Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 99
FrostArcherAshe
29/02/2016
Triệu Minh đã ở lại cùng Vũ Lục Hàn đêm ấy. Hàm Vũ Phong không về mà
xin phép bố cô cho ngủ lại dưới phòng khách. Bố cô vốn yêu quý hắn, còn
ngỏ ý cho hắn ngủ trong phòng vợ chồng ông, còn ông ra phòng khách ngủ.
Hắn đương nhiên không chịu. Hắn nói rằng công việc của hắn cần thức
khuya, hắn ở phòng khách sẽ tiện làm việc. Quả là năng lực thuyết phục
của hắn ở hạng thượng thừa.
Triệu Minh ôm Vũ Lục Hàn. Cuối cùng thì người khóc nhiều hơn lại là chị gái của Triệu Dương. Vũ Lục Hàn cũng sốc, nhưng cô biết người có cú sốc nặng nhất chính là Triệu Minh. Trong mắt Triệu Minh, em trai cô luôn là cậu nhóc hướng nội, biết nghe lời. Dù hoàn cảnh gia đình bị chia cắt, thay vì được mẹ dạy dỗ, cậu lại phải phụ thuộc vào chị, nhưng cậu chưa bao giờ coi thường chị hay ghét bỏ mẹ. Dù cậu không thích người vợ mới của bố, cậu vẫn không hề oán trách bố, hay oán trách mẹ kế. Cậu là chàng trai biết điều. Cậu yêu thương chị, yêu thương gia đình như yêu thương chính bản thân. Cậu chưa từng giao du với người xấu, chưa từng bị dụ dỗ. Cậu luôn có trách nhiệm với bản thân và chị gái mình. Vậy mà, ngày hôm nay, Triệu Dương như một người khác. Một người giáng thẳng vào chị gái mình một cú chí mạng. Triệu Minh đã khóc suốt từ lúc em trai còn ở đây cho đến khi Trần Hải Minh lái xe đưa cậu ta về với bên má sưng húp phải chườm lạnh.
“Nín đi nào…”, Vũ Lục Hàn thì thầm vỗ về. Vai áo cô đã ướt sũng, dính vào da.
“Mình… xin lỗi cậu…”, Triệu Minh nói đi nói lại câu ấy từ nãy tới giờ. Vũ Lục Hàn chẳng thể tìm thấy bóng dáng cô nàng Chủ tịch Hội học sinh nữa.
“Không sao… Mình đã nói không sao mà…”, Vũ Lục Hàn lặp lại lời dỗ dành, “Mình không trách em trai cậu đâu. Rõ ràng cậu ấy bị dụ dỗ…”
“Trời ơi, tại sao lại thành thế này…”, Triệu Minh lại gào lên tấm tức.
“Thôi nào…”, Vũ Lục Hàn xoa lưng cô bạn, “Mình thật lòng đấy… Mình không để bụng… Mình không buồn…”
“Có mà! Làm sao cậu lại không buồn được!”, Triệu Minh ngồi bật dậy khóc, khiến Vũ Lục Hàn bối rối ngồi dậy theo, “Em trai mình là kẻ xấu! Ôi…”
“Nín đi nào…”, Vũ Lục Hàn vụng về ôm lấy Triệu Minh, “Cậu không nên nghĩ theo chiều hướng tiêu cực như vậy… Mình biết phải làm gì mà…”
“Mình xin lỗi cậu rất nhiều…”
Và điệp khúc xin lỗi cứ tiếp tục cho đến khi Triệu Minh thiếp đi vì kiệt sức. Khuôn mặt cô nàng thấm đẫm nước mắt. Vũ Lục Hàn dùng vạt áo lau nhẹ hết nước mắt còn đọng trên gương mặt cô, chậm rãi để cô nằm xuống gối và kéo chăn cho Triệu Minh ấm áp. Vũ Lục Hàn thở ra, nhìn Triệu Minh rồi nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ của Vũ Lục Hàn, cô thấy mình đang ngồi một mình, cô đơn. Cô không với được quyển sách trên giá cao. Một chàng trai dễ dàng lấy quyển sách xuống, đưa cho cô và nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh. Cậu ta đang nói về con chó German Shepherd của mình, con chó hai tuổi dễ thương với chiếc vòng cổ xanh lam gắn lục lạc. Con chó thường quanh quẩn dưới chân cô mỗi khi cô đến nhà Triệu Minh. Một ngày, con chó Lục Lạc ngậm trong miệng một hộp quà dẹt, thả vào lòng Vũ Lục Hàn. Triệu Minh bỗng biến đi đâu mất. Vũ Lục Hàn mở hộp quà, một suối hoa hồng chảy ra kèm theo tấm thiệp “Te Amo” sáng lấp lánh. Vũ Lục Hàn bối rối lùi lại, chạy ra khỏi nhà, chạy về với hắn. Hàm Vũ Phong đang ở trước cửa, mỉm cười và dang tay ôm cô vào lòng. Vòng tay của hắn luôn luôn ấm áp. Nhưng bỗng dưng lại lạnh toát thế này? Đúng lúc cô nhìn lên, cô nhận ra Triệu Dương! Vũ Lục Hàn đẩy vội chàng trai và lùi lại, lùi lại, lùi mãi và vấp phải một thứ rồi ngã dúi. Cô cảm nhận cơn đau. Cô cúi xuống nhìn. Khung ảnh. Khung ảnh của mẹ. Khung ảnh có gắn băng tang của mẹ. Vũ Lục Hàn hốt hoảng ôm khung ảnh vào lòng. Vậy mà Triệu Dương cứ tiến mãi về phía cô. “Lùi lại đi!”, cô hét lên, “Lùi lại!”. Triệu Dương không lùi lại. Con chó German Shepherd đi chậm rãi bên cạnh cậu, gương mặt con chó giãn ra vui mừng. Rồi có một tiếng cười. Triệu Dương cất tiếng cười. Giọng cười cô chưa bao giờ nghe kĩ. Giọng cười thoải mái của cậu ta hòa lẫn với thanh âm cao vút của một cô gái. Vũ Lục Hàn sợ hãi. Cô cuộn người lại ôm lấy khung ảnh của mẹ, và khóc. Cô lắc đầu, khóc nức nở để những tiếng cười tan biến. Nhưng nó xuyên vào trí óc cô. Không, không nên cười trong một đám tang!
“Vũ Lục Hàn!”
Cô nghe phong thanh tiếng người gọi tên mình. Cô còn chẳng muốn đáp. Nhưng tiếng người gọi lớn dần, rồi cô thấy mình choàng tỉnh dậy. Cô mở mắt, hoang mang khi bóng tối tràn vào võng mạc. Cô nhìn thấy Hàm Vũ Phong với đôi mắt mờ nhòe đẫm nước. Giây phút ấy, cô mới biết mình đã khóc trong khi còn ngủ say.
“Em ổn chứ?”, ánh mắt lo lắng của hắn hiện rõ mồn một trong bóng tối. Vũ Lục Hàn gật đầu, thở hổn hển. Triệu Minh vẫn còn ngủ say bên cạnh cô.
“Em… Chỉ là mơ thôi…”, cô lí nhí đáp lại, giọng lạc đi hẳn. Hắn đang quỳ một gối lên giường cô, thấy cô như vậy liền nhẹ nhàng ngồi hẳn lên giường và vòng tay ôm gọn Vũ Lục Hàn vào lòng.
“Ngoan nào… Em đã cố gắng nhiều rồi. Ngủ tiếp đi, anh ở đây với em…”
Tiếng thủ thỉ vỗ về của hắn khiến cô yên tâm hẳn. Cô tựa đầu vào vai hắn. Sau lưng cô, tiếng thở của Triệu Minh vẫn đều đều, nhè nhẹ.
“Sao anh lại ở trong phòng em?”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt hỏi. Đến lúc này cô mới nhận ra “điều bất bình thường”.
“Anh muốn chắc chắn là em ngủ rồi”, hắn không giấu giếm thú nhận, “Cứ hôm nào không có anh, em kiểu gì cũng ngủ muộn hoặc mất ngủ. Hôm nay lại là một ngày điên rồ. Anh không muốn em mất ngủ nữa.”
“Cảm ơn anh”, Vũ Lục Hàn ngửa cổ lên nhìn hắn, “Nhưng hôm nay Triệu Minh ở đây. Chẳng may làm động đến giấc ngủ của cô ấy… Anh nên biết rằng Triệu Minh buồn hơn em rất nhiều… Chuyện của em, dù sao cũng đã qua rồi. Em không muốn nhắc đến nữa. Nhưng Triệu Minh vẫn phải về nhà với em trai. Cô ấy hiện giờ đang rất đau khổ đấy…”
“Em hãy lo cho bản thân trước đi”, hắn nghiêm giọng, “Em có thể cho rằng anh là kẻ ích kỉ cũng được. Nhưng chuyện của ai, người đó phải tự lo liệu lấy. Người thật sự có ý đồ xấu với em là một người khác, không phải em trai cô bạn em. Nếu lần này em không lo được dứt điểm chuyện của em, có đảm bảo Emily sẽ dừng lại không? Anh biết tính cách của cô ta, ngày xưa chỉ để tán tỉnh anh, cô ta đã sử dụng quan hệ để vào được Học viện Kinh tế Tài chính London khi trên thực tế cô ta đã bỏ học. Dù ngoại tình với kẻ thù của anh, cô ta vẫn biết cách che giấu mọi thứ mà anh không hề biết. Ngay cả khi đang ngồi cạnh anh, cô ta còn đưa mắt tán tỉnh bạn thân của anh. Em nghĩ cô gái đó là người như thế nào? Sẽ ăn năn hối hận như Triệu Dương mà dừng lại à? Em có hiểu em đang ở trong tình thế như thế nào không?”
Vũ Lục Hàn rùng mình. Hàm Vũ Phong dường như đang miêu tả một người không phải là người hắn từng yêu say đắm. Hắn không thể nào yêu một người như vậy được. Hắn là người không ai có thể qua mắt, là người nhìn thấu mọi thứ, là người bao giờ cũng chỉ cần hai quân mã cũng kết thúc ván cờ vua.
“Vì sao bây giờ anh lại nói với em những điều này về cô ấy?”, Vũ Lục Hàn không kìm nén được, nhìn vào mắt hắn. Cô đọc được một sự do dự. Rồi hắn thở dài.
