nhưng mọi cảm xúc buồn đau đều được kìm hãm. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Chúng ta không nên chìm đắm mãi trong nỗi u sầu.
“Anh uống rượu à?”, Vũ Lục Hàn chạy đến cầm lấy áo vest hắn đang cầm trên tay, lo lắng khi ngửi thấy mùi cồn. Không nhiều, má hơi đỏ nhưng có vẻ vẫn rất tỉnh táo. Hắn cười nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hôn lên trán nịnh nọt:
“Một chút. Hôm nay công việc hơi căng thẳng.”
Căng thẳng vì không tìm ra chứng cứ.
“Anh nhớ để ý sức khỏe…”, cô không biết phải nói thế nào, lí nhí khuyên một câu máy móc. Hắn rất ít khi bị ảnh hưởng bởi rượu.
“Anh còn có em, anh sẽ không bao giờ quên điều đó.”
Hàm Vũ Phong tránh thể hiện tình cảm quá nhiều khi nhà cô còn để tang, nhưng vẫn không kìm nén mà ôm cô rất chặt. Chỉ cần thế thôi, Vũ Lục Hàn nghĩ.
Tám giờ tối. Điện thoại của Triệu Minh liên tục reo vang. Cô nàng chỉ nhìn vào màn hình điện thoại mà không có ý định bắt máy.
“Lần thứ ba rồi đó. Sao cậu không nghe máy?”, Vũ Lục Hàn đang ngồi bó gối bên cạnh, tò mò quay sang hỏi. Triệu Minh nhún vai.
“Là Triệu Dương. Mình đã nhắn nó sẽ về nhà muộn tối nay rồi mà nó cứ gọi. Không hiểu học đâu cái kiểu thích kiểm soát ấy nữa…”
“Dù sao thì cậu ấy cũng lo cho cậu mà..”, Vũ Lục Hàn cố gắng xoa dịu. Hình như chị em họ lại cãi nhau rồi, cô buồn rầu nghĩ. Hi vọng không phải vì mình.
Đến lượt điện thoại của cô réo rắt.
“Alo?”
“Xin cậu, đừng ngắt cuộc gọi!”, Triệu Dương, là Triệu Dương. Vũ Lục Hàn đánh nhanh mắt sang Triệu Minh. Cô Chủ tịch nhận ra người gọi, ra hiệu cho cô ngắt máy.
“Tôi sẽ không làm thế… Cậu muốn gì?”
Hàm Vũ Phong đang ngồi ở trong bếp, laptop đặt trên bàn kính, và cốc cà phê vừa mới pha ở bên cạnh. Hắn ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Tôi… tôi có chuyện muốn nói với cậu! Chị Minh cứ nghĩ tôi vẫn đang theo đuổi cậu, không hề muốn tôi gặp cậu chút nào. Tôi đã rất khổ sở…”
“Được… được rồi, tôi vẫn đang nghe đây?”
“Ngắt máy đi!”, Triệu Minh nói thành tiếng, gần như nài nỉ, gần như lao vào cô và giật lấy điện thoại. Nhưng Vũ Lục Hàn nhanh chóng đứng lên, ra giữa nhà. Trần Hải Minh ngồi cạnh cô với chiếc máy tính trên đùi, không cưỡng nổi cũng nhìn cô trong giây lát.
“Tôi có thể đến nhà cậu được không?”
“Bây giờ… e là không tiện…”, Vũ Lục Hàn nhìn quanh khắp nhà. Ba người không muốn gặp Triệu Dương. Bố cô một mình trên gác. Nhà để tang với ảnh mẹ cô trên bàn thờ. Chẳng thích hợp chút nào.
“Xin chị, Vũ Lục Hàn…”, Triệu Dương thay đổi cách trò chuyện, cô cảm thấy cậu ta sắp khóc, “Có ai ở đó cũng được, có người yêu chị cũng được, có Triệu Minh cũng được, có bố chị cũng được, tôi xin chị, hãy để tôi gặp chị. Tôi có điều vô cùng quan trọng, tôi buộc phải nói… Tôi không thể giữ cho mình được nữa!”