“Bởi vì em cần biết, cô bé ạ. Emily là người có nội tâm phức tạp hơn em tưởng nhiều. Và chỉ bây giờ anh mới nhận ra… Anh ở bên cạnh Emily một năm thôi, Vũ Lục Hàn ạ. Anh không hiểu gì về con người đó. Suốt tám năm ở đây, anh lúc nào cũng hi vọng cô ta sẽ xuất hiện, và anh sẽ sẵn sàng bỏ qua tất cả. Nhưng cuối cùng cũng chỉ một mình anh hi vọng. Cô ta chỉ trở về tìm anh khi trong tay đã không còn gì nữa…”
Lòng cô trùng xuống. Cô không cảm thấy ghen tị hay buồn cho mình, mà thấy buồn cho hắn vì đã đặt nhầm tình cảm vào một người khác. Hắn thật sự đã chờ đợi, rất lâu. Hắn tự động tránh xa các cô gái khác, tránh xa cả người luôn yêu hắn như Chu Bạch Thảo, chỉ để mong đợi một ngày người hắn yêu thật sự xuất hiện trước mặt hắn. Hắn đã chờ đợi như vậy suốt tám năm trời. Cuối cùng hắn chẳng nhận được gì cả.
“Em rất tiếc…”, Vũ Lục Hàn chẳng biết nói gì hơn. Hàm Vũ Phong đột nhiên ôm siết lấy cô.
“Em đang nghĩ gì vậy? Vì sao anh kể chuyện về người tình cũ mà em lại tỏ ra thương xót cho anh? Thật không hiểu nổi…”
“Em thấy tiếc cho anh…”
“Em đang đùa đấy à? Đừng bắt anh kể những chuyện như vậy. Anh không muốn…”
“Em cũng cần biết về ngày xưa của anh chứ?”
“Nhưng không phải theo cách này”, hắn nhăn nhó, “Không phải bằng cách nghe anh kể về người yêu cũ.”
“Em thấy ổn. Em không quan trọng nếu cô ấy là người yêu cũ của anh đâu. Anh… anh vẫn yêu em là được mà?”
“Em có thật là yêu anh không?”, Hàm Vũ Phong rên rỉ. Mọi người đều chẳng ai thoải mái khi phải nghe người mình yêu kể về tình cũ. Cô gái này thì lại bảo “thấy ổn”!
“Chúng ta như thế này bao lâu rồi nhỉ?”
Câu hỏi đột ngột chẳng liên quan của Vũ Lục Hàn làm hắn bối rối.
“Có lẽ hai tháng.”
“Hai tháng… Anh hiểu em được bao nhiêu?”
Hắn nhìn cô đầy lạ lẫm.
“Em muốn nói gì?”
“Nào… Cứ cho em biết anh hiểu được gì về em đi…”, Vũ Lục Hàn ôm cánh tay hắn, cứ như đang nói một chuyện khác chẳng liên quan mấy. Hàm Vũ Phong thở dài bất lực.
“Được rồi… Em là người khá cứng đầu…”
“Cũng đúng…”
“Em bị ám ảnh sợ xã hội. Em chỉ nói chuyện được bình thường với một người khi đã khá quen với họ.”
“Cũng… không phải là không đúng…”
“Em hơi nhát gan. Nhưng đôi lúc gan lì và liều lĩnh một cách không cần thiết.”
“Sao lại thế được?”, Vũ Lục Hàn phản đối. “Thế à? Ai lần đầu uống rượu mà dám uống say quên trời đất ở quán bar lạ hoắc khi trong người không có nhiều tiền thế?”, hắn trợn mắt, nhắc lại cho cô biết lần “liều lĩnh và gan lì không cần thiết” đáng xấu hổ của cô. Vũ Lục Hàn im bặt.
“Em cũng hay quan tâm đến người khác một cách không cần thiết. Điểm này đừng tranh cãi với anh.”
Vâng, em không mà! Cô đưa mắt đi nơi khác.
“Nhưng bù lại… Em rất yêu gia đình và có đam mê rất lớn…”, hắn dịu giọng. Vũ Lục Hàn thấy hai má đỏ lên.
“Em chưa bao giờ từ bỏ đam mê của em, luôn tìm cách duy trì nó…”, hắn hôn phớt lên tóc cô, “Anh rất tự hào khi em có được công việc em muốn bằng thực lực của em, như lúc này…”
“Nhưng anh đã giúp đỡ em rất nhiều…”, cô lí nhí đáp, “Nếu không gặp anh, em sẽ không thể có cơ hội được làm việc bán thời gian cho ACorp… Cũng không thể gặp được Hoàng Lâm và được anh ấy sắp xếp cho đi thử việc… Mọi thứ trơn tru hơn là nhờ có anh mà…”
“Anh đã lấy đi của em rất nhiều, Vũ Lục Hàn ạ”, hắn thì thầm bên tai cô, “Anh muốn cho em nhiều hơn. Anh nghĩ lúc này anh đã rất may mắn…”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt cười hì hì.
“Anh bên em chưa được lâu. Nhưng anh cảm giác anh biết em nhiều hơn tất cả những gì mọi người biết.. Ý anh là… anh thấy… Anh còn hiểu em nhiều hơn anh từng hiểu về người con gái kia…”
“Vậy là… anh cũng… khá…”
“Rốt cuộc em muốn nói gì hả, cô Vũ?”
“Ta không thể đảm bảo mình hiểu rõ một người, bất kể đã ở bên người đó lâu đến đâu”, cô dựa vào hắn, “Vì thế, chỉ cần anh hiểu em vừa đủ là được. Sau này, anh sẽ không phải hối hận vì đã ở bên cạnh em.”
Hàm Vũ Phong ôm cô chặt hơn.
“Chúa ơi… Em khác hoàn toàn với người con gái đấy. Anh sẽ không bao giờ hối hận, kể cả khi anh không hiểu chút nào về em…”
“Anh không sợ à? Sợ em cắn?”
“Em lại say rượu rồi!”, hắn phì cười, cốc nhẹ vào trán cô và nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại. “Ngủ tiếp nhé? Dù có được nghỉ ngày mai, em cũng không được thức khuya đâu.”
“Thế còn anh? Anh không ngủ ư?”
“Anh có ngủ”, hắn nhoẻn miệng cười, “Anh muốn chuẩn bị nốt một vài thứ… Ngày mai em sẽ có một bất ngờ rất lớn đấy…”
“Hi vọng không phải là một hộp quà đựng váy áo nào”, cô đùa, “Anh đã mua cho em quá nhiều rồi!”
“Anh muốn em đựng chật tủ cơ, cô Vũ ạ”, hắn để cô nằm xuống và kéo chăn cho cô, “Nhưng không, bất ngờ này sẽ vô cùng khủng khiếp đấy! Hãy dành sức để đón nhận nó…”
“Khủng khiếp à?”, Vũ Lục Hàn được hắn vuốt tóc, thoải mái nhắm mắt lại và thả lỏng người.
“Khủng khiếp lắm. Ngủ ngoan nhé, bà Adam”, hắn ghé sát tai cô thì thầm, tiện hôn ngay lên má cô. Hắn vuốt nhẹ tóc cô vài lần cho đến khi môi cô nở nụ cười, cơ mặt giãn ra, và cô ngủ một cách thanh thản.
Hàm Vũ Phong hôn cô thên một lần, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Trước mặt hắn lúc này là chiếc chìa khóa được đặt cẩn thận trong bọc nilon, ghim vào một tờ giấy xét nghiệm. Juliano đã mất cả chiều hôm nay, với một tá cuộc gọi từ hắn để đạt được quyền xét nghiệm dấu vân tay từ sở giám định tư pháp. Một chiếc ly rượu uống dở chưa rửa còn để trên bàn ăn, cũng lấy từ phòng 1505, được xác nhận có dấu vân tay trên đó trùng khớp với dấu vân tay trên chìa khóa giấu trong phòng. Chìa khóa này, hắn chưa hề thử. Hắn đứng dậy, mở cửa chính, đi về phía chiếc xe Bugatti và tìm lấy một đôi găng tay da. Hắn vẫn thỉnh thoảng đeo găng tay khi lái xe, và đeo găng khi tập gym nên đôi găng tay thường xuyên được để ở ngăn đựng tàn thuốc trên xe. Hắn hít vào một hơi, gương mặt nghiêm trọng trở lại và với một cung cách của nhân viên điều tra chuyên nghiệp, hắn đeo găng vào tay rồi tiến vào nhà. Hắn cẩn thận tách miệng túi nilon, dốc chìa khóa vào lòng bàn tay. Với một linh cảm nhất định, hắn khóa cửa nhà Vũ Lục Hàn lại, và tra chìa khóa vào ổ. Hắn xoay chìa. Một tiếng động nhỏ vang lên. Hắn không hề bất ngờ. Cánh cửa thật sự đã mở.
Chìa khóa tìm thấy trong căn hộ 1505 chỉ có hai dấu vân tay. Một dấu vân tay trùng với dấu tay chủ căn hộ. Dấu tay còn lại trùng với dấu tay mà Triệu Dương cung cấp. Hoàn toàn khớp với lời nhận tội của Triệu Dương. Quả thật, chiếc chìa khóa chỉ qua tay hai người. Nhưng điều đó liệu có đủ để chứng minh Vũ Lam đã bước vào nhà Vũ Lục Hàn?
Đó là cả đêm trắng đối với Hàm Vũ Phong. Hắn cất toàn bộ những gì tìm được vào cùng một chỗ. Chỉ còn một yếu tố cuối cùng thôi. Ngày mai, luật sư Hà sẽ có đủ bằng chứng trong tay để tố giác thành một vụ án. Hắn thậm chí chưa cần dùng đến danh nghĩa của mình. Hắn sẽ không cần.
Để lại một tờ note dán trên tủ lạnh, hắn rời nhà khi đồng hồ còn chưa đến năm giờ sáng. Hắn ngay lập tức gọi điện cho Juliano và lái xe đi lặng lẽ.
“Anh đã chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn, thưa ngài. Nơi đó hiện giờ thuộc về quyền kiểm soát của chúng ta.”
“Cảm ơn. Tôi đang đến. Nếu có gì bất thường, báo lại cho tôi ngay lập tức.”
“Vâng, thưa ngài.”
Hàm Vũ Phong lướt như bay trên con đường vắng vẻ. Chứng cứ cuối cùng.
Đó là một quán bar nhỏ, cách không xa khu chung cư cao cấp của hắn. Cô ta có vẻ không đủ tiền để thường xuyên bước vào quán bar trên tầng thượng khu căn hộ này. Hắn đã nhìn thấy chiếc SUV quen thuộc trước mặt, và cho xe tấp lại bên kia đường, song song chiếc SUV. Juliano đã chuẩn bị bước xuống xe từ khi nhìn thấy hắn qua gương chiếu hậu. Anh ta là một người Thụy Sỹ cao to, vạm vỡ, với bộ tuxedo đen tuyền không khác nào vệ sĩ của ngôi sao Broadway. Một người ngoại quốc khiến chính những kẻ ngoại quốc phải e ngại. Hắn – ngược lại – áo phông Armani, quần jeans, giày Palladium, đồng hồ Zenith, kính râm Ray-ban gài trên ngực áo, chẳng khác gì một cậu ấm công tử đang trên hành trình tiêu tiền của bố mẹ. Hắn bước thẳng vào bar với người Thụy Sỹ Juliano đi đằng sau. Năm giờ ba mươi phút sáng, quán bar không vì thế mà vắng người.
Hai người ngoại quốc cùng bước vào quán bar, tiến thẳng về quầy pha chế.
“Gin and tonic”, hắn gọi đồ uống bằng tiếng Anh. Hắn ngồi xoay người lại, đôi mắt nâu khói sắc lẹm kín đáo quan sát sau cặp kính râm. Tìm thấy rồi.
Trên một chiếc tràng kỉ sâu bên trong góc khuất, có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Cô gái ngồi trên người chàng trai, thân hình ép sát tới không còn một khoảng trống. Hắn âm thầm ghi nhớ hình ảnh trong đầu, chậm rãi thưởng thức ly tonic và châm một điếu thuốc.
Thời gian trôi qua rất chậm. Cho đến khi điếu thuốc của hắn tắt hẳn và ly gin-tonic cạn đáy, cô gái bên kia mới tạm rời khỏi chàng trai. Hắn đứng dậy, mắt không rời đối tượng. Hắn chẳng cần ai mời mọc, đi thẳng về phía trường kỉ và ngồi xuống đối diện cặp đôi nọ. Cả hai đều tỏ rõ vẻ ngạc nhiên và bối rối. Hắn thậm chí không lên tiếng.
“Anh là ai?”, chàng trai lớn tiếng hỏi. Hắn chỉ nhếch miệng cười, không đáp.
“Người ta không hiểu đâu anh!”, cô gái đang ngồi trên người chàng trai, nhìn hắn và trả lời. Người ngoại quốc này cần gì nhỉ?
“Làm thế nào để bảo thằng tây này ra chỗ khác?”, người con trai lè nhè hỏi. Cô gái vẫn ngây ngô nhìn hắn.
“Em… em không biết tiếng Anh!”
“Phiền phức quá! Thiếu gì chỗ, mình đi ra đằng kia…”
Và cô gái nhảy xuống, đứng thẳng thắn kéo lại váy, chau chuốt một chút, cố nhìn hắn dù bị tên con trai lườm vài lần. Họ chưa kịp đi bước nào thì Juliano đã đứng chặn ngay đầu ghế.
“Chuyện… chuyện quái gì thế này?”, gã trai lắp bắp. Cô gái co rúm người trước anh tài xế to cao người Thụy Sỹ. Hắn thong thả cười, tựa người thoải mái trên ghế.
“Vì sao lại phải vội như vậy?”, hắn hỏi trong sự ngỡ ngàng của cặp đôi. Bọn họ trợn mắt nhìn hắn. Sự bình thản của hắn dọa họ sợ hãi.
“Tôi… Tôi thề… Cuối tuần này tôi sẽ trả hết nợ!”, gã trai ngay lập tức ngồi sụp xuống, lo lắng cầu khẩn hắn. Hàm Vũ Phong nhướn mày. Trông tôi giống đòi nợ thuê lắm sao?
“Tốt thôi”, hắn nhún vai, “Ngoài ra, tôi cần hỏi anh một vài điều đấy…”
“Anh… anh muốn gì?”, người con trai co rúm, không còn vẻ phóng đãng chơi bời như khi ôm ấp cô bạn gái nữa. Hắn rút điện thoại, ngồi nhấn tìm một lúc, vẻ băn khoăn như thể đang chọn lựa. Sự chậm rãi của hắn chỉ khiến chàng trai kia thêm phần hoảng sợ.
“Anh có quen cô gái này không?”, hắn chìa ra một bức ảnh chụp trên điện thoại. Tên con trai nhìn qua, len lén liếc cô bạn đang túm riết lấy mình, lắc đầu lia lịa.
“Không, tôi không quen!”
“Thật hả, anh Tần Khải? Có phải tên anh không nhỉ? Anh chưa hề gặp cô gái này à?”, hắn làm vẻ mặt ngu ngốc. Người con trai kia, Tần Khải, ngược lại vô cùng hoảng hốt. Làm thế quái nào anh ta biết tên mình?
“Tôi… tôi xin đến cuối tuần…”, anh ta lắp bắp, “Tôi sẽ trả nợ đầy đủ… Tôi xin anh… Bây giờ tôi…”
“Nào, tôi đang nói chuyện khác mà!”, hắn thong thả nhấc cặp kính râm ra khỏi mắt, “Anh phủ nhận việc anh quen biết Emily?”
Ánh mắt chàng trai ngỡ ngàng. Anh ta bàng hoàng, vậy là bọn chúng biết hết cả rồi! Tần Khải vội vàng lao về phía hắn, quỳ xuống đất, quên cả bạn gái.
“Tôi biết, tôi biết! Tôi xin lỗi! Tôi… tôi đã lỡ hẹn nhiều lần rồi, nhưng…”
“Anh chắc chắn anh quen cô gái này chứ?”, hắn không bận tâm đến lời chàng trai, nghiêng điện thoại cho anh ta xem lần nữa. Tần Khải nhìn ảnh, liên tục gật đầu. Đến nước này rồi còn nói dối, bọn chúng sẽ giết mình mất!
“Tôi xin anh… Tôi không biết…”
“Anh và cô gái đó có quan hệ gì?”, hắn đều đều lấn át giọng thở hổn hển của anh ta. Tần Khải run rẩy.
“Tôi… tôi đã… quan hệ vài lần… Nhưng… nhưng cô ta chủ động trước! Tôi xin lỗi, tôi…”
Không hiểu là người đòi nợ thuê hay người đánh ghen nữa! Nhưng phen này vẫn ăn đủ rồi! Tần Khải khóc trong lòng. Không thể tin bọn chúng dùng cả thủ đoạn “mỹ nhân kế” để dồn mình vào đường chết. Thật ngu xuẩn! Làm gì có người đàn bà nào rẻ mạt đến độ mới mời một ly rượu đã đòi lên giường ngay chứ… Vậy mà vẫn mắc mưu, ôi, Tần Khải, mày là thằng đần!
Hắn nhếch miệng cười, như thể đã đọc thấu suy nghĩ qua khuôn mặt co rúm của con nợ. Hắn yên tâm cất điện thoại, thở ra, nhìn thẳng vào Tần Khải.
“Ai cũng biết ông chủ quán bar này nổi tiếng nóng tính, hung dữ… Nợ ông ta tiền rượu đã đành, lại còn thích ra oai với phụ nữ… Anh cũng liều thật.”
Hắn đan hai bàn tay vào nhau, đặt tay ngay ngắn lên mặt bàn như đang nói chuyện quan trọng. Tần Khải thở dốc.
“Tôi… tôi xin…”
“Tôi dám cá anh đã xin khuất hai, ba lần cuối tuần rồi”, hắn ngập ngừng, “Tôi không nghĩ lần này khi bọn họ đến đòi nợ, anh kịp mở miệng xin khuất đâu…”
“Vậy… vậy là anh…”
“Yên nào”, hắn quay sang nhìn vào mắt tên con trai nợ nần chồng chất, “Tôi có một đề nghị, anh có muốn cân nhắc không?”
“Anh… anh nói gì?”
“Tôi muốn một sự trao đổi.”
“Tại sao tôi phải tin anh?”, Tần Khải sau khi biết hắn không phải người đến đòi nợ, đứng phắt dậy lớn tiếng. Tuy nhiên anh ta lại rụt cổ vào như thể sợ rằng mình vừa lỡ miệng.
“Tôi sẽ trả toàn bộ số nợ cho anh”, hắn điềm tĩnh nói. Tần Khải như kẻ vừa nhìn thấy sét đánh trước mắt mình, người bị cứng đờ trong khoảnh khắc.
“Anh nói thật chứ?”, anh ta vồ ngay về phía hắn. Hàm Vũ Phong hơi nhích người ra xa.
“Đổi lại…”
“Đổi lại điều gì?”
“Tôi cần anh kể lại một câu chuyện, với một trăm phần trăm sự thật…”
“Kể chuyện?”
“Đúng thế, một câu chuyện đơn giản…”, Hàm Vũ Phong nhoẻn cười.
Tần Khải đứng tần ngần một lúc, quay người nhìn về phía Juliano.
Rồi anh ta nhún vai, ngồi xuống ghế với tư thế thoải mái nhất.
Hàm Vũ Phong lại ấn nút ghi âm.
Vũ Lục Hàn gọi điện cho hắn vào gần trưa, khi cô biết chắc hắn đã xong việc. Bình thường, giờ này hắn hay đón cô ở trường. Đã quá nửa tiếng mà hắn vẫn chưa về.
“Có chuyện gì vậy?”, hắn dịu dàng hỏi cô. Âm thanh trong giọng nói của hắn mang theo một chút dễ chịu khiến cô cảm thấy yên tâm.
“Anh… anh đã về chưa?”, Vũ Lục Hàn ngập ngừng hỏi. Cô đã lo rằng hắn đang gặp rắc rối. Chuyện công ty, phải đấy. Hắn vốn đã phải hoãn lại công việc khi hủy bỏ chuyến đi Anh.
“Anh sẽ về muộn một chút”, hắn dỗ dành, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Vâng…”, cô đáp. Cô bỗng cảm thấy khá áy náy khi hắn vì mình mà bị nhỡ việc.
“Đừng nghĩ linh tinh. Anh biết đấy!”, hắn làm cô cười, “Đợi anh về. Nhưng phải ăn trước đi.”
“Em đợi anh.”
Vũ Lục Hàn tần ngần nắm điện thoại trong tay. Cô cảm thấy mình lại trở về con người nhàm chán, vô dụng ngày trước. Rảnh rỗi, chẳng có việc gì để làm. Ngay lúc này, kể cả đọc truyện cô cũng chẳng thích nữa.
Cô quyết định xuống bếp và pha một tách trà. Hàm Vũ Phong hầu như không uống trà, cô không biết có phải hắn có kỉ niệm xấu gì với việc uống trà không. Một người Anh không uống trà. Dù vậy, cô vẫn nghiên cứu và học cách pha trà đạt chuẩn để có thể cùng hắn nhâm nhi mỗi khi rảnh rỗi. Không rõ đêm qua hắn đi ngủ lúc nào, khi mà sáng nay cô tỉnh dậy lúc hơn sáu giờ đã thấy hắn đi mất rồi. Mọi ngày, hắn sẽ cùng cô ra khỏi nhà lúc bảy giờ và đi làm ngay sau đó. Dạo gần đây công việc không thuận lợi chăng?