Vũ Lục Hàn lúng túng không biết nói gì, cầm điện thoại trong tay, mồ hôi làm ướt điện thoại. Hàm Vũ Phong bước đến cạnh cô, nhìn cô. Chỉ một ánh mắt, cô cũng biết phải làm gì. Vũ Lục Hàn đưa ngay điện thoại của mình cho hắn, và hắn áp lên tai.
“Chào cậu, tôi là Hàm Vũ Phong…”
“Tôi biết, tôi biết…”, Triệu Dương hơi bất ngờ nhưng không hề chùn giọng, “Chị Tiểu Lục đâu, cho tôi nói chuyện với chị ấy!”
“Nếu cậu muốn tán tỉnh Vũ Lục Hàn, tôi e rằng tôi buộc phải cúp máy”, Hàm Vũ Phong lạnh lùng trả lời. Vũ Lục Hàn tuy không nói gì với hắn, nhưng Triệu Minh đã kể hết. Hắn muốn phát điên cũng không được, vì Vũ Lục Hàn cuối cùng cũng chẳng hề bị lung lay. Hắn chỉ cần vậy. Ghen cũng được, nhưng phải trong tầm kiểm soát. Ghen nhưng không mù quáng.
“Không, tôi xin thề, tôi sẽ không nhắc đến một từ yêu nào!”, Triệu Dương khẩn khoản, “Làm ơn… Tôi có thể đến gặp Vũ Lục Hàn không? Đây là chuyện rất quan trọng…”
“Tôi có thể biết được chứ?”
“Nếu anh muốn! Nhưng tôi vẫn phải gặp mặt Vũ Lục Hàn! Xin anh… Tôi phải nói ra, nếu không tôi sẽ không còn đủ dũng khí nữa…”
Hàm Vũ Phong im lặng. Sự im lặng giết chết Triệu Dương. Vào lúc cậu ta gần như tức giận hét lên trong điện thoại, hắn đã bất ngờ lên tiếng.
“Tắt máy đi, tôi sẽ nhắn tin địa chỉ nhà Vũ Lục Hàn. Chị gái cậu đang ở đây. Tất cả chúng tôi sẽ đợi cậu.”
Câu trả lời của hắn làm tất thảy sửng sốt. Vũ Lục Hàn túm vào áo hắn, không nói gì. Hắn đợi cậu ta ngắt máy, nhanh chóng gửi một tin nhắn về địa chỉ đầy đủ của nhà cô. Xong xuôi, hắn đưa lại điện thoại cho cô, dùng ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay của cô và nhìn quanh một lượt, nhìn từ Tóc Đỏ đến Triệu Minh.
“Tôi nghĩ rằng cậu ta cần nói một chuyện rất quan trọng, không phải chuyện ngớ ngẩn như kiểu cậu ta đang sắp chết vì yêu đơn phương một người đã có người yêu. Vì thế, chúng ta cần lắng nghe.”
Hắn xoa đầu cô rồi trở về bên chiếc laptop của mình. Juliano đang nhắn tin trao đổi với hắn về nhiệm vụ mà hắn vừa giao cho. Hắn chờ đợi người Thụy Sỹ của mình, đồng thời chờ đợi Triệu Dương. Hắn có linh cảm, việc mà Triệu Dương sắp nói sẽ giúp hắn gỡ rối – dù không giải thích được sẽ gỡ rối như thế nào. Dù sao hắn cũng sẽ chờ đợi.
Như một thói quen khi làm việc với đối tác, hắn mở sẵn phần “Ghi âm” trên điện thoại của mình.
Nửa tiếng sau, Triệu Dương xuất hiện. Cậu không quá khó khăn để tìm được nhà Vũ Lục Hàn. Cô mời cậu vào nhà, và cậu ngồi ngay vị trí Vũ Lục Hàn từng ngồi trên ghế. Triệu Minh đứng dậy ngay khi em trai mình ngồi xuống.
“Cậu có muốn uống gì không?”, Vũ Lục Hàn hỏi. “Trà túi lọc nhé? Hay cà phê?”