Vũ Lục Hàn mở đèn phòng bếp, đập ngay vào mắt là chiếc laptop và tập tài liệu của Hàm Vũ Phong. Anh ấy đi làm mà không mang theo thứ gì sao? Cô tò mò nhìn lướt qua rồi tiến thẳng về tủ pha trà. Loay hoay một hồi, mắt cô lại hướng về phía tập tài liệu đặt trên laptop. Tài liệu công ty? Tài liệu quan trọng? Vũ Lục Hàn vốn không phải người tò mò, nhưng cô đã nghĩ rằng lần cuối cô lờ đi mọi thứ của hắn, là lúc hắn liên tục giấu đi những chiếc khung ảnh có hình Vũ Lam. Cô ngồi xuống ghế đối diện chiếc laptop, tách trà nóng để trước mặt. Cô nhìn chằm chằm vào cặp tài liệu. Chắc nhìn lướt qua một tí cũng được nhỉ?
Vũ Lục Hàn cắn môi. Nhưng làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Vả lại, hắn có thiếu gì tài liệu công việc? Tò mò một tí chẳng bằng cứ lờ đi, đây đâu phải việc của cô? Hắn để như vậy chắc chắn không sợ cô nhìn thấy đâu. Hắn toàn tâm toàn ý với cô cơ mà…
Nhưng gần đây hắn hay đi lại thất thường. Nói chuyện cũng thất thường. Cô có cần lo lắng không nhỉ? Biết đâu về công việc… Một nỗi đa nghi nho nhỏ hiện lên trong lòng khiến cô bất an. Cô chưa bao giờ ghen tuông quá mức. Nhưng lúc này, cô hiểu rõ những người vợ có chồng đào hoa. Trên phim ấy, cô rất hay nhăn mặt trước cảnh các bà vợ (bạn gái) lén lút kiểm tra chồng, cứ như không tin tưởng chồng vậy. Thế mà lúc này, cô muốn xem tài liệu của hắn quá đỗi. Chỉ là tài liệu công việc thôi, cô lẩm bẩm, đứng dậy. Xin lỗi anh, em sẽ ghé mắt xem một chút…
Vũ Lục Hàn cầm lấy tập tài liệu, mở ra một khe nho nhỏ để hé mắt nhìn vào. Cô tự nhủ trong đầu một nghìn lần câu “xin lỗi anh”. Thật là xấu tính mà! Cụm từ “tố giác” lọt vào mắt cô. Vũ Lục Hàn thót tim khi nghĩ rằng hắn bị ai đó tố giác. Nhưng đến khi cô rút hẳn tờ giấy ra khỏi tập tài liệu, tim cô ngừng hẳn một nhịp khi nhìn thấy người tố giác chính là Hàm Vũ Phong.
Đơn tố giác tội phạm “cố ý phạm tội”, với một người mang tên Vương Vũ Lam. Người tố giác là Hàm Vũ Phong. Mắt cô như dán chặt vào từng câu chữ trong đơn tố giác. Đi kèm với tờ đơn tối giác là hai bản giám định dấu vân tay, một chiếc túi zipper đựng chìa khóa bằng bạc sáng loáng, và một cái máy ghi âm nhỏ xíu như hình dạng chiếc USB. Vũ Lục Hàn hoang mang đọc thật kĩ bản giám định dấu vân tay, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hàm Vũ Phong đang làm gì? Vì sao hắn lại muốn tố giác Vương Vũ Lam về tội “cố ý phạm tội”? Vũ Lam đã làm gì? Không lẽ…
Vũ Lục Hàn rùng mình nhớ lại hiện trạng căn nhà của mình vào đêm đưa mẹ cô đi cấp cứu. Lúc đi, cửa mở toang, đèn bật sáng. Lúc về, cửa đóng kín, mọi bóng đèn đều được tắt. Vũ Lục Hàn vốn đã gạt đi những suy nghĩ về sự kì lạ đó, mỗi khi trí óc khơi gợi lại câu chuyện, cô đều cố nhấn nó xuống tận đáy lòng mình vì tự nhủ mọi thứ đều đã qua, nhớ lại hay thắc mắc cũng chẳng làm mẹ cô sống lại. Cô đã chấp nhận hậu quả, mẹ bị như vậy bởi mẹ mang bệnh đã quá lâu rồi. Dù những âm thanh nghe được trong đêm hôm ấy, và cả những bóng đèn tắt, những cánh cửa đóng kín, luôn khiến cô phiền lòng vì không thể lí giải, rốt cuộc cô vẫn nhắm mắt và để nó qua đi. Lúc này, cầm những thứ giấy tờ này trên tay, Vũ Lục Hàn bị xúc động mạnh. Hàm Vũ Phong có phải đã tìm ra điều gì đó? Hàm Vũ Phong có phải… đã biết cách lí giải những gì xảy đến với gia đình cô?
Hàm Vũ Phong dừng xe, vào nhà Vũ Lục Hàn với tâm trạng phấn khởi. Hắn đã gỡ được hết mọi nút thắt – đã đến lúc giải quyết dứt điểm mọi thứ rồi. Cô không khóa cửa. Ngay khi hắn vừa bước vào với nụ cười còn chưa tắt, hắn đã sững sờ khi thấy Vũ Lục Hàn đang đứng trong bếp, trên tay là tập tài liệu của mình. Nụ cười đông cứng lại trên môi hắn. Khi nhìn vào mắt cô, hắn biết đã đến lúc rồi.
“Em đã nhận ra rồi?”, hắn tiến đến gần Vũ Lục Hàn, “Anh đã định kể khi mọi việc được giải quyết xong xuôi. Vậy mà em đã biết…”
“Đây là gì? Em muốn biết sự thật!”
Vũ Lục Hàn đặt tờ đơn tố giác lên trên tập tài liệu. Hắn biết rằng cô có quyền yêu cầu điều ấy.
“Em thật sự muốn biết?”
“Em muốn!”
“Được thôi”, hắn áp sát và nhìn vào mắt cô, cẩn trọng tìm từ ngữ, “Vũ Lam là người muốn bắt cóc và thay thế vị trí của em, nhưng không may khiến mẹ em qua đời. Bỏ qua tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, anh muốn tố giác và khởi tố cô ta về tội “cố ý phạm tội”. Anh đã có đủ bằng chứng và sẽ nhờ luật sư mang đơn tố giác đến Viện Kiểm sát ngay sáng nay.”
Vũ Lục Hàn ngồi phịch xuống ghế. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trên bàn.
“Chìa khóa này là thế nào?”
“Là chìa khóa nhà em. Triệu Dương đã thú nhận lấy cắp nó để trao cho Emily. Cô ta hiển nhiên đã sử dụng nó để ra vào nhà em cũng như để người được cô ta thuê có thể vào bắt em đi. Anh đã kiểm tra được rõ ràng, không thể có lời giải thích nào khác cho việc Emily có được chiếc chìa khóa mở được cửa nhà em. Nếu muốn, anh cũng có thể cáo buộc thêm tội “xâm nhập gia cư bất hợp pháp” với bằng chứng đã xác thực này.”
Ánh mắt cô không rời chiếc chìa khóa. Thật điên rồ.
“Anh muốn cô ấy phải đi tù? Nhưng cô ấy đâu có cố ý hãm hại mẹ em?”
“Cô ta đã làm rồi, Vũ Lục Hàn, cô ta phải chịu trách nhiệm”, hắn nghiêm giọng, “Dù không cố tình khiến mẹ em mất, cô ta cũng đã biết mẹ em bị bệnh tim. Chính xác thì lúc đầu, cô ta đã muốn bắt mẹ em đi để dụ em tự mình giao nộp bản thân. Đó là hành động có chủ đích. Việc mẹ em phát bệnh là hoàn toàn có thể xảy ra, cô ta biết điều ấy nhưng mặc kệ. Những biểu hiện đó cấu thành tội phạm, anh hoàn toàn có cơ sở tố giác hành vi “cố ý phạm tội”.”
“Nhưng em không muốn!”
Điều Vũ Lục Hàn vừa nói một nghìn lần dọa hắn sốc. Hàm Vũ Phong chống tay lên bàn, nghiêng người về phía cô,
“Người đó muốn hại em, muốn hại gia đình em, Tiểu Hàn ạ!”, hắn lạnh lùng với chất giọng khó chịu, “Tại sao anh muốn dứt điểm, còn em thì không? Đây không phải loại người em có thể nói lý đâu!”
“Em biết!”, Vũ Lục Hàn nhăn mặt, “Nhưng em không muốn cô gái ấy phải đánh đổi cả tuổi thanh xuân ở trong tù! Cô ta lớn lên không được yêu thương, không được quan tâm, không được giáo dục, tất cả những thứ đó đã là một thiếu thốn vô cùng lớn rồi! Cô ấy không thể lại trượt dốc ở những nơi như tù ngục!”
“Đôi khi tù ngục là nơi giáo dục tốt nhất, Vũ Lục Hàn ạ”, hắn ngắt lời cô với giọng vô tình, “Anh không muốn lòng tốt bụng của em phát huy vào những lúc không cần thiết thế này. Hãy để dành nó cho những người xứng đáng đi!”
Vũ Lục Hàn cắn môi, quay đi chỗ khác. Cô biết hắn không thể thỏa hiệp. Cô cũng biết hắn đúng. Vũ Lam đương nhiên rất ghét cô, đó là điều tất yếu nếu cô ta còn yêu Hàm Vũ Phong rất nhiều. Nhưng Hàm Vũ Phong đang muốn cô gái đó phải trả giá đắt. Mười mấy năm tù là quá đắt. Đáng lẽ ra Vũ Lam cần có cơ hội nhiều hơn.
“Ít ra hãy để cho em một lần gặp và nói chuyện với Vũ Lam.”
Hàm Vũ Phhong nghe như sét đánh ngang tai.
“Em có hiểu ý anh là gì không?”
“Em hoàn toàn hiểu, anh đã đúng!”, cô cương nghị nói, “Nhưng đây là việc của em, em muốn nêu ra ý kiến của mình. Em đã lắng nghe quá đủ rồi!”
“Gặp cô ta không phải một ý tốt đâu, Tiểu Hàn ạ.”
Ánh mắt hắn như đục hơn. Chuyện quái gì đamg xảy ra với Vũ Lục Hàn vậy?
“Nếu em đi gặp cô ta, cùng với anh, thì sẽ ổn chứ?”
“Không ổn chút nào.”
“Vậy một cuộc gặp mười lăm phút? Em tin rằng không đến đâu.”
Hàm Vũ Phong im lặng rất lâu. Hắn nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay.
“Nếu cô ta làm bất cứ điều gì sai, anh sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức.”
“Anh nên kiềm chế cơn giận giữ nhiều hơn. Em sẽ có cách thôi.”
Và Vũ Lục Hàn nở nụ cười tươi rói.
(Còn tiếp)
Triệu Minh ôm Vũ Lục Hàn. Cuối cùng thì người khóc nhiều hơn lại là chị gái của Triệu Dương. Vũ Lục Hàn cũng sốc, nhưng cô biết người có cú sốc nặng nhất chính là Triệu Minh. Trong mắt Triệu Minh, em trai cô luôn là cậu nhóc hướng nội, biết nghe lời. Dù hoàn cảnh gia đình bị chia cắt, thay vì được mẹ dạy dỗ, cậu lại phải phụ thuộc vào chị, nhưng cậu chưa bao giờ coi thường chị hay ghét bỏ mẹ. Dù cậu không thích người vợ mới của bố, cậu vẫn không hề oán trách bố, hay oán trách mẹ kế. Cậu là chàng trai biết điều. Cậu yêu thương chị, yêu thương gia đình như yêu thương chính bản thân. Cậu chưa từng giao du với người xấu, chưa từng bị dụ dỗ. Cậu luôn có trách nhiệm với bản thân và chị gái mình. Vậy mà, ngày hôm nay, Triệu Dương như một người khác. Một người giáng thẳng vào chị gái mình một cú chí mạng. Triệu Minh đã khóc suốt từ lúc em trai còn ở đây cho đến khi Trần Hải Minh lái xe đưa cậu ta về với bên má sưng húp phải chườm lạnh.
“Nín đi nào…”, Vũ Lục Hàn thì thầm vỗ về. Vai áo cô đã ướt sũng, dính vào da.
“Mình… xin lỗi cậu…”, Triệu Minh nói đi nói lại câu ấy từ nãy tới giờ. Vũ Lục Hàn chẳng thể tìm thấy bóng dáng cô nàng Chủ tịch Hội học sinh nữa.
“Không sao… Mình đã nói không sao mà…”, Vũ Lục Hàn lặp lại lời dỗ dành, “Mình không trách em trai cậu đâu. Rõ ràng cậu ấy bị dụ dỗ…”
“Trời ơi, tại sao lại thành thế này…”, Triệu Minh lại gào lên tấm tức.
“Thôi nào…”, Vũ Lục Hàn xoa lưng cô bạn, “Mình thật lòng đấy… Mình không để bụng… Mình không buồn…”
“Có mà! Làm sao cậu lại không buồn được!”, Triệu Minh ngồi bật dậy khóc, khiến Vũ Lục Hàn bối rối ngồi dậy theo, “Em trai mình là kẻ xấu! Ôi…”
“Nín đi nào…”, Vũ Lục Hàn vụng về ôm lấy Triệu Minh, “Cậu không nên nghĩ theo chiều hướng tiêu cực như vậy… Mình biết phải làm gì mà…”
“Mình xin lỗi cậu rất nhiều…”
Và điệp khúc xin lỗi cứ tiếp tục cho đến khi Triệu Minh thiếp đi vì kiệt sức. Khuôn mặt cô nàng thấm đẫm nước mắt. Vũ Lục Hàn dùng vạt áo lau nhẹ hết nước mắt còn đọng trên gương mặt cô, chậm rãi để cô nằm xuống gối và kéo chăn cho Triệu Minh ấm áp. Vũ Lục Hàn thở ra, nhìn Triệu Minh rồi nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ của Vũ Lục Hàn, cô thấy mình đang ngồi một mình, cô đơn. Cô không với được quyển sách trên giá cao. Một chàng trai dễ dàng lấy quyển sách xuống, đưa cho cô và nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh. Cậu ta đang nói về con chó German Shepherd của mình, con chó hai tuổi dễ thương với chiếc vòng cổ xanh lam gắn lục lạc. Con chó thường quanh quẩn dưới chân cô mỗi khi cô đến nhà Triệu Minh. Một ngày, con chó Lục Lạc ngậm trong miệng một hộp quà dẹt, thả vào lòng Vũ Lục Hàn. Triệu Minh bỗng biến đi đâu mất. Vũ Lục Hàn mở hộp quà, một suối hoa hồng chảy ra kèm theo tấm thiệp “Te Amo” sáng lấp lánh. Vũ Lục Hàn bối rối lùi lại, chạy ra khỏi nhà, chạy về với hắn. Hàm Vũ Phong đang ở trước cửa, mỉm cười và dang tay ôm cô vào lòng. Vòng tay của hắn luôn luôn ấm áp. Nhưng bỗng dưng lại lạnh toát thế này? Đúng lúc cô nhìn lên, cô nhận ra Triệu Dương! Vũ Lục Hàn đẩy vội chàng trai và lùi lại, lùi lại, lùi mãi và vấp phải một thứ rồi ngã dúi. Cô cảm nhận cơn đau. Cô cúi xuống nhìn. Khung ảnh. Khung ảnh của mẹ. Khung ảnh có gắn băng tang của mẹ. Vũ Lục Hàn hốt hoảng ôm khung ảnh vào lòng. Vậy mà Triệu Dương cứ tiến mãi về phía cô. “Lùi lại đi!”, cô hét lên, “Lùi lại!”. Triệu Dương không lùi lại. Con chó German Shepherd đi chậm rãi bên cạnh cậu, gương mặt con chó giãn ra vui mừng. Rồi có một tiếng cười. Triệu Dương cất tiếng cười. Giọng cười cô chưa bao giờ nghe kĩ. Giọng cười thoải mái của cậu ta hòa lẫn với thanh âm cao vút của một cô gái. Vũ Lục Hàn sợ hãi. Cô cuộn người lại ôm lấy khung ảnh của mẹ, và khóc. Cô lắc đầu, khóc nức nở để những tiếng cười tan biến. Nhưng nó xuyên vào trí óc cô. Không, không nên cười trong một đám tang!
“Vũ Lục Hàn!”
Cô nghe phong thanh tiếng người gọi tên mình. Cô còn chẳng muốn đáp. Nhưng tiếng người gọi lớn dần, rồi cô thấy mình choàng tỉnh dậy. Cô mở mắt, hoang mang khi bóng tối tràn vào võng mạc. Cô nhìn thấy Hàm Vũ Phong với đôi mắt mờ nhòe đẫm nước. Giây phút ấy, cô mới biết mình đã khóc trong khi còn ngủ say.
“Em ổn chứ?”, ánh mắt lo lắng của hắn hiện rõ mồn một trong bóng tối. Vũ Lục Hàn gật đầu, thở hổn hển. Triệu Minh vẫn còn ngủ say bên cạnh cô.
“Em… Chỉ là mơ thôi…”, cô lí nhí đáp lại, giọng lạc đi hẳn. Hắn đang quỳ một gối lên giường cô, thấy cô như vậy liền nhẹ nhàng ngồi hẳn lên giường và vòng tay ôm gọn Vũ Lục Hàn vào lòng.
“Ngoan nào… Em đã cố gắng nhiều rồi. Ngủ tiếp đi, anh ở đây với em…”
Tiếng thủ thỉ vỗ về của hắn khiến cô yên tâm hẳn. Cô tựa đầu vào vai hắn. Sau lưng cô, tiếng thở của Triệu Minh vẫn đều đều, nhè nhẹ.
“Sao anh lại ở trong phòng em?”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt hỏi. Đến lúc này cô mới nhận ra “điều bất bình thường”.
“Anh muốn chắc chắn là em ngủ rồi”, hắn không giấu giếm thú nhận, “Cứ hôm nào không có anh, em kiểu gì cũng ngủ muộn hoặc mất ngủ. Hôm nay lại là một ngày điên rồ. Anh không muốn em mất ngủ nữa.”
“Cảm ơn anh”, Vũ Lục Hàn ngửa cổ lên nhìn hắn, “Nhưng hôm nay Triệu Minh ở đây. Chẳng may làm động đến giấc ngủ của cô ấy… Anh nên biết rằng Triệu Minh buồn hơn em rất nhiều… Chuyện của em, dù sao cũng đã qua rồi. Em không muốn nhắc đến nữa. Nhưng Triệu Minh vẫn phải về nhà với em trai. Cô ấy hiện giờ đang rất đau khổ đấy…”
“Em hãy lo cho bản thân trước đi”, hắn nghiêm giọng, “Em có thể cho rằng anh là kẻ ích kỉ cũng được. Nhưng chuyện của ai, người đó phải tự lo liệu lấy. Người thật sự có ý đồ xấu với em là một người khác, không phải em trai cô bạn em. Nếu lần này em không lo được dứt điểm chuyện của em, có đảm bảo Emily sẽ dừng lại không? Anh biết tính cách của cô ta, ngày xưa chỉ để tán tỉnh anh, cô ta đã sử dụng quan hệ để vào được Học viện Kinh tế Tài chính London khi trên thực tế cô ta đã bỏ học. Dù ngoại tình với kẻ thù của anh, cô ta vẫn biết cách che giấu mọi thứ mà anh không hề biết. Ngay cả khi đang ngồi cạnh anh, cô ta còn đưa mắt tán tỉnh bạn thân của anh. Em nghĩ cô gái đó là người như thế nào? Sẽ ăn năn hối hận như Triệu Dương mà dừng lại à? Em có hiểu em đang ở trong tình thế như thế nào không?”
Vũ Lục Hàn rùng mình. Hàm Vũ Phong dường như đang miêu tả một người không phải là người hắn từng yêu say đắm. Hắn không thể nào yêu một người như vậy được. Hắn là người không ai có thể qua mắt, là người nhìn thấu mọi thứ, là người bao giờ cũng chỉ cần hai quân mã cũng kết thúc ván cờ vua.
“Vì sao bây giờ anh lại nói với em những điều này về cô ấy?”, Vũ Lục Hàn không kìm nén được, nhìn vào mắt hắn. Cô đọc được một sự do dự. Rồi hắn thở dài.
“Bởi vì em cần biết, cô bé ạ. Emily là người có nội tâm phức tạp hơn em tưởng nhiều. Và chỉ bây giờ anh mới nhận ra… Anh ở bên cạnh Emily một năm thôi, Vũ Lục Hàn ạ. Anh không hiểu gì về con người đó. Suốt tám năm ở đây, anh lúc nào cũng hi vọng cô ta sẽ xuất hiện, và anh sẽ sẵn sàng bỏ qua tất cả. Nhưng cuối cùng cũng chỉ một mình anh hi vọng. Cô ta chỉ trở về tìm anh khi trong tay đã không còn gì nữa…”
Lòng cô trùng xuống. Cô không cảm thấy ghen tị hay buồn cho mình, mà thấy buồn cho hắn vì đã đặt nhầm tình cảm vào một người khác. Hắn thật sự đã chờ đợi, rất lâu. Hắn tự động tránh xa các cô gái khác, tránh xa cả người luôn yêu hắn như Chu Bạch Thảo, chỉ để mong đợi một ngày người hắn yêu thật sự xuất hiện trước mặt hắn. Hắn đã chờ đợi như vậy suốt tám năm trời. Cuối cùng hắn chẳng nhận được gì cả.