“Làm ơn, đừng!”, Triệu Dương bỗng nhiên gay gắt, “Chị đừng tử tế với tôi nữa. Chị đang hành hạ tôi đấy…”
“Cậu thật buồn cười!”, Trần Hải Minh đang ghé người lên mép tủ kê tivi, bên cạnh Triệu Minh. Cô nàng đang đứng tựa vào chiếc tủ gỗ lắp kính cạnh tủ tivi, khoanh tay lại, nhìn em trai đầy nghiêm khắc. Vũ Lục Hàn cũng ở ngay bên trái cô, đang đứng trước Hàm Vũ Phong. Không đâu, bỗng nhiên mọi người đứng cả dậy như đang hỏi cung một kẻ phạm tội. “Cậu bỗng nhiên chạy đến đòi nói chuyện, đến rồi lại nói chủ nhà tử tế là đang hành hạ cậu. Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Triệu Dương nhìn đi nơi khác. Cậu đã quyết tâm là thế, vậy mà đến nơi lại không thể mở miệng. Cậu cố tránh ánh mắt của chị gái, của Vũ Lục Hàn. Tránh cả ánh mắt dò xét của Trần Hải Minh và ánh nhìn sắc lẹm như thấu tâm can người khác, của hắn. Đúng vậy, nhìn vào mắt Hàm Vũ Phong, người ta có thể tuôn hết những thứ thầm kín nhất trong lòng, dù xấu hay tốt.
Ánh mắt Triệu Dương đột ngột dừng lại ở bức di ảnh trên bàn thờ. Bà là người phụ nữ cậu chỉ được gặp một lần. Vậy mà, chính cậu khiến mình không có cơ hội gặp lại bà lần nữa. Đáng xấu hổ thay.
“Chị Vũ Lục Hàn…”
Thấy Triệu Dương lần đầu gọi cả tên mình với danh xưng như thế, Vũ Lục Hàn bỗng nhiên e dè.
“Tôi… tôi xin lỗi!”
“Cậu xin lỗi tôi?”, cô hỏi lại. Lòng cô thấy nôn nao. Linh tính mách bảo cô Triệu Dương sẽ nói ra điều không tốt.
“Tôi… tôi đã… Tôi đã giúp… Tôi đã gián tiếp… hại… hại chết mẹ của chị…”, Triệu Dương lắp bắp khổ sở, nói đến đó đột nhiên bật khóc, “Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi!”
Vũ Lục Hàn thấy trời đất quay cuồng. Cô tóm lấy cánh tay hắn, thở dồn dập.
Trong khi đó, Triệu Minh như đã hóa thành đá.
“Mày vừa nói gì vậy?”, Triệu Minh nhào đến định túm áo Triệu Dương. Nếu không nhờ Trần Hải Minh giữ lại, cô nàng có lẽ đã tặng cho em trai vài cái tát, “Mày nhắc lại đi!!!”
“Em… em xin lỗi… chị Minh..”, Triệu Dương cúi gằm, không dám nhìn bất cứ ai. Tội lỗi, và cả sự hổ thẹn. Nếu nhìn thêm một ai, cậu sẽ muốn tự tử vì điều đã làm mất.
“Bình tĩnh, bình tĩnh đi”, Hàm Vũ Phong là người luôn luôn bình tĩnh. Hắn tiến lên một bước đứng trước Vũ Lục Hàn, để điện thoại của mình lên mặt bàn. “Cậu có thể nói rõ đầu đuôi được không?”
“Tại sao thế hả?”, Triệu Minh bắt đầu khóc, đau khổ nhìn em trai. Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ, em trai mình hãm hại gia đình người khác đến mức độc ác như vậy. Gia đình của bạn thân cô.
Hàm Vũ Phong quay lại, đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Trần Hải Minh hiểu ý, không nghĩ gì mà ôm lấy đầu Triệu Minh vào lòng. Cô nàng bắt đầu tấm tức khóc. Trong khi Vũ Lục Hàn không rơi nổi một giọt nước mắt.
“Hãy nói cho tôi…”, hắn nhắc lại, nắm chặt tay Vũ Lục Hàn, “Đầu đuôi câu chuyện như thế nào?”
Triệu Dương rõ ràng đang xúc động. Cậu ta đã khóc. Cậu đưa tay vuốt mặt, hít vào một hơi sụt sịt, không dám ngẩng mặt nhìn ai. Sau vài giây tĩnh tâm, cậu bắt đầu kể chuyện:
“Chuyện xảy ra cách đây khá lâu. Hôm ấy, khi chạy bộ theo lịch trình từ nhà đến công viên thành phố, tôi đã gặp một cô gái. Cô gái ấy thoạt nhìn rất giống Vũ Lục Hàn, lại đang ngồi trên ghế gỗ gần trụ sở Tập đoàn ACorp, tôi càng tin đó là Vũ Lục Hàn…”
“Cậu đã đến bắt chuyện?”
“Vâng, tôi đến bắt chuyện.”
Triệu Dương sịt mũi lần nữa, nhìn vào khoảng không trong căn bếp nhà Vũ Lục Hàn.
“Cô gái đó đáp chuyện rất tự nhiên. Cô ta biết tôi nhầm, nhưng không hề cho tôi biết điều đó. Chỉ đến khi tôi phát hiện ra hình xăm ngôi sao ở cổ tay, và đôi khuyên tai bằng ngọc lấp ló sau mái tóc nâu, tôi mới biết cô ta thật ra không phải Vũ Lục Hàn. Cô ta cười khi thấy tôi sửng sốt. Khi cô ta hỏi tôi là ai, tôi đã nói tôi là một người bạn, đang theo đuổi Vũ Lục Hàn. Và cô ta nói Vũ Lục Hàn cướp người yêu của mình.
Sau lần gặp ấy, chúng tôi gặp nhau thêm vài lần. Mới đầu, cô gái đó còn gặp tôi ở chỗ chiếc ghế gỗ. Mãi sau, cô ta lo sợ bị bắt gặp với tôi, quyết định rằng sẽ viết giấy và dán vào chân ghế gỗ, trong giấy là địa điểm gặp, tôi chỉ cần đến đó. Cô gái đó xưng tên Emily. Tôi không mấy ngạc nhiên khi thấy cô ta, vì tôi đã từng đọc về hiện tượng song trùng trước đây. Người không cùng huyết thống, giống nhau từ ngoại hình đến giọng nói. Ở Mỹ có nguyên một chương trình chuyên tìm các cặp song trùng như vậy. Tôi thấy Emily thú vị, khi tìm được người vô cùng giống Vũ Lục Hàn. Tôi đã tưởng tôi có thể làm bạn với cô ta…”
“Tất nhiên là tôi đã nhầm. Đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy. Cô ta thường xuyên lăng nhục tôi là “cậu nhóc”, “Quý ngài Bú Sữa Mẹ”. Tôi đã từng muốn gọi điện cho Viện Tâm thần lúc tức giận, nhưng tôi lại không thể. Cô ta dọa sẽ nói cho chị, chị Minh. Cô ta sẽ nói em đe dọa và lạm dụng tình dục cô ta chỉ vì em nhầm cô ta với bạn thân chị. Chúa ơi, em nghĩ cô ta nghiêm túc, cô ta luôn có bằng chứng mỗi khi em đến gặp. Nhưng em không thể thoát ra được. Bởi vì em… em và cô gái đó đã cùng nhau thỏa thuận một giao kèo.”
“Cô ta là người đã ủng hộ em theo đuổi Vũ Lục Hàn. Cô ta nói rằng chỉ cần em tiếp tục theo đuổi Tiểu Lục và để Tiểu Lục phải bận tâm về em, cô ta sẽ lo “phần còn lại”. Mới đầu em không hiểu “phần còn lại” đó là gì, cho đến khi chị Minh nói với em về vụ đi Anh. Emily có vẻ như luôn biết lịch làm việc của Hàm Vũ Phong, cô ta chưa bao giờ rời chiếc ghế gỗ ở gần ACorp, vậy mà anh ta không nhận ra. Emily vì một lí do nào đấy, biết về việc đi Anh trước cả khi… ừm, khi em nói với cô ta. Cô ta đã lên kế hoạch từ khi biết được tin về chuyến đi ấy. Cô ta hỏi em có muốn làm người hùng của Vũ Lục Hàn không?”