“Em rất tiếc…”, Vũ Lục Hàn chẳng biết nói gì hơn. Hàm Vũ Phong đột nhiên ôm siết lấy cô.
“Em đang nghĩ gì vậy? Vì sao anh kể chuyện về người tình cũ mà em lại tỏ ra thương xót cho anh? Thật không hiểu nổi…”
“Em thấy tiếc cho anh…”
“Em đang đùa đấy à? Đừng bắt anh kể những chuyện như vậy. Anh không muốn…”
“Em cũng cần biết về ngày xưa của anh chứ?”
“Nhưng không phải theo cách này”, hắn nhăn nhó, “Không phải bằng cách nghe anh kể về người yêu cũ.”
“Em thấy ổn. Em không quan trọng nếu cô ấy là người yêu cũ của anh đâu. Anh… anh vẫn yêu em là được mà?”
“Em có thật là yêu anh không?”, Hàm Vũ Phong rên rỉ. Mọi người đều chẳng ai thoải mái khi phải nghe người mình yêu kể về tình cũ. Cô gái này thì lại bảo “thấy ổn”!
“Chúng ta như thế này bao lâu rồi nhỉ?”
Câu hỏi đột ngột chẳng liên quan của Vũ Lục Hàn làm hắn bối rối.
“Có lẽ hai tháng.”
“Hai tháng… Anh hiểu em được bao nhiêu?”
Hắn nhìn cô đầy lạ lẫm.
“Em muốn nói gì?”
“Nào… Cứ cho em biết anh hiểu được gì về em đi…”, Vũ Lục Hàn ôm cánh tay hắn, cứ như đang nói một chuyện khác chẳng liên quan mấy. Hàm Vũ Phong thở dài bất lực.
“Được rồi… Em là người khá cứng đầu…”
“Cũng đúng…”
“Em bị ám ảnh sợ xã hội. Em chỉ nói chuyện được bình thường với một người khi đã khá quen với họ.”
“Cũng… không phải là không đúng…”
“Em hơi nhát gan. Nhưng đôi lúc gan lì và liều lĩnh một cách không cần thiết.”
“Sao lại thế được?”, Vũ Lục Hàn phản đối. “Thế à? Ai lần đầu uống rượu mà dám uống say quên trời đất ở quán bar lạ hoắc khi trong người không có nhiều tiền thế?”, hắn trợn mắt, nhắc lại cho cô biết lần “liều lĩnh và gan lì không cần thiết” đáng xấu hổ của cô. Vũ Lục Hàn im bặt.
“Em cũng hay quan tâm đến người khác một cách không cần thiết. Điểm này đừng tranh cãi với anh.”
Vâng, em không mà! Cô đưa mắt đi nơi khác.
“Nhưng bù lại… Em rất yêu gia đình và có đam mê rất lớn…”, hắn dịu giọng. Vũ Lục Hàn thấy hai má đỏ lên.
“Em chưa bao giờ từ bỏ đam mê của em, luôn tìm cách duy trì nó…”, hắn hôn phớt lên tóc cô, “Anh rất tự hào khi em có được công việc em muốn bằng thực lực của em, như lúc này…”
“Nhưng anh đã giúp đỡ em rất nhiều…”, cô lí nhí đáp, “Nếu không gặp anh, em sẽ không thể có cơ hội được làm việc bán thời gian cho ACorp… Cũng không thể gặp được Hoàng Lâm và được anh ấy sắp xếp cho đi thử việc… Mọi thứ trơn tru hơn là nhờ có anh mà…”
“Anh đã lấy đi của em rất nhiều, Vũ Lục Hàn ạ”, hắn thì thầm bên tai cô, “Anh muốn cho em nhiều hơn. Anh nghĩ lúc này anh đã rất may mắn…”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt cười hì hì.
“Anh bên em chưa được lâu. Nhưng anh cảm giác anh biết em nhiều hơn tất cả những gì mọi người biết.. Ý anh là… anh thấy… Anh còn hiểu em nhiều hơn anh từng hiểu về người con gái kia…”
“Vậy là… anh cũng… khá…”
“Rốt cuộc em muốn nói gì hả, cô Vũ?”
“Ta không thể đảm bảo mình hiểu rõ một người, bất kể đã ở bên người đó lâu đến đâu”, cô dựa vào hắn, “Vì thế, chỉ cần anh hiểu em vừa đủ là được. Sau này, anh sẽ không phải hối hận vì đã ở bên cạnh em.”
Hàm Vũ Phong ôm cô chặt hơn.
“Chúa ơi… Em khác hoàn toàn với người con gái đấy. Anh sẽ không bao giờ hối hận, kể cả khi anh không hiểu chút nào về em…”
“Anh không sợ à? Sợ em cắn?”
“Em lại say rượu rồi!”, hắn phì cười, cốc nhẹ vào trán cô và nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại. “Ngủ tiếp nhé? Dù có được nghỉ ngày mai, em cũng không được thức khuya đâu.”
“Thế còn anh? Anh không ngủ ư?”
“Anh có ngủ”, hắn nhoẻn miệng cười, “Anh muốn chuẩn bị nốt một vài thứ… Ngày mai em sẽ có một bất ngờ rất lớn đấy…”
“Hi vọng không phải là một hộp quà đựng váy áo nào”, cô đùa, “Anh đã mua cho em quá nhiều rồi!”
“Anh muốn em đựng chật tủ cơ, cô Vũ ạ”, hắn để cô nằm xuống và kéo chăn cho cô, “Nhưng không, bất ngờ này sẽ vô cùng khủng khiếp đấy! Hãy dành sức để đón nhận nó…”
“Khủng khiếp à?”, Vũ Lục Hàn được hắn vuốt tóc, thoải mái nhắm mắt lại và thả lỏng người.
“Khủng khiếp lắm. Ngủ ngoan nhé, bà Adam”, hắn ghé sát tai cô thì thầm, tiện hôn ngay lên má cô. Hắn vuốt nhẹ tóc cô vài lần cho đến khi môi cô nở nụ cười, cơ mặt giãn ra, và cô ngủ một cách thanh thản.
Hàm Vũ Phong hôn cô thên một lần, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Trước mặt hắn lúc này là chiếc chìa khóa được đặt cẩn thận trong bọc nilon, ghim vào một tờ giấy xét nghiệm. Juliano đã mất cả chiều hôm nay, với một tá cuộc gọi từ hắn để đạt được quyền xét nghiệm dấu vân tay từ sở giám định tư pháp. Một chiếc ly rượu uống dở chưa rửa còn để trên bàn ăn, cũng lấy từ phòng 1505, được xác nhận có dấu vân tay trên đó trùng khớp với dấu vân tay trên chìa khóa giấu trong phòng. Chìa khóa này, hắn chưa hề thử. Hắn đứng dậy, mở cửa chính, đi về phía chiếc xe Bugatti và tìm lấy một đôi găng tay da. Hắn vẫn thỉnh thoảng đeo găng tay khi lái xe, và đeo găng khi tập gym nên đôi găng tay thường xuyên được để ở ngăn đựng tàn thuốc trên xe. Hắn hít vào một hơi, gương mặt nghiêm trọng trở lại và với một cung cách của nhân viên điều tra chuyên nghiệp, hắn đeo găng vào tay rồi tiến vào nhà. Hắn cẩn thận tách miệng túi nilon, dốc chìa khóa vào lòng bàn tay. Với một linh cảm nhất định, hắn khóa cửa nhà Vũ Lục Hàn lại, và tra chìa khóa vào ổ. Hắn xoay chìa. Một tiếng động nhỏ vang lên. Hắn không hề bất ngờ. Cánh cửa thật sự đã mở.
Chìa khóa tìm thấy trong căn hộ 1505 chỉ có hai dấu vân tay. Một dấu vân tay trùng với dấu tay chủ căn hộ. Dấu tay còn lại trùng với dấu tay mà Triệu Dương cung cấp. Hoàn toàn khớp với lời nhận tội của Triệu Dương. Quả thật, chiếc chìa khóa chỉ qua tay hai người. Nhưng điều đó liệu có đủ để chứng minh Vũ Lam đã bước vào nhà Vũ Lục Hàn?
Đó là cả đêm trắng đối với Hàm Vũ Phong. Hắn cất toàn bộ những gì tìm được vào cùng một chỗ. Chỉ còn một yếu tố cuối cùng thôi. Ngày mai, luật sư Hà sẽ có đủ bằng chứng trong tay để tố giác thành một vụ án. Hắn thậm chí chưa cần dùng đến danh nghĩa của mình. Hắn sẽ không cần.
Để lại một tờ note dán trên tủ lạnh, hắn rời nhà khi đồng hồ còn chưa đến năm giờ sáng. Hắn ngay lập tức gọi điện cho Juliano và lái xe đi lặng lẽ.
“Anh đã chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn, thưa ngài. Nơi đó hiện giờ thuộc về quyền kiểm soát của chúng ta.”
“Cảm ơn. Tôi đang đến. Nếu có gì bất thường, báo lại cho tôi ngay lập tức.”
“Vâng, thưa ngài.”
Hàm Vũ Phong lướt như bay trên con đường vắng vẻ. Chứng cứ cuối cùng.
Đó là một quán bar nhỏ, cách không xa khu chung cư cao cấp của hắn. Cô ta có vẻ không đủ tiền để thường xuyên bước vào quán bar trên tầng thượng khu căn hộ này. Hắn đã nhìn thấy chiếc SUV quen thuộc trước mặt, và cho xe tấp lại bên kia đường, song song chiếc SUV. Juliano đã chuẩn bị bước xuống xe từ khi nhìn thấy hắn qua gương chiếu hậu. Anh ta là một người Thụy Sỹ cao to, vạm vỡ, với bộ tuxedo đen tuyền không khác nào vệ sĩ của ngôi sao Broadway. Một người ngoại quốc khiến chính những kẻ ngoại quốc phải e ngại. Hắn – ngược lại – áo phông Armani, quần jeans, giày Palladium, đồng hồ Zenith, kính râm Ray-ban gài trên ngực áo, chẳng khác gì một cậu ấm công tử đang trên hành trình tiêu tiền của bố mẹ. Hắn bước thẳng vào bar với người Thụy Sỹ Juliano đi đằng sau. Năm giờ ba mươi phút sáng, quán bar không vì thế mà vắng người.
Hai người ngoại quốc cùng bước vào quán bar, tiến thẳng về quầy pha chế.
“Gin and tonic”, hắn gọi đồ uống bằng tiếng Anh. Hắn ngồi xoay người lại, đôi mắt nâu khói sắc lẹm kín đáo quan sát sau cặp kính râm. Tìm thấy rồi.
Trên một chiếc tràng kỉ sâu bên trong góc khuất, có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Cô gái ngồi trên người chàng trai, thân hình ép sát tới không còn một khoảng trống. Hắn âm thầm ghi nhớ hình ảnh trong đầu, chậm rãi thưởng thức ly tonic và châm một điếu thuốc.
Thời gian trôi qua rất chậm. Cho đến khi điếu thuốc của hắn tắt hẳn và ly gin-tonic cạn đáy, cô gái bên kia mới tạm rời khỏi chàng trai. Hắn đứng dậy, mắt không rời đối tượng. Hắn chẳng cần ai mời mọc, đi thẳng về phía trường kỉ và ngồi xuống đối diện cặp đôi nọ. Cả hai đều tỏ rõ vẻ ngạc nhiên và bối rối. Hắn thậm chí không lên tiếng.
“Anh là ai?”, chàng trai lớn tiếng hỏi. Hắn chỉ nhếch miệng cười, không đáp.
“Người ta không hiểu đâu anh!”, cô gái đang ngồi trên người chàng trai, nhìn hắn và trả lời. Người ngoại quốc này cần gì nhỉ?
“Làm thế nào để bảo thằng tây này ra chỗ khác?”, người con trai lè nhè hỏi. Cô gái vẫn ngây ngô nhìn hắn.
“Em… em không biết tiếng Anh!”
“Phiền phức quá! Thiếu gì chỗ, mình đi ra đằng kia…”
Và cô gái nhảy xuống, đứng thẳng thắn kéo lại váy, chau chuốt một chút, cố nhìn hắn dù bị tên con trai lườm vài lần. Họ chưa kịp đi bước nào thì Juliano đã đứng chặn ngay đầu ghế.
“Chuyện… chuyện quái gì thế này?”, gã trai lắp bắp. Cô gái co rúm người trước anh tài xế to cao người Thụy Sỹ. Hắn thong thả cười, tựa người thoải mái trên ghế.
“Vì sao lại phải vội như vậy?”, hắn hỏi trong sự ngỡ ngàng của cặp đôi. Bọn họ trợn mắt nhìn hắn. Sự bình thản của hắn dọa họ sợ hãi.
“Tôi… Tôi thề… Cuối tuần này tôi sẽ trả hết nợ!”, gã trai ngay lập tức ngồi sụp xuống, lo lắng cầu khẩn hắn. Hàm Vũ Phong nhướn mày. Trông tôi giống đòi nợ thuê lắm sao?
“Tốt thôi”, hắn nhún vai, “Ngoài ra, tôi cần hỏi anh một vài điều đấy…”
“Anh… anh muốn gì?”, người con trai co rúm, không còn vẻ phóng đãng chơi bời như khi ôm ấp cô bạn gái nữa. Hắn rút điện thoại, ngồi nhấn tìm một lúc, vẻ băn khoăn như thể đang chọn lựa. Sự chậm rãi của hắn chỉ khiến chàng trai kia thêm phần hoảng sợ.
“Anh có quen cô gái này không?”, hắn chìa ra một bức ảnh chụp trên điện thoại. Tên con trai nhìn qua, len lén liếc cô bạn đang túm riết lấy mình, lắc đầu lia lịa.
“Không, tôi không quen!”
“Thật hả, anh Tần Khải? Có phải tên anh không nhỉ? Anh chưa hề gặp cô gái này à?”, hắn làm vẻ mặt ngu ngốc. Người con trai kia, Tần Khải, ngược lại vô cùng hoảng hốt. Làm thế quái nào anh ta biết tên mình?
“Tôi… tôi xin đến cuối tuần…”, anh ta lắp bắp, “Tôi sẽ trả nợ đầy đủ… Tôi xin anh… Bây giờ tôi…”
“Nào, tôi đang nói chuyện khác mà!”, hắn thong thả nhấc cặp kính râm ra khỏi mắt, “Anh phủ nhận việc anh quen biết Emily?”
Ánh mắt chàng trai ngỡ ngàng. Anh ta bàng hoàng, vậy là bọn chúng biết hết cả rồi! Tần Khải vội vàng lao về phía hắn, quỳ xuống đất, quên cả bạn gái.
“Tôi biết, tôi biết! Tôi xin lỗi! Tôi… tôi đã lỡ hẹn nhiều lần rồi, nhưng…”
“Anh chắc chắn anh quen cô gái này chứ?”, hắn không bận tâm đến lời chàng trai, nghiêng điện thoại cho anh ta xem lần nữa. Tần Khải nhìn ảnh, liên tục gật đầu. Đến nước này rồi còn nói dối, bọn chúng sẽ giết mình mất!
“Tôi xin anh… Tôi không biết…”
“Anh và cô gái đó có quan hệ gì?”, hắn đều đều lấn át giọng thở hổn hển của anh ta. Tần Khải run rẩy.
“Tôi… tôi đã… quan hệ vài lần… Nhưng… nhưng cô ta chủ động trước! Tôi xin lỗi, tôi…”
Không hiểu là người đòi nợ thuê hay người đánh ghen nữa! Nhưng phen này vẫn ăn đủ rồi! Tần Khải khóc trong lòng. Không thể tin bọn chúng dùng cả thủ đoạn “mỹ nhân kế” để dồn mình vào đường chết. Thật ngu xuẩn! Làm gì có người đàn bà nào rẻ mạt đến độ mới mời một ly rượu đã đòi lên giường ngay chứ… Vậy mà vẫn mắc mưu, ôi, Tần Khải, mày là thằng đần!
Hắn nhếch miệng cười, như thể đã đọc thấu suy nghĩ qua khuôn mặt co rúm của con nợ. Hắn yên tâm cất điện thoại, thở ra, nhìn thẳng vào Tần Khải.
“Ai cũng biết ông chủ quán bar này nổi tiếng nóng tính, hung dữ… Nợ ông ta tiền rượu đã đành, lại còn thích ra oai với phụ nữ… Anh cũng liều thật.”
Hắn đan hai bàn tay vào nhau, đặt tay ngay ngắn lên mặt bàn như đang nói chuyện quan trọng. Tần Khải thở dốc.
“Tôi… tôi xin…”
“Tôi dám cá anh đã xin khuất hai, ba lần cuối tuần rồi”, hắn ngập ngừng, “Tôi không nghĩ lần này khi bọn họ đến đòi nợ, anh kịp mở miệng xin khuất đâu…”
“Vậy… vậy là anh…”
“Yên nào”, hắn quay sang nhìn vào mắt tên con trai nợ nần chồng chất, “Tôi có một đề nghị, anh có muốn cân nhắc không?”
“Anh… anh nói gì?”
“Tôi muốn một sự trao đổi.”
“Tại sao tôi phải tin anh?”, Tần Khải sau khi biết hắn không phải người đến đòi nợ, đứng phắt dậy lớn tiếng. Tuy nhiên anh ta lại rụt cổ vào như thể sợ rằng mình vừa lỡ miệng.
“Tôi sẽ trả toàn bộ số nợ cho anh”, hắn điềm tĩnh nói. Tần Khải như kẻ vừa nhìn thấy sét đánh trước mắt mình, người bị cứng đờ trong khoảnh khắc.
“Anh nói thật chứ?”, anh ta vồ ngay về phía hắn. Hàm Vũ Phong hơi nhích người ra xa.
“Đổi lại…”
“Đổi lại điều gì?”
“Tôi cần anh kể lại một câu chuyện, với một trăm phần trăm sự thật…”
“Kể chuyện?”
“Đúng thế, một câu chuyện đơn giản…”, Hàm Vũ Phong nhoẻn cười.
Tần Khải đứng tần ngần một lúc, quay người nhìn về phía Juliano.
Rồi anh ta nhún vai, ngồi xuống ghế với tư thế thoải mái nhất.
Hàm Vũ Phong lại ấn nút ghi âm.
Vũ Lục Hàn gọi điện cho hắn vào gần trưa, khi cô biết chắc hắn đã xong việc. Bình thường, giờ này hắn hay đón cô ở trường. Đã quá nửa tiếng mà hắn vẫn chưa về.
“Có chuyện gì vậy?”, hắn dịu dàng hỏi cô. Âm thanh trong giọng nói của hắn mang theo một chút dễ chịu khiến cô cảm thấy yên tâm.
“Anh… anh đã về chưa?”, Vũ Lục Hàn ngập ngừng hỏi. Cô đã lo rằng hắn đang gặp rắc rối. Chuyện công ty, phải đấy. Hắn vốn đã phải hoãn lại công việc khi hủy bỏ chuyến đi Anh.
“Anh sẽ về muộn một chút”, hắn dỗ dành, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Vâng…”, cô đáp. Cô bỗng cảm thấy khá áy náy khi hắn vì mình mà bị nhỡ việc.
“Đừng nghĩ linh tinh. Anh biết đấy!”, hắn làm cô cười, “Đợi anh về. Nhưng phải ăn trước đi.”
“Em đợi anh.”
Vũ Lục Hàn tần ngần nắm điện thoại trong tay. Cô cảm thấy mình lại trở về con người nhàm chán, vô dụng ngày trước. Rảnh rỗi, chẳng có việc gì để làm. Ngay lúc này, kể cả đọc truyện cô cũng chẳng thích nữa.
Cô quyết định xuống bếp và pha một tách trà. Hàm Vũ Phong hầu như không uống trà, cô không biết có phải hắn có kỉ niệm xấu gì với việc uống trà không. Một người Anh không uống trà. Dù vậy, cô vẫn nghiên cứu và học cách pha trà đạt chuẩn để có thể cùng hắn nhâm nhi mỗi khi rảnh rỗi. Không rõ đêm qua hắn đi ngủ lúc nào, khi mà sáng nay cô tỉnh dậy lúc hơn sáu giờ đã thấy hắn đi mất rồi. Mọi ngày, hắn sẽ cùng cô ra khỏi nhà lúc bảy giờ và đi làm ngay sau đó. Dạo gần đây công việc không thuận lợi chăng?