“Một tuần trước khi chị Minh và Vũ Lục Hàn đi, Emily và em lại gặp nhau, lần này gặp ngay giữa công viên thành phố. Cô ta hỏi em về điểm yếu của Vũ Lục Hàn. Em nói Vũ Lục Hàn không có điểm yếu, hiện giờ điểm yếu chỉ có thể là Hàm Vũ Phong mà thôi. Cô ta đã lên kế hoạch bắt cóc Vũ Lục Hàn, nhốt lại một tuần, và cùng mọi người đi Anh. Cô ta nói, chỉ cần cô ta lên giường với Hàm Vũ Phong, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Cô ta cần một thứ ràng buộc. Và em tin rằng cô ta lên kế hoạch rất tỉ mỉ. Cô ta thuê sẵn người, tìm sẵn địa điểm mà cô ta nói “kín và an toàn đến mức có thể nhốt người cả một tuần cũng chẳng ai biết”. Cô ta muốn bắt cóc và nhốt Vũ Lục Hàn trước chuyến đi, chỉ một ngày trước khi cô ta trở về, cô ta mới nhắn tin địa chỉ cho em đến… ừm, giả vờ giải thoát. Emily tin chắc, Vũ Lục Hàn sẽ thấy xiêu lòng trước em, vì khi cô ấy lâm nạn, Hàm Vũ Phong không thể xuất hiện, lại còn đi chơi và qua đêm với người yêu cũ. Nhưng Emily gặp vấn đề, đó là không biết phải bắt cóc Vũ Lục Hàn thế nào. Cô ta đã tự biến mình cho giống Tiểu Lục, đã theo dõi Tiểu Lục từ rất lâu hòng đợi thời cơ thay thế rồi; cô ta chỉ cần thế chỗ Vũ Lục Hàn một đêm thôi mà… Từ khi yêu Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn đi đâu cũng có anh ta đi bên cạnh, đưa đón, thậm chí ở cùng anh ta. Lúc đến trường hay lúc đi làm luôn có chị Triệu Minh không rời nửa bước; chỗ Tiểu Lục làm việc lại là chỗ mà bạn Hàm Vũ Phong làm chủ. Vũ Lục Hàn bỗng nhiên bất khả xâm phạm, cô ta không thể tìm được sơ hở nào để đánh tráo người. Cô ta gặp em cũng chỉ để hỏi, có cách nào dụ được Vũ Lục Hàn một mình ra khỏi nhà để bắt đi không. Em đã nói không. Rồi không hiểu sao, em… em buột miệng nói rằng mẹ Tiểu Lục đang bị bệnh tim, nặng. Em xin lỗi…”
Không khí lặng đi mất một lúc. Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng khóc của Triệu Minh. Cô không thể tin lại nghe những lời này từ miệng em trai mình. Còn Vũ Lục Hàn, cô vẫn không khóc. Chỉ có nỗi bàng hoàng xuất hiện trong mắt cô. Cô tựa hẳn người vào tủ kính để lấy một điểm tựa, bàn tay đang nắm tay hắn run lên bần bật. Triệu Dương, cô đã từng có thiện cảm với Triệu Dương. Bởi đó là người đầu tiên kiên nhẫn nói chuyện với cô lúc cô bị bỏ rơi một mình. Nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi.
“Sau đó thì sao?”, Hàm Vũ Phong là người duy nhất lên tiếng. Hắn có cung cách của một cảnh sát, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Triệu Dương, và nhìn Triệu Dương bằng đôi mắt sắc lẹm của mình.
“Sau đó tôi thật sự không biết”, Triệu Dương tránh né ánh mắt của hắn, “Cô ta chẳng bao giờ cho tôi biết kế hoạch là gì, cô ta đương nhiên không tin tôi, tôi cũng không tin cô ta lắm. Nhưng… thú thật là… tôi cũng một phần… muốn làm người hùng… của Tiểu Lục…”
“Cô gái đó có cho cậu xem bất cứ giấy tờ hay thứ gì liên quan đến việc thuê người không?”, Hàm Vũ Phong lạnh lùng hỏi. Triệu Dương rùng mình trước ngữ điệu ấy.