Vũ Lục Hàn mở đèn phòng bếp, đập ngay vào mắt là chiếc laptop và tập tài liệu của Hàm Vũ Phong. Anh ấy đi làm mà không mang theo thứ gì sao? Cô tò mò nhìn lướt qua rồi tiến thẳng về tủ pha trà. Loay hoay một hồi, mắt cô lại hướng về phía tập tài liệu đặt trên laptop. Tài liệu công ty? Tài liệu quan trọng? Vũ Lục Hàn vốn không phải người tò mò, nhưng cô đã nghĩ rằng lần cuối cô lờ đi mọi thứ của hắn, là lúc hắn liên tục giấu đi những chiếc khung ảnh có hình Vũ Lam. Cô ngồi xuống ghế đối diện chiếc laptop, tách trà nóng để trước mặt. Cô nhìn chằm chằm vào cặp tài liệu. Chắc nhìn lướt qua một tí cũng được nhỉ?
Vũ Lục Hàn cắn môi. Nhưng làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Vả lại, hắn có thiếu gì tài liệu công việc? Tò mò một tí chẳng bằng cứ lờ đi, đây đâu phải việc của cô? Hắn để như vậy chắc chắn không sợ cô nhìn thấy đâu. Hắn toàn tâm toàn ý với cô cơ mà…
Nhưng gần đây hắn hay đi lại thất thường. Nói chuyện cũng thất thường. Cô có cần lo lắng không nhỉ? Biết đâu về công việc… Một nỗi đa nghi nho nhỏ hiện lên trong lòng khiến cô bất an. Cô chưa bao giờ ghen tuông quá mức. Nhưng lúc này, cô hiểu rõ những người vợ có chồng đào hoa. Trên phim ấy, cô rất hay nhăn mặt trước cảnh các bà vợ (bạn gái) lén lút kiểm tra chồng, cứ như không tin tưởng chồng vậy. Thế mà lúc này, cô muốn xem tài liệu của hắn quá đỗi. Chỉ là tài liệu công việc thôi, cô lẩm bẩm, đứng dậy. Xin lỗi anh, em sẽ ghé mắt xem một chút…
Vũ Lục Hàn cầm lấy tập tài liệu, mở ra một khe nho nhỏ để hé mắt nhìn vào. Cô tự nhủ trong đầu một nghìn lần câu “xin lỗi anh”. Thật là xấu tính mà! Cụm từ “tố giác” lọt vào mắt cô. Vũ Lục Hàn thót tim khi nghĩ rằng hắn bị ai đó tố giác. Nhưng đến khi cô rút hẳn tờ giấy ra khỏi tập tài liệu, tim cô ngừng hẳn một nhịp khi nhìn thấy người tố giác chính là Hàm Vũ Phong.
Đơn tố giác tội phạm “cố ý phạm tội”, với một người mang tên Vương Vũ Lam. Người tố giác là Hàm Vũ Phong. Mắt cô như dán chặt vào từng câu chữ trong đơn tố giác. Đi kèm với tờ đơn tối giác là hai bản giám định dấu vân tay, một chiếc túi zipper đựng chìa khóa bằng bạc sáng loáng, và một cái máy ghi âm nhỏ xíu như hình dạng chiếc USB. Vũ Lục Hàn hoang mang đọc thật kĩ bản giám định dấu vân tay, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hàm Vũ Phong đang làm gì? Vì sao hắn lại muốn tố giác Vương Vũ Lam về tội “cố ý phạm tội”? Vũ Lam đã làm gì? Không lẽ…
Vũ Lục Hàn rùng mình nhớ lại hiện trạng căn nhà của mình vào đêm đưa mẹ cô đi cấp cứu. Lúc đi, cửa mở toang, đèn bật sáng. Lúc về, cửa đóng kín, mọi bóng đèn đều được tắt. Vũ Lục Hàn vốn đã gạt đi những suy nghĩ về sự kì lạ đó, mỗi khi trí óc khơi gợi lại câu chuyện, cô đều cố nhấn nó xuống tận đáy lòng mình vì tự nhủ mọi thứ đều đã qua, nhớ lại hay thắc mắc cũng chẳng làm mẹ cô sống lại. Cô đã chấp nhận hậu quả, mẹ bị như vậy bởi mẹ mang bệnh đã quá lâu rồi. Dù những âm thanh nghe được trong đêm hôm ấy, và cả những bóng đèn tắt, những cánh cửa đóng kín, luôn khiến cô phiền lòng vì không thể lí giải, rốt cuộc cô vẫn nhắm mắt và để nó qua đi. Lúc này, cầm những thứ giấy tờ này trên tay, Vũ Lục Hàn bị xúc động mạnh. Hàm Vũ Phong có phải đã tìm ra điều gì đó? Hàm Vũ Phong có phải… đã biết cách lí giải những gì xảy đến với gia đình cô?
Hàm Vũ Phong dừng xe, vào nhà Vũ Lục Hàn với tâm trạng phấn khởi. Hắn đã gỡ được hết mọi nút thắt – đã đến lúc giải quyết dứt điểm mọi thứ rồi. Cô không khóa cửa. Ngay khi hắn vừa bước vào với nụ cười còn chưa tắt, hắn đã sững sờ khi thấy Vũ Lục Hàn đang đứng trong bếp, trên tay là tập tài liệu của mình. Nụ cười đông cứng lại trên môi hắn. Khi nhìn vào mắt cô, hắn biết đã đến lúc rồi.
“Em đã nhận ra rồi?”, hắn tiến đến gần Vũ Lục Hàn, “Anh đã định kể khi mọi việc được giải quyết xong xuôi. Vậy mà em đã biết…”
“Đây là gì? Em muốn biết sự thật!”
Vũ Lục Hàn đặt tờ đơn tố giác lên trên tập tài liệu. Hắn biết rằng cô có quyền yêu cầu điều ấy.
“Em thật sự muốn biết?”
“Em muốn!”
“Được thôi”, hắn áp sát và nhìn vào mắt cô, cẩn trọng tìm từ ngữ, “Vũ Lam là người muốn bắt cóc và thay thế vị trí của em, nhưng không may khiến mẹ em qua đời. Bỏ qua tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, anh muốn tố giác và khởi tố cô ta về tội “cố ý phạm tội”. Anh đã có đủ bằng chứng và sẽ nhờ luật sư mang đơn tố giác đến Viện Kiểm sát ngay sáng nay.”
Vũ Lục Hàn ngồi phịch xuống ghế. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trên bàn.
“Chìa khóa này là thế nào?”
“Là chìa khóa nhà em. Triệu Dương đã thú nhận lấy cắp nó để trao cho Emily. Cô ta hiển nhiên đã sử dụng nó để ra vào nhà em cũng như để người được cô ta thuê có thể vào bắt em đi. Anh đã kiểm tra được rõ ràng, không thể có lời giải thích nào khác cho việc Emily có được chiếc chìa khóa mở được cửa nhà em. Nếu muốn, anh cũng có thể cáo buộc thêm tội “xâm nhập gia cư bất hợp pháp” với bằng chứng đã xác thực này.”
Ánh mắt cô không rời chiếc chìa khóa. Thật điên rồ.
“Anh muốn cô ấy phải đi tù? Nhưng cô ấy đâu có cố ý hãm hại mẹ em?”
“Cô ta đã làm rồi, Vũ Lục Hàn, cô ta phải chịu trách nhiệm”, hắn nghiêm giọng, “Dù không cố tình khiến mẹ em mất, cô ta cũng đã biết mẹ em bị bệnh tim. Chính xác thì lúc đầu, cô ta đã muốn bắt mẹ em đi để dụ em tự mình giao nộp bản thân. Đó là hành động có chủ đích. Việc mẹ em phát bệnh là hoàn toàn có thể xảy ra, cô ta biết điều ấy nhưng mặc kệ. Những biểu hiện đó cấu thành tội phạm, anh hoàn toàn có cơ sở tố giác hành vi “cố ý phạm tội”.”
“Nhưng em không muốn!”
Điều Vũ Lục Hàn vừa nói một nghìn lần dọa hắn sốc. Hàm Vũ Phong chống tay lên bàn, nghiêng người về phía cô,
“Người đó muốn hại em, muốn hại gia đình em, Tiểu Hàn ạ!”, hắn lạnh lùng với chất giọng khó chịu, “Tại sao anh muốn dứt điểm, còn em thì không? Đây không phải loại người em có thể nói lý đâu!”
“Em biết!”, Vũ Lục Hàn nhăn mặt, “Nhưng em không muốn cô gái ấy phải đánh đổi cả tuổi thanh xuân ở trong tù! Cô ta lớn lên không được yêu thương, không được quan tâm, không được giáo dục, tất cả những thứ đó đã là một thiếu thốn vô cùng lớn rồi! Cô ấy không thể lại trượt dốc ở những nơi như tù ngục!”
“Đôi khi tù ngục là nơi giáo dục tốt nhất, Vũ Lục Hàn ạ”, hắn ngắt lời cô với giọng vô tình, “Anh không muốn lòng tốt bụng của em phát huy vào những lúc không cần thiết thế này. Hãy để dành nó cho những người xứng đáng đi!”
Vũ Lục Hàn cắn môi, quay đi chỗ khác. Cô biết hắn không thể thỏa hiệp. Cô cũng biết hắn đúng. Vũ Lam đương nhiên rất ghét cô, đó là điều tất yếu nếu cô ta còn yêu Hàm Vũ Phong rất nhiều. Nhưng Hàm Vũ Phong đang muốn cô gái đó phải trả giá đắt. Mười mấy năm tù là quá đắt. Đáng lẽ ra Vũ Lam cần có cơ hội nhiều hơn.
“Ít ra hãy để cho em một lần gặp và nói chuyện với Vũ Lam.”
Hàm Vũ Phhong nghe như sét đánh ngang tai.
“Em có hiểu ý anh là gì không?”
“Em hoàn toàn hiểu, anh đã đúng!”, cô cương nghị nói, “Nhưng đây là việc của em, em muốn nêu ra ý kiến của mình. Em đã lắng nghe quá đủ rồi!”
“Gặp cô ta không phải một ý tốt đâu, Tiểu Hàn ạ.”
Ánh mắt hắn như đục hơn. Chuyện quái gì đamg xảy ra với Vũ Lục Hàn vậy?
“Nếu em đi gặp cô ta, cùng với anh, thì sẽ ổn chứ?”
“Không ổn chút nào.”
“Vậy một cuộc gặp mười lăm phút? Em tin rằng không đến đâu.”
Hàm Vũ Phong im lặng rất lâu. Hắn nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay.
“Nếu cô ta làm bất cứ điều gì sai, anh sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức.”
“Anh nên kiềm chế cơn giận giữ nhiều hơn. Em sẽ có cách thôi.”
Và Vũ Lục Hàn nở nụ cười tươi rói.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.