“Anh nghĩ tôi với cô ta có quan hệ thân thiết gì chứ?”, cậu có vẻ khó chịu, “Tất nhiên là không rồi! Nhưng… tôi đã lấy trộm chìa khóa nhà của Vũ Lục Hàn vào hôm chị Minh rủ Tiểu Lục đến nhà học! Tôi đã mang đi đánh chìa khóa khác và đưa lại cho Emily. Tôi không biết tại sao, nhưng cô ta yêu cầu tôi làm vậy! Phải đến hôm qua tôi mới biết cô ta muốn đột nhập vào bắt cóc Vũ Lục Hàn khi cô ấy đang ngủ!”
Triệu Minh nghe đến thế lại khóc nức lên. Em trai cô không dám nghe tiếng khóc của chị, gục đầu xuống và lấy tay che hai tai mình.
“Em xin lỗi, chị Minh… Tôi xin lỗi, Tiểu Lục… Tôi… tôi không biết mọi chuyện… lại thành ra thế này…”
“Cô gái đó có cho cậu biết cô ta sẽ thuê ai không?”, Hàm Vũ Phong không quan tâm đến biểu hiện của cậu ta, tiếp tục hỏi. Điều này làm cậu khó chịu.
“Cô ta từng nói người cô ta thuê là người cô ta gặp ở quán bar quen. Ngoài tôi ra cô ta chỉ quen một mình kẻ kia thôi, còn khoe kẻ kia mê cô ta như điếu đổ!”
“Cậu chưa hề gặp người lạ mặt kia?”
“Chưa. Tôi còn chẳng biết quán bar cô ta hay đi là gì. Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm đến cô gái đó! Tôi không giống anh, dù có gặp người con gái khác giống người tôi yêu, tôi cũng không lao vào đâu!”
Không khí ngưng đọng trong vài giây. Hàm Vũ Phong đột nhiên lao về phía Triệu Dương, vung tay đấm cậu ta một phát. Triệu Minh la lên oai oái và túm lấy áo hắn khóc lóc. Trần Hải Minh bối rối, cũng chỉ biết xông lên chặn trước hắn và Triệu Dương. Khuôn mặt của Hàm Vũ Phong đáng sợ hơn bao giờ hết. Hắn không khó khăn để túm lấy cổ áo Triệu Dương, nhấc lên và nhìn thẳng vào cậu ta với một sự cuồng nộ.
“Cậu đừng tưởng không ai nói gì là tất cả đều bỏ qua cho sự đê hèn cậu đã làm!”, hắn gằn giọng chì chiết, “Một người khi xin lỗi còn không dám nhìn vào mắt người khác, còn dám mở miệng mỉa mai cơ à?”
Triệu Dương, với bên má sưng vù, tím tái, muốn nhếch miệng cười nhưng rồi lại khóc.
“Người bị tổn thương không phải là tôi, mà là Vũ Lục Hàn. Người như cậu chỉ mong muốn có được chứ không thật lòng, cậu có cảm thấy hổ thẹn với người con gái cậu luôn mồm đòi giành lấy không?”
“Thôi đi! Xin anh… Đây là em trai em…”, Triệu Minh ôm cánh tay hắn, khóc nức nở. Cô vừa xấu hổ với Vũ Lục Hàn, vừa đau lòng khi em trai mình bỗng nhiên gây ra tội tày trời như vậy. Có nằm mơ Triệu Minh cũng không bao giờ nghĩ, có ngày Triệu Dương cũng biết tính kế hãm hại người ta để mưu cầu lợi ích cho bản thân mình.
“Em xin lỗi…”, Triệu Dương bắt đầu khóc. Hắn giận dữ buông tay, ném cậu thẳng xuống ghế. Hắn quay lại nhìn Vũ Lục Hàn. Cô không hề nhúc nhích, không lên tiếng, không biểu cảm. Hắn biết, như vậy là cô đã quá đau đớn. Chỉ đến khi hắn ôm cô vào lòng, hắn mới cảm nhận ngực áo mình đang thấm đẫm nước mắt.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.